Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 11 - Cứu Tinh Xuất Hiện

trước
tiếp

Khoan đã!

Tiếp theo tiếng gầm hét, Trần Gia Lân đã lượn mình lướt tới sân viện.

Ba nữ nhân nọ cùng lúc giật bắn người lên đảo mắt nhìn về phía hắn.

Hồng Tam Nương đưa mắt nhìn Trần Gia Lân từ trên xuống dưới một cái, cất giọng lạnh lùng hỏi:

– Ngươi là ai thế?

Trần Gia Lân trầm giọng nói:

– Tại hạ là Ngư Lang!

Hồng Tam Nương nghe nói thế mặt mày đại biến sắc, thất kinh nói:

– Nói sao? Ngươi chính là Ngư Lang Trần Gia Lân mới xuất đạo đó ư? Trần Gia Lân gật đầu lạnh lùng nói:

– Đúng thế, có lẽ tôn giá là người của Hoa Nguyệt Biệt Trang rồi?

Mặt mày Hồng Tam Nương vẫn tiếp tục biến sắc, cuối cùng y gượng cười nói:

– Chắc Trần thiếu hiệp không phải mới quang lâm chứ?

Nghe đối phương ăn nói lịch thiệp như vậy, Trần Gia Lân lấy làm ngạc nhiên hết sức, thế rồi hắn gật đầu nói:

– Tại hạ vốn thì ở trong miếu từ nãy giờ. Hồng Tam Nương mặt hơi biến sắc, nói:

– Thiếu hiệp có điều chi chỉ giáo chăng? Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào, đáp:

– Không có chi cả, hãy buông tha hai người này. Hồng Tam Nương ngạc nhiên hỏi:

– Trần thiếu hiệp có quan hệ thế nào với hai người này vậy?

– Chẳng có quan hệ gì cả, tại hạ không muốn tác phong này mà thôi.

– Nếu ta không buông tha chúng thì sao? Trần Gia Lân bĩu môi trầm giọng nói:

– Tốt hơn hết tôn giá không nên nói chữ không, bằng không phải mất hòa khí thôi. Hồng Tam Nương suy nghĩ giây lát nói:

– Thưa Trần thiếu hiệp, tệ trang không muốn đối địch với thiếu hiệp, mong rằng thiếu hiệp nên tôn trọng quy luật giang hồ.

Trần Gia Lân dùng giọng điệu cương quyết nói:

– Tại hạ bất kể thù địch gì hết, cũng không tôn trọng quy luật giang hồ gì cả, phàm tại hạ gặp phải những việc trái với thiên lý, đạo nghĩa, tại hạ quyết phải nhúng tay van thiệp, Hồng Tam Nương ra vẻ lấy làm khó xử vô cùng nói:

– Này Trần thiếu hiệp, Hồng Nguyệt Nga ta chưa từng chịu thua ai bao giờ, chỉ vì có lệnh cấp trên nên cực chẳng đã phải xuống nước cầu hòa, chứ chẳng phải sợ thiếu hiệp đâu, xin thiếp hiệp hãy suy nghĩ kỹ lại. Đinh Hương là người của bản trang, vì vi phạm gia luật phải thọ nhận chế tài thôi.

Trần Gia Lân bất giác động lòng nghĩ thầm: “Y nói có lệnh cấp trên nghĩa là sao? Mình chẳng hề quen biết Hoa Nguyệt Biệt Trang, đồng thời chẳng mảy may quan hệ với họ, tại sao đối phương lại nói như thế?”

Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, buột miệng hỏi:

– Có lệnh cấp trên thế nào? Hồng Tam Nương lắc đầu nói:

– Chỉ một câu nói này thôi, ngoài ra ta không thể phụng cáo gì khác hơn!

Dạo này Trần Gia Lân có kinh nghiệm rồi, điều người ta không muốn nói chớ hỏi tới làm gì, vì có hỏi cũng bằng thừa, vì họ quyết không trả lời đâu, hắn nghĩ tới đây bèn thẳng thắn nói:

– Nếu tôn giá nói thế thì thôi, xin tôn giá buông tay vụ này, vì tại hạ quyết không thay đổi lập trường.

Hồng Tam Nương nghe hắn nói giọng cương quyết như vậy, bất giác thở dài một tiếng, hình như y miễn cưỡng vô cùng, thế nhưng y cũng chẳng biết làm sao hơn, đành đưa cặp mắt giận dữ chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, sau đó khoát tay nói:

– Chúng ta đi nào!

Nói xong, y phi thân chạy trước, hai thiếu nữ cũng theo sau chạy như gió.

