Tả Thu Sinh trầm giọng khẽ gật đầu, nói:
– Kết quả cuộc đàm phán vụ làm ăn đó ra thế nào vậy?
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Không hợp nguyên tắc, nên không xong! Tả Thu Sinh bĩu môi, nói:
– Này Phan Thiếu Đông, năm ngàn lượng vàng ròng không phải là một trương mục nhỏ, cả đời ăn xài chẳng hết…
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Tổng giám hiểu lầm rồi, tại hạ không thắc mắc về vấn đề giá cả. Tả Thu Sinh ngạc nhiên hỏi:
– Vậy thì tại sao không xong? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Chiếu theo qui luật của bản hiệu ắt phải biết rõ nguồn gốc xuất xứ của món hàng, sau đó mới quyết định nhận hay không nhận. Có lẽ tổng giám cũng biết, người làm ăn mang vốn cầu lời, vốn liếng yếu kém không khi nào dám nhận vụ làm ăn lớn, lỗ vốn là chuyện nhỏ, còn hỏng cả chiêu bài mới là chuyện đáng lo ngại.
Tả Thu Sinh cười khảy nói:
– Thiếu Đông khéo nói sách vở làm ăn, thế nhưng bản tọa thì không phải trong nghề, chỉ biết rằng một khi treo bảng hiệu lên, vụ làm ăn lớn nhỏ gì cũng nhận hết, chỉ cần khách hàng chịu giá, quý phương cứ việc nhận lãnh, còn vấn đề nguồn gốc xuất xứ của món hàng đó là bí mật của bản môn, xin thứ lỗi không thể phụng cáo.
Trần Gia Lân núp trong tử áo lấy làm ngạc nhiên chẳng hiểu họ đang bàn về vụ làm ăn gì, đương nhiên, giao dịch của Huyết Chưởng Quỷ ngoại trừ giết người, ngoài ra không có gì khác, có lẽ Vũ Diễm Hoa biết sự kiện này, nhưng bây giờ không tiện lên tiếng hỏi han.
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Tổng giám quý môn mua đầu người thì dễ, còn mạng sống thì rất khó… Tả Thu Sinh nói:
– Đương nhiên, nếu chẳng như thế bản môn tìm quý hiệu làm gì nữa? Huyết Thủ Thiếu Đông trầm giọng nói:
– Theo nguyên tắc, tổng giám ắt phải cho biết lai lịch Hắc Cốc quái nhân, còn mục đích thì bản hiệu không thắc mắc.
Trần Gia Lân nghe nói thế bất giác run bắn người lên, thì ra mẫu thân đã phái người liên hệ với Huyết Chưởng Quỷ để mua mạng sống của Hắc Cốc quái nhân, tại sao thế?
Theo chàng phán đoán thì Hắc Cốc quái nhân và sư môn có cùng một cội nguồn, có nên ra mặt cản ngăn chăng?
Căn cứ điều Vũ Diễm Hoa vừa tiết lộ, mẫu thân tọa trấn tại Hoa Nguyệt Biệt Trang, để đích thân điều khiển việc đối phó Hắc Cốc Quái Nhân, bên trong này có bí ẩn gì đây?
Tả Thu Sinh vẫn trầm tĩnh nói:
– Này Phan Thiếu Đông, vấn đề chiêu bài mà ngươi vừa đề cập lúc nãy, tệ chủ nhân đã có chỉ thị, nếu quý hiệu cự tuyệt vụ làm ăn này, đành phải mời quý hiệu dẹp chiêu bài thôi.
Huyết Thủ Thiếu Đông cười ha há nói:
– Thưa ngài Tả tổng giám, quý môn không thể bắt ép bản hiệu phá luật lệ làm ăn chứ? Tả Thu Sinh khí thế lấn người nói tiếp:
– Lời nói đến đây là hết, dù có nói thêm cũng bằng thừa, Thiếu Đông cứ việc chọn lựa xem có nên nhận vụ làm ăn này hay là dẹp chiêu bài đây?
