Phía trước Hoàng Hà tiểu hiên có một ngôi đình nhỏ, đoạn giữa của Hoán Hoa Khê chảy qua dưới đình.
Có một người đang ngồi khoanh chân trong đình, mặt hướng ra phía sông, giống như đang đả tọa vận khí.
… Nhưng người này không bao giờ còn có thể đả tọa vận khí được nữa.
Bởi vì đốt sống thứ bảy sau lưng hắn đã bị người ta dùng một kiếm xuyên thủng, kiếm còn chưa rút ra hết, người đã chết.
Người này không phải ai khác mà chính là Đường Đại!
Tứ Xuyên đất thục, Đường môn Đường Đại!
Đường Đại bị ám sát.
Bị đối phương từ phía sau lưng, dùng kiếm đâm trúng yếu huyệt mà chết,
Đường Đại không ngờ lại chết trong đình viện tại Hoàng Hà tiểu hiên, trong nội viện Kiếm lư nhà họ Tiêu Hoán Hoa, Cẩm Giang Thành Đô.
Tiêu Thu Thủy chỉ cảm thấy một luồng máu nóng xộc thẳng lên, lời của Đường Đại như còn vang bên tai.
“Tiêu đại hiệp, giờ ngài có đuổi tôi cũng không đi nữa, tôi với con trai ngài đã là bằng hữu rồi. Vì bằng hữu mà chịu hai đao, tuyệt không chối từ, ngay từ cổ đã như vậy rồi.”
Vậy mà Đường Đại đã chết.
Tiêu Thu Thủy lòng đau như cắt, gầm lên một tiếng, lao tới đoạt lấy kiếm của một kiếm thủ Hổ tổ, gia nhập chiến đoàn!
Trong đình viện, Đặng Ngọc Hàm mặt trắng bệch như giấy, kiếm xuất như gió.
Nam Hải kiếm pháp trước nay luôn cay độc, phần lớn đệ tử Nam Hải đều có thể lực không tốt.
Đặng Ngọc Hàm vừa xuất kiếm vừa sở dốc, nhưng tuyệt không phải vì thể lực không đủ mà là đang cực kỳ phẫn hận!
Đối thủ của Đặng Ngọc Hàm là một người áo đen, mặt che mạng đen.
Cho dù kiếm pháp của Đặng Ngọc Hàm có cay độc thế nào, tàn độc thế nào cũng không thể làm bị thương người kia. Người áo đen tránh trái, né phải, tiến ngang, lùi dọc, giống như cánh bướm bay lượn giữa kiếm của Đặng Ngọc Hàm.
Do vậy trong tám kiếm thủ đóng tại Hoàng Hà tiểu hiên, một người chạy đi thông báo với Tiêu Tây Lâu, bảy người còn lại đều rút kiếm bao vây lấy người kia.
Tiêu Thu Thủy vừa tới, tiện tay đoạt lấy một thanh kiếm, nhất thời kiếm khí đại thịnh!
Tiêu Thu Thủy xuất kiếm, đâm thẳng tới một nhát, khí thế không gì cản nổi!
Người áo đen kia không kịp đề phòng, giật mình hoảng hốt, vụt nghiêng người sang bên, tư thế vô cùng cuốn hút, giống như đang bay múa, tuy vậy mạng đen che mặt vẫn bị một kiếm của Tiêu Thu Thủy hất lên!
Tấm mạng bay lên, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm đều sững người.
Mạng che mặt bị hất mở, dây buộc tóc cũng bị cắt đứt, mái tóc dài mềm mại đổ xuống như một dòng thác đen, dưới ánh sao, đôi mắt cô gái đen trắng phân mình, dưới ánh trăng, dung mạo cô gái như hoa như ngọc.
Cô gái đang phẫn nộ, chính vì phẫn nộ mà khuôn mặt còn chút non nớt của cô mang theo một luồng sát ý ngoan độc. Chính trong một thoáng chốc đó, Tiêu Thủ Thủy chợt cảm thấy tay trái bỏng rát, đã trúng phải một mũi phi tiêu!
Tiêu Thu Thủy bừng giận, đầu óc vụt tỉnh táo lại, trong lòng thầm hô: “Tiêu Thu Thủy ơi là Tiêu Thu Thủy, ngươi vừa thấy một cô gái dung mạo xinh đẹp một chút là đã thất thần như vậy, thử hỏi làm sao có thể thấy Thái Sơn đổ xuống mà không biến sắc, làm sao có thể đảm đương đại sự võ lâm đây!”
Lúc này Đặng Ngọc Hàm đã giao đấu với cô gái, trong bóng tối, thân pháp nàng ta cực nhanh, võ công tuyệt không dưới Tiêu phu nhân, dung mạo tuyệt thế cũng đã không còn thấy rõ được nữa.
Đột nhiên, trường kiếm Đặng Ngọc Hàm bỗng “xoảng” một tiếng, rơi xuống đất, ba mũi phi hoàng thạch vừa đánh bay kiếm hắn!
Hải Nam kiếm phái thành danh nhờ khoái kiếm, nhưng cô gái này không ngờ lại có thể dùng ám khí bắn trúng thân kiếm đang phóng nhanh tới, nhãn quang, thủ pháp, tốc độ dùng ám khí tuyệt không kém gì Đường Đại.
Tiêu Thu Thủy lại lập tức xông tới, không hề có chút sợ hãi!
Khi Tiêu Thu Thủy xông tới, với thân thủ của cô gái kia, có ít nhất là ba cơ hội có thể phóng ám khí giết chết hắn.
Nhưng khi Tiêu Thu Thủy tới gần, ánh trăng lạnh lẽo hắt nghiêng lên mặt, cô gái kia nhận ra hắn, hắn chính là người đã hất mở mạng che mặt của nàng.
Nàng sinh ra trong một gia đình thế tộc cổ xưa, từ rất sớm đã theo huynh đệ tỷ muội ra ngoài hảnh tẩu giang hồ. Trong tâm hồn ngây thơ của nàng lúc nhỏ, từng được nghe kể rất nhiều cậu chuyện, lại càng nghe qua khi những thiếu nữ xinh đẹp xuất giá, nến hồng chiếu hoa dung, phòng kín khóa gió xuân, người chồng dịu dàng dùng chiếc móc câu vàng tinh xảo, khẽ nâng tua vải phượng quan che phủ khuôn mặt vợ yêu.
… Câu chuyện sau đó như thế nào, nàng cũng không biết nữa, nhưng câu chuyện vẫn rất động lòng người, mà nay, nam tử xa lạ, lỗ mãng, mạnh mẽ đó lại dưới ánh trăng, dùng một thanh trường kiếm, hất mở mạng che mặt của nàng.
Cô gái trong lòng chấn động, hơi chần chừ không xuất thủ. Thoáng chần chừ đó chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng một nháy mắt đó đã khiến nàng bỏ lỡ ba cơ hội tuyệt vời để ra tay, Tiêu Thu thủy đã lao tới gần.
Ám khí chỉ có thể đánh xa, không thể dùng đánh gần, Tiêu Thu Thủy một khi áp sát, ám khí của cô gái liền vô hiệu.
Tiêu Thu Thủy đánh ra một quyền!
Cô gái khẽ cong hai tay!
Võ công của cô gái lại kém xa ám khí của nàng, thủ pháp tuy xảo diệu nhưng do vội vã phản ứng, không kịp chống đỡ sức mạnh của Tiêu Thu Thủy nên nhất thời hay tay tê dại. Tiêu Thu Thủy dùng cánh tay còn lại đánh ra một chưởng!
Vốn cánh tay này đã trúng một mũi phi tiêu của cô gái, Tiêu Thu Thủy chỉ muốn dùng nó để đòi lại chút công đạo.
Tiêu Thu Thủy đánh tới một chưởng, cô gái liền không tránh né được nữa.
Chưởng này của Tiêu Thu Thủy mang theo thù hận, Đường Đại không chỉ là trưởng bối của hắn, mà còn là bằng hữu của hắn.
Không ai được phép giết bằng hữu của Tiêu Thu Thủy.
Kẻ nào giết bằng hữu của Tiêu Thu Thủy, Tiêu Thu Thủy sẽ liều mạng với kẻ ấy.