Trần Gia Lân đưa mắt nhìn ba nữ nhân nọ đi mất dạng, sau đó mới xuất thủ giải huyệt cho Lâm Nhị Lăng và Đinh Hương.

Huyệt đạo của Lâm Nhị Lăng thoạt vừa được giải xong, y lập tức đứng phắt dậy quay sang hướng Trần Gia Lân chắp tay xá và nói:

– Lâm Nhị Lăng này không khi nào quên người cả! Trần Gia Lân nhìn y khẽ cười một tiếng.

Đinh Hương vội cúi đầu hành lễ, nói:

– May nhờ thiếu hiệp ra tay cứu mạng tiểu nữ này xin đa tạ vậy! Trần Gia Lân gật đầu trả lễ, nói:

– Chuyện nhỏ chớ bận tâm làm gì. Cô nương… là môn hạ của Bà Dương phu nhân chăng?

Đinh Hương khẽ gật đầu đáp:

– Vâng!

– Hồng Tam Nương giữ chức gì trong Hoa Nguyệt Biệt Trang vậy?

– Y là chấp pháp. Y hạ thủ rất cay độc, y giết người chẳng nháy mắt chút nào hết, tỷ muội trong trang sợ y như rắn rết.

– Còn một người tên Phong đại nương, y đã giữ chức gì thế?

– Y là tổng quản của biệt trang, thiếu hiệp cũng biết y sao?

– Hừ! Ta chỉ nghe danh mà thôi, này cô nương…

Trần Gia Lân muốn hỏi thăm tình hình của y và Lâm Nhị Lăng, nhưng lại cảm thấy khó mở miệng vô cùng, nên hắn chỉ thốt ra hai chữ cô nương thì cứng họng luôn.

Đinh Hương ngạc nhiên nói:

– Thiếu hiệp định hỏi gì ư?

Thế rồi Trần Gia Lân mới ấp úng nói:

– Có thật cô nương… bằng lòng gả cho hai anh ngốc này chăng? Đinh Hương chẳng suy nghĩ gì cả, trả lời ngay:

– Đúng thế! Có lẽ thiếu hiệp lấy làm lạ rằng tại sao tiểu nữ thích chàng. Nói trắng ra chẳng có gì lạ hết, vì chàng thực thà, không gian trá, bụng nghĩ sao miệng nói vậy, nếu một khi chàng yêu người nào đó sẽ suốt đời không thay đổi…

Trần Gia Lân gật đầu nói:

– Phải, cô nương nói không sai chút nào. Đinh Hương lại nói tiếp:

– Tiểu nữ đã chán ngán nhân tâm giang hồ, họ quỷ quyệt xảo trá, thủ đoạn cay độc, nuốt người không nhả xương, trông bề ngoài thì y áo đàng hoàng, thực ra còn thua lũ cầm thú, còn nữa…

Hai mắt cô ta óng ánh ngập lệ, vừa xúc động vừa bi phẫn, nói:

– Tiểu nữ hận những nhãn thần dâm dật, những nụ cười giả tạo lộ trên mặt, tiểu nữ không muốn bán rẻ linh hồn nữa, không bằng lòng gượng cười để tác thành âm mưu của họ nữa.

Nói xong, nước mắt đã chảy ròng ròng tỏ ra đau thương vô hạn.

Trần Gia Lân nghe đối phương nói thế đứng ngẩn người ra tại chỗ luôn.

Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng là một môn phái lớn giang hồ, nếu đúng như Đinh Hương nói như vậy há chẳng phải Hoa Nguyệt Biệt Trang lại là một chốn thanh lâu rồi chăng? Nhất là câu nói “tác thành âm mưu cho họ” thật khó hiểu vô cùng.

Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, buột miệng nói:

– Rốt cuộc Hoa Nguyệt Biệt Trang là một môn phái như thế nào? Đinh Hương nghiến răng nói:

– Xin thiếu hiệp lượng thứ, tiểu nữ… không thể phụng cáo điều này!

Trần Gia Lân nghe nói thế không tiện hỏi thêm, hắn bèn lái sang đề tài khác, nói:

– Bây giờ hai vị định đi đâu nào? Đinh Hương nói giọng thê lương:

– Tôi là một nữ cô nhi, còn anh hai ngốc cũng là cô nhi, chúng tôi không có nơi chốn đến, đành phải rời khỏi hồ Bà Dương càng xa càng tốt, tìm một nơi chốn nam canh điền nữ thêu vá mãi mãi không bước chân vào chốn giang hồ nữa.