Huyết Thủ Thiếu Đông trầm ngâm giây lát, nói:
– Để tại hạ trình lại với gia phụ, sau đó mới trả lời được chăng? Tả Thu Sinh nói:
– Được, thế nhưng… mong rằng Thiếu Đông sẽ trả lời nội trong năm ngày, nếu quá kỳ hạn xem như hủy bỏ vụ giao dịch.
Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Được, thế nhưng tại hạ cũng thanh minh trước, nếu vụ làm ăn này không xong, tệ hiệu cũng chẳng dẹp chiêu bài để dàng như thế đâu.
Tả Thu Sinh cười lạnh lùng một tiếng nói:
– Vậy cứ chờ đợi xem, bản tọa mong rằng quý hiệu sẽ suy nghĩ cho kỹ, xin cáo vậy!
Nói xong gã ngồi dậy nhưng vẫn không quên lễ nghĩa chắp tay xá một xá, sau đó mới bước ra cửa phòng.
Trần Gia Lân khẽ đẩy Vũ Diễm Hoa một cái rồi nói:
– Hoa muội, chúng ta có thể bước ra ngoài được rồi!
Vũ Diễm Hoa kêu ồ một tiếng hình như từ trong cơn ảo mộng vừa giật mình tỉnh lại, làm ra vẻ chẳng mấy bằng lòng ngồi thẳng người lên. Trần Gia Lân đẩy cửa tủ áo tung ra, cả hai song song chui ra ngoài.
Huyết Thủ Thiếu Đông mỉm cười nói:
– Trần lão đệ, cảm phiền vậy!
Mặt mày Trần Gia Lân nóng bừng lên, nói giọng ngượng ngùng:
– Sao huynh đài lại đến kịp lúc như thế? Huyết Thủ Thiếu Đông nói:
– Bản nhân cũng tình cờ nghỉ điếm tại đây, cho nên tiện tay nhúng vào thế thôi! Trần Gia Lân nói:
– Té ra huynh đài đến Hách thị võ quán là để hội ngộ với Thần Kiếm Thủ bàn về vấn đề làm ăn này.
Huyết Thủ Thiếu Đông khẽ gật đầu nói:
– Chính họ thượng môn tìm bản nhân, không thể chẳng tiếp họ. Trần Gia Lân trầm ngâm nói:
– Đối với vụ làm ăn này huynh đài chuẩn bị ứng phó thế nào đây? Huyết Thủ Thiếu Đông trầm giọng nói:
– Vấn đề này bản nhân phải thương lượng với gia phụ sau đó mới quyết định được. Trần Gia Lân nói:
– Theo thiểu kiến của tại hạ, tốt hơn là đừng nên nhận vụ làm ăn này!
Huyết Thủ Thiếu Đông xếch nhược đôi lông mày lên, nói:
– Tại sao thế?
Trần Gia Lân trầm giọng nói:
– Huynh đài là người làm ăn, đương nhiên phải có cặp mắt sáng sủa tại hạ không cầm phải nói nhiều, nếu nhận vụ làm ăn này… e rằng vốn liếng không còn.
Huyết Thủ Thiếu Đông cười há há một tiếng, nói:
– Đa tạ Trần lão đệ quân tâm, trời cũng sắp sáng, bản nhân xin được cáo từ! Gã nói tới đây đưa mắt nhìn Vũ Diễm Hoa nói tiếp:
– Vũ cô nương nên rời khỏi đây sớm chừng nào hay chừng nấy, nếu lưu lại lâu chẳng được yên đâu.
Dứt lời, gã chắp tay vái dài, cất bước rời khỏi phòng ngay.
