Trần Gia Lân bất kể mọi hậu quả phi thân nhảy lên đống đá ngổn ngang đã lấp kín cốc khẩu, phóng mắt nhìn vào trong bất giác rùng mình ớn tóc gáy. Cốc đạo đã hoàn toàn đã bị núi đá do Phích Lịch đạn nổ tung rớt xuống lấp kín hết.
Chỉ thấy những đống đá núi ngổn ngang dài đến tận bên trong, ngoài ra không trông thấy gì cả, những đá núi bị nổ tung ở trên hai bên vách thung lũng trông có vẻ nguy ngập hình như có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.
Trần Gia Lân do dự trong giây lát, sau đó hắn từ từ bước lên trên những đống đá ngổn ngang một cách hết sức cẩn thận tiến sâu vào trong, với nhãn lực của hắn chỉ nhìn xa được hai trượng trở lại, hắn có cảm giác như đang đi trong lớp sương mù dày đặc, đi được một đoạn đường ngoái cổ nhìn ra sau, không còn nhìn thấy gì cả, chỉ thấy mờ mờ như một lớp sương mù mà thôi.
Hắn vào sâu được bảy, tám trượng thì hoàn toàn trở nên tối tăm mù mịt, chỉ còn trông thấy phạm vi tám thước đổ lại thôi.
Nơi tận cùng đống đá ngổn ngang, bên dưới là vực thẳm tối thui không thấy đáy.
Quả thật trời xanh, chẳng có mảy may ánh sáng gì cả, hình như có hai đỉnh cốc nối liền với nhau.
Hắn bất giác dừng lại, vào chốn tuyệt địa này để tầm thù, quả thật đây là một sự kiên vô cùng mạo hiểm, hơn nữa chẳng biết thầy trò Thất Tâm Nhân còn ở trong này hay không, đồng thời quái nhân từng chỉ điểm võ công cho hắn.
Điều này chứng tỏ hắn quyết không phải đối thủ của quái nhân, tầm thù như vậy chẳng khác nào như con thiêu thân lao vào ngọn lửa.
Bây giờ hắn bắt đầu bình tĩnh trở lại, cái chết của Vũ Diễn Hoa khiến hắn nổi cơn bi phẫn, nhưng cậy vào thất phu chi dũng cũng không phải là thượng sách.
Thế rồi hắn nảy sinh ý niệm thoái lui, hắn nghĩ bụng: “Ngày tháng còn dài lo gì chẳng gặp lại Thất Tâm Nhân, mình nên cùng y quyết đấu sinh tử tại cốc ngoại mới là thượng sách. Hơn nữa di ngôn lúc Vũ Diễn Hoa sắp chết có đề cập tới Võ Lâm Tiên Cơ, nội tình rất là phức tạp, mình ắt phải bình tĩnh xử lý mới được”.
Hắn suy nghĩ đến đây lập tức quay người chạy trở ra Hắc cốc.
Ra tới cốc khẩu hắn thở phào một tiếng rất nhẹ nhõm, bây giờ hắn phải suy nghĩ tới vấn đề nên đi đâu.
Mặc dù hắn đã có mẫu thân nhưng cảm giác hắn vẫn cho rằng mình chỉ là một cô nhi không nơi nương tựa.
Cái gì là thân tình, đến bây giờ hắn vẫn chưa tìm được đáp số. Chim chóc có tổ, con người có nhà, nhưng hắn chẳng có gì hết.
Đây chỉ là nhất thời cảm khái mà thôi, thực tế bao giờ vẫn là thực tế, bây giờ đành tạm thời đến Hoa Nguyệt Biệt Trang, có lẽ từ nơi Võ Lâm Tiên Cơ tìm ra đáp số vụ án ly kỳ này cũng nên.
Thế rồi hắn phi thân chạy về hướng ra núi.
Gần giờ ngọ hắn đã ra tới chân núi, Trần Gia Lân vừa bước ra tới đây bỗng thấy một nữ ni đang ngồi trên một tảng đá sát đường núi đang cúi đầu âm thầm đếm chuỗi, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, nữ ni này đến đây để làm gì thế?
