Vô Dực Biển Bức

Chương 2 - Biên Bức Đao

trước
tiếp

Rừng phong đỏ như máu.

Mặt trời sắp lặn cũng đỏ như máu.

Anh sáng xuyên qua lá phong, phản chiếu lên mình dơi cũng khiến chúng trở nên đỏ rực như máu.

Có tiếng kêu sợ hãi vang lên, bọn tiêu sư hoảng loạn không biết phải làm gì.

Hai tay của Trương Bán Hồ và Đào Cửu Thành ướt đẫm, họ muốn lên tiếng trấn an tất cả nhưng lời nói như nghẹn lại.

Biên Bức nói tiếp:

– Ta tuy là không có cánh nhưng ta có thể bay.

Tòan thân lão lập tức bay lên.

Đương nhiên không thật sự là bay, chỉ là thân hình lão đột nhiên cất lên lơ lửng trên không.

Lão vận hắc y, tay áo có hình thù cổ quái. Khi lão cất mình lên, tay áo căng ra tựa như hai cánh dơi. Khi lão quạt tay, sức gió đẩy lão lên cao.

Trương Bán Hồ kinh sợ, la lớn “cẩn thận” rồi huy động Đại Hòan Đao chém đến Biên Bức.

Đào Cửu Thành cũng không chậm trễ, Nhật Nguyệt Câu thi triển “Song Long Xuất Hải” cùng thân pháp “Nhất Hạc Trùng Thiên” bay về phía Biên Bức.

Bọn họ tính tóan không chậm nhưng Biên Bức còn nhanh hơn.

Biên Bức phóng mình một cái đã vượt qua hai trượng, vươn tay chụp lấy thủ cấp của một tiêu sư cầm Hồng Anh Thương.

Tên tiêu sư này cũng khá nhanh nhẹn, Hồng Anh Thương tấn công vào ngực Biên Bức như độc xà.

Biên Bức cười lạnh, không thèm né tránh, trong lúc thân hình đang rơi xuống, lão phát ra một luồng kình lực đánh thẳng vào tên tiêu sư.

Tên tiêu sư võ công vốn có hạn, nhìn thấy chiêu thức biến hóa vô cùng thì chỉ còn cách liều mạng công thẳng tới trước, vì thương đã đâm ra không thể thu hồi lại.

Hồng Anh Thương xé gió đâm hụt vào khỏang không. Tên tiêu sư liền biết việc chẳng lành, kêu lên một tiếng sợ hãi rồi nhanh chóng lùi lại. Nhưng tiếng kêu của y vừa thóat ra thì đã bị chặn lại. Hữu thủ của Biên Bức đã hóa thành ưng trảo chụp lấy yết hầu y.

Lão rung tay một cái, thân hình y bay lên đụng vào trần trà lâu. Nơi yết hầu còn lưu lại năm lỗ thủng, máu bắn không ngừng ra ngòai.

Năm ngón tay vấy máu của Biên Bức lại công đến một tên tiêu sư khác.

Y tưởng Biên Bức sẽ tấn công vào mặt mình nhưng ưng trảo của lão đã nhắm thẳng vào yết hầu. Yết hầu y bị trảo công trúng, máu từ năm lỗ hổng liền phún ra ngòai.

Biên Bức lại phi người bay lên. Hai ống tay áo phất lên tạo thành những âm thanh vang dội, thân hình lão từ từ hạ xuống, ống tay áo hóa thành thanh đao chém vào hai tên tiêu sư khác.

Một tên né không kịp, bị ống tay áo công trúng lập tức ngã xuống. Tên còn lại vung đao đón được nhưng vừa chạm vào thì thanh đao liền vuột khỏi tay bay lên xà nhà. Hổ khẩu của hắn bị chấn động, máu tuôn ra xối xả. Tất cả đều trở nên kinh hòang.

Biên Bức lúc này đã đứng trước mặt hắn, vung tay biến trảo thành chưởng đánh vào mặt. Hắn kinh hòang không biết đường né tránh, lập tức kêu lên một tiếng thống khổ, xưong cốt bị chưởng lực chấn vỡ nát.

Biên Bức rút tay về, mặt của tên tiêu sư đã không còn hình dạng nữa, như một khối bùn rơi xuống đất.

Biên Bức vẫn không ngừng di chuyển, nhanh chóng đến quỷ dị, nhanh chóng đến kinh hòang. Hai ống tay áo của lão lại giết chết hai tiêu sư, chưởng lực của lão giết thêm một người nữa. Đã có bảy người chết dưới tay Biên Bức, thêm năm người trúng độc chết, tổng cộng đã có mười hai người mất mạng.

Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ thi triển tòan lực đuổi theo Biên Bức hy vọng có thể ngăn chận lão, nhưng đều vô vọng. Đòan tiêu hai mươi sáu người lúc này chỉ còn lại có mười ba người.

Đào Cửu Thành bi phẫn hét lên:

– Tất cả tụ lại một chỗ, tòan lực chống cự.

Y nói xong liền quay qua ra hiệu cho Trương Bán Hồ. Nhật Nguyệt Câu thi triển “Hồ Điệp Xuyên Hoa” như múa trên không, tận lực bảo vệ cho Thu Cúc cùng bốn tiêu sư.

Trương Bán Hồ cũng không chậm trễ, Đại Hòan Đao thi triển “Bát Phương Phong Vũ”, đánh ra liên tiếp mười ba đao để bảo vệ cho sáu tiêu sư còn lại.

Bọn họ từ từ tiến đến gần nhau.

Có một tên tiêu sư ở phía xa, nhìn thấy Biên Bức giết chết mấy huynh đệ đâm ra khiếp sợ, hét lên một tiếng, bỏ chạy về phía cửa.

Trương Bán Hồ hét lớn:

– Không được.

Đại Hòan Đao chém nhanh về phía trước cản Biên Bức lại.

Đao vừa chém tới, Biên Bức đảo người thóat ra ngòai, chuyển thân đuổi theo tên tiêu sư đó. Tên tiêu sư vừa chạy được vài bước thì nghe kình lực từ phía sau ập tới. Y thét lên một tiếng, chém lọan ba đao về phía sau. Y không cầu mong đả thương được địch nhân, chỉ mong bảo vệ mạng mình.

Chỉ tiếc là với võ công của y là sao thóat chết dưới tay Biên Bức được. Đao thứ ba của y vừa thi triển được nửa chừng thì tay phải của Biên Bức đã tóm lấy cổ y từ phía sau.

Tiếng cười quái dị của lão hòa cùng tiếng xương vỡ nghe rợn người.

Biên Bức giết xong tên tiêu sư đó liền quay lại.

Cùng lúc đó, đao của Trương Bán Hồ chém tới với lực đạo vô cùng mạnh mẽ.

Biên Bức hô to “hay lắm” rồi xoay người né thanh đao đang chém tới, hai ống tay áo đánh vào yết hầu của Trương Bán Hồ.

Trương Bán Hồ thi triển “Phân Hoa Phất Liễu”, một hóa thành hai, nhắm vào ống tay áo của Biên Bức.

Đao vào tay áo chạm nhau rồi phân ra. Tay áo không hề gì, đao cũng không bị mẻ nhưng tay của Trương Bán Hồ bị chấn động đến tê rần.

Trong lòng y bỗng dâng lên nỗi sợ hãi.

Thân hình Biên Bức liền áp tới trước, hai cánh xếp lại, hai tay từ trong áo lộ ra, biến thành trảo công đến ngực Trương Bán Hồ. Lão biến chiêu rất nhanh, xuất thủ tàn độc, thật khiến cho người ta phải run sợ.

Trương Bán Hồ không kịp thu đao, thấy tình thế bất lợi liền thóai lui nhanh chóng.

Biên Bức theo sát y như bóng với hình.

Phía sau lưng bỗng có tiếng động, Nhật Nguyệt Câu của Đào Cửu Thành đã công tới, khóa chặt cổ tay của Biên Bức.

Thu Cúc huy động trường kiếm cùng tấn công Biên Bức. Ba tên tiêu sư cũng huy động vũ khí từ ba hướng công đến Biên Bức.

Biên Bức không để ý gì đến thế công của bọn họ, song thủ hóa thành cánh cung đón đỡ năm lọai vũ khí.

Thân hình lão không ngừng di động rồi một đạo hàn quang từ người lão bắn ra.

Lập tức có tiếng kêu thảm thiết.

Đạo hàn quang đó lại tiếp tục bắn về hướng khác, liền có tiếng kêu thảm thiết vang lên, máu văng khắp nơi.

Đào Cửu Thành liên tục kêu lên “cẩn thận”, Nhật Nguyệt Câu không ngừng thi triển, không những lo bảo vệ bản thân mà còn lo cho người khác.

Chỉ tiếc bản thân y cũng không lo nổi, chỉ một chút sơ ý, một đạo hàn quang đã xuyên qua Nhật Nguyệt Câu bắn vào vai trái. Máu từ vai trái lập tức phún ra, Nhật câu cũng rơi xuống đất.

