Bấy giờ Trần Gia Lân đã yên tâm phần nào, vì hắn biết rằng đối phương chưa thay đổi kế hoạch. Thời giờ từng phút từng giây trôi qua, hắn ngước đầu nhìn sắc trời biết rằng canh hai đã trôi qua một nửa rồi, nhưng vẫn chưa thấy nữ nhân mà Huyết Thủ Thiếu Đông đã nói xuất hiện. Trong lúc Trần Gia Lân đang nóng ruột, bỗng một bóng người hiện tới như một hồn ma bóng quỷ. Trần Gia Lâm lập tức chấn tỉnh tinh thần, đưa mắt trông theo bóng người vừa xuất hiện. Khi bóng đen đó sắp vào tới sân miếu bỗng dừng người lại, đảo mắt quan sát bốn phương giây lát, sau đó cất bước tiếp. Chỗ lúc nãy đối phương dừng lại chỉ cách chỗ Trần Gia Lân ẩn thân độ ba trượng, nên Trần Gia Lân đã trông thấy đối phương là một thôn phụ đầu chít khăn xanh, trong tay có sách một cái rổ tre lớn. Không cần phải hỏi cũng biết vật đựng trong giỏ tre chính là món đồ mà hắn phải cướp rồi.
Trần Gia Lân thủ thế, thừa lúc đối phương vừa cất bước, hắn lập tức phi thân nhanh như chớp, đồng thời xuất chưởng tấn công luôn. Thôn phụ nọ giật mình phát giác có người phục kích, y lượn mình tránh né đồng thời quét ra một chưởng nhanh như chớp. Nhưng muộn màng rồi, chưởng phong của hắn đã ập tới thần tốc vô cùng. Tiếp theo tiếng kêu ư, y đảo mình loạng choạng ra sau chưa có ý niệm gì hết, bỗng thấy hoa mắt, kêu đùng một cái xen lẫn một tiếng rú thảm, tức thì trúng thêm một chưởng nữa, cả thân hình văng ra xa ngoài một trượng, cả rổ tre trong tay cũng bị đối phương đoạt mất. Y trở mình phóng mắt nhìn về phía trước, bỗng thất thanh kêu lên:
– Ngư Lang ca!
Trần Gia Lân thoáng nghe giọng nói bất giác giật nảy người lên, hắn không ngờ thôn phụ này là Vũ Diễm Hoa hóa trang ra. Trong khoảnh khắc nhất thời, hắn ngẩn người tại chỗ, không biết nên làm thế nào?
Vũ Diêm Hoa ngồi dậy, giơ tay nhặt lại chiếc khăn xanh chít đầu, nói giọng hớt hải:
– Ngư Lang ca, việc gì đã xảy ra thế? Trần Gia Lân nghiến răng nói:
– Hoa muội! Ta… không ngờ lại chính là ngươi… ta nhất định phải cướp lấy món đồ này. Hai bên khóe miệng Vũ Diễm Hoa nhuốm đầy máu, thở hồng hộc nói:
– Tại sao… thế?
Trần Gia Lân luống cuống nói:
– Hoa muội, nàng bị thương có nặng không? Ồ, ta quấy thật!
– Ai đó!
Tiếp theo có tiếng gầm thét, có ba bóng người xông ra từ của miếu. Người chạy ra trước chính là lão hòa thượng lúc nãy, sau đó la hai hán tử tục gia. Vũ Diễm Hoa hấp tấp nói:
– Có người đến kìa, chàng cầm món đồ này chay khỏi đây mau!
Trần Gia Lân đứng ngẩn tại chỗ, trong lòng lấy làm bất ngờ, áy náy, cuồng loạn… Hắn không nghĩ gì hết, chỉ biết rằng không thể bỏ đi mà thôi. Cặp mắt lão hòa thượng sắc bén vô cùng, lão đã trông thấy ngay bóng người xuất hiện bên này, lão lên tiếng quát hỏi lần nữa:
– Ai đó?
Vũ Diễm Hoa xúc động nói:
– Ngư Lang ca, chàng vì món đồ này mà đến đây thì chàng cứ việc mang đi đi, chớ quan tâm ta làm gì nữa…
Trần Gia Lân nói giọng kiên quyết:
– Không được, ta không thể bỏ đi như thế được!