Ngày đó Vô Hình, tay sai của Thiết oản thần ma Phó Thiên Nghĩa, giết Đường Nhu, Tiêu Thu Thủy cũng liều mạng với Phó Thiên Nghĩa, hợp sức với Tả Khâu Siêu Nhiên, Đặng Ngọc Hàm, kết liễu lão tại Cửu long bôn giang!
Một chưởng toàn lực của Tiêu Thu Thủy đánh ra, mắt thấy sắp sửa đánh trúng đối phương, trong đầu lại chợt chấn động. Hắn ngửi thấy một mùi u hương nhàn nhạt, tựa mùi hoa quế, như có như không.
Lúc này, Tiêu Thu Thủy lại đối mặt với cô gái.
Đôi mắt nàng ta trắng bạch phân minh, như núi sâu, như nước mát.
Cái mũi trắng nõn của nàng ta uốn lên một hình cung mỹ lệ.
Đôi môi hơi nhếch lên, cố chấp kiên cường của nàng ta, không còn chút huyết sắc.
Tiêu Thu Thủy giật mình, không phải bởi vì cô gái ấy xinh đẹp, mà vì cô gái này giống như cực kỳ quen thuộc với hắn, chỉ cách nhau trong gang tấc, mà cũng như chưa từng gặp mặt, xa tận chân trời.
Cô gái này đúng là một thiếu nữ, mặc dù chuyện đó chẳng có gì là quan trong cả, nhưng ở sâu trong lòng Tiêu Thu Thủy lại giống như vang lên tiếng tiêu giữa đêm vắng, từ trên lầu cao truyền xuống, vô cùng bi thương.
Tiêu Thu Thủy thở dài chán nản, vụt thu chưởng về.
Cũng có thể vì cô ta là phụ nữ, Tiêu Thu Thủy không muốn đánh một chưởng vào ngực nàng ta.
Cho dù hắn muốn cô gái này phải chết, hắn cũng không muốn hủy hoại danh tiết nàng ta. Mặc dù hắn cũng không biết, cô ta cũng vì hắn mà bỏ lỡ ba cơ hội hạ sát thủ.
Tiêu Thu Thủy tuyệt không phải loại quân tử giữ kẽ, lại càng không phải cao nhân thánh hiền không gần nữ sắc, hắn cùng mấy người anh em Tả Khâu Siêu Nhiên, Khang Kiếp Sinh, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đặng Ngọc Hàm cũng thường xuyên nói chuyện về con gái.
Nói về chuyện con gái thích cười, nói về chuyện con gái thích làm nũng, nói về chuyện con gái lắm mồm lắm chuyện, nói về chuyện con gái vô lý khó chiều.
Sau đó bọn hắn liền vỗ ngực, uống rượu, khoe khoang mình là nam tử hán!
Mặc dù bọn hắn chưa từng có một người con gái nào thuộc về mình.
Tiêu Thu Thủy không đánh xuống chưởng này, không chỉ bởi vì thương hương tiếc ngọc, mà càng quan trọng hơn, cô gái này là một cô gái, còn Tiêu Thu Thủy là một nam tử hán đường đường chính chính.
Tiêu Thu Thủy không hạ sát thủ, cô gái kia lại bỗng hạ sát thủ!
Sắc mặt cô gái trắng bệch, không còn một chút máu. Đến bản thân cô ta cũng không ngờ rằng mình lại để cho Tiêu Thu Thủy xông tới gần, còn bản thân thì cam tâm tình nguyện bỏ lỡ ba cơ hội, ba cơ hội ra đòn sát thủ.
Mà chính vì cô gái ý thức được chuyện đó, hiểu được chuyện đó cho nên trong lòng càng tức giận chính mình, mắt thấy Tiêu Thu Thủy đánh ra một chưởng liền lập tức hạ sát thủ!
Cô ta không trực tiếp ra đòn mà vung hai tay lên, trái phải bốn ngọn ngũ lăng phiêu chia làm hai đường bắn ra, nửa đường xoay chuyển, không ngờ lại bắn vào sau lưng Tiêu Thu Thủy!
Loại phi tiêu này vừa nhanh vừa mạnh, hơn nữa còn không mang theo nửa tiếng gió, Tiêu Thu Thủy căn bản không hề biết, mà dù có biết cũng chưa chắc đã có thể tránh nổi.
Nhưng lúc này, Tiêu Thu Thủy lại thu chưởng lùi về sau, bước lùi này cũng ngang với lao thẳng vào bốn mũi ngũ lăng phiêu!
Lần này, đến cả cô gái cũng phải kinh hô!
Cô ta cũng không thể tưởng tượng được Tiêu Thu Thủy lại thu chưởng, trong khoảnh khắc, cô gái mặc dù cảm kích nhưng không có cách nào thu hồi ám khí đã bắn ra!
Một người khác cũng kêu lên kinh hãi là Đặng Ngọc Hàm, hắn chỉ kịp bắt lấy hai mũi ngũ lăng phiêu, cả hai lòng bàn tay đều đẫm máu, nhưng vẫn còn hai mũi, mắt thấy đã sắp sửa cắm vào lưng Tiêu Thu Thủy!
Đặng Ngọc Hàm ra tay toàn lực bắt phi tiêu thế mà tay còn đầy máu, bị phi tiêu bắn trúng sau lưng, Tiêu Thu Thủy còn có cơ hội cứu chữa nữa sao?
Đúng lúc đó, ánh tiêu vụt tắt.
Phi tiêu đã biến mất, biến mất trong tay một người.
Hai bàn tay như sắt thép của một người như sắt thép.
Hai mũi ngũ lăng phiêu có thể khiến hai chưởng Đặng Ngọc Hàm đổ máu, rơi vào tay người này lại giống như đá chìm xuống biển.
Người này chính là Chu Hiệp Vũ.
Thiết y, thiết thủ, thiết kiểm, thiết la võng, Chu Hiệp Vũ!
– Chu thúc thúc!
Đặng Ngọc Hàm mừng rỡ hô lên.
Tiêu Thu Thủy giật mình, quay đầu lại chỉ thấy tại trường đã lại có thêm một người nữa… Tiêu Tây Lâu.
Tiêu Thu Thủy không dám tưởng tượng cơn thịnh nộ của cha… Tự trách mình vì mỹ sắc mà làm hỏng việc, thiếu chút nữa thì bỏ lại tính mạng!
Nhưng có vẻ Tiêu Tây Tây tuy đau thương nhưng không hề nổi giận.
Chỉ nghe Tiêu Tây Lâu hỏi:
– Đường đại hiệp chết như thế nào?
Đặng Ngọc Hàm sắc mặt trắng bệch, Tiêu Tây Lâu sai hắn hộ pháp cho Đường Đại, Đường Đại lại mất mạng:
– Là ả ta giết!
Cô gái giật mình, ánh mắt từ giận giữ biến thành kinh ngạc, rồi sang mê mang.
Tiêu Tây Lâu liếc nhìn cô gái một cái, lại hỏi:
– Rút cuộc là mọi chuyện thế nào?
Đặng Ngọc Hàm đáp:
– Khi cháu hộ tống Đường đại hiệp tới trước cửa Hoàng Hà tiểu hiên, Đường đại hiệp đã tỉnh lại. Tuy hắn trúng độc rất nặng nhưng thần trí vẫn cực kỳ tỉnh táo, liền bảo cháu ở trong Kiếm lư Tiêu gia rất an toàn, một mình chữa độc là được, lại bảo cháu không cần lo lắng.
– Đường đại hiệp tự uống mấy viên thuốc xong liền ngồi xuống nhắm mắt điều tức. Cháu ở bên cạnh hộ pháp, trong đầu thì nghĩ, Kiếm lư Hoán Hoa, tường đồng vách sắt, kẻ nào có thể xông vào được?… Không ngờ đúng lúc đó, một kẻ mặc áo đen phóng tới, đâm thẳng một kiếm vào trước mặt.
Tiêu Thu Thủy nghe tới người đó, trong lòng cũng chấn động, lúc hắn đi qua hành lang, không phải cũng bị đâm thẳng một kiếm vào mặt sao?!