Trần Gia Lân động phải tâm sự, cảm khái thở dài một tiếng nói:

– Nếu được như vậy thì còn gì hay bằng!

– Có lẽ thiếu hiệp là một nhân vật tài ba thì phải…

– Cô nương căn cứ điều gì lại nói như thế?

– Tại vì Hồng Tam Nương giết người không nháy mắt nọ đã sợ thiếu hiệp. Trần Gia Lân lắc đầu nói:

– Không phải sợ, mà là có nguyên nhân khác! Đinh Hương ngạc nhiên hỏi:

– Nguyên nhân thế nào vậy?

Trần Gia Lân lắc đầu cười cay đắng một cái vì chính hắn cũng không biết tại sao. Đây là một nghi vấn ly kỳ khó giải, có điều duy nhất mà hắn biết rằng Quan Lạc Hiệp Thiếu đã thổi phồng cho hắn tại vùng phụ cận Hoa Nguyệt Biệt Trang, thế nhưng chính bản thân Quan Lạc Hiệp Thiếu cũng không bằng lòng động thủ với hắn, điều này phải giải thích sao đây?

Còn nữa, lúc ở Chúc phủ, thành Nhiêu Châu, tình hình của Hồng Hoa sứ giả cũng lại như thế, đối phương cũng tỏ vẻ kính quỷ thần mà lánh xa, tại sao thế?

Hồng Hoa sứ giả từng nói rằng: “Tàn Hồng Kinh Ỷ Mộng, Tòng Tứ Mạch Lộ Nhân”. Hắn chẳng hiểu hai câu này muốn nói gì hết, nếu như hắn biết quá khứ của sư phụ, có lẽ hắn sẽ giải đáp được số nghi vấn này.

Lâm Nhị Lăng lên tiếng nói:

– Tiểu nương tử, đã sáng rồi, chúng ta có nên lên đường chưa? Đinh Hương khẽ gật đầu một cái, đáp:

– Được, cứ lên đường đi!

Đinh Hương dứt lời, liền quay sang hướng Trần Gia Lân chắp tay xá dài, nói tiếp:

– Thưa thiếu hiệp, đại ân không có lời đền đáp. Xin được cáo từ vậy. Lâm Nhị Lăng la lớn, nói:

– Cả đời hai ngốc này chỉ phục có ba người, một là sư phụ, hai là tiểu nương tử, người thứ ba là ngươi.

Mặc dù lời nói hơi thô tục, nhưng đây là lời nói thốt từ nội tâm, chẳng hư dối giả tạo chút nào, quả thật khiến người nghe thấy làm cảm động vô cùng.

Trần Gia Lân khẽ gật đầu mỉm cười, nói:

– Xem như chúng ta là bằng hữu với nhau vậy. Lâm Nhị Lăng hớn hở nhảy tung tăng rồi nói:

– Vậy thì hay biết mấy, nói một lời thôi, từ nay về sau chúng ta là bằng hữu cả rồi. Ồ! Ta chẳng vì tiểu nương tử, hai ngốc này quyết đi theo ngươi luôn.

Trần Gia Lân mỉm cười nói:

– Ngươi chớ lo mai sau chẳng còn cơ hội, này anh hai ngốc, năm nay ngươi bao nhiêu tuổi?

Lâm Nhị Lăng trước hết chìa hai ngón tay, sau đó đưa cả hai bàn tay xòe bảy ngón ra, rồi nói:

– Hai mươi bảy tuổi!

Trần Gia Lân gật đầu nói:

– Khá lắm. Ta mới có hai mươi hai tuổi, ngươi hơn ta năm tuổi, từ rày về sau ta gọi ngươi là hai ngốc ca ca là được rồi.

Lâm Nhị Lăng ngạc nhiên hỏi:

– Vậy thì ta phải xưng hô ngươi bằng cách nào đây?

– Cứ gọi ta một tiếng lão đệ là được rồi. Lâm Nhị Lăng lắc đầu lia lịa nói:

– Ồ! Không được, ta không dám, ngươi là ân nhân của ta… điều này…

– Ngươi chẳng sảng khoái chút nào!

– Được! Ta sảng khoái… thế thì ta gọi ngươi bằng tiếng lão đệ, mặc lão thiên muốn giảm thọ ta bao nhiêu cũng được!

Trần Gia Lân bật cười nói:

– Hai ngốc ca ca, làm gì có chuyện đó, tướng của ngươi phúc hậu vô cùng, chắc chắn phải sống tới trăm tuổi. À! Phải rồi, quyền thuật của ngươi múa lúc nãy khá lắm…

Lâm Nhị Lăng trợn mắt nói:

– Khá con khỉ? Nếu khá thì ta chẳng bị lão nương nọ quật ngã rồi.

