Màn kiệu vừa mở ra, trái tim của Vương Tiểu Thạch gần như bay ra ngoài một trượng, vui mừng kêu lên:
– Đại ca!
Màn kiệu vén lên, Tô Mộng Chẩm trước tiên cũng không nhìn Bạch Sầu Phi, Lôi Thuần, Địch Phi Kinh, hay là bất kỳ người nào khác…
Người đầu tiên y nhìn thấy, nhìn được cũng chính là Vương Tiểu Thạch.
Vừa nhìn thấy vị huynh đệ này của mình, y liền mỉm cười.
Y cũng đã quên mất bao lâu chưa từng nở nụ cười thật sự, thậm chí cho rằng mình đã quên cách cười như thế nào.
– Tiểu Thạch Đầu!
Nhưng nụ cười của y vừa hiện lên liền ngưng lại.
– Đệ làm sao vậy?
Y kinh ngạc hỏi:
– Tại sao ngũ quan đều chảy máu?
Màn kiệu vừa vén lên, Bạch Sầu Phi chỉ cảm thấy mình giống như bị gãy cánh, hoàn toàn rơi xuống trong hầm băng.
Một sự sợ hãi sâu sắc đánh vào lo lắng trước giờ, vướng mắc lớn lao và bóng đen vô tận trong lòng hắn.
Tô… Mộng… Chẩm… chưa chết!
Y đã trở về!
Màn kiệu được vén lên, giống như mở cửa ra, một thế giới khác xuất hiện trước mắt.
Vương Tiểu Thạch vừa nghe cũng ngỡ ngàng. Hắn dùng tay vuốt lên chóp mũi một cái, trông thấy bàn tay đều là máu.
Lúc này Hà Tiểu Hà lấy ra một tấm gương, đưa cho Vương Tiểu Thạch nhìn vào, mới biết từ tai, mắt, mũi, miệng của mình đều rỉ ra tơ máu.
Hắn ngẩn ra, nhưng dù sao cũng là một người am hiểu y lý, lúc này mới hiểu được. Đầu tiên trên lưng mình trúng một mũi tên, lại nhìn thấy Tô Mộng Chẩm còn sống, vui mừng quá độ, huyết khí dâng trào, lại quên tập trung tinh thần đè nén, đến nỗi máu chảy ngược, ngũ quan trào máu mà vẫn không hay.
Hắn lập tức nói:
– Chuyện này không quan trọng. Đại ca, có thể nhìn thấy huynh, không có chuyện gì tốt hơn chuyện này.
– Đúng vậy.
Tô Mộng Chẩm thở dài nói:
– Có thể gặp lại thật không dễ dàng.
Vương Tiểu Thạch vẫn đang hưng phấn:
– Nhưng chúng ta vẫn gặp nhau.
– Đúng vậy.
Giọng nói của Tô Mộng Chẩm cũng trở nên kích động:
– Cuối cùng chúng ta đã gặp nhau.
Sau đó hai người đều nhìn về phía Bạch Sầu Phi.
Bạch Sầu Phi còn đang hô hấp sâu, giống như vội vàng hô hấp, vội vã hô hấp, tranh thủ hô hấp.
– Cuối cùng ta đã tìm được ngươi.
Hắn nói với Tô Mộng Chẩm, sau đó lại nói với Vương Tiểu Thạch:
– Ta cũng thành công dẫn ngươi vào trong lâu, cộng thêm Lôi Thuần và Địch Phi Kinh tự chui đầu vào lưới, có thể một lưới bắt hết đám đồng đảng vây cánh các ngươi.
Vương Tiểu Thạch và Tô Mộng Chẩm liếc nhìn nhau. Vương Tiểu Thạch nói:
– Từ bỏ đi, nhị ca!
Bạch Sầu Phi quát lên:
– Từ bỏ cái gì?
Vương Tiểu Thạch nói:
– Từ bỏ cố chấp.
Bạch Sầu Phi hừ lạnh:
– Ta không bỏ được, cũng không muốn bỏ.
Vương Tiểu Thạch nói:
– Không đáng vì tham vọng mà hi sinh tính mạng, lão nhị, đến nước này còn thứ gì cầm lên mà không bỏ được.
Bạch Sầu Phi nói:
– Bây giờ ta có thể từ bỏ sao? Chẳng lẽ ta phải cầu xin các ngươi bỏ qua cho ta? Huống hồ ta vốn không bại. Các ngươi đang ở tại Kim Phong Tế Vũ lâu, đại quyền sinh sát vẫn nằm trong tay ta.
