Giặc Bắc

Chương 28 - Một Chiêu Kiếm, Một Mạng Người

trước
tiếp

Nằm cách thành Đại La hơn ba mươi dặm về hướng bắc, Dâm Đàm là một thắng cảnh nổi tiếng trong dân gian. Ngoài ra hồ nước bao la này còn được giới giang hồ Đại Việt biết đến nhờ một nhân vật ngoại hạng. Thanh Liễu Quán Chủ, một quyền thủ lừng danh nhất nước. Giới giang hồ Đại Việt không thiếu gì gia trang hoặc nhà chuyên luyện quyền thuật, tuy nhiên tám mươi tư thức Liễu Quyền của Thanh Liễu Quán Chủ từng được đồng đạo tán tụng về tính chất kỳ ão, biến hóa, tinh xão, hoa mỹ và nhanh nhẹn. Sau khi thành danh Thanh Liễu Quán chủ tuyên bố qui ẩn đồng thời truyền chức quán chủ lại cho người đồ đệ tâm đắc là Liễu Kiếm Thư Sinh. Tuổi mới ngoài bốn mươi song vị thư sinh tài cao tót chúng này đã khổ luyện được thân vũ thuật cao thâm vô lường. Lãnh hội tinh hoa về quyền thuật của sư phụ, Liễu Kiếm Thư Sinh còn đi xa hơn nữa bằng cách hòa hợp quyền với kiếm thành một tuyệt kỹ tân kỳ, độc đáo là Liễu Kiếm Quyền. Vỏn vẹn chỉ có hai mươi bốn chiêu, bốn mươi tám thế, chín mươi sáu thức nhưng Liễu Kiếm Quyền từng khiến các danh gia quyền thủ của các môn phái nổi tiếng như Tướng Quốc, Cỗ Loa, Lạc Việt, Bạch Hạc cùng mười đại trang trong giới giang hồ nhìn nhận là tuyệt kỹ trăm năm mới có một lần.

Tọa lạc trên một ngọn đồi thấp nhìn xuống Dâm Đàm mênh mông nước biếc, Thanh Liễu Quán gồm năm gian nhà ngói đồ sộ và lộng lẫy. Tuy còn sớm mà hàng trăm võ sinh y trang chỉnh tề đứng chật diễn võ trường. Hôm nay là ngày trình diễn vũ thuật đặc biệt vì có sự chứng kiến của Thanh Liễu Quán Chủ. Kể từ khi qui ẩn đây là lần đầu tiên các môn sinh mới thấy vị lão quán chủ xuất hiện. Từ trong sảnh đường hai người song song bước ra. Một thanh niên trọng tuổi vận vũ phục màu xanh, vai đeo kiếm bước bên cạnh một ông lão ngoài sáu mươi mặc áo thụng trắng và tay chống gậy. Tuy mái tóc bạc trắng song bước đi nhanh mà ổn, trầm trọng mà vững vàng cộng thêm ánh mắt long lanh sáng đủ tỏ lộ vị lão quán chủ của Thanh Liễu Quán có nội lực cực kỳ thâm hậu. Hai người vừa ngồi vào ghế chủ vị xong một hồi trống nổi lên báo hiệu cuộc diễn võ bắt đầu. Người đệ tử trưởng tràng bước ra sân. Hướng về chỗ sư phụ và sư tổ ngồi y vòng tay bái lạy đoạn xoạc chân đứng tấn. Bàn tay mặt nắm lại thành quyền đặt ngang hông còn bàn tay tả hơi xòe ra đưa ngang mặt. Tuy y chưa xuất thủ nhưng cứ nhìn vào thế trung bình tấn của y với hai bàn chân bám vào mặt đất chắc hơn cọc gỗ chôn sâu xuống đất, người người đều biết y phải có công phu khổ luyện vũ thuật không dưới hai mươi năm. Cùng với tiếng nạt nho nhỏ tay mặt của người đệ tử trưởng tràng chầm chậm tống ra một quyền, trong lúc tay tả với bàn tay nửa mở nửa khép chém tà tà vào không khí. Đây chính là Liễu Kiếm Quyền, một tuyệt kỷ hổn hợp của Thanh Liễu Quán Chủ và Liễu Kiếm Thư Sinh. Thoáng chốc mọi người đứng ngoài đều thấy trăm ngàn bóng tay khi tắt khi hiện, chợt nổi chợt biến mịt mờ giăng mắc khắp nơi. Từ trong vầng bóng ảnh đó kình phong toát ra làm mát mặt người đứng gần. Bóng ảnh chợt tắt và gã đệ tử trưởng tràng đứng im vòng tay bái tổ cùng sư phụ và sư tổ. Tiếng hò la nổi lên hồi lâu mới dứt.