Trần Gia Lân đưa mắt tiễn Huyết Thủ Thiếu Đông ra khỏi phòng, sau đó quay sang nói với Vũ Diễm Hoa:
– Hoa muội, gã nói phải, nếu bọn Thiên Hương môn phát giác ra nàng ở đây, sẽ sinh rắc rối không sai…
Vũ Diễm Hoa u oán thở dài một tiếng, miệng mấp máy như muốn nói điều gì, nhưng cuối cùng nàng chẳng nói gì hết, đưa mắt chăm chăm nhìn Trần Gia Lân một cái, cười một tiếng thê lương từ từ quay người bước ra khỏi phòng luôn.
o0o
Trần Gia Lân đi trên con lộ thông tới Hoa Nguyệt Biệt Trang, hắn bất giác liên tưởng đến một màn mình và Thất Tâm Nhân cùng nhau ngăn cản Ngọc Địch Thư Sinh mang sính lễ đến Biệt Trang, vì vấn đề này mà hắn đã tái xuất giang hồ.
Nếu Bà Dương phu nhân và mẫu thân chất vấn tại sao trước kia phải đào hôn thì mình biết trả lời thế nào đây?
Trong những chuỗi ngày lê thê trước kia, hắn cứ cho mình là một cô nhi, trên thế gian này không có một thân nhân mảy may nào hết, thế mà bây giờ bỗng nhiên có mẫu thân.
Đây là một sự kiện đáng mừng biết bao, thế nhưng mẫu thân lại chính là một nữ ma đầu khủng bố mà chốn giang hồ đã công nhận bấy lâu.
Đã hai lần gặp mặt, tại sao lão nhân gia bà ta không nhận đứa con này ư?
Có phải bà ta đã tiếc rẻ không chịu buông bỏ tham vọng xưng bá võ lâm, đồng thời lại sợ vì huyết án Bách Nhân Chủng sẽ liên hệ đến con mình nên mới không dám nhìn con?
Lão nhân gia bà ta bất kể thủ đoạn quyết phải đối phó Hắc Cốc Quái Nhân, nếu bảo rằng Hắc Cốc quái nhân cùng một nguồn gốc với sư môn, vậy thì đôi bên không thù oán gì cả, tại sao bà ta phải hành động như vậy ư?
Có phải mẫu thân sợ rằng người trong sư môn ngăn cản mộng tưởng điên cuồng của lão nhân gia người nên bà ta mới cần xuất thủ trước như vậy.
Nếu đúng như vậy thì đáng sợ gớm!
Khi gặp mặt mẫu thân nên nói những gì đây?
Hắn đi tới trước cổng trang lúc nào mà không hay biết gì cả.
Tình cờ ngay lúc này Chức Nữ Vi Hàm Tiếu tổng quản biệt trang từ bên trong trang viện bước ra, y thoạt vừa trông thấy Trần Gia Lân, bất giác thất kinh kêu lên một tiếng:
– Đại thiếu gia!
Trần Gia Lân miễn cưỡng kềm chế cơn dao động chấp tay nói:
– Vi tổng quản, ngươi vẫn khỏe chứ?
Vi Hàm Tiếu mặt lộ vẻ ngạc nhiên nói:
– Lâu lắm không gặp lại, đại thiếu gia luôn luôn khỏe chứ, mời vào nào! Trần Gia Lân không quên lễ nghĩa hỏi:
– Dạo này phu nhân khỏe chăng? Vi Hàm Tiếu nói:
– Nhờ phúc của đại thiếu gia, phu nhân vẫn bình an!
Bấy giờ người trong trang đã phát hiện Trần Gia Lân đến, họ đã vội vã vào trong thông báo ngay.
Trần Gia Lân ấp úng nói:
– Nhị thiểu thư Ngọc Phân vẫn khỏe chứ?
Vi Hàm Tiếu mặt hơi biến sắc nói:
– Mời đại thiếu gia vào trong hãy nói sau!
