Đèn đuốc thắp sáng khắp nơi. Người người đi lại đông đảo. Từ khi Đinh Tiên Hoàng đóng đô ở Hoa Lư thời đang từ một nơi nghèo nàn hoang vu, Gia Khánh bỗng trở thành sung túc và sầm uất. Trước khi vào Hoa Lư người ta phải dừng lại Gia Khánh nghỉ ngơi. Hai người khách lạ lỏng tay cương cho ngựa đi thong thả trên con đường chính của huyện lỵ. Ngó quanh quất khắp nơi như tìm chỗ cuối cùng họ dừng trước một tửu quán khang trang và rộng rải. Ngựa chưa dừng người khách mặc vũ phục màu xanh nước biển quăng mình xuống đất. Chỉ bằng thủ thuật xuống ngựa êm, gọn và không động tới hạt bụi, khách tỏ lộ một trình độ vũ thuật siêu đẳng.
– Huynh suốt đời sinh sống ngoài đại dương mà thuật kỵ mã không sút tôi chút nào…
Trong lúc nói câu trên người mặc áo vàng thong thả xuống ngựa. Dáng người dong dỏng cao, không mập không gầy, hai cánh tay tròn lẵn bày từng sớ thịt rắn chắc, hoàng y khách tuổi ngoài ba mươi song có một phong cách ngang tàng và ngạo nghễ. Chân quấn xà cạp, đầu đội mũ đi rừng, bên hông lủng lẳng thanh kiếm, mắt sáng hơn sao; khách thong thả bước vào quán. Mọi người đều đưa mắt nhìn chăm chú. Thứ nhất hai người khách đều lạ mặt và thứ nhì khách là kẻ giang hồ. Người để ý tới khách nhất chính là lão chủ quán. Không một ai biết được bên ngoài vóc dáng của một chủ quán nhà quê, lão là nhân viên thuộc ban tin tức của đoàn do thám Hoa Lư. Khách vừa an vị lão chủ quán cung kính thi lễ:
– Kính chào hai đại hiệp…Từ xa tới đây chắc nhị vị cần rượu để giải khát. Bổn tiệm có nhiều thứ rượu ngon và mạnh lắm…
Người khách mặc áo xanh nhếch môi cười:
– Tốt lắm… Vậy chủ quán hãy cho ta vài vò rượu uống chơi…
Lão chủ quán vừa quay lưng khách áo xanh hỏi:
– Huynh tính dừng lại Gia Khánh đêm nay…
Hoàng y khách gật đầu:
– Có lẽ vậy…Bọn ta đã vượt trăm dặm đường trong ngày hôm nay. Tôi với huynh không mệt song ngựa cần phải nghỉ ngơi. Vả lại ta đâu có việc gì phải gấp rút. Hoa Lư chỉ còn cách đây độ ngày đường…
Y ngừng lại khi thấy lão chủ quán trở ra với đứa trẻ độ mười tuổi. Đặt ba vò rượu lên bàn lão chủ quán cười hỏi tiếp:
– Nhị vị cần món nhắm không?
Khách áo xanh gật đầu cười:
– Lão có thứ gì đặc biệt cứ làm cho ta vài món lai rai. Tiền đây…
Y đưa cho chủ quán mấy chục đồng. Lão chủ quán cám ơn rối rít hối hả đi làm thức ăn. Khách áo xanh vung tay hốt lấy vò rượu đoạn dùng tay tả vổ nhẹ vào đáy vò. Bụp… Dù được đóng khằn cẩn thận song dưới kình lực âm nhu mạnh mẻ nắp vò rượu bay ra bật thành tiếng kêu ròn tan.
– Mời huynh …
Khách áo xanh trao vò rượu cho người áo vàng. Đỡ lấy vò rượu tu ừng ực hơi dài xong người áo vàng bật cười ha hả:
– Không ngờ một tay ăn cướp lẫy lừng như huynh lại thừa khách sáo và lịch sự…
Người khách áo xanh cười sang sãng vung tay. Bụp… Nắp vò rượu bung ra và y ngửa cổ đổ rượu vào miệng. Rượu chảy ồng ộc. Đúng ra y hút chứ không phải uống rượu.