Hai hán tử theo sau lão hòa thượng cầm kiếm xông tới… Tay trái Trần Gia Lân cầm giỏ tre, tay phải rút kiếm ra khỏi bao. Khi hai hán tử đến gần, một trong hai tên thất kinh la lớn:
– Chẳng phải Ngư Lang đó sao? Vũ Diễm Hoa nghiến răng nói:
– Sự việc đã đến nước này, chàng không thể để họ sống sót được nữa, động thủ nhanh lên nào!
Lão hòa thượng nọ cũng đã chạy sang bên này luôn. Bấy giờ Trần Gia Lân không còn cách nào khác, Vũ Diễm Hoa nói thế ắt phải có nguyên nhân sâu sa chứ chẳng sai. Thế rồi hắn đánh liều nghiến răng xuất thủ ngay, ánh kiếm thấp thoáng, kế đó hai tiếng rú thảm nổi lên, hai hán tử chưa kịp xuất thủ đã song song té ngã chết tốt. Cũng đồng thời lão hòa thượng nọ đã lượn mình lướt tới, gầm thét nói:
– Ngư Lang, ngươi làm gì thế?
Trần Gia Lân không trả lời gì hết, thật ra hắn cũng không biết nói gì đây, chỉ cầm kiếm chuẩn bị xuất thủ mà thôi. Lão hòa thượng lại nói tiếp:
– Ngư Lang, nếu ngươi dám đánh cướp giỏ tre này, ngươi sẽ chết rất thảm thiết đó!
Trần Gia Lân vẫn lẳng lặng không nói gì cả. Lão hòa thượng tiến tới một bước đến vị trí khả dĩ xuất thủ nói giọng hớt hãi:
– Ngư Lang, rốt cuộc người nào đã sai khiến ngươi đối địch với bản môn suốt vậy?
Trần Gia Lân giật mình thầm nhủ: “Thì ra bề ngoài Hoa Nguyệt Son trang tự đúng ra lập môn hộ, nhưng thực ra chỉ là một phần của môn phái bí mật, chẳng trách gì Võ Lâm Tiên Cơ thọ lệnh kềm giữ mình”
Hắn nghĩ đến đây, cất giọng lạnh lùng nói:
– Đại hòa thượng cũng là thủ hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ chăng? Lão hòa thượng gật đầu nói:
– Đúng thế! Đã biết vậy sao còn chưa bỏ món đồ xuống? Trần Gia Lân liền đổi giọng lạnh lùng nói:
– Làm gì có chuyện đó!
Hai mắt lão hòa thượng tia ra tia sang giận giữ nói:
– Ngư Lang, vậy thò ngươi đừng trách bần tăng xuất thủ vô tình nữa!
Dứt lời lão phất tay áo một cái, liền có một đạo kình phong mạnh mẽ ép tới. Trần Gia Lân vung kiếm phản kích ngay. Cương khí và kiếm khí đụng nhau phát ra tiếng kêu vù vù nghe thật kinh người, cả hai bên song song lùi ra phía sau một bước. Trần Gia Lân cảm thấy rằng công lực của lão hòa thượng này vô cùng thâm hậu.
“Nếu hắn không sử dụng tuyệt chiêu quyết không thắng nổi đối phương, cục diện đêm nay chỉ được phép thành công chứ không thể thất bại bằng không sẽ bồi thêm vài mạng người nữa cho mà coi”.
Hắn đang còn suy nghĩ, lảo hòa thượng lại tiếp tục phóng ra một chưởng nữa, kình lực càng mãnh liệt kinh hồn hơn chưởng lúc nãy nhiều, tức thì Trần Gia Lân bị đẩy lùi ra sau ba bốn bước liền. Vì hắn một tay xách rổ che, một tay cầm kiếm cho nên hắn không tiện phối hợp song thủ, đương nhiên công lực đã bị giảm sút nhiều, thế rồi hắn lập tức đặt rổ che xuống, một tay cầm kiếm một tay thủ thế, lập tấn vững vàng từ từ tiến lên. Áo bào lão hòa thượng không gió tự nhiên lại thổi phồng lên, đồng thời hai mắt tia ra luồn sát khí kinh người. Không cần nói cũng biết đối phương chuẩn bị thi triển sát thủ rồi. Trần Gia Lân không còn suy nghĩ gì nữa lập tức vận khởi mười thành công lực tấn công ra chiêu Vạn Phương Cũng Phục ngay. Cũng đống thời lúc này, Vũ Diễm Hoa bỗng hất tay một cái tức thì có một luồng chỉ phong bắn vào huyệt Mạng Môn của lão hòa thượng nhanh như chớp.
– Oa!