– Múa quyền như thế mà chư vị cũng hò la tán thưởng. Đúng là mèo khen mèo dài đuôi…

Hàng trăm cặp mắt đều hướng về góc trái của diễn võ trường nơi phát ra câu nói trên. Họ thấy một vũ sĩ chân mang giày rơm, mặc vũ phục bằng vải thô màu trắng và nơi vai ló lên chuôi kiếm đen tuyền. Khách lạ đủng đỉnh bước ra giữa sân ngay chỗ gã đệ tử trưởng tràng đang đứng. Quét ánh mắt sáng một vòng người bao quanh y cao giọng:

– Nghe danh Thanh Liễu Quán với công phu Liễu Kiếm Quyền độc bộ giang hồ, tại hạ lặn lội tới mong được thưởng lãm. Tuy nhiên tại hạ thất vọng lắm…

Quắc mắt nhìn đối phương gã đệ tử trưởng tràng Thanh Liễu Quán gằn giọng:

– Các hạ chê công phu của ta dở vậy các hạ có tài cán gì đem ra cho ta xem thử…

Khách lạ nhếch môi cười lạt:

– Tại hạ không có bao nhiêu tài nhưng xin hầu tiếp các hạ mươi chiêu…

Dứt lời y lấy trong người ra chiếc khăn đen. Bịt kín hai mắt và hai tay chấp sau lưng khách lạ cười nhẹ:

– Trong vòng mười chiêu mà các hạ đánh trúng ta thời Thanh Liễu Quán mới xứng danh đệ nhất quyền thuật của giới giang hồ Đại Việt…

Giận run nhưng gã đệ tử trưởng tràng không dám tự tiện hành động mà hướng về khán đài chờ lệnh của sư phụ. Từ lúc khách lạ xuất hiện hai nhân vật hàng đầu của Thông Thánh Quán đều tự hỏi khách lạ là ai, tới đây gây sự với mục đích gì. Dù khách lạ chưa phô diễn bản lĩnh song với kinh nghiệm giang hồ cả hai thầm đoán khách phải thuộc hàng cao thủ thượng đẳng với thân vũ thuật trùm thiên hạ.

Như muốn biết tài khách lạ Tây Hồ Liễu Kiếm khẽ gật đầu cho phép đồ đệ giao đấu. Được lệnh của sư phụ gã đệ tử trưởng tràng xoạc chân đứng tấn. Không thủ thế cũng không đứng tấn khách lạ thỏng tay triển công phu trầm tịnh. Đôi mày bạc của Thanh Liễu Quán Chủ nhăn tít khi thấy khách lạ triển công phu trầm tịnh. Ông ta biết bằng thứ công phu trầm tịnh khách lạ sẽ đạt tới cảnh giới khí hòa, thần định và tâm bình. Từ đó y không những nghe bằng tai, thấy bằng mắt mà bằng chính cái tâm vi diệu vô lường của chính mình.