Trực giác Trần Gia Lân cho thấy rằng ắt đã xảy ra sự việc gì rồi, tức thì trong lòng thấp thỏm bất an. Hắn cũng không tiện hỏi gì nữa lập tức đi theo Vi Hàm Tiếu xuyên qua cửa sảnh đường vào thẳng hậu viện, Bà Dương phu nhân sớm được thông báo, nên đã ngồi đợi trong khách sảnh.
Vi Hàm Tiếu la tới tiếng nói:
– Đại thiếu gia đến!
Trần Gia Lân rung động cõi lòng, đánh bạo cố làm vẻ ung dung bước vào khách sảnh, cúi đầu hành lễ thưa rằng:
– Tiểu tế thỉnh vấn nhạc mẫu đại nhân! Bà Dương phu nhân khẽ gật đầu nói:
– Hiến tế miễn lễ, mời ngồi nào!
Vi Hàm Tiếu không bước vào khách sảnh đã quay người bỏ đi, tỳ nữ vội dời chiếc ghế tới, Trần Gia Lân khẽ gật đầu ngồi trên ghế ngay, kế đó tỳ nữ dâng trà thơm lên lập tức.
Trần Gia Lân bắt đầu luống cuống, hắn chẳng biết nói như thế nào cho phải đây. Bà Dương phu nhân trầm tĩnh lên tiếng nói:
– Hiền tế không mời mà đến, có việc chi chăng? Trần Gia Lân trấn tĩnh tinh thần lại nói:
– Thứ nhất, tiểu tế đến vấn an lão nhân gia người, thứ nhì…
Thừ nhì thế nào hắn ấp úng nói chẳng nên lời, bây giờ nên hỏi tình hình mẫu thân trước hay là hỏi thăm sức khỏe Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân trước ư?
Bà Dương phu nhân hỏi:
– Thứ nhì thế nào?
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, sau đó nói:
– Dạo này Phân muội ra sao rồi?
Bà Dương phu nhân sa sầm nét mặt một hồi thật lâu mới lên tiếng nói:
– Ngươi không thích y?
Mặt mày Trần Gia Lân nóng bừng lên nói;
– Không, e rằng chính Phân muội mới không thích tiểu tế! Bà Dương phu nhân hỏi tới:
– Ngươi căn cứ điều gì lại nói thế? Trần Gia Lân thở dài một cái, nói:
– Đêm động phòng, nàng từng trách vấn tiểu tế phải bằng lòng hôn sự này, câu nói này đã biểu đạt tâm ý của nàng…
– Cho nên ngươi mới đào hôn chứ gì?
– Còn nguyên nhân nữa…
– Hãy nói xem nào?
– Hôn nhân đại sự không phải trò đùa há được cưỡng ép như thế!
– Thế nhưng chính sư mẫu ngươi quyết định như vậy, bản thân ta cũng đồng ý…
– Vâng, thế nhưng… đương sự không đồng ý!
– Này hiền tế, có trưởng bối quyết định thế là đủ rồi. Thình lình ngay lúc này…
Trần Gia Lân bỗng thấy trước mắt sáng ngời, một bóng người duyên dáng xuất hiện, người này chính là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân, chỉ thấy mặt mày nàng âu sầu, hai mắt u oán, gầy hơn trước kia khá nhiều, nhưng trông có vẻ đẹp hơn.
Trần Gia Lân khẽ gọi một tiếng:
– Phân muội!
Sau đó thì hắn cúi đầu xuống, không dám nhìn nàng nữa. Nàng là hóa thân của Đào Ngọc Phương người vợ quá cố, mỗi một khi trông thấy nàng hắn đều có cảm xúc như thế.
Đào Ngọc Phân nói giọng u oán:
– Thưa mẹ, chớ có trách tỷ phu, chàng chẳng có lỗi lầm gì hết! Bà Dương phu nhân ngạc nhiên nói:
– Con nói thế có nghĩa là sao?
– Trong lòng tỷ phu chỉ có một mình tỷ tỷ mà thôi, đồng thời… con cũng không bằng lòng mặc người ta xếp đặt như thế.
