Giặc Bắc

Chương 33 - Thử Người Mới Biết Người

trước
tiếp

Tiếng nói của kẻ cầm sổ giang hồ chợt vang bên tai Hồ phu nhân:

– Mấy ngày trước đây tôi có gặp Hồ trang chủ tại thành Đại La…

– Tôn ông muốn nói phu quân của tôi?

Kẻ cầm sổ giang hồ cười vì câu hỏi hơi thừa của Hồ phu nhân. Nhẹ gật đầu y thong thả tiếp:

– Kẻ giả mạo tôi đã hạ sát Đại La Tam Kiệt khiến cho các cao thủ của thành Đại La căm phẫn vây đánh tôi. Dù không muốn giết người tôi cũng không muốn bị người giết do đó cuộc xô xát trở nên ác liệt. Đột nhiên Hồ trang chủ xuất hiện…

Hồ phu nhân chăm chú lắng nghe nhưng giọng nói của nàng không lộ vẻ ngạc nhiên:

– Tôi không ngạc nhiên về sự có mặt của phu quân tôi tại thành Đại La. Người đã nói cho tôi biết người sẽ đi Đại La có chuyện cần… Tôn ông vui lòng kể tiếp chuyện gặp gỡ với phu quân của tôi ở Đại La…

Kẻ cầm sổ giang hồ thở hơi dài:

– Không ngờ chỉ trong vòng một năm mà kiếm thuật của Hồ trang chủ lại tăng tiến vượt bực…

– Làm sao tôn ông biết?

Hồ phu nhân hỏi gọn và nhanh. Kẻ cầm sổ giang hồ từ từ giải thích:

– Hồ trang chủ cùng tôi so nhau ba chiêu kiếm …

Nhìn kẻ cầm sổ giang hồ đăm đăm Hồ phu nhân hỏi dồn:

– So kiếm … Phu quân của tôi có bị thương không?

– Không những không bị thương mà Hồ trang chủ còn hóa giải được ba chiêu kiếm giết ruồi của tôi nữa. Điều đó vượt ngoài sức tưởng tượng thưa phu nhân…

Hồ phu nhân trầm ngâm không nói. Giọng nói của kẻ cầm sổ giang hồ vang đều đều bên tai nàng:

– Muốn giải được chiêu kiếm giết người của tôi Hồ trang chủ tất phải luyện được kiếm thuật tuyệt luân…

Chân bước đều, đầu cúi xuống Hồ phu nhân im lìm không nói gì hết. Thật lâu kẻ cầm sổ giang hồ mới nghe được tiếng thở dài của người bạn đồng hành cùng với giọng nói buồn buồn thốt lên:

– Tôi không nghĩ phu quân của tôi lại là kẻ đã giả mạo tôn ông…

Kẻ cầm sổ giang hồ phụ họa liền:

– Tôi cũng đồng ý với phu nhân. Kiếm thuật cao siêu trong giang hồ cũng có nhiều người luyện được. Ngay cả Hồ lão trang chủ cũng không kém tôi về thuật xử kiếm. Không lẽ Hồ lão trang chủ và Hồ trang chủ lại giả làm kẻ cầm sổ giang hồ…

Hồ phu nhân gật đầu nói:

– Phu quân của tôi không biết thuật cải sửa dung mạo. Người bảo thuật hóa trang chỉ dành cho phe hắc đạo hoặc những kẻ chuyên làm chuyện xấu xa nên không muốn cho người ta thấy rõ bộ mặt thật của mình…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật gù:

– Hồ trang chủ nói có lý. Chính tôi cũng không rành về thuật hóa trang. Tôi chỉ có mỗi thắc mắc là tại sao thuật xử kiếm của Hồ trang chủ lại rất giống như của tôi…

Hồ phu nhân quay nhìn kẻ cầm sổ giang hồ với ánh mắt dò hỏi:

– Kiếm thuật của tôi khác với thuật xử kiếm mà các kiếm thủ trong giang hồ thường hay luyện tập. Nó chỉ có hai động tác đơn giản là rút kiếm đâm trúng đối thủ xong tra kiếm vào vỏ. Còn kiếm thuật của các người khác thường hay rút kiếm ra cầm tay rồi sau đó mới đâm chém theo kiếm pháp. Nói tóm lại kiếm thuật của tôi chỉ có một chiêu nên không có kiếm pháp…

– Ạ…

Hồ phu nhân gật gù như hiểu được sự khác biệt.

– Tôn ông có chắc là thuật xử kiếm của phu quân tôi tương tự như của tôn ông?

Hồ phu nhân hỏi câu trên và khi hỏi xong nàng mới biết đã hỏi một câu rất ngây thơ nếu không muốn nói rất khờ khạo. Tuy nhiên nàng không thể lấy lại được.

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ. Thái độ của y rất ung dung, bình thản như câu hỏi của Hồ phu nhân không chạm tới tự ái của y.

– Thưa phu nhân… Hai mươi lăm năm luyện kiếm tôi có đủ nhãn lực và kinh nghiệm để nhận ra đường lối, lộ số của bất cứ kiếm thủ nào trong giang hồ. Hồ trang chủ học kiếm từ phụ thân mà kiếm thuật của Hồ lão trang chủ tôi đã được chứng kiến lúc người đánh nhau với Hữu Danh Vô Thực ở Hoa Lư. Thuật xử kiếm của Hồ lão trang chủ có kiếm pháp hẵn hoi nghĩa là có đường lối và lộ số. Trong khi thuật xử kiếm của Hồ trang chủ lại rất giống tôi, có nghĩa là rút kiếm đâm trúng mục tiêu xong tra kiếm vào vỏ…

Hồ phu nhân gật gù mỉm cười. Nàng có vẻ thích thú khi nghe nói đức phu quân của nàng luyện được thuật xử kiếm cao siêu và lại rất giống kẻ cầm sổ giang hồ .

– Kể cũng lạ… Có lẽ trong thời gian Hồ gia trang bị thiêu hủy, phu quân của tôi được một kỳ nhân hoặc dị sĩ nào đó truyền thụ cho thuật xử kiếm giống như tôn ông. Vả lại tôn ông cũng thường nói cho Phong nhi biết là vũ thuật vốn từ một nguồn gốc mà ra. Cũng như thái cực sinh ra âm dương nhị khí rồi từ đó biến thành ngủ hành kim, mộc, thủy, hỏa, thổ và sau đó mới phát sinh ra vạn vật…

Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn Hồ phu nhân với vẻ kinh ngạc lẫn thích thú. Bắt gặp cái nhìn đó Hồ phu nhân cười hỏi:

– Tại sao tôn ông nhìn tôi như vậy… Chắc tôn ông cười tôi nói sai à…

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

– Không… Không… Phu nhân nói đúng lắm. Tôi chỉ kinh ngạc về trí nhớ và sự học hỏi nhanh chóng của phu nhân. Mới lưu lạc giang hồ hơn nửa năm mà phu nhân thu lượm được nhiều điều lắm…

Hồ phu nhân bật cười thánh thót:

– Tại tôi có một danh sư là tôn ông. Người ta bảo không thầy đố mày làm nên…

Đây là lần đầu tiên kể từ khi tái ngộ Hồ phu nhân mới có thái độ thân mật và cởi mở hơn đối với kẻ cầm sổ giang hồ. Dù vậy giữa nàng với y vẫn còn có một giới hạn và hai người ngầm đồng ý giữ gìn giới hạn này.

