Âu Dương Tam Tiên Sinh

Chương 8 - Hận Thiên Nữ

trước
tiếp

Bắc Tú Chung San Huy nghe vậy gằn giọng:

– Ngươi thử nhắc lại..

Đông Phương Thanh Vân nhếch mép cười nhạt:

– Mau cút khỏi đây ?

Bắc Tú đứng trước hai mỹ nhân, có khi nào chịu mất thể diện, y bèn nói:

– Bổn thiếu gia không muốn bẩn tay giết hạng vô danh tiểu tốt, mau xưng danh hiệu đi.

Đông Phương Thanh Vân cười khinh miệt:

– Ngươi còn chưa đủ tư cách để biết đại danh của bổn thiếu gia.

Bắc Tú nộ khí xung thiên quát:

– Nếu có bản lãnh hãy ra cửa Đông, phân cao thấp.

Ngay lúc ấy trong tửu điếm xuất hiện một đạo sĩ, vị đạo sĩ này vừa thấy Đông Phương Thanh Vân bèn bước tới thi lễ:

– Hoa Sơn Huyền Vũ xin tham kiến thiếu chủ.

Sự tình xảy ra quá đột ngột khiến mọi người thảy đều kinh ngạc nhất là Bắc Tú.

Đông Phương Thanh Vân vội đỡ Huyền Vũ lên nói:

– Đạo trưởng, xin đừng khách khí, xin hỏi có sự chi chỉ giáo ?

Huyền Vũ nói:

– Nửa tháng trước, hay tin thiếu chủ đã thoát ngục, nên chưởng môn bổn phái sai bần đạo đi nghênh tiếp thiếu chủ, thỉnh thiếu chủ sau khi làm xong chuyện riêng, xin hãy giá lâm bổn phái một chuyến có nhiều việc trọng yếu cần thương lượng.

Trong tửu điếm lại xuất hiệm thêm ba vị Hồng y hòa thượng. Ba vị này vừa thấy Đông Phương Thanh Vân bèn vội bước tới thi lễ:

– Thiếu Lâm chưởng môn phân phó ba trưởng lào Vô Tâm, Vô Ý, Vô Niệm tới đây nghênh tiếp thiếu chủ.

Bắc Tú Chung San Huy lại càng kinh hãi. Trời đất ? Lẽ nào đây lại là sự thực, tiểu tử này thoạt trông thì nhu nhược vô cùng, vậy mà võ lâm Thái Sơn Bắc đẩu Thiếu Lâm ba trưởng lão bối phận hàng chữ Vô lại quì lạy y, thực là kỳ quái.

Bắc Tú chẳng phải mới bôn tẩu giang hồ, y há có lý gì không biết Hoa sơn Ngũ Vũ, Thiếu Lâm Tam Lão là những đệ nhất cao thủ trong võ lâm ?

Đã thấy Đông Phương Thanh Vân vội đỡ lấy tam lão, nói:

– Các vị trưởng lão hãy đứng lên ?

Vô Tâm trưởng lão cất giọng sang sảng:

– Đa tạ thiếu chủ, cung hỉ thiếu chủ thoát hiểm. Thiếu Lâm chưởng môn phái bần tăng tới đây thỉnh thiếu chủ lên Tung sơn chủ trì võ lâm đại sự. Bần tăng hận không thể về ngay Tung sơn bẩm cáo cùng chưởng môn ngay hỉ sự này.

Đông Phương Thanh Vân cất giọng cảm kích:

– Đa tạ trưởng lão quan tâm chiếu cố, trong vòng một tháng nữa, tại hạ nhất định sẽ có mặt tại Tung Sơn.

Ba trưởng lão nhất tề cung tay:

– Tam lão xin cáo từ.

Huyền Vũ cũng nói:

– Thiếu chủ, Huyền Vũ xin bái biệt.

Nói đoạn cả bốn người cùng rời khỏi tửu điếm, nhưng Huyền Vũ lại không đi ngay mà lưu lại bên ngoài tửu điếm.

