Khí trời âm u, những đám mây nặng nề dày đặc bao phủ một vùng, chẳng hề có chút gió nào cả, trời oi bức đến nỗi khó chịu vô cùng.
Có một ngôi trang viện to lớn tọa lạc bên hồ Bà Dương tại Nhiên Châu Thành Tây, trang viện này chiếm một diện tích khá rộng lớn, mặt chính là lục địa, còn mặt sau trang viện thì day lưng ra hồ Bà Dương, trước cổng lầu nguy nga tráng lệ có treo tấm biển to lớn đề bốn chữ Hoa Nguyệt Biệt Trang bằng sắc vàng kim, hai cánh cửa thì sơn màu đỏ sậm, người ta thoáng trông thấy liền nảy sinh cảm giác thần bí.
Lúc này, vào giờ chính ngọ, đúng ra là lúc mặt trời đứng bóng, tiếc rằng bầu trời hôm nay u ám âm trầm, cho nên, cảnh hồ đẹp đẽ nọ cũng trở nên thất sắc.
Bấy giờ, trong đại sảnh đường hoa lệ của Hoa Nguyệt Biệt Trang, có hai nữ nhân ngồi đâu mặt với nhau, một phụ nhân lớn tuổi mặc cung trang có gương mặt khá sáng sủa, còn người đối diện với bà ta là một thiếu nữ áo xanh trạc hai mươi tuổi, ăn mặc giản dị nhưng vẫn không làm sao che giấu được nét đẹp siêu trần thoát tục của cô ta, có điều gương mặt hơi xanh xao, ra vẻ bệnh hoạn.
Cả hai người đều cúi đầu trầm mặc không ai nói gì hết, bầu không khí nơi đây thực phù hợp với khí trời bên ngoài.
Một hồi thật lâu, phụ nhân ăn mặc cung trang cảm khái thở dài một tiếng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh đường, cất giọng u oán nói:
– Này Ngọc Phương, con đã chịu khó từ nơi xa xôi đến đây tìm mẹ, thì con… cứ mang chút ít vàng bạc trở về để hai người phụ tử có mà tiêu dùng…
Thiếu nữ áo xanh ngẩng mặt lên, ánh mắt lộ vẻ quật cường và kiên quyết, nói giọng lạnh lùng:
– Thưa mẹ, con đến đây không phải để xin vàng bạc!
Âm thanh của phụ nhân cung trang bỗng trở nên lạnh lùng, lạnh đến nỗi không còn chút tơ hào tình cảm nào, nói:
– Chẳng phải vừa rồi ngươi nói rằng sinh hoạt của hai phụ tử ngươi rất cực khổ đó ư? Thiếu nữ áo xanh khẽ gật đầu nói:
– Phải, quả thật rất cực khổ, nhất là trong tâm càng khổ hơn nhiều. Phụ nhân mặc cung trang hỏi:
– Vậy ngươi đến đây làm gì?
– Xin mẹ giải tán nơi đây, theo con trở về nhà, cha cần mẹ trở về, nếu không có mẹ thì chẳng ra một gia đình gì nữa…
Phụ nhân mặc cung trang bĩu môi nói:
– Không thể được! Ta phí cả hai mươi năm tâm huyết mới có thành tựu như ngày hôm nay, bảo ta giải tán… thì không được rồi.
Hai mắt thiếu nữ áo xanh đỏ bừng lên, nói:
– Thưa mẹ, dù gì mẹ cũng là một người phụ nữ có chồng con, hơn nữa, điều này… Phụ nhân cung trang cười lạnh lùng một tiếng, nói:
– Này Ngọc Phương, con chớ điều này điều nọ, mẹ biết ý con muốn nói gì, con cho rằng tiếng tăm Hoa Nguyệt Biệt Trang không danh dự chứ gì? Thế nhưng, mẹ lập lại cho con nghe lần nữa, dù tốt xấu thế nào đi nữa, Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng là một môn phái giang hồ, đồng thời mẹ chưa từng mượn cờ hiệu của cha con bao giờ kia mà.
Thiếu nữ áo xanh đứng phắt dậy, cất giọng thê lương nói:
– Thưa mẹ, người không chịu hồi tâm chuyển ý chứ gì?
