Bạch Sầu Phi vào tháp, lên tháp.
Đó là “tháp ngà voi”.
Hắn nhìn thấy Tô Mộng Chẩm, một người bệnh sắp chết.
Hắn vừa nhìn thấy người này, trong lòng lập tức có hai loại cảm giác.
Một là khẩn trương.
Những năm gần đây, là người này một tay nâng đỡ hắn. Từ khi kính ngưỡng cho đến khi thân cận, năng lực của người này vẫn khiến hắn có cảm giác rung động và thần bí, đến bây giờ vẫn không thể thay đổi hoàn toàn.
Mà hôm nay, hắn lại muốn đối phó với người này, cho nên hắn cảm thấy khẩn trương.
Giống như bình thường, khi hắn cảm thấy khẩn trương đều hít thở thật sâu.
Một loại cảm giác khác là, đây chẳng những là một người bệnh sắp chết, hơn nữa còn là một người bệnh sắp chết nhưng lại không chết được.
Nói cách khác, đây là một người có sức sống rất mạnh.
Nếu như người này bệnh không chết, hắn đành phải sớm chấm dứt sự đau đớn của đối phương.
Hắn quyết định phải giết người này.
Hắn không đi lên một mình, còn có năm người khác.
Bốn người trong đó dĩ nhiên là “Cát Tường Như Ý”, bao gồm Chu Như Thị, Âu Dương Ý Ý, Lợi Tiểu Cát và Tường Ca Nhi.
Một người khác lại không rõ.
“Không rõ” là vì hắn có khuôn mặt lại giống như không có, trên mặt như phủ lên một lớp sa mỏng màu da, da cười thịt không cười, thịt cười xương không cười, có lúc ngũ quan đều cười, nhưng lại không hề có một chút ý cười nào. Đương nhiên là trên mặt hắn được phủ một lớp mặt nạ da người.
Nếu như người này không cùng Bạch phó lâu chủ đi lên, có lẽ tại ngoài tháp ba mươi trượng đã bị người ta đuổi xuống rồi.
Bạch Sầu Phi dẫn năm người đi lên, cũng rất hợp lý.
Thân là phó tổng lâu chủ, bên cạnh nên có một vài thủ hạ, như vậy mới đủ uy phong, mới xứng với chức vị của mình.
Hơn nữa, nếu để cho Bạch Sầu Phi đi lên, lại không cho phép tùy tùng của hắn đi theo, không khỏi khiến người ta nghi ngờ, hắn có thể còn sống đi vào, liệu có thể còn sống đi ra hay không?
Bên cạnh Tô Mộng Chẩm cũng có người, ba người, đều là họ Tô.
Ba người này đương nhiên là con cháu họ Tô, hơn nữa đều được gia tộc họ Tô tuyển chọn ra. Vào mười năm trước, Tô Mộng Chẩm đã để một người học xoa bóp huyệt vị, một người học châm cứu huyệt đạo, còn một người học sắc thuốc hái thuốc.
Sau khi ba người này học thành, vẫn luôn ở lại bên cạnh Tô Mộng Chẩm, giúp y nấu thuốc, xoa bóp và châm cứu.
Đương nhiên, xét về tổng thể y thuật của bọn họ vẫn không cao minh bằng Thụ đại phu, cho nên vẫn do Thụ đại phu khám bệnh, còn bọn họ dựa theo phân phó chăm sóc hầu hạ, hốt thuốc đúng bệnh.
Ba người này có tên, cũng có ngoại hiệu, nhưng tên và biệt hiệu đều rất dễ lẫn lộn với nhau.
Trên thực tế, ngoại hình của bọn họ cũng không khác nhau bao nhiêu, cũng dễ khiến cho người khác nhầm lẫn, không phân biệt được rốt cuộc ai là ai.
Bọn họ là “Khởi Tử Hồi Sinh” Tô Thiết Tiêu, “Khởi Hồi Sinh Tử” Tô Hùng Tiêu, “Tử Khởi Sinh Hồi” Tô Thiết Lương.
Ba cái tên như vậy, ba người như vậy, thật sự rất khó nhớ.
Nhưng bản lĩnh của bọn họ thì không ai có thể quên được.
