Giang Ngọc Phàn thấy Hồng Phi Hồ từ trong lùm cây bước ra không khỏi tròn mắt ngớ người kinh ngạc, trong đầu chàng tái hiện câu nói cảnh cáo của Lục Trinh Nương, biểu thư chàng: “Ngươi đừng bao giờ coi thường Hồng Phi Hồ. Trên võ lâm đã không biết bao nhiêu cao thủ tài trí đã thảm bại trước thị…”
Bất giác chàng lẩm bẩm :
– Quả nhiên không qua nổi dự liệu của cô ta!
Hồng Phi Hồ cất nụ cười quyến rũ nói :
– Giỏi liệu nghìn lần, tất có lần sai. Giang minh chủ! Các người cứ xông pha nghìn dặm, ta chỉ việc sà vào tay người thôi!
Dứt lời đã đến trước mặt, đôi mắt đầy ma lực nhìn không chớp vào khuôn mặt tuấn tú của Giang Ngọc Phàn, miệng nở tươi lơi lả.
Ma Diện cô nương Chung Ngọc Thanh thấy vậy vừa ghen vừa giận, mở miệng định nói câu gì thì Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa vừa khua đôi Quỷ Đầu đao, vừa nghiến răng kèn kẹt nói :
– Hồng Phi Hồ! Con hồ ly mặt dày kia, kể cũng to gan lớn mật, dám thậm thụt bám theo lão nương ta…
Hồng Phi Hồ vênh mặt lên liếc xéo Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa khinh thị đáp :
– Có gì mà không dám? Hiện tại có ta đây này!
Hắc Sát Thần tiếc công gã câm suốt một dặm đường, rút phắt chiếc chùy Tử Phi luyện đánh choang một tiếng nói dằn từng chữ :
– Quân thối tha này! Mi không sợ ta cắt tiết lột da moi tim gan mi quẳng cho chó ăn sao?
Hồng Phi Hồ đứng không nhúc nhích. Tuy biết Hắc Sát Thần nói không giả nhưng thị vẫn giữ nụ cười lành lạnh nói :
– Hắc Sát Thần ngươi đương nhiên dám làm việc đó. Nhưng trong số các ngươi lại có một người không nỡ!
Ma Diện cô nương tuy biết chắc chắn đối phương định nói gì nhưng vẫn buột miệng hỏi :
– Ai?
Hồng Phi Hồ nhìn Chung Ngọc Thanh và Hắc Sát Thần khiêu khích :
– Minh chủ của các ngươi!
Lời chưa dứt, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đã thét lên :
– Con đĩ mẹ mi! Minh chủ ta mà thích mi sao? Xem lão nương lại không băm vằm mi thành một đống thịt nhão nhoẹt…
Chưa dứt câu đã hăng tiết xông lên múa đôi đao vun vút.
Giang Ngọc Phàn chợt quát :
– Dừng tay!
Tiếng quát làm Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa phát hoảng thu vội đao về, ngạc nhiên nhìn Giang Ngọc Phàn, bất bình nói :
– Minh chủ! Hắn thực là đứa góa phụ mà!
Giang Ngọc Phàn điên tiết quát to hơn :
– Ngươi hồ ngôn gì thế? Ta có chuyện nói với cô ta. Hai ngươi lui ra đi!
Hắc Sát Thần và Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đành ấm ức lui về.
Giang Ngọc Phàn nhìn lại, thấy trong đám bộ thuộc phần nhiều mắt hiện sát khí đằng đằng, một số kinh dị, còn một số khác tỏ ra bất bình. Chàng hiểu rằng bọn Ngộ Không rất muốn biết lý do mà Hồng Phi Hồ truy đuổi đến đây.
Nhưng chuyện cái chén mẫu đơn không chỉ vài ba câu mà nói hết, nên nhìn Hồng Phi Hồ trầm giọng hỏi :
– Đinh cô nương vượt hồ đến đây vị mục đích gì?
– Đương nhiên là đem thuyền đến cho Giang minh chủ đó! Không phải Minh chủ muốn đến Ông La đảo thăm tiểu thư Liễu Nhàn Hoa đó sao?
Bọn Phong Lôi Quải nghe mà ngơ ngác không hiểu gì. Chung Ngọc Thanh lại càng phát ghen thêm vì Liễu Nhàn Hoa xinh đẹp nổi tiếng.
Giang Ngọc Phàn cười nói :
– Không sai! Vừa rồi tôi có ý đến gặp Liễu tiểu thư. Nhưng nay biết cô nương bày mưu tính kế để dụ ta vào bẫy.
Mắt Hồng Phi Hồ long lanh chứng tỏ thị đang vắt óc nghĩ ngợi. Nhưng chỉ một giây thị điềm nhiên nói :
– Dù sao Minh chủ có thể tin rằng Liễu tiểu thư đang chờ người đến.
Dừng giây lát, đột nhiên thị ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Giang Ngọc Phàn đề nghị :
– Giang minh chủ muốn đến Ông La đảo không? Chỗ có đèn sáng chính là nơi ở của Liễu tiểu thư đó!
