Nàng trở lại Tượng Tị tháp.
Nàng nhìn thấy một đóa hoa mọc ra trong khe đá, không biết tại sao lại rực rỡ như vậy, tịch mịch như vậy, đỏ tươi như vậy.
Nàng nhìn một hồi, cảm thấy rất tịch mịch, càng quyết định đi tìm Bạch Sầu Phi, đến Kim Phong Tế Vũ lâu một chuyến, cho nên nàng rời khỏi Tượng Tị tháp.
Một đóa hoa nở và Bạch Sầu Phi, vốn hoàn toàn không liên quan gì đến nhau. Nhưng tâm sự của con gái vốn là không hỏi nguyên do. Nếu như nàng cảm thấy yêu một người, có thể bởi vì vào lúc này chợt gặp được hắn, hoặc bởi vì vào lúc này chợt phát hiện hắn không ở bên cạnh. Nàng đột nhiên cảm thấy ghét một người, có thể bởi vì lúc này hắn không cười, hoặc là bởi vì lúc này hắn lại nở nụ cười.
Bởi vì một đóa hoa tịch mịch nở ra, tịch mịch rực rỡ và tịch mịch đỏ tươi, cho nên nàng càng quyết chí đi tìm Bạch Sầu Phi. Dù sao, bất kể hoa có nở hay không, nàng cũng sẽ đi tìm hắn.
Dù sao, đám người Trương Thán và Thái Thủy Trạch cũng vì vậy bận đến tối tăm mặt mày.
Thật ra Vương Tiểu Thạch là một người rất có khả năng tổ chức, cũng rất thích chơi đùa.
Rất nhiều người cho rằng, người thích chơi đùa nhất định là không có tổ chức, thực ra đây chỉ là hiểu lầm.
Chơi đùa và tổ chức không hề trái ngược. Trên thực tế, trò chơi cũng cần phải có quy tắc, từ trong quy tắc tìm kiếm niềm vui, tìm ý tưởng mới để giành lấy thắng lợi, như vậy cần có sự ràng buộc và kỷ luật rất cao.
Vương Tiểu Thạch chơi đùa bởi vì hắn vui vẻ, làm việc bởi vì hắn xem công việc giống như giải trí, hắn cho rằng chuyện hắn làm cũng là một trò chơi.
Bây giờ hắn không chỉ một mình chơi đùa, mà là cả một đám người, những người cùng chung chí hướng. Cho nên hắn thành lập Tượng Tị tháp, quy tụ rất nhiều nhân tài và cao thủ cùng chung chí hướng, cùng nhau “chơi đùa”.
Tổ chức của hắn tràn đầy sức sống và thú vị, nhờ vậy đã thu hút được nhiều tinh anh mới. Nhưng thực ra bên trong lại kết hợp chặt chẽ, kỷ luật nghiêm ngặt, tuân thủ quy định, mỗi người có chức vụ riêng, hỗ trợ lẫn nhau, phối hợp ăn ý.
Một người chơi tốt, cần phải tổ chức nghiêm ngặt, huấn luyện nghiêm chỉnh, bất kể trò chơi kia là đánh cầu hay là đá cầu, đánh bạc hay là đấu chó, như vậy mới có thể hoàn toàn nắm chắc phần thắng.
Do đó, chơi đùa cho thật tốt cũng là một chuyện nghiêm chỉnh.
Nói chung, cái gọi là đại sự cũng chẳng qua là một trò chơi nghiêm túc mà thôi.
Đây không phải đang nói đến trò chơi, mà là tổ chức.
Tổ chức của Vương Tiểu Thạch nhìn giống như rời rạc, thực ra lại rất chặt chẽ.
Thông thường những người trưởng thành sẽ không chơi nữa, thực ra đó chỉ là người bình thường mà thôi. Còn đại nhân vật thật sự, hành vi và việc làm đều là đang chơi những “trò chơi” (hoặc “ước mơ”) của trẻ con, cho đến khi chết mới thôi.
Vương Tiểu Thạch không ở đây, nhưng huynh đệ của hắn ở đây, thay phiên trông chừng Tượng Tị tháp.
Những huynh đệ kia của hắn, bình thường sinh hoạt tản mạn, không nghe lệnh của người khác, thích “chơi bời lêu lổng”, nhưng lại rất nghe lời Vương Tiểu Thạch, giữ chặt cương vị, không dám lơ là.
Hôm nay, người trông coi Tượng Tị tháp là “Tỏa Cốt Dương Hôi” Hà Trạch Chung, “Thần Thâu Đắc Pháp” Trương Thán, “Hỏa Hài Nhi” Thái Thủy Trạch và “Tiền Đồ Vô Lượng” Ngô Lượng, bốn người luân phiên, ngoài ra còn có mấy tên đệ tử của Mộng đảng Ôn trạch, trong đó bao gồm Hạ Tầm Thạch, Thương Sinh Thạch và Tần Tống Thạch.