Một tiếng thảm rú phá không vang lên, lão hòa thượng đánh bạch một cái té nằm trên đất, há mồm phun máu tua tủa. Trần Gia Lân thở phào một cái nhẹ nhỏm cái người xách bổng giỏ che lên, bước tới trước mặt Vũ Diễm Hoa, xúc động nói:
– Hoa muội, đêm nay đoạn hậu bằng cách nào đây?
Vũ Diễm Hoa loạng choạng đứng dậy vùng mình đứng dậy nói:
– Ngư Lang ca, tại sao chàng muốn cướp đoạt món đồ này? Trần Gia Lân ngập ngừng nói:
– Ta có một bạn hữu tri kỷ lọt vào tay địch, đối phương chỉ định ta phải lấy vật này để trao đổi sinh mạng của y.
Vũ Diễm Hoa cúi đầu suy nghĩ giây lát, nói:
– Ngươi cứ việc đi đi, nếu họ phát hiện chính ngươi đánh cướp vật này thì ta cũng chẳng sống sót được nữa!
Trần Gia Lân mặt mày ủ rũ nói:
– Còn nàng thì sao? Vũ Diễm Hoa nói:
– Dù gì ta cũng đã thọ trọng thương dễ ăn nói với họ hơn, ta có thể nói rằng có một người bịt mặt không rõ lai lịch xuất hiện cướp đoạt món đồ.
Trần Gia Lân lo lắng hỏi:
– Liệu bọn họ có tin lời nói của nàng không? Vũ Diễm Hoa cảm khái, thở dài một tiếng nói:
– Ngoại trừ cách này, ngoài ra không có cách nào khác! Trần Gia Lân do dự giây lát, sau đó nói:
– Sao nàng lại bảo ta giết chết bọn họ để bịt miệng vậy?
Vũ Diễm Hoa nghiến răng nói:
– Chàng đã làm bại lộ thân phận, ai cũng biết chúng ta đã từng thân cận nhau, vì sự kiện này rất bí mật, ta khó tránh khỏi tội phản nghịch, dù ta có một trăm mạng sống cũng phải tiêu hết!
Trần Gia Lân gật đầu một cái, nói:
– Nàng nói phải, nhất thời ta chẳng suy nghĩ đến điểm này, à phải rồi, chẳng lẽ Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng phụ thuộc vào môn phái của nàng ư?
Vũ Diễm Hoa hạ giọng nói:
– Sao chàng lại biết như thế? Trần Gia Lân nói:
– Cách đây chẳng bao lâu Võ Lâm Tiên Cơ cũng đến đây…
– Nàng đến đây làm gì vậy?
– Vì nàng phát hiện ta bỗng mất tích, nên phải đến đây trình báo với lão hòa thượng! Vũ Diễm Hoa ngạc nhiên hỏi:
– Chàng nói thế… nghĩa là sao?
– Ta đến Nam Xương vào khách điếm Duyệt Lai nghỉ ngơi, nàng cũng ở tại khách điếm đó. Về sau ta đã vỡ lẽ nàng vâng mệnh theo dõi ta, có lẽ bây giờ nàng vẫn còn đang tìm kiếm ta.
Vũ Diễm Hoa biến sắc nói:
– Nàng ở cùng một khách điếm với chàng ư?
Trần Gia Lân chưa lãnh hội được ý nghĩa câu hỏi của nàng, nên buột miệng nói:
– Phải, hai chúng ta ở cùng một khách điếm!
Vũ Diễm Hoa cúi đầu xuống, phải một hồi lâu sau mới ngẩng mặt lên nói:
– Này Ngư Lang ca… chàng có yêu nàng chăng?
Nghe Vũ Diễm Hoa hỏi như vậy Trần Gia Lân mới ý thức được trong đầu nàng đang suy nghĩ gì rồi, hắn lập tức nói giọng kiên quyết:
– Ta không phải là hạng người như Quan Lạc Hiệp Thiếu lại dễ dàng bị sắc đẹp của cô ta mê hoặc đến thế!
Hai mắt Vũ Diễm Hoa bỗng sáng ngời, nghiến răng nói:
– Ngư Lang ca… ta có một chuyện cần phải nói với chàng! Trần Gia Lân động lòng nói:
– Việc gì thế?
Vũ Diễm Hoa hạ giọng nói:
– Nghe nói chàng và Công Tôn đại nương đã có ước hẹn gặp chủ nhân chúng ta, có đúng không?
– Đúng thế!
– Chàng có biết nguyên nhân tại sao không?
– Không biết!