Đại Hòan Đao của Trương Bán Hồ cũng chỉ có thể tự bảo vệ bản thân.

Thu Cúc hoa dung thất sắc, tòan lực thi triển kiếm chiêu. Kiếm quang tưởng chừng như kín đến mức mưa gió khó lọt qua nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng bảo vệ bản thân.

Tiếng kim khí chạm nhau chấn động, hàn quang từ dưới đất bỗng bay lên cao. Bay lên nhanh đến mức khó nhìn thấy được.

Kiếm ảnh đao quang lúc này đã tạm thời ngừng lại.

Đào Cửu Thành tả thủ cầm Nguyệt câu hộ trước ngực, máu từ vai trái vẫn chảy ra như suối, phảng phất như lão sắp ngã gục.

Trương Bán Hồ cầm Đạo Hòan Đao chéo trước ngực, thân hình rung rung, hơi thở cũng gấp gáp hơn.

Thu Cúc cầm kiếm thủ ngang hông, sắc mặt trắng bạch, trong mắt hiện lên vẻ khiếp sợ cực độ. Nàng hỏang sợ vì hiện tại trong trà lâu ngòai Biên Bức ra chỉ còn có ba người bọn họ. Những tiêu sư khác đều đã chết.

Sàn nhà nhuốm đầy máu, khay trà, tách trà, bốn phía đều nhuốm máu.

Ba người bọn họ cảm thấy căm phẫn vô cùng, đã có hơn mười người hy sinh mà vẫn chưa đả thương được Biên Bức.

Biên Bức đương nhiên sẽ không dừng tay. Hiện tại lão đang ở trên xà nhà.

Bọn họ không biết tại sao Biên Bức lại phi thân lên xà nhà nhưng họ biết chắc rằng Biên Bức không khi nào lại tha cho họ một cách dễ dàng như vậy.

Không khí tràn ngập mùi máu tanh khiến hô hấp của bọn họ càng khó khăn.

Trong trà lâu dường như ẩn chứa một áp lực vô hình.

Xà nhà không to lắm nhưng vẫn chịu được sức nặng của Biên Bức. Lão an nhàn ngồi trên đó, đôi mắt xanh lục rực sáng, chăm chăm nhìn xuống ba người. Lão để thanh đao trên đùi.

Thanh đao của lão dài ba thước, thân đao cong cong hình bán nguyệt, sáng đến chói mắt. Tuy đã giết rất nhiều người nhưng thanh đao không hề vấy một giọt máu.

Giết người không thấy máu, quả thật là một thanh bảo đao.

Năm ngón tay Biên Bức vuốt nhẹ lên thân đao, ngón giữa đột nhiên uốn cong búng vào thân đao.

Thanh đao không ngừng rung động, phát ra một tiếng ngân dài như rồng ngâm.

Đao quang tỏa ra khắp hướng như thiểm điện, cũng tựa như ánh mắt của thần linh.

Bọn họ ba người đều cảm thấy chấn động.

Biên Bức cười quái dị nói:

– Các ngươi có biết đây là đao gì không?

– Không biết.

– Biên Bức Đao.

Trương Bán Hồ lạnh lùng:

– Biên Bức Đao thì có gì đặc biệt?

– Thanh đao này chuyên dùng để giết những đại nhân vật, cho nên các người chết dưới thanh đao này cũng nên lấy làm vinh hạnh.

Đào Cửu Thành nói:

– Thiệt là khoa trương.

Biên Bức thở dài nói:

– Biên Bức Đao vốn có mười ba thanh, hiện tại chỉ còn một thanh duy nhất này thôi.

Trương Bán Hồ kỳ quái hỏi:

– Những thanh đao kia ở đâu?

– Đã tặng cho mười hai nữ nhân mà ta thích.

Lão cười cười rồi nói tiếp:

– Thanh cuối cùng này cũng sắp tặng cho người khác rồi.

Thu Cúc sợ hãi hỏi:

– Có phải là tặng cho … cho tiểu thư của ta?

Biên Bức gật đầu:

– Đúng vậy, tuy mắt ta không nhìn thấy được nhưng giang hồ đồn đãi nàng thật mỹ lệ, rất khả ái.

Thu Cúc kinh ngạc hỏi:

– Lão… lão là một người mù?

Biên Bức nói:

– Đúng, ta tuy không nhìn thấy gì nhưng đôi tai rất linh mẫn. Tai dơi vốn linh mẫn phi thường.

Cả ba người đều hiện lên nỗi ngạc nhiên trong mắt.

