Trần Gia Lân nghe đối phương nói như thế, bất giác ngẩn người ra tại chỗ luôn.
Y không phải là Đào Ngọc Phương, chứ y là ai đây?
Giọng nói, nụ cười, hành động đi đứng, mái tóc dù có đốt thành tro tàn thì hắn cũng không khi nào nhìn lấm hết.
Ở chốn thiên hạ này có lẽ có những người rất giống nhau, nhưng không thể nào hoàn toàn giống hệt được cả. Hơn nữa, rõ ràng Quan Lạc Hiệp Thiếu đã gọi y là Đào cô nương…
Hắn suy nghĩ đến đây, căm phẫn nói:
– Đến bây giờ ngươi chưa chịu nhìn nhận nữa sao?
Sau khi Võ Lâm Tiên Cơ vỡ lẽ, y bỗng nhiên bình tĩnh lại ngay, ung dung nói:
– Ta tên Đào Ngọc Phân!
Nghe y nói thế, tức thì Trần Gia Lân cứng họng, nói chẳng nên lời. Võ Lâm Tiên Cơ lại nói tiếp:
– Trần thiếu hiệp, đến bây giờ ta mới biết đây là một đại hiểu lầm. Ta biết ta có một người tỷ tỷ tên là Đào Ngọc Phương, hai chúng tôi là chị em sinh đôi, hai ta ly biệt từ nhỏ chưa từng gặp mặt nhau bao giờ.
Nghe cô ta nói vậy, Trần Gia Lân bất giác không thể chẳng tin rồi, thế nhưng trong lòng hắn vẫn còn hoài nghi, ấp úng nói:
– Cô nương từ đâu đến đây vậy? Võ Lâm Tiên Cơ nói:
– Mới vừa từ trong thành ra đây chẳng được bao lâu! Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát nói:
– Cô nương có đến căn nhà nhỏ ấy bao giờ chưa?
Võ Lâm Tiên Cơ tỏ vẻ ngớ ngẩn nói:
– Ngôi nhà nhỏ nào?
Trần Gia Lân sực vỡ lẽ hết. Bắt đầu từ Phổ Độ am, mỗi lần mình đã gặp thảy đều là Đào Ngọc Phân này, Đào Ngọc Phương vốn thì chưa hề xuất hiện bao giờ, ở tại căn nhà trúc nho nhỏ ấy lánh mặt không chịu gặp mặt mình mới đúng là Đào Ngọc Phương.
Võ Lâm Tiên Cơ lại hỏi tiếp:
– Thiếu hiệp và gia tỷ có mối quan hệ thế nào vậy? Trần Gia Lân vội tra kiếm vào bao, hấp tấp nói:
– Đào cô nương, tại hạ thành thật cáo lỗi cùng cô nương, quả thật đây là một sự hiểu lầm, chờ dịp sau gặp lại tại hạ sẽ giải thích cho cô nương hay.
Nói xong hắn quay người chạy như gió, hắn phải trở về căn nhà nhỏ ấy, tìm lão nhân mù lòa hỏi cho ra lẽ mới được.
Chốn thiên hạ này lại có người giống y hệt như vậy, té ra họ là hai chị em sinh đôi.
Võ Lâm Tiên Cơ là con gái của chủ nhân Hoa Nguyệt Biệt Trang Bà Dương phu nhân, thế thì Đào Ngọc Phương cũng là con gái của bà ta ư? Hoặc là Đào Ngọc Phân chỉ là danh phận nghĩa nữ?
Lúc lão nhân mù lòa thoạt nghe mình đề cập tới Hoa Nguyệt Biệt Trang, lão lập tức tỏ ra phẫn nộ và cấm mình không được nhắc tới Biệt Trang, tại sao thế?
Nhưng tại sao khi mình đề cập tới căn nhà nhỏ thì Võ Lâm Tiên Cơ tỏ ra ngớ ngẩn không hiểu gì hết?