Phụ nhân mặc cung trang chẳng do dự chút nào cả, lạnh lùng nói:
– Điều này chằng có gì phải hồi tâm hay không hồi tâm cả. Ngọc Phương, tốt hơn hết con cứ mang một ít kim châu về nhà, như thế hai phụ tử con sẽ được an hưởng một đời…
Thiếu nữ áo xanh nghiến răng, mím môi nói:
– Thưa mẹ, con nói cho mẹ hay, xin mẹ chớ giận. Cha quyết không khi nào lấy vàng bạc kim châu của lão nhân gia người đâu, cho dù nghèo túng đến đỗi phải chết đói cũng thế.
Phụ nhân mặc cung trang mặt hơi biến sắc, cuối cùng bà ta vẫn gượng cười, nói:
– Này Ngọc Phương, bằng không con cứ ở lại đây với mẹ…
Thiếu nữ áo xanh khẽ nghiến răng và trợn ngược đôi mày liễu lên, hình như muốn nói nhiều điều lắm thì phải, song cuối cùng cô ta chỉ thốt ra một chữ:
– Không!
Nghe cô ta nói thế, phụ nhân mặc cung trang liền khôi phục nét mặt lạnh lùng như lúc nãy, cất giọng lạnh nhạt nói:
– Ngươi đã cứng đầu như ông già ngươi thì ta cũng đành chịu, vậy thì ngươi hãy đi về đi!
Thiếu nữ áo xanh nghiến răng, cố đè nén cơn xúc động trong lòng, đi được vài bước, bỗng ngoái cổ nhìn ra sau hỏi:
– Còn Ngọc Phân muội của con đâu rồi?
– Y có công việc đã đi vắng mấy hôm nay.
– Thưa mẹ, người… làm thế này, Ngọc Phân muội sẽ hỏng cho mà coi. Phụ nhân cung trang bỗng trợn trừng đôi mắt, căm phẫn la hét nói:
– Câm mồm lại, ngươi dám lên mặt dạy đời ta ư?
Hai mắt thiếu nữ áo xanh óng ánh lệ, chăm chăm nhìn bà mẹ một cái, sau đó nói giọng u oán:
– Thưa mẹ, con về thôi!
Ngay lúc này, có một thiếu phụ yêu kiều bước tới cửa sảnh đường, cúi đầu hành lễ, cung kính thưa rằng:
– Bẩm phu nhân, có khách cầu kiến… Phu nhân cung trang khoát tay nói:
– Ngươi lại quên lời dặn của ta rồi, hôm nay ta không tiếp kiến bất cứ một khách nhân nào cả.
Thiếu nữ kiều diễm nọ kêu vâng lia lịa, nói:
– Bẩm phu nhân, thế nhưng lai lịch khách nhân này chẳng phải tầm thường…
– Lai lịch thế nào mà chẳng tầm thường ư? Người nào vậy?
– Tam Sương đệ nhất gia, tam công tử Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh ở Động Đình Quân…
Nghe nói thế mặt mày phụ nhân cung trang hơi biến sắc, bất giác kêu ồ một tiếng, nói:
– Huỳnh tam công tử ư?… Thôi được, tạm thời mời y vào quý tân quán dùng trà chờ đợi, ta sẽ ra ngay bây giờ…
Bà ta chưa nói hết lời, có một tiếng cười sang sảng từ ngoài sảnh đường bỗng vọng vào, kế đó chỉ thấy một thư sinh mặc áo gấm có gương mặt giống như vẻ mặt nữ nhân bước trên lối đi rải sỏi, ra vẻ phong nhã từ từ đi hướng vào sảnh đường.
Phụ nhân cung trang thoáng cau mày, nói:
– Thì cứ mời y vào đây luôn cũng được. Dứt lời, bà ta ngồi bật dậy bước ra luôn.
Thiếu nữ áo xanh ngẩn người ra tại chỗ, nàng chẳng biết mình nên bỏ đi ngay hay là vẫn ở lại đây?
Thiếu nữ kiều diễm nọ vội thoăn thoắt bước tới vài bước, nghinh đón Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh, nói:
– Thưa tam công tử, phu nhân mời vào.
Nói xong, y nghiêng mình đứng sang một bên, tươi cười cúi đầu vái chào một cái. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh khẽ gật đầu một cái, nói:
– Có lẽ tôn giá chính là Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản của Hoa Nguyệt Biệt Trang thì phải?
Thiếu phụ kiều diễm mỉm cười, gật đầu nói:
– Đúng thế, thất lễ vô cùng, chưa báo danh với công tử trước. Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh vui cười, nói:
– Không dám, tôn giá là đệ nhất hồng nhân trong trang viện, mong hãy chiếu cố thêm.