– Không thể tranh luận chung như vậy được, ngươi nên biết rằng, người tài ba vẫn còn có người tài ba hơn nữa, ở đây ta tạm nói rằng, khá hơn một mức nào đó cũng đã quý lắm rồi. Đại ca học võ công với ai vậy?

– Học với sư phụ.

– Lệnh sư là ai?

Lâm Nhị Lăng chớp nháy đôi mắt một cái, ngớ ngẩn nói:

– Sư phụ tức là sư phụ chứ còn là ai nữa? Trần Gia Lân thở dài một tiếng, nói:

– Ta muốn hỏi danh tự của sư phụ ngươi gọi là gì, ngoại hiệu xưng hô ra sao…

Lâm Nhị Lăng lắc đầu nói:

– Thế thì không biết rồi, ta chỉ biết gọi lão là sư phụ. Ồ! Theo sư phụ cả tám năm trời mới học được hai đòn này, sư phụ nói rằng trong đời này ta chỉ học được bấy nhiêu đó thôi!

– Đúng thế. Học được hai đòn này cũng đã khá lắm rồi.

– Vốn là sư phụ khám bệnh cho mẹ ta, nhưng cuối cùng mẹ ta đã chết, lão nói rằng thiên mạng đến đây… đến đây…

– Thiên mạng đến đây là hết?

Lâm Nhị Lăng gật đầu lia lịa, nói:

– Phải, chính là sư phụ nói như vậy. Sau khi mẹ ta chết, sư phụ mới bắt đầu dạy võ cho ta, mỗi năm lão đến dạy ta một lần, bảo ta tự luyện tập lấy. Năm rồi lão đến lần cuối cùng vì nói rằng dạy xong rồi, từ rày về sau không cần dạy nữa, năm nay căn nhà bị hỏa hoạn, cháy hết không còn sót lại gì cả. Thế rồi ta đi tìm sư phụ, khi tìm được lão, lão chẳng cho ta đi theo.

Y nói tới đây, mặt mày tỏ vẻ buồn bã vô cùng. Trần Gia Lân mỉm cười nói:

– Này hai ngốc ca ca, bây giờ ngươi cứ đi cùng nương tử, không cần phải đi theo sư phụ ngươi nữa.

Lâm Nhị Lăng mặt mày hớn hở nói:

– Lão đệ nói phải, sư phụ của ta là một thầy thuốc dạo… Trần Gia Lân giật bắn người lên, ngắt lời nói:

– Thầy thuốc dạo ư?… Chẳng lẽ lão là một thầy thuốc giang hồ sao?

– Đúng thế, hai thầy trò ta mới chia tay ở Nhiêu Châu…

Trần Gia Lân bất giác cả mừng, như vậy ông lão thầy thuốc giang hồ mà mình đang muốn tìm kiếm rồi còn gì nữa, thời gian địa điểm hoàn toàn đúng hết, thế rồi hắn hấp tấp hỏi:

– Lệnh sư còn ở lại Nhiêu Châu không?

– Đi khỏi rồi.

– Đi đâu vậy?

– Ngươi định tìm lão chăng?

– Đúng thế, ta đang trên đường tìm lão đây.

– Ngươi tìm lão có việc chi ư?

Trần Gia Lân suy nghĩ thật nhanh, nếu có nói ra y cũng không sao hiểu được, thế rồi hắn bèn nói bừa rằng:

– Ta nghe đồn có một lão thầy thuốc giang hồ này, y thuật của lão khá cao, ta định tìm lão trị một chứng bệnh kỳ tuyệt cho bằng hữu ta.

Lâm Nhị Lăng cau mày nói:

– Sao ngươi không nói sớm trước hai ngày, bây giờ lão đã rời khỏi Nhiêu Châu…

– Ngươi có biết lão định đi về đâu không?

– Hình như nghe nói rằng lão đi Phủ Châu thăm bạn.

Trần Gia Lân khẽ gật đầu một cái, quay người đuổi theo lão ra Phủ Châu luôn.

o0o

Khí trời nóng bức khó chịu vô cùng, nhiều người bộ hành đã dừng lại nghỉ trưa đợi trời mát mới lên đường.

Mặt trời vừa lặn về hướng tây trên quan lộ thông ra Phủ Châu lần lần đông người, nào là người bộ hành và người đi xe, nào là kẻ vác đồ và người gánh hàng bán dạo lần lượt xuất hiện.

