Xích Bát Vô Tình

Chương 7 - Ly Giang Kỳ Môn

trước
tiếp

Tiêu Kỳ Vũ chậm rãi bước xuống gương, bước tới gần cửa đứng đối diện với nữ nhân, trầm tĩnh nói :

– Thì ra phương giá chính là vị cô nương mà sáng sớm nay tại hạ vinh hạnh được gặp trước nhà của Đồ lão gia.

Bạch y thiếu nữ không đáp. Tiêu Kỳ Vũ bước tới thêm một bước nữa, chắp tay hỏi :

– Cô nương có thể cho biết quý tính đại danh?

Bạch y thiếu nữ chỉ nhếch môi cười, lộ hàm răng trắng tinh trên khuôn mặt vô cùng diễm lệ, nhưng không trả lời. Cô ta chậm rãi rút thanh trường kiếm đeo bên sườn toả ánh thép sáng loáng, đưa chếch tới trước mặt nói:

– “Xích Bát Vô Tình Tiêu” nếu quả đúng là “Võ Lâm Nhất Tuyệt” thì tự nhiên sẽ biết tính danh ta. Ngươi không từ chối cùng ta tỷ đấu chứ ?

Tiêu Kỳ Vũ lúng túng nói :

– Cô nương.

Thiếu nữ lạnh lùng ngắt lời:

– Không nhiều lời ! Nếu ngươi không sợ chết thì xin ra ngoài này!

Tiêu Kỳ Vũ do dự một lát nhưng rồi cũng bước ra sân.

Thiếu nữ quát lên:

-Tiếp chiêu!

Dứt lời chùn chân lao tới Tiêu Kỳ Vũ như một vẹt sạo băng, trường kiếm liên tiếp phát ba chiêu dồn dập công vào. Nên biết khi chưa biết rõ công lực của đối thủ, nhất là chưa xác định được rõ công mình cao hơn đối phương thực sự mà bổ vào như thế rất mạo hiểm. Bởi vì đối phương chỉ cần trụ vững tại chỗ xuất chiêu nghênh tiếp, cho dù song thương công lực tương đăng, người nhảy lên không lao tới bao giờ cũng chịu thiệt thòi.

Tiêu Kỳ Vũ thấy công thế của đối phương, nhíu mày tự nhủ:

“Cô ta từng nói rằng đối với mình vô cừu vô oán, tại sao lại xuất thủ liều mạng như đối với cừu nhân bất cộng đái thiên như vậy?”.

Chàng vội thi triển một thức “Lạc diệp tùy phong” lướt mình ra tám thước. Chừng như thiếu nữ đã sớm dự liệu Tiêu Kỳ Vũ dùng chiêu đó, bảo kiếm phát tiếp hai chiêu đâm vào hai vai chàng. Tiêu Kỳ Vũ nhảy lùi thì không thè nhanh bằng đối phương chồm tới, thiếu nữ lại xuất thủ quá nhanh, không sao tránh kịp được nữa. Chàng đành vận một thức “Thiết Phản Kiều” toàn thân ngã ngửa ra sau đầu gần chấm đất tránh qua hai chiêu kiếm rồi nhảy bật sang bên đứng thẳng dậy !

Thế công đã thần tốc, người tránh lại càng tuyệt diệu! Thiếu nữ hai chiêu không thu được kết quả, buông lời khen:

– Quả nhiên thân thủ bất phàm. Nhưng tránh chiêu chưa thể hiện hết bản lĩnh. “Xích Bát Vô Tình!” Sao ngươi không xuất thủ phản kích?

Tiêu Kỳ Vũ đáp:

– Bởi vì tại hạ không thấy có lý do nào để quyết đấu với phương giá cả!

Lúc này song phương chỉ cách nhau chưa tới một trượng, có thể thấy rõ dung mạo của bạch y thiếu nữ. Cô ta nét mặt hao hao giống Đồ Như Phụng, nhưng lớn hơn vài tuổi, tuy vậy nét đẹp sắc sảo hơn. Nếu đem so sánh thì Đồ Như Phụng như đóa mộc lan trong u cốc, còn bạch y thiếu nữ giống một đoá bách hợp đang nở rộ.

Cô ta nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói :

– Nếu ta ở vào địa vị của ngươi thì khỏi cần lý do. Khi mình bị công kích nên đưa hết bản lãnh để đối phương biết thế nào là lợi lại !

Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, nhưng vẫn lắc đầu nói :

– Nhưng tại hạ tự thấy mình không có gì đáng gọi là lợi hại cả!

Bạch y thiếu nữ cười nhạt nói:

– Nếu vậy thì ta cho ngươi biết mình lợi hại thế nào !

