“Trai năm mươi tuổi công chưa lập,
Mang gươm đứng nhìn khắp tám phương.”
Lạc Dương Thành.
Tọa lạc tại đồng bằng trung tâm của Trung Hoa (còn được gọi là đất Trung Nguyên, hay Trung Châu), Lạc Dương là một trong những cái nôi của văn minh Trung Hoa cổ, là một trong tứ đại cổ đô, gồm : Trường An, Lạc Dương, Kim Lăng (tức Nam Kinh), Bắc Bình (tức Bắc Kinh, khi không là kinh đô, thủ đô thì được gọi là Bắc Bình; trước năm 1949, trước khi Mao Trạch Đông thành lập Cộng hòa Nhân Dân Trung Hoa thì Bắc Kinh có tên là Bắc Bình; và lúc bấy giờ, trong cuộc chiến Tịnh nạn, thì vẫn có tên là Bắc Bình, cho đến khi Vĩnh Lạc đế Chu Lệ lên ngôi, mười mấy năm sau mới dời đô về đấy, cải thành Bắc Kinh).
Trải qua mấy nghìn năm tồn tại, Lạc Dương có nhiều tên gọi khác nhau, nhưng đều mang chữ ‘Lạc’ để chỉ dòng Lạc Thủy chảy ngang qua nó, như Lạc Ấp, Lạc Châu, Lạc Dương. Thành được Thiệu Công Thích xây dựng vào thế kỷ thứ 11 trước Tây Lịch, theo lệnh của Chu Công Đán (Tứ hiền trong Phong Thần Diễn Nghĩa là Chu Công Đán, Thiệu Công Thích, Mao Công Toại và Tất Công Cao, là tứ đại hiền thần của nhà Chu). Thời Chu, nơi này có tên là Lạc Ấp, là kinh đô của nhà Đông Chu kể từ năm 770 đến năm 256 trước Tây Lịch. Rồi từ năm 25 đến năm 190, nơi này trở thành kinh đô của nhà Đông Hán, với tên gọi Lạc Dương. Thời Ngụy Tấn, từ năm 221 đến năm 316, nơi đây cũng vẫn là kinh đô. Sau đó nó còn là kinh đô của các nhà Bắc Ngụy, Hậu Lương, Hậu Đường, Hậu Tấn và cả nhà Chu của Võ Tắc Thiên.
Lạc Dương Thành phía tây có Tam Môn Hiệp, phía đông có Bạch Mã Tự, phía đông nam có Bình Đỉnh Sơn, phía nam có Long Môn Thạch quật, xưa nay vẫn là những nơi danh thắng. Và đối với giới võ lâm, Lạc Dương Thành cũng là một nơi quan trọng, bởi trong thành có Tổng đàn của Cái Bang, Đạo quan của Huyền Đô Bát Cảnh Cung, phân đàn của Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo, đều là những đại bang phái trong giới giang hồ đương đại. Cái Bang tuy thực lực không mạnh, nhưng có đến hàng trăm vạn bang chúng, nên cũng có thể xem là đại bang.
“Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên”.
Hạ Điền Linh Mộc đứng bên cửa sổ trong phòng của khách điếm, nhìn cảnh u ám bên ngoài, cảm thấy cảnh thành thị phồn hoa sao đêm nay đặc biệt yên tĩnh. Nhìn cảnh đêm đen, Hạ Điền Linh Mộc chợt liên tưởng đến câu nói trên.
Kể từ khi rời khỏi Giang Nam, đặt chân lên đất Trung Nguyên, thanh kiếm của Đông Doanh Song Thần lại không ngừng vấy máu khách võ lâm, giống như hồi còn ở vùng duyên hải. Và hôm nay, thầy trò bọn họ đến Lạc Dương, với ý định ngày mai sẽ đến Tổng đàn Cái Bang khiêu chiến. Cái Bang có vị trí quan trọng trong Cửu Đại môn phái, nên cũng là đối tượng của bọn họ.
Bình Giả Công Tạo đột ngột từ bên ngoài phòng đi vào, sắc diện âm trầm, nói :
– Có kẻ định phá hoại công việc của chúng ta.
