Trần Gia Lân thoáng nghe sư đệ Thất Tâm Nhân nói rằng đối phương đã đến, bất giác ngoái cổ nhìn ra sau mới thấy một cỗ xe song mã bít bùng chạy tới nhanh như gió.
Thất Tâm Nhân vừa dứt lời, lập tức phi thân rời khỏi hiện trường ngay. Trần Gia Lân cũng chẳng chần chừ nhảy vọt lên lưng ngựa chạy như gió.
Chạy khoảng nửa dặm tới một cánh rừng rậm, Trần Gia Lân nhảy xuống ngựa, mang kỵ mã buộc vào một chỗ khá cẩn mật, sau đó ẩn mình núp ở phía sau một thân cây sát lộ.
Trần Gia Lân nhủ thầm: “Nếu chẳng nhờ sư đệ thám thính được hành tung của đối phương dù mình có gặp cỗ xe song mã bít bùng này cũng không hề hay biết gì cả”.
Hắn còn đang suy nghĩ thì cỗ xe mã nọ đã chạy xuyên vô con lộ trong cánh rừng, không biết nên hiện thân ngăn cản đối phương hay là chiếu theo lời nói của sư đệ chờ đợi xem sao?
Thất Tâm Nhân đã xuất hiện chặn ngay giữa lộ.
Tiếp theo một tiếng gầm hét, cỗ xe song mã đã dừng gót lại, hán tử lái xe mã đội nón thật thấp, chỉ để lộ cằm dưới ra ngoài nên không thấy mặt mày gã ra sao hết, gã lên tiếng la hét nói:
– Tại sao bằng hữu lại cản đường đi?
Trống ngực Trần Gia Lân cứ đập thình thịch không ngừng, hắn suy đoán chẳng biết có những ai ngồi trong xe đây?
Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
– Hãy mở cửa xe ra để bản nhân kiểm tra nào! Gã phu xe nói:
– Giữa thanh thiên bạch nhật như vậy, bằng hữu định cản đường ăn cướp đó ư? Thất Tâm Nhân la lớn tiếng nói:
– Phí lời vô ích, bản đại gia là người làm việc trong tri phủ. Đêm qua có một đại phú hộ trong thành bị cướp, đại gia vâng mệnh lệnh cấp trên kiểm tra tất cả những xe mã qua lại nơi đây, hãy nhanh lên, chớ có làm mất thì giờ nữa.
Gã phu xe nọ cười lạnh lùng một tiếng, nói:
– Này bằng hữu, người quân tử không nói lời hư dối, chẳng cần biết ngươi làm việc ở tri phủ nào cả, hãy tránh đường nào!
Thất Tâm Nhân nói:
– Gã cứng đầu kia, ngươi hết muốn sống rồi, có cần đại gia đích thân động thủ chăng? Kêu sột một tiếng, cửa xe mã được mở tung ra, một hán tử mặc tang phục nhảy xuống xe, trong tay cầm một lá cờ tang, hướng về phía Thất Tâm Nhân chắp tay chào nói:
– Thưa quan phủ đại gia, tiên phụ bệnh chết tại Nam Xương, hạ nhân chịu tang chuyển linh quan về xứ, mong đại gia thương tình cho qua đường vậy!
Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
– Đây là việc công, bắt buộc phải kiểm tra thôi.
Hán tử mặc tang phục mặt mày ủ rũ, giơ tay vén màng che lên, nói:
– Mời quan phủ đại gia xem qua nào?
Quả nhiên, trong thùng xe có một cỗ quan tài gỗ mun, ngoài ra chẳng còn thứ gì cả. Trần Gia Lân núp trong bóng tối bất giác ngẩn người ra tại chỗ, chẳng lẽ nguồn tin của sư đệ không chính xác chăng?
Rõ ràng cỗ xe mã này đang vận chuyển linh quan, có trò quỷ quái gì đâu?