Chung Ngọc Thanh ngắt lời rít lên :
– Không xong, bên mình Minh chủ chúng ta đã có một người mỹ diệu hơn đại mỹ nhân Liễu Nhàn Hoa nữa! Người không trúng mỹ nhân kế của mi đâu!
Hồng Phi Hồ khinh thị nhìn Chung Ngọc Thanh cười nhạt :
– Ngươi sao không nhìn lại mình cho rõ? Hừ, Nhất Chi Hoa đầy mặt những sẹo…
Toàn trường thốt lên một tiếng căm giận. Ánh hào quang của binh khí tỏa ra lấp lánh rợn người. Độc Tý Hổ và Hắc Sát Thần đùng đùng lao đến, hiển nhiên là muốn vằm nát Hồng Phi Hồ.
Chung Ngọc Thanh múa thanh trường kiếm, xuất một chiêu Ngân Xà Thổ Ngọc, mũi kiếm chằm thẳng bộ ngực đầy đặn của Hồng Phi Hồ đâm xuống.
Hồng Phi Hồ chao người, lập tức tránh ra phía sau Giang Ngọc Phàn.
Cũng đồng thời lúc đó, Giang Ngọc Phàn lại quát :
– Dừng tay!
Chung Ngọc Thanh mắt đẫm lệ nhìn Giang Ngọc Phàn, đột nhiên nàng òa lên nức nở đâm bổ vào Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa thổn thức nói :
– Đại tẩu, Hồng Phi Hồ khi hiếp em?
Giang Ngọc Phàn thấy cảnh đó thật khó xử. Chàng thương hại cho Chung Ngọc Thanh những không biết làm sao, những nhân vật sát tinh này tính khí vốn ác độc và kiêu hãnh, đã bao giờ bị người khác trêu chọc và bỡn cợt?
Bọn Hắc Sát Thần hằm hằm nhìn Hồng Phi Hồ như ăn tươi nuốt sống, còn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đôi mắt long lên sòng sọc như thú dữ, mắng nhiếc không tiếc lời :
– Đồ hồ ly điếm đàng đốn mạt…
Lại tức tối nói với Giang Ngọc Phàn :
– Con nặc nô ấy… Minh chủ không thể…
Giang Ngọc Phàn vừa thương vừa giận. Nhưng chàng không thể để bọn họ đối với chàng như thế được, liền đanh giọng cảnh cáo :
– Im miệng! Nếu còn nói năng như vậy với bổn tòa thì sẽ bị vả vào mồm ngay!
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đã thấy rõ Dao Không chưởng của Giang Ngọc Phàn lợi hại như thế nào. Lời cảnh cáo vừa rồi làm thị hoảng sợ không nói gì nữa, thái độ hung hăng cũng dịu bớt.
Giang Ngọc Phàn thấy tình hình đã bớt căng thẳng cũng dịu đi thấp giọng nói :
– Tiểu đệ đã nói có câu chuyện muốn hỏi cô ta…
– Sau khi Minh chủ hỏi xong thì sao?
Giang Ngọc Phàn trả lời không chút do dự :
– Lúc đó muốn giết muốn mổ tùy các người!
Bọn Hắc Sát Thần nói gọn một tiếng “Hảo” rồi thu binh khí về. Ma Diện cô nương lau nước mắt, tra mạnh thanh kiếm vào bao nghe soạt một tiếng.
Hồng Phi Hồ mắt nhìn chỗ khác. Tuy trong thâm tâm còn sợ những miệng cứ tươi cười, làm ra vẻ thản nhiên nói :
– Giang minh chủ! Tôi phụng mệnh đến đây chuyển lời rằng lão Trang chủ đang ở đại sảnh chờ Giang minh chủ trở lại để nói chuyện.
Hắc Sát Thần trừng mắt nhìn thị nói :
– Hắn là cái thá gì mà chờ Minh chủ chúng ta đến? Mẹ nó! Chết đến nơi còn lớn giọng hù người! Lão tử giết mi trước, lại đi thịt nốt Đặng Thiên Ngu cũng vừa.
Hồng Phi Hồ biết bọn này hung tàn đã nói là làm. Nếu thị không ly gián được Du Hiệp Đồng Minh cho tàn sát lẫn nhau thì mạng sống của thị tối nay muốn giữ được là khó như đi lên trời vậy.
Nghĩ thế rồi, thị cố tình ưỡn bộ ngực đầy hấp dẫn trước mặt Giang Ngọc Phàn gian giảo nói :
– Giết thì cũng được, nhưng như thế Giang minh chủ sẽ mắc tội sát nhân diệt khẩu, chiếm đoạt báu vật…
Độc Tý Hổ ngắt lời :
– Báu vật gì?