Bà Dương phu nhân cảm khái thở dài một tiếng nói:
– Ngọc Phân, có lẽ con nói phải. Thế nhưng mẹ đây phải nhắc nhở con, số mạng của con đã chỉ định phải nghe người xếp đặt, cứ ví dụ việc gần đây, nếu chẳng phải Ngọc Địch Thư Sinh bỗng dưng đình chỉ chẳng mang sính lễ tới, thì bây giờ con đã là dâu của nhà họ Huỳnh rồi. Tình hình như thế ắt còn tiếp diễn không. Mà chủ nhân quyết không buông bỏ cơ hội lợi dụng con đâu…
Đào Ngọc Phân đảo mắt quét nhìn Trần Gia Lân một cái, nói:
– Thưa mẹ, mẹ chớ lo nữa, con đã có biện pháp riêng của con! Bà Dương phu nhân hỏi:
– Con có biện pháp gì nào? Đào Ngọc Phân nói:
– Bây giờ đi được nước cờ nào hay nước cờ đấy, không một ai biết rằng tương lai sẽ có thay đổi thế nào cả.
Bà Dương phu nhân lắc đầu nói:
– Mẹ không hiểu con muốn nói cái gì hết, con trông ngóng tình thế thay đổi, đó chỉ là điều vọng tưởng.
Đào Ngọc Phân không nói gì nữa, chẳng biết nàng đang suy nghĩ gì đây? Trần Gia Lân thừa dịp nói ngay mục đích mình ra:
– Tiểu tế nghe nói hiện giờ lệnh chủ có mặt trong trang, có phải vậy không? Bá Bà Dương phu nhân gật đầu nói:
– Đúng thế, chủ nhân từng có mặt tại đây, thế nhưng người đã rời khỏi đây hồi sáng này…
Lòng Trần Gia Lân lại trầm xuống, nói:
– Đi rồi ư? Đi đâu thế?
– Hoài Ngọc Sơn!
Trần Gia Lân thất kinh nói:
– Nói sao? Bá ta đến Hoài Ngọc Sơn ư? Bà Dương phu nhân gật đầu nói:
– Đúng thế! May mà bà ta đi khỏi, bằng không hôm nay ngươi đến biệt trang hai bên ắt phải đụng nhau, lại xảy ra rắc rối cho mà coi. Chủ nhân giận ngươi lắm, lúc bà ta sắp rời khỏi nơi đây tùng căn dặn rằng nếu ngươi đến đây…
– Thế nào?
– Tìm mọi cách giữ ngươi lại!
Trần Gia Lân khẽ cười một tiếng, nói:
– Không cần thiết nữa, tiểu tế đang muốn tìm bà ta, bây giờ bà ta đến Hoài Ngọc Sơn, vậy thì tiểu tế lập tức đuổi theo mới được.
Bà Dương phu nhân thất kinh nói:
– Hiền tế muốn tìm bà ta, tại sao vậy?
Trần Gia Lân cảm khái thở dài một tiếng nói:
– Phải mang mối quan hệ đặc biệt này giải quyết triệt để một lần cho xong. Bà Dương phu nhân lắc đầu nói:
– Không được, ngươi không nên đi tìm chủ nhân, bà ta đang căm phẫn tìm chẳng ra ngươi, thế mà ngươi lại đâm đầu tới…
Đào Ngọc Phân tiếp lời nói:
– Thưa mẹ, tỷ phu hành động như vậy rất đúng, quả thật chàng nên gặp chủ nhân giải quyết dứt khoát sự việc cho rồi.
Bà Dương phu nhân liền la lớn tiếng nói:
– Nha đầu, tại sao ngươi lại bảo hắn đâm đầu vào chỗ chết ư? Đào Ngọc Phân bình tĩnh nói:
– Mẹ, lão nhân gia người cứ yên tâm, nếu chủ nhân muốn giết tỷ phu thì tỷ phu quyết không thể sống đến ngày hôm nay đâu. Bà ta là sư mẫu không thể tuyệt tình như thế, hơn nữa chủ nhân đã có mệnh lệnh trước, mẹ tính xử lý chàng ra thế nào đây?