Thiên hạ làm gì có chuyện linh quan phải bịt mặt ư? Quả thực chỉ có sư đệ thần bí này mới bày ra trò như thế, để xem y giải quyết hiện trường này bằng cách nào đây?
Thất Tâm Nhân tiến tới vài bước, ưỡn ngực nói:
– Hãy mở nắp quan tài ra cho bản đại gia xem thử nào. Hán tử mặc tang phục trợn to hai mắt, hối hả nói:
– Thưa đại gia, làm thế không được, kẻ chết ắt không yên! Thất Tâm Nhân nói:
– Có cần ta động thủ chăng?
Đánh bạch một cái, hán tử mặc tang phục đã quỳ bệt dưới đất, van xin nói:
– Thưa đại gia, ngài làm ơn làm phước tích một chút ân đức cho con cháu đời sau ngài… Thất Tâm Nhân dùng giọng mũi kêu lên hừ một tiếng, ngắt lời đối phương nói:
– Không mở nắp quan tài cũng được, hãy lái xe trở vào thành đi. Hán tử mặc tang phục cứ khấu đầu chấm đất, vừa khóc vừa nói:
– Thưa đại gia, kẻ này xin lạy ngài, chớ để hạ nhân phải ân hận suốt đời, quan tài đã phong tỏa đóng kín không thể mở nắp.
Trong lòng Trần Gia Lân lấy làm bất phẫn, nếu bảo rằng hán tử này là người của Thiên Hương môn thì gã quyết không thể nào chịu quỳ lạy van xin như vậy được, sư đệ cũng hành động quá đáng, thế rồi hắn lượn mình nhảy vọt tới, la lớn tiếng nói:
– Này bằng hữu quan phủ, chớ làm như thế, hãy để người ta đi cho rồi! Thất Tâm Nhân nói:
– Các hạ chớ lắm mồm làm gì, nhân tâm hiểm ác quỷ quyệt, trong chốn giang hồ việc gì mà chẳng xảy ra, nếu làm cộng sự mà cứ hiền lành nhẹ tay ắt bị bọn tiểu nhân đánh lừa và lộng hành hơn nữa, sự chẳng thể thông cảm, hãy mau mau mở nắp quan tài ra, nếu kiểm tra không phải tang vật, đại gia sẽ cho thượng lộ ngay.
Trần Gia Lân bước gần cỗ xe mã, đưa mắt nhìn vào thùng xe, chẳng thấy gì đáng ngại cả, hắn cũng chẳng biết tại sao sư đệ lại khăng khăng đòi mở nắp quan để kiểm tra?
Hán tử mặc áo tang đứng dậy đưa mắt nhìn Trần Gia Lân một cái, cái nhìn này đã làm cho Trần Gia Lân sinh nghi, vì nhãn thần đó rõ ràng là một cao thủ nội gia, chẳng lẽ bên trong có uẩn khúc gì thật sao?
Gã phu xe vẫn ngồi yên bất động không nói gì hết.
Thất Tâm Nhân đến gần cửa xe, hán tử mặc tang phục định ngăn cản, nhưng lại không dám hành động.
Thất Tâm Nhân đưa mắt nhìn vào thùng xe một cái, sau đó ngoái cổ ra sau nói:
– Người nằm trong quan tài là người chết hay là người sống vậy?
Trần Gia Lân thoạt nghe y hỏi lạ lùng như vậy, bất giác ngẩn người ra tại chỗ. Hán tử mặc tang phục mặt hơi biến sắc, nói:
– Đại gia nói đùa đấy chứ, làm gì có chuyện quan tài chứa người sống…
Thất Tâm Nhân lạnh lùng nói:
– Ta không khi nào nói đùa cả, người chết thì chẳng cần hô hấp, thế nhưng trên nắp quan tài lại có một lỗ thông hơi, ngươi giải thích thế nào đây?