Có ba người bọn họ, châm cứu huyệt vị, xoa bóp yếu huyệt, kê đơn bốc thưốc, chỉ cần ngươi vẫn còn một hơi, cho dù muốn chết cũng không chết được.
Bọn họ vẫn luôn ở bên cạnh hầu hạ Tô Mộng Chẩm.
Hơn nữa bọn họ đều họ Tô, cho nên không phải là môn đồ, cũng không chỉ là đệ tử, mà là tâm phúc.
Tâm phúc là người có thể đối xử chân thành.
Bạch Sầu Phi tiến vào tầng tháp thứ bảy, nhìn thấy hai cái tủ lớn, một cái bàn, trên bàn có một chiếc gương đồng, còn có một chiếc giường lớn, khăn trải giường rũ xuống không thấy đáy.
Giống như thiếu đi một thứ rất quen thuộc, nhưng là thứ gì, nhất thời lại không nhớ ra.
Người đều tập trung ở trên giường và bên giường. Bên giường là “Tam Tô”, gồm Tô Thiết Lương, Tô Hùng Tiêu và Tô Thiết Tiêu. Trên giường đương nhiên chính là Tô Mộng Chẩm.
Sự vật trong tầng tháp này đều rất đơn giản, chỉ có những thứ thật cần thiết mới được đặt ở nơi y thường làm việc.
Điều này hoàn toàn phù hợp với cá tính của Tô Mộng Chẩm, cũng phù hợp với tính toán của Bạch Sầu Phi.
Hắn tính toán sẽ ra tay ở đây, giết chết họ Tô.
Bạch Sầu Phi đi lên phía trước, vốn đã chuẩn bị rất nhiều lời, nhưng lại không nói ra.
Bởi vì hai người vừa gặp mặt, Tô Mộng Chẩm đã liếc cặp mắt lạnh lẽo như đốm lửa, phía trên sống mũi vừa cao vừa thẳng vừa nhọn vừa khoằm, xa xăm hỏi một câu:
– Ngươi tới để giết ta, đúng không?
Chỉ với một câu này, Bạch Sầu Phi đã biết có giả vờ cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không cần thiết nữa.
Đối phương vừa liếc cặp mắt nhìn thấu tình đời đã hiểu rõ tất cả, thậm chí bao gồm cả sống chết vinh nhục.
Cho nên hắn hỏi ngược lại:
– Ngươi biết những gì? Ngươi làm thế nào biết được?
Tô Mộng Chẩm vẫn không đứng lên khỏi giường, chỉ nói:
– Bởi vì ngươi hít thở.
Trong lòng Bạch Sầu Phi lạnh đi, lại nói:
– Con người dĩ nhiên phải hít thở, không hít thở mới là chuyện lạ.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ngươi hít thở sâu.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ta chỉ hít thở chứ không nói gì.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Nhưng hít thở chính là một loại ngôn ngữ khác. Hít thở nhanh là kích động, hít thở chậm là bình tĩnh. Ta hiểu rõ tính tình của ngươi, lúc ngươi hít thở sâu chính là muốn kiềm chế sự khẩn trương. Ngươi rất ít khi khẩn trương, lần này lại khẩn trương như vậy, đương nhiên là vì muốn giết ta.
Bạch Sầu Phi lại cười:
– Xem ra, làm huynh đệ đã lâu, tập tính nào cũng không thoát khỏi ánh mắt của đối phương. Nói thật, giết một người giống như ngươi, muốn không khẩn trương cũng là chuyện khó.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Có thể khiến cho ngươi khẩn trương, quả thật cũng không dễ dàng.
Bạch Sầu Phi nói:
– Biết người biết ta, mặc dù chưa chắc đã trăm trận trăm thắng, nhưng ít ra có thể đánh giá tình hình quân địch, có lợi cho phán đoán. Khi ngươi biết trong lòng ta khẩn trương, ta cũng biết rõ trong lòng ngươi rất khẩn trương.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ồ? Hình như ta còn chưa xuống giường thì phải?