Dứt lời lại xông vào tiếp tục tấn công! Lần này thiếu nữ xuất thủ còn dồn dập, thần tốc hơn lần trước, Tiêu Kỳ Vũ vừa tránh ra cô ta đã xáp vào ngay, chiêu nọ tiếp chiêu kia liên miên bất tuyệt. Tiêu Kỳ Vũ bị động né tránh, đôi lúc bị lâm vào thế hiểm, nhưng nhờ thân pháp kỳ diệu nên chưa đến nỗi bị thương. Chàng thầm nghĩ:

“Chẳng biết cô ta buộc mình xuất thủ với mục đích gì? Nếu không hoàn thủ, với kiếm pháp lợi hại thế này khó mà giữ bình yên vô sự được!,,.

Sau mười chiêu, chàng đành rút ngọn tiêu cự địch. Có binh khí trong tay, chàng dễ dàng hoá giải mọi kiếm chiêu của Bạch y thiếu nữ, nhưng vẫn không hoàn thủ. Qua hai mười chiêu, thiếu nữ vẫn không ngừng tấn công, đã xuất hết bản lĩnh sở học, thấy không thắng được đối phương càng tức giận. Cô ta đột nhiên thét to một tiếng phóng mình lao bổ tới thi triển một tuyệt chiêu vô cùng uy mãnh. Có thể coi đó là chiêu liều mạng, trường kiếm vận tới thập thành công lực đâm thăng vào giữ ngực Tiêu Kỳ Vũ !

Với thế công thần tốc và bất ngờ như vậy, Tiêu Kỳ Vũ không kịp tránh cũng không thể hóa giải được đành phải xuất kỳ chiêu nghênh tiếp để hộ thân. Ngọc tiêu đưa chếch lên trước thi triển một chiêu “Lực cực giang lưư” đánh vào sống kiếm đối phương. Chỉ nghe “choang” một tiếng, thanh trường kiếm của bạch y thiếu nữ lập tức bị đánh bật lại. Bị chấn lực cực mạnh đẩy lui, bạch y thiếu nữ cảm thấy cô tay phải tê đi không giữ nôi thanh kiếm để thoát thủ bay chếch sang bên sướt qua cánh tay trái rơi keng xuống đất!

Bạch y thiếu nữ rên lên một tiếng, tay ôm lấy cánh tay trái, mặt tái nhợt như sáp! Tiêu Kỳ Vũ thất kinh chạy tới kêu lên:

– Cô nương.

ống tay áo bạch y thiếu nữ bị trường kiếm sượt qua làm đút một đường, máu từ vết thương loang ra thấm đỏ cả bàn tay phải.

Tiêu Kỳ Vũ giắt ngọc tiêu vào người, cầm lấy cánh tay thiếu nữ xem xét vết thương rồi thấp giọng nói :

– Nhanh vào nhà đi ! Bạch y thiếu nữ không nói gì, khẽ gật đầu cúi nhặt thanh trường kiếm rồi theo sau Tiêu Kỳ Vũ đi vào phòng. Trên bàn ngọn nến vẫn còn cháy sáng, mâm cơm mợu vẫn còn nguyên chưa suy suyễn chút nào. Nhưng chẳng ai lưu tâm đến chuyện đó. Tiêu Kỳ Vũ xắn tay áo bạch y thiếu nữ lên ghé vào đèn xem xét một lát rồi rút trong túi ra một chiếc khăn tay.

Bạch y thiếu nữ cười ảm đạm nói :

– Tôi có khăn đây!

Tiêu Kỳ Vũ lau sạch vết máu, dốc ra một ít thuốc bột trị thương rồi băng bó lại. Bạch y thiếu nữ quan sát động tác thành thục của Tiêu Kỳ Vũ, nhận ra mồ hôi toát ra trên trán chàng, bỗng mỉn cười.

Chàng băng vết thương xong bỏ tay áo xuống, cười ngượng ngập nói:

– Cô nương, tại hạ không mang theo rương thuốc. Đây chỉ là tán sơ cứu thôi, nhưng cũng không có gì đáng lo nữa. Đối với vết thương nhẹ như thế sẽ nhanh khỏi thôi, và không để lại sẹo đâu.

Bạch y thiếu nữ chỉ nhoẻn miệng cười mà không nói gì. Tiêu Kỳ Vũ vừa đưa tay lau mồ hôi trán vừa hỏi:

– Cô nương cười gì vậy? Chẳng lẽ tại hạ nói gì không đúng?

