Tàng Hồng Linh Ðiệp Ký

Chương 51 - Dũng Cứu Nhị Ông

trước
tiếp

Thình lình ngay lúc này…

Có một tràng những tiếng tà áo phất phơ vang tới, kế đó một lão nhân râu bạc phơ trạc tuổi sáu mươi ngoài chạy về hướng Huyền Vũ Quan.

Trần Gia Lân và Ngô Hoằng Văn thoáng giật mình đồng thanh khẽ gọi một tiếng:

– Có lẽ lão nhân này là Thọ Ông rồi!

Trong lúc hai người còn đang giật mình kinh hãi, thì lão nhân tóc bạc đã chạy tới chỗ cách sân điện Huyền Vũ Quan còn khoảng hai trượng rồi dừng lại.

Lão nhân tóc bạc đão mắt quan sát chung quanh Huyền Vũ Quan một vòng, lão thoạt vừa trông thấy hai chiếc kiệu dừng lại ở giữa sân bất giác giật mình nhủ thầm: “Ồ! Sao lại có một chiếc kiệu đặt ở giữa sân như thế…”

Lão nhân tóc bạc lấy làm ngạc nhiên suy nghĩ trong giây lát, sau đó từ từ tiến tới chỗ cách chiếc kiệu khoảng một trượng trố mắt nhìn kỹ, bất giác cả kinh thần sắc, thì ra lão đã trông thấy trên hai ngọn đèn dầu thảy đều có vẽ một hình bông hoa mẫu đơn.

Vì lúc này lão đứng xa cả hai trượng nên chỉ trông thấy hai ngọn đèn lấp lánh chiếu sáng, bây giờ lão đến gần mới nhìn rõ hai hình bông hoa mẫu đơn.

Lão nhân tóc bạc giật mình kinh hãi, đứng ngây người ra tại chỗ… Thình lình ngay lúc này…

Có một âm thanh trầm khàn có lực phá không vang tới:

– Chào ngài Thọ Ông các hạ!

Lão nhân tóc bạc thoạt nghe thấy tiếng nói, bất giác giật nảy người lên, theo bản năng tự nhiên lui ra phía sau hai bước liền, hớt hải nói:

– Nhân vật phương trời nào thế? Âm thanh trầm khàn có lực nọ nói:

– Chẳng lẽ các hạ không trông thấy lệnh hiệu của bản tọa chăng? Thọ Ông giật mình lùi ra sau một bước nữa, không nói gì hết.

– Thế nào, các hạ không xa lạ Thiên Hương môn chứ?

Một hồi thật lâu, Thọ Ông mới lấy lại bình tĩnh lên tiếng nói:

– Bằng hữu là ai thế?

Âm thanh trầm khàn cười lạnh lùng nói:

– Bản tọa chính là Mẫu Đơn lệnh chủ đây. Thọ Ông ngạc nhiên nói:

– Mẫu Đơn lệnh chủ ư?

– Đúng thế!

Trần Gia Lân núp trong bóng tối nội điện lấy làm ngạc nhiên hạ thấp giọng nói:

– Lạ lùng thay…

Ngô Hoằng Văn nói:

– Có điều gì lạ lùng ư?

Trần Gia Lân trầm giọng nói:

– Ta từng gặp Mẫu Đơn lệnh chủ một lần!

– Nhị ca từng gặp đối phương? Trần Gia lân khẽ gật đầu nói:

– Đúng thế, ta từng gặp qua y, đối phương là một nữ nhân!

[Thiếu hai trang 233- 234]

Âm thanh Thọ Ông trở nên lạnh lùng nói:

– Vậy thì lời nói đến đây xem như là xong!

– Các hạ sẽ hối hận!

– Bọn lão phu làm những việc đám làm, không có chi gọi là hối hận cả.

– Các hạ sẽ hối hận ngay bây giờ, nếu không tin cứ việc chớ xem!

– Lệnh chủ có chí lớn thu gom thiên hạ võ lâm, ắt là một nhân vật tài ba xuất sắc, sao không hiện thân tương kiến?