Bấy giờ Trần Gia Lân mới vỡ lẽ, thầm kêu một tiếng:
– Ồ, xấu hổ thật! Dù sao sư đệ cũng là lão giang hồ nên y mới tinh ranh khám phá ra vấn đề này, bây giờ mình cần gì giả vờ với họ nữa?
Hắn suy nghĩ đến đây, liền nói với gã phu xe nọ:
– Ngươi hãy xuống đây nào!
Đồng thời lúc này, hán tử mặc áo tang nọ vứt bỏ cờ tang, gầm hét một tiếng vung chưởng tấn công vào hướng Thất Tâm Nhân.
Gã phu xe ngước đầu quét nhìn Trần Gia Lân một cái, vụt roi gầm hét một tiếng tức thì song mã vung gót chạy như điên cuồng.
Trần Gia Lân thoáng ngẩn người trong tíc tắc, cảm thấy gương mặt gã phu xe nọ rất quen thuộc, hắn suy nghĩ giây lát, lập tức gầm hét một tiếng:
– Chúc Long, ngươi chạy đâu cho khỏi.
Dứt lời, hắn phi thân rượt theo nhanh như chớp.
Kêu đùng một tiếng! Xen lẫn một tiếng kêu ự, hán tử mặc áo tang té nằm trên đất ngay.
Trần Gia Lân thi triển khinh công chạy khoảng mười trượng đã vượt tới cỗ xe mã, kêu bốp bốp vào tiếng liền, bóng roi thấp thoáng một cái, song mã bị vụt roi đau quá thể, chạy nhanh hơn nữa.
Trần Gia Lân tung mình nhảy lên cao phất phơ hạ trên mui xe mã, kêu xoẹt một tiếng rút kiếm mực ra đâm vào người Chúc Long ngay.
Cực chẳng đã Chúc Long phải phi thân nhảy xuống xe mã, gặp lúc Thất Tâm Nhân vừa đuổi tới, tức thì hai người xuất thủ tấn công với nhau rất là khốc liệt.
Trần Gia Lân bước xuống chỗ ngồi điều khiển xe mã, mặc dù hắn là tay lái thuyền lão luyện, nhưng không biết cách cho xe mã dừng lại, đành phải dùng sức giật dây cương tức thì cặp ngựa đứng thẳng bằng hai gót, do bởi lực nhào tới quá mạnh, cả chiếc xe mã nghiêng sang một bên, kêu ầm một tiếng, cỗ quan tài đánh rơi xuống đất, Trần Gia Lân cũng kịp thời nhảy xuống đất luôn.
Cặp ngựa kéo chiếc xe đổ vỡ chạy xa khoảng bảy tám trượng sau đó mới dừng lại.
Bấy giờ Thất Tâm Nhân và Hoa Thái Tuế Chúc Long đã hóa trang ra phu xe đánh nhau rất là khốc liệt.
Trần Gia Lân dựng quan tài thẳng lại, lấy mũi kiếm rạch đứt những mũi đinh gỗ đóng trên nắp quan tài, sau đó mở nắp quan tài ra, phóng mất nhìn vào trong, bất giác thất kinh kêu lên một tiếng, thì ra người nằm trong quan tài chính là Bà Dương phu nhân, chỉ thấy bà ta nhắm hai mắt lại, chẳng biết bị điểm huyệt hay là đã chết thật rồi?
Nhất thời Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, chẳng biết phải làm sao bây giờ?
Hắn ngoái cổ nhìn ra sau, thấy Thất Tâm Nhân và Chúc Long đang quyết đầu một cách khốc liệt cách xa chỗ hắn độ khoảng hai mươi trượng.
Hắn suy nghĩ trong giây lát, sau đó cúi người bồng Bà Dương phu nhân lên, mới cảm thấy thân thể bà ta mềm nhũn và còn hơi ấm, nếu không phải bị điểm huyệt thì ắt là bị dược vật gây mê, trong tình huống cấp bách không thể giải cứu bà ta, hắn đành ẵm bà ta chạy về hướng Thất Tâm Nhân.