Bắc Tú nhìn theo mấy người này thầm nghĩ:

“Vì sao mấy người này lại vội vã bỏ đi như vậy, phải chăng chúng đều là người của tiểu tử này giả trang để hù dọa ta ?” Nghĩ vậy, Bắc Tú bèn cười nhạt, nói:

– Tiểu tử kia, ngươi không qua mặt bổn thiếu gia được đâu, hừ có bản lãnh thì hãy cùng bổn thiếu gia phân cao thấp.

Đông Phương Thanh Vân cười khẩy:

– Thỉnh giáo cao chiêu.

– Được, vậy bọn ta hãy ra cửa thành phía đông.

Đầu canh hai, trong cánh rừng nhỏ bên ngoài cửa đông thành Bạch Đế xuất hiện bốn bóng đen, dưới ánh trăng đã thấy Đông Phương Thanh Vân đứng im bất động. Tiêu, Lâm hai vị cô nương đứng hai bên tả hữu, cách đó năm trượng là Bắc Tú Chung San Huy đang đứng cùng năm đại hán vận y phục dạ hành, diện mạo hung ác. Chỉ nghe Bắc Tú khẽ nói:

– Hãy nghe đây, tiểu tử kia để ta đích thân hạ thủ, còn các ngươi mau đi bắt lấy hai ả kia đem về, kêu đại cô cô kiểm tra xem là hàng thật hay hàng giả để bổn thiếu bảo chủ trở về hưởng dụng.

Năm tại đại hán đồng thanh:

– Tuân lệnh …

Lập tức chúng bèn chia thành hai nhóm theo thế giáp công tiến tới. Đông Phương Thanh Vân thấy vậy bèn dùng truyền âm nhập mật nói:

– Tiêu cô nương, hãy điểm mê huyệt năm tên đại hán này.

Nói đoạn, chàng quay lại nói:

– Tiểu tử họ Chung kia, ngươi còn đợi gì nữa mà chưa động thủ, phải chăng ngươi còn đợi trợ thủ ?

Kỳ thực Bắc Tú biết Đông Phương Thanh Vân ắt có lai lịch chẳng phải tầm thường, và y cũng có ý muốn đợi người đến trợ chiến. Nhưng khi nghe hỏi như vậy, bất giác lửa giận bốc cao ngàn trượng, nhưng y lại cố nén giận hỏi:

– Tiểu tử, ngươi có biết bổn thiếu gia là ai không ?

Đông Phương Thanh Vân biết y cố ý kéo dài thời gian bèn cười khẩy, thản nhiên đáp:

– Hạng vô danh tiểu bối như ngươi bổn thiếu gia không thể nhớ hết.

– Nói cho ngươi hay bổn thiếu gia chính là thiếu bảo chủ của Giao Long bảo.

Đông Phương Thanh Vân biến sắc:

– Giao Long bảo ?

Bắc Tú đắc ý cười ha hả:

– Đúng vậy, ngươi sợ rồi sao ? Ha hạ. Thiếu bảo chủ để ý tới người của ngươi thì chính là phúc cho ngươi lắm rồi, ngươi mở quan hệ với Giao Long bảo thì bảo đảm …

Đông Phương Thanh Vân bỗng cười gằn:

– Bổn thiếu gia đang muốn kiếm Giao Long bảo đòi nợ, nay ngươi lại từ dẫn xác tới …

Chợt một giọng cười âm lạnh cất lên:

– Tiểu tạp chủng nào dám cả gan tới Giao Long bảo đòi nợ ?

Chợt đâu hai bóng đen tựa ma quỉ xuất hiện, đã thấy đây là hai lão nhân, một cao một thấp, dung mạo cổ quái, thân vận hắc bào song mục phát ra những tia hung hiểm, tà độc.

Đông Phương Thanh Vân cất giọng cao ngạo:

– Bổn thiếu gia muốn tới Giao Long bảo đòi nợ đây.

