Con đường Bán Dạ này quả thật chỉ có nửa con đường.
Người đuổi theo cũng giống như chỉ còn lại nửa cái mạng, cuối cùng đã dồn người áo vàng kia và hai người do hắn cứu ra vào góc chết của đường.
Góc chết của đường chính là không có đường.
Chỉ có một ngôi nhà lớn, hai cánh cửa bằng đồng khép chặt, ngoài cửa có hai pho tượng sư tử bằng đá, trừng mắt há mồm, nhe răng ưỡn ngực, nhưng nhìn lại có vẻ khả ái nhiều hơn là hung dữ.
Trước cửa còn có một câu đối.
Đường dài từ đây hết
Lời tựa nay bắt đầu
Trước cửa lớn còn treo hai chiếc đèn lồng màu đỏ, bên trái viết chữ “Xá”, bên phải viết chữ “Dư”.
Người áo vàng đến nơi này bỗng ngừng lại.
Những người đuổi theo thấy vậy cũng ngừng lại, từ từ vây quanh, nhưng lại không dám tiến đến quá gần.
Dù sao chim đã vào lồng, không thể bay ra ngoài được.
Không ngờ người áo vàng lại chỉnh đốn áo quần, đi đến gõ cửa.
“Cộc! Cộc cộc! Cộc cộc cộc!”.
Người trong nhà cũng ra mở cửa.
Người áo vàng và hai người được hắn mang theo lập tức lướt vào.
Người của Kim Phong Tế Vũ lâu đều hai mặt nhìn nhau.
Vốn là Lương Hà dẫn người bố trí, bốn mặt bao vây, đuổi chó vào ngõ cụt, khiến cho đối phương không còn đường thoát. Nhưng bây giờ xem ra, là do người áo vàng tự nguyện chạy tới đây, vừa lúc “giúp đỡ” Kim Phong Tế Vũ lâu bày trận hoàn thành, còn hắn đã sớm có người trong nhà tiếp ứng.
Bạch Sầu Phi hung ác nhìn chằm chằm vào Lương Hà, hỏi:
– Đây là nhà của ai?
Lương Hà đáp:
– Không biết.
Bạch Sầu Phi lại hỏi:
– Hình dáng của hắn như thế nào?
Lương Hà nói:
– Người của chúng ta đuổi theo ngăn chặn, không một ai có thể đuổi qua trước mặt hắn.
Bạch Sầu Phi nhướng mày:
– Không có người nào sao? Từ trên cao nhìn xuống cũng không thấy à?
Chợt nghe một người từ xa xa nói:
– Tôi nhìn thấy.
Bạch Sầu Phi hạ lệnh:
– Tới đây!
Người nọ liền chạy tới.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Ngươi tên gì?
Người nọ đáp:
– Tôi tên là Điền Thất.
Lương Hà bổ sung:
– Hắn là kiếm thủ số bảy, tại Tiểu Tác Vi phường ám sát Chu Tiểu Yêu không thành, nhưng lại khiến Đường Bảo Ngưu bị thương, cho nên tôi mới điều hắn tới đây.
Bạch Sầu Phi hỏi:
– Ngươi nhìn thấy gì?
Điền Thất đáp:
– Lúc ấy tôi đang mai phục trên cây du phía bên phải Tượng Tị tháp, vừa lúc hắn đi qua, cho nên thoáng nhìn thấy.
– Hình dáng ra sao?
– Chuyện này… rất khó nói.
– Nói!
– Hắn mang một chiếc mặt nạ.
– Mặt nạ gì?
– Ngoại trừ đôi mắt lộ ra bên ngoài, trên mặt nạ chỉ vẽ một dấu hỏi.
– Dấu hỏi?
– Đúng vậy.
– Hừ, dấu hỏi!
Bạch Sầu Phi hậm hực nói:
– May mắn, hòa thượng chạy được nhưng miếu thì không chạy được. Nếu cần thì cứ một bó đuốc đốt cháy cả miếu, xem hắn có chịu bò ra trình diện hay không.
Nói xong, Bạch Sầu Phi cũng đi gõ cửa.
Lúc hắn mắng chửi thì khá là kích động, nhưng khi hành động thì lại hết sức bình tĩnh.
Một nhân vật lãnh tụ phải có phương thức làm việc của hắn. Nếu như trong lúc giận dữ phạm sai lầm, vậy thì lúc đắc chí càng dễ xảy ra sơ suất, lúc tất thắng càng dễ sơ ý lỡ tay. Nếu không hiểu được những đạo lý này, hắn căn bản không thể trở thành kiêu hùng một phương, tông sư một phái. Những hào kiệt nhất thời, anh hùng một ngày sở dĩ thất bại, là bởi vì bọn họ vốn không quan tâm đến sinh mệnh của mình.