– Tôn ông thử đoán xem tại sao cha chồng tôi lại mất tích?

– Tôi không đoán được. Tôi chỉ đoán là tính mạng Hồ lão trang chủ không bị nguy hiểm. Với thân vũ thuật cao siêu nếu đánh không lại ông ta có thể chạy trốn không mấy khó khăn…

– Tôi chỉ sợ…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nói trấn an:

– Phu nhân đừng lo. Hồ lão trang chủ không thể để cho Phong nhi bị nguy hiểm. Nó là trang chủ của Hồ gia trang trong tương lai do đó…

Đang nói kẻ cầm sổ giang hồ chợt dừng lại ngưng thần nghe ngóng đoạn nói lớn:

– Có tiếng vó ngựa… nhiều lắm…

Sức ngựa chạy nhanh khôn tả. Vừa quay lại y thoáng thấy bóng ngựa hiện mờ mờ trong màn sương sớm. Kẻ cầm sổ giang hồ chợt vòng tay ôm ngang hông Hồ phu nhân đoạn triển thuật phi hành chạy nhanh. Hơn trăm bước thấy gốc cây cổ thụ bên đường y lạng mình nấp sau gốc cây.

Đặt Hồ phu nhân xuống đất song tay vẫn ôm hờ ngang hông kẻ cầm sổ giang hồ giơ tay ra hiệu cho nàng im lặng. Hai người chăm chú nhìn. Lát sau họ nghe tiếng vó ngựa nện rầm rập trên mặt đường rồi bóng ngựa hiện rõ.

Một đạo quân thiết kỵ với tinh kỳ phất phới và khôi giáp rở ràng dẫn đầu bởi một viên đại tướng cởi con bạch mã cao lớn và hùng dũng. Mặc dù đường còn lầy lội và trơn trợt nhưng đạo quân thiết kỵ trẩy đi nhanh tợ gió cuốn. Kẻ cầm sổ giang hồ thì thầm:

– Quân Hoa Lư … Họ đi đông thế này chắc phải có đánh nhau với ai…

Hồ phu nhân nói vào tai kẻ cầm sổ giang hồ:

– Hay là quân Tống tràn sang nước ta…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:

– Nếu quân Tống xâm lăng nước ta thời đường tiến binh của họ phải là miệt Lạng Sơn. Quân Hoa Lư đi như vầy là họ lên Đại La xong mới lên Lạng Sơn …

Trầm ngâm giây lát Hồ phu nhân la nho nhỏ:

– Từ Đại La cũng có đường lên Tản Viên… Đúng rồi họ đi Tản Viên…

Kẻ cầm sổ giang hồ giật mình nhìn Hồ phu nhân đăm đăm như chờ nghe tiếp:

– Biết tin giới giang hồ sẽ họp nhau ở Tản Viên nên Lê Hoàn không bỏ lỡ cơ hội bắt trọn ổ. Chờ cho các vũ sĩ tụ về Tản Viên xong hắn sẽ điều binh vây chặt các ngã đường…

Gần cạn tuần trà đoàn quân thiết kỵ mới qua khỏi chỗ hai người đứng. Nhìn bóng ngựa mờ dần kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng:

– Chúng ta phải tìm gặp Hồ lão trang chủ để báo tin này…

Hồ phu nhân chầm chậm gật đầu không nói như đang bận tâm suy nghĩ chuyện gì.

– Bây giờ tôi có thể đoán ra phần nào sự mất tích của cha chồng tôi. Có lẽ người cũng đã khám phá ra sự di chuyển củ.a quân Hoa Lư…

– Phu nhân nói có lý… Ta phải tìm gặp Hồ lão trang chủ gấp. Có người tôi an tâm hơn…

Nhìn kẻ cầm sổ giang hồ Hồ phu nhân hỏi với giọng nửa đùa nửa thực:

– Tôn ông định tìm gặp cha chồng của tôi để rảnh nợ phải không. Nên nhớ là tôn ông còn mắc nợ tôi nhiều thứ lắm…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhỏ:

– Không kể sư phụ, phu nhân là người thân cận và gần gũi tôi nhất hiện nay. Phu nhân hiểu tôi như một tri kỹ. Thà tôi chết còn hơn để phu nhân phải chết…

Hồ phu nhân cúi đầu nhìn xuống đất. Nàng không muốn cho kẻ cầm sổ thấy nàng đang ứa lệ. Câu nói thành thật, đầy chân tình của y khiến cho nàng xúc động tận cõi lòng. Nàng biết y có cảm tình với mình nhiều nhưng nàng không ngờ y lại có cảm tình một cách sâu đậm tới độ sẵn sàng chết để bảo vệ nàng. Ngay cả phu quân của nàng cũng chưa bao giờ nói những lời như thế.

Giọng nói của vị phu nhân họ Hồ vang lên nghẹn ngào:

– Tôi không muốn tôn ông chết mà tôi sống. Tôi muốn tôn ông và tôi đều sống…

Hồ phu nhân ngước nhìn kẻ cầm sổ giang hồ sau khi nói. Y thấy mắt nàng long lanh ngấn lệ.

– Phu nhân khóc ư… Lý do gì khiến cho phu nhân khóc?

Hồ phu nhân mỉm cười vì câu hỏi chất phác và ngây thơ của người bạn đồng hành.

– Tôi mừng nên tôi khóc …

Kẻ cầm sổ giang hồ lắc đầu:

– Tôi tưởng buồn người ta mới khóc chứ …

Hồ phu nhân cười. Nàng biết dù có giải thích kẻ cầm sổ giang hồ cũng không thể nào hiểu được tâm tình phức tạp của một người đàn bà như nàng.