Biên Bức như vậy mà là một người mù, bọn họ làm sao có thể tin được chứ?

Biên Bức dường như hiểu được tâm ý của bọn họ, liền nói:

– Bọn ngươi không tin ta là kẻ mù nhưng sự thật vốn là như thế.

Tả thủ lão chầm chậm đưa lên, ấn ngón tay vào mắt trái lấy con mắt ra. Mắt trái lão chỉ còn là một lỗ hổng. Con mắt vốn là quỷ hỏa lục sắc lân quang.

Trong trà lâu vốn u ám, lân quang dĩ nhiên tỏa sáng.

Biên Bức lấy con mắt ra đặt trên bàn tay. Con mắt lân quang phát sáng như có sinh mệnh, như đang trừng trừng nhìn bọn họ.

Đào Cửu Thành, Trương Bán Hồ càng lúc càng khiếp sợ. Thu Cúc kinh hòang đến mức gần như ngất đi.

Đây là lần đầu tiên bọn họ chứng kiến cảnh quỷ dị và khủng bố đến vậy.

Biên Bức lại cười. Gương mặt lão không có mắt càng trở nên khủng bố.

Lão chầm chậm gắn lại con mắt rồi hỏi:

– Bây giờ các ngươi đã tin chưa?

Thu Cúc không tự chủ được liền gật đầu. Đào Cửu Thành và Trương Bán Hồ cơ hồ cười cũng không cười nổi.

Biên Bức cười nói:

– Hiện tại các người có thể an tâm ra đi rồi.

Ra đi?

Bọn họ ba người đều hiểu rất rõ ẩn ý trong câu nói đó.

Hai mắt Đào Cửu Thành sáng rực lên, trầm giọng nói:

– Thu Cúc, bọn ta hợp lực cản Biên Bức lại, ngươi lên ngựa chạy đi.

– Tôi…

Đào Cửu Thành nói:

– Bọn ta cho dù có chết ở đây, cũng có ngươi báo cho Tổng tiêu đầu biết mọi chuyện đã xảy ra, ngươi còn do dự gì nữa.

Trương Bán Hồ cũng lên tiếng:

– Sinh mạng của tiểu thư cũng nằm trong tay ngươi. Đừng lo cho bọn ta, hãy nhanh chóng rời khỏi đây.

Thu Cúc dường như đã hiểu, cắn răng gật đầu, vừa mới cất bước thì tiếng của Biên Bức đã từ trên xà nhà vọng xuống:

– Ngươi tưởng có thể thóat được hay sao?

Tất nhiên là Biên Bức đã nghe được kế họach của họ.

Thu Cúc vừa bước đi, nghe lão nói vậy đột nhiên dừng lại.

Trương Bán Hồ hối thúc:

– Thu Cúc chạy đi, đừng để ý đến lão.

Đào Cửu Thành cũng tiếp:

– Đừng lo cho chúng ta, đi mau.

Thu Cúc gật đầu, bước nhanh về phía cửa trà lâu.

Đào Cửu Thành hét lớn:

– Lên.

Tay phải lão cầm Nguyệt câu, phóng mình lên xà nhà. Trương Bán Hồ cũng không chậm trễ, Đại Hòan Đao xé gió chém về phía Biên Bức.

Biên Bức bất động nhìn bọn họ phóng mình lên, đột nhiên la lớn một tiếng, thân hình khởi động, phá thủng mái trà lâu thóat ra ngòai.

Khi lão vừa thóat ra, cả trà lâu liền sụp xuống.

Đào Cửu Thành, Trương Bán Hồ không hề nghĩ đến chuyện như vậy sẽ xảy ra. Khi bọn họ vừa đáp xuống xà nhà thì cả trà lâu sụp xuống chôn vùi bọn họ.

Biên Bức vốn ở trong trà lâu rất lâu, những trụ cột của trà lâu đều bị lão âm thầm chấn gãy trước khi bọn họ đến.

Tất cả sự việc đều nằm trong tính tóan của lão. Sau khi chấn gãy xà nhà, lão liền phá thủng nóc nhà bay ra. Hai ống tay áo mở rộng, Biên Bức bay lượn trên không trung.

Thu Cúc lúc này đã ra khỏi trà lâu, vừa mới đi được vài bước đã nghe tiếng động mạnh, trong lòng chấn động, vừa quay lại nhìn đã thấy cả trà lâu sụp đổ xuống.

Cả người nàng run lên cầm cập.

Chuyện gì đã xảy ra? Hai người bọn họ hiện tại ra sao?

Thu Cúc còn đang kinh hòang thì đã nghe thấy âm thanh quái dị từ phía sau bay đến. Đó chính là tiếng cười của Biên Bức.