Hạ Điền Linh Mộc hỏi :
– Ai ?
Bình Giả Công Tạo đáp :
– Bọn Hoàng Giáo Tây Tạng.
Hạ Điền Linh Mộc hỏi :
– Bọn chúng định làm gì ?
Bình Giả Công Tạo nói :
– Bọn chúng định tối nay sẽ tập kích Tổng đàn Cái Bang, giết sạch những người ở đó, để ngày mai khi chúng ta đến, nơi đó chỉ còn lại một đống hoang tàn. Hiện tại người của bọn chúng đang mai phục bên ngoài Tổng đàn Cái Bang, chờ thời cơ tấn công.
Hạ Điền Linh Mộc hỏi :
– Chỉ là trùng hợp hay là bọn chúng cố ý làm thế ?
Bình Giả Công Tạo nói :
– Không rõ. Nhưng mà ta nghĩ bọn chúng cố ý làm thế, bởi vì hành tích của chúng ta đâu có bí mật gì, bọn người võ lâm Trung Nguyên đều biết chúng ta sắp đến khiêu chiến Cái Bang. Bọn chúng đương nhiên cũng biết.
Hạ Điền Linh Mộc gật đầu nói :
– Cũng phải. Nếu như bọn chúng chỉ muốn tiêu diệt Cái Bang, thì đợi sau khi chúng ta đã khiêu chiến xong rồi, cao thủ trong Cái Bang giảm thiểu, như thế chẳng phải là cơ hội tốt hơn hay sao ?
Bình Giả Công Tạo nói :
– Bọn chúng đã nhắm vào chúng ta, đương nhiên chúng ta cũng không cần khách khí làm gì !
Hạ Điền Linh Mộc hỏi :
– Lão định làm gì ?
Bình Giả Công Tạo nói :
– Dĩ kì nhân chi đạo, trị kì nhân chi mưu.
Hạ Điền Linh Mộc gật gù nói :
– Đã có bọn Hoàng Giáo Tây Tạng xuất hiện, thì bọn Cái Bang chẳng đáng gì nữa. Lát nữa chúng ta đến đó quán chiến.
Bình Giả Công Tạo nói :
– Để ta đi bảo hai đứa nó chuẩn bị. Lần này chúng ta thử học theo người Hán, làm ngư ông một lần thử xem.
Nói rồi lão rời phòng, đi sang phòng của bọn Sơn Bản Mộ Đồ và Tuyết Nghi Phương Tử. Sau khi gặp Dương Lâm, nhất là sau khi luyện ‘Vô Tình Kiếm quyết’, tư tưởng của bọn họ đã có nhiều thay đổi, không còn cố chấp tuyệt đối theo quy tắc võ sĩ đạo như trước nữa, và như thế, đối với giới võ lâm Trung Nguyên, bọn họ càng trở nên đáng sợ hơn.
Lát sau, bốn người bọn họ nai nịt gọn gàng, lặng lẽ rời khỏi khách điếm, phi thân lao đến bên ngoài Tổng đàn Cái Bang. Bọn họ chọn một tàn cây cao ở khu rừng cạnh đó, ẩn thân theo dõi. Do cả bọn đều có võ công cao cường, hành động ẩn mật, nên không ai phát hiện được.
Thường tình, các bang phái võ lâm đều tìm nơi núi cao, rừng sâu chiếm làm địa bàn. Nơi sơn lâm thường thanh tĩnh, thuận tiện cho việc tập luyện võ công. Các phái võ lâm, căn bản vẫn là thực lực. Võ công kém cỏi thì chẳng được ai nể trọng, chỉ có thể bị người hiếp đáp. Hơn nữa, người Trung Hoa vốn coi trọng bậc ẩn sĩ. Mà thế nào là ẩn sĩ ? Theo thói thường, bách tính tin rằng những người ở ẩn nơi rừng sâu núi thẳm chính là ẩn sĩ kỳ nhân. Vì thế mới có câu ‘đường tắt Chung Nam’, vào ở ẩn nơi núi Chung Nam để được danh là ẩn sĩ, được triều đình và dân chúng trọng vọng. Các phái võ lâm cũng cần danh tiếng, để được khách thập phương cúng dường mà duy trì sinh hoạt. Họ đặt cứ địa ở chốn sơn lâm để thêm phần tôn nghiêm cao cả. Chỉ có một số ít bang phái đặt cứ địa ở đô thị, thu bảo hộ phí từ người dân làm sinh kế, và những bang phái như thế đều bị người võ lâm khinh thị.