– Ta đi chưa tôn ông…

Hai người song song bước ra đường. Tuy nhiên vừa ra tới nơi họ hấp tấp thối lui lại gốc cây cổ thụ vì nghe có tiếng vó ngựa nổi lên. Thoáng chốc đoàn nhân mã xuất hiện. Khi người ngựa tới gần kẻ cầm sổ giang hồ lẩm bẩm:

– Nhân viên do thám…

Hồ phu nhân trông thấy mấy chục người mặc sắc phục màu đỏ và vai mang vũ khí. Ngựa của họ cỡi toàn chiến mã hạng nhất. Tiếng của nàng vang nho nhỏ:

– Ban ám sát của đoàn do thám Hoa Lư… Chắc họ cũng tới Tản Viên…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu chăm chú nhìn đoàn nhân mã mấy chục người thuộc ban ám sát. Chỉ cần nhìn cung cách cỡi ngựa y biết họ thuộc hàng cao thủ nhất đẳng giang hồ. Nếu ban ám sát đã xuất hiện thời trước sau gì mấy ban truy tầm, tin tức và hai lão Hữu Danh Vô Thực với Bách Diện Thư Sinh cũng có mặt.

Đối địch với nhân viên do thám y không sợ bằng đánh nhau với quân Hoa Lư. Dù không giỏi võ hơn các vũ sĩ giang hồ song họ nguy hiểm hơn nhiều vì đông đảo và thiện chiến. Y biết dù có kiếm thuật giết người độc địa y cũng không thể đánh bại một ngàn quân Hoa Lư.

Do đó khi thấy đạo quân thiết kỵ xuất hiện y muốn tìm gặp Tam Phong Kiếm Hồ Vũ Hoa để bàn luận cách chống trả hoặc tạm thời đình hoản đại hội ở Tản Viên bằng không giới giang hồ Đại Việt sẽ bị chết hết vì đánh nhau với quân Hoa Lư.

– Tôn ông…

Kẻ cầm sổ giang hồ ngước lên nhìn Hồ phu nhân chờ nghe nói:

– Trời cũng gần đứng bóng rồi nên tôi dọn cơm trưa ra ăn xong rồi chúng ta hãy lên đường…

Trong lúc Hồ phu nhân dọn cơm kẻ cầm sổ giang hồ đứng nhìn con đường đất uốn lượn. Từ Phú Xuyên lên Thượng Phúc cũng phải mất một ngày rồi từ Thượng Phúc họ có hai cách để đi Tản Viên. Cách thứ nhất là dùng đường tắt từ Thượng Phúc băng qua sông Đáy đi lên Chương Đức, Thanh Oai rồi mới tới Tản Viên.

Y nghe nói núi Tản Viên nằm trong địa phận của hai huyện Minh Nghĩa và Lũng Bạt nhưng chưa lần nào đặt chân tới. Đi bộ cũng phải mất bảy tám ngày đó là chưa kể họ còn phải trốn tránh sự truy lùng của nhân viên do thám.

Cách thứ nhì tuy xa hơn song lại dễ dàng vì từ Phú Xuyên họ đi thẳng một mạch tới Đại La rồi theo đường lớn lên Sơn Tây rồi vào Tản Viên. Nếu không cùng đi với Hồ phu nhân y có thể dùng thuật phi hành tới Tản Viên sớm hơn hoặc tìm gặp Hồ Vũ Hoa nhanh hơn và không mấy khó khăn.

Tuy nhiên y không thể bỏ Hồ phu nhân đi một mình. Rủi có chuyện gì xảy ra y sẽ ân hận suốt đời. Vả lại cho dù không nói ra thành lời song Hồ Vũ Hoa đã ngầm bảo y phải lo lắng và che chở cho Hồ phu nhân.

– Mời tôn ông dùng cơm… Chẳng có gì hết ngoài cơm trắng muối dưa…

Hồ phu nhân cười nói. Hai người cắm cúi ăn. Xong bữa cơm kẻ cầm sổ giang hồ nói:

– Chúng ta gắng đi cho kịp tới Thượng Phúc chiều nay. Phu nhân có tiền không?

– Có nhưng không nhiều lắm. Tôn ông hỏi tiền để làm gì?

Hồ phu nhân hỏi trong lúc bước ra đường lớn.

– Tôi tính mua hai con ngựa để đi vừa nhanh chóng mà phu nhân khỏi phải cực khổ…

Hồ phu nhân cười tươi tắn:

– Tôi đâu có phàn nàn về chuyện đi bộ đâu mà tôn ông lo. Vả lại đi ngựa dễ làm người ta chú ý hơn…

Kẻ cầm sổ giang hồ gật đầu:

– Phu nhân nói có lý. Tuy nhiên tôi nghĩ tới lúc chúng ta không cần phải che dấu hành tung nữa. Khi mình ra mặt sẽ lôi kéo theo nhân viên do thám và biết bao nhiêu người nữa. Ta không biết Hồ lão trang chủ ở đâu vậy hãy để người tìm gặp chúng ta…

Rảo bước vượt qua mặt kẻ cầm sổ giang hồ Hồ phu nhân cười thánh thót:

– Tôn ông tính sao cũng được. Tính mạng của tôi giao trọn vào tay tôn ông. Hể bị trầy da hay chảy máu là tôi bắt thường tôn ông…

Bước song song kẻ cầm sổ giang hồ cười nói với Hồ phu nhân:

– Nếu phu nhân biết thuật phi hành thời chúng ta đi nhanh lắm…

– Tôn ông dạy cho tôi đi. Tôi cũng muốn luyện thuật phi hành…

Nói xong Hồ phu nhân bước nhanh hơn khiến cho kẻ cầm sổ giang hồ cũng phải bước nhanh mới theo kịp. Không hiểu nghĩ sao y vận dụng nội lực bước nhanh hơn nữa. Thấy y vượt qua mặt mình Hồ phu nhân cũng cố gắng bước nhanh hơn. Được đoạn đường kẻ cầm sổ lơi bước cười hỏi:

– Phu nhân cảm thấy mệt không?

Hồ phu nhân lắc đầu cười:

– Không… Không biết vì cớ gì mà càng đi tôi càng thấy khỏe khoắn hơn…

– Đó là kết quả của việc khổ luyện nội lực. Càng xử dụng nhiều chừng nào càng khiến cho nội lực trong người của phu nhân có cơ hội phát huy nhiều chừng đó…

Hồ phu nhân cười vui vẻ:

– Nhớ lời tôn ông dặn nên mỗi đêm tôi đều ngồi luyện công. Mấy lúc sau này tôi ngủ ít đi mà lại không cảm thấy mệt mỏi hay bệnh hoạn gì. Có phải do ở việc luyện nội lực làm cho tôi ít ngủ thưa tôn ông?