Hồng Phi Hồ giảo hoạt nhìn Giang Ngọc Phàn cười đáp :
– Chỉ là cái chén cổ ngọc của vương triều đời trước…
Giang Ngọc Phàn thấy không cần giấu diếm gì nữa. Thứ nhất, bọn Đặng Thiên Ngu cũng biết gốc tích; thứ hai, trung niên nhân đã bị bắt và khai ra nên chẳng cần phải bảo vệ bí mật cho gã, chàng thủng thẳng nói :
– Sao ngươi không nói rõ thêm? Cái chén cổ ngọc đó là vật yêu quý của Võ thần hoàng đế nước Đại Chu Võ Tắc Thiên gọi là Vạn Diễm bôi chứ gì?
Hồng Phi Hồ nghe nói giật mình biến sắc thốt lên :
– Ngươi… cũng biết?
Bên này, Ngộ Không hòa thượng chắp tay niệm Phật hiệu, còn Hắc Sát Thần tròn mắt hỏi :
– Cái gì? Vạn Diễm bôi của Võ Tắc Thiên ư? Ôi bà bà! Cậu của ta nói, ai được vật ấy là hay đáo để!
Giang Ngọc Phàn không để ý đến lời Hắc Sát Thần, tiếp tục nhìn Hồng Phi Hồ, cất giọng lãnh đạm :
– Vì trên chén có ghi rõ như thế, tại hạ đương nhiên phải biết chứ!
Hồng Phi Hồ không giữ được bình tĩnh, hỏi dồn :
– Nói như thế, tức là Vạn Diễm bôi đang trong người Minh chủ?
Giang Ngọc Phàn nghĩ ngợi một lát. Chàng thấy tối nay bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa không giết được Hồn Phi Hồ ắt không bao giờ hả dạ. Nhưng nếu giết đi thì nhiều cao thủ sẽ kéo đến đây, gây nên rất nhiều chuyện phiền phức. Ngoài ra cũng phải tính đến Hồng Phi Hồ là người mưu trí giảo hoạt, nếu không có sự bố trí an toàn và chu đáo, chắc thị đã không dám mạo hiểm đến đây.
Suy tính rồi, Giang Ngọc Phàn nhếch môi cười đáp :
– Không sai! Vị Uông quản gia đó thực đã ném Vạn Diễm bôi cho tại hạ, nhưng bây giờ nó không còn trong người tại hạ nữa.
Hồng Phi Hồ thất sắc hỏi tiếp :
– Ngươi để nó ở đâu?
– Để được an toàn, tại hạ đã cất nó trong đại điện của một hoang miếu ở Huệ Sơn…
– Có phải là Linh Am cổ tự không?
– Gọi là chùa miếu gì thì tại hạ không rõ lắm. Nhưng nếu Vạn Diễm bôi là truyền vật của Liễu tiểu thư thì nên hoàn nó lại chủ cũ.
Hồng Phi Hồ mừng rơn nói :
– Tệ thiếp thay lời biểu tiểu thư của tệ trang xin đa tạ Giang minh chủ.
– Bất tất phải đa tạ! Vật của ai thì phải trả về cho người đó. Nhưng tại hạ muốn trao tận tay Vạn Diễm bôi cho Liễu tiểu thư.
Hồng Phi Hồ nhíu mày, cắn môi nói :
– Nhưng Liễu tiểu thư tôi hiện đang ở Ông La đảo, Minh chủ muốn tận tay thì phải trở lại mất thêm thời gian…
– Như vậy cô nương muốn đi thay tiểu thư chứ gì?
Hồng Phi Hồ thấy làm như vậy là bất nhã, Hồi lâu mới nói :
– Tôi đi cũng được thôi, nhưng trước hết phải lên thuyền về báo tin cho lão Trang chủ, tiện thể nói cho Trang chủ biết tôi đi đâu.
Giang Ngọc Phàn chỉ tay vào sau khoảng rưng tối cách đó bảy tám trượng :
– Xin mời cô nương tùy tiện!
– Hảo, tôi đi đây!
Rồi lách qua người Á Tử và Trọc Tử đi khuất ngay vào rừng.
Bọn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đứng bất động. Họ muốn ngăn cản Hồng Phi Hồ nhưng chưa biết ý tứ Giang Ngọc Phàn ra sao nên không dám hành động.
Độc Tý Hổ thấp giọng hỏi :
– Minh chủ! Nó có biệt danh là hồ ly tinh, lỡ ra thừa cơ trốn mất thì sao?
– Cô ta không trốn được đâu, nếu thế thì việc gì phải theo chúng ta đến đây?
Phong Lôi Quải hỏi :
– Sao thuyền chúng đuổi theo mà không nghe thấy tiếng bơi chèo?
Giang Ngọc Phàn cười giải thích :
– Chúng phục sẵn trước ở đây rồi. Chúng ta đi theo đường bờ đê như một cánh cung, thực chất là vòng lại phía sau Tân Sơn trang, trong khi chúng đi thuyền chỉ chốc lát đã đến.