– Chủ nhân muốn gặp chàng với hai mục đích…
– Ồ, hai mục đích nào vậy?
– Thứ nhất, có liên quan đến sư môn của chàng, còn liên quan thế nào thì ta không được rõ, điều thứ hai là Võ Lâm Tiên Cơ…
Trần Gia Lân ngạc nhiên hỏi:
– Võ Lâm Tiên Cơ thì sao?
Vũ Diễm Hoa thở mạnh một hơi nói:
– Chủ nhân hữu ý muốn kết hợp chàng với nàng, có lẽ đây chính là nguyên nhân chủ nhân cấm ta không được gần gũi chàng nữa.
Trần Gia Lân dở khóc dở cười nói:
– Quả thật đây là chuyện lạ, chủ nhân của các ngươi còn muốn can thiệp vào chuyện hôn nhân đại sự của ta nữa, việc của ta thì ta tự quyết định lấy, không ai có thể can thiệp được hết!
Vũ Diễm Hoa nói:
– Điều này khó nói lắm, không ai tiên liệu được sự việc ở thiên hạ sẽ diễn biến như thế nào!
Trần Gia Lân buột miệng nói:
– Đồng ý là nàng nói phải, nhưng việc của ta thì ta phải tự biết, nhất định ta sẽ không lấy y đâu.
Vũ Diễm Hoa đưa mắt nhìn chăm chăm Trần Gia Lân một lúc, nói giọng xúc động:
– Ngư Lang ca, chàng nói thật đấy chứ? Chẳng chút do dự, Trần Gia Lân nói:
– Đương nhiên thật rồi!
Vũ Diễm Hoa đảo mắt quan sát chung quanh một vòng:
– Chàng đi ngay đi, vì bản môn có nhiều cao thủ ở quanh đây, nếu bị họ phát hiện ra thì hỏng việc ngay.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát gật đầu nói:
– Hoa muội, ta sẽ rời khỏi đây ngay, nhưng có hai điều nàng phải nói cho ta hay mới được…
Vũ Diễm Hoa nói giọng hấp tấp:
– Chàng cứ nói đi, ta sợ sắp có người đến đây ngay bây giờ. Trần Gia Lân trầm giọng nói:
– Ta muốn biết danh xưng môn hộ nàng.
– Được, ta sẽ nói cho chàng hay, dù sao tội hành của ta cũng đáng chết rồi, danh xưng của bản môn là Thiên Hương môn!
Trần Gia Lân khẽ gật đầu, lẩm bẩm nói:
– Mẫu Đơn lệnh chủ, Thiên Hương môn…
Hắn nói đến đây dừng lại trong giây lát, sau đó lại hỏi tiếp:
– Điều thứ hai, ta cần biết tung tích Bạch Cốt Ma Thôi Nguyên hiện giờ đang ở đâu? Vũ Diễm Hoa lắc đầu:
– Ta mới đến Nam Xương, tình hình như thế nào ta còn chưa biết hết! Trần Gia Lân gật đầu nói:
– Thôi được, ta sẽ tiếp tục truy thám tiếp… Hoa muội, ta mãi mãi cảm kích muội! Vũ Diễm Hoa hối thúc chàng:
– Chàng mau đi đi!
Quả thật Trần Gia Lân chẳng nỡ bỏ đi trong lúc Vũ Diễm Hoa thụ trọng thương như thế này chút nào cả, thế nhưng hắn không thể chẳng đi, nếu hành động của Vũ Diễm Hoa lọt vào tai mắt đồng bọn, thì nàng chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Thình lình ngay lúc này…
Có một tràng tiếng áo phất phơ trong gió phá không vang tới. Vũ Diễm Hoa hoảng hốt nói:
– Có người đến rồi, chàng rời khỏi đây nhanh lên, hãy chạy theo hướng trái nào!
Trần Gia Lân không làm gì hơn đành phải phi thân về hướng trai băng vô cánh rừng Vũ Diễm Hoa lập tức nằm trên mặt đất, miệng rên rỉ không ngừng:
– A!
Tiếp theo có tiếng người thất kinh, một bóng người chạy tới sân miếu, đối phương là một võ sĩ kình trang có khôn mặt hung dữ. Vũ Diễm Hoa lấy tay chống dưới đất ngồi dậy ngay, nói giọng hốt hoảng:
– Chúc hương chủ, ngươi đến thật đúng lúc…
Võ sĩ kình trang đảo mắt một vòng, sau đó kinh hãi nói:
– Việc gì đã xảy ra thế?