Lão già cao gầy cười gằn:

– Tiểu tạp chủng, ngươi muốn chết …

Lời còn chưa dứt, một luồng kình phong chợt bốc lên cuồn cuộn, chưởng thế đi được nửa đường bỗng phân ra hai bên tả hữu gia công. Đông Phương Thanh Vân đứng im bất động tựa hồ như không nhìn thấy lão già cao gầy xuất chưởng, đợi khi song chưởng của lão chỉ cách người ba tấc, chàng hít một hơi đầy chân khí, đề tụ chân lực đem Ban Nhược Mật La thần công bao phủ khắp châu thân, chỉ nghe đánh sầm một tiếng, mọi người chưa kịp định thần đã thấy lão già cao gầy bị bắn tung lên ngọn cây, rớt xuống giẫy vài cái rồi tắt thở. Sự tình xảy ra quá mau lẹ khiến ai nấy thảy đều đứng ngẩn người ra nhìn. Bắc Tú sắc diện tựa xác chết, y cảm thấy kỳ quái, không hiểu Đông Phương Thanh Vân thi triển tuyệt kỹ gì mà không thấy chàng động thủ, lại thấy đại sư thúc của y chết không kịp trối trăng. Chỉ nghe Đông Phương Thanh Vân quát:

– Họ Chung kia, đến lượt ngươi rồi ?

Thân hình chàng theo thanh âm lao thẳng tới Bắc Tú. Bắc Tú kinh hoảng vội huy động trường kiếm đâm ra, ngân quang lấp lánh, nhưng chỉ trong nháy mắt ngân quang biến mất. Bắc Tú đứng sững tựa trời trồng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên mặt, sắc diện trắng bệch như vôi, y còn chưa kịp thấy Đông Phương Thanh Vân xuất thủ thế nào thì đã cảm thấy uyển mạch đau buốt, hữu thủ tê dại, công lực toàn thân tản mác. Lúc này lão già thấp bé bèn hú lên một tiếng, song thủ vội cất lên ngang ngực, tập kích về phía hậu tâm Đông Phương Thanh Vân, chưởng lực tựa sóng dữ xô bờ, tựa hồ muốn nuốt chửng lấy Đông Phương Thanh Vân, nào ngờ một chưởng của lão vừa tới, lão đã kêu hự một tiếng, thân hình văng ra hơn hai trượng, miệng thổ ra một ngụm máu tươi, lòm còm bò dậy, lập tức tĩnh tọa điều tức.

Đông Phương Thanh Vân chẳng đếm xỉa gì tới lão, chàng nói:

– Chung tiểu tử, ngươi muốn sống hay muốn chết ?

Bắc Tú sắc diện hết trắng như vôi, lại xanh như chàm đổ, toàn thân run lập cập, răng khua côm cốp:

– Đại gia, đại gia tha mạng …

Đông Phương Thanh Vân quát:

– Ngươi muốn sống hay muốn chết ?

Bắc Tú run run hỏi:

– Kính thỉnh đại gia tha mạng, muốn sống thì phải thế nào.

Muốn sống thì phải nói cho ta hay Nam Cung phu nhân hiện tại có ở trong Gia Long bảo không ?

-Nam Cung phu nhân không còn trong bảo nữa, nàng … nàng đã chết rồi …

Đông Phương Thanh Vân rúng động tâm can, bỗng chàng rú lên thê thảm:

Đưỡng mẫu … dưỡng mẫu …

Thân sinh mẫu thân vừa chết, dưỡng mẫu thâm tử, thử hỏi người trong thiên hạ đã ai phải chịu nỗi đau như thế ?

Sự kích động của Đông Phương Thanh Vân chính là cơ hội của Bắc Tú, y vừa cảm thấy uyển mạch được buông ra, lập tức rút tay về, vung kiếm đâm tới.