– Miễn vậy, hai vị đồng đạo của các hạ đang ngồi trong kiệu, các hạ có điều chi nói với họ chăng?

Thọ Ông nghe nói thế bất giác giật mình ngẩn người ra tại chỗ, lão nằm chiêm bao cũng không ngờ Túy, Điên Nhị Ông đã bị đối phương khống chế, lúc lão hiện thân đã cảm thấy rằng hai cỗ kiệu này có chút cổ quái, không ngờ trong kiệu lại chính là Nhị Ông.

Trần Gia Lân dùng khủy tay thúc Ngô Hoằng Văn một cái nói:

– Chúng ta tiếp sức Thọ Ông giải cứu Nhị Ông trước… Ngô Hoằng Văn nói:

– Giải cứu bằng cách nào đây? Trần Gia Lân trầm giọng nói:

– Hai chúng ta cùng hiện thân, hai người hợp sức cứu Nhị Ông, một người lo đoạn hậu… Ngô Hoằng Văn lắc đầu nói:

– Thế thì không ổn, cao thủ mai phục tại đây của đối phương chẳng phải là ít. Một người dù có công lực cao siêu đến đâu đi nữa cũng quyết không thể ngăn cản họ được, đồng thời chúng ta chưa từng gặp mặt Thọ Ông lần nào, nếu thình lình xuất hiện, ắt sinh hiểu lầm. Đợi đến khi giải thích hiểu nhau thì đối phương đã có hành động rồi, còn nói chuyện cứu người làm gì nữa, nhưng tiểu đệ có một biện pháp…

Trần Gia Lân nói:

– Biện pháp gì hãy nói ngay xem nào? Ngô Hoằng Văn nói:

– Đệ dùng thuật truyền âm nhập mật tỏ rõ thân phận với Thọ Ông trước, sau đó với hành động cực thần tốc. Mỗi người cứu một người, vì đối phương chưa biết gã châm mồi thuốc nổ đã bị giết. Trong lúc hành động họ sẽ có điều kiêng kỵ, thời gian đó đủ sức để cho cả hai chúng ta cứu người đưa vào điện đường. Còn nhị ca chặn ngay cửa điện, chỉ cần cố gắng chống đỡ trong giây lát, xem như chúng ta hoàn toàn thành công, với võ công của nhị ca muốn toàn thân rút lui chẳng khó khăn chút nào…

Trần Gia Lân khẽ gật đầu nói:

– Được, chúng ta cứ y biện pháp này hành động! Âm thanh trầm khàn có lực lại còn vang tới nói:

– Sao các hạ không gặp hai vị quý hữu trước xem có những điều gì cần căn dặn với nhau, nếu chậm trễ thì không còn cơ hội nữa, đến lúc đó các hạ phải ân hận suốt đời cho mà coi!

Thọ Ông buông tiếng cười ha há như điên như cuồng xem như trả lời đối phương, bên ngoài lão vẫn tỏ vẻ ung dung, trong bụng thì suy nghĩ liên tục.

Ngô Hoằng Văn thừa dịp này lập tức truyền âm, tỏ rõ thân phận với lão ngay.

Thọ Ông vén màn kiệu lên, lần lượt ẵm Túy Ông và Điên Ông ra khỏi kiệu, sau đó đặt Nhị Ông nằm dài trên mặt đất.

Lưỡng Ông cứ trợn to hai mắt, không thể động đậy, và cũng chẳng mở miệng được. Âm thanh trầm khàn có lực lại nói:

– Các hạ không suy nghĩ nữa sao? Thọ Ông trầm giọng nói:

– Lão phu luôn luôn không khi nào thay đổi ý kiến cả, lệnh chủ đã xếp đặt binh lễ gì, cứ việc mở màn đi.

Tiếng cười trầm khàn có lực bỗng phá không vang lên.

Tiếng cười này đã sắp đặt trước, chính là ám hiệu châm mồi thuốc nổ.