Biên Bức từ trên không đáp xuống cách nàng chừng nửa trượng.

Thu Cúc kinh hãi la lên:

– Biên Bức.

Đao của Biên Bức lập tức lao về phía nàng.

Đao quang như thiểm điện.

Thu Cúc nhanh chóng rút kiếm ra nghênh chiến. Nhưng nàng làm sao có thể chống lại Biên Bức. Thu Cúc hiểu rất rõ điều đó. Chiêu kiếm nàng đánh ra như đá chìm đáy biển.

Thu Cúc thầm kêu lên “không xong”, chưa kịp thu kiếm về thì thanh đao đã bay đến cổ họng nàng.

Cơn đau thấu đến tận tim nàng. Thu Cúc kêu lên một tiếng rồi ngã xuống. Máu từ cổ nàng chảy ra nhuộm đỏ cả một mảnh đất.

Nàng nằm bất động trên đất.

Biên Bức cười lạnh lẽo, đưa đao lên thổi bay đi những giọt máu còn đọng lại trên đao, thần thái tỏ ra rất nuối tiếc nhưng nét mặt thủy chung vẫn lãnh khốc vô tình.

Vào lúc đó, hai bóng người từ trà lâu đổ nát bay ra. Thân hình hai người dính đầy bụi bặm, phải bám vào nhau mới đứng vững được nhưng tay vẫn nắm chặt vũ khí.

Bọn họ lập tức nhìn thấy Thu Cúc nằm dưới đất còn Biên Bức lạnh lùng đứng kế bên.

Hai người nhìn nhau, Đào Cửu Thành liền nói:

– Huynh đệ, ngươi mau chạy đi, ta sẽ liều mạng chặn lão lại.

Trương Bán Hồ lắc đầu:

– Ta phải cùng lão sống chết, ngươi chạy đi.

– Ta đã thọ thương, mất máu quá nhiều, thể lực đã suy yếu, dù có chạy cũng không chạy xa được. Ta ở lại tốt hơn.

– Nhưng mà…

– Không phải là lúc ngươi giành với ta. Chạy mau. Thu Cúc đã chết, hai ta phải có một người trở về báo với Tổng tiêu đầu.

Trương Bán Hồ nhìn Đào Cửu Thành một lúc rồi nói:

– Huynh đệ cẩn thận. Ta đi đây.

Đào Cửu Thành quát lớn:

– Con bà ngươi, ở đó mà từ với biệt. Chạy mau.

Trương Bán Hồ cắn răng, quay mình bước đi.

Trên không trung, một tràng cười quái dị vọng đến. Đó là tiếng cười của Biên Bức, tiếng cười sắc bén như muốn đâm thủng cả màng nhỉ.

Tiếng cười chưa dứt thì Biên Bức đã lao đến.

Đào Cửu Thành huy động Nguyệt câu, hét lên một tiếng, nhảy lên đón lấy chiêu đao của Biên Bức.

Biên Bức cười lạnh, chiêu đao từ trên cao chém xuống nhanh như thiểm điện, khí thế thật kinh người.

Đào Cửu Thành không màng sống chết, thi triển “Bát Phương Phong Vũ” tấn công Biên Bức, không hề nghĩ đến chuyện thối lui.

Biên Bức cũng không thay đổi chiêu thức.

Trương Bán Hồ nhìn thấy liền thở dài một tiếng rồi quay mình phóng đi. Y vừa động thân thì đao của Biên Bức chạm vào câu của Đào Cửu Thành.

Câu quang vụt tắt, chiêu đao của Biên Bức đã hóa giải “Bát Phương Phong Vũ” thành vô hình, hơn nữa còn mượn chấn lực, xoay mình phóng về phía Trương Bán Hồ.

Biến hóa này nằm ngòai dự liệu của Đào Cửu Thành. Y hét lớn “chạy mau” rồi đuổi theo Biên Bức.

Biên Bức thóang một cái đã bay ra tám trượng, chân vừa chạm đất đã bay lên, vượt thêm ba trượng. Hiện tại lão chỉ còn cách Trương Bán Hồ không quá bảy thước.

Vừa hạ thân, lão đã phóng đến Trương Bán Hồ như một mũi tên, vừa cười vừa huy động thanh đao chém đến.

Trương Bán Hồ nghe thấy tiếng cười thì vô cùng sợ hãi.

Đào Cửu Thành bại dưới đao của Biên Bức nhanh như vậy sao?