Tuy vậy, cũng có một bang phái võ lâm đặt Tổng đàn ở trong thành thị, mà lại là một đại thành thị như Lạc Dương, nhưng vẫn được người võ lâm trọng vọng. Đó chính là Cái Bang. Bọn họ không thu bảo hộ phí, mà sinh kế chủ yếu là gõ bát kiếm ăn, hay nói nôm na là ngửa tay xin tiền, thường được gọi là ăn xin, hay ăn mày, gọi văn hoa là khiếu hóa tử. Thật ra thì bọn họ không đi xin ăn cũng không xong, bởi ở thành Lạc Dương này, khách thập phương đều đến đạo quan của Huyền Đô Bát Cảnh Cung, hoặc Bạch Mã Tự; còn thu bảo hộ phí thì có Thiên Nhất Giáo và Bách Độc Giáo. Cái Bang tuy người đông nhưng thế không mạnh, dù cả Cửu đại môn phái liên kết lại cũng không thể sánh bằng lưỡng đại giáo phái kia, nói gì một mình Cái Bang. Bọn họ đứng chân được ở Lạc Dương cũng đã là một kỳ tích rồi.
Thật ra thì Tổng đàn Cái Bang không ở trong thành, mà ở ngoại thành. Lạc Dương Thành là nơi đô hội, đất quý như vàng, đâu có chỗ cho một bang phái ăn xin như Cái Bang. Hơn nữa, chốn võ lâm nhiều ân oán, đặt Tổng đàn trong thành cũng không tiện. Chỉ có cường thế như Thiên Nhất Giáo, Bách Độc Giáo và Huyền Đô Bát Cảnh Cung mới dám ổn tọa trong thành. Bọn họ không những thực lực hùng mạnh, uy danh lừng lẫy, mà còn có quan hệ rất tốt với quan phủ, vì vậy không sợ rắc rối phiền phức.
Tổng đàn Cái Bang là một trang viện không tráng lệ, nhưng rất rộng rãi. Tòa chính viện rộng lớn được bao quanh bởi một vòng phòng ốc, nhà cửa xây cất theo lối Tứ Hợp Viện. Tất cả đều bằng gỗ, đơn giản mộc mạc, mà cũng ít tốn kém. Không có hoa viên, không có thủy tạ, chỉ có một khoảng sân rộng mênh mông làm nơi tụ họp bang chúng. Trước cổng lớn chỉ có một tấm biển gỗ cũ kỹ, viết bốn chữ lớn : Cái Bang Tổng đàn.
Xung quanh Tổng đàn của Cái Bang đều là những khoảng rừng âm u. Xa xa mới có mấy ngôi nhà tranh của dân nghèo. Lương dân bách tích thường chẳng mấy ai muốn làm hàng xóm của những kẻ ăn xin cả, nhất là những nhà khá giả. Bố thí thì cũng phải có mức độ. Hơn vạn khất cái ở Tổng đàn này đều làm các phú gia ở Lạc Dương kính nhi viễn chi. Đa phần bọn họ không dám đắc tội Cái Bang, nhưng không gặp phải thì vẫn tốt hơn cả.
Bình thường, nơi đây vẫn yên bình tĩnh lặng. Nhưng đêm nay lại có sự biến bất thường.
Đến giữa khuya, mấy gã bang chúng phụ trách canh phòng bất ngờ phát hiện có hơn trăm cao thủ hắc y bịt mặt đã vây chặt trang viện và bắt đầu phóng hỏa. Quả là ‘Nguyệt hắc sát nhân dạ, phong cao phóng hỏa thiên’.