Hà Trạch Chung là người của Phát đảng Hoa phủ, hắn đối mặt với nhiều “oan gia” của Mộng đảng Ôn trạch như vậy, càng không dám lười biếng (hai đảng Phát và Mộng tuy là người một nhà, nhưng bởi vì thủ lĩnh hai đảng bất hòa, Ôn Mộng Thành và Hoa Khô Phát thường xuyên tranh chấp, đối chọi không ngừng, cho nên đệ tử có người giao tình sâu đậm, có người không chịu nhường nhau, tạo thành tính cách cạnh tranh, luôn luôn tranh giành, không muốn thua người khác. Mặc dù khi gặp kẻ địch, nhân mã hai đảng sẽ vứt bỏ thành kiến, cùng chung mối thù, thân mật khắng khít, hợp sức đối phó với địch), cho nên hắn là người đầu tiên phát hiện ra Ôn Nhu ăn mặc rất xinh đẹp, đang muốn đi ra ngoài.
Hắn lập tức hỏi:
– Ôn cô nương, cô muốn đi đâu?
Ôn Nhu tức giận liếc hắn một cái:
– Ta muốn đi đâu, mắc mớ gì tới ngươi?
Lúc này Ngô Lượng cũng bị kinh động.
Ngô Lượng tuy cũng là đệ tử của Phát đảng Hoa phủ, nhưng bởi vì nguyên nhân khác, hắn không hề có tâm lý “không thể thua” của Hà Trạch Chung. Hắn vốn đang có việc khác, nhưng bởi vì người của Bạch Sầu Phi và Kim Phong Tế Vũ lâu chợt xuất hiện ở khu vực hẻm Ngõa Tử, Vương Tiểu Thạch hiểu cách dùng người, biết hắn giỏi về tính toán ứng biến, cho nên cố ý điều hắn tới trấn thủ tổng bộ Tượng Tị tháp.
Hắn chỉ hỏi:
– Không phải Ôn cô nương mới từ bên ngoài trở lại sao? Sao lại muốn đi ra ngoài nữa?
Ôn Nhu không kiên nhẫn chống nạnh nói:
– Thế nào? Không cho ta ra ngoài sao? Bản tiểu thư cảm thấy buồn bực, cho nên muốn ra ngoài đi dạo một chút, không được sao?
– Vì sự an toàn của cô nương, không nên đi lung tung thì tốt hơn.
Hà Trạch Chung cẩn thận nói:
– Không phải Ôn nữ hiệp vừa bị người ta bắt giữ sao? Không nên lại xảy ra chuyện gì, khiến cho chúng ta phải tốn công giải cứu.
Hà Trạch Chung là một võ nhân, hơn nữa còn là một võ phu không biết nói chuyện.
Một câu nói, phải xem ngươi có thể nói được hay không, có nhận được sự đồng ý hay không, điều này hoàn toàn khác biệt. Cho nên, không có lời nói khiến người ta không đồng ý, chỉ xem ngươi nói thế nào, là ai đang nói, sau đó mới xét đến những lời đó là gì.
Một câu này của hắn hiển nhiên nói không được tốt, hơn nữa đã đắc tội với Ôn Nhu.
Sắc mặt Ôn Nhu đỏ lên.
– Ta mặc kệ.
Nàng khăng khăng nói:
– Ta muốn đi. Nếu bản cô nương xảy ra chuyện, có chết cũng không cần ngươi tới cứu.
Lúc này nàng đã nổi giận đùng đùng.
Ngô Lượng lại nói một câu:
– Ôn cô nương phúc lớn mệnh lớn, không lo lắng tai kiếp tử nạn, ngược lại đám người vô tội chúng ta lại phải chịu oan ức. Xin Ôn cô nương hãy trở về đi. Nếu cô muốn mua thứ gì, ăn uống chơi đùa, cứ việc dặn dò, ta sẽ làm ngay.
Ngoại hiệu của hắn là “Tiền Đồ Vô Lượng”, đúng là danh xứng với thực, tên như ý nghĩa.
Ôn Nhu vừa nghe, khuôn mặt liền dài ra:
– Đây không phải là giam giữ sao, có gì khác so với bị tên rau cải trắng kia giam lại? Bản cô nương cho dù không ra khỏi cửa, cũng tự có chỗ để đi.
Nhưng nàng lại không đi ra ngoài nữa, chỉ trở về trong tháp, thở hổn hển.
Ngô Lượng và Hà Trạch Chung thấy Ôn Nhu không ra ngoài, trong lòng đều thở phào. Nhưng bọn họ nói chuyện với nhau, lại bị Trương Thán vừa trở lại thay phiên nghe được vài câu, liền hỏi:
– Chuyện gì vậy?
Hà Trạch Chung kể lại.
Hắn cũng không phải là người kể chuyện tốt, cho nên chuyện nên nói thì không nói, chuyện không quan trọng lại nói rất nhiều. Lúc đầu Trương Thán nghe không thấy có gì, nhưng Thái Thủy Trạch cũng theo hắn trở lại, vừa nghe liền kinh hãi hỏi:
– Câu cuối cùng cô ấy nói gì?