Trần Gia Lân cũng đi trong đám đông người ấy, vì cách ăn mặc của hắn phù hợp với thân nhân số người bộ hành này, cho nên không ai để ý đến hắn hết.

Đang lúc cất bước đi nhanh, hình như hắn cảm thấy có một người đang đi song song nhanh như mình, bất giác ngẩng mặt nhìn sang một bên, có lẽ động tác này làm khinh động tới đối phương, nên đối phương cũng đồng lúc nhìn sang hướng hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, Trần Gia Lân, bất giác giật bắn người lên, vội thu hồi ánh mắt lại. Đối phương là một lão nhân đầu tóc bạc phơ, mình mặc áo vàng, trong tay cầm một quải trượng đen bóng, điều hắn lấy làm đáng ngờ nhất là cặp mắt tia ra luồng sáng đỏ tươi và chứa đầy sát khí của đối phương, hình như lão đã luôn luôn chuẩn bị để xuất thủ giết người.

Một khi ai đã trông thấy ánh mắt này chắc chắn nhớ suốt đời không sai.

Nhưng ngũ khiếu của lão nhân này đoan chính chẳng hề có mảy may gì hung ác hết, nếu từ sau lưng nhìn tới, lão rất giống một chí sĩ là đằng khác.

Trần Gia Lân cố tình đi chậm lại, lão nhân áo vàng đã vượt khỏi mặt hắn ngay. Thình lình ngay lúc này…

Có một âm thanh rất khẽ từ sau lưng hắn vang lên rằng:

– Hùng lão đại, phụ cận này sắp xảy ra án mạng bây giờ.

– Một âm thanh khác vang lên đáp:

– Này Tam Hổ, sao ngươi luôn nói những câu bâng quơ không vào đâu cả.

– Ngươi có trông thấy lão nhân áo vàng đằng trước là ai không?

– Ồ! Ta không để ý, chẳng lẽ…

Y không ngoái cổ nhìn mà vẫn cúi đầu đi tiếp. nhưng hắn đã lắng tai nghe ngóng. Gã tên Tam Hổ lại lên tiếng nói:

– Hùng lão đại, nếu tiểu đệ đoán không lầm, lão chính là Huyết Thần Đông Phương Vũ, người lão đến đâu thì nơi đó đổ máu.

Gã được gọi là Hùng lão đại trả lời:

– Hãy câm mồm là hay nhất, mặc kệ đối phương là ai cũng được, chớ chuốc khổ vào thân.

Tức thì hai người không nói gì nữa.

Trần Gia Lân nhũ thầm trong bụng: “Nghe danh hiệu, biết rằng Huyết Thần Đông Phương Vũ ắt là hạng người tà ác hết sức, chỉ cần nhìn thấy cặp mắt đối phương cũng đủ khiếp vía rồi, thế nhưng việc không cần liên can đến mình, chẳng cần quan tâm đối phương là nhân vật như thế nào làm gì”.

Huyết Thần Đông Phương Vũ đã đi đâu mất dạng, sắc trời cũng từ từ tối dần.

Xa xa có những chấm sáng đèn đuốc, từ đây đến Phủ Châu chẳng còn bao xa nữa rồi. Thình lình ngay lúc này…

Có một tràng những tiếng xe kêu cọc cạch từ sau lưng vang tới. Trần Gia Lân theo bản năng tự nhiên lách sang một bên. Lúc cỗ xe chạy ngang, hắn đưa mắt nhìn một cái thật nhanh, bất giác run bắn người lên, vì hắn đã trông thấy một con dao găm óng ánh chiếu sáng cắm trên tay lái xe ngựa. Cỗ xe ngựa này giống y như cỗ xe ngựa để chở cỗ quan tài có xác chết mỹ nhân ở trên đường lộ của Hoa Nguyệt Biệt Trang cách đây vài hôm.

Hôm đó hắn bị bọn Hoa Nguyệt Biệt Trang nhìn lầm cho là người lái xe, suýt đã động thủ với họ.

Đương nhiên dao găm này tượng trưng một ký hiệu rồi, thế nhưng chẳng biết dao này đại diện cho nhân vật nào hoặc là cho phái nào đây?

– Chẳng lẽ cố sự vận chuyển thi hài tái hiện nữa ư?

Trần Gia Lân lấy làm thắc mắc khó hiểu, hắn động tính hiếu kỳ, đã đi xa xa theo ở đằng sau.

Hình bóng thành Phủ Châu càng lúc càng rõ ràng hơn, đèn đuốc cũng sáng tỏ hơn lúc nãy nhiều.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.