Thần Châu Kỳ Hiệp

Q.5 - Chương 1 - Đường Hoa

trước
tiếp

“Cho dù tới tận chân trời góc biển, ta cũng nhất định phải tìm cho được Đường Phương”.

Tiêu Thu Thủy đứng nhìn khách điếm bàn ghế ngổn ngang, không một bóng người, lặng lẽ hạ lời thề.

Hắn đang định rời khỏi khách điếm thì đột nhiên phát hiện ra một chuyện.

Trên mấy cái ghế, trên mấy chiếc bàn, thậm chí trên cả tường, có cắm rất nhiều mũi kim nhỏ như lông trâu.

Một con kiến bò qua, nó vừa tới cách một mũi châm còn nhỏ hơn kim thêu khoảng ba thước thì bỗng rơi xuống khỏi vách tường, đã chết.

Số ám khí này có độc, hơn nữa còn là kịch độc.

Càng đặc thù hơn là, số ám khí này bắn vào đâu liền mang cùng màu với sự vật ở chỗ đó, bắn lên bàn liền gống như một vết ố mờ trên bàn, nếu không phải có người tinh tế như Tiêu Thu Thủy cẩn thận quan sát thì căn bản không thể nhận ra được.

Loại ám khí này không ngờ lại giống như một vài loài động vật biết tự đổi màu vậy.

Ám khí tinh xảo như thế, ám khí kịch độc như thế.

Kết luận đại khái chỉ có một:

… Người của Đường môn đã tới!

Nhưng ám khí của Đường Phương không có độc, điểm ấy Tiêu Thu Thủy hiểu rõ hơn ai hết.

Sau đó Tiêu Thu Thủy lại trông thấy một đóa ám khí khác.

Thật sự là một “đóa” ám khí, bởi vì ám khí là một đóa hoa.

Hoa sắt.

Đóa hoa này được chế bằng sắt, đẹp rực rỡ. Hoa mang năm cánh, mở xòe ra, ở trung tâm chứa nhụy, trong nhụy lại có năm cánh chưa mở, lung linh tinh xảo, nhưng lại khiến cho người ta trông thấy mà phải giật mình chấn động.

Bông “hoa” đó cắm ở trên tường. Tường là tường cũ.

Trong tường có rất nhiều khe nứt, trong phạm vi mười thước quanh chỗ đóa “hoa” cắm vào tường, bên trong khe nứt trên tường, có hai con rết, một đàn kiến, một con chuột, tất cả đều đã chết.

Nhất là con chuột, chẳng những mất mạng mà lông còn rụng trụi lủi.

Tiêu Thu Thủy từ “ngõ cụt” tới đây chỉ mất có chốc lát, không ngờ… Càng đáng sợ hơn là hang của con chuột nằm cách chỗ bông hoa bảy thước, nó vốn chưa hề đụng chạm gì tới đóa hóa đó.

Tiêu Thu Thủy bất giác cảm thấy rùng mình sởn gai ốc. Loại ám khí này hắn chỉ từng nghe nhắc đến, ngay cả cha hắn, Tiêu Tây Lâu đứng vào một trong Bảy đại danh kiếm cũng chỉ từng nghe qua mà thôi.

Những người từng thấy nó đều đã chết.

Loại “hoa” này có một cái tên.

Cái tên đó là “Đường hoa”.

Đường hoa không phải là người, mà là ám khí.

… Chắc chắn là đã có cao thủ Đường môn đi qua đây!

… Trong khách điếm này nhất định là đã có giao đấu, hơn nữa rút lui còn vô cùng vội vã, đến cả ám khí quan trong như vậy của Đường môn mà cũng không mang đi.

“Đường hoa” là một trong ba ám khí tuyệt môn của Đường môn. Ngay cả Tử mẫu ly hồn phiêu cũng chỉ có thể tính là thủ pháp ám khí độc môn, không phải ám khí kỳ môn hay tuyệt môn.

Nếu không phải rút lui quá gấp lút, người của Đường môn sao có thể để ám khí quan trong như thế ở lại đây?

Đường môn giỏi chế ám khí, ba trăm năm nay, các môn các phái, tam sơn ngũ nhạc khắp thiên hạ, vẫn không hề có ai dám mô phỏng lại, cũng không ai có thể mô phỏng nổi.