– Ha…ha…ha… Nếu không vì chuyện quan trọng ở Hoa Lư thời tôi mời huynh uống một bữa cho say túy lúy…
Uống cạn vò rượu xong người áo xanh cười nói câu trên. Cởi chiếc nón đi rừng, khẽ liếc một vòng quanh quán người áo vàng hơi thấp giọng:
– Gia Viễn là một trong nhiều trạm thông tin quan trọng của đoàn do thám Hoa Lư …
– Huynh nghĩ nhân viên do thám đã khám phá ra hành tung của bọn ta?
Người áo xanh hỏi và người áo vàng gật đầu không do dự.
– Dù chưa đoán ra hai ta là ai song sớm muộn gì chúng cũng biết. Tôi chờ tin của thủ hạ báo cáo xong ta sẽ bí mật tới Hoa Lư trong đêm nay. Bây giờ nương kế tựu kế tôi với huynh làm như vầy…
Người áo vàng thì thầm vào tai người áo xanh. Nghe xong người áo xanh cười rộ cất giọng sang sãng:
– Ha… ha… ha… Uống nữa.. .Uống thêm đi Đoàn huynh. Thân danh chúa tể ăn cướp lẫy lừng ba phương mà Đoàn huynh không uống say đêm nay thời Hạ Long Khách tôi nhất định…
Đang đứng đong rượu lão chủ quán biến hẵn sắc mặt khi nghe khách xưng danh. Vốn thuộc hàng nhân viên kỳ cựu trong đoàn do thám lão nào xa lạ gì với hai tay kiệt hiệt nhất của phe lục lâm hào khách. Phải có chuyện gì quan trọng và khẩn cấp lắm nên hai ông vua ăn cướp mới hiện diện ở Hoa Lư. Vẩy thằng bé hầu bàn lão thì thầm vào tai nó mấy câu. Thằng bé gật đầu mở cửa sau đi mất. Lát sau một tráng niên mặc y phục trắng và trên áo có thêu huy hiệu của đoàn do thám theo cửa sau bước vào bếp.
Vừa thấy người đó lão chủ quán cung kính thi lể đoạn nói nhanh:
– Trình phó trưởng ban… Mạt chức mời phó trưởng ban quan sát hai người khách lạ…
Lão chủ quán đưa vị phó trưởng ban vào một căn phòng trống thắp đèn mờ mờ. Đứng đây họ có thể thấy rõ mọi thực khách nhờ một lổ hỏng trên vách. Vừa nhìn thấy hai khách lạ đang ngồi uống rượu vị phó trưởng ban tin tức của đoàn do thám nói với thuộc hạ:
– Đúng rồi… Hai người đó chính là hai ông vua ăn cướp nổi tiếng nhất của nước ta. Người áo vàng là Tam Phương Kiếm, chúa tể đám lục lâm hào khách vùng biên thùy Lưỡng Quảng; còn người áo xanh chính là Hạ Long Khách hùng cứ vịnh Ha Long. Với một đại đội chiến thuyền trăm chiếc, thủ hạ năm nghìn; y là tay cướp bể ngang tàng đến lũ giặc Tàu Ô còn phải gờm…
Quay sang lão chủ quán hắn dặn nhỏ:
– Ngươi hãy cẩn thận nghe họ bàn luận đồng thời ra lệnh cho nhân viên theo dõi xem họ đi đâu và làm gì. Hai người này có mặt ở đây không phải là chuyện tầm thường đâu. Ta e…
Nói tới đó hắn hỏi nhanh:
– Ngươi có con ngựa nào tốt không?