Bạch y thiếu nữ lắc đầu nói:

– Không phải thế, chỉ là khi thấy Tiêu đại hiệp mải chữa thương toát cả mồ hôi đến nỗi quên cả mọi thứ xung quanh. Chẳng lẽ lúc nào đối với bệnh nhân đại hiệp cũng nhiệt tâm như vậy cả hay sao?

Tiêu Kỳ Vũ ngập ngừng đáp:

– Nói chung.

Bạch y thiếu nữ hỏi tiếp :

– Nếu như lúc đó tôi nảy sinh ra ý đồ gì, Tiêu đại hiệp có biết hậu quả sẽ thế nào không?

Tiêu Kỳ Vũ ngớ người ra, lắc lắc đầu. Bạch y thiếu nữ nói tiếp:

– Kết quả sẽ thế này. Đại hiệp sẽ bị bảo kiếm đâm xuyên ngực hoặc cắt ngang yết hầu.

Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng, đưa mắt thẫn thờ nhìn thiếu nữ một lát mới nói :

– Lúc đó tại hạ chỉ biết cô nương đang bị thương, máu còn chảy. Nhiệm vụ của người thầu thuốc là phải cứu trị, phải ngăn chặn không để máu chảy nữa chứ không nghĩ gì khác !

Bạch y thiếu nữ gật đầu, lại hỏi:

– Những người bị thương bởi Xích Ngọc Tiêu, đại hiệp đều chữa trị như thế hay sao?

Tiêu Kỳ Vũ nghiêm mặt đáp:

– Trái lại. Người bị thương bởi ngọc tiêu không ít, nhưng tại hạ chưa bao giờ chữa thương cho bất kỳ ai cả!

Thiếu nữ nhíu mày hỏi:

– Vì sao thế?

– Vì tất cả đều là người xấu. ít ra thì tại hạ cho là như vậy.

Bạch y thiếu nữ lại hỏi:

– Còn tôi thì sao?

Tiêu Kỳ Vũ thản nhiên đáp:

– Tại hạ sẽ trị thương cho cô nương biểu thị sự hối hận.

Bạch y thiếu nữ chợt đứng lên đi mấy bước co ruỗi thử cánh tay trái. Tiêu Kỳ Vũ thấy vậy liền đứng lên cầm lấy cánh tay cô ta để khỏi cử động, nhưng vì hành động của chàng hơi đột ngột, thiếu nữ nghiêng người ngã giúi vào chàng.

Tiêu Kỳ Vũ đưa tay trái ra rất nhanh mới giữ cô ta đứng thẳng lại được. Thiếu nữ đỏ mặt vì thẹn, cả Tiêu Kỳ Vũ tai cũng nóng ran lên. Hai người đứng cách nhau chỉ một bước, nghe rõ cả tiếng thở của nhau.

Tiêu Kỳ Vũ buông tay thiếu nữ ra, lấy lại giọng trầm tĩnh nói :

– Phải qua đêm nay vết thương mới kín miệng. Tốt nhất là đừng nên cử động nhiều, đề phòng ra máu tiếp.

Bạch y thiếu nữ gật đầu nói khẽ:

– Đa tạ!

Cô ta ngồi xuống ghế, thần tình đã trấn tĩnh trở lại, nhìn Tiêu Kỳ Vũ nói:

– “xích Bát Ngọc Tiêu” quả là cao minh, y thuật của “Bát Tuyệt Thư Sinh” cũng thần kỳ. Còn danh hiệu “Xích Bát Vô Tình Tiêu” lại không thật !

Cô ta rất tự nhiên róc nước ra hai chén cười nói:

– Vừa khéo là ở đây có tới hai chén rượu, Tiêu đại hiệp còn chưa dùng, sao không ngồi xuống đi?

Tiêu Kỳ Vũ không nói gì, ngồi xuống ghế đối diện. Thiếu nữ bưng chén lên nói :

– Từ lâu đã nghe danh “Xích Bát Vô Tình,” hôm nay mới được kiến diện. Không những thế, sau trận giao thủ vừa rồi lại còn phát sinh hảo cảm.

Cô ta dừng một lúc, nhìn Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

– Chúng ta bây giờ có thể coi nhau như bằng hữu, được chứ ?

Tiêu Kỳ Vũ đáp:

– Cô nương là trang tuyệt sắc, trí tuệ lại hơn người. Còn “Xích Bát Vô Tình” chỉ là kè lãng tử trong giang hồ. Nếu có được bằng hữu như cô nương, Tiêu mỗ vinh hạnh gì bằng? Chỉ sợ không xứng với cô nương thôi.

Thiếu nữ lắc đầu nói:

– “Bát Tuyệt Thư Sinh” sao lại nói câu đó? Tiêu thuật và y thuật, tôi đã lãnh giáo rồi. Còn tửu hứng, tất nhiên hạng nữ lưu như tôi càng không sánh nổi. Tuy vậy cũng xin cung đại hiệp một chén vì tình hữu hảo của chúng ta!