Y quay đầu nhìn lại thì thấy Đào Cửu Thành đang tòan lực phóng đến. Đương nhiên y cũng thấy luôn đường đao của Biên Bức.

Khỏang cách quá gần nên không có cách gì né tránh, Trương Bán Hồ chỉ còn nước cử đao chuẩn bị nghênh đón đao của Biên Bức.

Đao chạm đao, Trương Bán Hồ bị chấn động thối lui một bước. Biên Bức lại từ trên cao chém xuống một đao.

Chiêu đao lăng lệ hóa thành hai mươi tám thức, đao quang như thiểm điện bay xuống Trương Bán Hồ.

Trương Bán Hồ huy động đao đón được hai mươi sáu đao nhưng đao thứ hai mươi bảy đã gạt Đại Hòan Đao ra và đao cuối cùng chém đến với khí thế kinh người.

Đao quang vừa lóe lên đã vạch một đường trước ngực Trương Bán Hồ, máu tuôn ra xối xả.

Vết thương không phải là chí mạng nhưng cũng làm cho Trương Bán Hồ thất kinh. Y la lớn:

– Lão Đào chạy mau.

Đại Hòan Đao lại chém ra lọan xạ, y quyết tâm liều chết cản Biên Bức lại để Đào Cửu Thành thóat thân.

Đào Cửu Thành vừa chạy đến gần, nhìn thấy tình cảnh như vậy thì đành thở dài một tiếng, quay mình bỏ chạy.

Trương Bán Hồ càng yên tâm hơn, chiêu đao xuất ra càng nhanh càng mạnh hơn.

Biên Bức liên tiếp đón lấy mười bảy đao rồi lạnh lùng nói:

– Cả hai đừng hòng chạy thóat.

Biên Bức đột ngột xoay đao cản lại Đại Hòan Đao rồi dùng tay áo khóa chặt thanh đao. Trương Bán Hồ giữ đao không vững, thanh đao liền bị kình lực hất văng đi.

Biên Bức lại huy đao chém đến, đao thế tuyệt luân chém vào bụng Trương Bán Hồ.

Máu văng tung tóe, Trương Bán Hồ kêu thảm một tiếng rồi ngã xuống bất động.

Biên Bức thu đao, trở tay phóng đao về phía Đào Cửu Thành.

Biên Bức Đao bay với tốc độ nhanh đến không tưởng được.

Đào Cửu Thành lúc này đã leo lên lưng ngựa. Đòan ngựa cột ở bên kia đường nên Trương Bán Hồ không thể sử dụng được. Nhưng y vừa mới lên ngựa, chưa kịp vung câu cắt dứt dây cột thì Biên Bức Đao đã bắn tới.

Đao không chém vào người mà là chém vào ngựa. Đao quang vừa đến đã chém đứt lìa hai chân sau của con ngựa.

Đào Cửu Thành không kịp chuẩn bị nên té từ trên ngựa xuống, vết thương nơi vai trái bị chấn động, đau đến xương tủy. Sau một thóang thất thần, y lại leo lên lưng con ngựa thứ hai.

Biên Bức cũng đã đóan trước được điều này nên lão bay theo sau thanh đao. Thân pháp của lão thủy chung rất nhanh.

Đào Cửu Thành vừa ngồi lên con ngựa thứ hai thì Biên Bức đã ở bên con ngựa thứ nhất, đưa tay rút Biên Bức Đao ra rồi múa đao chém đến.

Lạo không chém người mà chém ngựa.

Con ngựa hí lên một tiếng thảm thiết, ngã vật xuống, máu văng tung tóe.

Đào Cửu Thành lại rơi xuống cùng với xác ngựa. Tuy không nhìn thấy nhưng y cũng biết đó là kiệt tác của Biên Bức. Trong giờ phút sinh tử, ngay khi vừa chạm đất, thân hình y lập tức lăn đi, tay phải cầm Nguyệt Câu liên tục đánh ra.

Nhưng Biên Bức không hề tấn công tiếp. Trong lòng Đào Cửu Thành cảm thấy có điều kỳ quái. Y đã lăn xa hơn hai trượng, liền cảm thấy không ổn, lập tức dừng lại.

Quả thật Biên Bức không xuất thủ, thậm chí còn đứng ở chỗ cũ, không động đậy một chút, chỉ lạnh lùng nhìn Đào Cửu Thành.

Khi Đào Cửu Thành dừng lại thì lão mới bắt đầu phóng tới, chỉ nghe hai tiếng “phách phách” đã đến gần Đào Cửu Thành không quá bảy thước.

Lúc lão vừa đến nơi, Đào Cửu Thành đã vung câu đánh tới.