Hắn còn đang suy nghĩ, bỗng có một bóng người nhảy ra cản đường đi của hắn, té ra là Vũ Diễm Hoa, Trần Gia Lân vội dừng bước lại, chỉ thấy Vũ Diễm Hoa cười gượng nói:
– Ngư Lang ca, lúc nãy ta thấy Quan Lạc Hiệp Thiếu mang kiếm thương rời khỏi, đang muốn chạy tới xem tình hình ra sao, thì ngươi và Võ Lâm Tiên Cơ lại chia tay nữa, tại sao vậy?
Trần Gia Lân hấp tấp nói:
– Thành thật xin lỗi cô nương, bây giờ tại hạ không rảnh rỗi giải thích! Nói xong hắn chuẩn bị chạy tiếp…
Vũ Diễm Hoa nói giọng nũng nịu:
– Hấp tấp làm gì, đến đỗi không thể nán lại một chút sao?
Trần Gia Lân lấy tay lau mồ hôi trán nói:
– Vũ cô nương, vì ta có việc khẳn cấp, không thể chậm trễ… Vũ Diễm Hoa nói:
– Thế nhưng ta cũng có việc cấp bách nhờ ngươi tiếp sức! Trần Gia Lân chẳng do dự chút nào nói:
– Việc của cô nương đành phải tạm hoãn lại vậy, xin thành thật cáo lỗi cô nương trước. Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên nói:
– Ngư Lang ca, ta chỉ hỏi chàng một câu thôi, chàng vẫn yêu tha thiết Võ Lâm Tiên Cơ chăng?
Trần Gia Lân buột miệng nói:
– Không, người ta yêu không phải là nàng… Dứt lời, hắn lượn mình chạy như gió.
Vũ Diễm Hoa ngẩn người ra tại chỗ, vẻ mặt oán hận, lẩm bẩm nói:
– Ta không thể yêu chàng, đồng thời cũng không xứng đáng yêu chàng, thế nhưng cuối cùng ta lại yêu chàng, liệu chàng có đón nhận mối tình này hay không?
Nàng nói xong, sực như nghĩ ra điều gì, lập tức phi thân rượt theo hướng Trần Gia Lân nhanh như chớp.
o0o
Trần Gia Lân phi thân chạy như điên như cuồng, chỉ trong chốc lát hắn đã chạy tới căn nhà nho nhỏ ấy, hắn phi thân vượt rào chạy tới trước của nhà, phóng mắt nhìn tới trước, tức thì giật mình lạnh toát mồ hôi, thì ra cửa ngoài đã cài thêm một cái khóa sắt to lớn, họ đã bỏ đi mất biệt.
Trước sau chỉ nửa tiếng đồng hồ mà thôi, thế mà Đào Ngọc Phương và lão nhân mù lòa đã bỏ nhà đi mất, điều này chứng tỏ rằng sự quyết tâm của nàng không muốn gặp hắn nữa.
Trần Gia Lân đã ngẩn người đứng lại trước cửa, khóc chẳng ra tiếng.
Một tia ánh sáng thoát hiện ra, nhưng trong phút chốc lại biến mất.
– Ngọc muội, tại sao nàng phải hành động như thế? Dù đến chân trời góc biển, ta cũng quyết phải tìm ra nàng…
Vốn thì hắn đã nản lòng chuẩn bị quay trở về cố hương an phận với cuộc sống trước kia và lo dưỡng dục ái nhi Ngọc Lân, từ bỏ con đường giang hồ luôn. Thế nhưng từ khi sự việc sáng tỏ, được biết Võ Lâm Tiên Cơ không phải là hóa thân của ái thê, hắn lại thay đổi tâm ý. Hắn quyết phải tìm ra nàng cho bằng được, kỷ niệm ăn nằm chung gối hai năm không thể chấm dứt như thế, ngoài ra còn một nguyên nhân nữa là về sau ái nhi khôn lớn mình biết ăn nói thế nào với y đây?
Thê tử mắc bệnh nan y bỏ nhà ra đi, bổn phận làm chồng xem như đã xong chưa? Hắn cứ đưa mắt chăm chăm nhìn căn nhà tịch lặng ngẩn người ra tại chỗ.
Nàng đi đâu mất rồi?
Nàng còn trở lại đây nữa không?
– Ngư Lang ca, rốt cuộc chàng đang tìm kiếm ai vậy?