Tiêu Phương Hoàng kinh hãi còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Huyền Vũ đạo nhân buông người từ trên cây xuống, lao tới la lên:

-Thiếu chủ, coi chừng …

Không kịp nữa rồi, mũi kiếm của Bắc Tú đã đâm trúng Mi tâm huyệt trên ngực Đông Phương Thanh Vân, chỉ nghe keng một tiếng, một luồng bạch quang bay vút lên không. Bắc Tú lảo đảo thối lui mấy bước.

Tiếng động khiến Đông Phương Thanh Vân sực tỉnh, chàng gầm lên giận dữ, thân hình lao tới. Huyền Vũ đạo nhân đứng ngẩn người miệng há hốc, chính là đạo nhân nằm mộng cũng không ngờ được Đông Phương Thanh Vân lại có võ công cái thế, đã luyện thành Kim Cương bất hoại thân.

Lúc này Bắc Tú sắc mặt đã vàng như nghệ, y thấy Đông Phương Thanh Vân lao tới thì bèn quì ngay xuống, dập đầu binh binh run rẩy:

– Đại gia … xin … xin tha …

Đông Phương Thanh Vân gầm lên:

– Câm miệng, hãy nói, ai đã giết Nam Cung phu nhân ?

Bắc Tú líu lưỡi:

– Không … không có ai giết … Nam Cung phu nhân … nàng … nàng.. tự sát …

– Nếu chẳng phải hàng cẩu tạp chủng đê tiện như ngươi làm nhục thì có lý gì phải tự sát, không thể tha cho ngươi được, cút ?

Dứt lời, chàng tóm lấy cổ Bắc Tú quăng đi, chỉ nghe Bắc Tú rú lên thê thiết trên không trung, thân hình y bị quăng ra xa hơn mười trượng.

Đông Phương Thanh Vân lại nhanh như tên bắn lao về phía lão nhân thấp bé.

Bỗng có tiếng hú lạnh lẽo vang lên, một bóng đen xuất hiện, nhanh như sao xẹt lao tới đón lấy Bắc Tú. Lão nhân thấp bé vừa thấy Đông Phương Thanh Vân lao tới thì biến sắc, vội tung người lộn ra sau đào tẩu, nào ngờ chân vừa chạm đất, lão đã nghe giọng nói lạnh lẽo vang lên sau lưng:

– Ngươi còn muốn chạy sao ?

Cùng lúc ấy lão nhân thấy uyển mạch nơi hữu thủ bị nắm chặt. Lúc này đã nghe người vừa đón lấy Bắc Tú nói:

– Tiểu tử kia, ngươi tưởng mình là thiên hạ đệ nhất cao thủ sao ?

Đông Phương Thanh Vân chẳng thèm đếm xỉa gì tới lời này, chàng gằn giọng hỏi lão nhân thấy bé:

– Kẻ chủ mưu giết chết Nam Cung Phong và bắt cóc Nam Cung phu nhân có phải là Giao Long bảo chủ của các ngươi không ?

Lão nhân thấy đã không còn cơ hội đào tẩu, bèn hỏi:

-Phải thì sao, không phải thì sao ?

Đông Phương Thanh Vân cười gằn:

-Nếu là phải thì bổn thiếu gia sẽ san bằng Giao Long bảo, nếu không phải thì ngươi sẽ chết.

Lão nhân nọ run cầm cập nói:

– Phải ?

Một thanh âm lạnh lẽo vang lên:

– Giết Nam Cung Phong, bắt cóc Nam Cung phu nhân chính là chủ ý của ta.

Đông Phương Thanh Vân khẽ giật mình, từ từ quay lại, bước tới hỏi:

– Như vậy các hạ chính là Giao Long bảo chủ, phải không ?

Chàng vừa nói vừa đưa mắt quan sát thì thấy đó là một lão bà tóc bạc phơ, gầy như que củi, lưng gù, tay cầm quải trượng. Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên không hiểu. Lão bà cất giọng lạnh lẽo:

– Không phải ?

Dứt lời mụ thẩy Bắc Tú về phía lão nhân thấp bé, nói:

– Ngươi mang tiểu tử này cút đi.

Đông Phương Thanh Vân bỗng gầm lên:

– Kẻ nào rời khỏi đây một bước, kẻ đó phải chết.