Tính toán thời gian, kẻ đó đâm Tiêu Thu Thủy một kiếm xong liền tới ám sát Đặng Ngọc Hàm.
Chỉ nghe Đặng Ngọc Hàm nói tiếp:
– Kẻ đó kiếm pháp tuy cao nhưng giống như đang hốt hoảng tránh né, kiếm tuy nhanh nhưng tư thế rối loạn, đến tùy đột ngột nhưng bố cục không chu toàn, vì thế cháu vẫn đỡ được nhát kiếm ấy.
– Bọn cháu giao thủ hai chiêu, hắn chiếm trước chủ động, nắm được thượng phong nhưng ba kiếm không thành liền lập tức bỏ chạy. Cháu vội vã đuổi theo, chưa được vài bước liền sực nhớ ra Đường đại hiệp đang trị độc, không được để có người quấy nhiễu nên lập tức quay về, không ngờ lại thấy ả áo đen này đang đứng cạnh Đường đại hiệp, còn Đường đại hiệp thì đã trúng ám toán mất mạng, cháu thấy… Chính là ả ta đã hại chết Đường đại hiệp!
Trong ánh mắt anh liệt của cô gái có bảy phần lãnh đạm, liếc nhìn Đặng Ngọc Hàm một cái.
Tiêu Tây Lâu hỏi:
– Khi vị cô nương này giao đấu với cậu có dùng tới kiếm không?
Đặng Ngọc Hàm ngẩn người:
– Không có.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Trên người vị cô nương này không có kiếm, ai cũng có thể thấy, Đường đại hiệp lại chết dưới kiếm.
Đặng Ngọc Hàm vẫn hậm hực nói:
– Cho dù không phải thủ phạm thì cũng có thể là đồng mưu.
Một giọng nói còn lạnh hơn thép vang lên, từ từ từng chữ một:
– Tuyệt đối không thể là đồng mưu.
Người nói không ngờ lại là Thiết y, thiết thủ, thiết diện, thiết la võng Chu Hiệp Vũ.
Chỉ nghe ông ta nói như chém đinh chặt sắt:
– Bởi vì cô ta là Đường Phương, em ruột Đường Đại, cao thủ mĩ lệ nhất thế hệ thanh niên của Đường môn.
Đường Phương, Đường Phương
Đường Phương là đệ tử thanh niên hành tung phiêu hốt nhất, mỹ lệ nhất của Đường môn đất Thục.
Hóa ra Đường Phương là nữ.
Cô ấy chính là Đường Phương.
Chủ Hiệp Vũ chậm rãi giơ tay lên, thả lỏng ngón tay. Leng keng hai tiếng, hai mũi ngũ lăng phiêu rơi xuống, dưới ánh trăng sáp lấp lóe ánh ạc. Trên thân một mũi phi tiêu có khắc một chữ “Đường” nho nhỏ, trên mũi còn lại khác một chữ “Phương”.
Chu Hiệp Vũ nói:
– Loại Tử mẫu hồi hồn phiêu, phóng ra trước mặt, bắn trúng sau lưng người khác này, ngoài đệ tử Đường môn ra, không ai có thể sử dụng được.
Tiêu Thủ Thủy bỗng cảm thấy thật kinh hiểm, thật nhẹ nhõm, thật vui mừng.
Từ lúc hắn bắt đầu đối địch với cô gái này, hắn đã phải chịu gánh nặng rất lớn, thậm chí ra tay rất điên cuồng.
Đến bay giờ biết cô ta chính là Đường Phương, Đường Đại đương nhiên không phải do cô giết, Tiêu Thu Thủy như bỏ được tảng đá đề nặng trong lòng, rất là nhẹ nhõm. Mặt khắc lại cảm thấy may mắn là mình không hạ sát thủ, vì thế cũng cảm thấy rất kinh hiểm.
Còn về vui mừng, bản thân hắn cũng không nghĩ ra được nguyên do.
Hắn thực sự rất vui mừng, chính bản thân lại không biết là vì cái gì.
Đôi mắt hắc bạch phân minh của cô gái lại trào ra hai dòng lệ đau thương, dưới ánh trăng, nàng cắn môi quật cường, không để cho người khác nhìn thấy, vái chào Chu Hiệp Vũ, nói:
– Chu thúc thúc.
Lại quay sang phía Tiêu Tây Lâu:
– Tiêu bá bá.
Tiêu Tây Lâu nâng nàng ta dậy, thở dài, than:
– Đường chất nữ, chúng ta trách nhầm cháu, cháu đừng nổi giận.
Đường Phương không trả lời, khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục rơi lệ.
… Đại ca, huynh đi rồi, nay muội đã đúng là muội như huynh mong đợi, muội kiên cường rồi, muội không ỷ lại vào người khác rồi, nhưng huynh lại không thể thấy được nữa!
Tiêu Tây Lâu ảm đạm nói:
– Chúng ta đều biết, trong Đường môn, Đường đại hiệp sủng ái nhất là em gái mình, em gái hắn cũng là người hiểu Đường đại hiệp nhất, ai…
Đặng Ngọc Hàm không nhịn được, hỏi:
– Đường… Đường cô nương, cô tại sao… tại sao lại tới đây?
Trong thế hệ thanh niên của Đường môn đất Thục, khinh công Đường Xuyên là giỏi nhất, nhà họ Tiêu Thành Đô tuy phòng vệ nghiêm ngặt nhưng vẫn không làm khó được Đương Phương nhẹ nhàng như chim én.
Đường Phương lắc đầu, nước mắt cũng khẽ rung rộng bên khóe mắt:
– Tôi biết đại ca ở đây liền cố ý tìm tới, lại thấy người của Quyền Lực bang bao vây Kiếm lư, cho nên mới lẻn vào trong nội viện, muốn dọa đại ca một trận… Khi tôi tới nơi, đại ca máu vẫn còn chảy, lúc đó, vị huynh đài này còn đang giao chiến với kẻ áo đen kia. Tôi vừa định thần lại thì anh ta cũng không hỏi han, thấy người là đánh, sau đó… Sau đó vị này… vị này cũng tới.
Đường Phương nói chuyện giọng điệu nhẹ nhàng nhưng cũng cực kỳ rõ ràng. Lời nói giống như tiếng trống lớn đánh ầm ầm trong lòng Tiêu Thu Thủy cùng Đặng Ngọc hàm, hai người đều chỉ biết cười khổ.
Đặng Ngọc Hàm ngượng ngùng nói:
– Là tôi không tốt… Tôi ra tay trước.
Tiêu Thu Thủy nói:
– Tôi cũng… mạo phạm cô nương.
Chu Hiệp Vũ bỗng lên tiếng:
– Thu Thủy hất mạng che mặt lên, Ngọc Hàm liền không lấy hai đánh một, rất tốt. Thu Thủy một chiêu được lợi, lại không tiến công, càng tốt. Hai ngươi đều rất tốt, sau này võ lâm, không thể thiếu danh tiếng của hai ngươi.
Chu Hiệp Vũ rất ít khi nói chuyện, nhưng những lời này lại khiến Đặng Ngọc Hàm và Tiêu Thu Thủy đều mười phần cảm kích.
Tiêu Tây Lâu bùi ngùi nói:
– Đáng tiếc, Đường đại hiệp…
Đường Phương không nói gì, bước thẳng tới trước, xuyên qua hành lang, đi tới bậc thang, bước qua cầu uốn, đi lên đình viện, tới trước thi thể Đường Đại, yên lặng quỳ xuống, không nói một tiếng nào.
Dưới ánh trăng, chỉ thấy mái tóc nàng phủ xuống như nước thu, như thác đổ.
… Ta nhất định phải báo thù.
… Đường Đại, Đường Nhu.
Mọi người đang yên lặng đột nhiên nghe thấy từ phía Quan ngư các truyền đến tiếng quát tháo giận giữ!
Tiêu Tây Lâu giật mình:
– Không ổn.
Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm lập tức phóng đi!
Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm thân hình vừa động, Chu Hiệp Vũ vóc dáng cao lớn, vững chãi đã “vụt” một tiếng, vượt qua đầu họ, che phủ cả một mảng ánh trăng.