Đang đứng trong thế trung bình tấn gã đệ tử trưởng tràng Thanh Liễu Quán bước chân mặt lên nửa bước. Cánh tay đang ép sát vào hông chợt tống ra một quyền chênh chếch vào hông đối phương. Gã xuất chiêu chậm rải, khoan hòa và hầu như vô lực. Dĩ nhiên ai cũng biết đây là hư chiêu nhằm mục đích thăm dò phản ứng của đối phương song cũng có thể biến thành thực chiêu để tấn công một cách nhanh chóng và mạnh bạo. Chiêu thức còn cách gang tấc mà đối thủ vẫn an nhiên tự tại gã đệ tử trưởng tràng tức tốc biến chiêu. Bàn tay mặt đang nắm lại thành quyền đấm vào hông bỗng mở ra thành triệt thủ chém tạt xuống đầu gối bên tả của đối phương. Gã biến chiêu lanh, chuẩn và kình lực phát xuất mạnh mẻ vô cùng. Chớp mắt đòn triệt thủ bá đạo giang hồ chập chờn nơi đầu gối cự ly.

Khách lạ giải chiêu. Cách giải chiêu của y khiến cho người trong cuộc lẫn ngoài cuộc như Thanh Liễu Quán Chủ và Liễu Kiếm Thư Sinh phải giật mình kinh dị. Ngay lúc bàn tay của đối thủ chập chờn nơi mục tiêu y khẽ dịch chân sang hữu nửa bước.Cử động này thật bình thường, giản dị nhưng chính xác cho nên hiệu nghiệm giúp y tránh đòn đánh trong đường tơ kẻ tóc.

Tuy nhiên bản lĩnh của gã đệ tử trưởng tràng Thanh Liễu Quán không phải tầm thường. Hai mươi năm miệt mài khổ luyện tạo cho gã một phản ứng bén nhạy. Vừa hụt đòn gã biến chiêu liền. Chân trái đạp nửa bước, cánh tay áo rộng bên tả tống ra một quyền còn thế triệt thủ bên hữu bỗng đổi thành chưởng vổ ào vào hông kẻ địch. Thủ pháp nhanh, lộ số biến ảo, kình lực hung hãn khiến cho chiêu thức của gã đệ tử trưởng tràng Thanh Liễu Quán trở nên dữ dằn và mạnh bạo.

– Giỏi …

Miệng buột tiếng khen khách lạ chuyển bộ. Khi tới khi lùi, lúc thoái lúc tiến, tả một bước, sau một bước, hữu một bước, trước một bước và không ai biết bằng cách nào y di chuyển vòng quanh đối thủ nhịp nhàng, uyển chuyển tựa hành vân lưu thủy. Y di chuyển nhanh tới độ mọi người thấy bóng ảnh hiện lên trùng trùng điệp điệp, mịt mờ giăng mắc khắp nơi.

Ngồi trên khán đài không nhịn được Liễu Kiếm Thư Sinh buột miệng hỏi:

– Thưa sư phụ… Sư phụ biết y thi triển bộ pháp gì không?

Thanh Liễu Quán Chủ chầm chậm lắc đầu:

– Ta chưa từng thấy ai có bộ pháp kỳ lạ như vậy. Bộ pháp mà gã này thi triển mường tượng như bát quái pha trộn với ngũ hành.Có lẽ đây là thứ bộ pháp mới mẻ của một kỳ nhân dị sĩ nào đó. Bản lĩnh của gã này cao thâm vô lường chưa chắc ta thắng được gã …

Không nói gì hơn Liễu Kiếm Thư Sinh chăm chú nhìn vào đấu trường. Y thấy gã đồ đệ đắc ý của mình đang cố gắng rượt theo đối phương để tấn công. Gã không đủ nhãn lực để nhận ra đâu là bóng hình và đâu là người thực. Điều đáng nói hơn hết là gã kém kiến thức vũ học và kinh nghiệm giang hồ để nhận biết dù có giao đấu trăm chiêu gã cũng không thể nào đánh trúng đối thủ được.

– Dừng tay…

Cùng với tiếng nói một bóng người lạng mình vào đấu trường. Chát… Bùng… Song phương giao nhau hai chiêu. Liễu Kiếm Thư Sinh trầm lặng nhìn khách lạ đang đứng đối diện với mình và trên môi của khách còn nguyên nụ cười ngạo nghễ.

– Nếu ta không lầm các hạ là Liễu Kiếm Thư Sinh?