Lão nhân thấp bé đón lấy Bắc Tú, nghe vậy cũng không dám cử động.

Lão quái bà cười nhạt:

– Tiểu tử, đứng trước mặt lão thân mà nói vậy, ngươi không cảm thấy vô lễ ư ?

Tiếp đó mụ quay sang gằn giọng:

– Các ngươi còn chưa cút mau, nơi đây không có sự gì liên quan tới các ngươi.

Tiêu Phương Hoàng khẽ lắc người, đứng chắn trước mặt lão nhân, dịu dàng nói:

– Còn bổn cô nương thì sao ?

Giọng nói của nàng ngân lên thánh thót, khiến lão nhân thấp bé như mê như dại, đứng ngẩn người nhìn Tiêu Phương Hoàng, ánh mắt đờ đẫn, xem ra cả lão lẫn Bắc Tú cũng là hạng tham dâm háo sắc.

Đã nghe Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng:

– Vì báo cừu hận, cho dù đứng trước Diêm Vương, bổn thiếu gia cũng chẳng e ngại, lão bà bà, ngươi ngăn bổn thiếu gia báo cừu cho dưỡng phụ dưỡng mẫu là có ý gì ?

Lão quái bà tức giận, mắt long sòng sọc, quát:

– Ai không cho ngươi báo cừu ? Hừ, lão thân có lời muốn hỏi ngươi.

– Nếu có lời muốn hỏi thì phải khách khí một chút, bổn thiếu gia sẽ phụng cáo, nếu chọc giận thiếu gia, thì.. hừ …

– Lão thân lại muốn biết ngay bây giờ.

– Không được, phải đợi bổn thiếu gia liệu xong đại sự đã rồi nói cũng chưa muộn.

– Tiểu tử, ngươi đừng bức lão thân động thủ.

– Lão quái bà ngươi nói động thủ, bổn thiếu gia e sợ chắc ?

Lão quái bà cả giận vung quải trượng múa tít, rồi phạt xéo xuống, quái phong rít lên vù vù, quái ảnh tựa hồ trăm ngàn bóng quái từ bốn phương tám hướng bửa tới.

Đông Phương Thanh Vân vội tụ công lực, hữu thủ đẩy chếch lên, phải biết chàng làm như vậy cũng là để thử xem nội lực của mình đạt tới cảnh giới lộ hoa thuần thanh chưa, bởi vì chàng chưa được thử qua uy lực của Ban Nhược mật la thần công với một cao thủ nào khác.

Do vậy chàng dùng chưởng để tiếp quái trượng. Nào ngờ hữu thủ vừa cất lên, quái phong đã ấp tới khiến chàng không dám khinh suất vội vận thêm ba thành công lực nữa, chưởng quái va chạm. Đông Phương Thanh Vân cảm thấy toàn thân chấn động, lảo đảo thối lui năm bước, hữu thủ tê chồn. Lão quái bà khẽ hự một tiếng, cũng thối lui hai bước, mặt lộ vẻ kinh hãi xen lẫn kỳ quái, khi ổn trọng thân hình mụ cất giọng trầm trọng:

– Quả là có bản lãnh, lão thân phải dạy cho ngươi một bài học về lễ độ.

Lời vừa dứt, lão quái bà vung quải công kích. Đông Phương Thanh Vân đã biết thực lực của đối phương, song thủ vội cất lên ngang ngực, từ từ đẩy ra chiêu thứ nhất trong Dao Long tam chưởng. Chỉ nghe một tiếng “sầm”, đá bụi tung lên mù trời, lá cây rung rào rào. Đông Phương Thanh Vân kêu lên hự một tiếng thối lui hai bước. Lão quái bà thân hình lắc lư phải thối lui nửa bước mới ổn trọng cước bộ. Cả hai đều đứng sững người nhìn đối phương. Lúc này ai nấy đều biết nếu muốn đối phương nhận thua e phải trong vòng ba trăm chiêu mới phân định. Hơn nữa là lão quái bà công liền hai chiêu nên cánh tay cầm quái trượng đã tê dại cất lên không nổi.