Chu Hiệp Vũ đề một hơi chân khí, dẫn đầu một quãng dài, mắt thấy trước mặt đã là Quan ngư các, chợt có một bóng người nhẹ nhàng uyển chuyển, đường cong uốn lượn tinh tế, đã đẩy cửa vào trong, chính là Đường Phương.
Đường Phương giỏi khinh công nhất, không ngờ còn ôm theo thi thể Đường Đại mà đi. Nàng mở cửa ra, chỉ thấy một thiếu niên, thiếu niên đó “xoảng” một tiếng rút kiếm ra, vừa thấy người trên tay Đường Phương lập tức tức kêu lên, vung kiếm định đâm!
Lúc này, Chu Hiệp Vũ đã tới nơi, vội quát:
– Kiếp Sinh, dừng tay!
Khang Kiếp Sinh dừng lại, nhưng khuôn mặt trắng trẻo đã đỏ bừng lên vì phẫn nộ.
Tiêu Tây Lâu quát:
– Kiếp Sinh, đã có chuyện gì?
Chu Hiệp Vũ giật mình, khi Khang Kiếp Sinh gào lên, Tiêu Tây Lâu thân thể còn chưa động, bản thân mình đã chạy đi. Bây giờ vừa tới nơi, Tiêu Tây Lâu đã ở ngay bên cạnh, bản thân vậy mà lại chẳng hề phát giác, trong lòng không hỏi thầm hổ thẹn.
Khang Kiếp Sinh run rẩy nói:
– Cha, ông ấy…
Tiêu Tây Lâu bước nhanh tới, chỉ thấy Khang Xuất Ngư sắc mặt đen kịt, không khỏi thất thanh:
– Khanh huynh sao lại…
Nhất thời không nói tiếp được nữa.
Bấy giờ, Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm cũng đã đến nơi, cũng đều kinh hãi.
Tiêu Tây Lâu định thần lại, hỏi:
– Với võ công của lệnh tôn, chất độc đã bị áp chế, tại sao lại…
Khang Xuất Ngư khàn giọng nói:
– Là thuốc… Là thuốc!
Tiêu Tây Lâu giật mình:
– Thuốc gì!
Tiêu Thu Thủy ánh mắt xoay chuyển, liếc nhìn bầu rượu trên bàn:
– Thuốc của Trương lão tiền bối?!
Khang Kiếp Sinh giận dữ:
– Chính là lão ta!… Sau khi uống thuốc rượu này xong, cha liền kêu thảm không ngớt, biến thành bộ dạng thế này! Chính là lão ta! Chính là thuốc của lão ta!
Tiêu Thu Thủy nhìn lại, chỉ thấy sắc mặt Khang Xuất Ngư tím đen, đã thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, Tiêu Tây Lâu nhất thời cũng lục thần vô chủ.
(Thiếu)
Khang Kiếp Sinh ngẩn người, trong lúc phẫn nộ nhất thời không biết trả lời như thế nào, Tiêu Thu Thủy đáp thay:
– Trương lão tiền bối nói, Khang sư bá trúng độc rất quái dị, người cũng không tra ra được. Thuốc này phải hòa vào rượu, hâm nóng lên rồi mới được uống.
Chu Hiệp Vũ hỏi:
– Khi ngâm thuốc vào rượu, ngươi có đi ra ngoài không?
Khang Kiếp Sinh ngây ra một chốc rồi mới nói:
– Có. Con đi tiểu một lần.
Chu Hiệp Vũ hỏi tiếp:
– Quay về rồi mới cho lệnh tôn uống thuốc?
Khang Kiếp Sinh giật mình hoảng hốt, đáp:
– Vâng.
Chu Hiệp Vũ không nói gì nữa.
Tiêu Tây Lâu không nhịn được, hỏi:
– Chu huynh cho rằng, khi Khang thế chất ra ngoài, có kẻ khác hạ độc vào rượu?
Chu Hiệp Vũ trầm ngâm một lúc, không trả lời ngay mà hỏi ngược lại:
– Trương tiền bối là thế nào trong phủ? Có tin tưởng được không?
Tiêu Tây Lâu hít sâu một hơi, đắn đo mãi cuối cùng mới nói:
– Thật không dám giấu, lão phu nhân đang ở trong phủ.
Chu Hiệp Vũ không ngờ lại cả kinh, hỏi:
– Lão phu nhân?
Tiêu Tây Lâu vuốt râu nói:
– Đúng là lão phu nhân.
Trên mặt Chu Hiệp Vũ bỗng lộ vẻ kính trọng chưa từng thấy qua, lẩm bẩm nói:
– Hóa ra là lão phu nhân.
Tiêu Tây Lâu nói tiếp:
– Trương tiền bối thật ra là hộ vệ của lão phu nhân.
Chu Hiệp Vũ đáp ngay:
– Vậy thì Trương tiền bối tuyệt không có vấn đề gì.
Tiêu Thu Thủy lông mày nhíu chặt lại, Đường Phương, Đặng Ngọc Hàm lại càng không hiểu gì cả.
… Lão phu nhân, lão phu nhân. Rút cuộc thì lão phu nhất là ai?
Tiêu Tây Lâu nhíu mày hỏi:
– Vậy thì kẻ hạ độc là ai?
Đúng lúc đó, dưới ánh trăng trong sáng mà lạnh lẽo, lại có một tiếng kêu thảm truyền tới.
Tiếng kêu phát ra từ phía Chấn mi các.
Tiêu Tây Lâu lập tức biến sắc, thân thể cũng lập tức biến mất.
Đường Phương cũng biến mất gần như cùng một lúc.
Chu Hiệp Vũ trước khi đi liền bỏ lại một câu với Khang Kiếp Sinh:
– Ngươi ở lại đây bảo vệ!
Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm chạy tới hiện trường cũng hoàn toàn bị chấn động, cực kỳ kinh hãi.
Trước Chấn mi các không ngờ lại có một người đang đứng, một người chết.
Kiếm của người đó vừa mới rút trong tay áo ra được một nửa thì đã bị kẻ địch dùng một kiếm xuyên thủng yết hầu, khiến cho ông ta dù chết nhưng tinh khí vẫn còn, cũng không ngã xuống.
Người chết này không ngờ lại chính là người thanh danh còn cao hơn bảy đại kiếm thủ, xuất đạo còn sớm hơn thất đại danh kiếm, Âm Dương thần kiếm Trương Lâm Ý.
Trương Lâm Ý hai mắt trợn trừng, trong mắt đầy vẻ khinh ngạc và khó tin.
Đương Phương khẽ hô lên:
– Ông ta là Trương lão tiền bối?
Sắc mặt, thần thái của Trương Lâm Ý thật sự quá đáng sợ, quá dọa người.
Tiêu Tây Lâu khổ sở nói:
– Chẳng lẽ, chẳng lẽ có người sử kiếm còn nhanh hơn cả kiếm của Trương tiền bối!
Chu Hiệp Vũ bỗng mở miệng:
– Không phải.
Tiêu Tây Lâu quay người lại, hỏi:
– Không phải?
Chu Hiệp Vũ trả lời như chém đinh chặt sắt:
– Không phải vì đối thủ kiếm nhanh, mà là Trương tiền bối không ngờ được rằng đối phương sẽ xuất kiếm.
Tiêu Tây Lâu quay lại nhìn Trương Lâm Ý vẫn đang đứng thẳng, chỉ thấy trong mắt ông ta đầy vẻ bất ngờ và phẫn nộ, không khỏi gật gật đầu.
Chu Hiệp Vũ nói:
– Có điều, kiếm của đối phương cũng thật sự không chậm, nếu không cho dù dù đột nhiên ra tay cũng không giết nổi Trương tiền bối.
Tiêu Tây Lâu vuốt cằm, nói:
– Chỉ cần kiếm của Trương tiền bối rút ra, kẻ đó sẽ không có chút lợi thế nào.
Chu Hiệp Vũ khẳng định:
– Vì thế, kẻ giết người chắc chắn phải là người Trương tiền bối không ngờ tới.
Tiêu Tây Lâu đưa mắt nhìn khắp toàn trường, nói:
– Hơn nữa, hơn nữa còn là người cực kỳ….