Đôi mi dài của Lôi Thuần nhướng lên, hỏi một câu xa xăm:
– Vậy sao?
Sau đó nàng hỏi tiếp:
– Ngươi cho rằng đệ tử của Kim Phong Tế Vũ lâu đều bán mạng vì ngươi sao?
Tiếp đó nàng hỏi:
– Nếu như bọn họ đều nguyện cống hiến vì ngươi, không phải ngươi đã huấn luyện một đội tinh binh gọi là “Nhất Linh Bát Công Án” sao? Hiện giờ bọn họ đã đi đâu rồi? Hử?
Không đợi Bạch Sầu Phi trả lời, nàng lại hỏi:
– Đại tướng tâm phúc Lương Hà của ngươi thì sao? Tôn Ngư thì sao? Đi đâu cả rồi?
Nàng lại truy hỏi:
– Loại người giống như ngươi, chỉ biết phản bội đoạt quyền, ai tán thưởng ngươi đều không có kết cục tốt, ai đi theo ngươi cũng không có kết quả tốt. Ngươi cho rằng tướng gia không biết chuyện sao? Ngày đó ngươi gia nhập Trường Không Vạn Lý bang, mưu hại Mai Kiếm Hoa bang chủ, vì muốn cướp lấy chỉ quyết “Vạn Cổ thần chỉ” mà không tiếc hạ độc ám toán, giết hết những nguyên lão khác. Sau đó trên giang hồ mới xuất hiện Bạch Sầu Phi, cũng biến “Vạn Cổ thần chỉ” thành “Kinh Thần chỉ”, muốn che giấu tai mắt người khác. Ngươi giết người hủy chứng, không cần đền mạng, còn nghiễm nhiên tự cho mình là hiệp đạo. Uổng công Tô công tử một tay dìu dắt ngươi, cùng ngươi kết nghĩa kim lan, ngươi lại giở trò cũ, giết huynh soán vị. Loại người giống như ngươi, ngươi cho rằng đồng minh viện quân của ngươi còn tin tưởng ngươi, ủng hộ ngươi, giúp sức cho ngươi sao?
Bạch Sầu Phi cực kỳ kinh ngạc, không nhịn được há hốc mồm:
– Ngươi… ngươi làm sao biết… chuyện này?
– Anh hùng quen thấy cũng tầm thường, huống hồ là loại người như ngươi.
Lôi Thuần khinh thường nói:
– Nếu muốn người ta không biết, trừ khi mình đừng làm. Đại tướng tâm phúc Lương Hà của ngươi vốn là đệ tử của Mai bang chủ, hắn từng giúp ngươi hoàn thành chuyện độc ác kia, mà ta đã sớm mua chuộc hắn rồi.
Bạch Sầu Phi nghẹn họng:
– Ngươi… ngươi…
Lúc này hắn mới biết, mình đã hoàn toàn đánh giá thấp cô gái này.
– Không chỉ Lương Hà, mũi tên kia của Hà Tiểu Hà, cũng là do ta bảo cô ấy bắn.
Lôi Thuần không nhanh không chậm, có tình có lý nói:
– Cô ấy vốn là chị em kết bái của ta. Khi ta và các ngươi quen nhau trên sông Hán Thủy, chính là lúc cha âm thầm phái ta đi Giang Nam Giang Bắc, liên lạc với các lộ anh hùng hào kiệt. Lúc ấy ở trên sông gặp phải đám người Giả lão đại, chính là sát thủ do Mê Thiên minh phái tới để ngăn cản kế hoạch của ta. Từ lâu ta đã ngầm xử lý những công việc trong đường. Hà Tiểu Hà vốn không biết võ công, là ta nhờ người dạy cô ấy. Cô ấy biết võ công, ở trong thanh lâu mới không đến nỗi mất tự chủ, bị ép suy đồi. Ta cũng từng cứu cô ấy một mạng, cho nên cô ấy thiếu ta hai nhân tình. Ta muốn cô ấy bắn hai mũi tên, giết chết hai người, hơn nữa bất kể có thành công hay không, chỉ cần cố hết sức là được.
Lần này Vương Tiểu Thạch lại hỏi:
– Cho nên, vừa rồi cô ấy bắn ra hai mũi tên, đã trả hết ân tình?