Nhất Trần đạo nhân thở dài nói :
– Do chúng ta chần chừ để gây thêm phiền phức!
Giang Ngọc Phàn lắc đầu :
– Thực chất, nguyên nhân vì Vạn Diễm bôi hấp dẫn bọn họ quá, nên chúng phải mạo hiểm đến đây.
Bỗng gã trọc Vương Vĩnh Thanh thấp giọng hỏi :
– Minh chủ! Vạn Diễm bôi có trong người Minh chủ thật à?
Giang Ngọc Phàn không biết gã hỏi có ý gì, lại sợ bị nghe lén nên đưa mắt về hướng Hồng Phi Hồ vừa đi khỏi, cười đáp :
– Tiểu đệ đã cất nó ở một nơi an toàn rồi.
Hắc Sát Thần cười một cách bí ẩn, nói :
– Minh chủ nếu thực sự được cái chén ấy thì có thể cưới được một lúc bảy tám chục bà vợ đó nghe!
Giang Ngọc Phàn nhíu mày hỏi :
– Vì sao?
Hắc Sát Thần cười hắc hắc có vẻ khoái trá đáp :
– Cậu tôi nói, có Vạn Diễm bôi, lão đầu tử bảy tám mươi tuổi còn có thể lấy vợ trẻ, lại sinh được nhi tử nữa…
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa trừng mắt nhìn gã cãi lại :
– Dẹp mẹ nó cậu ngươi đi! Đường Huyền Tông mới năm mươi tuổi dùng Vạn Diễm bôi, vậy mà Đường quý phi có đẻ được cho lão quả trứng nào đâu
Ngộ Không hòa thượng chắp tay nói :
– A Di Đà Phật! Vạn Diễm bôi là vật ám muội, ty chức xin Minh chủ hủy nó đi!
Giang Ngọc Phàn chưa kịp trả lời thì Hắc Sát Thần đã kêu lên :
– Lẽ đâu lại thế? Cậu tôi nói: dùng Vạn Diễm bôi uống rượu không những cải lão hoàn đồng, sinh được nhi tử, thanh niên có thể tráng dương bổ tinh, mà người luyện võ công chúng ta tăng trưởng công lực, có thể cưỡi mây lướt gió được…
Trọc Tử và Á Tử nghe vậy động lòng tham, thốt lên :
– Cái gì? Cưỡi mây lướt gió được ư?
Ngộ Không hòa thượng tức giận mắng :
– Thối mồm! Chả trách người ta gọi ngươi là Hắc Sát Thần! Sau này ngươi mà còn dám đem lời thối của cậu ngươi ra mà mê hoặc lừa phỉnh chúng nhân thì cứ liệu hồn! Tả hộ pháp ta đây không lột da nhà người thì chớ kể!
Hắc Sát Thần có vẻ hơi hoảng nhưng chưa chịu thôi :
– Thật mà! Cậu tôi còn nói, nếu chúng hòa thượng dùng nó uống rượu thì sảng khoái đê mê, còn bọn ni cô dùng nó uống rượu thì lòng trần đột khởi…
Nói chưa xong thì đánh choang một tiếng, Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lia thanh Quỷ Đầu đao sang một bên, miệng rủa :
– Cậu mi nhất định là một thứ đê tiện háo sắc!
Hắc Sát Thần né mình tránh được, đưa chùy ra đỡ.
Giang Ngọc Phàn sợ hai người đánh lộn, hét to :
– Dừng tay!
Chàng nhìn Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa và Hắc Sát Thần về chỗ đứng yên mới nói :
– Vạn Diễm bôi là báu vật quý hiếm, nhưng nó là của người khác, tiểu đệ chỉ được người thác gửi mà thôi. Còn nó thực công dụng như giang hồ truyền ngôn không thì chúng ta chưa cần tranh cãi. Nếu là của Liễu cô nương thật thì tiểu đệ đương nhiên giao lại cho cô ta.
Đến bây giờ Phong Lôi Quải mới lên tiếng :
– Nếu nhận thấy có chút không phù hợp thì chớ giao cho Liễu Nhàn Hoa. Tuy ty chức không rõ nội tính nhưng nhận thấy bên trong có điều giả trá.
Giang Ngọc Phàn gật đầu đồng tình :
– Đương nhiên rồi!
Ngộ Không hòa thượng vẫn khăng khăng :
– Ty chức thấy vật ấy không minh bạch. Nếu không phải vật tổ truyền của Liễu gia thì nên hủy nó đi.
Giang Ngọc Phàn nhíu mày, chàng không hiểu tại sao vị hòa thượng lại có ác cảm với chiếc chén ngọc kia đến thế?