Thình lình ngay lúc này…
Có một âm thanh nữ nhân từ trong rừng vang ra nói:
– Thưa đại hiệp, mời sang bên đây nào!
Trần Gia Lân đảo mắt nhìn về hướng thốt ra tiếng nói, bất giác ngẩn người ra tại chỗ, người đứng trong rừng vừa gọi hắn chính là Võ Lâm Tiên Cơ Đào Ngọc Phân.
Nàng hốc hác khá nhiều, y như một bông hoa trải qua cơn mưa gió, đôi má hồng xinh đẹp trước kia trở nên tái mét.
Trần Gia Lân chạy sang bên đó, nếu hắn không đeo mặt nạ da người, sắc mặt của hắn ắt phải khó xem vô cùng.
Võ Lâm Tiên Cơ cúi người vái chào, nói:
– Kính tạ đại hiệp đã tiếp tay!
Hắn khẽ đầu một cái, vẫn không nói gì hết. Võ Lâm Tiên Cơ tiến tới hai bước, lại nói tiếp:
– Xin đại hiệp cứ giao gia mẫu cho tiểu nữ tử này!
Trần Gia Lân lặng im giao Bà Dương phu nhân sang cho nàng, sau đó quay người chạy sang hướng Thất Tâm Nhân, la lớn tiếng nói:
– Thiếu hiệp, ngươi cứ đi đi, cứ để cho tại hạ đối phó gã!
Thất Tâm Nhân quét ra một kiếm mạnh như vũ bão, sau đó nhảy lùi vòng chiến. Trần Gia Lân nhảy vào tiếp đấu ngay.
Hắn vừa nhảy vào vòng chiến, lập tức vận khởi mười hai thành công lực tấn công ra cú tuyệt chiêu ngay, tức thì Chúc Long phải luống cuống té lùi ra sau vài bước liền.
Hai bên đụng cả bảy, tám hiệp, Chúc Long chẳng có mảy may cơ hội thi triển tuyệt chiêu của gã, bị Trần Gia Lân tấn công tới tấp cứ thụt lùi ra sau lia lịa.
Thình lình có một tiếng kêu thất thanh của nữ nhân từ trong rừng vang ra.
Trần Gia Lân giật nảy người lên, gầm hét một tiếng dốc hết toàn lực tấn công ra một chiêu nhanh như cắt, tiếp theo tiếng kêu ự, Chúc Long loạng choạng té lùi ra sau, vai trái đã rớm máu.
Trần Gia Lân không còn rảnh rỗi xem đối phương bị thương như thế nào, hắn đã phi thân lao vào rừng nhanh như chớp, bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Chỉ thấy Thất Tâm Nhân đang bồng Bà Dương phu nhân, bị hai thiếu nữ cầm kiếm từ từ vây tới trước.
Còn Võ Lâm Tiên Cơ thì bị một đại hán vặn tay ra sau lưng, hai bên khóe miệng rớm máu.
Mẫu Đơn lệnh chủ và Bất Bại Ông đứng ở một bên. Chẳng biết nhóm người này vào trong rừng lúc nào cả.
Trần Gia Lân suy nghĩ giây lát, lập tức lượn mình lao tới vung kiếm mực tấn công nhanh như chớp.
Hai thiếu nữ cũng phản ứng thần tốc đã quay người ra sau thật nhanh, thế nhưng họ vẫn chậm mất một bước không có mảy may cơ hội xuất kiếm.
– Ai đó?
Bất Bại Ông đã lên tiếng gầm hét.
Đánh bạch bạch hai cái, tiếp theo hai tiếng kêu ự, hai thiếu nữ nọ đã té ngã ra đất hết. Mẫu Đơn lệnh chủ thất kinh kêu lên một tiếng:
– Lãnh Diện Quái Khách!