Bạch Sầu Phi nói:
– Không chừng đó là vì ngươi vốn không thể xuống giường được. Ngươi nói quá nhiều, lúc ngươi khẩn trương sẽ không ngừng nói chuyện. Có thể khiến cho lâu chủ hiện tại của Kim Phong Tế Vũ lâu, Tô Mộng Chẩm, Tô công tử cũng khẩn trương như vậy, ta đúng là vinh hạnh.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Chúng ta đều đã quá quen thuộc lẫn nhau, cho nên vừa là bằng hữu tốt nhất, vừa là kẻ địch xấu nhất. Chức vị lâu chủ Kim Phong Tế Vũ lâu có lẽ rất nhanh sẽ là của ngươi, ta chỉ không ngờ ngươi lại không đợi được như vậy.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ta không đợi được, ngươi luôn bệnh không chết, cho nên ta mới chặt đứt cây của ngươi.
Tô Mộng Chẩm trầm ngâm một lúc:
– Quân tử không đoạt thứ người khác yêu thích.
Bạch Sầu Phi hiên ngang nói:
– Ta không phải là quân tử. Trong thời đại này, làm quân tử cũng giống như tự tìm đường chết. Quân tử phần lớn đều bị tiểu nhân hãm hại. Ta thích hại người, không để người hại ta, cho nên ta quyết chí sẽ làm tiểu nhân.
Tô Mộng Chẩm lại trầm mặc một lúc, ánh mắt dường như biến thành màu đỏ, nói:
– Nếu như bây giờ ta lui xuống, nhường lại vị trí cho ngươi, ngươi thấy thế nào?
Bạch Sầu Phi thản nhiên nói:
– Như vậy thì tốt, tiết kiệm thời gian cho ta.
Tô Mộng Chẩm cười hỏi:
– Ngươi sẽ không giết ta chứ?
Bạch Sầu Phi nói:
– Ta có thể không giết ngươi sao?
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ngươi đã cháy nhà ra mặt chuột, không thấy máu, không thấy mạng người thì sẽ không dừng tay, cũng dừng tay không được.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ngươi ngoan cố chống cự cũng chết. Ta đã lên tháp ngà voi, từ nơi này rơi xuống không phải thi thể của ngươi thì chính là hài cốt của ta.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ta bị bệnh.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ta biết.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ngươi thắng cũng không vinh quang.
Bạch Sầu Phi nói:
– Cho nên ta mới ra tay.
– Vốn là cùng một nhà, sao phải nóng lòng như vậy?
– Ta và ngươi không phải cùng một nhà. Ta kết nghĩa với ngươi, ngươi lợi dụng tài năng võ công của ta, còn ta lợi dụng thực lực danh tiếng của ngươi. Chúng ta chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Bây giờ ngươi đã không còn giá trị lợi dụng nữa.
Tô Mộng Chẩm cười khổ:
– Bây giờ ngươi đã có chỗ dựa khác, vì muốn bày tỏ sự trung thành với chủ mới, cho nên phải diệt trừ ta?
Bạch Sầu Phi cười lạnh:
– Đây là quy củ giang hồ, ngươi là lão đại của bang hội, không lý nào lại không biết. Thiếu niên năm đó cũng phải già, đây là quy tắc mà chúng ta xông pha thiên hạ, đi lại giang hồ, cũng là cái giá mà chúng ta phải trả.
Tròng trắng mắt của Tô Mộng Chẩm thật sự có chút đỏ, cũng có điểm đỏ, giống như những đốm lệ máu rơi xuống:
– Ngươi không thể niệm tình trước kia, tha cho ta một mạng sao?
Bạch Sầu Phi nói một cách quả quyết:
– Không thể.
Cặp mắt Tô Mộng Chẩm đều đỏ lên:
– Ngươi hận ta như vậy sao?
Sắc mặt Bạch Sầu Phi trắng bệch:
– Bởi vì ta luôn phải nghe lệnh ngươi. Ta đã nghe lệnh năm năm, bây giờ ta muốn lấy lại những gì đã bỏ ra, đó là cái mạng của ngươi.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Bây giờ ta chỉ còn lại nửa cái mạng.
Bạch Sầu Phi nói:
– Nửa cái mạng của Tô Mộng Chẩm còn đáng giá hơn mạng của tám trăm hảo hán.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Hóa ra ngươi vẫn luôn không phục ta.
