Thương Sinh Thạch, Hạ Tầm Thạch và Tần Tống Thạch cuối cùng đã tìm được Vương Tiểu Thạch.
Vương Tiểu Thạch đang cùng với Hà Tiểu Hà, Lương A Ngưu thăm dò địa hình của pháp trường, vừa nghe Ôn Nhu rơi vào tay Kim Phong Tế Vũ lâu, kể cả Trương Thán, Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng cũng gặp nạn tại Thiên Tuyền sơn, sắc mặt liền biến đổi, lập tức trở về Tượng Tị tháp.
Hắn vừa về Tượng Tị tháp, đám người Chu Tiểu Yêu và Đường Thất Muội đã dẫn đại đội chuẩn bị xong xuôi, hết sức căng thẳng, chỉ chờ một hiệu lệnh của hắn.
Vương Tiểu Thạch vừa gặp liền hỏi:
– Bọn họ ở Kim Phong Tế Vũ lâu thế nào rồi?
– Hình như đã đánh nhau.
Chu Tiểu Yêu nói:
– Đám Lạc Ngũ Hà nghe được bên trong có tiếng giao đấu.
– Bọn họ không người nào trở ra sao?
– Không có ai đi ra cả.
– Được.
Vương Tiểu Thạch quyết tâm, giậm chân một cái:
– Ta đi!
– Ngươi đi?
Chu Tiểu Yêu vội trừng mắt hỏi:
– Đi đâu?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta phải cứu bọn Ôn Nhu.
Chu Tiểu Yêu nói:
– Xin hãy suy nghĩ cho kỹ đã!
– Suy nghĩ cái gì?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Huynh đệ bằng hữu của ta bị vậy ở bên trong, nào có đạo lý khoanh tay đứng nhìn.
Chu Tiểu Yêu nói:
– Ngươi đi như vậy, chính là điều Kim Phong Tế Vũ lâu đang mong chờ. Ngươi là chủ nhân của tháp, nếu như xảy ra chuyện, ai sẽ chỉ trì Tượng Tị tháp?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Ta cũng là nam nhân trong tháp, có anh em xảy ra chuyện, chẳng lẽ vẫn trốn ở trong tháp không ra ngoài sao? Cho dù Kim Phong Tế Vũ lâu đang chờ, ta cũng phải đi.
Chu Tiểu Yêu nói:
– Bạch Sầu Phi đang chờ câu này của ngươi.
Vương Tiểu Thạch thở dài nói:
– Nhưng mà người chỉ có một mạng, có một số chuyện không thể không làm.
Chu Tiểu Yêu nói:
– Nếu như tối nay ngươi xảy ra chuyện, ai sẽ đi cứu Lão Đường, Đại Phương?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Đại Phương, Lão Đường phải cứu, Trương Thán, Hỏa Hài Nhi, Tiền Đồ Vô Lượng cũng phải cứu, thấy một người thì cứu một người, cứu được người nào hay người đó. Người sống trên đời không thể băn khoăn nhiều như vậy, chỉ cần cảm thấy nên làm thì hãy làm.
Hắn nhìn Chu Tiểu Yêu, nói nhanh:
– Nếu như tối nay ta xảy ra chuyện, Lão Đường và Đại Phương sẽ do cô lãnh đạo mọi người đi cứu. Nếu như cô không được, vậy thì do Thất ca chủ trì đại cục. Cứu người như cứu hỏa, ta không có thời gian dây dưa với cô.
Dứt lời lập tức muốn lên đường.
Chu Tiểu Yêu trợn mắt nhìn Đường Thất Muội:
– Không phải ngươi cũng phản đối hắn đi sao? Tại sao lại không nói lời nào?
Dáng vẻ Đường Thất Muội lại khác với thần thái trầm tĩnh thường ngày, ánh mắt lóe sáng, khuôn mặt nóng lên, giống như cả hàm răng cũng phản chiếu ánh sáng, nói:
– Tốt, chúng ta có lãnh tụ như vậy, còn lo cái gì! Tất nhiên là đi cùng hắn, trong nước thì vào nước, trong lửa thì vào lửa.