Kẻ cầm sổ giang hồ giải thích:

– Khi ta ngủ cơ thể của ta sẽ ngừng hoạt động đồng thời hấp thụ dưỡng khí để bồi dưỡng cơ thể. Nói một cách khác là khi ta ngủ cơ thể của ta nằm trong trạng thái tiềm sinh. Đối với một vũ sĩ giang hồ khi luyện nội lực bằng phương pháp hít thở đặc biệt họ đem một số lượng dưỡng khí dồi dào vào trong cơ thể. Phu nhân mới luyện nội công hơn nửa năm thôi mà đã tiến bộ nhiều lắm…

Hồ phu cười nói đùa:

– Đó là nhờ danh sư chỉ bảo…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười lớn:

– Không phải tại thầy giỏi mà tại đồ đệ có căn cơ và thông minh…

Được khen Hồ phu nhân bật cười vui vẻ. Hai người vừa đi vừa chuyện trò tương đắc. Họ có nhiều điểm tương đồng hơn là dị biệt. Họ đều có tính hiền hậu, độ lượng và biết nhường nhịn. Họ tôn trọng, kính phục và hiểu biết lẫn nhau do đó dễ dàng thông cảm và tha thứ .

Mưa tạnh và mặt trời ló ra khỏi đám mây mang lại chút không khí ấm áp. Hồ phu nhân chợt dừng lại.

– Phu nhân mệt à…

Lắc đầu Hồ phu nhân đáp nhanh:

– Tôi bắt đầu thấy nóng …

Kẻ cầm sổ giang hồ có thái độ không được tự nhiên lắm khi thấy Hồ phu nhân cởi bỏ áo choàng và chỉ mặc bộ vũ phục bằng lụa màu xanh da trời. Y cảm thấy hồi hộp và tim đập mạnh khi nhìn cặp đùi thon dài, gò ngực vun cao và thân hình đầy đường cong nét lượn bó gọn trong bộ vũ phục. Vành môi thắm đỏ tự nhiên, má hồng trong nắng, mắt ngời sáng long lanh; Hồ phu nhân đẹp lộng lẫy như đóa quỳnh hoa đang nở ngát hương thơm. Kẻ cầm sổ giang hồ cúi đầu rảo bước không dám nhìn. Y sợ… Y sợ nhìn một nhan sắc quyến rũ.

– Bộ tôi già nua, xấu xí lắm sao mà tôn ông sợ sệt không dám nhìn tôi?

Hồ phu nhân cười hỏi vặn câu trên. Kẻ cầm sổ giang hồ cắm đầu rảo bước làm bộ như không nghe câu hỏi.

– Tôn ông không nghe tôi hỏi à…

– Phu nhân hỏi được tất nhiên trả lời được…

– Dĩ nhiên tôi trả lời được song tôi muốn nghe câu trả lời của tôn ông…

Kẻ cầm sổ giang hồ quay nhìn Hồ phu nhân đăm đăm và nàng im lặng chịu đựng cái nhìn đó.

– Phu nhân mà xấu xí, già nua thời tôi chắc trên đời này không còn ai đẹp nữa. Phu nhân không biết là tôi cố gắng cưởng chống lại không để bị nhan sắc của phu nhân quyến rũ…

Vị phu nhân họ Hồ cười cười không hỏi nữa. Trong trí nàng nảy sinh một ý nghĩ và nàng thích thú với ý nghĩ mới lạ này. Nàng biết nàng đẹp và quyến rũ. Đó là hai yếu tố đủ để lôi cuốn bất kỳ người đàn ông nào cho nên nàng định dùng nhan sắc để thử xem kẻ cầm sổ giang hồ có phải là người thực sự đã cưởng hiếp nàng không. Biết đâu y đã hành động đê tiện xong giả vờ ngây thơ, khờ khạo để lừa gạt nàng. Một kẻ khôn ngoan, ảo quyệt có thể giả vờ ngây thơ, thật thà để đành lừa người khác. Nếu đúng là người đứng đắn y không thể sa ngã một cách dễ dàng. Còn nếu là kẻ đê tiện y sẽ nhân cơ hội này chiếm hữu thân xác nàng lần nữa. Nhược bằng thực sự thương yêu y sẽ có thái độ khác. Tóm lại nàng muốn biết kẻ cầm sổ giang hồ sẽ đối xử như thế nào khi bị nàng cố tình quyến rũ vào đường tình ái…

– Tôn ông…

– Phu nhân định nói gì?

– Tôi cảm thấy mệt…

– Nếu phu nhân mệt thời chúng ta đi chậm lại. Ta không có gì phải gấp rút. Sức khỏe của phu nhân quan trọng hơn hết…

Hồ phu nhân gượng cười:

– Tôi cần nghỉ mệt giây lát…

Kẻ cầm sổ giang hồ dìu phu nhân tới ngồi trên một thân cây nằm bên vệ đường. Trông thấy mặt nàng đỏ au và mồ hôi lầm tấm y đưa tay đặt lên trán nàng xong nói:

– Phu nhân hơi nóng một chút… Tôi cần bắt mạch phu nhân…

Hơi mỉm cười vị phu nhân họ Hồ đưa tay cho thầy thuốc thăm mạch. Cầm lấy bàn tay mềm mại và xinh xắn bắt mạch giây lát xong kẻ cầm sổ giang hồ từ từ nói:

– Mạch chạy đều song thân nhiệt hơi cao có lẽ tại phu nhân đi bộ nhiều quá…

Gật đầu Hồ phu nhân thở hơi dài thốt:

– Tôi gắng đi bộ tới Thượng Phúc rồi ta kiếm phòng trọ qua đêm…

Kẻ cầm sổ giang hồ đứng lên:

-Nếu phu nhân không đi nổi thời tôi cõng phu nhân…

Hai má đỏ hồng Hồ phu nhân bật cười thánh thót:

– Thiên hạ trông thấy sẽ cười tôn ông… Thôi để tôi ráng đi chậm chậm cũng được…

Dứt lời nàng gượng đứng lên đi được mấy bước rồi lảo đảo muốn ngã. Thấy vậy kẻ cầm sổ giang hồ vội vòng tay ôm ngang hông nàng.

– Phu nhân yếu sức lắm rồi…

Hồ phu nhân im lìm không nói. Mắt nhắm kín lại nàng cảm thấy vòng tay rắn chắc của kẻ cầm sổ giang hồ thật êm ái. Phần kẻ cầm sổ giang hồ cũng cảm thấy hơi thở nồng ấm thơm tho của Hồ phu nhân phà vào mặt mình hòa lẫn với mùi da thịt nồng nàn tạo cho y cảm giác ngây ngất, đê mê và rạo rực.

Lát sau Hồ phu nhân mỉm cười thỏ thẻ:

– Đa tạ tôn ông…

Nhìn vào đôi mắt long lanh ngời sáng của giai nhân kẻ cầm sổ giang hồ thầm hít hơi dài trấn tỉnh tinh thần xong bình tịnh thốt:

– Phu nhân yếu sức quá chắc đi bộ không nổi… Thôi để tôi ráng cõng phu nhân một đoạn đường…

Hồ phu nhân cười tươi tắn:

– Tôi không làm phiền tôn ông…

– Không… Tôi đã cõng phu nhân mấy lần rồi nên có cõng thêm một lần nữa cũng không sao, huống chi…

Ngừng nói kẻ cầm sổ giang hồ hơi khom người:

– Mời phu nhân…

Y cảm thấy tim đập mạnh và người nóng lên khi vòng tay ấm êm và nhất là làn da mềm mại thơm tho của Hồ phu nhân chạm vào lưng mình. Hai tay ôm lấy đùi, không dám để trí óc suy nghĩ vẩn vơ y triển thuật phi hành cắm đầu mãi miết chạy. Như không muốn cho người lạ thấy mình cõng một người đàn bà trên lưng y không chạy theo đường cái mà toàn dùng lối mòn nẻo tắt.