Dứt lời, y ngước đầu đi thẳng vào sảnh đường. Ánh mắt vừa thoạt chạm phải thiếu nữ áo xanh, bất giác ngẩn người trong giây lát, nhưng y liền cảnh giác mình mất lễ độ, vội vàng nghiêm sắc mặt tiến lên hai bước, hướng về phụ nhân cung trang chắp tay xá một xá, nói:
– Tam Sương Huỳnh Minh mạo muội bái kiến, xin phu nhân thứ lỗi cho. Mặt mày hớn hở, phụ nhân cung trang cúi người trả lễ, nói:
– Được tam công tử quang lâm ủng hộ, tệ trang thêm phần huy hoàng, mời công tử ngồi.
Ngọc Địch Thư Sinh xoay nửa người nhìn thiếu nữ áo xanh, nói:
– Chắc cô nương đây có lẽ là minh châu của phu nhân…
Phụ nhân cung trang không đợi đối phương nói hết lời, liền mỉm cười gật đầu nói:
– Đúng thế, chính là tiểu nữ.
Phụ nhân cung trang vừa nói vừa đưa mắt nhìn thiếu nữ áo xanh, nói tiếp:
– Con mau chào Huỳnh tam công tử nào!
Mặt mày thiếu nữ áo xanh ửng đỏ, lập tức cúi người vái chào một cái. Ngọc Địch Thư Sinh chắp tay xá dài một cái, nói:
– Nghe giang hồ đồn đại rằng, cô nương là đệ nhất mỹ nhân đương kim võ lâm, hôm nay hội ngộ, quả nhiên danh bất hư truyền, bản công tử được trông thấy tiên dung, quả thực là tam sinh hữu hạnh.
Thiếu nữ áo xanh khẽ cười một tiếng rất lễ độ, cúi đầu không nói gì hết.
Ngọc Địch Thư Sinh thò tay vào tay áo lấy một cái hộp gấm ra, hai tay dâng lên, bước tới trước khẽ đặt hộp gấm lên bàn gần chỗ ngồi phụ nhân cung trang, cúi người nói:
– Đây là chút ít lễ vật, xin được kính dâng phu nhân, mong phu nhân lãy tiếp nạp. Nói xong, y liền lui sang một bên và ngồi trên ghế luôn.
Phụ nhân cung trang kêu “chao ôi” một tiếng, nói:
– Làm sao dám nhận hậu lễ của tam công tử như vậy, chẳng hay lệnh tôn đường vẫn khỏe chứ?
Ngọc Địch Thư Sinh ngồi tại chỗ, khẽ gật đầu thưa rằng:
– Nhờ phu nhân chúc phúc, nên gia phụ mẫu luôn vẫn khỏe.
Nói xong, y làm ra vẻ vô ý, liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh một cái. Phụ nhân cung trang cười nhạt một tiếng, nói:
– Chẳng hay tam công tử quang lâm tệ trang có điều chi chỉ giáo chăng? Ngọc Địch Thư Sinh cười nhã nhặn một tiếng, nói:
– Vãn bối nghe người ta đồn rằng Hoa Nguyệt Biệt Trang là nơi tập trung danh hoa võ lâm, dưới tọa hạ của Dương phu nhân, chẳng có mảy may cô nương nào tầm thường hết, cho nên ngày hôm nay vãn bối muốn đến đây để được mở mắt một phen.
Dương phu nhân chậm rãi nói:
– Lời đồn đại há có thể tin hết như vậy, như nhân vật tài hoa có tiếng ở Tam Sương là tam công tử đây, e rằng trong Hoa Nguyệt Biệt Trang khó tìm ra người nào tiếp đãi công tử rồi.
Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh xua tay lia lịa, nói:
– Phu nhân nói như vậy khiến cho vãn bối lấy làm hổ thẹn vô cùng.
Y vừa nói vừa liếc mắt nhìn thiếu nữ áo xanh đang đứng bên cạnh một cái, cất giọng nói tiếp:
– Chỉ một lệnh thiên kim thôi, cũng thừa sức được được xem là mỹ nhân trong mỹ nhân rồi!
Thiếu nữ áo xanh nghe nói thế, liền ngước đầu nhìn đại môn sảnh đường, hai mắt lộ vẻ kinh miệt, vì Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh ngồi nghiêng người một bên, cho nên không trông thấy thần sắc của thiếu nữ áo xanh.