Khách lạ trầm trầm lên tiếng. Khẽ ôm quyền thi lễ vị đương kim quán chủ Thanh Liễu Quán trầm giọng:

– Chính tại hạ. Kẻ hèn này xin được biết đại danh của các hạ?

Ánh mắt sáng rực của khách lạ quét một vòng diễn võ trường cùng với giọng nói trầm trầm vang từng chữ một:

– Kẻ cầm sổ giang hồ…

Năm chữ trên tựa như năm nhát búa tạ nện vào ngực mấy trăm môn sinh của Thanh Liễu Quán. Có người giật mình sợ hãi. Có người tự động lùi lại. Có người rút vũ khí cầm tay. Liễu Kiếm Thư Sinh biến hẵn sắc mặt. Ngay cả Thanh Liễu Quán Chủ cũng động dung. Vị quán chủ lừng danh nhiều kinh nghiệm giang hồ lờ mờ biết lý do cuộc thăm viếng bất ngờ của kẻ cầm sổ giang hồ. Tay kiếm giết người xuất hiện ở đâu là nơi đó sẽ có người chết và người đó không ai khác hơn ông ta.

Thầm hít hơi dài trấn tỉnh tinh thần Liễu Kiếm Thư Sinh cao giọng:

– Các hạ định bôi tên Thanh Liễu Quán trong cõi giang hồ?

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

– Không hẵn như vậy. Các hạ là kiếm thủ, tại hạ cũng là kiếm thủ. Người có tài thường hay sính kẻ có tài. Tại hạ muốn mời các hạ một chiêu kiếm…

Nhếch môi cười Tây Hồ Liễu Kiếm lạnh giọng:

– Xin mời …

– Khoan …

Giọng nói trầm khàn pha chút già nua vang lên và Thanh Liễu Quán Chủ thong thả bước vào đấu trường. Hơi nghiêng mình thi lễ ông ta nói:

– Lão phu là Thanh Liễu Quán Chủ …

Kẻ cầm sổ giang hồ cũng ôm quyền thi lễ:

– Tại hạ hằng nghe danh quán chủ…

Nhìn thẳng vào mặt đối phương vị lão quán chủ trầm giọng:

– Các hạ tới đây định bôi danh lão phu?

Vành môi hơi nhếch thành nụ cười kẻ cầm sổ giang hồ đáp với giọng lững lơ:

– Lão quán chủ nói như thế cũng không sai sự thực bao nhiêu…

– Lão phu hân hạnh được thưởng lãm kiếm thuật giết ruồi của các hạ…

Vị quán chủ lừng danh vung tay vổ nhẹ vào đầu gậy trúc. Khiếp thay cho kình lực khủng khiếp bởi vì ông ta chỉ vổ một cái nhẹ hều mà cây gậy trúc lún sâu xuống đất hơn phân nửa.

– Nội lực thâm hậu lắm…

Nói xong năm chữ trên kẻ cầm sổ giang hồ thỏng tay triển công phu trầm tịnh. Thanh Liễu Quán Chủ cũng đứng im an thần định khí. Người người nín thở. Hàng trăm cặp mắt mở to mong thấy được chiêu kiếm giết người độc địa nhất giang hồ hiện nay. Người ngoài cuộc chính ra còn lo âu, hồi hộp hơn kẻ trong cuộc. Hai đối thủ bằng phương pháp hô hấp đặc biệt sẽ dần dần tiến tới tình trạng khí hòa, thần định, tâm bình. Từ đó mọi tạp niệm sẽ biến mất để cho cái tâm bình lặng và trong sáng như gương do đó mọi hành động cũng như ý nghĩ phát xuất từ tâm sẽ trở thành phản ứng cực kỳ bén nhạy. Đây là thứ phản ứng của tâm linh xuyên qua ba chặng đường tâm, ý, hành.

