Bạch Sầu Phi cười giận dữ, nói với Vô Tình:
– Nếu như hắn chỉ có thể xem là một cái “đuôi cơ mưu”, vậy ngươi chính là “đầu cơ mưu” đúng không?
– Ta à? Ta chẳng là gì cả.
Vô Tình lạnh nhạt nói:
– Nếu quả thật có cơ mưu, vậy chỗ đặc sắc của nó dĩ nhiên là tập trung ở “thân cơ mưu”.
Bạch Sầu Phi lẩm bẩm:
– Thân cơ mưu?
Lúc này Thư Vô Hý bỗng lên tiếng:
– Bà nội ngươi chứ! Ta biết bang hội của ngươi có Thái tướng gia nâng đỡ, cho nên kiêu ngạo khắp nơi cũng không ai dám chọc. Không đạp lên cái đuôi của đại gia ta thì ta cũng không nói, nhưng nếu ngươi vô cớ giam giữ hành hình người vô tội lương thiện, còn đuổi giết trên đường, chuyện như vậy bị ta biết được, cho dù tướng gia có đích thân tới, ta cũng kính mời vạn tuế gia đứng ra xét xử. Đây không phải làm xằng làm bậy sao?
Bạch Sầu Phi vội nói:
– Đúng, đúng, đúng, nào có chuyện như vậy. Trước đây một đoạn thời gian, tôi có mời mấy vị khách xa tới kinh thành, nhưng đều là bà con xa của Long Bát thái gia. Tôi chỉ phụng mệnh tiếp đãi mà thôi, xin Thư gia chớ hiểu lầm!
Thư Vô Hý hừ lớn một tiếng:
– Là hiểu lầm thì tốt. Vậy ngươi còn muốn gì? Nơi này còn có thứ gì ngươi cần? Có muốn đi vào ổ chó của ta, lục soát từ phòng ngủ đến hố chó ăn đại tiện hay không?
Bạch Sầu Phi khom người nói:
– Không… không có.
Vô Tình hỏi ngược lại:
– Không phải Bạch lâu chủ mất người sao?
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
– Dù sao người cũng đã mất, còn ngại mất chưa đủ sao? Thư gia bình an, tôi xin phép cáo lui!
Một đám người chật vật rút khỏi phủ đệ của Thư Vô Hý. Tường Ca Nhi không nhịn được hỏi:
– Nếu như lâu chủ xông vào, có đến tám phần ba người kia vẫn còn trốn ở bên trong.
Bạch Sầu Phi căm hận nói:
– Không thể xông vào được. Tên họ Thư này là tâm phúc trước mặt hoàng thượng, hơn nữa còn giao hảo với Công Tôn thập nhị công công. Nếu như chuyện bắt người, giết người, giam giữ người bị hắn biết được, đứng trước thánh thượng vạch tội chúng ta, cộng thêm Gia Cát lão nhi và bốn đứa cháu họ xa của hắn thêm mắm thêm muối, chỉ sợ cha nuôi cũng không chống đỡ nổi bọn họ. Đây rõ ràng là một cái bẫy, hơn nữa ta thấy… dường như mục đích không phải ở đây…
Âu Dương Ý Ý cũng đồng ý:
– Xem ra, trong chuyện này quả thật còn có âm mưu…
– Hừ, bất kể hắn có âm mưu gì, trước tiên ta phải đi gặp một người.
Bạch Sầu Phi tức giận nói:
– Cho dù Vương Tiểu Thạch cứu được cha và chị gái của hắn, cũng không thể đề phòng một nước này của ta.
Bạch Sầu Phi đi vào trong thành, đến Tượng Tị tháp ở hẻm Ngõa Tử, quả nhiên là có mưu đồ khác.
Dường như hắn còn có “quân bài sát thủ” khác, có thể chính là người mà hắn muốn gặp.
Hắn rốt cuộc muốn đến gặp ai?
Bạch Sầu Phi vào trong thành một chuyến có mấy mục đích, bao gồm thăm dò tình hình của Tượng Tị tháp, sắp đặt một cuộc ám sát để phá hư hình tượng của Vương Tiểu Thạch, xây dựng lực tương tác của hắn trong bình dân bách tính, cùng với muốn gặp một người.