Bấy giờ có một thiếu nữ cung trang trạc tuổi hai mươi dâng trà thơm lên, hai mắt của Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh bỗng sáng ngời lên, chỉ thấy da thịt thiếu nữ dâng trà này trắng như bạch ngọc, mi mắt như hoa, yêu kiều khả ái, nụ cười lộ ở hai bên khóe miệng trông thật hấp dẫn mê hồn.
Hình như thiếu nữ áo xanh không còn chịu nổi bầu không khí tại nơi đây, cô ta ngoái cổ nhìn ra sau, nói:
– Thưa mẹ, con xin cáo từ!
Nói xong, cô ta chẳng đợi mẫu thân có phản ứng gì hết, đã vội thoăn thoắt bước ra sảnh đường, cô ta cũng chẳng thèm cáo biệt với Ngọc Địch Thư Sinh luôn.
Thiếu nữ dâng trà nọ lui sang một bên, đứng sau lưng Bà Dương phu nhân.
Ngọc Địch Thư Sinh đưa mắt tiễn thiếu nữ áo xanh đi khỏi, trong lòng bỗng như cảm thấy đánh mất một thứ gì.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản Hoa Nguyệt Biệt Trang vốn đang đứng ở hành lang, y thoạt trông thấy thiếu nữ áo xanh bước ra sảnh đường, vội bước tới nghinh đón, nói:
– Mời tiểu thu vào hậu viện nghỉ ngơi. Thiếu nữ áo xanh nói giọng lạnh lùng:
– Không! Ta phải đi ngay bây giờ.
Dứt lời thoắt bước đi luôn.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản đành đi theo sau lưng cô ta, khi ra tới tiền đường, một thiếu nữ kình trang vội vàng bước tới thưa rằng:
– Bẩm cáo tổng quản, có người xông pha biệt trang. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản mặt hơi biến sắc nói:
– Ai lại cả gan như thế?
– Đối phương là một phụ nhân!
– Ngươi cứ giải quyết mụ là xong, chứ vào đây la ó kinh hãi làm gì?
– Võ công đối phương kinh hồn lắm… Xem kìa, đối phương đã vào tới nơi rồi.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu ngoái cổ nhìn ra sau, thấy một phụ nhân trung niên trạc bốn mươi tuổi, rảo bước về phía sảnh đường, có vài thiếu nữ kình trang tay cầm trường kiếm chạy theo sau đối phương. Trông thấy tình hình bọn thiếu nữ kình trang không ngăn cản nổi đối phương.
Thiếu nữ áo xanh trông thấy tình thế này, bất giác dừng lại. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu hét to một tiếng, nói:
– Hãy dừng bước lại!
Phụ nhân trung niên nghe tiếng la hét liền dừng bước lại, cặp mắt đỏ ngầu, tia ra luồng sát khí khủng khiếp đáng sợ.
Vài thiếu nữ kình trang đang truy kích đối phương cũng lập tức dừng ở sau lưng cách chỗ phụ nhân độ khoảng một trượng.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu đưa mắt nhìn phụ nhân từ trên xuống dưới một lát, sau đó hỏi:
– Ngươi là ai, tại sao dám xông pha vào Hoa Nguyệt Biệt Trang của bọn này thế? Phụ nhân trung niên nọ nghiến răng kêu ken két, gầm rống nói:
– Cố Nhược Mai chính là con gái ta, các ngươi đã dụ dỗ và bắt cóc y đến đây, sau đó lại bắt ép y gả cho Ngân Phong Tú Sĩ Viên Tử Cang, đến đỗi đã hại mất mạng sống của y…
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu cười lạnh lùng một tiếng, nói:
– Nếu quả thật Cố Nhược Mai chết trong tay của Ngân Phong Tú Sĩ Viên Tử Cang, thì ngươi nên tìm họ Viên mới phải, tại sao…
Phụ nhân trung niên giận dữ la hét, nói:
– Chính các ngươi bảo y đánh cắp gia truyền chi bảo của Viên gia, nên y mới bị Ngân Phong Tú Sĩ Viên Tử Cang sát hại!