Nhưng trong túi chàng có đúng chiếc chén mẫu đơn là vật của Hoàng đế Võ Tắc Thiên hay không? Nếu nó là của người khác thì làm sao có thể tùy tiện mà hủy đi được chứ? Chàng do dự hỏi :
– Nếu vậy e rằng…
Ngộ Không hòa thượng thấy thần tình chàng không quyết đoán, liền hắng giọng kể :
– Minh chủ, năm xưa Trường An Hộ quốc tự có Phương trượng là Triều Am đại sư, vị ấy là sư tổ đồng hệ mười đời của ty chức. Đại sư nguyên là người kế vị của Đường Thái Tông, vì thấy Võ Tắc Thiên vì Vạn Diễm bôi mà trở nên dâm lạc, bỏ bê triều chính nên nhập quan khổ luyện, xin Võ Tắc Thiên lấy muôn dân làm trọng, bỏ thói tà dâm…
Hắc Sát Thần lại đột ngột chen lời :
– Không sai! Cậu tôi nói: Vậy mà Võ Tắc Thiên vẫn không bỏ được thói hư…
Bọn Trọc Tử, Cảm Cô, Độc Tí Hồ hằm hè :
– Ai khiến ngươi chõ miệng vào?
Hắc Sát Thần ương ngạnh đáp :
– Ta biết chuyện làm sao không nói?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hỏi vặn :
– Nhưng ngươi có biết Vạn Diễm bôi là cống vật của Phiên bang không?
Mọi người hầu như đều muốn biết lai lịch của Vạn Diễm bôi nên quên mất Hồng Phi Hồ. Ngay lúc đó, bỗng từ khu rừng phía trước vang lên tiếng cười rồi giọng nữ nhân nói :
– Gốc tích này tôi biết. Vậy chúng ta cùng lên đường, tôi sẽ kể chư vị nghe!
Hồng Phi Hồ từ trong rừng đi ra. Thị liếc mắt nhìn bọn Hắc Sất Thần đang căm phẫn nhìn mình, đến trước Giang Ngọc Phàn cười nói :
– Giang minh chủ! Chúng ta đi thôi!
Giang Ngọc Phàn cười nhạt, nhìn Hắc Sát Thần ra lệnh :
– Phiền Đàn chủ đi trước dẫn đường!
Hắc Sát Thần ngơ ngác nhưng ứng thanh “dạ” rồi rút chiếc chùy Tử Phi luyện cầm tay thẳng bước vào rừng.
Giang Ngọc Phàn không mời gọi Hồng Phi Hồ gì cả, cứ thế theo sau Hắc Sát Thần, bọn Ngộ Không nối tiếp theo Minh chủ.
Hồng Phi Hồ thấy không ai hỏi han gì mình cả, tỏ ra tức giận nhưng vẫn mỉm cười đi theo bọn họ. Đi một lúc, thị lên tiếng :
– Chư vị không muốn biết lai lịch và công dụng thần kỳ của Vạn Diễm bôi hay sao?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa tuy rất muốn nghe nhưng tỏ ra thờ ơ, dấm dẳng nói :
– Có biết thì nói! Không biết cũng đòi…
Câu này hình như có chạm đến Hắc Sát Thần. Gã đi chậm lại xem Hồng Phi Hồ kể có giống người cậu gã không.
Hồng Phi Hồ giả lơ như không nghe thấy, đều giọng nói :
– Chuyện liên quan đến việc Võ Tắc Thiên hơn ba mươi tuổi được tuyển vào cung, Đường Thái Tông cả mừng hậu phong cho làm tài nhân. Nhưng nói ra dài dòng lắm, chúng ta khỏi bàn… Bây giờ hãy nói đến việc hủy chiếc Vạn Diễm bôi đó…
Giang Ngọc Phàn từ năm tuổi đã được học võ nghệ ở ngoại tổ mẫu Tái Thượng lão lão, nhưng mỗi năm đều có một thế mẫu luân phiên đến chỉ điểm thêm võ công. Nhờ đó chuyện võ lâm và chuyện tiền nhân cố sự chàng đều biết.
Chàng biết Võ Tắc Thiên vốn tên là Mỵ Nương. Đường triều thảy đều hiếu sắc. Mỵ nương thừa hạnh được Thái Tông phong cho làm tài nhân. Thái Tông băng hà, Mỵ Nương lại bị sung làm tỳ nữ. Cao Tông lên chiêu lập làm Hoàng hậu. Các triều sau lại phát thêm Trung Tông và Duệ Tông, cuối cùng Võ Tắc Thiên tự lập Hoàng đế, đổi tên nước là Chu.
Nhưng về chuyện Vạn Diễm bôi thì chàng không được một vị thế mẫu nào nhắc đến, kể cả thân mẫu cũng vậy.
Hồng Phi Hồ đang nói thì Phong Lôi Quải đến bên Giang Ngọc Phàn nói nhỏ :
– Minh chủ, tình tiết có chỗ không đúng.
– Chuyện cô ta kể về Vạn Diễm bôi ư?
– Chính thế! Đúng ra bây giờ bụng nóng như lửa, mong sớm đến hoang miếu để đoạt Vạn Diễm bôi mới đúng. Vậy mà thị cứ thủng thẳng dềnh dàng nói đến cố sự làm gì?