Lão chủ quán gải đầu:
– Nếu phó trưởng ban chờ một chút thời tôi có thể kiếm được…
Vị phó trưỡng ban tin tức gật đầu trong lúc mắt không rời hai ông vua ăn cướp đang ngồi ăn nhậu. Lát sau lão chủ quán bước vào phòng thì thầm:
– Trình phó trưởng ban. Ngựa đang chờ ngoài cửa sau…
Vị phó trưởng ban tin tức gật đầu dặn:
– Ta sẽ ra lịnh báo động khẩn cấp cho toàn thể nhân viên tám tổ thuộc Đại Hoàng để theo dõi hành tung của hai người này. Ngoài ra chuyện này sẽ được tường trình lên tổng đàn vào sáng mai. Ngươi hãy cẩn thận. Hai tên chúa cướp không phải thường đâu. Họ hiện diện ở đây thời thủ hạ của họ cũng có mặt đông đảo nhưng chúng chưa ra mặt mà thôi…
Đèn thắp lù mù trong quán. Đêm gần tới canh ba hai tay chúa cướp vẫn còn ngồi vừa uống rượu vừa chuyện trò. Dường như thấm hơi men nên giọng nói của Hạ Long Khách trở nên nhừa nhựa:
– Đoàn… Đoàn… huynh cạn chén đi rồi chúng ta đi ngủ… Tôi… tôi… uống hết nổi rồi …
Đoàn Chí Hạ gật đầu:
– Tôi… tôi cũng vậy… Rượu này coi nhẹ mà mạnh lắm …
Lão chủ quán mĩm cười đắc chí. Cố tình phục rượu nên lão đã lựa thứ rượu tăm hão hạng được cất bằng nếp tốt do đó có nồng độ cực mạnh. Đây là đặc sản của vùng Thiên Quan được cất theo phương cách bí truyền chỉ có mỗi một lò rượu ở Gia Khánh mới biết mà thôi. Huống chi từ chiều tới giờ hai người lại uống hơn chục vò. Chỉ một vò cũng đủ làm người khác say ngủ li bì. Thảy lên bàn nén bạc Hạ Long Khách nhựa giọng:
– Chủ… chủ quán… tiền… tiền rượu đây …
Chân bước đông bước tây hai tay chúa cướp lừng lững lên lầu về phòng trọ. Đợi cho hai khách quí vào phòng đóng cửa lại xong lão chủ quán mời trở xuống gian phòng trống thì thầm trò chuyện với hai người ngồi trong bóng tối. Kẻng canh ba vừa vọng lên Đoàn Chí Hạ chợt lên tiếng:
– Hạ huynh còn thức không ?
Vị chúa tể Đông Hải cười nhỏ trong bóng đêm:
– Rượu của lão chủ quán tuy mạnh song làm sao sánh với nhũ thạch tửu của Yến gia trang ở vịnh Hạ Long…
Lặng lẽ cười trong bóng tối Đoàn Chí Hạ thì thầm:
– Huynh đi trước rồi tôi sẽ theo sau …
Hạ Long Khách gật đầu theo cửa sổ chuồn ra ngoài. Bóng tối mông lung. Sao mờ mờ. Nhà cửa tắt đèn say ngủ. Đứng im quan sát động tịnh giây lát y quăng mình rơi xuống đất đoạn triển thuật phi hành nhắm hướng Hoa Lư chạy tới. Y vừa mất dạng hai bóng đen bám theo liền. Cùng lúc đó một bóng áo vàng như bóng ma u linh phảng phất theo sau hai bóng đen.
Quãng đường Thiên Ngự từ huyện Uy Viễn về kinh đô Hoa Lư hai bên rừng núi chập chùng. Đồi cao, đồi thấp chạy dài mút mắt. Con đường đá đỏ được sửa sang thành rộng rải và phẳng phiu uốn lượn theo các ngọn đồi. Đêm tối hoang vu và huyền bí. Tiếng hổ gầm xa xa. Dường như muốn thử sức kẻ theo dõi mình nên vừa ra khỏi huyện lỵ Hạ Long Khách triển khai Hành Sa bộ pháp chạy nhanh. Đây là một tuyệt kỹ tân kỳ và đặc sắc trong công phu phi hành của giới giang hồ Đại Việt. Hành Sa là thuật phi hành khó luyện tập nhất, phải mất thời gian khổ luyện ròng rã và chuyên cần mới thành tựu được. Chạy trên cát khó hơn chạy trên đất vì cát dễ bị lún hơn. Thường thường khi chạy người ta đặt cả bàn chân xuống mặt đất. Người luyện Hành Sa bộ pháp khi chạy chỉ đặt có năm ngón chân xuống cát mà thôi. Có thể nói họ chỉ chạy bằng năm ngón chân do đó bước chân gọn, êm và nhanh hơn những người luyện thuật phi hành trên đất.
