Thời cơ tốt nhất thông thường cũng là thời cơ xấu nhất.
Hoặc có thể nói, thời cơ tốt nhất của mình thông thường cũng là thời cơ xấu nhất của kẻ địch.
Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, lại càng muốn biết người đuổi cầu, đá cầu trong sân rốt cuộc là đại nhân vật nào.
Sau khi Đồng tướng quân và Vương đại nhân cười cợt nói mấy câu với hai người bọn họ, cũng không ai dám đến tra hỏi hay giám thị bọn họ nữa.
Bọn họ đang định ngưng mắt nhìn rõ, xem thử những người nào đang chơi đùa trong sân, đột nhiên lại nghe một tiếng hét.
Mấy trăm người cùng hét lên, giống như tiếng sấm giữa trời quang, khiến cho Đường Bảo Ngưu tâm thần chấn động, lòng bàn tay Phương Hận Thiếu cũng chợt lạnh đi. Hai người đều ngơ ngẩn, một lúc sau mới tỉnh táo lại.
Trong sân có một người áo vàng đá cầu vào, giành được một điểm, mọi người lập tức hò hét trợ uy.
Đây là người nào mà phô trương như vậy?
Hai người Đường, Phương ổn định tâm thần, đưa mắt nhìn lại, nhưng lại không nhận ra người này.
Hán tử áo vàng này rất ốm yếu, bụng không tới bốn lạng thịt, dáng vẻ giống như không chịu nổi gió, vai cổ hết sức gầy gò, nhưng lại chơi rất hăng hái, đầu đầy mồ hôi, không ngừng thở dốc. Thỉnh thoảng lại có một tên mặt trắng không râu tiến đến lau mồ hôi cho hắn, sau đó nhanh chóng lui xuống phục mệnh, giống như sợ chỉ cần thất thố một chút, lập tức sẽ bị diệt tộc tịch biên gia sản.
Mỗi khi hán tử áo vàng đá vào một trái, những người ở đó đều ào ào khen ngợi, thị uy trợ trận cho hắn.
Nhưng Đường Bảo Ngưu và Phương Hận Thiếu chỉ cần nhìn vài lần đã nhận ra, mặc dù những người trong sân giống như đang cố gắng đuổi theo trái cầu, nhưng mỗi lần đến thời điểm mấu chốt, đều nhường cơ hội đá cầu cho người này.
Thật không công bằng!
Đường Bảo Ngưu vừa nhìn đã nổi nóng.
Phương Hận Thiếu cũng kìm nén cơn giận trong lòng.
Bình sinh bọn họ căm ghét nhất chính là những chuyện bất công. Gặp phải chuyện không công đạo, bọn họ luôn luôn nhúng tay can thiệp vào.
Gần ngay trước mắt, hiển nhiên chính là một chuyện rất không công bằng, một người rất không công đạo. Bọn họ nhìn thấy thì lại muốn giáo huấn người này một phen.
Nhưng khi một người khác xuất hiện trong tầm mắt, đã khiến cho bọn họ hoàn toàn quên mất người này và chuyện này.
“Một người khác” kia có khí chất cao quý, năm chòm râu dài, khí vũ hiên ngang, xem ra nhất định là thủ lĩnh đội cầu dưới sân. Hắn đang dẫn người đối chọi giành cầu với người áo vàng (phải là người gầy ốm vén áo chơi cầu), nhưng ai cũng thấy được, hắn đặc biệt ra sức “nhường nhịn” người áo vàng kia. Thậm chí có thể nói, hắn đang dùng trăm phương ngàn kế tạo ra cơ hội, để cho người áo vàng kia có thể giành thắng lợi.
Do đó, những người khác đều đã trở thành “cỗ máy”, chỉ có người áo vàng kia mới là “người” thật sự. Những người khác đều bị hắn điều khiển, vì hắn mà sống. Mà người giúp hắn “điều khiển” toàn cục, hiển nhiên chính là người khí chất cao quý có năm chòm râu dài.
Cả sân chỉ có hai người bọn họ là đang thật sự và thoải mái chơi đùa.