Giang Ngọc Phàn liền dùng truyền âm nhập mật, nói vào tai lão :
– Ta đã chuẩn bị rồi, khi vào khu rừng cổ thụ kia sẽ tra hỏi thị mấy vấn đề, căn cứ vào đó mà xác định có ngụy mưu hay không.
Phong Lôi Quải gật đầu nói khẽ :
– Đúng, ty chức cũng có ý đó.
Giang Ngọc Phàn lại vận công nói :
– Bây giờ chúng ta đi thật nhanh xem thị phản ứng ra sao!
Phong Lôi Quải gật đầu gọi to :
– Thi triển thân pháp đi nhanh lên!
Hắc Sát Thần được lệnh, lập tức triển khai thân pháp nhằm rừng rậm Huệ Sớn phóng như bay.
Lúc đó quả nhiên Hồng Phi Hồ không nói gì đến cố sự Vạn Diễm bôi nữa.
Phút chốc họ đã vào giữa núi Huệ Sơn.
Đến một sườn đồi bằng phẳng, Giang Ngọc Phàn quan sát địa hình.
Chàng biết bên kia sườn đồi trong khu rừng rậm rạp kia đã là hoang miếu.
Vì chàng đang giữ chén mẫu đơn trong túi nên chẳng cần vào miếu, liền ra lệnh :
– Được rồi, mọi người có thể dừng lại!
Hồng Phi Hồ cả kinh nhìn Giang Ngọc Phàn hỏi :
– Giang minh chủ! Bên kia đã là Linh Am cổ tự rồi, sao còn dừng lại?
Giang Ngọc Phàn cười đáp :
– Tại hạ muốn hỏi cô nương đôi điều. Nếu trả lời đúng, cô nương có thể lấy Vạn Diễm bôi đem về ngay.
Hồng Phi Hồ ngạc nhiên hỏi :
– Thế… Minh chủ không để Vạn Diễm bôi trong hoang miếu sao?
Rồi lén lút nhìn về phía hoang miếu.
Giang Ngọc Phàn lần đầu tiên thấy Hồng Phi Hồ hoảng hốt ra mặt liền cười nhạt hỏi :
– Thế nào, Hồng Phi Hồ ngươi cũng có lúc tính nhầm nữa sao?
Hồng Phi Hồ trấn tĩnh cười nham hiểm :
– Dù thế nào, chứ đừng hòng bắt nọn được Đinh Nguyệt Mai ta qua nét mặt!
– Có đấy! Rất có thể đây là lần đầu bởi vì ngươi bị Vạn Diễm bôi cám dỗ mạnh quá! Người ta vẫn nói thấy lợi rối trí mà! Ngươi biết rõ rằng hy vọng thành công là rất ít ỏi, vậy mà cam tâm mạo hiểm dám đến đay cầu may không kể đến tính mạng…
Hồng Phi Hồ biến sắc, la to :
– Giang Ngọc Phàn! Ngươi rốt cuộc không chịu trả Vạn Diễm bôi cho tiểu thư ta phải không?
Độc Tý Hổ trợn tròn mắt quát :
– Câm mồm! Ngươi là cái thá gì mà dám gọi đại danh của Minh chủ chúng ta?
Giang Ngọc Phàn không muốn có người tham gia vào câu chuyện của mình liền khoát tay ra hiệu cho Độc Tý Hổ rồi nhìn Hồng Phi Hồ lạnh lùng hỏi :
– Cứ theo ngươi nói thì Vạn Diễm bôi đích thực là của biểu tiểu thư ngươi chứ gì?
Hồng Phi Hồ tức giận nhìn chàng hỏi lại :
– Không phải ta đã nói rõ điều đó rồi sao?
– Được, vậy ta hỏi ngươi, trên Vạn Diễm bôi có dấu hiệu gì?
Hồng Phi Hồ cười nhạt, nhưng giọng nói đã dịu đi :
– Tôi hy vọng Giang minh chủ hỏi đến vấn đề thực tế trọng yếu hơn. Còn chuyện nhỏ nhặt ấy, đừng nói tôi là kẻ thuộc hạ mà chính ngay biểu tiểu thư vị tất đã biết!
Thị chưa dứt lời thì Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đã mắng :
– Ngươi nói thật thối quá! Của tổ truyền quý hiếm như vậy sao tiểu thư ngươi không biết được chứ?
Hồng Phi Hồ mắng lại :
– Ngươi là cái thứ gì mà lắm mồm?
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa nghe mắng tức giận, rút soạt ngay đôi Quỷ Đầu đao ở thắt lưng ra, vừa cười hắc hắc vừa hét :
– Ta là Hình đường chấp sự của Du Hiệp Đồng Minh, hôm nay tế mi làm lễ khai đao đây!
Hồng Phi Hồ cười nhạt đáp :
– Cô bà mi đã dám đến đây, ắt đã liệu việc sinh tử rồi!