Tiêu Kỳ Vũ xua tay ngăn lại:

– Cô nương! Rượu này. từ từ hãy uống!

Thiếu nữ cười hỏi:

– Tiêu đại hiệp sợ có độc hay sao?

Nói xong nâng chén uống một hơi hết cạn! Uống xong, cô ta đặt chén xuống nhìn Tiêu Kỳ Vũ cười nói :

– Cho đến bây giờ, Tiêu đại hiệp đã hai lần hỏi tên tôi, đúng không?

Tiêu Kỳ Vũ gật đầu. Bạch y thiếu nữ lại nói:

– Lúc nãy tôi có nói rằng sau khi lãnh giáo xích bát ngọc tiêu sẽ biết tên, bây giờ nên thực hiện lời hứa đó rồi!

Tiêu Kỳ Vũ nhìn thiếu nữ chờ nghe tiếp. Nhưng cô ta không nói ngay, cầm chén nước không lên hỏi:

– Tiêu đại hiệp có biết vì sao tôi dám chắc nước không có độc không?

Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu. Thiếu nữ nghiêm mặt nói tiếp:

– Bởi vì tôi biết rõ họ còn chưa hạ độc trong đêm nay.

Tiêu Kỳ Vũ lòng đầy nghi hoặc hỏi:

– Vì sao cô nương có thể tin chắc như thế?

Thiếu nữ đáp:

– Không dấu gì đại hiệp, tôi là Tư Mã Hoàn Thúy, muội muội của Tổng đàn chủ Kỳ Môn bang Tư Mã Thịnh Lam! :

– à!

Cho dù từng trải, trấn tỉnh đến đâu,Tiêu Kỳ Vũ vẫn không khỏi bất ngờ đến nỗi đứng bật lên, đưa mắt kinh dị nhìn bạch y thiếu nữ đầy bí ẩn vừa tự xưng mình là muội muội của bang chủ Kỳ Môn bang, kè đã hãm chàng vào cạm bẫy.

Tư Mã Hoàn Thúy vẫn ngồi nguyên, tươi cười nhìn vè kinh ngạc của Tiêu Kỳ Vũ nhẹ giọng hỏi:

– Bây giờ Tiêu đại hiệp có coi tôi là bằng hữu nữa hay không?

Tiêu Kỳ Vũ bình tâm lại ngồi xuống ghế hỏi lại:

– Có lý do gì để không coi muội muội của Tư Mã Thịnh Lam là bằng hữu được chứ ?

Tư Mã Hoàn Thúy gật đầu tỏ ý hài lòng:

– Quả nhiên không hô danh “Bát Tuyệt Thư Sinh !”.

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

– Sao không gọi là “Xích Bát Vô Tình?”.

Tư Mã Hoàn Thúy nhoẻn miệng cười, hỏi lại một câu:

– Vì sao tôi phải dùng danh hiệu của người khác gán ghép một cách rất không đúng sự thực?

Tiêu Kỳ Vũ chợt thấy trào lên một thứ xúc cảm rất khó tả Chàng nâng bình nước róc đầy vào chén Tư Mã Hoàn Thúy rồi chậm rãi nói :

– Một người được tín nhiệm của người khác, đó là vinh dự lớn mà không dễ dàng có được, với lời khen đó, tại hạ xin cũng cô nương một chén.

Tư Mã Hoàn Thúy tiếp chén rượu nhưng không uống ngay, nhìn Tiêu Kỳ Vũ cất giọng thân thiết hỏi :

– Tiêu đại hiệp có biết hoàn cảnh hiện tại của mình không?

Tiêu Kỳ Vũ róc đầy chén rượu của mình xong mới điềm tĩnh trả lời :

– Biết. Tại hạ đang là chim trong lồng cá trong chậu.

Tư Mã Hoàn Thúy lại hỏi:

– Đại hiệp biết nguyên nhân vì sao chứ ?

Tiêu Kỳ Vũ gật đầu:

– Vì tại hạ đã phạm sai lầm là tin vào lệnh huynh.

Chàng bỗng khẩn thiết hỏi :

– Tư Mã cô nương! Xin nói thật cho biết có phải lệnh đường thương nhớ tôn nữ mà lâm trọng bệnh, tính mạng đang nguy cấp không?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp gọn:

– Không phải.

Tiêu Kỳ Vũ buông một tiếng thở dài, Tư Mã Hoàn Thúy nói:

– Tiên mẫu qua đời từ lâu, lúc tôi mới được năm tuổi,.