Nguyệt Câu bay thẳng vào người Biên Bức. Đào Cửu Thành biết đây là cơ hội cuối cùng để đào thóat.

Chiêu này đánh ra với tòan lực, hy vọng có thể đả thương được Biên Bức.

Y đương nhiên là thất vọng.

Khi Nguyệt Câu của y đánh tới, Biên Bức liền xoay người lại, đao trong tay bay ra đón lấy Nguyệt câu.

Đao câu chạm nhau, Biên Bức vẫn bất động nhưng Đào Cửu Thành lại thối lui đến bốn thước mới đứng vững được. Chỉ một chiêu đã thấy rõ cao thấp.

Biên Bức lại vung đao chém tới, Đào Cửu Thành cắn răng vung câu lên đờ, mạo hiểm chém vào mặt Biên Bức.

Chiêu đó thật mạo hiểm vì lúc đó ngực hắn hòan tòan bỏ trống. Y mạo hiểm để cầu sinh, cách đánh này quả không tệ.

Nhưng Biên Bức đã nhận ra điều đó, lão cười lạnh, Biên Bức Đao hạ xuống đỡ lấy Nguyệt Câu rồi len qua khe hở công vào ngực Đào Cửu Thành.

Biên Bức Đao đâm vào ngực Đào Cửu Thành nhưng câu của y cũng chém tới sát mặt Biên Bức. Trong sát na đó, tay trái của Biên Bức đột nhiên chộp vào Nguyệt câu, hai ngón tay kẹp chặt lấy Nguyệt câu.

Lưỡi câu sắc nhọn không hề làm tay lão bị thương. Đào Cửu Thành cũng không thể xuất chiêu tiếp vì Nguyệt câu đã bị lão kẹp cứng.

Y không thể nào tin được điều đó.

Biên Bức lạnh lùng rút đao ra khỏi ngực Đào Cửu Thành. Máu chảy ra như suối, y ngã xuống mà mắt vẫn mở trừng trừng, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc lẫn thống khổ.

Tất cả người của Trấn Viễn tiêu cục đã chết, còn ai để trở về báo tin cho Tổng tiêu đầu?

Tính mạng của Lôi Phượng hiện tại đều ký gửi trên mình y.

Y chết không nhắm mắt.

° ° °

Bây giờ mặt trời bắt đầu lặn, cả bầu trời ánh lên sắc đỏ hồng, được máu nơi trà lâu tô điểm càng trở nên đỏ rực hơn.

Gió vẫn thổi, trời đất như càng ảm đạm thê lương hơn.

Biên Bức chầm chậm lấy ra một mảnh vải trắng, nhẹ nhàng lau thanh đao. Biên Bức Đao quả thật là một thanh bảo đao, chỉ lau qua một lần đã khôi phục lại vẻ sáng bóng như xưa.

Lão vung tay, mảnh vải thóat khỏi tay lão bay lên như một con dơi.

Sau đó lão hú dài một hơi.

Một tràng âm thanh từ xa vọng lại. Từ bốn phương tám hướng, vô số dơi xuất hiện. Những con dơi này vốn ở trên mái trà lâu, khi bọn họ đánh nhau thì chúng bay ra ngòai, ẩn trong rừng phong, khi nghe tiếng hú gọi của Biên Bức mới xuất hiện.

Chúng bay xung quanh Biên Bức giống như những đại thần đang chầu hòang đế của mình.

Biên Bức xoay tay, thu hồi thanh đao cất vào áo rồi bước đi.

Vô Dực Biên Bức thật sự là vô dực.

Lão không phải là dơi nhưng lại có thể thuần phục dơi.

Trong rừng còn có một con đường nhỏ. Biên Bức đang tiến vào con đường đó. Anh tà dương xuyên qua kẽ lá chiếu trên con đường nhỏ khiến cả vùng như chìm ngập trong máu đỏ.

Vô số dơi bay quanh Biên Bức như u linh quây quanh vũng máu.

Cảnh tượng càng trở nên yêu dị, càng cảm thấy khủng bố.

° ° °

Gió chiều thổi càng lúc càng mạnh, tà dương khiến cho cảnh vật càng thêm ảm đảm.

Máu trên đất cũng đã khô.

Đột nhiên có tiếng rên khe khẽ vang lên, tiếng rên rất yếu. Sau đó một bóng người đang cố đứng dậy từ trong vũng máu.

Đó chính là Thu Chúc.

Máu từ vết thương trên cổ nàng đã ngừng chảy nhưng đã nhuộm đỏ cả chiếc áo.