Bởi vì Thái Thủy Trạch và Trương Thán bất hòa, Trương Thán vẫn không chịu đi chung với hắn. Vương Tiểu Thạch biết giữa bọn họ có chút hiểu lầm, sau trận đấu với thủ hạ đại tướng của Nguyên Thập Tam Hạn tại chiến dịch Điềm sơn, tuy hai người đã hòa thuận hơn một chút, nhưng vẫn chưa hết yên lòng, vì vậy hắn cố ý sắp xếp hai người cùng nhau luân phiên canh giữ. Có điều hai người vẫn làm việc riêng, ăn cơm riêng, cũng không nói chuyện với nhau, trở về cũng một trước một sau.
Thái Thủy Trạch vừa hỏi như vậy, Hà Trạch Chung ấp úng cả buổi, gãi đầu gãi cằm nói:
– Hình như là nói, người nào giam giữ người nào…
– Cô ấy nói… ai giam giữ ai cũng như nhau…
– Không không không, cô ấy nói, có chết cũng không cần ta tới cứu.
– Đúng, ta nhớ ra rồi, cố ấy nói không ra cửa…
Ngô Lượng không nhịn được bổ sung đoạn sau:
– Ôn cô nương nói, cô ấy không ra khỏi cửa cũng tự có chỗ để đi.
– Cái gì?
Thái Thủy Trạch kêu lên.
Lúc này Trương Thán mới nghe rõ, giậm chân nói:
– E rằng cô ấy đã rời khỏi rồi!
Hai người lập tức thi triển khinh công, chạy lên tháp gỗ, chia ra tìm kiếm. Nhưng Ôn Nhu lại không có ở đó, chỉ từng đi qua mà thôi.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch chia nhau tìm năm sáu tầng tháp, đều không tìm ra.
Tháp có hình tròn, hai người từ hành lang chạy một vòng, vừa lúc gặp nhau.
Trương Thán thở hồng hộc, chóp mũi Thái Thủy Trạch cũng có mồ hôi. Hai người nhìn sắc mặt đối phương một chút, đều biết tốn công vô ích, đành lau mồ hôi.
Mấy ngày nay khí hậu hồi quang phản chiếu, đã gần cuối năm, lại không có tuyết rơi, ngược lại gây ra một cảm giác oi bức.
Trời chiều miễn phí phủ lên vạn vật một lớp đỏ vàng.
Lại liếc thấy mái hiên tháp gỗ chiếu rọi lá xanh của cây quế, lá cây đung đưa, không có bóng người.
Phía sau cây là bức tường của đường Hồng Bố, đường Hồng Bố thông đến nhà xay Tử Kỳ.
Sát vách nhà xay Tử Kỳ là xưởng nhuộm Hắc Y, có đường khác thông đến Phá Bản môn.
Phía trước xưởng nhuộm Hắc Y là đường Lam Sam, cuối đường Lam Sam là đường Bán Dạ, đường Lam Sam cũng nối thẳng đến đường lớn Hoàng Khố.
Đường lớn Hoàng Khố nối liền với lầu Tam Hợp, hẻm Ngõa Tử, đường Thống Khổ, hẻm Khổ Thống, cũng xuyên qua hẻm Lục Cân.
Đi thẳng về hướng hẻm Lục Cân chính là đường Bạch Mạo, đường Bạch Mạo dẫn thẳng đến Thiên Tuyền sơn.
Trên Thiên Tuyền sơn chính là Kim Phong Tế Vũ lâu.
Trương Thán và Thái Thủy Trạch liếc nhìn nhau một cái, trong lòng hai người đều có suy nghĩ giống nhau, cho nên bọn họ lập tức phi thân xuống lầu.
Mục tiêu như nhau, từ đường Hồng Bố chạy thẳng một mạch tới đường Bạch Mạo, hơn nữa còn phải thật nhanh.
Ngô Lượng thấy bóng dáng hai người lóe lên, giống như quỷ thần truy đuổi, lập tức nói với Hà Trạch Chung một câu:
– Ta theo bọn họ đi xem thử một chút, ngươi trước tiên canh giữ ở đây.
Hà Trạch Chung lại không hiểu được, lẩm bẩm nói:
– Rõ ràng là đến phiên bọn họ đổi ca, đều trốn việc cả sao? Lại để một mình ta canh giữ.
Trên đời có một số việc là do trời sinh, cần có thiên phú.
Sáng tác, diễn kịch, ca hát, thậm chí là tham gia chính sự đều cần có thiên phú. Cố gắng có lẽ sẽ đạt được thành tích, nhưng khó mà đại thành. Có thiên phú mà không cố gắng thì giống như tưới nước lên lửa, còn có thiên phú cộng thêm cố gắng thì giống như lửa cháy trên đồng.
Một người cơ trí và không cơ trí, phần lớn cũng là do trời sinh. Cho dù ngày sau rèn luyện, có thể gia tăng sự nhạy bén, nhưng lại khó có được cơ trí.
Có lẽ Hà Trạch Chung là một người tận trung với cương vị, đáng tiếc lại không đủ cơ trí.
Hoặc là như vậy cũng tốt. Người không đủ cơ trí sẽ gặp phải rất nhiều nguy cơ, mất đi rất nhiều cơ hội, nhưng lại giảm bớt rất nhiều phiền não, gạt bỏ rất nhiều tính kiêu căng