… Nhưng Đường Phương đâu? Rút cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Đường Phương đã đi đâu rồi?!

……………………………

Kỳ thức sau khi Tiêu Thu Thủy vừa mới tiến vào Hoan Nhạc sạn không lâu, quay ngược trở ra truy đuổi Chung Vô Ly, Tằng Sâm liền lập tức quỳ xuống, run rẩy nói:

– Bẩm báo… Tiểu nhân bẩm báo… Hỏa vương, tiểu nhân là bị Tiêu Thu Thủy…. uy hiếp, nên mới…

Tổ Kim Điện lạnh lùng hỏi:

– Không phải các ngươi được sai đi ám sát Mộ Dung Anh sao, Khang đà chủ đâu?

Tằng Sâm sắc mặt trắng bệch, thân thể cũng run lên bần bật, hiển nhiên là vô cùng sợ hãi vị Hỏa vương này:

– Khang đà chủ chạy trốn rồi. Hà Sư, Khang Đình, hai vị phán quan An, Thiết… Đều đã bị Tiêu Thu Thủy giết chết…

Nghe được những lời này, ngay cả Đường Phương đang bị phong bế huyệt đạo cũng chấn động… Làm sao Tiêu Thu Thủy có được thần công như vậy, chẳng lẽ là đã có kỳ ngộ gì?

Đôi lông mày như lửa thiêu của Hỏa vương nhướng lên:

– Mấy người các ngươi, có cả phân đà chủ, mà cũng không địch nổi một tên Tiêu Thu Thủy cỏn con?… Cao Trung đâu?

Tằng Sâm cúi đầu khúm núm:

– Cao Trung hắn…. Hắn chết dưới tay Mộ Dung Anh.

Hỏa vương trừng mắt quát:

– Mộ Dung Anh thì sao?

Tằng Sâm vẫn không dám ngẩng đầu lên:

– Mộ Dung Anh bị… Bị Khang đà chủ giết rồi.

Hỏa vương cười khà khà, nói:

– Rất tốt, rất tốt, vậy là chỉ có một mình người bị bắt đúng không?

Tằng Sâm nghe thấy có ý người, nghĩ là đã được tha, trong lòng càm thấy nắm chắc, cung kính đáp:

– Vâng, vâng, tiêu nhân muốn dẫn Tiêu Thu Thủy đến đây, có Hỏa vương, tất dễ như trở bàn tay…

Hỏa vương cười nói:

– Ngươi cũng biết suy tính lắm.

Tằng Sâm lạy xuống, đáp:

– Không dám, tiểu nhân chỉ là muốn học tập Hỏa vương.

Hỏa vương vui vẻ nói:

– Ngươi ngẩng đầu lên…

Tằng Sâm ngẩng đầu nói:

– Vâng….

Đột nhiên Hỏa vương vung tay lên, một luồng lửa nóng bắn thẳng vào mặt hắn. Tằng Sâm không kịp phản ứng, bị lửa đốt lên trên mặt, phát ra tiếng xèo xèo chói tai, mặc cho Tằng Sâm phủi dập thế nào, ngọn lửa cũng không tắt.

Tiếng gào thảm thiết của Tằng Sâm khiến cho người ta nghe mà không đành lòng.

Hỏa vương lạnh lùng nói:

– Ngươi sợ chết, cho nên khuất phuc, ta liền cho ngươi chết, Quyền Lực bang không cần loại tham sống sợ chết.

Tằng Sâm lăn lộn, gào thét dưới đất, tiếng kêu thê thảm khiến người ta sởn gai ốc. Cuối cùng tiếng kêu tắt lịm, người co rút, đứt hơi, ngọn lửa lập tức tắt ngấm, vậy mà lại không hề vương lên quần áo hắn một chút nào.

Kỹ thuật dùng lửa của Hỏa vương thật khiến người ta phải kinh thán.

Đường Phương thầm nghĩ, Quyền Lực bang không ngờ lại tụ tập được nhiều kỳ kỹ dị thuật trong thiên hạ như vậy, lại có tông sư danh môn trợ trận, thanh thế lớn mạnh, thực là sức lập nên bá nghiệm năm trăm năm nay chưa từng có.

Đúng lúc đó, chợt nghe ngoài cửa có tiếng người nói:

– Cái con mẹ khốn kiếp nhà nó, kêu cha kêu mẹ cái quái quỷ thì thế, tên chết giẫm ở đâu gặp quỷ thế? Khốn kiếp!