Hắn đang còn thắc mắc suy nghĩ, bỗng lại thấy có hai hán tử áo đen đứng cách xa chỗ nữ ni đang ngồi khoảng hai trượng.
Họ đang chỉ tay liên tục không biết họ nói những gì. Trần Gia Lân sinh lòng hiếu kỳ lập tức lượn mình đi vòng qua một bên ẩn mình ở phía sau một thân cây to lớn.
Một trong hai hán tử áo đen nói giọng tà vọng:
– Này Văn Lão Tam, nghe nói rằng ni cô có một thú vị đặc biệt, có phải không? Hán tử tên Văn Lão Tam nọ cười hí hí một tiếng nói:
– Mã nhị ca tiểu đệ thì chưa nếm mùi bao giờ, nữ nhân là nữ nhân, cũng chỉ là một thứ thôi…
– Vậy ngươi chậm hiểu rồi, người xuất gia giữ mãi am tường, lâu ngày sẽ hóp lại, ngươi thử nghĩ xem, hạn hán lâu ngày thoạt gặp cơn mưa, mùi vị đó ra sao ngươi cũng hiểu được chứ? Há há há…
Văn Lão Tam nghiêng đầu sang một bên nói:
– Hí hí, ngươi nói phải đấy. Mã nhị ca, nghe ngươi nói vậy ta bỗng cảm thấy ngứa ngáy ngay.
Mã Nhị nói giọng quái gở:
– Phải nói rằng ta và ngươi có được diễm phúc nên mới gặp ả này, biết đâu là món hàng nguyên phong!
Văn Lão Tam đưa mắt quét nhìn nữ ni nọ một cái nói:
– Mã nhị ca, ngươi có biết người ta có bằng lòng hay không? Mã Nhị dùng giọng mũi kêu hừ một tiếng:
– Văn Lão Tam, ngươi nên biết rằng mười nữ nhân hết chín nàng không bằng lòng, chỉ ngại rằng miệng mồm nam nhân không khéo, huống chi nơi đây là chốn núi hoang vắng ngươi cứ chơi trò bá vương cũng chẳng hề chi.
Văn Lão Tam cười hí hí một tiếng nói:
– Mã nhị ca, hí hí, có lẽ… thú vị hơn nơi kỹ đường thì phải!
– Đương nhiên, điều này không cần phải nói!
– Thế nhưng… hai chúng ta ai đi trước đây.
– Đương nhiên là ta trước! Nói về tuổi tác thì ta lớn hơn ngươi, còn về thân phận cũng cao hơn ngươi tí xíu…
Hắn tiếp:
– Văn Lão Tam, ngươi chớ lôi thôi nữa, ngươi có nghĩ đến một điều hay không, phàm vào trong núi này đều có một chút ít bản lãnh, ngươi hãy coi chừng hảo mộng chưa thành mà phải nộp mạng trước.
– Ồ! Thế à… cũng được!
Trần Gia Lân núp trong bóng tối, sát khí đã nổi lên đùng đùng, hai kẻ gian ác này dám khởi niệm tà với người xuất gia giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, quả thật đáng tội chết.
Mã Nhị khẽ vỗ lên vai lão Văn Tam một cái sau đó bước đến bên cạnh nữ ni, mỉm cười nói:
– Tiểu sư thái, ngươi không ở trang am lễ Phật, lại vào trong núi hoang làm gì vậy? Nữ ni chẳng ngước đầu lên, vẫn cứ mấp máy môi đếm niệm chuỗi tiếp.
Mã Nhị ngoái cổ ra sau làm một trò hề với Văn Lão Tam, sau đó lại tiến thêm hai bước cười hí hí nói:
– Phải rồi, có lẽ tiểu sư thái cảm thấy ở trong am hơi buồn bã cho nên… hắc hắc, Phật gia chú trọng nhất là vấn đề duyên pháp, xin tiểu sư thái tạo điều kiện thuận lợi cho tôi?
Nữ ni trẻ tuổi ngước đầu lên nói giọng u oán:
– Phật môn rất chú trong hai chữ nhân quả.
Nữ ni thoạt ngước đầu lên, Mã Nhị bất giác mềm nhũn cả nửa thân người, nữ ni này đẹp quá thể, đối phương vừa nói những gì, gã chẳng nghe lọt vào tai tiếng nào cả, hai mắt trợn ngược, thiếu điều chưa chảy nước dãi mà thôi.