Chiêu đao đó thật chuẩn xác nhưng không cắt đứt yết hầu nên nàng vẫn sống.

Đây là một kỳ tích, một điều may mắn.

Con người ai cũng có lúc sai lầm. Biên Bức cũng là người.

Nhưng một kỳ tích như vậy thật sự cũng rất hiếm.

Cuối cùng Trấn Viễn tiêu cục vẫn còn được một người sống sót.

Thu Cúc cũng không tin rằng mình có thể thóat chết. Mắt nàng hiện lên vẻ mơ hồ tựa như đang đi trong mộng ảo, thần thái hỏang hốt như si như dại.

Nàng tựa như đang nghi ngờ chính bản thân mình, nghi ngờ sự tồn tại của mình, không biết nơi đây là dương gian hay địa phủ.

Sau nửa ngày nàng mới khôi phục được phần nào.

Sau khi nhớ ra được, nàng quay nhìn xung quanh rồi bật khóc nức nở.

Chung quanh nàng hiện tại không một bóng người. Biên Bức đã bỏ đi mất dạng.

May mắn cho nàng là lão đã bỏ đi.

Nàng khóc một hồi lâu, khóc đến không còn tiếng. Bây giờ nàng mới cảm thấy cơn đau xuất hiện ở vết thương nơi cổ. Nàng mới nhớ đến thương thế của mình, liền lấy một lọ thuốc trị thương rắc lên cổ rồi xé một miếng vải áo băng bó vết thương lại.

Máu đã ngừng chảy, nàng làm như vậy cũng vô ích.

Nhưng nàng vẫn làm, tựa như không tự chủ được, tựa như không hề biết mình đang làm gì.

Nàng cuối cùng cũng đã ngừng khóc, chầm chậm di chuyển về phía mấy con ngựa.

Hiện tại làm sao đi đến Thiên Long cổ tự?

Thu Cúc đưa mắt nhìn về hướng Thiên Long cổ tự. Nàng rất muốn đến đó để xem Lôi Phượng ra sao nhưng bất giác hình bóng của Biên Bức lại hiện lên trong đầu nàng.

Với bản lĩnh của nàng, nàng không chịu nổi một chiêu của Biên Bức, hiện tại cho dù nàng đến được Thiên Long cổ tự cũng không có cách cứu được Lôi Phượng.

Nàng muốn cứu Lôi Phượng khỏi tay của Biên Bức là chuyện không thể nào.

Nếu Biên Bức nhìn thấy nàng, nhất định lão sẽ không tha cho nàng.

Biên Bức đương nhiên sẽ không phạm sơ suất lần nữa, nếu hắn xuất thủ nhất định là Thu Cúc phải chết.

May mắn chỉ có thể đến một lần, kỳ tích khó có thể xuất hiện lần thứ hai.

Nghĩ đến Biên Bức, Thu Cúc cảm thấy lạnh run. Cuối cùng nàng cũng xua đi ý nghĩ đi đến Thiên Long cổ tự.

Biện pháp duy nhất là trở về báo tin cho Tổng tiêu đầu biết.

Đã quyết tâm như vậy, Thu Cúc liền phóng lên mình ngựa. Cử động đó làm vết thương trên cổ lại đau nhói lên. Thu Cúc nhíu mày, chỉ một chút nữa đã rơi xuống ngựa.

Nàng cắn răng chịu đau, giật cương thúc ngựa chạy vào thành.

Ngựa phi như tên bay.

Thu Cúc không thích ngựa chạy nhanh như vậy nhưng cũng không kìm lại. Con ngựa cứ chạy băng băng về phía trước, nhiều lần xém hất văng Thu Cúc xuống đất.

Thu Cúc nằm rạp trên mình ngựa, hai tay ôm chặt cổ nó, nàng sợ rằng mình sẽ bị té xuống. Trên đường giờ này đã vắng người qua lại, hơn nữa cũng khó có thể tìm mua một con ngựa khác.

Thu Cúc chưa hề nghĩ đến một chuyện.

Cho dù nàng có thể trở về Trấn Viễn tiêu cục báo tin cho Lôi Tấn và Hàn Sanh biết, cho dù họ có khởi hành ngay lập tức thì Lôi Phượng cho dù có đến mười cái mạng cũng đã bị hại dưới tay của Biên Bức rồi.

Nhưng ngọai trừ biện pháp này ra, nàng đâu còn biện pháp nào nữa.

Bây giờ trời đã tối hẳn, cả trời đất như càng thê lương hơn.

Gió lại càng thổi mạnh hơn, thổi nhanh hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.