Người đó tuôn ta một tràng thô tục, vừa xuất hiện trước cửa, Đường Phương liền không nhịn được mốn reo lên.

Kẻ nói chuyện như đánh rắm này là một đại hán cao lớn, nhưng lại có một cái đầu bé xíu, hai con mắt tí hí, cái miệng rộng ngoác, hàm răng trắng ởn.

Thiết Tinh Nguyệt!

Bên cạnh hắn đương nhiên là còn một người nữa.

Người này miệng nhọn hoắt, bộ dạng chỉ muốn tìm người chửi nhau, nhưng lại có vẻ vô cùng lanh lợi, chính là Khâu Nam Cố không thể sai.

Sau lưng họ hình như còn có người.

Bọn họ hiển nhiên là đi ngang qua đây, nghe thấy tiếng kêu thảm mới tới xem có chuyện gì.

Họ không biết bên trong chính là Hỏa vương.

Họ càng không biết trong này còn có Đường Phương.

Khóe miệng Hỏa vương khẽ giật giật:

– Hóa ra là các ngươi.

Khâu Nam Cố “a” lên một tiếng:

– Chính là ngươi! Con rùa trọc đâu, ngươi vẫn còn chưa chết!

… Trong trận đánh ở hồ Điền, Tiêu Dịch Nhân chỉ huy một trăm ba mươi tư vị hảo hán Hoán Hoa kiếm phái, nếu không phải Hỏa vương lén hạ sát thủ thì chưa chắc đã bị Quyền Lực bang đánh bại.

Khâu Nam Cố bước vào, sau lưng hắn lại có một người tắc ở trước cửa, không vào trong được, bởi vì nàng ta quá béo.

Chính là Đường Phì.

Người béo có vẻ ục ịch, khinh công sẽ không thể tốt được, thân thể không linh hoạt, công lực cũng sẽ không thể quá cao.

Cho nên Hỏa vương cũng không để nàng vào trong mắt.

Hắn lại càng không lo người khác sẽ nhận ra mấy người Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên.

Bởi vì hắn đã cải trang cho họ.

Hỏa vương vẫn luôn rất tự tin vào thuật dịch dung của mình, hắn luôn cảm thấy võ lâm đáng ra phải xếp kỹ thuật dịch dung của mình vào trong hàng “Thượng Quan, Mộ Dung, Phí”.

Hơn nữa, kể cả bọn chúng nhận ra được, thì cũng đã làm sao.

Hỏa vương vốn đang muốn một lưới bắt gọn cả Thiết Tinh Nguyệt lẫn Khâu Nam Cố cơ mà.

Ngay lúc này, cửa vào bỗng đổ ầm xuống, gạch đá bắn tung, một người như chim lớn phóng vào trong.

Hỏa vương biến sắc, võ công của ả béo này vượt xa sức tưởng tượng.

Đường Phì lướt tới, vung tay lên, ba đốm sáng lạnh bắn về phía Hỏa vương.

Hỏa vương hét lớn, người đã rời khỏi chỗ đứng.

Sau đó hắn liền phát hiện, bang chúng Quyền Lực bang hắn mang theo, có ít nhất một nửa ngả xuống. Ba đốm sáng lạnh vốn không phải là ám khí, bắn đến nửa đường chợt nổ tung thành mấy trăm mũi châm nhỏ, đó mới là ám khí.

Vì thế một nửa bang chúng Quyền Lực bang liền ngã xuống, chỉ riêng có Đường Phương là không sao.

Mục tiêu của Đường Phì hiển nhiên là cứu Đường Phương.

Vì thế nàng liền xông tới, phất tay giải huyệt đạo cho Đường Phương.

Đường Phương nhảy vọt lên, đã giải huyệt đạo cho Đường Bằng và Tả Khâu Siêu Nhiên.

Đường Bằng chuẩn bị giải huyệt cho Âu Dương San Nhi, Hỏa vương sao có thể chịu được nỗi nhục như vậy, hét lớn, xuất thủ.

Trong khoảnh khắc, ngọn lửa của hắn đã bắn ra.

Trên y phục của Đường Phì có ít nhất bốn chỗ bắt lửa.