Đây là âm thanh của Vũ Diễm Hoa, nhưng hắn không ngoái cổ lại đằng sau, cứ cúi đầu suy nghĩ tâm sự của hắn.
Vũ Diễm Hoa bước tới đối diện với hắn, hắn không thể chẳng ngước đầu lên nhìn. Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên nói:
– Này Ngư Lang ca, sao hai mắt chàng đỏ hoe như thế?
Trần Gia Lân không trả lời, chỉ đưa cặp mắt lạnh lùng nhìn nàng một cái, hắn biết nói gì bây giờ?
Vũ Diễm Hoa lại mỉm cười cất giọng ôn tồn, nói:
– Ngư Lang ca, chắc chàng không phủ nhận giữa hai chúng ta có chút ít tình hữu nghị chứ, có điều gì oan ức trong lòng cứ nói ra, biết đâu ta có thể góp sức cũng nên, đương nhiên… nếu như là bí mật của chàng thì miễn nói vậy.
Trần Gia Lân nghe nàng nói thế bất giác lấy làm cảm động hết sức, thế nhưng nàng không thể giúp gì được cho hắn về vấn đề này cả. Mặc dù lòng dạ Trần Gia Lân hiền hậu nhưng hắn rất thông minh, đương nhiên hắn lãnh hội được tâm ý Vũ Diễm Hoa đã suy nghĩ như thế nào.
Hắn bèn cười cay đắng một tiếng, nói:
– Vũ cô nương, tại hạ xin ghi nhận thịnh tình này, vì không ai có thể giúp đỡ tại hạ về sự kiện này được hết.
Lòng Vũ Diễm Hoa bỗng trầm xuống, nhưng nàng không biểu lộ ra ngoài, lại trổ tài lanh lợi nói tiếp:
– Được, không nói việc của chàng nữa, nhưng ta có một việc định nhờ sự giúp đỡ của chàng, chắc chàng không từ chối chứ?
Trần Gia Lân động lòng nói:
– Vũ cô nương có điều gì cần nhờ đến sự giúp đỡ của tại hạ ư? Vũ Diễm Hoa nói giọng nũng nịu:
– Chàng hãy nói có bằng lòng không trước đã. Trần Gia Lân ngạc nhiên nói:
– Nàng không nói ra là sự việc gì, thì ta có biết giúp đỡ được hay không?
– Nhất định chàng sẽ giúp được.
– Thì nàng cứ nói đi.
Vũ Diễm Hoa nghiêm sắc mặt lại, nói một cách đứng đắn rằng:
– Ngư Lang ca, Huyết Thần Đông Phương Vũ gặp nạn bị cầm tù rồi… Trần Gia Lân nghe nói thế thất kinh nói:
– Huyết Thần bị cầm tù ư?
Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
– Đúng thế, nhưng ta phải nói trước một điều, mặc dù lão từng trị thương cho chàng, nhưng đây không phải là một cuộc giao dịch nhân tình, mà hoàn toàn do ta thỉnh cầu chàng, nếu chàng cảm thấy khó khăn thì thôi, xem như ta không hề nói gì hết.
Quả thật nữ nhân này lợi hại gớm, miệng nàng thì nói như thế, nhưng thực ra trong lời nói đã âm thầm nhắc nhở Trần Gia Lân từng nợ Huyết Thần một món ân tình, làm cho hắn không thể nào từ chối được hết.
Một con người nhân hậu rất coi trọng ân tất báo, tình tất trả. Trần Gia Lân suy nghĩ trong giây lát bèn lên tiếng nói:
– Huyết Thần bị ai cầm tù vậy? Đối phương là nhân vật chính phái hay là tà phái?
Nghe hắn hỏi thế chứng tỏ rằng tâm tư hắn rất là cẩn thận, Huyết Thần là sư phụ của minh đệ Ngô Hoàng Vân của hắn, đang bị chủ nhân của họ khống chế tâm thần và sai sử, bọn Túy Ông đang tìm cách giải cứu lão được trở về với ma đạo há chẳng phải hóa ra giúp hổ tác ác sao?