Đang theo sau chợt thấy đối phương càng lúc càng cách xa hơn hai nhân viên do thám vội vả vận dụng thuật phi hành bám theo. Tuy nhiên dù cố gắng cách mấy họ thấy bóng đối phương càng lúc càng xa dần rồi cuối cùng mất hút trong bóng đêm mịt mùng. Đuổi theo một đoạn đường không thấy bóng kẻ địch họ bèn dừng lại bên đường nghỉ mệt .
– Nhị vị chạy đường xa thấm mệt chắc cần phải giải khát. Sẵn vò rượu đây tại hạ xin mời nhị vị vài ngụm …
Nghe tiếng người nói sau lưng hai nhân viên do thám giật mình quay lại. Họ thấy một người áo vàng đầu đội mũ đi rừng, bên hông lủng lẳng thanh trường kiếm thắt tua màu đỏ .
– Tại hạ họ Đoàn tên Chí Hạ …
Hai nhân viên do thám tái mặt. Họ nào xa lạ với tên tuổi của tay chúa cướp lẫy lừng nhất trong giới lục lâm đạo tặc. Biết đụng phải đại kình địch họ rút vũ khí tấn công liền. Không muốn mất thời giờ Đoàn Chí Hạ trổ liền sát thủ. Lưỡi đoản kiếm từ trong ống tay áo bên tả xẹt ra tợ chớp. Trúng phải đòn độc một nhân viên do thám gục xuống không kêu được tiếng nào. Tên còn lại sảng hồn bạt đao đánh liền ba chiêu. Tam Phương Kiếm nạt tiếng trầm trầm xô người nhập nội. Bàn tay tả mở cong cong như vuốt cọp móc tới yết hầu trong khi bàn tay hữu nắm lại thành quyền đấm hờ vào ngực. Họ Đoàn thi triển một chiêu trong Bạch Hổ Quyền nổi tiếng nhất của dân Nùng vùng biên thùy Lưỡng Quảng. Quyền thuật này ngoài tính chất cương mãnh, trầm trọng còn hàm chứa vô số biến hóa. Ánh đao vừa chớp lên tên do thám nghe kình phong lấn tới cùng với vuốt cọp chập chờn giăng mắc khắp nơi. Chưa kịp biến chiêu hắn chợt nghe tiếng hò lớn cùng với luồng kình phong bén hơn gươm đao chém vào bả vai mình. Rốp… Tên do thám gục xuống trong lúc thân hình vị chúa tể ăn cướp tựa bóng ma xẹt vù qua hai xác chết nằm im trên mặt đất .
Hạ Long Khách đứng im trong thế trung bình tấn. Hai chân y bám xuống mặt đất chắc hơn cọc gỗ chôn sâu xuống đất. Hai mắt y mở lớn nhìn vào hai người đứng đối diện. Cả hai niên kỷ ước gần bốn mươi và mặc sắc phục đoàn do thám. Thân áo trước của họ có thêu hình con rắn quấn lấy thanh kiếm.
– Các hạ là Hạ Long Khách?
– Chính tại hạ. Nhị vị là ai, có chức phận gì trong đoàn do thám Hoa Lư?