Đông Phương Thanh Vân cất giọng băng lạnh:

– Bổn thiếu gia phải liệu xong đại sự rồi mới nói được.

Dứt lời chàng quay phắt người lại chộp lấy cổ tay hữu của lão nhân và Bắc Tú.

Khi cả hai tên dâm ma cảm thấy uyển mạch bị khống chế, mới sực tỉnh, thu hồi mục quang, Tiêu Phương Hoàng cùng lúc cũng lắc người chặn trước mặt lão quái bà.

Lão quái bà thấy vậy gầm lên:

– Tiểu nha đầu muốn chết ?

Lời vừa dứt, mụ lại vung quải trượng tấn công.

Tiêu Phương Hoàng bèn thi triển tuyệt đỉnh khinh công Thất bộ đạp vân chuyển né tránh khỏi thế công, cười nói:

– Lão tổ mẫu, nô gia đang đứng sau lưng đây.

Lão quái bà cả giận, vặn người vung quải phạt ngang. Tiêu Phương Hoàng như bóng quỉ mị chập chờn trong bóng quái ảnh, cười nói.

– Được, chúng ta hãy chơi trò đuổi bắt.

Chỉ trong nháy mắt nàng đã dẫn dụ lão quái bà ra xa hơn ba trượng.

Lúc ấy đã nghe thanh âm lạnh lẽo của Đông Phương Thanh Vân:

– Giao Long bảo chủ có phải là kẻ chủ mưu giết Nam Cung phu thê không ?

Lão nhân thấp bé run run nói:

– Bẩm đại gia, đúng vậy.

Hiện tại, Đông Phương Thanh Vân sau khi trải qua quá nhiều nỗi đau thương, chàng mới phát hiện ra một sự thực rằng nếu từ bi với kẻ thù tức là tàn nhẫn với chính mình, đặc biệt là sau cái chết của mẫu thân, tâm tình của chàng hoàn toàn biến đổi, phẫn nộ và hận thù tích tụ bấy lâu không có chỗ phát tiết, nay lại nghe dưỡng mẫu bị sát hại lập tức nộ khí, tựa hỏa diệm sơn bùng nổ, chàng gầm lên:

– Đã như vậy, bổn thiếu gia tiễn ngươi xuống suối vàng trước.

Lời còn chưa dứt, song thủ đề tụ đủ mười thành công lực, đem lão cùng Bắc Tú quăng lên không. Lập tức đã nghe hai tiếng rú thê thảm vang lên giữa tầng trời, thân hình cả hai tên dâm ma bay lên lưng chừng trời, bỗng hai tiếng “bùng bùng” toàn bộ hai thân xác bị xé nát thành trăm ngàn mảnh, máu thịt văng đầy đất, khiến ánh trăng tựa hồ cũng biến thành một màu đỏ của máu.

Lão quái bà thấy vậy bèn bỏ mặc Tiêu Phương Hoàng, quay người lao vọt đi, quải trượng đồng thời cũng vung lên bổ xuống đầu Đông Phương Thanh Vân, lúc này chàng khẽ lắc người tràn ngang hai bước thoát khỏi công thế, nói:

– Bổn thiếu gia vì thấy lão bà bà ngươi thuộc hàng tiền bối nên còn có lòng tôn trọng, vậy mà ngươi tưởng bổn thiếu gia sợ ư ?

Lão quái bà rít lên:

– Tiểu tử, chẳng lẽ ngươi không còn chút nhân tính nào sao ?

– Lão bà bà ngươi có sự thỉnh cầu người, mà lại động thủ công người chẳng lẽ cầu người chính là có nhân tính sao ?

– Lão nhân nói ngươi quá tàn khốc.