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu giọng nói lạnh lùng:
– Này Cố đại nương, ngươi ăn nói phải cẩn thận một chút chứ… Phụ nhân nổi giận đùng đùng, nói:
– Ta không cần biết gì nữa, bây giờ ta phải trả thù cho con gái ta mà thôi. Chức Nữ Vi Hàm Tiếu đưa mắt liếc thiếu nữ áo xanh một cái, nói:
– Bây giờ trong trang có tân khách, chúng ta sang một địa điểm khác nói chuyện với nhau, thế nào?
Phụ nhân trung niên dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng, nói:
– Tân khách cái quái gì, chỉ là khách chơi điếm thế thôi! Hôm nay ta quyết phải tìm ra mụ chứa gái nọ thí mạng mới được…
Câu nói này chói tai hết sức, mặt mày thiếu nữ áo xanh hơi biến sắc, người trong võ lâm đã xem mẹ cô ta như một lão bảo mẫu.
Hai mắt Chức Nữ Vi Hàm Tiếu bỗng tia ra luồng sát khí lạnh lùng, giận dữ gầm hét nói:
– Ngươi đang nói gì thế?
Phụ nhân trung niên nghiến răng nói:
– Ta nói y là lão bảo mẫu, là mụ điếm già, ta phải thí mạng với y… Bà ta vừa nói vừa lướt tới trước.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu gầm hét một tiếng.
– Muốn chết!
Kêu vù một tiếng, tấn công ra một chưởng mãnh liệt hết sức. Phụ nhân trung niên trợn ngược đôi lông mày lên, nói:
– Ngươi cũng là chồn cùng một gò rồi!
Dứt lời, bà ta lượn mình nhảy vọt đi, vung chưởng phản kích ngay.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu vì sợ kinh động các khách nhân trong sảnh nên chưởng vừa đánh ra nửa chừng vội thu hồi lại ngay, lao mình tránh sang một bên, nói:
– Nơi chốn này không phải là chỗ để ngươi tự do lộng hành đâu!
Phụ nhân trung niên căm phẫn, kêu hừ một tiếng, lập tức biến chưởng lực thành chỉ lực, lướt tới tấn công tiếp, Chức Nữ Vi Hàm Tiếu vẫn không hoàn thủ, lại lượn mình nhảy qua một bên lần nữa, phụ nhân trung niên thấy thế chuẩn bị xông vào nội sảnh…
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu bỗng giơ tay hấy nhẹ một cái, tức thì có một luồng ánh sáng cực nhanh bay vọt tới, phụ nhân trung niên kêu ư một tiếng, đánh bạch một cái, té nằm trên đất bất động luôn.
Thiếu nữ áo xanh nói giọng xúc động:
– Chớ sát hại bà ta, hãy để y đi cho rồi!
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu quay sang thiếu nữ áo xanh, nói:
– Tiểu thư, nàng chẳng nghe thấy y mở miệng buông lời nhục mạ phu nhân ư? Đây là tự y chuốc khổ vào thân vậy!
Nói xong, y rút bàn tay về, luồng sáng lại bay vào tay áo của y ngay. Thiếu nữ áo xanh trợn ngược đôi mày liễu lên, nói:
– Này Vi tổng quản, ngươi…
Thiếu nữ áo xanh chưa nói hết lời, chỉ thấy chiếc thủ cấp của phụ nhân nọ lăn sang một bên, máu tươi từ nơi xương rỗng phun ra tua tủa, trông cảnh tượng chết của phụ nhân rùng rợn hết sức.
Hình như Chức Nữ Vi Hàm Tiếu xem giết người là trò chơi trẻ nhỏ, thần sắc của y chẳng hề thay đổi chút nào, khoát tay nói:
– Mang xác chết vứt ra ngoài và quét dọn hiện trường cho sạch sẽ, nhanh lên.
Vài thiếu nữ kình trang kêu vâng một tiếng, lập tức động thủ quét dọn hiện trường ngay.
Thiếu nữ áo xanh giận dữ, nói:
– Này Vi tổng quản, ngươi tàn nhẫn và cay độc thật… Chức Nữ Vi Hàm Tiếu nói giọng lạnh nhạt:
– Thưa tiểu thư, đây chính là đạo lý sinh tử ở chốn giang hồ, nếu khoan hồng kẻ địch chính là tàn nhẫn với chính bản thân mình.
Thiếu nữ áo xanh nghiến răng kêu hừ một tiếng, nói:
– Bà ta đánh mất con gái đã đành, bây giờ lại bồi thêm một mạng sống của mình. Này Vi tổng quản, ngươi không sợ trời trừng phạt ngươi sao?