Người đứng bên tả lên tiếng:
– Tại hạ là Vô Tình Đao Ngô Thành Võ, đệ nhất phó trưởng ban tin tức…
Người đứng bên phải cất giọng trầm khàn và lạnh lùng:
– Còn tại hạ là Sát Nhân Thủ, đệ nhị phó trưởng ban truy tầm của đoàn do thám. Khi đoàn do thám ban lệnh truy nã thời các hạ chỉ còn đường chạy lên trời mới trốn thoát được…
Hạ Long Khách bật cười ha hả:
– Ta sợ gì đoàn do thám mà phải chạy trốn. Hôm nay ta tới Hoa Lư nhằm ý định đòi lại món nợ mà lão Hữu Danh Vô Thực đã thiếu ta…
Phằng… Âm thanh của kiếm rút ra khỏi vỏ bật thành tiếng kêu lảnh lót. Thanh kình ngư kiếm trong tay vị chúa tể biển đông biến thành tia sáng xanh biếc vút đi nhanh tợ sao sa mà mục tiêu là Sát Nhân Thủ. Quả không hổ danh thủ lĩnh một phương Hạ Long Khách xuất chiêu thần tốc, dũng mãnh, chính xác và hàm chứa vô số biến hóa. Mũi kiếm còn cách mục tiêu gang tấc y vặn cổ tay khiến mũi kiếm thình lình đổi hướng xẹt tới chỗ Vô Tình Đao Ngô Thành Võ. Vừa nghe tiếng phằng, biết đối phương động thủ, hai vị phó trưởng ban của đoàn do thám tức tốc phản đòn. Tuy nhiên khi tay vừa chạm chuôi đao Ngô Thành Võ thoáng thấy mũi kiếm xanh biếc và nhọn hoắt chập chờn nơi nhũ căn huyệt. Không còn cách nào hơn họ Ngô dịch chân tránh né. Chân chưa chạm đất hắn lại thấy mũi kiếm một biến thành ba, ba thành chín, chín thành tám mươi mốt rồi thành nghìn trùng bóng ảnh mịt mờ giăng mắc khắp nơi.
Khiếp thay bản lĩnh của Hạ Long Khách. Tay hữu thi triển kiếm thuật còn tay tả trổ tuyệt kỹ lừng danh của sư môn là Kình Ngư Quyền với những chiêu như kình ngư rẻ sóng, kình ngư đón gió, kình ngư giởn sóng, kình ngư táp mồi; y tấn công Sát Nhân Thủ ráo riết.
Hơn thế nữa thỉnh thoảng y còn thi triển vài ngón đòn tối độc trong Tróc Ngư thủ pháp, một tuyệt kỹ bí truyền nhất sư môn. Bắt cá dưới biển sâu bằng tay không dĩ nhiên rất khó khăn không phải ai ai cũng làm được. Dân sơn cước bắt rắn bằng tay thời dân miền duyên hải cũng bắt cá ở dưới nước bằng tay không. Tróc Ngư thủ pháp là một công phu bí truyền chỉ có vị chúa đảo hay con cái mới biết mà thôi. Nó dùng để đối phó với các đệ tử phản phúc hay bất lương của bản phái. Do đó Tróc Ngư thủ pháp gồm toàn những chiêu thức khắc chế với Kình Ngư công phu.
Tuy nhiên cách đây chừng ba mươi năm Hạ Long phái bỗng nảy sinh một nhân tài lỗi lạc. Với kiến thức vũ học uyên bác, kinh nghiệm giang hồ dồi dào, bản lĩnh cao thâm; vị chưởng môn đời thứ ba cũng phải mất mười năm ròng rã mới sáng tạo những chiêu thức đặc biệt thêm vào Tróc Ngư thủ pháp để hòa hợp và hổ trợ cho Kình Ngư công phu biến Bạch Long Vỉ đảo thành một phái võ từng một thời lừng danh nhất trong giới giang hồ Đại Việt.
Rẹt… rẹt… Vô Tình Đao Ngô Thành Võ trúng liền hai kiếm vào vai và tay máu tuôn đỏ thắm cả áo. Giận dữ hắn lạng mình ra khỏi vòng đấu. Rẻng… Thanh đoản đao đúc bằng thép ròng vẽ thành đường sáng bạc trong không khí vút tới người đối phương. Chát… Hạ Long Khách loang kiếm chém một nhát cật lực vào lưỡi đao. Khi vũ khí chạm nhau vị chúa tể biển đông gặt mạnh cổ tay. Như được điều khiển bởi bàn tay của nhà ảo thuật tài ba, lưỡi kiếm lướt theo thân đao róc xuống bàn tay của đối thủ.