Giang Ngọc Phàn đưa tay gạt Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lui ra, lại nhìn Hồng Phi Hồ hỏi tiếp :
– Hồng Phi Hồ! Ta hỏi thêm câu này nữa: ở Vạn Diễm bôi còn có vật gì nữa không?
Thị đáp ngay không một chút do dự :
– Có… một tờ giấy.
– Ngươi thật khéo ma lanh! Ta vừa nói nhờ trong Vạn Diễm bôi ghi rõ nên mới biết lai lịch của nó. Đã là lai lịch ắt phải ghi trên mảnh giấy. Nhưng ta hỏi ngươi: trên tờ giấy đó còn viết gì nữa?
Hồng Phi Hồ cười nhạt đáp :
– Việc cơ mật không thể nói được.
Giang Ngọc Phàn thấy thị quá giảo hoạt điên tiết cắt ngang :
– Không phải nói nhiều, chỉ một hai chữ cũng được.
Hồng Phi Hồ vẫn điềm nhiên lắc đầu :
– Một chữ cũng không nói!
Giang Ngọc Phàn không chịu đựng được thêm, nhìn Phong Lôi Quải ra lệnh :
– Nhớ rằng nó là phụ nhân, hãy cho được toàn thây!
Giang Ngọc Phàn vừa nói xong, Hồng Phi Hồ la lớn :
– Bà cô mi tới đây đã biết không có nhiều hy vọng trở về. Bọn mi dù giết Đinh Nguyệt Mai ta thì sau này cũng đừng hòng có ngày yên ổn!
Nói vừa xong, đôi tay ngọc chuyển nhẹ, thấy hàn quang lấp lanh. Đôi Loan Phượng đao đã hoành ngang trước thân mình. Hồng Phi Hồ cầm chắc binh khí, la to :
– Chúng bay chớ nghĩ rằng lấy được cái mạng Đinh Nguyệt Mai ta đây là chuyện đơn giản! Đứa nào cứ thử xông vào trước…
Hồng Phi Hồ nói lời chưa dứt thì Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa như đã chờ sắn hét lên một tiếng, phi thân nhảy ra trước mặt thị nói :
– Ta tuy không biến mi thành đống thịt vụn nhưng cũng sẽ lột của mi một lớp da dày!
Nói xong vung tít đôi đao. Mười tám viên cương hoàn phát ra âm thanh xủng xoảng nghe phát ớn.
Thế đao của Mẫu Dạ Xoa cấp như vũ bão, mạnh tựa kình phong nhằm Hồng Phi Hồ đánh xuống.
Hồng Phi Hồ cũng không chịu kém, vung cặp Loan Phượng đao, xoay người tránh rồi công lại một chiêu.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa đánh chiêu đầu không trúng, tức giận hét lên một tiếng, lại thi triển thêm một trận hoàn đao “coong coong coong…”, hàn quang phát ra bốn phía, tiếng gió rít vù vù, khí thế vô cùng mãnh liệt.
Hồng Phi Hồ thất kinh kêu lên, biết mình không phải là địch thủ của Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa với thế đao khét tiếng giang hồ đã làm táng mạng không biết bao nhiêu cao thủ. Nhưng thế đao hiểm hóc, phạm vi quá lớn nên thì cũng đành đưa đao đón đỡ.
Binh khí song phương chạm nhau phát ra một tiếng choang lảnh lót, tiếp theo là một đóm lửa lóe lên bắn ra mọi phía. Trong đám hỗn quang ấy, mọi người nhìn lại, thấy một thanh đoản đao của Hồng Phi Hồ đã bị bắn tít lên không!
Hồng Phi Hồ thét lên một tiếng kinh hoảng, mặt tái mét. Trong tay còn một đao không dám trực diện nghênh chiến nữa, xoay thân mình giở hết khinh công và xảo diệu né tránh.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa lãnh nhiệm vụ Hình đường chấp sự đang thi hành công vụ, trước mặt Minh chủ muốn phô trương bản lĩnh của mình nên đôi Quỷ Đầu đao nặng mấy chục cân trong đôi tay vạm vỡ của thị múa may liên tục, không ngớt áp đảo đối phương.
Lúc này đừng nói Hồng Phi Hồ trong cuộc kinh hồn tán đởm đã đành, ngay bọn Trọc Tử, Á Tử và Độc Tý Hổ đứng ngoài quan sát cũng lạnh xương sống.
Hồng Phi Hồ đã mất một đao lại bị chiếm tiên cơ không có khả năng hoàn thủ. Thị chỉ dùng thủ pháp trốn tránh mà thôi.
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa tuy thân hình thô thiển, nhưng lâm chiến nhanh nhẹn lạ thường. Đôi mắt phóng ra những tia sắc lạnh, người nhẹ nhàng vờn quanh đối thủ chẳng khác gì hổ đói vồ mồi. Chưa đầy ba mươi chiêu, mặt Hồng Phi Hồ đã trắng nhợt như tờ giấy, toàn thân ướt đẫm mồ hôi.
Lại một tiếng thét to: “Chết này!”