Còn về người mà Bạch Sầu Phi muốn gặp là ai, Tôn Ngư lại hoàn toàn không biết.
Hắn và Lương Hà cùng phụ trách an nguy của Bạch Sầu Phi tại khu vực hẻm Ngõa Tử, đồng thời an bài cuộc “ám sát giả” kia.
Trong đó phần khó khăn nhất, chính là phải lừa một tên đệ tử trong Kim Phong Tế Vũ lâu vừa đáng tin vừa ngu ngốc đi chịu chết. Chỉ cần hắn vừa nói ra “là Vương Tiểu Thạch phái tới”, lập tức giết người diệt khẩu.
Tôn Ngư biết đây là một cơ hội tốt để “lập công”, nhưng hắn đối với cái “công lao” này lại có phần “từ chối thì bất kính, nhận lấy thì xấu hổ”.
Hắn cho rằng ai cũng có quyền được sống. Đương nhiên, nếu như là trong đấu tranh không sợ hi sinh, hắn thà rằng “ngươi chết ta sống”. Nhưng nếu muốn hắn chọn một người trong đám huynh đệ tay chân quen biết, đưa ra “xử tử” một cách vô cớ, hắn một không không đành lòng, hai là sợ sau này sẽ gặp hậu quả. Mạng người quan hệ trọng đại, hiện giờ mình vẫn đang nắm quyền trong tay, không sợ người khác nói này nói nọ. Nhưng con người có tam suy lục vượng *, đến một lúc nào đó chưa chắc đã có thể gánh vác được.
Nhưng ý chỉ do Bạch Sầu Phi ban xuống, hắn lại không thể không làm.
Cho nên hắn mới nảy ra một kế, đó là “xin chỉ thị” Lương Hà.
Lương Hà rất khen ngợi việc “xin chỉ thị” của Tôn Ngư. Hắn lập tức giới thiệu một người, đó là sát thủ số mười bốn, “Kim Tiễn Tiên” Quy Đương.
– Kẻ này gặp chiến lui bước, cố gắng tranh công, hai mặt nịnh hót, lập trường dao động, nên sớm chết đi.
Lương Hà đưa tài liệu ra, trong đó ghi chép lại biểu hiện của Quy Đương trong cuộc ám sát tại Tiểu Tác Vi phường mà hắn giám sát:
– Phái hắn đi chết, để hắn hi sinh vì nhiệm vụ một cách vinh quang, đó là tiện nghi cho hắn rồi.
Tôn Ngư đương nhiên biết ngụ ý của “hai mặt nịnh hót” và “lập trường dao động”. Sát thủ số mười bốn Quy Đương đúng là không chỉ nịnh hót Lương Hà, cũng ra sức tâng bốc mình, đồng thời cũng nhiều lần tìm cách nịnh bợ Bạch Sầu Phi. Có điều, Bạch Sầu Phi ngay cả lúc đắc chí cũng không hề thõa mãn sa đà, cũng không rãnh chú ý tới loại nhân vật như hắn.
Tôn Ngư đương nhiên sẽ không từ chối. Hắn muốn tránh khỏi hiềm nghi, cũng biết cách tự bảo vệ mình, cho nên hắn không thể bảo vệ Quy Đương, đành phải để đối phương đi chịu chết.
Vì vậy, “Kim Tiễn Tiên” Quy Đương đã trở thành kẻ hi sinh.
Nhưng hiệu quả của việc “hi sinh” này dường như không được “rõ ràng” cho lắm, bởi vì mọi người cũng không quá tin Vương Tiểu Thạch sẽ làm như vậy, mà Bạch Sầu Phi lại từng có “tiền án” .
Chuyện càng mất hứng hơn, vào giờ phút quan trọng này, lại có người “cứu đi” hai con tin dùng để uy hiếp Vương Tiểu Thạch, hơn nữa trước đó không hề có một chút cảnh báo nào.
Bạch Sầu Phi lập tức ra lệnh cho Tôn Ngư đi xem thử.
Tôn Ngư cũng lập tức đi ngay, một đường chạy đến Bát gia trang.
Bát gia trang canh phòng nghiêm ngặt, bên trong có một đại nhân vật trong triều, trong võ lâm và hai phe hắc bạch, đó là Long Bát thái gia.