Cắm cúi chạy nên y không thấy được nụ cười thích thú của người đàn bà đang nằm trên lưng của mình. Dường như cố tình trêu ghẹo nên bàn tay của nàng không ngớt mơn man làn da mặt sạm nắng cùng với hơi thở thơm tho nồng ấm phà vào mặt kẻ cầm sổ giang hồ.

– Phu nhân…

Giọng nói khàn đặc của kẻ cầm sổ giang hồ tan loảng trong gió.

– Tôn ông nói gì tôi nghe không rõ…

Tay kiếm giết người cảm thấy toàn thân rung chuyển khi làn môi của giai nhân chạm vào cổ mình. Lần đầu tiên trong đời y mới có cảm giác kỳ lạ, nửa như đê mê ngây ngất, nửa như run rẩy và xao xuyến khi va chạm thân xác với đàn bà.

Đây không phải là lần đầu tiên y cõng Hồ phu nhân hoặc đụng chạm thân xác với nàng. Nhưng những lần trước y hoàn toàn không có ý nghĩ vẩn vơ cho nên không rung động trước sức quyến rủ của nàng. Trải qua thời gian gần gụi tình cảm nảy sinh giữa hai người càng thêm sâu đậm. Chính cảm tình sâu đậm này phát sinh ra sự rung động mỗi khi y va chạm thân xác với giai nhân đồng thời trói buộc và lôi kéo y vào tình yêu. Y biết Hồ phu nhân xinh đẹp và quyến rủ. Tính tình ôn nhu, hiền hậu và nhan sắc trầm ngư lạc nhạn tạo cho nàng sức lôi cuốn mãnh liệt mà từ lâu y phải cố gắng lắm mới không sa ngã vào tình lụy.

Hồ phu nhân cũng không khác gì hơn. Thoạt đầu nàng giả vờ bịnh hoạn, mệt mỏi để bắt kẻ cầm sổ phải lo lắng và săn sóc cho mình nên khi y nêu ý kiến cõng mình nàng ưng thuận liền. Nàng muốn nhân cơ hội đụng chạm thể xác để làm những cử chỉ, hành động cố tình lôi cuốn thử xem y có thái độ và cử chỉ gì.

Tuy nhiên khi nằm trên lưng, hai bàn tay y ôm lấy đùi của mình nàng đâm ra rạo rực và run rẩy trong lòng. Hai thân thể theo từng bước chân va chạm nhau càng lúc càng mạnh, càng nhiều khiến cho Hồ phu nhân cảm thấy một kích thích kỳ lạ nảy sinh mà nàng chưa hề có trong những lúc gần gụi hoặc ái ân với chồng.

– Tôn ông mệt không?

Hồ phu nhân hỏi nhỏ vào tai kẻ cầm sổ giang hồ. Y rùng mình khi hơi thở thơm tho phà vào tai của mình.

– Không…

– Tôi cảm thấy khoẻ rồi… Tôn ông để tôi đi bộ cũng được…

Kẻ cầm sổ giang hồ dừng bước. Đặt Hồ phu nhân xuống đất y thở phào. Hồ phu nhân cười hỏi:

– Tôn ông mệt lắm hả… Chắc tôi nặng lắm…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói nhanh:

– Phu nhân đâu có nặng nhưng cõng phu nhân trên lưng tôi có cảm tưởng như cõng núi Tản Viên và mệt còn hơn giao đấu với một cao thủ nhất đẳng giang hồ…

Hồ phu nhân cười thánh thót vì câu nói chất phác và thành thật của kẻ cầm sổ giang hồ.

– Phu nhân đi bộ được không?

Hồ phu nhân cười thốt:

– Tôi đi chầm chậm chắc được.Vả lại cũng gần tới chỗ đông người rồi nếu nhỡ ai trông thấy tôn ông cõng tôi họ cười chết…

– Họ cười tôi hay cười phu nhân…

Hồ phu nhân cười đùa:

-Họ cười tôn ông đó. Tôi là phận đàn bà thời họ đâu có cười. Họ cười tôn ông là một đại hiệp tăm tiếng giang hồ mà lại bị đàn bà đè đầu cỡi cổ…

Nói tới đó Hồ phu nhân ngừng lại cười rũ rượi. Kẻ cầm sổ giang hồ cũng cười đùa:

– Tôi làm việc thiện mà. Thấy người ta bệnh hoạn đau yếu mà mình ra tay giúp đỡ thời làm sao thiên hạ cười được. Kiến nghĩa bất vi vô dũng giả mà phu nhân…

Hồ phu nhân cười lớn hơn khi nghe người bạn đồng hành biện bạch. Kẻ cầm sổ giang hồ chỉ tay vào xóm nhà ẩn hiện trong chòm cây xanh um.

– Chắc huyện lỵ Thường Phúc đấy thưa phu nhân… Ta sẽ dừng lại nghỉ ngơi đêm nay. Phu nhân có tiền mướn phòng trọ không. Nếu không tôi sẽ vào huyện đường mượn vài lạng bạc…

Hồ phu nhân nói nhỏ:

– Chỗ sang trong và rộng rải tôi không đủ tiền chứ còn nơi chật chội và nghèo nàn thời tôi có…Tôn ông nghĩ sao?

Không trả lời kẻ cầm sổ giang hồ mỉm cười vu vơ. Bắt gặp nụ cười này Hồ phu nhân hơi đỏ mặt hỏi dồn:

– Tôn ông cười gì… Tôn ông cười tôi phải không…

– Không…Tôi cười vu vơ vậy mà… Tôi vui nên tôi cười…. Tôi nào dám cười phu nhân…

Kẻ cầm sổ giang hồ nói lảng và nói nhiều như cố tình biện bạch. Điều đó khiến cho Hồ phu nhân đoán y cười nàng nên hỏi dồn:

– Tôn ông phải nói cho tôi biết tôn ông cười cái gì…

Biết nếu không nói ra sẽ không yên thân với Hồ phu nhân nên y từ từ thốt:

– Tôi cười vì nghĩ là miễn có phu nhân bên cạnh thời chỗ nghèo nàn chật chội tôi cũng ưng…

Hồ phu nhân cảm động ứa nước mắt vì câu nói chất phác và thành thật của kẻ cầm sổ giang hồ. Cúi đầu bước đi nàng nói nhỏ:

-Tôn ông đã nói thời tôn ông phải giữ lời đấy. Sau này tôn ông đừng có phàn nàn tại tôi bần tiện không mướn nơi sang trọng và rộng rải cho tôn ông nghỉ ngơi…

– Tôi từ nhỏ tới lớn sống nơi hoang sơ rừng rú chỉ có nhà lá vách đất. Đi giày cỏ, mặc áo vải cho nên được phu nhân cho ăn ngon ở sang tôi đâu kêu ca gì…

Cười thánh thót Hồ phu nhân quay nhìn người bạn đồng hành:

– Tôn ông nhắc tôi mới nhớ. Chiều nay tôi sẽ kiếm người may cho tôn ông bộ quần áo mới để thay đổi. Bộ vũ phục của tôn ông cũ quá rồi…

– Tôi mặc như vầy cũng được rồi thưa phu nhân. Mua quần áo mới làm chi cho tốn tiền…

Hồ phu nhân trừng mắt nói như ra lệnh:

– Tôn ông đừng cãi lời tôi… Vả lại tiền của tôi chứ không phải tiền của tôn ông đâu mà tôn ông sợ tốn…

Kẻ cầm sổ im lặng. Y biết tính của Hồ phu nhân cho nên không nói nữa. Hai người thong thả bước trên con đường đất phẳng phiu dẫn vào huyện lỵ. Nhà cửa lơ thơ gồm toàn nhà tranh vách đất. Thỉnh thoảng họ mới thấy một ngôi nhà ngói khang trang và rộng rải. Đi hơn trăm bước họ thấy nhà cửa đông đúc và hàng quán san sát. Người đi lác đác. Hai người dừng trước một quán trọ hai tầng. Thấy khách lạ người chủ quán niềm nở chào hỏi:

– Thưa phu nhân định mướn phòng… Tôi có một phòng nhỏ sạch sẽ và rất yên tịnh thích hợp cho vợ chồng. Phu nhân định mướn bao lâu ?

Tuy hơi đỏ mặt song Hồ phu nhân im lặng không cãi chính. Tươi cười nàng nói với chủ quán:

– Tôi chỉ ngụ qua đêm thôi. Giá bao nhiêu vậy chủ quán?

– Thưa phu nhân… Nếu phu nhân ngụ một đêm thời giá năm đồng gồm luôn cả tiền của bữa cơm tối và phần điểm tâm sáng mai…

Hồ phu nhân lẳng lặng trả tiền xong cùng kẻ cầm sổ giang hồ theo chân chủ quán lên lầu. Căn phòng trọ nhỏ hẹp chỉ có chiếc giường ngủ và phòng tắm nhưng yên tịnh và kín đáo. Kẻ cầm sổ giang hồ hơi có vẻ không được tự nhiên khi bước vào phòng trọ. Nhận thấy điều đó Hồ phu nhân cúi mặt dấu nụ cười thích thú.

– Tôn ông nghỉ ngơi chờ tôi mang quần áo mới về…

Gượng cười kẻ cầm sổ giang hồ nhìn theo bóng Hồ phu nhân uyển chuyển bước ra khỏi cửa phòng. Tự nhiên y thở dài. Lát sau Hồ phu nhân trở lại trao cho y một bộ quần áo mới tinh và cười nói:

– Tôn ông tắm rửa và thay đổi y phục xong ta đi ăn. Tôi đói bụng lắm rồi…

Ngồi trên giường Hồ phu nhân bật cười trong trẻo khi thấy kẻ cầm sổ giang hồ súng sính trong bộ quần áo mới.

– Mặc y phục thường dân tôi trông tôn ông bớt đi vẻ phong trần…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười gượng. Không cảm thấy thoải mái chút nào khi mặc quần áo mới nhưng không muốn làm Hồ phu nhân phật lòng nên y tươi cười thốt:

– Phu nhân sẵn sàng?

Như cặp vợ chồng son Hồ phu nhân khoác tay kẻ cầm sổ giang hồ bước xuống cầu thang. Lão chủ quán sắm nắm mời hai người ngồi vào chiếc bàn cạnh cửa sổ Ngồi đây họ có thể nhìn ra ngoài đường.

– Tiện thiếp muốn uống chút rượu cho ấm bụng. Phu quân dùng rượu gì?

Hồ phu nhân mỉm cười láy mắt với kẻ cầm sổ giang hồ khi nói câu trên. Giọng nói của nàng thật dịu dàng và ôn nhu. Nhìn cung cách và lối xưng hô lão chủ quán biết cặp vợ chồng trẻ tuổi này thuộc gia đình giàu sang hay trâm anh thế phiệt.

Lão chủ quán mang rượu ra. Hồ phu nhân thân rót rượu vào chén cho ” chồng ” xong mới rót cho mình.

– Mời phu quân…

Hồ phu nhân cười chúm chiếm khi nói ba chữ trên. Bắt gặp nụ cười ý nhị của người bạn đồng hành kẻ cầm sổ giang hồ cũng cười thốt:

– Mời phu nhân…

Thức ăn được mang ra. Tuy không là sơn hào hải vị nhưng vì đói lả nên hai nguời ăn uống rất ngon miệng. Hồ phu nhân tỏ ra săn sóc đức phu quân của mình. Nàng ép y uống nhiều rượu, gắp thức ăn bỏ vào chén và năn nỉ ỉ ôi y ăn thức này món nọ. Rượu làm cho má nàng hồng hơn, mắt nàng thêm long lanh tình tứ và đôi môi hồng thốt ra những lời bóng gió xa xôi.

Tuy không nói nhưng kẻ cầm sổ giang hồ thầm thắc mắc về cử chỉ cùng lời nói thân mật, lã lơi và tình tứ của Hồ phu nhân. Từ lâu y biết nàng là người đàn bà đoan trang và đứng đắn.

Trong lúc hai người lưu lạc giang hồ tuy thỉnh thoảng có lời nói bông đùa song nàng vẫn giữ gìn từng lời ăn tiếng nói và cử chỉ của người đàn bà đã có chồng. Y biết phải có lý do gì đặc biệt và quan trọng lắm mới khiến cho Hồ phu nhân có cử chỉ thân mật và thái độ lã lơi xen lẫn tình tứ.