“Choang” một tiếng nữa, thanh đao còn lại của Hồng Phi Hồ cũng bay mất nốt. Thị chỉ còn lại bàn tay trơ trọi không binh khí.
Giang Ngọc Phàn ngay lập tức quát một tiếng :
– Đủ rồi! Khoan giết nó!
Quỷ Đao Mẫu Dạ Xoa hậm hực nhìn đối thủ nhưng cũng thu binh khí.
Hồng Phi Hồ đầu tóc rũ rượi, mặt mũi ủ ê thảm hại, hai tay máu tươi đầm đìa ngước nhìn Giang Ngọc Phàn trầm giọng nói :
– Ta có thể nói với ngươi điều cơ mật trong tờ giấy ở Vạn Diễm bôi nhưng phải ra sau tảng đá kia!
Thị chỉ tay vào tảng đá lớn cách đó mấy trượng rồi quây người bước đi.
Phong Lôi Quải đưa mắt ra hiệu cho chàng như có ý dặn chàng đề phòng rồi bố trí bọn Hắc Sát Thần sẵn sàng đối phó.
Giang Ngọc Phàn khẽ gật đầu, bước theo Hồng Phi Hồ.
Khi Hồng Phi Hồ đã khuất sau bờ đá, Giang Ngọc Phàn đang tiến lại gần thì đột nhiên từ sườn bên kia, phía hoang miếu vang lên tiếng thét hãi hùng làm lay động cả rừng đêm.
Giang Ngọc Phàn giật mình quay lại.
Nhất Trần đạo nhân nói :
– Minh chủ! Trong điện miếu có người!
Giang Ngọc Phàn thấy có sự lạ, thoát khẩu nói :
– Chúng ta nhanh đến đó!
Chợt phía sau có tiếng gió lùa vào y phục sột soạt. Gã trọc vội kêu lên :
– Hồng Phi Hồ chạy trốn!
Đúng thế, Hồng Phi Hồ đang dùng thủ pháp Thương Ưng Truy Thố với tốc độ kinh khủng đang chạy thục mạng xuống sườn núi.
Giang Ngọc Phàn quay lại nhìn, thấy bọn Trọc Tử, Si Cô và Độc Tý Hổ đã liệu trước, phóng như bay đuổi theo.
Chàng liền gọi to :
– Tất cả quay trở lại!
Cả ba người ngơ ngác, tuy bất bình với mệnh lệnh của Giang Ngọc Phàn nhưng không dám kháng lệnh, cùng dừng lại. Đồng thời, Giang Ngọc Phàn thò tay vào túi, chụm ngón giữa và ngón cái lại nhằm phía Hồng Phi Hồ đang chạy nhanh xuống núi bắn ra một phát.
Sau phát đạn chỉ của Giang Ngọc Phàn, từ dưới sườn núi, một tiếng kêu đau đớn vang lên rồi âm thanh vật gì ngã huỵch xuống.
Mười một tên hung sát chú mục vào từng động tác của Giang Ngọc Phàn, thấy Hồng Phi Hồ trúng đạn chỉ trong rừng tối tăm với khoảng cách xa như vậy đều há hốc mồm kinh dị.
Ma Diện cô nương cầm chắc trường kiếm rảo bước về phía Hồng Phi Hồ vừa bị ngã.
Giang Ngọc Phàn ra lệnh :
– Chung chấp sự lùi lại!
Lại nói thên :
– Ta đã nói rồi, cho thị một cái chết toàn thây. Người nào không tin cứ đến kiểm tra, nếu chưa chết thì cứ tùy ý kết thúc!
Bọn Trọc Tử, Si Cô và Độc Tý Hổ nghe nói thất kinh. Tuy chúng thấy Hồng Phi Hồ còn cử động nhưng vẫn đứng im không dám lại gần.
Bọn Đồng Nhân Phán Quan thấy mấy người kia thất thần như vậy hồ nghi không biết đối phương đã chết chưa.
Giang Ngọc Phàn nhìn gã trọc ra lệnh :
– Vương đàn chủ, hãy cầm một khối đá đập xuống người Hồng Phi Hồ!
Gã trọc ngơ ngác không hiểu nhưng không dám chậm trễ, nhặt một phiến đá lớn, nhằm đúng người Hồng Phi Hồ đang nằm lăn lộn trên mặt đất, vận hết mười thành công lực bổ xuống.
Giang Ngọc Phàn đã sớm chuẩn bị. Khi phiến đá Vương Vĩnh Thanh vừa giáng xuống, chàng đã bắn chỉ đạn đi. Khi phiến đá to nặng với kình lực mạnh mẽ bổ xuống cách đầu Hồng Phi Hồ chỉ hơn một thước thì đánh binh một tiếng, chỉ đạn của Giang Ngọc Phàn cũng vừa bắn trúng làm nó vỡ vụn!
Mười một kẻ hung sát thấy vậy đều kinh hồn bạt vía, không nói được một lời nào!