Đoạn hơi ngừng lại một chút rồi mới tiếp tục:
– Cực kỳ quen thộc với chúng ta.
Chu Hiệp Vũ gật đầu khẳng định:
– Kẻ đó giết Đường đại hiệp, lại hạ độc Khang tiên sinh, sau đó càng đột ngột tấn công Ngọc Hàm, Thu Thủy, rồi lại ám sát Trương tiền bối… Một mình kẻ đó!
Chu Hiệp Vũ hai mắt khẽ trừng, khuôn mặt không chút biểu tình vụt trở nên sắc bén.
Mấy người Tiêu Thu Thủy đều cảm thấy một luồng sát khí nặng nè, áp bức, khiến cho người ta phải nghẹt thở, chậm rãi lan tràn không gió đêm.
Tiêu Thu Thủy bỗng cả kinh, kêu lên:
– Bên trong Chấn mi các?
… Trương Lâm Ý bảo vệ Chấn mi các đã bị giết, trong các làm sao có trứng lành?(*)
… Nhưng mà lão phu nhân, Tiêu phu nhân có còn ở trong các không?
Tiêu Tây Lâu biến sắc, vội vã bước tới, đang muốn đẩy cửa tiền vào, đột nhiên, két một tiếng, cửa các mở ra, Tiêu phu nhân và lão phu nhân cùng xuất hiện trước cẳ.
Phía sau lão phu nhân, Tiêu phu nhân là ánh nến, ánh nến giống như hoa nở, rực rỡ sau lưng hai người. Tiêu Tây Lâu lùi một bước, cuống quýt vái dài, chẳng ngờ Chu Hiệp Vũ mặt sắt tâm sắt vậy mà lại quỳ xuống.
Lão phu nhân nhẹ giọng nói:
– Vị đại thúc này, hà tất phải hành lễ trọng như vậy?
Chu Hiệp Vũ cung kính đáp:
– Mạt tướng Hiệp Vũ, từng làm đến chức tổ phó sứ trong trinh kỵ đội dưới trướng đại nhân.
Lão phu nhân thoáng ngạc nhiên:
– Là Chu Thiết Tâm phải không?
Chu Hiệp Vũ lại mừng rỡ nói:
– Chính là Thiết Tâm, tiểu nhân không ngờ lão phu nhân vẫn còn nhớ tới tiểu nhân.
Lão phu nhân cười đáp:
– Bây giờ không phải đang trong quân, Thanh nhi cũng không ở đây, Thiết Tâm không cần phải đa lễ như vậy, cũng không cần cái gì đại nhân, tiểu nhân nữa!
Chu Hiệp Vũ vẫn cung kính như cũ:
– Tiểu nhân không dám. Xin được hỏi thăm sức khỏe Địch đại tướng quân!
Trong đầu Tiêu Thu Thủy chợt “ong” lên một tiếng, tai nghe thấy mấy chữ “Thanh nhi”, “Địch đại tướng quân”, chẳng lẽ lại là Địch Thanh danh chấn thiên hạ, trí dũng song toàn!?
Địch Thanh là một nhân vật bất thế.
Thời Tống trọng văn thần mà khinh võ tướng, do Tống Thái Tổ dấy binh tự lập làm hoàng đế nên đối với quan võ cầm binh đánh trận có quân công đều cực kỳ nghi kỵ, rất nhiều khống chế, khó cho thành nguyện vọng.
Địch Thanh lại tuyệt đối là ngoại lệ.
Ông ta từ nhỏ thích tập võ nghệ; kỵ thuật, tiễn pháp đều rất cao cường, lại được nghĩa mẫu trợ giúp, tiến vào kinh sư, dấn thân binh nghiệp, gia nhập cấm quân.
Ông ta võ nghệ siêu quần, to gan lớn mật, nhưng dáng vẻ lại tuấn mỹ, nho nhã, tạo thành vẻ đối lập mạnh mẽ. Đồng liêu thường châm chọc ông ta là “Nữ mặc nam trang”, “Nam nhi nữ tướng”, ông ta khiêm tốn, thu liễm, không lấy đó làm giận.
Khi đó, cấp binh sỹ gọi là “Xích lão”, thường đều phải thích chữ lên mặt, phòng ngừa bọn họ chạy trốn. Một ngày Địch Thanh đang trong quân tịch, vừa khéo gặp lúc tiến sỹ đỗ đạt khoa cử từ trong hoàng cung, xuân phong đắc ý, nghênh ngang bước ra, bách tính vây quanh mà xem phong thái, đồng liêu của Địch Thanh cảm thấy oán giận:
– Người ta đã thành trạng nguyên, chúng ta lại như tội phạm, bị thích chữ lên mặt, phú quý và thất vọng đúng là khác biệt!
Địch Thanh lại bình thản như không:
– Không thể nói như vậy! Công danh phú quý, đều phải xem tài năng mỗi người thế nào! Đại trượng phu phải nên lập công cầu danh, không nên hâm mộ những thứ hữu danh vô thực!
Mọi người nghe vậy đều cười Địch Thanh không biết tự lượng sức, thế nhưng Địch Thanh lại dụng công chăm chỉ, liên tiếp lập quân công, cuối cùng cũng thay đổi thành kiến, theo binh nghiệp cả đời cũng không có tiền đồ, của mọi người!
Lúc đó Tây Hạ vứt bỏ hòa ước, công khai xưng đế, xuất binh xâm phạm Thiểm Tây, Duyên Châu, quân tống sỹ khí quá thấp, sợ chiến bỏ trốn, càng đánh càng bại.
Chỉ có Địch Thanh dẫn một đội quân khoảng năm trăm người lại trong bại được thắng, không ai địch nổi.
Ông ta ở Duyên Châu bốn năm, liên tiếp đánh hai mươi lăm chiến dịch lớn nhỏ, có tám lần trúng tên bị thương nhưng vẫn kiên trì chiến đấu đếu cùng, thân tiên sĩ tốt, không lùi một bước. Do khuôn mặt ông ta tuấn tú, không đủ uy vũ, mỗi lần tác chiến đều mang mặt nạ đồng xanh hung dữ, là người đi đầu giết địch. Ông ta thường một mình một ngựa xông vào trận địch, dũng mãnh chém giết, không gì cản được, hoàn toàn đánh bại địch quân. Binh tướng Tây Hạ sợ hãi tôn làm “Thiên tướng”, “Thiên ma”, nghe tiếng là chạy.
Trong mấy năm đó, ông ta dùng binh lực cực ít, trước sau phá thành Kim Thang, đoạt Hòa Châu, diệt các tộc ở Bành Dương, Tuế Hương, Mao Nô, Thượng La, Khánh Thất, Gia Khẩu, của cải thiêu đốt hàng vạn, cờ trướng thu được hơn hai nghìn ba trăm, bắt sống hơn năm ngàn bảy trăm người. Ông ta lại xây thành Kiều Vu Cốc, dựng các trại Chiêu An, Phong Lâm, Tân Ngược, Đại Lang, bóp nghẹt điểm yếu hại xuất binh bố trận của Tây Hạ.
Địch Thanh cầm quân, chức vị rõ ràng, thưởng phạt phân mân, cùng chịu đói rét, chia nhọc nhằn với sĩ tốt. Có công ông nhường cho bộ hạ, có tội ông một mình gánh vác, có chiến ông xung phong hãm trận, có thưởng ông nhường cho đồng liều, được sĩ tốt vô cùng sùng bái, vui vẻ nghe sai khiến.
Có lần ông quyết chiến với quân Tây Hạ ở An Viễn, thân trọng thương mười chỗ, đã nguy đến tính mạng, nhưng nghe quân địch lại tới, ông giãy giụa đứng lên, một ngựa xông trước, trùng sát địch quân, hăng hái bất khuất. Những thuộc hạ khác được tinh thần liều chết của hông hiệu triệu cũng đều đánh lui kẻ địch xâm phạm.
Ông mang binh đánh trận, tiến lui đúng phép, đạo lý rõ ràng, rất được Kinh lược Phán quan Duẫn Thù khen ngợi, tiến cử ông ta với Kinh lược sứ Hàn Kỳ và Phạm Trọng Yêm.