Tiếng hô cứu hỏa, hòa cùng những tiếng vũ khí va chạm nhau, đã nhanh chóng đánh thức những người đang say ngủ. Bang chủ Cái Bang Thần Hành Thiết Bổng Hà Vĩnh Tuấn vừa chạy ra khỏi phòng thì thấy Phi Phủ Cái Hồ Huệ Khanh hối hả chạy vào, trên cánh tay và sau lưng đều trúng nhiều vết thương, máu tuôn xối xả. Hà Vĩnh Tuấn kinh hãi hỏi :
– Hồ trưởng lão. Bọn địch nhân là cao thủ phương nào mà đả thương được ngươi như vậy ?
Phi Phủ Cái Hồ Huệ Khanh thở dài nói :
– Bang chủ. Địch nhân tuy chỉ có hơn trăm người, nhưng đều võ công cao cường, bang chúng không địch lại, thọ thương thảm trọng. Tuy bọn chúng đều che mặt, nhưng thuộc hạ phát hiện có tên sử dụng Đại Thủ Ấn.
Hà Vĩnh Tuấn cả kinh nói :
– Hoàng giáo Tây Tạng ? Sao bọn chúng đột ngột tấn công chúng ta thế nhỉ ?
Lúc này, Truyền công Trưởng lão Kim Ưng Cái Tôn Phi hối hả chạy đến nói :
– Bang chủ. Giờ không phải điều tra việc đó. Hãy mau tụ tập cao thủ kháng địch.
Hà Vĩnh Tuấn giật mình nói :
– Phải đó. Mau truyền lệnh mọi người tập trung tại đại sảnh. Những nơi khác bọn chúng muốn đốt thì cứ để mặc bọn chúng.
Nhà cửa trong Tổng đàn trừ gian chính viện đều là nhà tranh vách gỗ, chẳng đáng giá gì. Có bị thiêu hủy thì cũng có thể xây dựng lại rất nhanh chóng. Sinh mạng của bang chúng quan trọng hơn. Mệnh lệnh truyền xuống, bang chúng Cái Bang nhanh chóng rút lui về phía chính viện. Các cao thủ trong bang đều tập trung trong đại sảnh. Bang chúng dàn ra xung quanh, bày trận kháng địch. Do lực lượng tập trung, bang chúng có thể hỗ trợ lẫn nhau, nên số thương vong lập tức giảm đi rất nhiều.
Hà Vĩnh Tuấn bố trí việc phòng ngự xong, liền dẫn chúng trưởng lão xông ra ngoài. Thấy họ Hà xuất hiện, một giọng cười âm hiểm vọng đến :
– Hà Vĩnh Tuấn. Đêm nay bản tòa quyết làm cỏ Cái Bang. Các ngươi chỉ có thể quy thuận bản tòa thì mới mong toàn mạng.
Hà Vĩnh Tuấn nghiêm giọng chất vấn :
– Tôn giá chắc là đại nhân vật của Hoàng giáo. Bản bang và Hoàng giáo xưa nay không có thù oán gì, cớ sao Tôn giá dẫn người đến tập kích bản bang ?
Người kia cất giọng cười sâu hiểm, nói :
– Bản tòa muốn thống nhất võ lâm, tất phải dẹp tan những thế lực chống đối. Thuận bản tòa thì sống, nghịch bản tòa thì vong. Các ngươi hãy mau chọn đi.
Kim Ưng Cái Tôn Phi tức giận mắng :
– Cuồng đồ các ngươi không dám ra mặt quyết đấu mà dùng cách ám tập hèn hạ này, quả là vô sỉ, bỉ ổi, hạ lưu, hèn nhát, …
Lão tuôn ra một tràng toàn những lời chửi mắng tệ hại. Ăn mày thân phận thấp kém, có chửi bới cũng chẳng sợ mất thân phận, nói chuyện văn hoa như Tú tài mới là đáng nói. Gã kia bị chửi mắng, có vẻ tức giận, quát trả :
– Chuyện quyết đấu ngươi không cần đòi hỏi. Đả Cẩu Bổng pháp được các ngươi tuyên dương vô địch, trong mắt bản tòa chỉ là trò trẻ con mà thôi.