Chợt nghe Lương A Ngưu lớn tiếng ngăn cản Vương Tiểu Thạch:
– Vương tháp chủ, ngài không dẫn mọi người cùng đi sao?
Vương Tiểu Thạch đã lên ngựa, chỉ để lại một câu:
– Một mình ta là được, mọi người phải bảo tồn thực lực.
Dứt lời lại lộn hai cái trên lưng ngựa, tiếp đó trồng cây chuối, giả làm mặt quỷ, chậm rãi hát:
– Thập niên ma nhất kiếm, sương nhận vị tằng thí, kim nhật bả kỳ quân, khả hữu bất bình sự… *
Trong tiếng ca đánh ngựa rời đi.
Lương A Ngưu khinh công trác tuyệt, nhún người muốn ngăn cản, lại bị Hà Tiểu Hà ra tay trước kéo xuống.
Lương A Ngưu tính tình chất phác, liền cả giận nói:
– Tại sao… ngươi nhẫn tâm để một mình Tiểu Thạch Đầu đi chịu chết à?
– Bây giờ tranh cãi với làm gì. Lỡ may hắn hạ lệnh không cho bất cứ người nào đi theo, chống lệnh của hắn chẳng phải khiến cho mọi người khó xử sao?
Hà Tiểu Hà ẩn sĩ tự có diệu kế, thong thả nói:
– Bây giờ chúng ta để hắn tự đi, một lát nữa tự mình dẫn đội phát binh đi theo là được. Tất cả anh em đều xông lên Kim Phong Tế Vũ lâu, xem thử hắn có thể phất tay một cái là khiến chúng ta lui về trong tháp hay không.
Lúc này Lương A Ngưu mới hiểu ý, lập tức dừng tiếng, ngập ngừng nói:
– Cô đây… đây đúng là có biện pháp.
– Không phải sao?
Hà Tiểu Hà dương dương tự đắc nói:
– Bản cô nương Hà Tiểu Hà đã từng làm gì chứ? Trong Lưu hương viên, Khổng Tước lâu, Tiêu Tương các, Như Ý quán có biệt danh là “Lão Thiên Gia”, có nhà ai không biết. Ta hiểu rõ nam nhân, tự có phương pháp đối phó.
– Huống hồ.
Sắc mặt nàng bỗng trở nên lúc sáng lúc tối, nói:
– Ta chờ ngày này đã lâu, chuyện ta cần làm cũng đã dây dưa quá nhiều. Cuối cùng ta đã chờ được đến hôm nay, có thể một lần hoàn thành nó.
Lương A Ngưu ngẩn ra. Long Thổ Châu lại nhỏ giọng nói với Chu Đại Khối Nhi:
– Ta thấy, “Lão Thiên Gia” hiện giờ đúng là học hư rồi.
Chu Đại Khối Nhi là một hán tử thẳng tính, đương nhiên không hiểu ý hắn:
– Cái gì học hư?
– Hoá ra nàng tiếp cận với Đường cự hiệp Bảo Ngưu tiên sinh của chúng ta quá nhiều.
Long Thổ Châu cười nói:
– Nàng cùng giống như hắn thổi bò đến tận trời.
Những người nghe được đều không thể nhịn cười.
Giữ tâm tình thoải mái trước khi làm chuyện lớn, đây là phong cách của Tiểu Thạch Đầu, cũng là ảnh hưởng của Vương Tiểu Thạch đối với đám anh em Tượng Tị tháp. Lúc có thể cười, mọi người không ngại cười nhiều một chút; cho dù là lúc không thể cười, cũng cố gắng cười thêm một cái.
Chỉ có Chu Tiểu Yêu là gương mặt vẫn ôn nhu như trước, không hề có ý cười. Hiển nhiên nàng cũng nghe được những lời này.
oOo
Trương Thán đã xông lên tầng thứ tư.