Chỗ Trần Gia Lân đang ẩn thân cách xa nữ ni khoảng năm, sau trượng đương nhiên hắn đã trông thấy mặt mũi đối phương khá rõ ràng rồi, hắn thoạt vừa nhìn thấy đối phương, bất giác giật nảy người lên, nữ ni này không ai xa lạ chút nào, mình từng gặp y ở đâu vậy?
Mã Nhị lại tiến gần một bước nữa, khoảng cách bấy giờ giơ tay sẽ với tới ngay, gã cười tà vọng một tiếng nói:
– Tiểu sư thái đại phát từ bi nào?
Cặp mắt nữ ni tia ra hai đạo thanh quang nói giọng lạnh như tiền:
– Bần ni từ bi ngươi?
Trần Gia Lân sực nhớ ra nữ ni này là ai rồi, thì ra nữ ni chính là môn hạ của quái ni tại Tuyệt Thế am ở trên núi Cửu Lĩnh sơn sao y lại đến Hoài Ngọc Sơn ư?
Bấy giờ Trần Gia Lân yên tâm ngay, công lực của nữ ni này vô cùng kinh người, hai hán tử này khiến sắc khởi tà niệm, quả thực là tự tìm cái chết.
Quả nhiên hắn đoán chẳng sai chút nào cả, chỉ thấy thiếu ni khẽ khoát tay một cái, tức thì có một tiếng thảm rú phá không vang lên, hán tử tên Mã Nhị y như một con người rơm bay bổng văng ra hai trượng té trên đá núi bất động luôn.
Văn Lão Tam trông thấy thế, tức thì hồn phi phách tán, thất kinh kêu lên một tiếng.
– Má ơi!
Dứt lời quay người co giò bỏ chạy…
Thình lình lúc này, có một bóng người xuất hiện, đối phương là một văn sĩ trung niên.
Văn Lão Tam thoạt trông thấy người vừa xuất hiện thân, hai chân bỗng như mọ rẽ dưới đất không còn nhúc nhích được nữa, mặt mày lộ vẻ hoảng sợ cực độ.
Trần Gia Lân sát khí bốc lên đùng đùng, vì văn sĩ trung niên này chính là Tả Thu Sinh tổng Giám Thiên Hương môn, lúc ở tại Phượng Nhiêu Hách thị võ quán suýt nữa mình đã hỏng dưới tay của đối phương, thù nhân gặp mặt hai mắt đỏ ngầu, hắn bất giác đưa tay sờ vào cán kiếm.
Văn Lão Tam ngẩn người trong giây lát sau đó cúi đầu vái chào, nói giọng hớt hải:
– Đệ tử Văn Lão Tam tham kiến tổng giám!
Trần Gia Lân bất giác động lòng, té ra vị hán tử này là người của Thiên Hương môn. Tả Thu Sinh đưa mắt quét nhìn hiện trường, cau mày lại nói:
– Việc gì đã xảy ra thế?
Văn Lão Tam ngập ngừng nói:
– Đệ tử và Mã Nhị vâng lệnh tuần tra vùng này, bỗng thấy lai lịch nữ ni này khả nghi, Mã Nhị liền bước tới tra vấn, không ngờ nữ ni này chẳng nói câu nào đã xuất thủ…
Trần Gia Lân chửi thầm một tiếng:
– Đồ đáng chết!
Tả Thu Sinh khoát tay một cái, trầm giọng nói:
– Đồ vô dụng chớ nói nữa.
Dứt lời gã đưa mắt nhìn nữ ni trẻ tuổi đang cúi đầu nhìn trên tảng đá núi một cái, mặt hơi biến sắc thong thả bước tới chỗ cách mặt nữ ni độ khoảng hai trượng rồi dừng lại, lên tiếng chậm rãi nói:
– Người xuất gia lấy từ bi làm gốc sao lại tùy tiện động thủ giết người, hãy báo lai lịch nào?
Nữ ni trẻ tuổi không ngước đầu lên khẽ hỏi lại rằng:
– Thí chủ là ai?