Tiêu Kỳ Vũ “à” lên một tiếng ngạc nhiên hỏi :

– Làm sao lệnh huynh có thể dựng ra một chuyện khác với sự thật đến thế?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

– Thực ra thì chuyện không sai sự thật lắm. Mẫu thân của đại ca tôi quả thật vừa lâm bệnh.

Tiêu Kỳ Vũ thốt hỏi:

– Thì ra cô nương là. :

– Tôi với Tư Mã Thịnh Lam cùng cha khác mẹ. Tôi là con mẹ kế.

Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:

– Thì ra là thế ! Còn lệnh đại nương.

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

– Đại nương tôi cũng đã tạ thế rồi, ngay sáng nay trước lúc tôi đến gặp Tiêu đại hiệp ở thảo đường.

Tiêu Kỳ Vũ nhíu máy hỏi:

– Như vậy là lệnh huynh thân đến thỉnh cầu Đồ cô nương sau khi mẫu thân mình đã băng hà?

Tư Mã Hoàn Thúy gật đầu:

– Chính thế. Đại ca tôi ra lệnh giữ kín chuyện này không phát tang.

Tiêu Kỳ Vũ kêu lên:

– Tại sao lại làm thế chứ ? Lệnh huynh nhất đại sư tôn của một môn phái không nhỏ, vì sao lại bất chấp thân phận tôn quý của mình để lừa dối một vị cô nương? Có phải.

Tư Mã Hoàn Thúy ngắt lời:

– Không phải thế. Kỳ Môn bang ngoài luyện võ công ra còn luyện pháp thuật nữa, vì thế họ kiêng nữ sắc.

Tiêu Kỳ Vũ nghi hoặc hỏi:

– Nếu vậy thì lệnh huynh từn trăm phương ngàn kế, bất chấp thân phận mình lừa Đồ cô nương tới Tổng đàn Kỳ Môn bang làm gì?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

– Vì sự sinh tồn của Kỳ Môn bang!

Tiêu Kỳ Vũ lắc đầu nói:

– Tại hạ không hiểu! :

– Tiêu đại hiệp đương nhiên không hiểu vì không biết nội tình. Việc này rất phức tạp, mà nguyên nhân chính yếu là.

Cô ta chưa nói hết câu bỗng thôi tắt phụt ngọn nến rồi thấp giọng nói nhanh :

– Đại hiệp mau đến giường nằm xuống giả vờ ngủ đi !

Tiêu Kỳ Vũ cũng đã phát hiện ra có người tiến nhập vào viện, nhưng không làm theo lời Tư Mã Hoàn Thúy, lại hỏi:

– Tại hạ không thể nhân cơ hội này mà truy hỏi chúng cho rõ ràng minh bạch mọi chuyện hay sao?

Tư Mã Hoàn Thúy biến sắc, vội nói:

– Không thể được! Đại hiệp cũng đừng hỏi tôi, không lâu nữa tự nhiên sẽ rõ mọi chuyện thôi !

Cô ta nói xong vội vã đứng lên lấy thanh bảo kiếm giấu xuống nệm giường rồi nằm xuống vừa phủ chăn đắp lại vừa nói nhanh :

– Mau lên! Nằm đè lên người tôi !

Tiêu Kỳ Vũ cũng đứng lên nhưng ngập ngừng không dám. Giọng Tư Mã Hoàn Thúy đầy khẩn thiết:

– Đừng câu nệ! Tình hình nghiêm trọng, có thể đôi bằng ba mạng người đấy! Nhanh lên!

Tiêu Kỳ Vũ mặt nóng bừng, nhưng cũng đành chui vào chăn nằm đè lên người Tư Mã Hoàn Thúy. Tiếng bước chân bên ngoài đã vào tới cửa phòng. Cửa còn chưa kịp đóng, Tiêu Kỳ Vũ giả vờ làm như sực tỉnh ngồi dậy quát hỏi:

– Ai bên ngoài đó?

Tiếng người ngoài cửa đáp:

– Tiêu huynh ! Xin lỗi vì đã làm phiền.

Thanh âm của Tư Mã Thịnh Lam. Tiêu Kỳ Vũ giả vờ ngái ngủ hỏi :

– Tư Mã bang chủ có gì chỉ giáo?

– Huynh đệ chỉ đến xem Tiêu huynh có ngủ ngon không.

Tiêu Kỳ Vũ thở phào một hơi đáp:

– Ở trong Tổng đàn qúy bang, tại hạ quá yên tâm rồi có lý đâu ngủ không ngon? Ngày mai sẽ gặp lại !