Hay là nàng thương mình ? Kẻ cầm sổ giang hồ liếc nhanh Hồ phu nhân khi nghĩ tới điều đó. Tuy nhiên y vội lắc đầu xua đuổi ý nghĩ điên rồ này. Y biết Hồ phu nhân có cảm tình với mình; thứ tình cảm phát sinh từ nhiều lý do như ân nghĩa, sự gần gụi và chia xẻ gian nguy khổ cực qua thời gian lưu lạc giang hồ. Tuy nhiên nàng chưa bao giờ nói thành lời thương yêu. Chính y cũng vậy. Càng gần gụi chừng nào y càng có tình cảm sâu đậm với nàng. Không ai không thể không có cảm tình với một người đàn bà như Hồ phu nhân. Tính tình hiền lành, nhân hậu, thông minh và nhan sắc diễm lệ; nàng đủ điều kiện để bất cứ người đàn ông nào cũng thương yêu nàng. Y không phải là gỗ đá. Dù là vũ sĩ giang hồ với định lực kiên cường, y cũng chỉ là một người có trái tim biết rung động. Bàn tay cầm kiếm của y bắt đầu run không phải vì sợ hãi mà vì tia nhìn nồng nàn, ánh mắt tình tứ và giọng cười thánh thót của giai nhân. Người xưa có nói : ” Chí lớn trong thiên hạ không bằng đôi mắt của mỹ nhân ” . Sách vở của cổ nhân không ngớt nói về các vua chúa đầy quyền uy, những danh tướng lỗi lạc đã phải sa ngã vì nhan sắc của giai nhân. Y là một kẻ tầm thường thời có lụy vì tình cũng không phải chuyện đáng ngạc nhiên.

Nhìn nét mặt đăm chiêu tư lự của đức phu quân giả Hồ phu nhân cười thầm trong lòng. Nàng đã dùng lời nói ánh mắt, cử chỉ lả lơi để quyến rũ, lôi cuốn và thúc đẩy kẻ cầm sổ giang hồ phải làm hành động mà nàng muốn y phải làm. Nếu là kẻ ham mê sắc dục y sẽ phải tỏ tình và lúc đó nàng sẽ thẳng thắn cự tuyệt. Điều này sẽ thúc giục y đi tới chuyện dùng vũ lực để cưởng hiếp nàng đồng thời để rơi bộ mặt đạo đức ra. Liệu nàng còn tỉnh táo và sáng suốt để cự tuyệt không trong khi trái tim khao khát yêu đương của nàng bắt đầu rung động và thổn thức .

Nâng chén rượu lên nhấp ngụm nhỏ Hồ phu nhân mĩm cười:

– Tôi cảm thấy choáng váng…

Kẻ cầm sổ giang hồ đứng lên:

– Phu nhân không khỏe trong người vậy để tại hạ đưa phu nhân về phòng nghỉ ngơi…

Tựa sát vào người kẻ cầm sổ giang hồ Hồ phu nhân bước chậm lên từng bực thang về phòng trọ. Khêu sáng ngọn đèn dầu nàng thong thả bước vào phòng tắm. Đứng tựa bên cửa sổ nhìn vào khoảng trời đêm âm u mập mờ đèn lửa kẻ cầm sổ giang hồ suy nghĩ vẩn vơ. Y nhớ về ngôi nhà nhỏ trong khu rừng thưa với bóng dáng sư phu ra vào lặng lẽ và âm thầm…

– Tôn ông…

Nghe tiếng gọi kẻ cầm sổ giang hồ quay lại. Y cảm thấy toàn thân bất động trừ trái tim đập thình thịch. Qua ánh đèn dầu mờ ảo Hồ phu nhân đẹp như một giai nhân trong truyện thần tiên xa vời. Thân ngọc vóc ngà với đường cong nét lượn của nàng ẩn hiện qua chiếc áo choàng mỏng manh. Ánh mắt nàng long lanh ngời tình tự. Đôi môi nàng mọng ướt. Nụ cười, nụ cười quyến rũ của nàng nóng hổi có thể làm mềm đi sắt thép, làm tan chảy định lực kiên cường của tay kiếm giết người không chớp mắt.

Hồ phu nhân uyển chuyển bước đi. Y có cảm tưởng mỗi bước chân của nàng mạnh hơn cơn động đất làm xụp đổ tan tành bức tường thành lễ giáo ngăn giữ không cho y sa ngã vào vòng tay của mỹ nhân.

– Phu quân…

Hồ phu nhân thì thầm vào tai đức phu quân giả hiệu. Kẻ cầm sổ giang hồ ngửi được mùi nước hoa hòa lẫn với mùi hương da thịt nồng nàn hương phấn khơi dậy trong lòng y nỗi ham muốn và khát khao chất ngất.

Y như khụy xuống khi vòng tay ấm êm của Hồ phu nhân vòng qua cổ mình. Hai cánh tay của nàng mềm mại song rắn chắc, nhẹ nhàng nhưng nặng hơn núi Tản Viên. Y như lịm người đi khi hơi thở nồng ấm của nàng phà vào mặt.

– Phu nhân… đừng… Tại hạ…

Hồ phu nhân mỉm cười. Hai cánh tay của nàng ghì chặt. Kẻ cầm sổ giang hồ có cảm tưởng như bị chiêu quyền hàm chứa nội gia chân lực của một cao thủ nhất đẳng giang hồ đánh ngay vào đan điền khiến cho y không còn sức lực để phản kháng.

– Phu nhân… tại… hạ…

Kẻ cầm sổ giang hồ lẩm bẩm mấy chữ trên như chỉ còn chút sáng suốt và tỉnh táo để lập lại mấy chữ này. Hồ phu nhân cúi xuống thật gần. Đôi môi đầy ma lực của nàng mơn man trên mặt kẻ cầm sổ giang hồ.

– Phu nhân… tại hạ…

Tiếng nói yếu ớt vang lên nhẹ như hơi thở của kẻ sắp chết. Hồ phu nhân nắm tay y đi về chiếc giường ngủ. Tay kiếm giết người không chớp mắt, tay kiếm lừng danh giang hồ bằng thứ kiếm thuật độc địa bước theo giai nhân ngoan ngoản như đứa trẻ lên ba.

Chiếc áo lụa mỏng manh rơi xuống sàn gổ. Hồ phu nhân biến thành nàng tiên bị đày xuống trần thế. Kẻ cầm sổ giang hồ nhắm mắt lại không dám nhìn. Y sợ… Rồi y mở mắt ra và ánh mắt bất động, bất động…

– Tôn ông…

Hồ phu nhân kêu nho nhỏ. Hai tiếng ” tôn ông ” tựa như tiếng sét nổ trong trí não u mê làm xụp đổ đến tan tành nỗi khát khao đắm đuối. Hai tiếng ” tôn ông ” thoát ra từ làn môi mọng ướt của giai nhân khiến cho kẻ cầm sổ giang hồ bừng tỉnh. Y không thể lợi dụng cái ân mấy lần cứu mạng cũng như tình cảm của nàng dành cho y để làm chuyện mà y nghĩ rằng sẽ gây nứt rạn tình cảm cao đẹp và quí giá giữa hai người. Không nói lời nào y cúi xuống nhặt chiếc áo choàng bằng lụa khoác lên người Hồ phu nhân rồi nói với giọng bình tịnh và ân cần:

– Đêm đã khuya rồi tại hạ mời phu nhân nghỉ ngơi để mai chúng ta lên đường sớm…

Nghe giọng nói nhất là hai tiếng ” tại hạ ” cùng với thái độ bình tịnh của kẻ cầm sổ giang hồ vị phu nhân họ Hồ biết ý định của mình bất thành. Cho tới giây phút quyết định đối tượng của nàng đã kịp thời thức tỉnh. Nàng mừng giận, buồn vui sung sướng lẫn bẽ bàng.