Tả Thu Sinh tỏ ra rất có phong độ nói:
– Bản tọa là Tả Thu Sinh tổng giám sát tọa hạ của Mẫu Đơn lệnh chủ. Nữ ni trẻ tuổi ngước đầu lên giọng lạnh lùng:
– Té ra thí chỉ là thủ hạ của Ngọc La Sát.
Tả Thu Sinh thoáng ngẩn người trong giây lát, sau đó mỉm cười nói:
– Tiểu sư thái tu hành tại bảo am nào, và pháp hiệu xưng hô ra sao? Nữ ni trẻ tuổi lạnh lùng nói:
– Người xuất gia rời bỏ thế tục, không cần phải đề danh đạo hiệu làm gì! Tả Thu Sinh cười há há một tiếng nói:
– Nếu tiểu sư thái bảo rằng rời bỏ thế tục, thì nên ở sâu trong núi thâm rừng hoang, tại sao lại nhiễm hồng trần và phạm giới sát, như vậy chẳng hóa ra nói lời hư dối ư?
Nữ ni trẻ tuổi tuyên đọc một câu Phật hiệu nói:
– Phật môn xem trọng nhân quả, pháp hiệu đó không phải thuyết cho người thế tục nghe.
Tả Thu Sinh mặt hơi biến sắc nói:
– Nói như vậy bản nhân là phàm phu tục tử rồi, thế cũng được, người thế tục nói lời thế tục, tiểu sư thái giết người giải thích thế nào đây?
Nữ ni trẻ tuổi lạnh lùng nói:
– Bần ni không thể lập lại lời nói bẩn thỉu, chính y tự tìm đến cái chết vậy! Tả Thu Sinh lại buông tiếng cười há há một hơi dài, sau đó nói:
– Ở chốn giang hồ nói chuyện giang hồ, nợ tiền trả tiền, giết người thì đền mạng. Tiểu sư thái là giai nhân trời sinh, quỷ thần cũng phải ghen tuông, huống chi là phàm phu tục tử, cho dù thủ hạ của bản nhân có thốt lời thô tục cũng chưa đáng tội chết, trông tình hình tiểu sư thái cần phải đi với bản nhân một phen…
– Đi ư? Đi đâu thế?
– Giải thích việc giết người!
– Nếu bần ni không đi thì sao?
Tả Thu Sinh sa sầm nét mặt nói:
– Tiểu sư thái không tự quyết định điều này được! Dứt lời, gã khoát tay ra dấu nói tiếp:
– Mời nào!
Nữ ni trẻ tuổi đứng phắt dậy nói:
– Thí chủ âm thầm hạ độc thủ, không sợ nhân quả chăng?
Giọng nói lạnh như băng tuyết, khiến người nghe phải ớn lạnh tóc gáy. Tả Thu Sinh giật mình kinh hãi, lập tức lùi ra phía sau hai bước liền.
Trần Gia Lân núp trong bóng tối nghiến răng mím môi, hắn từng thọ giáo môn tà công của đối phương có lẽ trong lúc Tả Thu Sinh khoát tay ra tà công thì phải, thiếu ni này có khả năng lập tức phát giác, quả thật không đơn giản rồi.
Nữ ni trẻ tuổi lại nói tiếp:
– Tả thí chủ, thủ đoạn âm độc này rất bỉ ổi, nhưng bần ni chẳng xem vào đâu cả, xin khuyên bảo thí chủ về sau chớ nên sử dụng nữa.
Quả thật công phu hàm dưỡng của Tả Thu Sinh cũng kinh người hết sức, thế mà gã chẳng đỏ mặt tía tai, vẫn cười há há nói:
– Quả thật đạo hạnh của tiểu sư thái đáng được khen ngợi, đã có khả năng biết được thủ pháp nho nhỏ của bản nhân.
Nữ ni trẻ tuổi lạnh lùng nói:
– Đây là thủ pháp giết người cao siêu nhất chứ không phải thủ pháp nho nhỏ đâu. Người võ lâm nếu bị phế cả công lực có khác gì bị giết chết, dựa vào chân công thực lực để quyết đấu sinh tử, kẻ chết chắc không oán hận chút nào, nếu cậy vào thủ pháp âm độc này để giết người, thì tàn nhẫn hết sức!