Vũ Diễm Hoa trầm giọng nói:
– Người mà có bản lĩnh bắt Huyết Thần đương nhiên là nhân vật xuất sắc, còn vấn đề đối phương là chính hay tà thì ta chẳng biết. Ta chỉ biết lão bị đối phương dùng âm mưu thủ đoạn bắt đi, nên cần phải cứu lão thế thôi.
Đương nhiên Trần Gia Lân không bằng lòng với câu trả lời như thế, hắn bèn hỏi tới:
– Rốt cuộc đối phương là nhân vật thế nào vậy?
– Không biết!
– Còn mục đích đối phương muốn gì?
– Cũng chẳng biết luôn!
Nghe nàng trả lời hai lần không biết, Trần Gia Lân bất giác lấy làm do dự, chẳng biết phải làm sao đây?
Vũ Diễm Hoa cười nhạt một tiếng noi:
– Ngư Lang ca, ta từng nói nếu chàng cảm thấy khó khăn thì có thể từ chối mà. Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, cuối cùng cất giọng cương quyết nói:
– Được, đại trượng phu ân oán phân minh, ta nợ ân tình lão, đành phải báo đáp, ta nhận lời với nàng!
Vũ Diễm Hoa cau mày nói:
– Ngư Lang ca, chàng cứ đề cập hai chữ ân tình, ta cũng chẳng biết làm gì hơn, thế nhưng… chớ miễn cưỡng a!
Trần Gia Lân không muốn tranh luận với nàng, cất giọng lạnh lùng nói:
– Lão bị nhốt tại đâu? Giúp bằng cách nào đây? Vũ Diễm Hoa nói:
– Chúng ta trở về thành trước, đợi đến tối mới hành động!
o0o
Trống điểm canh ba.
Có hai bóng người xuất hiện gần bãi đá bờ sông, hai người này không ai xa lạ chính là Trần Gia Lân và Vũ Diễm Hoa.
Trần Gia Lân đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, nói:
– Chẳng phải đằng trước là Huyền Vũ Quan đó sao? Vũ Diễm Hoa khẽ gật đầu nói:
– Đúng thế, chính là Huyền Vũ Quan, Huyết Thần bị nhốt trong quan đạo này vậy.
Trần Gia Lân nói:
– Hành động thế nào đây?
Vũ Diễm Hoa trầm giọng nói:
– Chàng vào trong đền dụ người canh gác ra ngoài này cố gắng kềm giữ đối phương càng lâu càng tốt. Ngoài ra chàng không còn làm gì nữa!
– Vậy thì ta bắt đầu hành động nha.
– Được, chàng phải cẩn thận, đối phương không phải nhân vật tầm thường, chú ý chớ để đối phương biết ngay ý đồ của chàng…
– Nàng cứ yên tâm điều này!
Trần Gia Lân phi thân chạy trên bãi đá, tới ngay cửa đền, chỉ thấy cửa đền đóng kín lại, hắn cố làm kinh động người trong đền, nên đập mạnh vào cửa đền như sấm nổ, la lớn kêu gọi:
– Trong đền có ai không?
Không có phản ứng gì hết, hắn đã tiên liệu được việc này rồi, hắn tiếp tục la hét gọi thêm vài lần nữa, sau đó phi thân vượt tường vào trong, khi vào tới sân viện tiền điện, Trần Gia Lân nhủ thầm: “Bây giờ biết làm cách nào để đối phương hiện thân đây? Nếu đối phương không chịu hiện thân thì Vũ Diễm Hoa không thể đắc thủ, lúc nãy mình kêu la một hơi chắc đối phương đã nghe thấy hết không sai, biết đâu y đang ở trong bóng tối âm thầm theo dõi mình…”
Trần Gia Lân suy nghĩ đến đây, giả đò la lớn tiếng nói một mình:
– Lạ thay, chẳng lẽ bọn lỗ mũi trâu trong đền hoàn toàn chết cả rồi ư?
Nói xong hắn chờ đợi giây lát vẫn không thấy động tịnh gì cả, lập tức bước vào đại điện tuần tra một vòng sau đó trở vào hậu viện, phạm vi đền này chỉ rộng cỡ này thôi, chẳng biết Huyết Thần bị nhốt tại đâu đây?