Cũng đồng thời trong tiếng cười nổi lên, bỗng có một bóng người bay lượn vào sân viện nhanh như chớp phối hợp cùng một động tác với Thọ Ông mỗi người ẵm một người lập tức phi thân nhảy vào chính điện ngay.

Động tác của bọn Thọ Ông thần tốc hết sức.

Số cao thủ đã mai phục xung quanh sân điện của Thiên Hương môn thảy đều không ngờ sự việc lại xảy ra như thế.

Tiếng kêu thất thanh từ bốn hướng nổi lên inh ỏi, họ không ngờ số thuốc nổ lại mất hết tác dụng, nhưng cũng không một ai dám lập tức có hành động, họ ngại rằng muôn một thuốc nổ thình lình nổ tung sẽ hủy cả người của phe mình.

Chỉ trong khoảng khắc tích tắc này, Nhị Ông đã được an toàn đưa vào chính điện.

Có lẽ tên Mẫu Đơn lệnh chủ giả hiệu nọ là đầu đảng của nhóm này, gã đã ý thức rằng sự việc đáng nghi, lập tức hạ lệnh la lớn tiếng nói:

– Hãy chặn lại các ngõ nhanh lên!

Tức thì có mười mấy người từ trong bóng tối xuất hiện nhảy vào đại điện, có một số thì vượt lên mái nhà chạy ra hậu điện.

Trong điện đường trống không, hậu điện cũng không có bóng người nào hết, bọn Thọ Ông đã biến đi đâu mất một cách thần bí, chỉ sót lại xác chết chính là gã thủ hạ châm ngòi thuốc nổ mà họ đã cho ẩn phục nơi đây, điều này đã chứng minh cho họ biết tất cả mọi chuyện.

Người truy kích đã quay trở lại với hai bàn tay không, đầu đảng nọ hạ lệnh nói:

– Nhiệm vụ lần này thất bại, chủ nhân ắt nổi cơn thịnh nộ, chúng ta đều có trách nhiệm cả, trông tình hình trong đền này ắt phải có địa hạ mật thất, bây giờ chúng ta chia ra lục soát từng tấc đất trong điện trường, quyết phải tìm ra manh mối mới được, nếu bản sứ giả đoán không lầm, họ vẫn còn trong đền chưa rời khỏi đi đâu hết.

Thế rồi bọn họ mở một cuộc lục soát rất kỹ lưỡng, gõ tường giậm đất, không hề bỏ qua bất kỳ nơi nào mà họ sinh nghi cả.

Dưới địa hạ mật thất, một ngọn đèn chiếu sáng cả phòng, Túy Ông và Điên Ông được đặt nằm dài trên giường.

Bọn ba người Thọ Ông, Trần Gia Lân, và Ngô Hoằng Văn cứ đưa mắt nhìn nhau, chẳng nghĩ ra được kế sách gì hết.

Trần Gia Lân lên tiếng phá vỡ bầu không khí tịch lặng nói:

– Theo vãn bối thì có lẽ hai vị tiền bối không phải trúng độc mà cũng chẳng phải huyết mạch bị chế, chắc hai lão đã uống phải một thứ dược vật làm cho người ta say mềm, theo sự hiểu biết của vãn bối chỉ cần qua một ngày đêm, dược tính hết công hiệu sẽ tự giải và tỉnh lại…

Thọ Ông trợn hai mắt nói:

– Ngươi dám quả quyết vậy sao?

Thế rồi Trần Gia Lân mang sự kiện mình giả say trong khách sạn thuật lại cho hai người nghe một phen.

Thọ Ông khẽ gật đầu nói:

– Trông tình hình đành phải chờ đợi thôi…

Lão vừa nói vừa quay sang nhìn Trần Gia Lân nói:

– Ngươi đã gặp Mẫu Đơn lệnh chủ rồi ư?

– Không thấy chân diện mục đối phương, chỉ nghe tiếng nói mà thôi, nghe giọng nói vãn bối đoán rằng đối phương ắt là một phụ nhân trạc tuổi năm mươi.

– Phụ nhân ư?

– Đúng thế!