Hắn vừa xông lên tầng thứ tư, phát hiện mình dựa vào khí thế, không xông ra bên ngoài mà tại tấn công vào bên trong, khiến cho người trong lâu không kịp đề phòng, một hơi leo lên bốn tầng lầu. Nhưng hắn biết, lúc này các tầng đã tăng cường canh phòng, chuẩn bị chiến đấu, e rằng khó cậy mạnh leo lên tầng thứ năm được.
Nhưng Lưu Bạch hiên lại ở tầng thứ bảy. còn ba tầng lầu nữa mới cứu được Ôn Nhu.
Dưới lầu xảy ra xung đột lớn như vậy, Ôn Nhu vẫn không xuống xem xét, hiển nhiên là đã gặp nguy hiểm.
Cho dù hắn có thể đánh lên tầng thứ bảy, nhưng phải làm thế nào để cứu Ôn Nhu từ trong tay Bạch Sầu Phi?
Cho dù hắn có thể tấn công đến tầng thứ bảy, liệu có kịp cứu Ôn Nhu hay không?
Những chuyện này đều không thể lường được.
Trương Thán cũng không có thời gian suy nghĩ.
Người sống trên đời, điểm đáng quý không phải là ngươi nghĩ chuyện gì, mà là ngươi làm chuyện gì.
Mà hiện giờ chính là thời điểm sống chết trước mắt, cần phải hành động.
Cho nên Trương Thán đã không xông lên được (cũng không giết xuống được, hắn đã hoàn toàn bị đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu cắt đứt đường lui và đường đi, cũng mất đi liên hệ với Thái Thủy Trạch và Ngô Lượng), hắn lại làm một chuyện.
Lúc này hắn không xông lên phía trên, mà là xông vào bên trong.
Đây là chuyện lớn, cũng là một hành động quan trọng.
Hắn không phải giết ra trùng vây, mà là giết vào trùng vây.
Trước đây vào thời kỳ Tô Già Mạc sáng lập, Bạch lâu đã là nơi thu thập tư liệu. Đến thời Tô Mộng Chẩm cầm quyền, càng chú trọng thu thập tư liệu. Bởi vì sở hữu và coi trọng tư liệu, biết cách tập hợp và vận dụng, cho nên Kim Phong Tế Vũ lâu mới có thể nhanh chóng thay thế địa vị của Mê Thiên minh, thế lực lại vượt qua Lục Phân Bán đường. Năm đó khi Tô Mộng Chẩm vừa gặp Bạch Sầu Phi và Vương Tiểu Thạch, trong thời gian rất ngắn đã có thể bảo Dương Vô Tà đọc lên lý lịch bình sinh của hai người, đó là nhờ tư liệu hoàn thiện của Bạch lâu.
Cho nên Bạch lâu có thể nói là một trọng địa của Kim Phong Tế Vũ lâu, mà tầng thứ tư này, bên trong có đầy tư liệu văn kiện, hơn nữa còn là tư liệu có liên quan đến tất cả đệ tử trong bang, bằng hữu ngoài bang và kẻ địch.
Mỗi tầng của Bạch lâu đều do thân tín khác nhau của Bạch Sầu Phi trông coi.
Hiện nay, tầng lầu này tạm thời giao cho Lợi Tiểu Cát trông chừng.
Ai cũng biết, tư liệu trong tầng lầu này là không thể mất được, không thể hủy được, không thể loạn được.
Chú thích:
* Trích từ bài thơ “Kiếm Khách” của Giả Đảo.
Thập niên ma nhất kiếm,
Sương nhận vị tằng thí.
Kim nhật bả tự quân,
Thuỳ vi bất bình sự.
Dịch nghĩa:
Mười năm trời chỉ mài có một thanh kiếm.
Lưỡi kiếm [bén nhọn tỏa hơi lạnh] như sương nhưng chưa từng dùng thử.
Hôm nay cho bạn xem.
Có ai bị ức hiếp không ?
Dịch thơ: (Nguyễn Phước Hậu)
Mài kiếm chục năm ròng
Chưa thử bén hơi sương.
Hôm nay mời bạn ngắm
Có chuyện bất bình không?