Nhưng sau khi Phương Hận Thiếu và Đường Bảo Ngưu nhìn thấy người có năm chòm râu, khí chất cao quý kia, biểu hiện của bọn họ lại không cao quý nổi.
Hai người lập tức liếc nhìn nhau, sau đó trao đổi một câu.
– Đánh!
– Đánh!
Không đánh không được.
Tại sao?
Bởi vì bọn họ nhận ra người “khí chất cao nhã” này, bọn họ đã từng gặp hắn.
Bốn năm trước, ở trước Sầu Thạch trai, người này đã dẫn theo Bát Đại Đao Vương đến ép bức Vương Tiểu Thạch, muốn Vương Tiểu Thạch giúp hắn ám sát Gia Cát tiên sinh.
Bọn họ từng gặp người đó, cũng nhớ kỹ người đó, có hóa thành tro cũng không quên được, còn ước gì khiến cho hắn hóa thành tro bụi.
Người nọ đương nhiên chính là…
– Thái Kinh!
Đường Bảo Ngưu gầm lên một tiếng:
– Ta đánh chết ngươi! Ta đánh chết ngươi!
Hắn phát ra một tiếng hổ gầm, sau đó lao tới còn dũng mãnh hơn cả báo.
Trong chớp nhoáng này, người người đều kinh hãi, ngây dại và sững sốt.
Không ai ngờ được, tại nơi này lại xuất hiện một người như vậy, đột ngột đánh lén Thái Kinh.
Lúc này Đường Bảo Ngưu vẫn mặc đồ nữ nhân, hắn vừa lao tới, núi rung đất chuyển, khiến cho tất cả người có mặt nhất thời bị chấn nhiếp. Có lẽ vì mặt trời lặn màu vàng nhạt quá lờ mờ, những người trong sân cũng không kịp phản ứng.
Những người phản ứng lại sợ hãi kêu lên, nổi giận hét lớn:
– Mau bảo giá!
Bảo giá?
Bảo giá cái gì? Người nào có cái giá lớn như vậy?
Trong nháy mắt này, Đường Bảo Ngưu đã nắm được Thái Kinh. Thái Kinh lập tức xoay người bỏ chạy, Đường Bảo Ngưu kéo lấy y phục của hắn, xé ra một mảng lớn.
Thái Kinh nhân cơ hội dùng ve sầu thoát xác, lại quay đầu bỏ chạy.
Đường Bảo Ngưu lập tức đuổi theo. Lúc này lại có hai ba người nhanh chóng lao tới. Hắn cũng mặc kệ, liên tục gầm lên, mặc dù bị trúng mấy đòn nặng, nhưng cũng đã đánh ngã, đập ngã, đụng ngã những người lao đến tập kích, cuối cùng chồm đến quắp lấy Thái Kinh.
Hai người đều ngã xuống đất. Đường Bảo Ngưu trong lòng hớn hở, phấn chấn vô cùng:
– Ha, cuối cùng ngươi vẫn bị ta bắt được!
Trong lòng hắn lại nghĩ: “Đợi sau khi trở lại Tượng Tị tháp, nhất định sẽ rất uy phong!”
Không ngờ bên hông bỗng cảm thấy đau nhói, Thái Kinh đã dùng song chỉ đâm vào sườn trái của hắn. May mà hắn có luyện qua “Thiết Bố Sam”, miễn cưỡng chịu đựng được, nhưng cũng cảm thấy đau thấy tâm can. Dưới cơn giận dữ, hắn cũng chẳng thèm để ý đến cái gì tể tướng, thừa tướng, trung tướng, gian tướng, xem tướng, liền đánh một quyền.
Một tiếng “bốp” vang lên, một quyền này đã đánh cho Thái Kinh chảy cả máu mũi.