Hà Vĩnh Tuấn cầm Đả Cẩu Bổng bước ra phía trước, lớn tiếng nói :
– Nếu như tôn giá tự tin như thế, ta xin được lĩnh giáo công phu của tôn giá.
Liền đó, toàn trường nổi lên một trận cười âm u, rồi trong sân xuất hiện thêm một bóng người. Đó là một người vận hắc y, khuôn mặt lạnh lùng, ánh mắt sâu hiểm, thân người cao gầy, hàm râu nhuốm bạc, qua diện mạo cho thấy rằng lão ta không dưới lục tuần. Đôi mắt lấp loáng thần quang, toát lên vẻ lạnh lùng tàn độc.
Hà Vĩnh Tuấn biết đối phương phải là tay lợi hại, nên vội động thủ trước để chiếm tiên cơ. Đả Cẩu Bổng vung lên nhanh như chớp giật. Hắc y lão nhân chỉ cười nhạt, trong tay đột nhiên xuất hiện một thanh đao, rồi một ánh đao quang nhoáng lên, chặn đứng thế công của họ Hà. Đao bổng chạm nhau ngân dài. Cảm thấy cổ tay tê buốt, họ Hà kinh hãi khi nhận ra đối thủ công lực vô cùng thâm hậu.
Tiếp đó, đao quang lấp loáng, đường đao công tới, quỷ dị tàn độc phi thường. Hà Vĩnh Tuấn thấy đối phương đao thế tàn độc, công lực thông thần, biết không thể vì chút hư danh mà phiền lụy đến sinh mạng, nên vội nhào xuống đất, sử dụng thế Lãn Lư Đả Cổn, nói nôm na là lăn tròn dưới đất để né tránh.
Hắc y lão nhân nào phải tầm thường, lập tức vung đao chém liền bốn chiêu liên hoàn. Nhưng Hà Vĩnh Tuấn mấy chục năm lăn lộn giang hồ, cũng đâu phải tay vừa, dù võ nghệ không bằng đối phương, nhưng lòng quyết tử đã giúp y cầm cự được. Vết thương nơi vai tả không làm y thất chí, vẫn tiếp tục phấn khởi xuất chiêu kháng địch. Đả Cẩu Bổng pháp được y thi triển đến mức xuất thần nhập hóa. Trượng ảnh dàn dụa như trận mưa rào phủ kín đấu trường.
Hắc y lão nhân lại bật lên tiếng cười âm u, thân ảnh quỷ dị, thanh đao vẻ lên những vòng hỏa diễm rực rỡ. Công lực của lão quả là cao siêu tuyệt đỉnh. Thanh đao trong tay lão va chạm vào Đả Cẩu Bổng, phát ra tiếng kim khí chói tai. Hà Vĩnh Tuấn không chỉ cảm thấy đôi tay tê rần, mà còn có cảm giác sát khí thấm vào da thịt. Lưỡi đao lại biến ảo nhưng con mãng xả, chực chờ xuyên qua làn trượng ảnh mà liếm vào cổ họ Hà.
Hà Vĩnh Tuấn thấy đối phương đã sử dụng đến tuyệt kỹ Hỏa Diễm Đao, nhắm không thể chống nổi, vội vã vung trượng đánh mạnh một thế, rồi nhảy lùi về phía sau, đứng vào giữa vòng vây của bang chúng Cái Bang. Hắc y lão nhân thấy đối phương thoát được, dậm chân tiếc rẻ, hậm hực nói :
– Dù ngươi nhất thời thoát chết thì cũng không thể giữ được mạng qua đêm nay đâu !
Hà Vĩnh Tuấn không đếm xỉa gì đến lão, quay sang đám bang chúng nói lớn :
– Hiện tại bản bang đang gặp lúc sinh tử tồn vong. Mọi người hãy toàn lực phấn chiến, kháng cự cường địch, để người võ lâm khỏi xem Cái Bang là đồ vô dụng. Các huynh đệ. Người trong giang hồ, việc sinh tử là thường sự. Chúng ta giết được một tên địch, là bảo vốn, giết được hai tên là có lời.
Đám bang chúng Cái Bang đồng thù địch khái, đồng thanh nói lớn :
– Sát ! Sát !