Đông Phương Thanh Vân ngước mắt nhìn trời, cao giọng nói:

– Lão nương, cái gì tàn khốc, dưỡng phụ của tại hạ nửa đêm canh ba bị người ta giết, dưỡng mẫu bị bắt cóc, nay vì sự vũ nhục của Gia Long bảo chủ mà tự tận, người đã tàn khốc với ta như vậy, chẳng lẽ ta phải từ bi sao ?

Nói đến đây toàn thân chàng run lên bần bật, lệ châu ròng ròng, chàng quì xuống nói:

– Dưỡng phụ, dưỡng mẫu có linh thiêng hãy biết hài nhi đã luyện thành tuyệt học, thề sẽ lấy đầu Giao Long bảo chủ để tế lễ. Mẫu thân, mẫu thân có linh thiêng hãy phù hộ hài nhi hủy diệt Ma Cung đạp bằng Quỉ Lâm báo cừu rửa hận.

Lúc này Đông Phương Thanh Vân tựa hồ đã không còn biết gì tới cường địch đang ở trước mặt. Tiêu Phương Hoàng và Lâm Nhật Hoa thấy vậy bèn vội tiến tới đứng bảo vệ cho chàng.

Huyền Vũ khẽ đằng hắng nói:

– Bần đạo có thể nói vài câu được chăng ?

Ngay lúc đó một thanh âm lạnh lẽo tựa quỉ khốc ma hờn vang lên:

– Đây là lúc để lão phu nói rồi.

Mọi người đều giật mình quay đầu nhìn, đã thấy lão bà bà phi thân lao đi, đến trước mặt người vừa nói, gằn giọng hỏi:

– Lão quỉ, ngươi muốn nói gì ?

Tiêu Phương Hoàng cũng khẽ nói:

– Lâm Nhật Hoa, hãy lưu tâm quan sát động tịnh để tỷ tỷ đến khuyên thiếu chủ.

Nói rồi nàng bước đến bên Đông Phương Thanh Vân, cúi xuống thở dài, kỳ lạ làm sao, tiếng thở dài của nàng tựa hồ có một uy lực vô hình khiến lão quái bà bất giác thở dài theo, nói:

– Lão quỉ, hãy ngồi xuống rồi nói.

Dứt lời mụ ngồi xuống trước, người vừa tới cũng thở dài, chẳng nói chẳng rằng, ngồi xuống, hồi lâu cất giọng nhu hòa nói:

– Nói cái gì ? Lão phu ngoại hiệu Thiên Độc Thư Sinh, có thể nói suốt đời tà độc, vô ác bất tác, nhưng giết người vẫn lưu lại toàn thây, vậy mà tiểu tử này lại xé người ta ra làm trăm mảnh, há chẳng phải độc hơn lão phu ư ?

Huyền Vũ dường như cũng thấy thương tâm, bất giác thở dài, ngẩn người nhìn đến xuất thần.

Vầng trăng tựa như cũng bị cảm nhiễm, lẳng lặng trốn vào trong không dám ló mặt ra nhìn cảnh tượng bi thương nơi trần thế ?

Tiêu Phương Hoàng quì xuống ôm lấy Đông Phương Thanh Vân, dịu dàng vỗ về:

– Thiếu chủ hãy cứ khóc đi ? Thiếu chủ phải chịu quá nhiều đau thương mà thiếu chủ còn quá nhỏ tuổi. Làm sao có thể chịu nổi ? Hãy khóc đi, để xoa dịu tất cả mọi nổi thương đau.

Lão quái bà rưng rưng lệ, nói:

– Ôi, hài tử này thực đáng thương.

Thiên Độc Thư Sinh cũng nói:

– Lão phu và tiểu tử cùng cảnh ngộ, phụ mẫu đều mất khi ấu thơ, một thân cô khổ linh đinh.

Huyền Vũ không nói gì vì đạo sĩ không có ai để nói, đành thương thay cho thế nhân chốn hồng trần mà âm thầm rơi lệ.