Lúc hắn mắng chửi người khác thì cơn giận vẫn còn sót lại, nhưng khi gõ cửa thì rất bình tĩnh hoà nhã.
“Cộc! Cộc cộc! Cộc cộc cộc!”.
Hắn cũng gõ cửa như vậy.
Cửa cũng mở ra.
Mở cửa là một người trẻ tuổi, mày đao, môi mỏng gợn sóng, ánh mắt sầu muộn rất hung dữ.
Bên hông y giắt nghiêng một thanh kiếm, đó là một thanh kiếm bình thường, nhưng lại không có vỏ kiếm.
Kiếm này nhìn giống như tiện tay giắt vào, nhưng Bạch Sầu Phi chỉ liếc một cái đã nhận ra, trên đời này quyết không có cách giắt kiếm nào tốt hơn thanh kiếm này, có thể khiến cho thanh niên trước mắt càng nhanh, càng dễ, càng thuận tiện rút kiếm tấn công.
Hắn vừa nhìn thấy cách giắt kiếm này, lập tức cảm thấy kính nể, đồng thời cũng bừng lên đấu chí.
Trên đời có một loại người, gặp cản không cản, gặp mạnh càng mạnh, gặp ác chế ác, gặp địch giết địch. Bạch Sầu Phi hiển nhiên chính là loại người này.
Hắn háo thắng, hắn muốn thắng rồi lại thắng. Hắn một không sợ khổ, hai không sợ chết, ba không sợ khó. Càng khó thì càng chứng tỏ năng lực giải quyết khó khăn của hắn, càng nguy hiểm càng biểu thị công phu vượt qua nguy hiểm của hắn, mà kẻ địch càng đáng sợ thì càng có thể thấy được bản lĩnh thật sự của hắn.
Hắn nhìn thấy người trẻ tuổi lẳng lặng, thâm trầm, cho dù sôi nổi cũng dùng một phương thức lạnh lẽo để biểu thị này, trong lòng bỗng kích động một cách vô cớ.
Gần như chỉ khi gặp phải Quan Thất, Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch, hắn mới có thể sinh ra loại đấu chí bùng cháy này.
Bạch Sầu Phi vừa gặp liền hỏi:
– Ngươi là ai?
Thanh niên kia lạnh lùng nhìn hắn:
– Ngươi là ai?
– Có ba tên tội phạm chạy trốn vào nhà ngươi. Nếu như ngươi không hợp tác, ta tùy thời có thể giết ngươi.
– Ta chỉ biết là có ba người thân thích đi tới nhà ta, lại có một đám thổ phỉ muốn đuổi giết bọn họ.
– Ngươi dám nói chuyện như vậy, có biết ta là ai không?
– Ngươi đứng trước mặt ta mà dám mạo nhận truy bắt tội phạm, có biết ta là ai không?
Hai người đối chọi gay gắt, không nhường nửa phần.
Lương Hà chợt hắng giọng một tiếng.
Bạch Sầu Phi lui xuống nửa bậc. Lương Hà lập tức đến gần bên cạnh hắn, nói một câu:
– Hắn là Lãnh Huyết Lãnh Lăng Khí.
Sau khi Bạch Sầu Phi lui xuống nửa bậc, cũng không bước lên lần nữa.
– Hóa ra là ngươi. Ngươi thân là nha dịch, lại chứa chấp tội phạm, biết luật còn phạm luật, đúng là tội nặng hơn một bậc.
– Ngươi thân là lãnh tụ của bang hội hắc đạo, lại dám đứng trước mặt công sai mưu toan lừa gạt, đổi trắng thay đen, trắng trợn hãm hại người lương thiện. Đúng là pháp lý khó tha, thiên lý cũng khó tha.
– Ngươi…
Bạch Sầu Phi kiềm chế cơn giận, vươn người nói:
– Người đâu, đi vào lục soát cho ta!
Lãnh Huyết không nói hai lời, đột nhiên rút kiếm ra, mũi kiếm chĩa thẳng lên trời.
Y canh giữ ở cửa, không ai dám tiến lên một bước. Nhưng mọi người đều gươm giáo sẵn sàng, cẳng thẳng đến mức chạm vào là nổ ngay.
Chợt nghe có người uể oải cười hỏi:
– Chuyện gì thế? Bà nội nó chứ, còn chưa đến nửa đêm, sao đường Bán Dạ này đã náo nhiệt như có đám tang vậy?
Người đi ra là một chiến sĩ có râu quai nón.
Bạch Sầu Phi nhìn thấy y, cũng đành phải tiến lên phía trước chắp tay chi lễ:
– Thư đại nhân!
Y chính là người phụ trách phòng thủ hoàng thành, đại thống lĩnh binh mã Thư Vô Hý.
Bên cạnh còn có một người, một người thấp đi nửa đoạn, bởi vì y ngồi trên xe lăn bằng gỗ.