Thời gian trì trệ trôi qua. Hai đối thủ vẫn chìm mất trong công phu trầm tịnh. Rẹt… Bóng kiếm và âm thanh chớp tắt cùng một lượt. Người người bất động trước sự kiện xảy ra. Cánh tay mặt của Thanh Liễu Quán Chủ dựng thẳng lên thành hình thước thợ, hai ngón tay trõ và giữa kẹp lấy thanh kiếm đen tuyền và mỏng tanh. Đầu mũi kiếm chỉa ngay vào yết hầu vị quán chủ lừng danh và còn cách cự ly. Không có gì khác biệt. Không có gì chứng tỏ là ông ta đã bị đâm ngoại trừ một chấm đỏ nhỏ rức nổi lên nơi huyệt thiên đột. Máu từ từ ứa ra từ chấm đỏ. Phịch… Tay quyền lừng danh nhất trong giới giang hồ Đại Việt ngã úp mặt xuống đất ngay dưới chân đối thủ .

– Thanh Liễu Quán quả nhiên danh truyền không dối…

Rẹt… Miệng nói cùng với kiếm tra vào vỏ, kẻ cầm sổ giang hồ chầm chậm xoay lưng bước đi. Bụp… Bụp… Bụp… Từng viên gạch vỡ vụn dưới bước chân khổ luyện. Liễu Kiếm Thư Sinh lắc mình chận đường kẻ cầm sổ giang hồ. Dù biết không phải là đối thủ đồng cân lượng nhưng dường như y không còn chọn lựa nào khác hơn. Đối phương tới đây giết người mà y không có hành động nào thời đâu xứng đáng danh vị quán chủ. Không những môn sinh, đồ đệ sẽ khinh khi mà đồng đạo giang hồ còn cười chê và mai mỉa nữa.

Liễu Kiếm Thư Sinh bạt kiếm. Tuy nhiên y chậm hơn đối thủ một chút và quãng thời gian của một sát na đã phân định hơn thua. Bàn tay giết người của kẻ cầm sổ giang hồ hất ngược về sau ngay chỗ chuôi kiếm ló lên. Rẹt… Liễu Kiếm Thư Sinh nhào ngược trở lại. Bàn tay trái đưa lên bịn lấy vết thương nơi ngực đang rỉ máu y trơ mắt nhìn đối phương thong dong bước đi mà cảm thấy sĩ diện và danh vọng của mình cũng vỡ vụn theo từng bước chân khổ luyện của kẻ cầm sổ giang hồ.

Hạ Long Khách nép mình sau gốc cây cổ thụ nằm trong khu vực thuộc thành ngoại Hoa Lư. Y cùng với Đoàn Chí Hạ và Hồ Vũ Hoa chia nhau ba hướng lén lút vào tận tổng đàn do thám tìm kiếm Hồ phu nhân. Tuy nhiên sau ba đêm thăm dò và lục lạo y vẫn không tìm thấy nơi giam giữ của Hồ phu nhân, do đó y đành trở lại đây để chờ đợi Đoàn Chí Hạ và Hồ Vũ Hoa. Mưa phùn rơi rả rích. Gió bấc thổi vù vù lạnh buốt xương. Trời tối ngửa bàn tay không thấy.

Đang đứng yên Hạ Long Khách chợt ngưng thần lắng tai nghe ngóng. Lẫn trong tiếng mưa rơi và tiếng gió thổi y nghe được tiếng bước chân thật nhẹ, thật êm của kẻ dạ hành đạp trên đất rồi một bóng đen đứng sừng sững trước mặt y. Không nói tiếng nào kẻ dạ hành xuất thủ. Hắn vừa ra chiêu vị chúa tể biển Đông giật thót người vì đối thủ thi triển cầm nã thủ pháp biến ảo và lanh cực độ. Y thoáng thấy từ trong ống tay áo rộng bên hữu ló ra năm ngón tay nhọn hoắt mở khoằm khoằm tựa như vuốt chim ưng móc vào cổ tay của mình. Chiêu thức được nửa đường kẻ lạ biến thế liền. Bàn tay đang mở khoằm khoằm chợt nắm lại thành quyền đấm vào đan điền đoạn mở toang thành chưởng vổ vào đản trung xong đổi sang triệt thủ chém một đòn cường ngạnh vào ngực của mình. Không suy nghĩ Hạ Long Khách phản đòn. Y trổ ngay Tróc Ngư thủ pháp, một tuyệt kỹ về cầm nã thủ của Bạch Long Vỉ phái với những chiêu thức biến hóa, lanh lẹ và hiểm ác. Hai bàn tay của y nào chặt chém, xô đẩy, vặn bẻ, ngăn đón những thế thức cực kỳ biến ảo, thần tốc và hiểm ác của đối phương. Thoáng chốc song phương giao nhau mươi chiêu. Vì sợ gây tiếng động cho nên đôi bên không phổ kình lực vào chiêu thức và không để cho tay quyền chạm nhau. Càng giao đấu Hạ Long Khách càng thêm kinh ngạc về bản lĩnh của kẻ lạ. Y biết trình độ vũ thuật của đối phương trội hơn mình một chút.