Bạch Sầu Phi nói:
– Không, ta phục ngươi.
Sắc mặt Tô Mộng Chẩm tái đi, cay đắng cười một tiếng:
– Đây chính là kết quả của việc ngươi phục ta?
Bạch Sầu Phi nói:
– Bởi vì ta không chỉ phục ngươi, mà còn bội phục ngươi, cho nên ta mới xem ngươi như hình mẫu, trong lòng lập lời thề, một ngày nào đó ta phải thay thế ngươi.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Vì vậy ngươi muốn giết ta?
Bạch Sầu Phi nói:
– Ngày nào ngươi còn sống, ta sẽ không thể hoàn toàn thay thế ngươi.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Đừng quên, từ trước đến nay ta đều hết lòng bồi dưỡng ngươi.
Bạch Sầu Phi thở dài một tiếng, nói:
– Vào lúc này cảnh này, người thông minh không nên nói những lời này.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Nếu như ta là người thông minh, cũng sẽ không nuôi hổ trong nhà.
Bạch Sầu Phi nói:
– Ngươi bồi dưỡng ta, một phần bởi vì ta là nhân tài, đồng thời trong tay ngươi cũng không có người nào có thể so sánh với ta. Vương Tiểu Thạch thì lại phạm tội, chạy trốn mất rồi.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Là ngươi bức hắn đi.
Bạch Sầu Phi lại gật đầu:
– Là ta gạt hắn, nói rằng ngươi hạ lệnh muốn giết Gia Cát tiên sinh.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Kết quả hắn lại giết Phó Tông Thư.
Bạch Sầu Phi nói:
– Hắn vẫn không tin lời ta, hoặc là hắn không nghe lệnh của ngươi.
Tô Mộng Chẩm hỏi:
– Tại sao ngươi phải làm như vậy?
Bạch Sầu Phi đáp:
– Bởi vì ta muốn cô lập ngươi.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ngươi đuổi Tiểu Thạch đi, mới có thể độc chiếm quyền hành.
Bạch Sầu Phi nói:
– Còn không có, ít nhất ngươi vẫn chưa chết.
Tô Mộng Chẩm hỏi:
– Ngươi không thể tha chết cho ta sao?
Bạch Sầu Phi đáp:
– Vừa rồi ngươi đã hỏi câu này, ta cũng đã trả lời rồi.
Tô Mộng Chẩm tiếp tục hỏi:
– Ta có điểm nào không xứng làm lâu chủ?
Bạch Sầu Phi đáp:
– Không có. Nhưng cũng bởi vì không có, loại người giống như ngươi nhất định được lòng người, nhất định có chí lớn, nhất định không cam chịu đứng dưới người khác, cho nên không thể không trừ.
Tô Mộng Chẩm lại hỏi:
– Vậy ta đã làm gì có lỗi với ngươi?
Bạch Sầu Phi đáp:
– Có, ít nhất ngươi đã từng trách mắng ta trước mặt mọi người.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Mấy lần đó, là vì ta tốt cho ngươi.
Bạch Sầu Phi nói:
– Nhưng thế nhân chỉ nhớ được người nợ hắn, không nhớ được người dạy hắn. Lão đại mắng lão nhị là giúp hắn thành tài, nhưng lão nhị muốn giết lão đại, cũng là vì hắn từng bị xem là không thành tài.
Tô Mộng Chẩm nói:
– Ngươi nói như vậy, ta cũng không còn gì nói nữa. Ta nghĩ, ta đã ứng kiếp rồi.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Ứng kiếp gì?
Tô Mộng Chẩm:
– Ta đã sớm tính ra sang năm có một kiếp, nhưng vẫn cho rằng đó là chuyện sang năm, ít nhất còn có thể sống tạm một đoạn thời gian. Không ngờ hôm nay là đông chí, đã bắt đầu đến vận năm sau. Trong thuật số có một câu “vận cực tốt và cực xấu sẽ đến trước một trăm ngày”. Không ngờ kiếp nạn đã đến trước mắt, ta phải nhận một kiếp này rồi.