Phạm Trọng Yêm cũng là một nhân vật không thể coi thường, không cần biết là văn tài, võ lược, trị thủy, hay can gián, quân sự, cải cách, tất cả đều có công trạng, đến cả trong quân Tây Hạ cũng thầm đánh giá: “Trong bụng lão già tiểu Phạm có cả vài vạn giáp binh!”. Phạm Trọng Yêm xưa nay rất giỏi dùng người, vừa thấy Địch Thanh, nghe cách nói năng, liền như nhặt được chí bảo, đối đãi đặc biệt, còn tặng ông ta một bộ “Tả thị xuân thu”, cố ý khuyên bảo:
– Là một vị tướng lĩnh, nếu chỉ biết đánh trận, không hiểu cổ kim thì cùng lắm cũng chỉ là cái dũng của kẻ thất phu mà thôi.
Phạm Trọng Yêm khuyên Địch Thanh chú tâm đọc sách, văn võ tịnh tu, lại dạy ông ta tinh thần “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ”(**). Địch Thanh cực kỳ cảm động, cuối cùng trở thành một vị đại tướng quân có thể quyết thắng nơi sa trường, lại có thể bày mưu tính kế, tinh thông binh pháp, hiểu rõ thị phi, biết tiết biết lui.
(*) Trong Tam Quốc diễn nghĩa, Tào Tháo sai người đến bắt Khổng Dung. Khổng Dung có hai con nhỏ, lúc ấy đang ở nhà đánh cờ, bỗng có người nhà chạy vào báo rằng:
– Có đình uý đến bắt tôn quân sắp sửa đem chém, sao hai công tử không trốn tránh cho mau?
Hai công tử nói:
– Trong cái tổ vỡ, trứng đâu có lành được?
Nói chưa dứt lời, đình úy đã đến bắt cả nhà Khổng Dung đem chém, thây Khổng Dung thì đem bêu ở ngoài chợ.
(**)Bài Nhạc Dương Lâu Ký của Phạm Trọng Yêm, ở đây chỉ trích đoạn cuối:
Trích:
嗟夫!予嘗求古仁人之心,或異二者 之為,何哉?不以物喜,不以己悲,� �廟 堂之高,則憂其民;處江湖之遠,則� �其 君。是進亦憂,退亦憂;然則何時而 樂耶?其必曰:「先天下之憂而憂,� �天 下 之樂而樂歟!」噫!微斯人,吾誰與 歸!時六年九月十五日。
Ta phù! Dư thường cầu cổ nhân nhân chi tâm, hoặc dị nhị giả chi vi, hà tai? Bất dĩ vật hỉ, bất dĩ kỷ bi, cư miếu đường chi cao, tắc ưu kỳ dân; xứ giang hồ chi viễn, tắc ưu kỳ quân. Thị tiến diệc ưu, thoái diệc ưu; nhiên tắc hà thì nhi lạc gia? Kỳ tất viết: “tiên thiên hạ chi ưu nhi ưu, hậu thiên hạ chi lạc nhi lạc dư”! Y! Vi tư nhân, ngô thuỳ dữ quy! Thì lục niên cửu nguyệt thập ngũ nhật.
Than ôi! Ta từng hỏi những cao nhân đời xưa, nếu không phải hai điều trên, thì do đâu? Không vui vì cảnh, không buồn vì mình, ở miếu đường trên cao, tất lo cho dân; ở sông nước ngoài xa, tất lo cho vua. Dù tiến cũng lo, lui cũng lo; vậy thì vui được khi nào đây? Tất nói là: “Lo trước cái lo của thiên hạ, vui sau cái vui của thiên hạ vậy”! Ôi! Con người nhỏ bé sao, ta thuở nào về! Đã sáu năm chín tháng mười lăm ngày. Thiên hạ chưa lo đã phải lo.
Thiên hạ đều vui mới có thể vui.
Trong lòng Tiêu Thu Thủy dâng lên một luồng nhiệt huyết, không khỏi cũng muốn quỳ xuống trước mặt Địch đại phu nhân.
Lão phu nhân bỗng nghiêm mặt nói:
– Không được: Hán Thần(*) cũng chẳng hơn thường dân. Nó và các vị đều giống nhau, đều muốn góp chút sức lực cho dân cho nước. Nó chỉ là một người dân Đại Tống đường đường chính chính, đại chí của nó cũng chính là đại sự trong lòng mọi người, còn phải nhờ chư vị hợp lực giúp đỡ. Người nó cần là đại trương phu biết vì dân vì nước, là huynh đệ tốt có trung có dũng, chứ không phải loại nô tài vong quốc quỳ gối vẫy đuôi!
Vị lão phu nhân này chính là mẹ nuôi của Địch Thanh.
Địch Thanh từ nhỏ đã không còn cha mẹ, đều nhờ vị lão phu nhân này coi Địch Thanh như con đẻ, vất vả khổ cực nuôi nấng dạy dỗ mới có thể trưởng thành. Địch Thanh coi bà như mẹ ruột, tận hết đạo hiếu.
Cùng năm đó, Nùng Trí Cao ở châu Quảng Nguyên gây loạn tại Quảng Nam, một đường tấn công, đoạt được Ung Châu, lại tiến binh dọc theo sông Tây Giang, thế như chẻ tre, liên tiếp phá chín châu, hơn nữa còn bao vây cứ điểm quân sự quan trọng phía nam Đại Tống: Quảng Châu.
Nùng Trí Cao dẫn man binh tràn qua các nơi, đốt phá chém giết, gian dâm cướp đoạt, chẳng từ một việc gì, một dải Quảng Nam, tiếng than dậy đất, bị vó sắt chà đạp thảm thiết.
Tống Nhân Tông trước sau phái quan văn Dương Bại, Dư Tĩnh, Tôn Hà chỉ huy đại quân, tới Quảng Nam thảo phạt quân giặc, nhưng vì triều Tống nhiều năm bỏ bê võ bị, đều thảm bại mà về. Nùng Trí Cao thừa thắng truy kích, rất nhiều quan binh các châu quận đều chỉ nghe tiếng là chạy, Nùng Trí Cao liên tiếp thắng lợi, thanh thế càng vang dội.
Đúng vào thời khắc nguy cấp đó, Địch Thanh vừa đẩy lùi quân Tây Hạ xâm phạm lại chủ động đứng ra xin hạ chỉ để ông mặc giác ra trận, xuất quân bình loạn. Hai quân giao chiến, các lộ hào kiệt Lưỡng Quảng đều đóng góp không ít công sức, vì thế được dân bản xứ tôn làm anh hùng, đối với Địch Thanh giải cứu muôn dân trong nước sôi lửa bỏng, yên dân giữ nước lại càng như cha mẹ tái sinh, mang ơn trọn đời.
Nùng Trí Cao thấy Phạm Trọng Yêm đốc quân, Địch Thanh cầm binh, sĩ khí như cầu vồng, hơn nữa còn nhanh chóng thu phục đất cũ, quân dân một lòng, hắn biết khó mà địch lại, liền treo thưởng lớn, hứa rằng: Ai có thể ám sát Địch Thanh, giết chết Phạm Trọng Yêm, ngày sau nếu có thể làm vương phía nam sẽ phong làm “Bảo quốc quân”, ngoài ra còn phong là “Thiên hạ binh mã đại nguyên soái”, thống lĩnh anh hùng hảo hán hai đường thủy bộ, nhận được đủ mọi công danh lợi lộc.
Phản quân lấy đó làm lệnh, sai người của Quyền Lực bang và Chu đại thiên vương, động dụng nhân vật lục lâm hai đường thủy bộ tương trợ.
Một đám lãnh tụ Quyền Lực bang lấy Lý Trầm Chu, Triệu Sư Dung làm chủ, đều không chịu trực tiếp xuất binh đối kháng đại quân Địch Thanh, nhưng lại ngầm phái cao thủ trong bang, bắt cóc Địch đại phu nhân, lấy đó để uy hiếp Địch Thanh, làm ông ta ném chuột sợ vỡ đồ, hơn nữa còn ép ông từ quan xuất ngũ, đổi thành một gã quan ngu tướng hèn khác, không đủ uy nhiếp.