Bà Dương phu nhân nghe nói thế bất giác cứng họng nói chẳng nên lời. Đúng thế, nếu để Trần Gia Lân đi xem như kháng lệnh, còn bảo rằng giữ hắn lại, thì liệu bà ta thực hành được không? Hắn tự động đến gặp Mẫu Đơn lệnh chủ, mình sẽ tránh được điều khó xử, thế nhưng muôn một xảy ra việc bất trắc gì đó, há chẳng có lỗi với Ngọc Phương con gái đã chết đó sao?
Bà Dương phu nhân suy nghĩ đến đây, bèn ngập ngừng nói:
– Này hiền tế, con quyết định làm như vậy thật chăng? Trần Gia Lân dùng giọng điệu cương quyết nói:
– Vâng tiểu tế quyết không thay đổi ý kiến!
Bà Dương phu nhân không làm gì hơn đành gật đầu nói:
– Thế cũng được, nhưng mong rằng chẳng xảy ra sự biến gì cả! Phải rồi, Tiểu Bảo cháu ngoại của ta đâu?
Trần Gia Lân cười thê lương một tiếng nói:
– Ký dưỡng tại nhà bằng hữu, nó vẫn khỏe và ngoan lắm! Bà Dương phu nhân tỏ vẻ quan tâm nói:
– Tại sao không mang nó đến đây? Trần Gia Lân lắc đầu nói:
– E rằng không tiện, ấu nhi vô tội, không nên để nó liên hệ đến ân oán giang hồ.
Đào Ngọc Phân nói:
– Phải, tỷ phu cần chú ý đến điểm này! Hai mắt Bà Dương phu nhân đỏ lòe, nói:
– À! Cũng chỉ trách năm xưa ta nhất niệm sai lầm, làm khổ con cháu như thế!
Đây là lời nói sám hối từ đáy lòng bà ta, mặc dù không bổ ích gì cho sự thật, nhưng phản ảnh mặt lương thiện của con người.
Trần Gia Lân bất giác cảm khái vô hạn, hắn sực liên tưởng đến lão nhân mù lòa mà mình từng gặp một lần… người là Thiên Địa Khách Đào Nhất Vĩ phu quân của Bà Dương phu nhân. Hai mươi năm trước đây lão và phụ thân Nhất Kiếm Định Càn Khôn đồng tiếng tăm, giang hồ thời đó từng có câu, Càn Khôn Xưng Nhất Kiếm, Thiện Địa Duy Nhất Vĩ, giữa phu thê họ lại vì biến cố gì mà chia tay nữa đây?
Bây giờ lão nhân cô đơn đáng thương ấy ở đâu?
Lão mất đi đứa con gái Đào Ngọc Phương duy nhất có thể nương tựa, biết sống bằng cách nào đây?
Lừng danh đã mang đến cho con người được những gì?
Trên đạo nghĩa hắn phải có bổn phận tìm cho ra lão nhân cơ cực bơ vơ nọ, chồng thay phận vợ phụng dưỡng lão cho đến chết.
Hắn suy nghĩ đến đây, bất giác buột miệng nói:
– Có tin tức gì về nhạc phụ lão nhân gia người không?
Mặt mày Đào Ngọc Phân thảm tuyệt, bất giác cúi đầu, cốt nhục thiên tính, nàng không thể chẳng thương tâm.
Bà Dương phu nhân cười một tiếng thật thê lương nói:
– Già cả hết rồi, hận cũng không còn luôn, có hồi đầu cũng quá muộn màng.
– À!
Trần Gia Lân hỏi tới:
– Năm xưa nhị vị lão nhân gia người vì sự cố gì mà trở mặt vậy?