Lôi Thuần cười:
– Ngươi nhất định cảm thấy kỳ quái, vì sao ta bảo Hà Tiểu Hà bắn Bạch Sầu Phi, nhưng cũng không bỏ qua cho ngươi. Thực ra chuyện này rất công bằng, ngươi và hắn đều là kẻ thù giết cha của ta. Không có các ngươi liên thủ, cha ta cũng không phải chết.
Bạch Sầu Phi phản bác:
– Chuyện này không có đạo lý. Ngươi muốn bắn giết chúng ta, nhưng lại cứu kẻ thù số một của ngươi là Tô Mộng Chẩm.
– Ta cứu y.
Lôi Thuần ôn nhu cười nói:
– Nếu như không cứu y, làm sao có thể đoạt lại quyền hành của Kim Phong Tế Vũ lâu? Dựa vào chiến đấu trực diện sao? Một tướng công thành vạn cốt khô, chúng ta liệu có mấy người còn sống? Các ngươi sẽ còn lại bao nhiêu? Nếu như tổn thương nguyên khí, tàn sát lẫn nhau, sẽ có lợi đối với ai? Tập đoàn Hữu Kiều đang dòm ngó, Mê Thiên minh cũng đang âm thầm chiêu binh mãi mã, chuẩn bị gây dựng lại. Đánh đấm là chuyện của đàn ông các ngươi, còn mưu trí mới là bản lĩnh của ta.
– Không nắm chắc mười phần, ta sẽ không xuất kích.
Lôi Thuần nói:
– Hiện giờ các ngươi đều là con cọp bị thương, mà ngươi…
Nàng nhìn Bạch Sầu Phi, khinh thường nói:
– Chẳng những bị thương, ngay cả nanh vuốt cũng mất, xem ngươi còn hung hăng đến đâu.
Lúc này ngay cả Vương Tiểu Thạch cũng hít một hơi lạnh, cảm thấy gió thật mạnh, tuyết thật lạnh, không khỏi rùng mình một cái.
– Cho dù thế nào, cô cũng đã cứu Tô đại ca…
Vương Tiểu Thạch chân thành nói:
– Ta vẫn rất cảm tạ cô.
– Ta cũng muốn cám ơn sự nhắc nhở của ngươi. Ngày đó, ngươi bảo Hà Tiểu Hà nói với ta “ngày xưa bên sông Tần Hoài mượn say nói lời ngông cuồng, hiện giờ e rằng sẽ thành sự thật”. Ta nghĩ, chuyện này có rất nhiều điểm kỳ lạ. Thứ nhất, chúng ta chỉ gặp nhau, sống chung trên sông Hán Thủy, chứ không phải ở bên sông Tần Hoài. Thứ hai, bên sông Tần Hoài là nơi trăng hoa, cũng là địa phương trước kia Bạch Sầu Phi thường đến tìm cơ hội. Thứ ba, bốn người chúng ta đi thuyền trên sông Hán Thủy, từng nghe các ngươi hứng chí đề cập đến, Bạch Sầu Phi có ý nhòm ngó Trung Nguyên, hùng bá thiên hạ. Ngươi từng khuyên hắn không nên quá cố chấp, đi chơi một chuyến là được rồi, nếu như phải thương người hại người mới giành được thiên hạ, như vậy dù có giang sơn cũng mất đi bản tính, thật không đáng. Lúc ấy Bạch Sầu Phi cũng tỏ ý muốn phân cao thấp với ngươi, ngươi đã nói là không muốn có ngày đó. Ta nghĩ, ngươi muốn ám chỉ chính là chuyện này. Trước giờ trí nhớ của ngươi rất tốt, không thể nhớ sai địa điểm, hơn nữa còn sai hoàn toàn. Ta cảm thấy trong đó nhất định có ám hiệu.
– Ta và Bạch nhị ca dù sao cũng trường kỳ chung sống, cộng sự trong thời gian dài, ít nhiều cũng hiểu rõ những chuyện của hắn.
Vương Tiểu Thạch thành thật nói:
– Ta cảm thấy hắn vẫn luôn có ý nghĩ sai trái với cô, hi vọng có thể mượn chuyện này nhắc nhở cô cẩn thận một chút. Ta biết cô là một cô gái rất thông minh, ta nói kín đáo một chút như vậy, cũng không lo là cô không hiểu.