– Lão phu cũng sớm đã nghi rằng đối phương có thể là nữ nhân, chỉ căn cứ vào hai chữ Mẫu Đơn thì đủ để phán đoán rồi, vậy thì người thốt ra tiếng nói nọ chỉ là kẻ giả mạo cố tình che mắt mọi người, vậy thì… bà ta là ai đây?

Lão nói tới đây dừng lại suy nghĩ giây lát, sau đó lại nói tiếp:

– Trần thiếu hiệp, hình như giữa ngươi và Mẫu Đơn lệnh chủ có một mối quan hệ rất kỳ diệu có phải không?

– Vãn bối cũng chẳng hiểu nổi điều này, nhưng mục đích của đối phương hình như là không phải chú trọng đến vãn bối, mà là y để ý đến tiên sư thôi.

– Ồ! Cho lão phu hỏi thêm một câu nữa, lệnh sư đã quá cố rồi ư? Trần Gia Lân khẽ gật đầu tiếp tục đáp:

– Đúng thế! Gia sư đã qua đời mấy năm nay rồi.

– Lệnh sư là một nhân vật phi thường, đối phương ắt hẳn có mưu đồ gì đây…

– Chẳng hay lão tiền bối có biết Hoa Nguyệt Biệt Trang cũng là thuộc hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ không?

– Lão phu cũng mới biết đây, lão phu đang toàn lực truy tầm tung tích của Thiên Địa Đào Nhất Vĩ. Đào Nhất Vĩ mất tích giang hồ hai mươi năm nay, hai mươi năm trước đây, lão và lệnh sư Trần Đình Lăng cùng lừng lẫy một thời, lúc đó trong chốn giang hồ lưu truyền hai câu ca dao là:

“Càn khôn xưng Nhất Kiếm, Thiên Địa duy Nhất Vĩ” Trần Gia Lân động lòng nói:

– Có phải lão tiền bối đang nói phu quân của Bà Dương phu nhân đó ư? Thọ Ông gật đầu nói:

– Đúng thế, ngươi có nghe nói bao giờ chăng? Trần Gia Lân nghiến răng nói:

– Vãn bối từng gặp bản thân lão, hai mắt đã mù lòa!

Thọ Ông tròn xoe hai mắt, nói giọng xúc động:

– Nói sao? Hai mắt lão mù cả… hiện giờ lão ở đâu?

Trần Gia Lân trầm tư giây lát, quay sang hướng Ngô Hoằng Văn nói:

– Tam đệ còn nhớ cách đây hai năm về trước hai chúng ta vì vụ việc Đỗ Ngự Sử bị đánh cướp cháu đích tôn, đã đến một vùng gần ngoại thành Nam Xương, đã từng phát hiện hành tung của Võ Lâm Tiên Cơ, sau đó một mình ngu huynh rượt theo đến một mái nhà tre cũ kỹ gặp một lão nhân mù cả hai mắt, lúc đó ta chưa biết lão là Thiên Địa Khách lừng danh một thời…

Thọ Ông hấp tấp hỏi tới nói:

– Thế thì hay quá, ngôi nhà tre cũ kỹ ấy ở tại đâu vậy? Trần Gia Lân thở dài một tiếng nói:

– Vãn bối hữu sự đã đến thăm lần thứ hai, thì lão đã bỏ nhà đi đâu mất biệt! Thọ Ông xếch ngược đôi lông mày bạc lên…

Thình lình ngay lúc này…

Một tràng những tiếng bước chân bước văng vẳng vang tới. Ngô Hoằng Văn hớt hải nói:

– Hỏng rồi, đối phương đã tìm ra lối vào địa hạ mật thất…

Thọ Ông đưa mắt nhìn Nhị Ông đang nằm bất động trên giường một cái, trầm giọng nói:

– Chúng ta hãy theo bí đạo ra ngoài thôi. Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát rồi nói:

– Lão tiền bối và nhị đệ mang người đi trước, để vãn bối đoạn hậu cho. Thọ Ông khẽ gật đầu nói:

– Thế cũng được, lão phu tin rằng ngươi thừa sức ngăn cản bọn họ, thế nhưng… làm như vậy ngươi đã công khai trở thành đối địch với Mẫu Đơn lệnh chủ…

Trần Gia Lân như đã có sẵn kế sách sẵn nói:

– Không hề chi vãn bối đã có cách ứng phó!