Tả Thu Sinh thoạt nghe nói vài lời nghĩa chính từ nghiêm, không còn cười được nữa, mặt hơi biến sắc nói:
– Võ nghệ trong giang hồ mỗi người có một sở trường riêng, bây giờ không nói vấn đề này nữa, tiểu sư thái giết một mạng người phải có lời giải thích…
– Tả thí chủ muốn sao bây giờ?
– Một là theo ta về bổn môn xem chủ nhân bọn này giải quyết thế nào?
– Hai là thế nào?
– Vậy cứ chiếu theo tiểu sư thái vừa nói lúc nãy, chúng ta hãy cậy vào chân công thực lực để giải quyết thôi.
Mặt nữ ni trẻ tuổi lạnh như tiền nói:
– Được, nhưng sư môn bần ni vì ngăn cản ngộ tạo sát nghiệp từng lập một giới luật. Trước khi động thủ với người, phải trắc nghiệm công lực của đối phương cao thấp thế nào, sau đó mới chính thức động thủ, khi biết công lực hai bên tương đương, lúc đó phân sinh tử mới công bằng.
Tả Thu Sinh xếch ngược đôi lông mày lên, nói:
– Đây là diệu luận mà bổn nhân được nghe lần đầu tiên, chẳng biết trắc nghiệm bằng cách nào đây?
– Ta và thí chủ tấn công nhau một chưởng như vậy sẽ quyết định được công lực cao thấp đôi bên ngay.
Tả Thu Sinh mỉm cười nói:
– Khá lắm, tiểu sư thái láy từ bi làm gốc, quả thực chẳng hổ thẹn là người xuất gia chút nào. Nếu như công lực của bản nhân may mà cao hơn một chút, ta vẫn theo tôn chỉ sư môn của tiểu sư thái miễn động thủ luôn, thế nhưng… xin tiểu sư thái đại phát từ bi, mở một cánh của phương tiện.
Nói xong, gã cất tiếng cười há há một hơi dài.
Thoáng nghe qua câu nói này thì không có gì lạ cả, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì có chút tà môn, rõ ràng Tả Thu Sinh cứ đòi nữ ni trẻ tuổi đi theo gã, ắt là có ý tà niệm gì rồi.
Chẳng hiểu nữ ni nghe rồi hiểu hay là không, mặt y vẫn lạnh như tiền chắp tay nói:
– Xin mời thí chủ!
Hai bên tự chọn vị trí đứng, giơ chưởng diễn ra thế chuẩn bị, tụ thần nhìn nhau giây lát, sau đó đẩy chưởng ra phía trước nhanh như cắt.
Kêu đùng một tiếng!
Hai bên vẫn đứng yên tại chỗ, trông thình lình chưa phân được cao thấp thì phải. Công lực đã thử xong rồi, bước kế tiếp là phải động thủ thôi.
Thế nhưng sư việc lại xảy ra bất ngờ hết sức, Tả Thu Sinh chắp tay nói:
– Tiểu sư thái, chúng ta hẹn dịp sau gặp lại!
Nói xong từ từ quay người, từng bước một rời khỏi hiện trường, trông bộ pháp rất là ung dung.
Trần Gia Lân lượn mình tới cản ngay trước mặt gã.
Hán tử áo đen đang đứng ngẩn người ở một bên, thất kinh kêu lên một tiếng.
– Ngư Lang!
Tả Thu Sinh dừng bước lại, bấy giờ Trần Gia Lân mới trông thấy hai mắt đối phương vô thần, mặt mày tái mét không còn một chút máu.
Rõ ràng một chưởng đụng cứng nhau của đôi bên vừa rồi, đứng từ ngoài nhìn vào hình như hai bên có công lực ngang nhau, thực ra gã đã thọ trọng thương.
Danh sư ắt có đệ tử tài, sư phụ của tểu sư thái từng đánh cho Thọ Ông một trong Thiên Ngoại Tam Ông một chưởng thổ huyết ngay lập tức.
Điều này ta thấy rằng hỏa hầu của chưởng pháp của đối phương cao siêu đến cỡ nào, đương nhiên nữ ni này cũng chẳng ngoại lệ.