Nguyên bản, với thực lực của Thái Kinh thì có rất nhiều cơ hội đánh trả. Nhưng Đường Bảo Ngưu quả thật thanh thế hơn người, lớn tiếng đe dọa, khiến cho Thái Kinh nhất thời luống cuống tay chân. Mà Đường Bảo Ngưu lại dùng khí thế “đá lớn đè chết cua”, cường hành đè hắn xuống không thả, hắn đã sợ đến xanh cả mặt mày. Ngày thường hắn luôn vênh mặt hất hàm với người khác, kể cả trăm vạn hùng binh cũng phải nghe hắn điều động, lúc này lại bị người ta đè ngã, vùng vẫy không được, trong lòng hoảng hốt, cũng quên mất thân phận của mình, vừa ra sức giãy giụa vừa kêu lên cứu mạng.
Đường Bảo Ngưu cũng mặc kệ chuyện này, tiếp tục đánh một quyền.
“Bốp”, trúng rồi.
Hắn cảm thấy vẫn chưa đủ, lại đánh thêm một quyền.
“Bốp”, trúng rồi.
Vẫn chưa đủ, hắn lại đá một cước.
Thái Kinh đau đớn nằm trên đất.
Đường Bảo Ngưu cảm thấy cơn giận vẫn còn chưa tiêu, liền dứt khoát đè hắn xuống, vùi vào trong đất, cho hắn ăn bùn.
Cùng lúc đó, Phương Hận Thiếu vốn định yểm hộ Đường Bảo Ngưu. Lần này hắn và Đường Bảo Ngưu đồng tâm đồng chí, bất kể như thế nào cũng phải giáo huấn tên gian tướng hại nước hại dân này một phen.
Không ngờ, chợt thấy bóng người lóe lên, mọi người vội vàng bảo vệ người áo vàng kia nhanh chóng rút lui.
Phương Hận Thiếu vốn đã phản cảm với người áo vàng kia, hiện giờ lại thấy mọi người đều bảo vệ người này, trong lòng thầm nghĩ: “Người này lại còn quan trọng hơn cả Thái Kinh, chẳng lẽ là trưởng bối của Thái Kinh sao?”
Hắn thấy Đường Bảo Ngưu đã đánh ngã Thái Kinh, tâm niệm lại động: “Tên tiểu tử này đã đánh ngã đương kim quyền tướng Thái Kinh, khi trở lại hai đảng Phát và Mộng, không phải sẽ nổ đến tung trời sao. Nếu như mình không đánh ngã một nhân vật còn lớn hơn, sau này chẳng phải sẽ bị tên đầu bò này xem thường?”
Cho nên hắn mặc kệ tất cả, tung người nhảy lên.
Đám cao thủ kia đang bảo vệ người áo vàng rút lui.
Người áo vàng đã bị dọa đến sợ hãi, không ngừng thở gấp.
Phương Hận Thiếu khinh công hơn người, giống như bóng ngựa qua khe cửa, lập tức đột phá ba bốn vòng ngăn trở, tiếp cận người nọ, gần như mặt mũi áp sát vào nhau. Hắn dùng quạt xếp gõ lên chiếc mũi gầy trơ xương của đối phương, nói:
– Đồ không bằng heo chó, xem bản công tử đánh cho ngươi kêu cha gọi mẹ!
Hắn không chỉ nói mà còn thật sự làm, lập tức gạt ngã đối phương.
Người nọ thở dốc kêu lên:
– Ngươi… ngươi… ngươi dám…
Phương Hận Thiếu vung quạt xếp lên, hóa giải thế công của hai người khác, sau đó tát cho người nọ một cái, phát ra tiếng kêu giòn giã.
Người nọ lại ôm mặt khóc.
Phương Hận Thiếu ngẩn ra, mắng:
– Đại trượng phu khóc cái gì!
Hắn lại đạp đối phương một cái.
Người nọ sợ đến mức ướt cả đũng quần. Phương Hận Thiếu không ngờ đối phương lại vô tích sự như vậy, không nỡ đánh tiếp, chỉ phun một ngụm nước miếng, mắng:
– Nam tử hán đổ máu chứ không đổ lệ, ngươi đúng là không bằng cả cái rắm!
Người nọ lại run giọng khóc ròng nói:
– Trẫm… trẫm không phải đại trượng phu… nam tử hán… trẫm là… cửu… ngũ… chi… tôn…