Mặc dù bọn chúng có tính toán nhưng các nhân sĩ chính nghĩa của võ lâm bạch đạo đã hộ tống Địch đại phu nhân tới Hoán Hoa kiếm phái trước, không để độc kế của man binh thành sự thực.
Đây là tiền nhân hậu quả vì sao Địch đại phu nhân tạm thời ở trong Hoán Hoa kiếm phái.
Địch đại phu nhân nói tiếp:
– Thanh nhi chiến đấu ở Quảng Nam, bình loạn tặc đảng, Nùng Trí Cao muốn bắt lão thân và con dâu, làm loạn ý chí tác chiến của Thanh nhi. Ta và con dâu một tới Thành Đô, một đi Khai Phong. Ta đã tới tuổi này rồi, sống chết cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, chỉ sợ làm loạn đấu chí của Thanh nhi, dù thế nào cũng phải thoát khỏi ma chưởng của kẻ gian.
Tiêu Tây Lâu than thở:
– Địch tướng quân giết địch vì nước, liên lụy đến lão phu nhân. Chúng tôi không phải quân nhân, tự tiện bảo hộ lão phu nhân nhưng lại làm phu nhân phải kinh sợ, thật là hổ thẹn!
Địch đại phu nhân đáp:
– Tiêu đại hiệp khác khí rồi, quấy rầy quý phái, khiến cho Quyền Lực bang dốc quân xâm phạm, sinh linh đồ thán, đó là tội nghiệt của lão thân.
Tiêu Tây Lâu nghiêm mặt nói:
– Đại tướng phân xông pha sa trường, tại hạ không bằng một phần vạn, bảo vệ lão phu nhân là việc nghĩa không thể chối từ. Chỉ cần tại hạ còn một hơi thở, tất sẽ liều cả tính mạng, chỉ là… Chỉ là đám người tới xâm phạm này tuyệt không tầm thường. Quyền Lực bang ngoài câu kết với giặc cướp Tây Hạ, còn ngầm tư thông với đám gian tướng Lữ Di Giản, thực lực thâm hậu.
Địch đại phu nhân thở dài:
– Đúng thế. Trên đường đi, ta cũng bị mai phục liên tiếp, chỉ hận thân không một nghệ, nếu không cũng muốn giết mấy tên giặc bán nước… Cả quãng đường đều nhờ thím Trương bảo vệ chu đáo.
Tiêu Tây Lâu khổ sở nói:
– Bẩm báo đại phu nhân… Thím Trương… Thím Trương vừa mới bị kẻ khác giết chết…
Địch đại phu nhân “a” một tiếng, mấy người Tiêu Tây Lâu đứng dịch sang hai bên, lão phu nhân liền nhìn thấy thi thể dù chết vẫn không ngã xuống của Trương Lâm Ý.
Địch đại phu nhân khẽ run rẩy, Tiêu phu nhân vội vã nâng đỡ, nói:
– Vừa rồi tôi ở bên trong, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng rút kiếm, do bảo vệ lão phu nhân, không dám rời phòng, chẳng ngờ….
Trong mắt lão phu nhân ngấn lệ nhưng cô hết sức để không rơi xuống, một lúc sau mới nói:
– Thím trương không phải phụ nữ, ta đã biết trước. Ông ấy là anh em kết nghĩa của Địch Thanh, cố ý cải trang để bảo vệ ta, yêu cầu ta gọi ông là “thím Trương”.
– Cái mạng già này của ta cũng chẳng đáng gì, nhưng nếu ta chết, Thanh nhi sẽ cảm thấy nó làm liên lụy tới lão thân, chuyện này ảnh hưởng rất lớn đến đấu chí của nó.
– Còn nhớ khi phiên tướng Tây Hạ sai người tới báo, Thanh nhi bị giết, ta và con dâu đều không rơi một giọt nước mắt, không phải không sợ, mà là không tin. Non sông chưa yên Địch Hán Thần sẽ không chết, cũng không thể chết!
– Nhưng nếu man binh bắt được ta, ta sẽ không để bọn chúng đưa ta còn sống đến trước tiền tuyến. Ta dù chết cũng không làm loạn tâm chí Thanh nhi, càng không thể làm con tin để chiêu hàng quân Tống!
Địch đại phu nhân chậm rãi nói từng lời, chỉ có mấy câu, Tiêu Thu Thủy cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, hô lớn:
– Địch đại phu nhân, chúng tôi tuyệt không để người rơi và tay kẻ địch!
Địch đại phu nhân liếc nhìn Tiêu Thu Thủy, ánh mắt uy nghiêm mà hiền từ, nói:
– Đứa bé ngoan! Thanh nhi bây giờ chắc đang ở Côn Lôn quan, nếu không ngươi thật sự nên gặp nó một lần!
Câu nói này như tiếng sấm nổ vang trong lòng Tiêu Thu Thủy, biến thành một con rồng sét bay lượn giữa chín tầng trời.
Gặp Địch Thanh!
Gặp Địch Thanh là tâm nguyện cả đời của Tiêu Thu Thủy!
…. Thiên hạ chưa lo đã phải lo.
Trong lúc này, khắp cả triều đình đều có một xu hướng gọi là “Chứng sợ quân nhân”. Nguyên nhân chủ yếu là vì: triều Tống thành lập bắt đầu từ việc Triệu Không Dẫn được quân sĩ ủng hộ, khoác áo hoàng bào mà cướp thiên hạ của mẹ góa con côi. Do đó hắn cùng con cháu đều sợ bị quân lính lật đổ giống như vậy, chỉ có thể vĩnh viễn bài trừ quân nhân, không cho tham dự quân cơ, mỗi khi biên cương gặp chuyện là lại giao cho văn thần chỉ huy binh mã, dẫn đến việc quân đội ngoài mạnh trong yếu, quân bị sơ sài.
Có điều, một khi thật sự gặp chuyện chiến sự, đám quan văn lời lẽ hùng hồn nhưng chỉ biết điều binh trên giấy làm sao có thể đảm đương nổi! Xông pha quân mã, quyết chiến sa trường vốn không phải việc của kẻ nho sinh. Lúc này Địch Thanh chỉ dùng một nhóm quân, lập nên chiến công, khi lâm trận thì đeo mặt nạ đồng, tóc xõa ngang vai, cưỡi chiến mã, cầm trường thương, thân tiên sĩ tốt, tiến thẳng trận địch, không ai ngăn nổi, toàn thân bị thương không đếm nổi nhưng chưa bao giờ lấy đó để lòe người, nửa đời lập công vô số, chẳng cần tự khoe.
Địch Thanh sau khi lập công thành danh, trên mặt còn có chữ xăm lúc mới nhập binh, Tống đế thấy vậy bèn lệnh cho ông dùng thuốc xóa xăm.
Nhưng Địch Thanh lại chỉ mặt mình mà nói:
– Bệ hạ lấy quân công mà cất nhắc thần, chưa từng hỏi đến gia thế. Thần sở dĩ có được ngày hôm nay đều nhờ chữ xăm này ước thúc. Thần xin được giữ nó để khích lệ sĩ tốt, không dám phụng chỉ.
Ông dùng đó điều biểu đạt thái độ, ý là mãi ở trong quân, không hề hai lòng.
Nhờ Phạm Trọng Yêm chỉ dẫn, Địch Thanh chăm đọc binh pháp, nắm được yếu lĩnh, khi giao chiến với quân Tây Hạ đang xâm phạm Duyên Châu, quân đội nghênh chiến của Địch Thanh có rất ít binh mã, lực lượng lược chênh lệch, ở vào thế yếu, vậy mà Địch Thanh lại dùng trận pháp thủ thắng.