– Tôn ông…

– Thưa phu nhân có điều chi muốn nói…

– Tôn ông có khinh khi tôi không?

Nhìn Hồ phu nhân với tia nhìn thương yêu và trìu mến giây lát kẻ cầm sổ giang hồ cất giọng nói trang trọng và thành khẩn:

-Phu nhân biết lúc nào tôi cũng thương mến và quí trọng phu nhân. Tôi không hiểu lý do nào thúc đẩy phu nhân làm chuyện đó, tuy nhiên chắc phải có lý do quan trọng và đặc biệt lắm…

Hồ phu nhân mỉm cười sung sướng. Chưa bao giờ nàng cảm thấy cõi lòng ấm áp và bình yên khi nghe kẻ cầm sổ giang hồ thố lộ tâm tình.

– Tôi không muốn làm bất cứ chuyện gì gây thương tổn hoặc xúc phạm tới phu nhân. Sau khi vụ án tiên đế được giải quyết xong phu nhân sẽ trở lại Hồ gia trang sống đời bình an với chồng con. Còn tôi sẽ trở về sống bên cạnh sư phụ do đó tôi không thể gây xáo trộn hoặc làm bất cứ chuyện gì khiến cho tôi và phu nhân phải ân hận…

Nét băn khoăn và do dự hiện ra trên mặt của Hồ phu nhân. Nhận thấy điều đó kẻ cầm sổ giang hồ lên tiếng:

– Phu nhân có điều chi khó nói tôi xin lắng nghe…

– Tôi chỉ sợ…

Hồ phu nhân ngập ngừng. Nàng muốn nói cho kẻ cầm sổ giang hồ nghe chuyện nàng bị kẻ giả mạo cưởng hiếp tại tổng đàn do thám nhưng nàng lại e ngại một khi biết được chuyện đó rồi lòng thương yêu và quí trọng của y dành cho nàng sẽ giảm đi. Y sẽ khinh khi và xa lánh nàng cho dù chuyện xảy ra không phải lỗi của nàng.

– Tôi chỉ sợ nói ra điều này sẽ làm tôn ông khinh khi và xa lánh tôi…

Nhìn Hồ phu nhân kẻ cầm sổ thấy mắt nàng long lanh ngấn lệ.

– Chỉ có cái chết mới khiến tôi phải vĩnh viễn xa lánh phu nhân mà thôi…

Kẻ cầm sổ giang hồ nghiêm giọng nói. Nước mắt lăn dài trên má Hồ phu nhân thổn thức thuật cho kẻ cầm sổ giang hồ nghe chuyện xảy ra tại tổng đàn do thám.

– Tôn ông ơi… Mỗi lần nhớ tới chuyện đó tôi muốn chết…

Buông tiếng thở dài hắt hiu kẻ cầm sổ giang hồ vòng tay ôm lấy Hồ phu nhân vào lòng như để an ủi và xẻ chia nỗi khổ đau mà nàng đang chịu đựng. Nhìn đăm đăm vào đôi mắt đầy lệ y thì thầm:

– Phu nhân đừng bi lụy… Chuyện xảy ra không phải lỗi của phu nhân…

Hồ phu nhân nói trong tiếng nghẹn ngào và tức tưởi:

– Tôi… biết… Tôi… biết là không phải lỗi của tôi, không phải lỗi của tôn ông. Tất cả là do hoàn cảnh, do số phận hẩm hiu của tôi…

Kẻ cầm sổ giang hồ lại thở dài. Y biết có an ủi cũng không làm vơi mối thương tâm trong lòng Hồ phu nhân. Việc đó giống như vết chàm không thể tẩy xóa hoặc phai mờ trong tâm tưởng. Y nghĩ kẻ nào đó chắc phải có thù hận sâu xa với y nên mới nghĩ ra hành động không những làm thương tổn tới Hồ phu nhân mà còn gây cho y nỗi xót xa vô độ. Y cảm thấy đớn đau như bị mũi kiếm đâm thấu ngực.

Hồ phu nhân thôi khóc thành tiếng dù mắt nàng vẫn nhạt nhoà lệ. Với tay khơi sáng ngọn đèn dầu kẻ cầm sổ giang hồ dìu Hồ phu nhân ngồi xuống giường.

– Đó là lý do thúc đẩy tôi làm những hành động và cử chỉ cám dổ tôn ông. Tôi muốn biết tôn ông có phải là kẻ đã cưởng hiếp tôi hay là một người nào khác giả mạo tôn ông…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười lắc đầu:

– Tôi không bao giờ làm chuyện xấu xa tồi bại đó với phu nhân. Nếu thèm khát chuyện sắc dục tôi sẽ hỏi và chắc phu nhân không nở từ chối…

Lặng lẽ gật đầu Hồ phu nhân nói nhỏ:

– Tôn ông đã mấy phen cứu tử mẹ con tôi. Ân nghĩa đó tôi không thể nào đền đáp được cho nên nếu tôn ông muốn thời xác thân này là của tôn ông…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười nhẹ:

– Như vậy tôi cần gì phải dùng vũ lực để cưởng hiếp phu nhân. Tôi đoán kẻ nào đó thù oán tôi nên mới nghĩ ra chuyện cưởng hiếp phu nhân khiến cho phu nhân khinh khi và ghét bỏ tôi…

Lời nói của kẻ cầm sổ giang hồ làm sáng tỏ một phần nào câu chuyện. Hồ phu nhân trầm ngâm nghĩ ngợi.

– Đêm khuya rồi tại hạ mời phu nhân nghỉ ngơi để mai chúng ta lên đường sớm…

Hồ phu nhân cười nói với giọng nũng nịu lẫn âu yếm:

– ” Tại hạ “… Tôn ông học ở đâu cái giọng điệu khách sáo đó. Tôi mà còn nghe tôn ông nói hai chữ ” tại hạ ” là tôn ông chết với tôi đấy…

Kẻ cầm sổ giang hồ cười xòa khi thấy người bạn đồng hành đưa nắm tay nhỏ nhắn lên đe dọa mình. Dường như không muốn tiếp tục câu chuyện đau lòng y ngồi xuống sàn gỗ luyện công. Hồ phu nhân cũng im lặng ngồi cạnh y tham thiền nhập định. Đêm từ từ trôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.