Thân danh đệ nhất phó trưởng ban tin tức của đoàn do thám bản lĩnh của Ngô Thành Võ không phải tầm thường; nhưng đêm nay hắn đụng phải một kiếm thủ ngoại hạng xuất toàn những chiêu thức quái đản, thế đòn kỳ bí và nhất là lối phản đòn, biến chiêu hoàn toàn mới lạ hầu như không có lộ số, đường lối rõ rệt hay nhất định. Làm cách nào để giải ngón đòn quái dị này. Giữ đao thời bàn tay sẽ bị lưỡi kiếm chém đứt. Bỏ đao thời ê mặt phó trưởng ban tin tức.
Ngô Thành Võ giải đòn một cách tài tình chứng tỏ hắn đã khổ luyện vũ thuật tới trình độ nhập tâm. Đạp bộ bước dài đồng thời nương theo bước chân này hắn kéo tay cầm đao lên cao đoạn rung mạnh cổ tay khiến lưỡi đao thuận chiều xẹt tới yết hầu đối thủ lanh hơn chớp giật .
– Giỏi …
Hạ Long Khách nạt nhỏ trổ liền sát thủ nhắm vào phó trưởng ban truy tầm. Chân mặt bước theo bộ pháp Hành Sa tránh chiêu đao, tay trái mở khoằm khoằm chụp tới ngực Sát Nhân Thủ trong lúc lưỡi kiếm bên tay mặt chém vớt một đòn vào khuỷu tay họ Ngô.
Đối phương vừa xuất chiêu vị phó trưởng ban truy tầm của đoàn do thám Hoa Lư cảm thấy ám kình tựa như trăm ngàn mũi kim bắn vào các huyệt đạo. Không chần chờ Sát Nhân Thủ vung tay phản đòn. Tuy nhiên hắn ra tay hơi chậm và nhất là không ước lượng được sự biến hóa kỳ ảo của Tróc Ngư thủ pháp. Ngay lúc hắn xuất chiêu, bàn tay của Hạ Long Khách đang từ thế trảo chợt biến thành chưởng, rồi hóa thành triệt thủ chém một đòn thần tốc và cường ngạnh xuống bả vai đối thủ. Sát Nhân Thủ kinh hoàng. Hắn không còn cách nào hơn là trằn người tránh né với hi vọng chỉ bị thương nặng chứ không chết vì đòn triệt thủ bá đạo giang hồ.
Rốp… Thoáng nghe âm thanh vang lên Vô Tình Đao Ngô Thành Võ biết đồng bạn đang lâm nguy. Chưa kịp hành động hắn thoáng thấy mũi kiếm xanh biếc và nhọn hoắt chập chờn nơi ngực. Vị phó trưởng ban tin tức đảo bộ tránh đòn.
– Xin tái kiến …
Thân ảnh của tay chúa cướp biển Đông xẹt vù qua vọng lại câu nói trên. Thầm hít hơi dài lấy lại bình tĩnh Ngô Thành Võ quay sang Sát Nhân Kiếm.Dù không nói ra cả hai đều cảm thấy vừa bẻ bàng vừa xấu hổ. Từ lâu họ thường hay ngạo mạn về bản lĩnh của mình, nhưng hôm nay hai người hợp lực mà còn bị đối thủ đánh xiểng niểng thiếu chút nữa vong mạng rồi.
– Tại hạ …
Nghe tiếng người nói sau lưng Ngô Thành Võ và Sát Nhân Thủ giật mình. Kẻ lạ tới gần như vậy mà họ không biết tất nhiên kẻ này phải có thân thủ bất phàm. Chăm chú nhìn vào thanh niên trẻ tuổi mang kiếm Ngô Thành Võ trầm giọng hỏi:
– Các hạ là ai?