Nhưng Đường Phì đã phóng ra ám khí của nàng, Hỏa vương vụt biến sắt, phóng ra vút ra ngoài cửa, quát:

– Ngươi là ai trong ba đại cao thủ Đường môn?

Ngọn lửa trên áo Đường Phì tắt ngấm như có kỳ tích, chỉ cháy thủng trên y phục thành mấy lỗ, lộ ra da thịt trắng bốp, Đường Phì cũng chẳng thèm để ý:

– Ta là Đường Phì.

Trong thế hệ thanh niên Đường môn có ba đại cao thủ, chính là Đường Tống, Đường Tuyệt và Đường Phì.

Hỏa vương cười lạnh, Đường Phì tuy nổi tiếng không dễ chọc, nhưng hắn tự tinh mình vẫn còn chọc vào được.

Ở bên cạnh Tả Thương Sinh đã giao đấu với một hòa thượng bụng căng tròn, Hỏa vương đương nhiên là không biết người đó là hòa thượng Đại Đỗ.

Mấy người Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đường Phương, Tả Khâu Siêu Nhiên đại chiến với Thịnh Giang Bắc và bang chúng Quyền Lực bang.

Hỏa vương vẫn không sợ. Hắn quyết định trước khi Quyền Lực bang dốc toàn lực tiêu diệt Đường môn, phải hủy đi đại địch Đường Phì này.

Đến lúc tất yếu, hắn có thể cho một mồi lửa thiêu sạch cả khách điếm này, đốt chết hết cả người của Quyền Lực bang cũng chẳng sao.

Hắn đang định xuất thủ, Đường Phì đã lại ra tay.

Đường Phì đánh về phía hắn, nhưng kẻ ngã xuống lại là năm bang chúng Quyền Lực bang sau lưng Đường Phì.

Hỏa vương không nhìn ra được năm bang chúng Quyền Lực bang kia ngã xuống vì trúng ám khí gì. Ám khí đánh lên người, năm kẻ mạnh mẽ như rồng như hổ lập tức không động nổi một cái, không kêu nổi một tiếng, đã mất mạng. Ám khí đó thực giống như vô hình.

Tròng mắt Hỏa Vương bắt đầu co rút lại, hắn phát hiện Đường Phì càng lúc càng không dễ đối phó như hắn tưởng tượng.

Đường Phì vẫn luôn rất kiêu ngạo.

Trong hệ của Đường Mụ Mụ, Đường Phì là người xuất sắc nhất không ai có thể nghi ngờ gì. Đường Mụ Mụ chính là Đường Kiếm Hà của Đường môn, do Đường Phì được xếp vào một trong ba đại cao thủ thanh niên của Đường môn nên hệ phái của Đường Mụ Mụ mới có thể so sánh được với hai hệ của Đường Quân Thương, Đường Đăng Chi có Đường Tống và Đường Tuyệt.

Tuy Hỏa vương vừa ra tay đã làm nàng bị thương, Đường Phì vẫn rất tự tin.

Bởi vì sau lưng Hỏa vương chính là đường chết.

Nàng từng tận mắt trông thấy vị công tr áo trắng hào hoa phong nhã đó ra tay, một đao chém ra, nhanh như điện xẹt.

Nàng đang muốn ra tay tiếp thì bỗng thấy Hỏa vương biến thành một đám lửa.

Một người trông thấy một người khác đột nhiên biến thành một đám lửa xanh bốc cháy rừng từng, cảm giác đó chắc chắn là rất đặc biệt, càng huồng hồ ngọn lửa đó còn quấn thẳng tới chỗ nàng.

Đường Phì phóng lên, khinh công của nàng tuyệt không thể cao như Đường Phương, đoàn lửa đó đã quấn lấy hai chân nàng.

Đôi chân to của nàng lập tức có cảm giác: Giống như mười lưỡi cưa sắt, đồng loạt cắt thẳng xuống xương chân nàng!

Nàng gào lên một tiếng, đánh ra ít nhất là bảy loại ám khí!

Đoàn lửa đó lại sáng lên, ám khí đánh tới bên rìa lửa bỗng đột ngột tan rã, biến mất!

Đường Phì biết bên trong đám lửa chính là Hỏa vương, nhưng lại không có cách nào phóng được ám khí bào bên trong, mà nếu không nghĩ ra được biện pháp nữa thì đôi chân nàng chắc chắn sẽ bị phế, vì thế nàng không chút do dự, đánh ra một món ám khí tuyệt môn.

