Khuynh Anh bị hoảng sợ, lưng dựa sát vách tường, nếu Trường Minh đến gần chút nữa, nàng liền thật có thể xuyên tường.
Ánh mắt nàng gắt gao trừng đôi giày của hắn, hoàn toàn không dám ngẩng đầu.
“Nàng là đang sợ ta.” Trường Minh nói rõ.
“Vì sao?” Dừng một chút, hắn lại tiếp tục hỏi.
Khuynh Anh trầm mặc. Trầm mặc. Luôn luôn trầm mặc.
Nàng cũng muốn biết tại sao mình phải sợ hắn, không phải cũng là kẻ có một cái mũi hai con mắt một cái miệng sao? Không phải là hoàng tử điện hạ khí thế cường đại sao? Thời điểm Lam Đồ Điên tức giận cũng chưa thấy nàng sợ hãi như vậy, Thần vương thần hậu khí thế soàn soạt cũng chưa thấy nàng chạy đến tè ra quần như vậy. Nàng nhất định là trúng ma thuật mới có thể sợ một nam nhân đến trình độ như vậy.
Cảm giác được hơi thở của hắn phất qua trán của mình, nàng chỉ cảm thấy cả sống lưng đều nổi da gà.
“Ngẩng đầu nói chuyện.” Ngữ khí lạnh lẽo ra mệnh lệnh.
Khuynh Anh nhất thời cảm giác mình như con thỏ bị diều hâu theo dõi, lắp bắp bật thốt lên: “Thật có lỗi, điện hạ Trường Minh, ta… cổ ta bị trật.”
Lại là một trận trầm mặc quỷ dị.
“Đầu lưỡi cũng bị cắn sao?”
“Hả?”
“Lam Tranh làm?”
Khuynh Anh đang kinh sợ vấn đề này, đột nhiên trên cổ truyền đến một trận lạnh lẽo, sợi tóc bị một ngón tay vén lên, phía trên cổ, một đoạn xương quai xanh trắng như tuyết liền bại lộ trong không trung.
Chính là trên cái đoạn xương đó lại cố tình có một chỗ hồng hồng – – như là dấu hôn, chói mắt hết sức.
Ánh mắt Trường Minh híp lại, nhiệt độ bốn phía nháy mắt giáng xuống tới điểm băng.
Khuynh Anh bị nhìn chằm chằm như vậy, nơm nớp lo sợ nói: “Thật có lỗi, điện hạ, ta phải…”
“Nơi này không có chuyện của nàng.”
“Nàng không phải Thần Tộc, theo lý thuyết nàng không có tư cách xuất hiện tại nơi này.”
Đến dùng từ cũng giống nhau, không thẹn đều là hoàng tộc vạn ác.
“Ta đáng sợ như vậy sao?” Hắn đột nhiên lại hỏi.
Khuynh Anh gật đầu.
“Hả?”
Nàng lại vội vã lắc đầu như trống bỏi.
Núi băng rốt cục phóng ra một tia sáng, trên cổ Khuynh Anh trở nên ấm áp sáng rọi, ánh sáng trên bàn tay Trường Minh phóng lên che đậy dấu hôn hồng nhạt kia, làm cho nó biến mất.
Cả người Khuynh Anh cứng ngắc, một cử động nhỏ cũng không dám. Tầm mắt của nàng vẫn dán trên mặt đất, không dám ngẩng đầu.
Động tác của hắn rất chậm, chậm đến gần như chà xát lên cảm xúc của nàng, trên ngực như bị cái gì đó níu chặt, khiến hô hấp của nàng cũng bắt đầu đình trệ.
Nơi bị hắn đụng vào có một loại cảm giác áp bách khó thừa nhận, hắn càng gần nàng càng sợ hãi.
Đột nhiên!! Trong nháy mắt!!
– – dã thú màu đen!
– – vách núi đen!
– – biển lửa điên cuồng!!
– – tuyết trắng bay xuống, thống khổ bị xé xác, kinh hoảng mà bi thương bất lực!!!
Một hình ảnh tuyệt vọng mạnh mẽ nổ tung trong đầu nàng!!
“Không!” Khuynh Anh đột nhiên hét lên đẩy ngón tay Trường Minh ra.
Một đôi mắt màu đen to hoảng sợ nhìn hắn, dường như hắn là mãnh thú, một giọt chất lỏng lạnh lẽo bỗng dưng từ khóe mắt nàng trượt xuống, chảy vào cổ, tiếp theo cả người cũng bắt đầu run run.
Trường Minh hơi hơi nhíu mày muốn thò tay giữ chặt cánh tay của nàng: “Nàng làm sao vậy?”
Khuynh Anh giống chim sợ cành cong, co rúm lại né tránh hắn.
“Không, không được đẩy ta xuống…” Nàng run run phun ra mấy chữ, lại cả chính mình cũng không biết ý tứ câu nói kia.
Nhưng sắc mặt Trường Minh liền thay đổi, ngón tay duỗi ở trong không khí cứng đờ, sau đó mạnh mẽ khóa lại nàng: “Nàng là ai???”