Ánh mắt sáng rực chớp lên qua chiếc nón đi rừng kẻ lạ nhếch môi cười:
– Tại hạ họ Đoàn tên Chí Hạ …
Vô Tình Đao Ngô Thành Võ giật nẩy người khi nghe kẻ lạ xưng danh. Trước khi được đề bạt vào chức vụ phó trưởng ban hắn từng là nhân viên của ban tin tức thuộc phân đoàn Lạng Giang. Do đó hắn được nghe kể về những huyền thoại bao quanh Tam Phương Kiếm, vị chúa tể đám lục lâm hào khách lừng danh của vùng biên thùy Việt Hoa. Hôm nay không biết vì tình cờ hay hữu duyên hắn được chạm trán họ Đoàn.
Tuy nhiên gặp gỡ trong tình trạng như thế này hắn cảm thấy không thoải mái chút nào bởi vì hắn vừa thảm bại dưới tay Hạ Long Khách và niềm tự tín đã suy giảm đi nhiều lắm. Phần Sát Nhân Thủ biết đêm nay tính mạng của mình tựa như chỉ mành treo chuông cho nên hào khí bốc lên xem cái chết nhẹ tựa hồng mao.
Rẻng… Vị phó trưởng ban truy tầm bạt kiếm đánh liền ba chiêu. Tạt bộ sang tả tránh né Tam Phương Kiếm nạt nhỏ:
– Dừng tay…
Tiếng nạt tuy nhỏ song hàm chứa uy lực bắt Sát Nhân Thủ phải đình thủ. Chong mũi kiếm ngay ngực đối phương hắn gằn giọng:
– Các hạ muốn gì?
Giọng nói của vị chúa cướp vùng biên giới vang từng chữ chắc nịch:
– Tại hạ biết nhị vị không phải là kẻ tham sinh húy tử; tuy nhiên vì lý do riêng không muốn hành tung bị bại lộ do đó tại hạ không thể không giết chết nhị vị… Tại hạ sẽ đánh ba mươi chiêu…
Nhìn hai đối thủ với ánh mắt băng lạnh Đoàn Chí Hạ lập lại:
– Tại hạ đánh đúng ba mươi chiêu thôi còn sống hay chết tùy tài ba của nhị vị …
Tam Phương Kiếm xoạc chân đứng tấn. Vị chúa tể lục lâm triển khai Bạch Hổ quyền, thứ quyền thuật nổi tiếng về tính chất hùng mạnh, cương mãnh và nhanh nhẹn từng được liệt vào thứ quyền thuật hàng đầu trong giới giang hồ. Bạch Hổ quyền gồm có ba mươi sáu chiêu thôi song biến hóa tinh diệu và phức tạp vô cùng. Bàn tay tả nắm lại thành quyền, cánh tay gấp lại đưa lên ngang mặt, bàn tay hữu mở rộng ra mường tượng như chưởng án tại đan điền và lòng bàn tay úp xuống đất.
Nghe đối phương tuyên bố chỉ đánh có ba mươi chiêu thôi hai vị trưởng ban truy tầm và tin tức mừng rỡ lẫn lo âu. Mừng vì họ còn có sinh lộ. Chỉ cần cố gắng thủ cho qua ba mươi chiêu thôi là họ sống. Lo vì nếu mạnh dạn tuyên bố chỉ đánh ba mươi chiêu thời thứ nhất đối phương phải có bản lĩnh siêu việt và thứ nhì ba mươi chiêu này đều toàn là sát thủ có thể lấy mạng người trong nháy mắt.
Thấy đối phương thủ thế hai nhân viên do thám nhìn nhau hội ý. Lúc nảy bị Hạ Long Khách ra tay trước đoạt lấy tiên cơ đánh họ xiểng niểng nên bây giờ cả hai cùng một ý nghĩ tiên hạ thủ vi cường. Rẹt… Món vũ khí thành danh giang hồ trong tay Sát Nhân Thủ biến thành tia sáng vút tới mục tiêu. Cùng lúc đó mũi đao của Ngô Thành Võ chiếu đúng huyệt thần tàng xẹt ra với tốc độ nhanh nhẹn và lực đạo trầm trọng.