– Ta hiểu được. Từ đó trở đi, ta cũng đã để ý điều tra thân thế và lai lịch của hắn. Sau đó có thêm Dương Vô Tà lại càng như hổ thêm cánh. Huống hồ chúng ta còn có tình báo đến từ Lương Hà.
Lôi Thuần rủ rỉ nói, có phần cảm xúc:
– Có một số chuyện, làm trước một bước và làm chậm một khắc, kết quả sẽ khác nhau một trời một vực. Năm đó, nếu như cha ta đi trước một bước, thành công mua chuộc Mạc Bắc Thần, trong lần Tô công tử và hai người các ngươi lên lầu Tam Hợp gặp Địch đại đường chủ, với thực lực của tiểu tổ “Vô Phát Vô Thiên” và đội ngũ “Bát Bì Phong”, hoàn toàn có cơ hội giải quyết các ngươi. Đáng tiếc là cha đã chậm một bước. Trong chiến dịch đó, người nhìn thấy được thực lực của Mạc Bắc Thần, cho nên mới toàn lực lôi kéo, nhưng đã không kịp xoay chuyển càn khôn, cuối cùng dẫn đến mất mạng. Nói thẳng ra, ta nhờ vào lời cảnh tỉnh của ngươi, lại điều tra nguồn gốc của Bạch lão nhị, mặc dù biết được không ít bí mật, nhưng vẫn xem như đã chậm một chút, khó tránh khỏi thua thiệt. Ta học được giáo huấn từ chuyện này, cho nên vĩnh viễn nhớ kỹ đạo lý “tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tai ương”. Ngươi hạ độc thủ với Tô lâu chủ trước, ta cũng phát động tấn công ngươi trước.
– Ngươi cho rằng ngươi là tiểu thư khuê các, danh môn thục nữ sao? Nói trắng ra chỉ là một chiếc giày rách, hàng đưa tới cửa, đừng ra vẻ cao quý băng thanh ngọc khiết, thủ lĩnh quần hùng. Ai là loại con rơi trong kỹ viện, trong lòng người đó hiểu rõ.
Bạch Sầu Phi chợt mắng như tát nước, càng giận lây sang Vương Tiểu Thạch:
– Vương Tiểu Thạch, ngươi làm như vậy mà xem là huynh đệ sao? Ta nói chuyện riêng với ngươi, ngươi lại dùng những lời nói đùa của ta làm cái cớ để bán rẻ ta. Ta chỉ nói, nếu như lấy được Lôi Thuần làm vợ, cũng giống như nắm được quyền hành của Lục Phân Bán đường. Ta cũng đã nói, chỉ cần nắm được Ôn Nhu, sẽ có thể kiềm chế Lạc Dương Hoạt Tự Hiệu Ôn Vãn. Đáng tiếc là ta chỉ nói chứ không làm.
Lôi Thuần cũng không tức giận, chỉ ôn hoà hỏi lại một câu:
– Ngươi không làm? Vừa rồi không phải ngươi đã bắt Ôn Nhu sao?
Bạch Sầu Phi cười lạnh nói:
– Đó là do cô ta cam tâm tình nguyện, ta cũng không bảo tám người dùng kiệu lớn đưa cô ta tới đây, cũng không bảo người trói cô ta lại.
Lôi Thuần cười một tiếng động lòng người, thản nhiên nói:
– Vậy sao ngươi không thả cô ấy?
– Thả cô ta?
Bạch Sầu Phi lại giống như tỉnh ngộ:
– Người đâu, bắt cô ta lại, hoặc là giết chết cô ta!
Từ sau khi Vương Tiểu Thạch tiến vào Phong Vũ lâu, chiến ý của Bạch Sầu Phi hoàn toàn tập trung vào đại địch số một này. Sau khi Lôi Thuần và Địch Phi Kinh xuất hiện, hắn càng không có thời gian quan tâm đến Ôn Nhu, Trương Thán ở bên kia. Cho đến khi Tô Mộng Chẩm lại xuất hiện trước mắt, trong lòng hắn kinh hãi, không thể phân tâm, chuyện của Ôn Nhu và Lưu Bạch hiên tạm thời ném sang một bên, không đề cập đến.
Lúc này Lôi Thuần nói như vậy, ngược lại đã nhắc nhở hắn, nếu như bắt được Ôn Nhu, vậy thì có thể kiềm chế Tô Mộng Chẩm, Vương Tiểu Thạch và Lôi Thuần, nếu không thì hạ lệnh giết chết nàng, ít nhất cũng có thể làm kẻ địch phân tâm.