Bấy giờ Tả Thu Sinh không thể tạo tác ra một phong độ ung dung được nữa, gã đã đọc được tâm ý của Trần Gia Lân qua thần tình nơi mặt của hắn, gương mặt lão co rút lia lịa, hớt hải nói:
– Ngư Lang, ngươi định làm gì thế?
Trần Gia Lân lạnh lùng thốt ra hai chữ:
– Giết ngươi!
Tả Thu Sinh nghiến răng nói:
– Ngươi định thừa lúc người thọ nạn mà hạ thủ đó ư? Trần Gia Lân trợn ngược hai mắt nói:
– Họ Tả kia, ta muốn giết ngươi từ lâu rồi, nhưng chưa gặp thế thôi, đối với ngươi thì không cần kiêng kỵ gì nữa, thủ pháp âm độc của ngươi đã hủy biết bao nhiêu người đồng đạo võ lâm và tạo nên bao nhiêu nghiệp sát rồi.
Hán tử áo đen đứng ngẩn người một bên cứ run lẩy bẩy không dám ho he gì hết, Trần Gia Lân lại nói tiếp:
– Tả Thu Sinh, vị tình người đã thọ thương, tại hạ không phát kiếm, ngươi tự kết liễu đi! Tả Thu Sinh chớp nháy đôi mắt gượng cười nói:
– Thiếu môn chủ, ngài không có lý do gì mà lấn hiếp ta cả?
Trần Gia Lân thoạt nghe thấy ba chữ thiếu môn chủ bất giác run bắn người lên.
Nói cho ngay gã là thủ hạ của mẫu thân, quả thực mình không nên giết gã, thế nhưng hắn chợt nghĩ lại suýt chút nữa mình đã hủy trong tay gã.
Lửa giận lại sôi lên sùng sục, trông bề ngoài Tả Thu Sinh giống y như là một quân tử đạo đức, thực ra gã tà ác vô cùng, giết chết thêm vài thủ hạ biết đâu mẫu thân chẳng chóng giác ngộ, hắn suy nghĩ đến đây lên tiếng nói giọng lạnh lùng:
– Ai là thiếu môn chủ của ngươi! Chớ quên là ngươi từng hạ sát thủ với ta chứ.
Tả Thu Sinh bỗng há mồm phun ra một bụm máu tươi, trông tình hình gã thọ nội thương khá trầm trọng.
Trần Gia Lân bắt đầu do dự, nếu giết chết gã trong tình huống này, quả thật thiếu tinh thần võ sĩ…
Tả Thu Sinh lau khô vết máu nơi khóe miệng gã đã trông thấy tinh thần do dự của Trần Gia Lân, liền trầm giọng nói:
– Thiếu môn chủ, việc xảy ra tại Thượng Nhiên là bất đắc dĩ, vì vâng lệnh chủ nhân, chắc người không thể trách ta được chứ?
Nữ ni trẻ tuổi bỗng lên tiếng giọng lạnh như tiền:
– Này Ngư Lang, nếu ngươi buông tha con cáo già này, sớm muộn gì ngươi ắt thọ hại cho mà coi.
Trần Gia Lân chợt nghe đối phương nói thế trong lòng lấy làm ngạc nhiên hết sức.
Bất giác quét nhìn sang hướng thiếu ni, gương mặt vẫn lạnh lùng không hề có chút tình cảm gì cả, hình như câu nói lúc nãy không phải do y nói ra.
Trần Gia Lân lại liên tưởng đến mẫu thân chẳng biết phải xử trí trường hợp này như thế nào đây?
Nữ ni trẻ tuổi bỗng kêu to một tiếng:
– Hãy coi chừng nào!
Trần Gia Lân cả kinh thất sắc, vừa quay người sang thì đã thấy Tả Thu Sinh giơ song chưởng lên, thế rồi hắn theo bản năng tự nhiên nhảy sang một bên, tiện tay phóng ra một chưởng nhanh như chớp.
Oa!
Một tiếng thảm kêu phá không vang lên, Tả Thu Sinh đánh bạch một cái té ngã ra đất, há mồm phun máu tua tủa.
Tức thì sát khí bốc lên đùng đùng. Trần Gia Lân đưa tay lên một lần nữa.