Đang đánh kẻ lạ chợt bắn mình lùi lại. Bằng những bước nhảy thật dài hắn triển thuật phi hành chạy vùn vụt. Dường như động tính hiếu kỳ muốn biết kẻ lạ là ai Hạ Long Khách băng mình đuổi theo. Càng truy đuổi vị chúa tể biển Đông càng thêm kinh ngạc về thuật phi hành siêu đẳng của kẻ lạ mặt. Hai người vượt tường ra khỏi thành Hoa Lư. Vừa ra khỏi thành kẻ lạ tức tốc trổ thuật phi hành chạy nhanh. Hạ Long Khách bám theo không bỏ. Y cũng không theo gần quá để cho kẻ lạ mặt biết mà cũng không theo xa quá để bị mất dấu. Vừa chạy vừa quan sát cảnh vật hai bên đường Hạ Long Khách biết mình đang chạy trên con đường Thiên Ngự. Cách đây mấy ngày y cùng Đoàn Chí Hạ giao đấu với nhân viên của đoàn do thám cho nên y còn nhớ rõ quãng đường này. Trong lúc chạy y tự hỏi kẻ dạ hành là ai mà bản lĩnh siêu tuyệt. Giao đấu mà không muốn gây náo động tất nhiên hắn không phải là nhân viên do thám. Hồi tưởng lại lúc giao tranh Hạ Long Khách nhận thấy kẻ lạ mặt về đường lối, lộ số, chiêu thức có những chiêu quái gở, kỳ bí và ngụy dị dường như nửa tà nửa chính. Trời mờ mờ sáng. Thấy ánh đèn thấp thoáng Hạ Long Khách biết y còn cách huyện lỵ Uy Viễn không xa lắm. Chốc sau vừa vào tới huyện lỵ kẻ lạ chợt gia tăng cước lực khiến cho hắn trở thành bóng ma bay lượn chập chờn. Nhảy lên mái nhà, tung mình xuống đường, luồn lách qua các ngõ ngách, khúc quanh rồi cuối cùng hắn biến mất không để lại tông tích. Hạ Long Khách lẩm bẩm:

– Hắn đi ngã nào hay thật…

Y biết kẻ lạ mặt phải thông đường thuộc lối, biết đường ngang nẻo tắt nên mới tránh khỏi sự truy đuổi gắt gao của mình. Tuy nhiên y biết kẻ lạ phải ẩn náu trong huyện lỵ Uy Viễn. Đoán chừng như vậy y nhảy lên tàng cây lớn nằm nghỉ ngơi chờ sáng sẽ đi tìm tông tích kẻ lạ.

Trời lành lạnh. Gió hiu hiu. Nắng le lói. Hồ phu nhân thong thả dạo bước trong sân. Tiếng rao hàng văng vẳng. Tiếng trẻ con la hét, đùa giởn. Giật giật vạt áo của mẹ mình Hồ Phong nói nhỏ:

– Mẹ… mẹ… Con muốn ra ngoài chơi…

Do dự giây lát Hồ phu nhân gật đầu nói:

– Mẹ với con ra ngoài. Con muốn ăn gì mẹ mua cho…

Nàng hiểu tâm trạng của con. Đứa trẻ nào lại không thích vui chơi và bạn bè. Mấy tháng nay con của nàng đã bị tù túng, bó buộc cho nên nó cần được tự do một chút. Cài lại chiếc áo ấm, vấn lại mái tóc nàng nói với con:

– Phụ thân chắc còn ngủ vậy mẹ với con ra ngoài phố chừng một lát sẽ trở về…

Hồ Phong mừng rỡ nắm tay mẹ kéo đi ra khỏi cổng. Người đi lại đông đảo. Hàng quán đông đúc. Phố xá tấp nập. Hồ Phong không ngớt chỉ chỏ trầm trồ.