Vũ Diễm Hoa vừa run rẩy vừa nói:
– Ta vừa đến đây, định giao món đồ cho Nhất Nguyên đại sư, bỗng nhiên… có một lão nhân bịt mặt xuất hiện, đối phương không nói gì hết lập tức động thủ giết người…
– Lại có chuyện như thế xảy ra, còn món đồ đâu rồi?
– Bị đối phương cướp mất rồi.
– Y là nhân vật nào vậy?
– Không biết!
– Tại sao đối phương không giết ngươi?
– Ta… thọ thương té xỉu dưới đất, vừa mới tỉnh lại thôi.
– Ba người thảy đều chết bởi kiếm, ngươi bị thương như thế nào vậy? Vũ Diễm Hoa run bắn lên nói:
– Ta thọ chưởng thương.
Âm thanh võ sĩ kình trang bỗng trở nên lạnh lùng nói:
– Lạ lùng thật, tại sao đối phương không dùng kiếm đối phó ngươi… Vũ Diễm Hoa nói:
– Đối phương dùng chưởng trước sau đó mới rút kiếm ra… Võ sĩ kình trang cười lạnh lùng một tiếng nói:
– Này Vũ cô nương, sau khi ngươi bị đối phương dùng chưởng đánh ngã, kế đó lại thấy đối phương rút kiếm giết người, có phải vậy chăng?
Vũ Diêm Hoa gật đầu nói:
– Đúng thế!
Võ sĩ kình trang lạnh lùng nói:
– Vậy thì chứng minh sau khi ngã xuống đất, cô nương chưa ngất xỉu liền, bằng không ngươi chẳng thấy đối phương rút kiếm giết người đâu. Này Vũ cô nương, chẳng phải ngươi có mang theo Truy Hồn hương để đề phòng bất trắc xảy ra ư? Tại sao ngươi lại không mang ra sử dụng?
Vũ Diêm Hoa thoáng ngạc nhiên giây lát:
– Ta chẳng có mảy may cơ hội nào cả!
Võ sĩ kình trang cười hắc hắc một tiếng nói:
– Chẳng phải không có cơ hội sử dụng, mà là ngươi không muốn dùng thôi! Vũ Diễm Hoa mặt mày thất sắc, hớt hãi nói:
– Chúc hương chủ, ngươi nói như thế nghĩa là sao? Võ sĩ kình trang nói:
– Ngươi phải am hiểu hơn ai hết! Vũ Diễm Hoa luống cuống nói:
– Chúc hương chủ, ngươi đừng có nói đùa như vậy chứ, ý của ngươi muốn nói rằng… Võ sĩ kình trang cười lạnh lùng một tiếng nói:
– Vũ cô nương, ta nghe tin từ Duyệt Lai khách điếm. Bản tin nói rằng Ngư Lang đã khỏi tầm kiểm soát của phe ta, không biết hắn đã biến đi đâu mất, tin này ngươi cũng đã nghe nói rồi chứ?
Vũ Diễm Hoa nghiến răng nói:
– Nhưng ta thấy người hạ thủ là một lão nhân bịt mặt. Võ sĩ kình trang nói:
– Đây là điều ngươi nói thế, không có người thứ ba trông thấy, có phải chăng? Hơn nữa việc ngươi phụng mệnh đưa món đồ đến đây thuộc điều cơ mật, thế thì tin tức chắc chắn không thể tiết lộ ra ngoài.
Vũ Diễm Hoa lạnh lùng, đằng hắng một tiềng nói:
– Chúc hương chủ, rốt cục ngươi muốn nói gì đây? Võ sĩ kình trang nói:
– Vũ cô nương, ngươi bắt buộc ta nói thì ta phải nói cho ngươi nghe, sự thật quá rõ ràng, kẻ hạ thủ chính là Ngư Lang, đồng thời cũng là người yêu của ngươi, có phải chăng?
Vũ Diễm Hoa đứng phắt dậy, gầm thét nói:
– Chúc hương chủ, ngươi đừng có ngậm máu phun người, ta biết ngươi có ý gì rồi… Võ sĩ kình trang cười lạnh lùng mấy tiếng nói:
– Này Vũ cô nương, trông tư thế đứng dậy bây giờ của cô nương, rõ ràng cô nương chỉ bị thương nhẹ. Lúc nãy người nằm trên mặt đất rên rỉ chỉ là giả đò mà thôi, đương nhiên ngươi vẫn có thể bào chữa về việc này, nhưng còn một chứng cớ hiển nhiên, ngươi quyết không thể phủ nhận.