Tư Mã Thịnh Lam chưa định đi ngay, vẫn đứng ngoài cửa hỏi:

– Rượu trà chắc không được hợp khẩu vị, bởi thế mà có vè như Tiêu huynh không hề động tới.

Tiêu Kỳ Vũ cười nhạt đáp:

– Rượu thì có uống hai chén, nhưng các thứ khác quả thật không dám động qua. “Xích Bát Vô Tình” bị hãm thân vào hang hổ, làm sao dám khinh suất được?

Tư Mã Thịnh Lam nói :

– Tiêu huynh quá đa nghi. Chứng cứ là huynh đã uống rượu mà thấy có độc đâu?

Tiêu Kỳ Vũ nói:

– “Xích Bát Vô Tình” có một khả năng phi thường là khi bưng rượu lên môi đã biết ngay rượu có độc hay không. Còn các thứ khác thì bất lực nên không dám động đến.

Chàng nói thêm có ý đuổi khéo:

– Tư Mã bang chủ đêm khuya tới đây chỉ cốt nói với tại hạ mấy cấu đó thôi sao? Nếu có ý đối ẩm đàm đạo thì xin chờ một lát để tại hạ mặc lại y phục.

Tư Mã Thịnh Lam vội nói :

– Không dám làm phiền Tiêu huynh thế đâu! Chúc ngủ ngon!

Hắn nói xong bỏ đi, cửa phòng vẫn không được đóng lại. Tiêu Kỳ Vũ nằm xuống tư thế như trước không dám cử động, chỉ ngưng thần nghe động tĩnh. Chừng một khắc sau, khi xung quanh thư phòng không nghe một âm thanh nào, tin chắc không còn ai nữa, chàng mới nói khẽ:

– Tư Mã cô nương, lệnh huynh đã đi xa rồi.

Tư Mã Hoàn Thúy liền nhảy xuống, đến bên bàn. Tuy phòng tối om nhưng vẫn thấy cô ta cúi thấp đầu, bộ dạng hết sức ngượng ngùng lúng túng. Tiêu Kỳ Vũ cũng bước xuống giường. Tuy da thịt hai người không hề tiếp xúc nhau, nhưng một đôi nam nữ nằm đè lên nhau, lại đắp chúng chăn là một điều không sao tưởng tượng nổi ! Huống chi vị cô nương kia lại xinh đẹp đến thế, cho dù Tiêu Kỳ Vũ có được mệnh danh là “Xích Bát Vô Tình” chăng nữa cũng không sao giữ được cho tim mình khỏi đập rộn lên.

Hai người ngồi vào chỗ cũ đối diện nhau trong bóng tối hồi lâu, không ai nói tiếng nào. Cuối cùng Tiêu Kỳ Vũ lên tiếng:

– Tư Mã cô nương! Tại hạ vô cùng áy náy.

Tư Mã Hoàn Thúy vội ngắt lời:

– Không! Tôi mới là người đáng phải áy náy hơn. Bời vì chính Hoàn Thúy đến quấy rối sự yên tĩnh của Tiêu huynh.

Tiêu Kỳ Vũ nhận ra ngay đối phương đã đôi cách xưng hô thân mật hơn. Chàng lắc đầu, trầm giọng nói:

– Cô nương đừng nói thế! Tiêu Kỳ Vũ thân hãm cạm bẫy, nhờ được cô nương tỏ lòng hữu hảo, tận lực giúp đỡ Chỉ với thiện ý nhân tâm đó đã làm Tiêu Kỳ Vũ hết sức xúc động rồi !

Tư Mã Hoàn Thúy xua tay cười hỏi :

– Hoàn Thúy cũng vậy! Nhưng Tiêu huynh, trong tình cảnh này chúng ta không nên dùng những câu khách sáo đó đối với nhau nữa, được chứ ?

Tiêu Kỳ Vũ vẫn tiếp giọng:

– Cho dù giữa biển giáo rừng gươm cũng không thể không nói ra nỗi lòng cảm kích !

Tư Mã Hoàn Thúy bỗng nghiêm giọng:

– Bây giờ chúng ta tiếp tục bàn chuyện đi !

Tiêu Kỳ Vũ gật đầu nói:

– Vừa rồi Tư Mã cô nương nói rằng việc lệnh huynh lừa đưa Đồ cô nương về Tổng đàn là vì sự tồn vong của Kỳ Môn bang. Tại hạ suy nghĩ mãi nhưng không hiểu hai việc đó liên quan đến nhau thế nào? Tư Mã cô nương có thể cho biết rõ thêm một chút không?

Tư Mã Hoàn Thúy lặng đi một chút mới trả lời:

– Việc này không phải chỉ vì vài câu mà nói hết được đâu!