– Thưa tiểu thư, nếu nói như người thì không cần hành tẩu giang hồ làm gì nữa.
– Hành tẩu giang hồ vì đạo hạnh hay là vì tạo ác nghiệp ư?
– Thưa tiểu thư, tôi không tranh luận với cô…
– Được, ta vào trong tìm mẹ ta…
– Này tiểu thư, bây giờ trong sảnh đường có khách quý, người không nên làm mất mặt phu nhân.
Thiếu nữ áo xanh thoạt nghe hai chữ khách quý trong lòng như bị lửa đốt, lời nói của phụ nhân lúc nãy văng vẳng còn bên tai… khách quý cái quái gì, chỉ là khách chơi điếm thế thôi…
Thiếu nữ áo xanh suy nghĩ đến đây, căm phẫn đưa mắt nhìn Chức Nữ Vi Hàm Tiếu một cái, cô ta cố cầm giữ nước mắt lại, giơ tay bịt mặt bỏ đi luôn.
Chức Nữ Vi Hàm Tiếu đưa mắt nhìn bóng lưng xa dần của thiếu nữ áo xanh, lắc đầu thở dài một tiếng.
Trong nội sảnh, Bà Dương phu nhân mặt mày vui tươi, chậm rãi nói:
– Này Tam công tử, bản nhân thành lập Hoa Nguyệt Biệt Trang này với tôn chỉ muốn để cho nữ nhân có cơ hội mở mày mở mặt, và với mục đích nữa, mong rằng trong chốn võ lâm này không còn khoáng nam oán nữ nữa, thiên địa âm dương, nam nữ hòa hợp, đôi bên đều có lợi, đây vốn là đạo lý tự nhiên…
Ngọc Địch Thư Sinh nhướng đôi mày kiếm lên nói:
– Cao luận! Cao luận!
Bà Dương phu nhân nghiêm sắc mặt, nói tiếp:
– Đương nhiên hành động này cũng khó tránh khỏi khiến mọi người có dị luận.
Bà Dương phu nhân nói xong, làm ra vẻ ung dung mở nắp hộp gấm mà Ngọc Địch Thư Sinh đã biếu cho bà ta, hộp gấm thoạt vừa được mở ra, bất giác xúc động nói:
– A! Tam công tử, già này sao dám nhận hậu lễ của công tử như vậy… Ngọc Địch Thư Sinh cười khẽ một tiếng nói:
– Phu nhân, người nói thế khiến vãn bối lấy làm hổ thẹn vô cùng, trong Hoa Nguyệt Biệt Trang có biết bao kỳ trân dị bảo, một đôi Huyết Ngọc Chạc của tại hạ có đáng kể chi, xin phu nhân vui lòng nhận cho.
Bà Dương phu nhân ngắm nghía đôi Huyết Ngọc Chạc giây lát, sau đó bỏ vào hộp gấm đậy nắp lại, nói:
– Vậy thì già này không khách sáo, đành nhận lấy món thịnh tình của tam công tử mà thôi.
Nói xong, bà ta giao cái hộp gấm cho thiếu nữ cung trang đứng ở đằng sau lưng, nói:
– Mang vào hậu viện giao lại cho Thẩm đại nương, đây là báu vật hy hữu trên thế gian.
Đồng thời căn dặn họ chuẩn bị yến tiệc cho ta ngay.
Thiếu nữ cung trang cung kính kêu vâng một tiếng, hai tay đón lấy hộp gấm, thoăn thoắt bước đi luôn.
Ngọc Địch Thư Sinh cau mày nói:
– Vãn bối đến đây chưa chi đã làm phiền…
Bà Dương phu nhân ngắt lời y, nói giọng sang sảng rằng:
– Công tử chớ khiêm tốn quá thế, có khi nào già này mời được một khách quý như vậy, há có thể không tận chút lòng địa chủ cơ chứ?
Thình lình có một tràng tiếng nói trong trẻo vang lên, tức thì có bốn thiếu nữ cung trang lần lượt bước vào sảnh đường, họ đồng lúc chắp tay vái chào, cùng thưa rằng:
– Xin kính chúc phu nhân kim an!
Bà Dương phu nhân khoát tay, nói:
– Miễn lễ, các ngươi mau ra mắt yết kiến Huỳnh tam công tử của Tam Sương đệ nhất gia nào.