Đang ngồi ăn điểm tâm trong quán Hạ Long Khách thoáng thấy bóng một người đàn bà và một đứa trẻ bước qua cửa. Dáng dấp của họ trông rất quen. Thảy lên bàn một đồng Thái Bình Hạ Long Khách bước nhanh ra đường. Xa xa cách mấy bước người đàn bà và đứa trẻ thong thả bước trên hè phố. Vừa thấy dáng dấp của người đàn bà Hạ Long Khách bật kêu:

– Phu nhân… Hồ phu nhân…

Nghe tiếng người gọi tên mình Hồ phu nhân quay lại.

– Trời… Hạ thủ lĩnh… Tôi không ngờ còn được tái ngộ Hạ thủ lĩnh…

Cười sang sảng Hạ Long Khách nói lớn:

– Tôi tìm phu nhân khắp thành Hoa Lư mà

không thấy nào ngờ lại gặp phu nhân ở đây …

Thấy mọi người đang chăm chú nhìn Hồ phu nhân nói nhỏ:

– Tôi mời Hạ thủ lĩnh về nhà đàm đạo giây lát…

Hai người rảo bước. Vừa đi Hạ Long Khách vừa hỏi:

– Xin lỗi phu nhân cho tôi hỏi ai đã giải cứu phu nhân ra khỏi tổng đàn do thám?

Hồ phu nhân tươi cười đáp:

– Phu quân của tôi. Người giải cứu mẹ con tôi và đưa tới Uy Viễn nương náu mấy ngày rồi…

Hạ Long Khách gật gù lẩm bẩm:

– Hèn chi…

Trong óc của vị chúa tể Đông Hải lờ mờ hiện lên một nghi vấn. Chốc sau họ về tới nơi cư ngụ của Hồ phu nhân.

– Kính mời Hạ thủ lĩnh ngồi…

Trong lúc đàm đạo Hạ Long Khách thuật vắn tắt cho Hồ phu nhân nghe đầu đuôi câu chuyện từ lúc y cùng Đoàn Chí Hạ từ trên nóc nhà giam nhảy xuống bắt sống Lê Hoàn để giải vây cho kẻ cầm sổ giang hồ, Tôn Nhật Hồ Vũ Hoa, Lê Hùng và Lê Hào. Hồ phu nhân nhẹ thở hơi dài:

– Thế ư… Cha chồng của tôi còn sống ư. Phu quân tôi chắc vui mừng lắm khi nghe tin này…

Hạ Long Khách tươi cười nói tiếp:

– Sau đó tôi chia tay với kẻ cầm sổ giang hồ. Y bị thương nặng lắm nên phải tìm chỗ yên tịnh và kín đáo để chữa trị thương thế do đó không thể tháp tùng Hồ lão trang chủ tới Hoa Lư để giải cứu cho phu nhân. Phần tôi với Đoàn Chí Hạ tháp tùng theo lão trang chủ tới Hoa Lư tìm kiếm khắp nơi mà cũng không thấy bóng dáng của phu nhân…

Hồ phu nhân vui vẻ đứng lên nói:

– Để tôi mời phu quân ra gặp Hạ thủ lĩnh…

Chốc sau Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên đủng đỉnh bước ra. Hạ Long Khách trông thấy một tráng niên tuổi ngoài bốn mươi mặc y phục sang trọng và tươm tất. Vóc dáng tầm thước, mày rậm, mắt sâu và sáng, thoạt trông Hồ Nguyên có một phong cách chửng chạc và đường hoàng.