Tiêu Kỳ Vũ biết câu chuyện có thể kéo dài, mà ngồi mãi như thế này trong bóng tối thì bất tiện nên hỏi :

– Tư Mã cô nương, có cần thắp đèn lên không?

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu:

– Không được đâu! Từ giờ trở đi phải hết sức cảnh giác mới được!

Tiêu Kỳ Vũ không nói nữa, lặng im chờ đợi. Tư Mã Hoàn Thúy bắt đầu kể:

– Suốt lưu vục Ly Giang này, thế lực của Kỳ Môn bang độc bá một phương, người đông thế mạnh. Về võ công, suốt mấy trăm dặm quanh đây không bang phái nào đủ khả năng đối địch nổi với Kỳ Môn bang.

Tiêu Kỳ Vũ chen lời:

– Nghe nói Kỳ Môn bang còn có pháp thuật rất cao thâm nữa?

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu đáp:

– Pháp thuật cao thâm đến mức độ nào, cho dù Hoàn Thúy sinh trưởng ở Kỳ Môn bang cũng không biết tường tận. Chỉ biết rằng trước khi bang chúng Kỳ Môn bang đối địch thường có làm phù pháp. Còn hiệu quả của việc đó thế nào lại không rõ.

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

– Cô nương chưa từng thử qua hay sao?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

– Nữ nhân không thể học pháp thuật đó được.

Tiêu Kỳ Vũ nhận xét:

– Luyện võ công là thực học thực làm. Còn pháp thuật, theo tại hạ thì chỉ e rằng đó là thủ đoạn kích động thổ khí mà thôi. Nhưng cho dù có hiệu quả thật hay không, đối với Kỳ Môn bang lại nói, cả vùng Ly Giang này không ai dám vuốt râu hùm rồi.

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu nói:

– Nhưng nửa năm nãy, tình hình đã thay đổi !

Tiêu Kỳ Vũ “à” một tiếng hỏi:

– Chẳng lẽ có kè nào ăn phải gan hùm dám đến gây náo ở Tổng đàn Kỳ Môn bang hay sao?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

– Tình cảnh còn nghiêm trọng hơn nhiều! Quyền độc bá Ly Giang đã rơi vào tay một thế lực khác !

Tiêu Kỳ Vũ mở to mắt ngạc nhiên hỏi:

– Có được uy quyền như Kỳ Môn bang tất phải xây dựng thế lực lâu ngày chầy tháng, không phải ngày một ngày hai mà thiết lập được quyền uy. Nhân vật hoặc bang phái lừng danh nào có bản lĩnh như thế?

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu cười nói:

– Trái lại, chỉ là những nhân vật không có tên tuổi gì trong giang hồ cả!

Tiêu Kỳ Vũ động tính hiếu kỳ hỏi:

– Tư Mã cô nương! Ai vậy?

– Đó là phụ tử một nhân vật tự lấy trác hiệu là “Hắc Thành Long.” Chúng đến Ly Giang định cư, sau đó công khai gây hấn với Kỳ Môn bang, liên tiếp đả bại Tam đại Ngũ nhân. Nghiêm trọng hơn là mấy chục đệ tử đắc ý nhất của Bang chủ dưới quyền chỉ huy của một vị Chấp pháp trong Tổng đàn chưa tới ba chiêu đã bại thủ, tất cả đều bị chặt đút chân tay!

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

– Trong tình hình đó, tất nhiên lệnh huynh phải đích thân đối địch chứ ?

Tư Mã Hoàn Thúy lắc đầu:

– Không.

Tiêu Kỳ Vũ ngạc nhiên hỏi:

– Chẳng lẽ lệnh huynh chưa giao thủ mà cam nhận bại, không báo thù cho đệ tử trong bang?

Tư Mã Hoàn Thúy trầm giọng nói :

– Điều này Tiêu huynh không hiểu được đâu! Uy danh Kỳ Môn bang đã được thừa nhận ở Ly Giang suốt mấy chục năm tưởng đã ăn sâu bén rễ không ai lung lay được. Các môn phải, băng đảng ở Ly Giang đều kính sợ Kỳ Môn bang.

Tiêu Kỳ Vũ chen lời:

– Tư Mã cô nương thứ lỗi, tại hạ nói câu này có lẽ thất lễ với qúy bang. Nhưng theo tại hạ thì mọi người có thể “sợ,” còn chữ “kính” thì chưa hằn ! :

– Tiêu huynh nói thế không sai. Nói thật tình, bá tính ở Ly Giang chỉ không dám dây vào Kỳ Môn bang vì sợ chứ không phải do kính nể. Nhưng dù là “kính” hay “sợ” thì uy danh của Kỳ Môn bang ở Ly Giang cũng được thừa nhận, cho dù một vài đệ tử có bị đánh bại hoặc bị hạ nhục bởi tay một nhân vật nào chăng nữa. Thế nhưng khi bang chủ đã thân xuất chiến, nếu lỡ bị hại dưới tay đối phương thì chẳng những uy danh của Kỳ Môn bang sẽ tan thành mây khói. Chẳng những thế còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến sự tồn vong của cả bang phái nữa!