Trần Gia Lân đưa mắt nhìn Thất Tâm Nhân nói:
– Hãy rời khỏi ngay, nơi đây cứ giao cho ta ứng phó!
Hình như hắn đang ra lệnh, không có ai kháng cự được cả. Vì tình thế cấp bách Thất Tâm Nhân không còn mảy may cơ hội để suy nghĩ, lập tức quay người lao vào hướng rừng rậm nhanh như chớp.
Bất Bại Ông hét to một tiếng, phi thân nhảy vọt tới, Trần Gia Lân đã tiên liệu được điều này trước, cũng đồng thời lúc này vung kiếm bay vọt tới nhanh như điện chớp.
Bất Bại Ông không dám khinh suất đụng vào mũi kiếm mực, đã đảo mình trên không phất phơ hạ xuống đất.
Trần Gia Lân cũng theo sau đặt chân xuống đất luôn.
Chỉ trong tíc tắc này, Thất Tâm Nhân đã chạy mất dạng.
Võ Lâm Tiên Cơ đưa cặp mắt biết ơn nhìn Trần Gia Lân cười cay đắng một tiếng, nếu như nàng biết hắn là ai, lúc đó chẳng biết nàng sẽ có phản ứng thế nào đây?
Bấy giờ Hoa Thái Tuế Chúc Long chạy tới hiện trường, chỉ thấy nửa thân người của gã thấm đầy những nước máu, lộ ra một đường tét dài cả nửa thước, cặp mắt tràn đầy oán độc cứ nhìn chòng chọc vào người Trần Gia Lân, hình như muốn ăn tươi nuốt sống hắn không bằng.
Mẫu Đơn lệnh chủ vẫn bảo trì được phong độ nhất môn chi chủ, cất giọng lạnh lùng nói:
– Tại sao tôn khách đã đối địch với bản môn hai lần như vậy ư?
Trần Gia Lân sực nhớ lại mục đích đến đây của hắn, buột miệng nói:
– Các ngươi bắt cóc một tiểu hài nhi, hiện giờ nói ở đâu? Mẫu Đơn lệnh chủ thất kinh nói:
– Tiểu hài nhi ư?
Trần Gia Lân sa sầm nét mặt, nói:
– Lệnh chủ không dám thừa nhận chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
– Nói đùa chứ, chưa có bất cứ việc gì mà bản tọa không dám thừa nhận hết, tôn khách căn cứ điều gì lại nói như thế?
Chẳng lẽ không phải họ hạ thủ sao?
Trần Gia Lân ngẩn người ra tại chỗ, không phải Thất Tâm Nhân, cũng không phải Mẫu Đơn lệnh chủ, vậy thì ai đã bắt công Tiểu Bửu ư?
Bất Bại Ông vẫn còn căm phẫn, lão chẳng nói tiếng nào cả, giao chéo hai chưởng từ từ tiến về hướng Trần Gia Lân.
Trần Gia Lân đã biết chưởng lực của đối phương vô cùng lợi hại, nên không đợi đối phương xuất chưởng lập tức vung kiếm mức tấn công vào hướng Bất Bại Ông nhanh như chớp.
Bất Bại Ông thấp thoáng một cái, lách sang một bên, thừa thế đẩy song chưởng ra luôn.
Kiếm thuật của Trần Gia Lân đã đạt đến cảnh giới thu phát tùy tâm, chiêu thức vẫn bất biến đến nửa đường lại chuyển hành quét ngang.
Đồng thời lúc này Chúc Long đã từ sau lưng đột kích Trần Gia Lân, mặc dù gã thọ trọng thương, nhưng thế kiếm của gã vẫn còn mãnh liệt hết sức.
Trần Gia Lân bỗng cảm thấy sau lưng có luồng gió lạ hắt tới, hắn không thèm suy nghĩ gì cả, dùng mũi chân nhún mạnh trên đất một cái nhào lộn ra sau bốn thước.