Người này cũng rất trẻ tuổi, khi cười cũng mang theo vẻ lạnh lùng, ánh mắt sáng ngời giống như nơi đó từng dung nhập ba trăm viên bảo thạch.
Người này mặc dù thấp hơn nửa đoạn so với người khác, nhưng trong thiên hạ không ai dám xem thường phân lượng của y. Cho dù y chỉ ngồi ở đó, cũng giống như cao hơn tất cả mọi người hai mươi bảy hai mươi tám cái đầu.
Y đương nhiên chính là Vô Tình, người đứng đầu Tứ Đại Danh Bổ, Thịnh Nhai Dư.
Bạch Sầu Phi vừa nhìn thấy người này, đã biết cục diện hiện giờ không chiếm được ưu thế. Huống hồ nơi này còn có một người khác, đó là Thư Vô Hý.
Có một vị quan là tâm phúc trước mặt hoàng thượng ở đây, nếu như Bạch Sầu Phi sau này còn muốn thăng tiến, không thể nói sai lời nào, làm sai chuyện gì.
Cho nên Bạch Sầu Phi trước tiên nói với Vô Tình:
– Ngươi cũng ở đây sao? Thật kỳ quái, sao giống như khắp nơi đều có phần của ngươi. Làm bộ khoái mà chạy lung tung như vậy, chẳng lẽ bởi vì thiên hạ đã thái bình nên rãnh rỗi sao?
Vô Tình nói:
– Cũng không hẳn vậy. Ngươi đừng xem thường đây là hoàng thành, giữa ban ngày ban mặt mà dám giết người ngoài đường sao? Mới vừa tối đã đuổi người chật đường, chuyện này cũng không phải là hiếm, nếu không ra ngoài xem thử thì đúng là đã phụ hoàng ân rồi.
Bạch Sầu Phi cười khan nói:
– Sợ thì chỉ sợ bình dân bách tính vốn vô sự, ngược lại kẻ ăn cơm công môn lại lấy việc công làm việc tư, làm trái pháp luật, đúng là coi trời bằng vung, dối trên gạt dưới.
Vô Tình nhướng một bên lông mày lên, nói:
– Có chuyện như vậy sao?
– Đại bổ đầu hành động bất tiện, ít ra ngoài hòa mình với dân chúng phải không? Ngay cả chuyện này mà cũng không biết sao?
– Nghe nói hôm nay Bạch lâu chủ cũng là đuổi theo đạo tặc đến đây?
– Nói hay lắm, nói hay lắm, ta cũng là người nhận lãnh hoàng ân, chỉ muốn địa phương được yên bình, dốc một phần sức lực.
– Kết quả lại đuổi đến cửa.
– Đắc tội, đắc tội, ta vốn là đuổi theo đạo tặc, không ngờ lại đuổi vào cửa quan.
– Nói bậy!
Thư Vô Hý càu nhàu quát lên, giống như còn chưa tỉnh ngủ:
– Đây là nhà của ta.
Bạch Sầu Phi cứng họng.
Vô Tình hỏi ngược lại:
– Nếu Bạch lâu chủ dẫn người đuổi giết tội phạm ngoài đường, vậy xin hỏi phạm nhân tên họ là gì? Đã phạm tội gì? Chạy trốn ra sao? Từ nơi nào chạy đi? Tạm thời xin hãy nói rõ, biết đâu tại hạ còn có thể giúp ngươi truy bắt tội phạm, thế nào?
Bạch Sầu Phi nhất thời nói không nên lời.
Nên nói như thế nào đây?
Nếu như nói mình đuổi theo Vương Thiên Lục và Vương Tử Bình, vậy thì trước tiên phải nhận tội bắt cóc. Còn nếu như đuổi theo người áo vàng kia, như vậy thì vì chuyện gì? Huống hồ cũng không biết người áo vàng kia là ai. Một khi nói ra chuyện này, e rằng người chưa tìm được thì tội đã nhận trước. Cộng thêm có Thư Vô Hý ở bên cạnh làm chứng, chỉ sợ không dễ trở mình.
Vô Tình chỉ ngồi ở đó cười xòa, giống như muốn bảo: “Nói đến miệng lưỡi nhà quan, ta đây chính là dân chuyên nghiệp, cho ngươi cái lưỡi dài ba mươi tấc cũng không nói lại ta.”
Bạch Sầu Phi chỉ hừ lạnh nói:
– Được, coi như ta nhìn lầm, xin cáo lỗi, cũng coi như ta đã trúng phải cơ mưu.
Nói xong, hắn còn trợn mắt nhìn Lãnh Huyết một cái.
Lãnh Huyết nói:
– Nơi này không có cơ mưu. Nếu như nói đến cơ mưu, ta nhiều nhất chỉ có thể xem là một cái đuôi cơ mưu mà thôi.