Ám khí chưa từng thất bại.

Ám khí đó đương nhiên chính là Đường hoa.

Đường hoa vừa nở liền tàn.

Lúc nở như hoa, lúc tàn thành sắt.

Mỗi ngày một lần, chỉ giết một người, một người mà thôi.

Những người khác cũng chết theo vì nó thì đều không tính đến.

Phụp, Đường hóa cắm vào vách tường.

Hỏa vương không chết.

Nhưng cục thế lập tức biến đổi, Hỏa vương không dùng lưỡi lửa quấn chân Đường Phì nữa, hắn hóa thành một ngọn lửa dài, quấn thẳng ra bên ngoài!

Đóa hoa lẻ loi đó nở ra trước mặt Hỏa vương, không ngờ còn sáng lạn hơn ngọn lửa bốc cháy!

Ngọn lửa lập tức bị dập tắt.

Nhưng Hỏa vương không ở trong ngọn lửa, đoàn lửa đó là “Tử hỏa” độc môn của Tổ Kim Điện.

Lửa này chạm vào người, lửa tắt, người chết, thế mới có tên Tử hỏa.

Mà nay Đường Phi còn chưa chết, lửa đã tắt rồi.

Lửa bị dập tắt, là bị Đường hoa đánh cho tắt.

Đường hoa cũng không cắm lên người Hỏa vương, nhưng Hỏa vương đã cảm thấy không rét mà run. Hắn cũng nhìn ra được, chỉ bằng Tả Thường Sinh, Thịnh Giang Bắc, tuyệt không phải là đối thủ của mấy người hòa thượng Đại Đỗ, Thiết Tinh Nguyệt, Khâu Nam Cố, Đường Phương, Đường Bằng và Âu Dương San Nhi cộng lại.

Cho nên hắn lập tức rút lui.

Hắn hóa thành một ngọn lửa lớn, không ai cản nổi.

Ba người Đường Phương, Đường Bằng, Tả Khâu đồng loạt ra tay, bọn họ không cho hắn đi, họ hận hắn đến cùng cực.

Ám khí của Đường Phương, Đường Bằng phóng ra, nhưng từ trong ngọn lửa lại có bảy tám quả cầu lửa bắn tới, nuốt chửng ám khí của họ.

Tả Khâu Siêu Nhiên am hiểu nhất là Cầm nã thủ, vì thế hắn vung tay bắt lấy Hỏa vương.

Bắt lấy Hỏa vương cũng giống như bắt lấy một viên than hồng, Tả Khâu Siêu Nhiên đau đớn buông tay, lửa đã quấn đến trước cửa!

Vi công tử áo trắng, ung dung, ngạo mạn trước cửa khách điếm đột ngột ra tay!

Hắn đứng trước cửa, chính là để không cho bất kỳ ai của Quyền Lực bang ra khỏi cửa.

Đây là lần thứ tư hắn ra tay, ba tên chạy ra ngoài cửa khách điếm lúc trước đều chạy vọt qua trước mặt hắn.

Bọn chúng chạy ra được bảy tám bước, máu tươi mới phun ra, sau đó lại chạy ba bốn bước nữa mới ngã xuống mà chết.

Đó là bởi vì kiếm pháp của hắn thật sự quá nhanh.

Hắn quyết định phải cho ngọn lửa này, “Nhất đao lưỡng đoạn”!

Đến bây giờ Đường phì mới nhìn rõ Lâm công tử ra tay.

Ánh đao lóe lên, hóa ra không phải là đao, là kiếm!

Là một thanh khoái kiếm, sử ra lại là đao pháp!

Chỉ một điểm này thôi, võ công của người này tuyệt không dưới Đặng Ngọc Bình Hải Nam kiếm phái!

Ngọn lửa vụt bùng lên, lúc này lưỡi lửa bốc cao đến mức khiến người ta phải hoa mắt, sau đó liền không còn gì nữa.

Hỏa vương đã không còn ở trước cửa.

Hắn đã chạy rồi?

Lâm công tử y phục bị cháy, thần thái cũng không còn ung dung như trước, người tinh mắt có thể thấy hắn đã bị thương khá nhiều, nhưng hắn vẫn chậm rãi thu hồi thanh kiếm vừa sử ra đao pháp kia.