Tiêu Kỳ Vũ nhận rằng lập luận đó quả không sai. Chàng lại hỏi:

– Chắc rằng bởi vì phụ tử “Hắc Thành Long” võ công rất cao cường, lệnh huynh chưa đủ tự tin mình sẽ thắng chứ gì?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp:

– Cho dù cầm chắc thắng, đại ca tôi cũng không thể thân chinh xuất chiến được. Bởi vì một vị nhất đại tôn sư của một đại bang phái có hàng nghìn đệ tử mà phải thân chinh giao thủ với một tên vô danh tiêu tốt thì Kỳ Môn bang còn gì là vinh quang nữa? Bởi thế, dù thua hay thắng, một khi bang chủ tự thân xuất mã thì Kỳ Môn bang coi như đã lạc vào hạ phong, thua cơ địch nhân rồi ! :

– Nhưng mối thù của mấy chục đệ tử đắc ý của bang chủ trong Tổng đàn và vị Chấp pháp chẳng lẽ không báo? Lệnh huynh sẽ biết giải thích ra sao với thuộc hạ của mình và ngoại nhân?

Tư Mã Hoàn Thúy trầm ngâm nói :

– Đó mới là điều khó xử nhất, và cũng là nguy cơ lớn nhất của Kỳ Môn bang. Không những thế, sau những biến cố đó không lâu, “Hắc Thành Long” còn phái người mang thiệp đến báo rằng sẽ đến tận Tổng đàn tận Bang chủ Kỳ Môn bang!

Vì đã có ác cảm với Tư Mã Thịnh Lam nên trong cuộc tranh chấp này, Tiêu Kỳ Vũ không có lý do gì để đứng về phía Kỳ Môn bang, chỉ nhận xét:

– Đưa chiến thư hẹn tận sào huyệt đối phương khiêu chiến, “Hắc Thành Long” quả không coi Kỳ Môn bang vào đâu!

Tư Mã Hoàn Thúy dù sao cũng là người của Kỳ Môn bang nên hậm hực nói :

– Đương nhiên là thế! Ngay cả những đệ tử hạ cấp trong bang cũng phẫn hận, đồng thời hiệu rằng cơ nghiệp của Kỳ Môn bang đang bị đe doạ nghiêm trọng, thậm chí có thể bị tiêu vong bởi tay của cha con “Hắc Thành Long!”.

Tiêu Kỳ Vũ hỏi:

– Lệnh huynh có chủ kiến ra sao trước sự việc đó?

– Còn biết thế nào nữa? Chỉ đành dốc toàn lực đối phó. Địch nhân đã không ngại xông vào biển giáo rừng gươm, Kỳ Môn bang cũng đành bất chấp mọi lời đàm tiếu của giang hồ, dốc hết lực lượng cự địch:

– Kết quả thế nào?

Tư Mã Hoàn Thúy trả lời:

– Phụ tử “Hắc Thành Long” đến Tổng đàn, nhưng thật bất ngờ, không thách chiến mà lại tỏ ra hối hận. “Hắc Thành Long” nói rằng không hề có ý đến đây để gây phiền phức, trái lại chỉ nhằm mục đích gây tình hữu hảo với Kỳ Môn bang! Theo lời hắn thì Kỳ Môn bang có thế lực rất lớn trong giang hồ, ngay từ khi đến định cư ở Ly Giang, hắn đã có ý nể phục.

Tiêu Kỳ Vũ hỏi: -.

Nếu thế, “Hắc Thành Long” giải thích thế nào về những cuộc xung đột trước đây với Kỳ Môn bang?

Tư Mã Hoàn Thúy đáp: -.

Hắn giải thích rằng những việc đó chỉ nhằm mục đích tạo cơ hội để gặp Tổng đàn chủ!

Tiêu Kỳ Vũ nhíu mày nói:

– Đương nhiên đó chỉ là nguy biện!

Tư Mã Hoàn Thúy nói tiếp:

– “Hắc Thành Long” còn nói rằng tuy chỉ có hai người đến Ly Giang nhưng chúng đại diện cho một bang hội.

Tiêu Kỳ Vũ buột miệng hỏi:

– Bang hội gì?

– “Hắc Long Hội !”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.