Thình lình ngay lúc này…
Có một tràng những tiếng kêu quái dị vang tới, hắn phóng tầm mắt nhìn sang hướng có tiếng kêu quái dị, mới hay có một bóng người co rúm trong góc viện, đang ngáy khò khò, hình như đối phương ngủ thật say sưa.
Chẳng lẽ đối phương chính là người canh gác Huyết Thần ư? Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức la hét hỏi:
– Ê, ai ngủ ngáy ở góc viện đấy?
Hắn không quát hỏi thì thôi, hắn thoạt vừa quát hỏi như thế, tiếng ngáy càng lớn hơn nữa, Trần Gia Lân lấy làm lạ tiến tới vài bước, mới hay đối phương là một lão nhân tóc bạc, cách ăn mặc chẳng khác gì một kẻ ăn mày, tức thì hắn cảm thấy lão quái nhân này có chút thần bí.
Ngay khi Trần Gia Lân lên tiếng gọi lần nữa:
– Này lão già kia, ngươi thức dậy xem nào?
Tiếng ngáy vẫn kêu khò khò không ngừng, Trần Gia Lân nhủ thầm trong bụng: “Hừ, ta chẳng tin ngươi lại ngủ ngon như thế, thử xem ta có đánh thức được ngươi dậy hay không?”
Thế rồi hắn vận hết nội lực trong đan điền, hét to một tiếng như sấm nổ:
– Lão già kia, chớ giả đò ngủ say nữa!
Quả thực tiếng gầm thét này đã phát huy hiệu lực ngay. Lão nhân nọ bỗng ngồi bật dậy dùng tay dụi mắt một cái, miệng mấp máy nói:
– Người nghèo mạng cũng khổ, muốn ngủ yên giấc cũng chẳng được, tiểu tử, ngươi cứ kêu cái quái gì thế?
Trần Gia Lân thoạt nghe thấy đối phương ăn nói thô tục, cặp mắt vô thần, hình như chẳng giống cao thủ chút nào, hắn nhủ thầm trong bụng, trông tình hình đây là một lão ăn mày rồi, có lẽ mình tìm sai đối tượng, nhưng mình làm ồn cả đền như vậy, đối phương cũng phải lộ mặt chứ…
Hắn suy nghĩ đến đây, lập tức bước tới vài bước, khi đến chỗ cách xa lão nhân độ khoảng hai trượng, bỗng nhiên cảm thấy trước mặt mình hình như có một bức tường thép cản lại, hắn không thể nào tiến lên được nữa, tức thì giật bắn người lên. Quả thật đối phương là một nhân vật giấu nghề rồi.
Lão quái nhân lại nói tiếp:
– Này tiểu tử, ngươi lại cố tình quấy rầy lão già nghèo mạt này ư? Hãy cút đi nào… Lão vừa nói, vừa làm ra dáng chuẩn bị nằm xuống một lần nữa.
Trần Gia Lân cất giọng lạnh lùng nói:
– Lão già kia chớ giả đò làm gì nữa, công lực một đòn cương khí cách vật của ngươi khá lắm đấy!
Lão quái nhân trợn ngược hai mắt nói:
– Tiểu tử ngươi trúng tà rồi, ngươi nói cái gì mà lão già này chẳng hiểu cái quái gì hết! Khi lão trơ mắt, có hai luồng sáng lạnh cực sắc bén bắn ra phía trước.
Trần Gia Lân bất giác giật mình kinh hãi, công lực của lão quái nhân này đã đạt đến cảnh giới phản thật nhập hư, chẳng trách gì đối phương đã khống chế được hạng nhân vật nổi tiếng như Huyết Thần dễ dàng như thế, xem như mình đã tìm đúng đối tượng rồi, nhưng chẳng biết Huyết Thần bị nhốt tại đâu mà thôi.
Vũ Diễm Hoa chỉ bảo mình kìm giữ, thì bây giờ mình cứ giữ lão ở lại đây, ngoài ra mình chẳng còn phận sự gì nữa.
Lão nhân lại nói tiếp:
– Tiểu tử ngươi đến đây làm gì thế? Trần Gia Lân buột miệng nói:
– Tìm người!
Lão quái nhân hỏi:
– Tìm ai vậy?