Hắn đang ở vào tình thế xấu, muốn ứng phó thì không thể cố gắng làm mọi chuyện hoàn mỹ, những gì có thể làm thì phải lập tức tiến hành, ổn hay không ổn đã là chuyện khác.
Hắn vừa ra lệnh một tiếng, hai người sau lưng là Lợi Tiểu Cát và Chu Như Thị lập tức đáp lời.
Vương Tiểu Thạch cả giận nói:
– Ngươi…
Hắn muốn xông đến ngăn cản.
Bạch Sầu Phi lập tức chắn đường, lại nhanh chóng dặn dò hai tên thủ hạ của hắn:
– Mau đi!
Nhưng Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát cũng không lập tức đi ngay. Lợi Tiểu Cát lại hỏi:
– Còn Trương Thán thì sao? Thái Thủy Trạch thì sao? Cần giết hay là bắt giữ?
Bạch Sầu Phi nói:
– Hai tên vô dụng kia à? Giết không cần nương tay!
Đến lúc này, đến mức này, Bạch Sầu Phi mặc dù đang gặp khó khăn, mấy mặt có địch, nhưng chiến ý vẫn dồi dào, đấu chí vẫn ngoan cường.
Chu Như Thị cũng hỏi một câu:
– Có cần mời cả “Thần Du Gia Gia” Diệp Vân Diệt trong Hồng lâu ra không?
Bạch Sầu Phi vẫn nhìn chăm chú vào nhất cử nhất động của Vương Tiểu Thạch, dặn dò:
– Ngay cả “Kinh Đào Tiên Sinh” Ngô Kỳ Vinh cũng đã đến, Diệp Thần Du nào có thể ngồi yên? Bảo Tường Ca Nhi đi mời nhanh!
Chu Như Thị và Lợi Tiểu Cát đồng thanh đáp:
– Rõ!
Sau đó bọn họ cùng nhau ra tay.
Cùng nhau tấn công Bạch Sầu Phi.
Cùng nhau đánh vào sau lưng hắn.
Thành bại hưng vong một phút giây. Chỉ trong chốc lát, Bạch Sầu Phi đã từ tư thế của kẻ thắng lợi, liên tục gặp khó khăn, nhiều lần bị đả kích, hơn nữa còn bị Tượng Tị tháp và Lục Phân Bán đường giáp công, hai mặt thụ địch, đại địch số một Vương Tiểu Thạch và và thủ lĩnh của phe đối địch cùng nhau giết vào đại bản doanh của mình, cộng thêm cừu nhân mà mình e ngại nhất là Tô Mộng Chẩm vẫn chưa chết, lại xuất hiện trước mắt, mà hai đại ái tướng Lương Hà và Tôn Ngư lại đồng loạt phản bội. Bạch Sầu Phi hiện giờ, chẳng những tứ bề khốn đốn mà còn là thập diện mai phục, giống như một con đường chết.
Nhưng Bạch Sầu Phi vẫn ngoan cường.
Hắn không nhận thua, hắn còn muốn chiến đấu.
Nhưng không ngờ, hắn vừa ra lệnh phản công, trong tứ đại hộ pháp “Cát Tường Như Ý” bên cạnh lại có hai người đánh lén hắn.
Bạch Sầu Phi là kẻ chuyên đánh lén người khác, hiện giờ lại năm lần bảy lượt bị người bên cạnh ám toán, trong lòng hắn có tư vị gì?
Ngươi nói sao?
Trước tiên phải tránh được kiếp này rồi hãy nói.
Những kiếp nạn gặp phải trong đời, trước tiên phải vượt qua được, nếu như không vượt qua được, vậy thì chẳng có gì cần nói.
Nhưng hôm đó, chủ nhân của Kim Phong Tế Vũ lâu là Tô Mộng Chẩm, bởi vì sự phản bội của kẻ được y trọng dụng và một tay đề bạt là Bạch Sầu Phi mà chịu hết khổ cực, vẫn bình tĩnh ngồi trong kiệu sau rèm, cặp mắt nửa lam nửa lục giống như đã nhìn thấu thành bại trong khoảnh khắc, hưng vong trong nháy mắt, hiện giờ chỉ bình yên ung dung ngồi trong trướng, chẳng để ý đến giang sơn nho nhỏ trước mắt, người trước hi sinh, người sau tiếp bước.