Hai cao thủ của đoàn do thám Hoa Lư với hai thứ vũ khí khác nhau vì vậy thi triển hai chiêu có đường lối, lộ số và tính chất khác biệt. Một cương một nhu, một nhanh một chậm, một nhẹ nhàng một trầm trọng chia thành hai hướng tả hữu tấn công địch thủ.
– Chiêu thứ nhất …
Lồng trong tiếng nói hai cánh tay áo rộng no tròn kình lực của vị chúa tể đám lục lâm hào khách vùng biên thùy Việt Hoa như hai con mãng xà phóng tới. Bàn tay bên tả mở khoằm khoằm móc tới cổ tay cầm kiếm của Sát Nhân Thủ, còn bàn tay hữu mở rộng ra mường tượng như chưởng vổ một đòn vào lưỡi đao của Ngô Thành Võ. Đối phương vừa xuất chiêu hai vị phó trưởng ban truy tầm và tin tức cảm thấy kình phong tạt vào mát mặt cùng với bóng tay dậy mịt mờ. Mười ngón tay giống như vuốt cọp nhọn hoắt hàm chứa ám kình khủng khiếp không ngớt bắn vào yếu huyệt của họ. Biết đụng phải một đối thủ có nội lực thâm hậu cả hai thận trọng vừa công vừa thủ.
– Chiêu thứ hai …
Sau tiếng nói Tam Phương Kiếm đạp bộ một bước thật dài. Không hiểu y thi triển bộ pháp gì mà vượt qua khỏi màng lưới vũ khí khít khao dày đặc để vào sát đối phương. Hai bàn tay của y hiện trùng trùng bóng ảnh, khi biến khi hiện, lúc chớp lúc tắt, chập chờn nổi trôi mịt mờ giăng mắc khắp nơi. Họ Đoàn biến thế lanh khủng khiếp.
Bịch… Ngô Thành Võ hự tiếng nhỏ còn Sát Nhân Thủ lảo đảo lùi lại vì bị một chưởng vổ vào đan điền. Dù hợp lực hai vị phó trưởng ban của đoàn do thám Hoa Lư chưa phải là đối thủ đồng cân lượng với Đoàn Chí Hạ.
– Tại hạ thực tình không muốn có đổ máu. Nhị vị biết điều nên chạy đi…
Đoàn Chí Hạ cười nói câu trên. Chạy… Hơn ba mươi năm nay nhân viên của đoàn do thám Hoa Lư từng kiêu hãnh về quá khứ lẫy lừng của mình cho nên chữ ” chạy ” mà Tam Phương Kiếm vừa thốt ra va chạm nặng nề tới tự ái của họ.
Hò tiếng lớn cả hai lao vào vòng chiến. Bật cười ha hả vị chúa cướp xoay mình cùng với hai cánh tay loáng động theo chiều xoay mình từ trái sang phải. Cánh tay tả hốt một đường chênh chếch vào ngực Sát Nhân Thủ còn tay hữu trong thế triệt thủ chém một đòn cường ngạnh vào cánh tay cầm đao của Ngô Thành Võ.
Họ Đoàn xuất hai chiêu không biến hóa song kình lực mạnh khủng khiếp và thần tốc dị thường khiến cho hai đối thủ không đủ thời giờ tránh né hoặc hóa giải. Rốp… Rốp… Sát Nhân Thủ lảo đảo lùi lại. Thân áo trước của hắn rách tả tơi và máu thấm đỏ cả áo.Ngô Thành Võ còn bị thương nặng hơn. Đòn triệt thủ bá đạo giang hồ hàm chứa nội ngoại công phu đã chấn gảy cánh tay cầm đao của hắn.
Tam Phương Kiếm nói trong lúc bước đi:
– Người mà tại hạ muốn đòi nợ máu không phải là nhị vị nên tại hạ còn chút lưu tình …
Hai vị phó trưởng ban của đoàn do thám trơ mắt nhìn đối phương thong dong bỏ đi.