Bốn thiếu nữ cung trang đồng lúc quay người qua hướng Huỳnh Minh công tử, cúi đầu hành lễ, đồng thanh thưa rằng:
– Xin chào tam công tử!
Ngọc Địch Thư Sinh Huỳnh Minh vội vàng ngồi dậy trả lễ, gật đầu lia lịa nói:
– Không dám! Không dám!
Bốn thiếu nữ cung trang làm dáng yêu kiều cùng đứng lui sang một bên, bốn cặp mắt nhu tình cùng liếc nhìn Ngọc Địch Thư Sinh, trên gương mặt như hoa phù dung nở nụ cười khiêu khích. Ngọc Địch Thư Sinh trông thấy thế bất giác hồn vía lên mây.
Bốn thiếu nữ cung trang này không một ai mà chẳng đẹp, mặc dù bốn gương mặt khác nhau, nhưng mỗi người có một nét đẹp riêng, hoàn toàn không thể nào khẳng định ai đẹp hơn ai được hết.
Ngọc Địch Thư Sinh nhủ thầm trong bụng rằng, Bà Dương phu nhân tìm từ đâu được những cô giai nhân này như thế. Ta chỉ cần ngắm nhìn như vậy cũng đã cảm thấy diễm phúc lắm rồi.
Bà Dương phu nhân mỉm cười, nói:
– Này tam công tử, chúng nó không đến nỗi xấu lắm chứ?
Bốn thiếu nữ cung trang khẽ đưa tay áo che miệng, đưa mắt nhìn y rất tình tứ, tức thì trong lòng Ngọc Địch Thư Sinh ngứa ngáy khó chịu vô cùng, mồm miệng linh hoạt vốn có của y đã ấp úng, nói:
– Ồ! Đẹp… quá thế, đúng là tiên nữ giáng trần! Thình lình…
Trong óc Huỳnh Minh thoáng hiện một hình ảnh xinh đẹp khác, hình ảnh này chính là thiếu nữ áo xanh vừa đi khỏi lúc nãy, vẻ đẹp siêu trần thoát tục ấy mới thực sự là đẹp, vẻ đẹp ấy vừa thánh thiện vừa cao quý, khiến người thoạt trông thấy phải loạn mê tâm ý ngay, thế nhưng chẳng sinh tà niệm, y như một hoa lan trân quý chỉ để người thưởng thức, chứ không được động chạm tới, khí chất đó trời sinh nét đẹp tự nhiên biểu lộ ra ngoài.
Trong lòng Ngọc Địch Thư Sinh thoáng so sánh như vậy, tức thì bốn thiếu nữ cung trang có gương mặt yêu kiều xinh đẹp này bỗng thất sắc hết.
Thần tình hơi thay đổi của Ngọc Địch Thư Sinh có thể qua mắt người khác, nhưng quyết không thể nào qua mắt được Bà Dương phu nhân là người đã đọc được tâm ý của y, thế rồi bà ta cười nhạt một tiếng, nói:
– Này tam công tử, hình như ngươi chẳng nói lời thực tình chút nào hết?
Ngọc Địch Thư Sinh bất giác giật bắn người lên, thế nhưng y cũng không phải là tay ngang, liền cười sang sảng một tiếng nói:
– Phu nhân nói thế, vãn bối lại lấy làm áy náy vô cùng, nếu phu nhân cho rằng vãn bối vừa rồi nói bốn vị quý môn nhân đẹp như tiên nữ giáng trần là những lời nói không thực tình, há chẳng phải bảo rằng vãn bối có mắt mà không có con ngươi sao?
Mặc dù Bà Dương phu nhân không bằng lòng lời biện giải này của y, nhưng bà ta cũng chẳng muốn phá vỡ bầu không khí vui vẻ này, liền lái sang đề tài khác, nói:
– Tam công tử tài hoa cái thế, lúc nãy già này nói đùa thế thôi, mong công tử chớ bận tâm điều này nữa.
Ngọc Địch Thư Sinh thông minh xuất chúng, y không trả lời Bà Dương phu nhân, song lại quay sang nói với bốn thiếu nữ cung trang rằng:
– Bốn vị cô nương không trách thái độ thất lễ của tại hạ chứ? Một trong bốn thiếu nữ cung trang mỉm cười, nói:
– Tam công tử nói thế quá lời rồi, chúng tiểu nữ nào dám nói lời trách cứ, nếu công tử không chê bai là chúng tôi đã lấy làm đại hạnh rồi.