Thọ Ông và Ngô Hoằng Văn lần lượt kẻ trước người sau ẵm Túy Ông và Điên Ông lên, nhắm ngõ ra chạy tới, Ngô Hoằng Văn ngoái cổ nhìn ra phía sau nói:

– Nhị ca hãy cẩn thận một chút!

Trần Gia Lân khẽ gật đầu một cái, đợi cho hai người đi khỏi, lập tức lấy khăn bịt mặt lại, đồng thời thổi tắt ngọn đèn luôn, sau đó lẳng lặng đứng ngay cạnh cửa mật thất.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, chẳng mất chốc hắn trông thấy ánh sáng đèn đuốc, một đại hán cầm cây đuốc đang cháy sáng rực dẫn đầu, người đi sau gã là Huyết Thần Đông Phương Vũ một trong ba đại tôn giả tọa hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ, kế đó là một Hồng Hoa sứ giả…

Vì giữ bí mật hành tung, Trần Gia Lân không dám đứng ngay cửa quan sát, đành nép mình sang một bên.

Hán tử cầm đuốc lửa thoạt bước vào, Trần Gia Lân vung chưởng bổ vào đầu gã ngay. Tiếp theo tiếng thảm rú, hán tử nọ đánh bạch một cái té ngã ra đất, đuốc lửa tắt luôn, tức thì địa hạ mật thất tối mò chẳng thấy gì hết.

Trần Gia Lân vội vàng bước sang ngõ ra, Huyết Thần Đông Phương Vũ là sư phụ minh đệ Ngô Hoằng Văn, đương nhiên Trần Gia Lân không thể hạ thủ với lão, bằng không đây là cơ hội đột kích tốt nhất.

– Thọ lão đầu, lão phu bổ cho ngươi một gậy chết tươi!

Huyết Thần Đông Phương Vũ gầm hét một tiếng, vung gậy bước vào trong thất ngay, bốn năm hán tử đi theo sau lão cũng xông vào luôn, một người trong số đó bật sáng bật lửa ngay.

Trần Gia Lân hất song chưởng đẩy ra hai đạo kình phong mạnh như vũ bão.

Thạch thất không to lắm, đục từ khối đá thiên nhiên, kình khí xoay chuyển trong lòng thất càng tăng thêm phần oai lực, phát ra tiếng kêu vù vù như sấm nổ, át cả tiếng la hét, ánh sáng bật lửa cũng tắt luôn.

Trần Gia Lân nhắm hướng địa đạo chạy tới trước một đoạn.

Bật lửa lại được bật sáng một lần nữa, số cao thủ đã trông thấy ngõ ra, cũng lại Huyết Thần cầm gậy dẫn đầu, số người còn lại đi sau lão.

Trần Gia Lân lẳng lặng chờ họ bước tới chỗ khoảng cách không còn xa lắm, lại phóng thêm một chưởng mạnh như vũ bão.

Tức thì Huyết Thần nổi giận đùng đùng cứ gầm rống lên oa oa như điên như cuồng, nhưng trong địa đạo tối mò, chẳng hề có mảy may ánh sáng, dù có nhãn lực siêu cường đến đâu cũng không thể nhận dạng các vật, chỉ có thể nhìn thấy hình bóng lờ mờ.

– Nhâm tuần tra, ngươi ra thông báo người theo phía sau đến các nơi ngoài tìm ngõ ra đi.

Huyết Thần Đông Phương Vũ đã ra lệnh như thế.

Trần Gia Lân động lòng nhủ thầm: “Quả nhiên có Hoa Gian Khách Nhâm Phẩm Phương ở trong này, nhưng bây giờ mình phải lo yểm trợ Thọ Ông và Ngô Hoằng Văn, không còn rảnh rỗi đối phó với gã nữa”

Bây giờ hắn chỉ lo rằng muôn một đối phương tìm ra ngõ ra, thế là tình hình sẽ trở nên nghiêm trọng ngay.