Trên kiếm có máu.

Trên đường cũng có máu.

Một dãy máu kéo dài về phía Tây.

Một đao này vẫn không giết được Hỏa vương.

Nhưng hỏa vương đã bị thương, Lâm công tử cũng đã bị thương.

Hơn nữa hiển nhiên là Lâm công tử cũng bị thương không nhẹ. Đám Tả Thường Sinh thấy Hỏa vương chạy trốn cũng cùng tên “chưởng quỹ” liều mạng phá vây, chạy ra ngoài!

Lâm công tử lại không ngăn cản.

Một luồng chân khí của hắn đã bị ngọn lửa hừng hực tiêu hủy, hắn cần phải lập tức điều tức khôi phục.

Hắn có thể xác định, một đao của hắn đã khiến Hỏa vương bị thương còn nặng hơn hắn. Nhưng hắn lại cảm thấy chẳng còn chút mặt mũi nào, Hỏa vương giao đấu với hắn, kỳ thực có thể nói là bị hắn và Đường Phì giáp công, Hỏa vương mới phải chịu thiệt.

Đường Phì cũng thầm cảm thấy kinh sợ, ám khí Đường hoa của nàng vậy mà cũng không thể thành công.

Một Hỏa vương của Quyền Lực bang đã như vậy rồi, vậy trên đó nữa, công tử Liễu Ngũ, Triệu Sư Dung cùng Quân lâm Thiên hạ Lý Trầm Chu sẽ còn đến bực nào!

– Làm sao mọi người biết chúng tôi ở trong này?

Tay Tả Khâu Siêu Nhiên đã bị thương, nhưng hắn vẫn không quên hỏi câu này, bởi vì lúc đó bọn hắn bị phong bế huyệt đạo, ngoài ra còn bị cải trang thành “người” mà sợ rằng đến chính mình nhìn thấy cũng không nhận ra.

– Nhà họ Đường chúng tôi có phương thức liên lạc đặc thù.

Đường Phì giải thích, nàng ta tuy béo ục ịch nhưng không hề ngu ngốc:

– Tôi vừa bước vào đã thấy Phương tỷ đang nháy mắt, theo số lần nháy mắt biết được kẻ bên cạnh khó đối phó, cho nên bọn tôi mới đột ngột ra tay, tránh để liên lụy tới mọi người.

Trong nhà họ Đường, Đường Phương tuy trẻ tuổi nhưng là trực hệ của Đường Nghiêu Thuấn, vai vế cực cao, ngay cả Đường Phì cũng phải gọi là “chị”, mà vốn Đường Phì cũng rất yêu quý Đường Phương.

Đường Phương, nói một câu, vội vàng nói một câu, khiến cho Thiết Tinh Nguyệt và Khâu Nam Cố đều vui mừng đến nhảy dựng cả lên.

– Tiêu Thu Thủy vẫn chưa chết, hắn vừa đi qua đây, không nhận ra chúng tôi.

Thiết Tinh Nguyệt nhảy chồm chồm:

– Hắn chưa chết! Tốt quá! Tên nhóc con này! Bây giờ hắn đang ở đâu?

Khâu Nam Cố cũng hỏi:

– Bây giờ Tiêu đại ca đang ở đâu?

– Hắn đi rồi.

Đường Phương đáp, ánh mắt nàng tỏa sáng.

– Chúng ta đi tìm hắn!

Khâu Nam Cố lập tức quyết định.

– Tới đâu tìm?

Đường Phì hỏi. Nàng muốn xem thử người tên là Tiêu Thu Thủy này tại sao lại có thể khiến mọi người hưng phấn đến vậy.

– Ta cũng muốn gặp hắn.

Lâm công tử khẽ buông một câu, nhắc tới Tiêu Thu Thủy, ánh mắt cũng như nóng lên.

– Hắn sẽ đi đâu?

Tả Khâu Siêu Nhiên nhanh chóng khẳng định:

– Hắn nhất định sẽ về nhà!

Thiết Tinh Nguyệt cùng Khâu Nam Cố gần như đồng thời nói:

– Chúng ta tới phái Hoán Hoa Tứ Xuyên!

Thế nên họ lập tức rời đi.

Do vậy khi Tiêu Thu Thủy trở lại khách điếm, không gặp được Đường Phương, cũng không gặp được mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.