Trần Gia Lân giả đò làm ra vẻ ngông cuồng nói:
– Miễn không phải là ngươi, thì ngươi cứ an tâm ngủ tiếp đi.
Lão quái nhân nghiêng đầu, khịt mũi một cái, nói giọng quái gở:
– Lạ thay, trong mình tiểu tử ngươi cũng khá nhạy đấy, mùi gì mà khăm khắm thế? Lão quái nhân kêu hừ một tiếng nói:
– Hình như là mùi cá tanh thì phải!
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác giật bắn người lên, câu nói này rõ ràng đã điểm ra lai lịch của mình, đối phương là ai? Mình chẳng hề biết gì lão, thế mà lão lại biết lai lịch của mình?
Hắn suy nghĩ đến đây, tức thì mặt mày đại biến sắc. Lão quái nhân nọ vẫy tay nói:
– Ngươi bước tới gần hơn một chút nữa, để lão già này ngửi kỹ xem nào?
Trần Gia Lân biết rằng đối phương muốn khảo nghiệm xem mình có khả năng đột phá Cương Khí Cách Vật của lão không, rốt cuộc đối phương có ý đồ gì chăng?
Chẳng lẽ lão đã biết mục đích đến đây của mình rồi sao?
Mặc dù trong lòng hắn đang hoài nghi, nhưng hắn vẫn lấy làm háo thắng, liền vận Khởi Hộ Thân Thần Cương bức tới ngay.
Đây là cuộc tỷ thí chân công lực thực, nếu công lực yếu kém chớ hòng tiến thêm nửa bước.
Một bước, hai bước, ba bước, hai cương khí va chạm vào nhau tức thì nổi lên một tràng những tiếng kêu vù vù như tiếng sấm nổ.
Lão quái nhân đứng phắt dậy, la hét nói:
– Tiểu tử, ngươi chẳng phải tầm thường rồi, chẳng trách gì…
Lão nói đến đây, hình như phát hiện điều gì, vội quay người chạy về hướng cửa phòng bên phải.
Trần Gia Lân thông minh xuất chúng, lập tức ý thức ngay là việc gì rồi, hắn liền bước ngang cản lão lại, nói:
– Tại hạ chưa thỉnh giáo đại danh của lão? Lão quái nhân luống cuống nói:
– Tiểu tử, tranh ra mau, chớ làm hỏng đại sự… Trần Gia Lân giơ hai tay diễn ra thế xuất thủ nói:
– Này lão đầu tử, nếu không khai ra danh hiệu thì chớ hòng đi đâu hết!
Lão quái nhân căm phẫn kêu hừ một tiếng hất ra một chưởng luôn, kình lực mạnh như vũ bão, Trần Gia Lân lập tức dùng toàn lực phóng chưởng phản công ngay.
Kêu đùng một tiếng!
Trần Gia Lân bị sức chấn động đẩy lùi ra sau hai bước, khí huyết đảo lộn giây lát, nhưng hắn đã quyết tâm kìm giữ đối phương, chỉ cần sơ hở một cái sẽ không cản được lão ngay. Hắn thoạt vừa lùi ra sau, rút kiếm ra khỏi bao nhanh như chớp, đồng thời nhảy tới tấn công luôn.
Về kiếm thuật hắn đã đạt đến một cảnh giới tối cao, hắn thoạt vừa nhảy tới tấn công, lão nhân đành phải ra tay ứng phó, chỉ đụng vài ba chiêu lão nhân lượn mình thấp thoáng một cái mất dạng luôn.
Lần này thì Trần Gia Lân đã tỏ ra lanh lợi không đuổi theo hình bóng của đối phương, lại quay người nhảy tới chặn ngay cửa phòng nhanh như điện chớp, quả thực đúng y sự tiên liệu của hắn, lão quái nhân bị chặn tại cửa phòng ngay.
Lần này đến phiên lão nhân nổi cơn thịnh nộ thật rồi, kêu vù một cái, lão phóng ra một chiêu quái chưởng, cương khí rạch xé hư không cuồn cuộn ập tới, tức thì Trần Gia Lân bị luồng cương khí mạnh như vũ bão đánh bạt ra ngoài, lão quái nhân thấp thoáng một cái lướt vào cửa phòng luôn.