– Nghe danh Hạ thủ lĩnh rền khắp Đông Hải Hồ tôi rất mến mộ song mãi đến hôm nay mới có dịp gặp gỡ…

Hạ Long Khách đứng lên ôm quyền thi lễ:

– Đạ ta lời khen của Hồ trang chủ. Tuy náu mình ở bể Đông xa xôi nhưng tôi hằng nghe danh hào hiệp cùng thuật xử kiếm tuyệt luân của trang chủ khắp vùng duyên hải xứ bắc…

Hai bên nói mấy lời khách sáo đoạn ngồi vào bàn đàm đạo. Hồ phu nhân rót trà vào chén cho chồng và khách.

– Nghe tiện nội thuật lại chuyên Hạ thủ lĩnh cứu mạng cho gia phụ tại thành Hoa Lư Hồ tôi xin thành thật cảm tạ Hạ thủ lĩnh về nghĩa cử đó…

Hớp ngụm nước trà Hạ Long Khách cười lớn:

– Hồ trang chủ nói quá lời. Tại hạ chỉ vì thấy chuyện bất bình nên phải ra tay huống chi Hồ lão trang chủ lại là kẻ mà tại hạ rất mến mộ…

Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên cười nhẹ:

– Dù nói cách nào Hồ tôi cũng nợ Hạ thủ lĩnh một một cái ân cứu tử…

Uống cạn chén trà Hạ Long Khách đứng lên:

– Tôi cần trở lại Hoa Lư thông báo cho Hồ lão trang chủ về tin tức của Hồ phu nhân để người khỏi mất công tìm kiếm…

Hồ Nguyên cũng đứng lên nói:

-Để tôi đi với Hạ thủ lĩnh…

Hạ Long Khách khoát tay cười nói:

– Khỏi phiền tới trang chủ. Trang chủ cứ ở đây chờ đợi để gặp Hồ lão trang chủ…

Hồ phu nhân chợt nói nhanh:

– Tôi biết Hạ thủ lĩnh bề bộn công chuyện nhưng nếu không có chi phiền tôi xin nhờ vả Hạ thủ lĩnh một việc…

Hạ Long Khách vui vẻ nói:

– Thưa phu nhân tại hạ rất sẵn lòng…

Đặt một vật bằng bạc lên bàn Hồ phu nhân nói:

– Xin nhờ Hạ thủ lĩnh trao vật này lại cho kẻ cầm sổ giang hồ. Lúc bị giam chung một chỗ tại tổng đàn do thám y có nhờ tôi giữ vật này. Y bảo với tôi đây là tín vật của sư phụ y trao tặng có liên hệ rất lớn đối với các vũ sĩ giang hồ của nước ta…

Lạc Đạo Kiếm Hồ Nguyên và Hạ Long Khách nhận thấy tín vật giống như đồng tiền lớn có khắc nét mặt của một người.

– Chắc tôi không có dịp nào để gặp lại y nên nhờ Hạ thủ lĩnh trao vật này tận tay y…

-Phu nhân an tâm. Chúng tôi có hẹn với y ngày mồng năm tháng giêng ở Tản Viên…

Quay sang Hồ Nguyên Hạ Long Khách nói nhanh:

– Hồ lão trang chủ đã cho người đi khắp nơi trong nước mời các vũ sĩ giang hồ về Tản Viên tham dự đại hội giang hồ. Xin kiếu từ trang chủ và phu nhân…

Thu lấy tín vật của kẻ cầm sổ giang hồ xong Hạ Long Khách cùng với Hồ Nguyên bước ra cổng.Đợi cho khách khuất bóng Hồ Nguyên trở vào nhà.Thay đổi y phục, mang kiếm vào người Hồ Nguyên nói nhanh:

– Ta cần phải đi Đại La có chuyện gấp. Nếu gia phụ đến phu nhân thay ta lo lắng cho người…

Hồ phu nhân đứng im nhìn chồng bước ra cửa. Nàng cảm thấy lòng mình trống vắng và quạnh hiu như thiếu thốn một cái gì thật quen thuộc và gần gụi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.