Hắn cứ đi một đoạn rồi lại phục kích một lần, hành động của đối phương hoàn toàn bị hắn khống chế.

Chẳng mấy chốc ở thông đạo đã có ánh sáng soi vào, Trần Gia Lân biết rằng sắp đến ngõ ra. Trông tình hình Thọ Ông và Ngô Hoằng Văn đã hoàn toàn rời khỏi rồi, tức thì thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm…

Hắn phóng ra một chưởng mạnh như vũ bão lần cuối, sau đó phi thân bay vọt ra động khẩu, đảo mắt xem xét một vòng, thì ra nơi đây là cuối bến đá gần sông, bốn bề toàn những đá núi lởm chởm, chiếc thuyền mình dùng để đến đây lúc này đã biến đi đâu mất. Ồ! Rất có thể bọn Thọ Ông và Ngô Hoằng Văn đã sử dụng làm phương tiện rời khỏi đây rồi.

Hắn đang tính toán tìm cách rời khỏi, bỗng thấy một chiếc thuyền song buồm chạy dọc theo dòng nước, bất giác cả mừng lập tức lượn mình nhảy lên một tảng đá sát bờ sông thủ thế chờ đợi.

Nơi động khẩu có tiếng người kêu la inh ỏi, bọn họ lần lượt xuất hiện.

Khi chiếc thuyền buồm đi ngang, Trần Gia Lân sử dụng một thức Phi Yến Xuyên Ba lượn mình bay vọt lên cột buồm.

Một trong số người Huyết Thần Đông Phương Vũ hét to một tiếng:

– Đối phương lên thuyền rồi, hãy chạy vòng ra hướng trước chặn y lại!

Chiếc thuyền chạy dọc theo dòng nước thần tốc hết sức, chẳng mấy chốc qua khỏi bến đá, bọn người rượt theo chưa kịp đuổi tới, Trần Gia Lân lượn mình nhảy lên bờ, thuyền gia vẫn không hề hay biết gì cả.

Trần Gia Lân lập tức lượn mình ẩn vào trong bụi rậm nhanh như chớp, hắn núp trong bụi rậm nhủ thầm: “Có nên ở lại âm thầm theo dõi, nếu may được gặp Nhâm Phẩm Phương hoặc là Bạch Cốt Ma thì mình có thể thừa dịp hạ thủ…”

Hắn thoáng suy nghĩ kỹ lại, không ổn, vì bây giờ đã hết canh tư, không còn bao lâu nữa thì trời sáng, nếu không kịp thời trở về khách điếm, Võ Lâm Tiên Cơ ắt bị liên lụy cho mà coi, thế rồi hắn đành phải phi thân chạy trở về thành.

Võ Lâm Tiên Cơ nóng ruột bước tới bước lui trong phòng.

Nếu nàng bị phát hiện đã che chở cho Trần Gia Lân ra ngoài, thế là hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

Một bóng người lẳng lặng xuất hiện, đối phương chính là chưởng quỹ trong khách điếm.

– Đào cô nương, ngươi bị sao vậy?

Võ Lâm Tiên Cơ giật bắn người lên, cố trấn tĩnh tinh thần nói:

– Té ra là chưởng quỹ, lão dậy sớm thế! Chưởng quỹ đưa mắt nhìn cửa sổ một cái, nói:

– Thế nào?

Võ Lâm Tiên Cơ giả đò ngáp một cái nói:

– Chưa thức dậy, ta đang coi chừng hắn!

– Sao người không ở trong phòng đợi hắn!

– Thế à… nhưng ta vừa nghỉ được giây lát rồi!

– Ta cần lục soát trong người hắn một phen!

– Tại sao vậy?

– Có lẽ tìm ra manh mối gì cũng nên…

Nói, xong lão cất bước đi về hướng cửa phòng.

Tức thì Võ Lâm Tiên Cơ rùng mình lạnh toát mồ hôi…


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.