Kêu đùng một tiếng.
Tức thì một chưởng của Bất Bại Ông đánh trọn vẹn vào trung môn của Chúc Long. Chúc Long kêu ự một tiếng loạng choạng té lùi ra sau bốn năm bước liền, nước máu từ nơi đường tét kiếm thương phun ra tua tủa. Gã đau đến đỗi mặt mày méo mó và cứ nghiến răng kêu ken két.
Bất Bại Ông thất mình đánh lầm người phe ta, bất giác ngẩn người ra tại chỗ.
Chỉ khoảnh khắc tíc tắc này đủ để Trần Gia Lân xuất thủ, bóng kiếm đen như mực lóe lên một cái, kế đó là một tiếng kêu ự, chỉ thấy Bất Bại Ông nhảy lùi ra sau hơn tám thước, ngực áo hiện ra ba đường tét nhưng không thấy chảy máu.
Trần Gia Lan bỗng cảm thấy có luồng kiếm khí từ bên hông hắt tới, hắn lập tức đảo mình quơ kiếm quét lia lịa.
Tiếng binh khí chạm vào nhau kêu cheng cheng nghe thật điếc tai, chính Mẫu Đơn lệnh chủ đã xuất thủ.
Trần Gia Lân chẳng chần chừ chút nào, lập tức hồi kiếm tấn công vào người Bất Bại Ông nhanh như điện chớp, quả thực kiếm pháp này đã làm kinh thế động tục.
Bất Bại Ông kêu ự một tiếng té ngồi trên đất, cuối cùng Bất Bại Ông đã bại trận.
Trần Gia Lân phóng mắt nhìn tới trước bất giác giật mình kinh hãi, trước ngực Bất Bại Ông hiện ra một đường tét lớn đã lồi xương ra ngoài, nhưng lạ lùng thật vẫn không thấy chảy máu ra chút nào hết.
Mẫu Đơn lệnh chủ gầm hét nói:
– Có thể dừng tay được rồi!
Trần Gia Lân thu kiếm đưa mắt nhìn Mẫu Đơn lệnh chủ, nghiến răng nói:
– Lệnh chủ sợ đổ máu chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
– Tôn khách nói đùa chứ, bản tọa luôn luôn chẳng kiêng sợ đổ máu, thế nhưng bản tọa cần phải làm sáng tỏ nguyên nhân tại sao tôn khách đã đối địch với bản môn trước.
Nói xong, bà ta cười lạnh lùng vài tiếng liền. Trần Gia Lân trầm giọng nói:
– Bây giờ tạm thời chớ nói vấn đề này trước đã, tại hạ xin hỏi lại lần nữa, có phải quý môn hạ đã bắt cóc một tiểu hài nhi chăng?
Mẫu Đơn lệnh chủ chẳng do dự chút nào trả lời ngay:
– Tuyệt đối không có chuyện đó. Trần Gia Lân nghiến răng nói:
– Khá lắm, chính miệng lệnh chủ đã trả lời như thế, nếu về sau điều tra ra sự kiện này là do quý môn hạ gây nên, tại hạ tuyên thệ rằng sẽ máu nhuộm Thiên Hương môn gặp người nào giết người nấy cho mà coi.
Câu nói chứa đầy máu tanh, khiến người nghe thấy phải rùng mình rợn tóc gáy. Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng đằng hắng một tiếng nói:
– Bây giờ tôn khách có thể cho biết lập trường rồi chứ?
Trân Gia Lân suy nghĩ giây lát, bây giờ Bất Bại Ông và Chúc Long thảy đều mất hết sức chiến đấu, xem như Mẫu Đơn lệnh chủ đã đơn chiếc. Đây quả thực đúng là một cơ hội ngàn vàng để kết liễu bà ta, nếu bỏ lỡ dịp này quyết không tìm được cơ hội thứ hai đâu, hắn suy nghĩ đến đây, liền cất bước tiến tới, nói:
– Tại hạ sẽ…
Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng lượn mình nhảy sang bên trái, từ trong tay đại hán nọ lôi Võ Lâm Tiên Cơ qua, đưa kiếm vào cổ họng nàng, lạnh lùng nói:
– Nếu tôn khách dám tiến tới một bước nữa, bản tọa sẽ giết y trước! Trần Gia Lân giật mình dừng bước lại, hớt hải nói:
– Ngươi dám ư?
Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
– Tôn khách cứ việc thử xem bản tọa có dám hay không?
Quả thật Trần Gia Lân không ngờ đối phương lại chơi đòn này, hắn ngẩn người trong giây lát, bỗng nhiên đảo người một cái bấu chặt vào cổ tay Chúc Long vặn ra sau nhanh như chớp, hắn pháp kê kiếm vào cổ họng Chúc Long, nói:
– Này lệnh chủ, chúng ta công bằng giao dịch.
– Há há há…
Chúc Long nghiến răng nói:
– Nếu tại hạ không chết, ắt phải báo phục không sai.
Trần Gia Lân chẳng thèm để ý lời nói của gã chút nào cả, trợn mắt nhìn Mẫu Đơn lệnh chủ nói:
– Lệnh chủ cho rằng buồn cười lắm chăng? Mẫu Đơn lệnh chủ ngưng cười nói:
– Té ra mục đích của tôn khách chỉ vì giang hồ đệ nhất mỹ nhân, bản tọa sớm đã tiên liệu được điều này rồi, bây giờ Chúc Long tổng giám đã lọt vào tay tôn khách, muốn giết thì cứ việc hạ thủ, nhưng bản tọa phải cảnh báo trước, nếu giết chết y, không cần bản môn ra mặt cũng sẽ có người tìm tôn khách đòi nợ, bản tọa xin nhắc nhở lần nữa, nếu giết chết y… Mặc dù thiên hạ này tuy rộng lớn bao la, nhưng tôn khách ắt không còn chỗ dung thân.
Trần Gia Lân chẳng thèm suy nghĩ, điên cuồng nói:
– Tại hạ bất kể gì hết!
Mẫu Đơn lệnh chủ cười lạnh lùng nói:
– Thế thì mời tôn khách cứ hạ thủ, bản tọa cũng chẳng bận tâm chút nào cả.
Tức thì Trần Gia Lân lại lấy làm khó xử, giết Chúc Long thì rất dễ dàng, thế nhưng cũng chẳng cứu được Võ Lâm Tiên Cơ.
Mẫu Đơn lệnh chủ bỗng thay đổi giọng nói:
– Tôn khách hãy buông Chúc tổng quản ra đi, chúng ta vẫn có thể giải quyết vấn đề này một cách êm đẹp.
Trần Gia Lân đánh liều nói:
– Không, ngoại trừ lệnh chủ buông người trước!
Mẫu Đơn lệnh chủ đã đọc được tâm ý của Trần Gia Lân, nên bà ta bình tĩnh nói:
– Tôn khách nên biết rằng, điều này không thể được. Võ Lâm Tiên Cơ la lớn tiếng nói:
– Thưa đại hiệp, chớ bận tâm sự sống chết của ta, hãy vì võ lâm trừ hại đi, bằng không ngài sẽ ân hận suốt đời cho mà coi.
Mẫu Đơn lệnh chủ lạnh lùng nói:
– Ngọc Phân, chớ quên rằng ngươi là đệ tử của bản môn cơ! Võ Lâm Tiên Cơ la lớn tiếng nói:
– Đại hiệp, hãy hạ thủ nhanh lên! Một mạng đổi lấy ba mạng chẳng thiệt thòi chút nào cả.
Trần Gia Lân động lòng nghĩ bụng: “Quả thực nàng nói chẳng sai chút nào, thế nhưng mình làm sao nhẫn tâm để cho nàng chết ư?”