Hà Vĩnh Tuấn lại nói tiếp :
– Chúng ta nhân số đông hơn bọn chúng gấp mấy chục lần, lát nữa lại còn có rất nhiều huynh đệ đến tiếp ứng. Chỉ cần chúng ta bất kể sinh tử, toàn lực phấn chiến. Chắc chắn chiến thắng sẽ thuộc về chúng ta.
Cảm thấy đã cổ vũ được sĩ khí của bang chúng, Hà Vĩnh Tuấn giơ cao tay lên, quát lớn :
– Sát !
Toàn thể bang chúng Cái Bang đồng thanh hô lớn :
– Sát !
Sau đó mọi người múa đao vung gậy tràn lên tấn công địch nhân. Hà Vĩnh Tuấn cùng ba vị trưởng lão lo cầm chân Hắc y lão nhân. Bọn địch chỉ có hơn trăm người, còn số bang chúng Cái Bang trong Tổng đàn có đến mấy nghìn, và vẫn có rất nhiều bang chúng trú tại nơi khác hay tin, lần lượt chạy đến tiếp ứng. Dù sao thì tổng số bang chúng Cái Bang ở Lạc Dương có đến hơn vạn. Bọn họ mấy chục người vây đánh một người bên phe đối phương, dần dần vãn hồi được cục thế, tuy không chiếm được thượng phong nhưng vẫn thế quân lực địch, đương nhiên là phải chịu tổn thất thảm trọng. Đám hắc y nhân mỗi người phải chiến đấu với mấy chục bang chúng Cái Bang mà vẫn duy trì được, mặc dù đệ tử Cái Bang bình quân thực lực không cao, nhưng qua đó cũng đủ thấy võ công của bọn hắc y nhân rất lợi hại.
Hắc y lão nhân thấy tình thế biến chuyển không như dự định, tức giận gầm lên một tiếng, sử tuyệt chiêu vỗ liên tiếp tám chưởng về phía bọn Hà Vĩnh Tuấn. Bóng chưởng nối tiếp nhau, chưởng kình đạo sau mạnh hơn đạo trước. Bọn Hà Vĩnh Tuấn chợt cảm thấy không gian bị áp bách, thậm chí nội lực vận chuyển khó khăn. Đây không phải là tuyệt kỹ Đại Thủ Ấn của Mật Tông, mà là bí kỹ của riêng Hắc y lão nhân.
Bọn Hà Vĩnh Tuấn cảm thấy áp lực nặng nề, đều cả kinh thất sắc. Hà Vĩnh Tuấn quát lớn :
– Hợp chưởng.
Thế là bốn người đồng loạt vung tám chưởng lên, tám đạo chưởng kình phóng ra, nhắm về phía đạo chưởng kình liên hoàn do Hắc y lão nhân phóng tới. Chưởng phong chạm nhau nổ vang rền. Toàn trường nhất thời chấn động. Hắc y lão nhân công lực cao siêu tuyệt đỉnh. Bọn Hà Vĩnh Tuấn bốn người hợp chưởng mà vẫn rơi vào thế hạ phong, bị đẩy lùi lại mấy bước. Hắc y lão nhân lại cất tiếng cười khẩy, nghiến răng phóng ra một loạt tám chưởng nữa. Tuyệt kỹ này tuy lợi hại, nhưng lại tiêu hao rất nhiều nội lực, do đó Hắc y lão nhân quyết định tốc chiến tốc quyết, sớm giải quyết bọn Hà Vĩnh Tuấn để kết thúc cuộc chiến ở đây. Chỉ cần hạ được Bang chủ và các trưởng lão, đám bang chúng Cái Bang tất sẽ như rắn mất đầu, có thể giải quyết dễ dàng.
Hắc y lão nhân xuất chưởng quá nhanh. Bọn Hà Vĩnh Tuấn còn đang cảm thấy khí huyết chấn động, chưa kịp ổn định nội lực thì đã thấy chưởng phong ập đến, chưởng kình áp đến. Lần này thì áp lực còn hung mãnh hơn cả lần trước. Xem ra đối phương đã xuất toàn lực, quyết đưa bọn họ vào chỗ chết.