Ông không hề sợ địch đông ta ít, dùng kỳ binh thắng địch. Trước tiên ông lệnh cho toàn quân bỏ hết cung nỏ, tay cầm đoản binh, lại bí mật hạ lệnh thay đổi tín hiệu trống trận, hạ lệnh khi nghe thấy tiếng trống thì dừng lại không tiến, tiếp tục nghe thấy thì lùi lại về sau, đến khi tiếng trống dứt mới xông đến chỗ quân địch. Khi hai quân tiếp chiến, quân Tây Hạ thấy quân Tống không ngờ lại nghe trống mà dừng, thậm chí còn rút lui, nghĩ rằng kẻ địch sợ hãi, đúng vào lúc tự mãn sơ suất, buông lòng phòng ngự thì quân Tống nghe tiếng trống dừng đột nhiên hét lớn đánh tới, anh dũng tranh nhau giết địch, quân Tây Hạ trận cước đại loạn, tự giẫm đạp lên nhau, tử thương vô số kể.
Địch Thanh lấy ít phá nhiều, kỳ binh đột xuất, thu được toàn thắng nhưng không cậy công kiêu ngạo, ngược lại còn đẩy công cho quân sĩ thuộc hạ đồng liêu.
Phàm những công lao bất thế, dùng một thân vũ phu mà có thể vì nước giết địch, vì dân trừ khấu như vậy đều là chuyện mà Tiêu Thu Thủy ngưỡng mộ, khâm phục ở Địch Thanh, chỉ nguyện có một được gặp Địch đại tướng quân, theo ông rong ruổi trung nguyên, tiếu ngạo sa trường, bảo gia vệ quốc an thiên hạ.
Thiên hạ đều vui mới có thể vui.
Đối phương giết Trương Lâm Ý, nhưng lại không xâm nhập vào Chấn mi các, bắt giữ lão phu nhân, rút cuộc là vì sao?
Là vì không kịp? Hay là….
Tiêu Tây Lâu không hiểu nổi, lại sợ lão phu nhân đau buồn bèn sai Tiêu phu nhân đưa lão phu nhân vào trong các nghỉ ngơi.
– Lão phu nhân yên tâm, chúng tôi sẽ sắp xếp hậu sự cho Trương lão tiền bối thật ổn thỏa.
Địch đại phu nhân cùng Tiêu phu nhân rời đi, mọi người quay mặt nhìn nhau, nhất thời chẳng biết phải nói gì.
Chu Hiệp Vũ bỗng lên tiếng:
– Đêm khuya rồi.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Có vẻ tất cả đều yên ổn.
Chu Hiệp Vũ nói:
– Trận lấy nước dập lửa này, Quyền Lực bang đã mất chủ lực.
Tiêu Tây Lâu đáp:
– Cỏ vẻ là như vậy.
Chu Hiệp Vũ nói:
– Bây giờ chúng ta nhất định phải làm một việc.
Tiêu Tây Lâu cười:
– Ngủ?
Chu Hiệp Vũ cũng khẳng định:
– Ngủ!
Ngủ.
Thời khắc cao thủ chân chính quyết chiến, không những phải biết tập trung mà còn phải biết buông lỏng.
Tận dụng lương thực sung túc, nghỉ ngơi đầy đủ, có thể sẽ là hỗ trợ mang tính quyết định trong lúc quyết đấu sống chết.
Vì thế ngủ cũng là việc quan trọng.
Mặc dù với tinh thần và thể lực của cao thủ võ lâm, không ngủ không nghỉ suốt năm ngày năm đêm cũng chẳng có vấn đề gì, nhưng chưa đến lúc tất yếu, họ cũng tuyệt không lãng phí một chút sức lực nào.
Chu Hiệp Vũ nói:
– Tôi và ngài, chỉ có một người được ngủ.
Trước mắt, Chu Hiệp Vũ, Tiêu Tây Lâu là hai đại cao thủ trong phủ họ Tiêu, Quyền Lực bang mai phục ở ngoài, tùy lúc có thể tập kích, trong Kiếm lư lại có một sát thủ thân phận bất mình, cho nên trong hai người chỉ có một người được phép ngủ.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Ngài ngủ trước, tôi ngủ sau.
Chu Hiệp Vũ đáp:
– Được. Sau canh ba tôi dậy, ngài ngủ.
Tiêu Tây Lâu nói:
– Nhất ngôn vi định. Canh ba tôi gọi ngài dậy.
Đoạn nhìn sang phía Trương Lâm Ý vẫn đang đứng thẳng, ngẩng mặt lên trời mà than:
– Trương lão tiền bối kiếm hợp âm dương, thiên địa hợp nhất. Khang Xuất Ngư kiếm như mặt trời, kiếm xuất, thái dương chìm. Hải Nam kiếm phái ngoan độc cấp kỳ, cử thế vô song. Khổng Dương Tần kiếm nhanh như điện, xuất kiếm như tuyết. Tân Hổ Khâu kiếm tẩu thiên phong, lấy hiểm xưng tuyệt… Chỉ đáng tiếc, những người này, không phải bị ám sát thì trúng độc bị hại, hoặc là theo địch bán nước, sao không thể cùng nhau gánh vác non sông ta chứ!
Trời đã về đêm, trăng sáng lấp lánh, Tiêu Thu Thủy bỗng cảm thấy trong lòng chấn động.
Tiêu Thu Thủy cũng không hiểu được tại sao mình lại chấn động.
Hắn chỉ có một ý niệm, có một manh mối, làm tâm trí đột nhiên rung động.
Nhưng hắn không nhớ ra nổi, không nắm bắt được, ý niệm lúc nãy là thế nào.
Trời sao dày đặc, bóng tối âm trầm.
Chờ khi hắn nghĩ ra được thì đã muộn rồi.
Tiêu Tây Lâu yêu cầu Đường Phương và Tiêu phu nhân ngủ cùng nhau ở trong Chấn mi các, bảo vệ lão phu nhân.
Ám khí của Đường Phương chẳng những có thể giết địch mà càng có thể chấn nhiếp kẻ địch.
Có thể giết lùi kẻ địch là tốt, nhưng nếu như kẻ địch căn bản không dám tới, không quấy nhiễu Địch đại phu nhân thì lại càng tốt hơn.
Ba người Tiêu Thu Thủy, Đặng Ngọc Hàm, Tả Khâu Siêu nhiên cũng đi ngủ, đương nhiên là thay phiên nhau ngủ.
Họ ngủ trong Thính vũ lâu. Thính vũ lâu là trung tâm của Hoán Hoa Kiếm lư, cũng là tuyến đầu tiên.
Tiêu Tây Lâu trước nay vẫn coi tuyến đầu tiên là tuyến cuối cùng, khi giao chiến với kẻ địch, một tấc núi sông một giọt máu, không được phép rút lui dù chỉ nửa bước.
Tiêu Thu Thủy là người đầu tiên đến lượt ngủ, nhưng lại không ngủ được.
Gió đêm lạnh lùng.
… Tôi phải báo thù cho cậu, Đường Nhu.
… Tôi phải báo thù cho ngài, Đường đại hiệp.
Trăng sáng như nước.
Tiêu Thu Thủy trằn trọc khó ngủ, mặc dù bi phẫn nhưng lại có một chút mong chờ, tựa như tiếng tiêu vắng từ trên lầu cổ vọng xuống. Trong lòng hắn chợt nhớ tới một bài ca sơn dã, ca từ là thế này:
Lang trụ nhất hương muội nhất hương,
Sơn cao thủy thâm lộ đầu trường;
Hữu triêu nhất nhật sơn thủy biến,
Đãn nguyện lưỡng hương biến nhất hương.
(**)
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ, người hát nhất định là rất si tình, người viết nhất định là rất nặng tình. Hắn cười cười, lặng lẽ ngâm lại bài ca một lần trong lòng:
Hữu triêu nhất nhật sơn thủy biến,
Đãn nguyện lưỡng hương biến nhất hương.
Tiêu Thu Thủy thầm nghĩ mà vui, thầm hát mà mừng, mơ mơ màng màng cuối cùng cũng thiếp đi.
Đêm khuya vắng lạnh.
Một đêm yên ổn.
(*) Hán Thần là tên chữ của Địch Thanh.
(**)Chẳng biết bài gì
郎住一乡妹一乡,
山高水深路头长;
有朝一日山水变,
但愿两乡变一乡.
Chàng ở một thôn, thiếp một thôn,
Núi cao nước xiết đường xa tắp;
Rồi đến một ngày sông núi đổi.
Chỉ nguyện hai thôn biến một thôn.