Đông Phương Thanh Vân sau khi khóc hết nước mắt, đã vơi bớt nỗi khổ tâm, bình tĩnh lại, từ từ đứng lên đưa mắt nhìn hiện trường, bất giác ngẩn người. Tiêu Phương Hoàng cũng đứng lên khẽ nói:

– Thiếu chủ, xin đừng bi thương, còn rất nhiều sự đợi thiếu chủ lo liệu ?

Đông Phương Thanh Vân cất giọng cảm khái:

– Đúng vậy, bi thương chỉ khiến tâm rối loạn vô ích.

Lão quái bà cũng vội đứng lên nói:

– Phải rồi, còn rất nhiều việc đợi ta đi làm cho hết.

Thiên Độc Thư Sinh cũng nói:

– Vậy thì còn đứng đây làm gì ?

Nói rồi cả hai cùng bỏ đi, chốc lát đã biến mất tăm dạng. Chỉ có Huyền Vũ sững người, vội đưa tay áo lau nước mắt, cung tay nói:

– Thiếu chủ, Huyền Vũ xin cáo từ, mong thiếu chủ đừng quên cuộc hẹn ở Tung Sơn Thiếu Lâm tự.

Dứt lời, chẳng đợi Đông Phương Thanh Vân đáp lời đã vội vã bỏ đi. Nhưng vừa đi Huyền Vũ vừa thầm nghĩ:

“Võ công của Tiêu cô nương thật kỳ dị, chỉ nói ra mấy lời mà đã khiến ai nấy đều thương tâm, nếu không phải là tà môn công phu thì thực kỳ quái” Đông Phương Thanh Vân quay lại khẽ nói:

– Đi, chúng ta thề phải san bằng Giao Long bảo.

Bỗng một tiếng hú rít lên lanh lảnh, cùng một tiếng gầm bạo liệt đồng thời vang lên, thanh âm còn chưa dứt đã thấy hai bóng đen lao tới.

Cả hai người lại là lão quái bà và Thiên Độc Thư Sinh ?

Đông Phương Thanh Vân bước tới, lạnh lùng nói:

– Các vị chẳng phải có sự riêng cần làm sao ? Vì cớ gì mà quay lại vậy ?

Lão quái bà vung quái trượng chỉ vào Tiêu Phương Hoàng nói:

– Tiện nhân, vừa rồi ngươi vừa thi triển môn công phu tà đạo gì vậy ?

Tiêu Phương Hoàng kinh ngạc:

– Tiểu nữ thi triển công phu tà đạo gì ?

Thiên Độc Thư Sinh quát:

– Chẳng lẽ không phải, nếu không thì tiểu nha đầu ngươi dựa vào đâu mà khiến lão phu phải khóc theo ngươi ? May mà lão phu sớm tỉnh ngộ mà quay lại, bằng không đã trúng quỉ kế của ngươi rồi.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng:

– Có sự gì thì cứ việc hỏi bổn thiếu gia là được rồi.

Lão quái bà vung quái trượng chỉ vào mặt chàng hỏi:

– Thiên Tôn lão quỉ đã đi đâu rồi ?

Đông Phương Thanh Vân cười nhạt:

– Sự tình của Thiên Tôn tiền bối do bổn thiếu gia đảm đương, còn ân oán gì cứ kiếm bổn thiếu gia mà đòi.

Lão quái bà gầm giọng:

– Ngươi không nói hả ?

– Không – Tiểu tử ngươi hết muốn sống rồi..

Lời còn chưa dứt, lão quái bà vung quải trượng phóng tới. Hắc quái biến thành vạn đạo hàn quang tựa cuồng phong cuộn tới, công thế đã uy mãnh lại độc hiểm. Đông Phương Thanh Vân chẳng chút kinh sợ, song thủ múa vù vù, thân hình nhanh như tên bắn lao tới. Chỉ trong nháy mắt song phương đã nhập thành một thể không còn phân biệt nổi đâu là lão quái bà, đâu là Đông Phương Thanh Vân.

Thiên Độc Thư Sinh bỗng bước tới gần Tiêu Phương Hoàng, gằn giọng:

– Tiểu nha đầu, ngươi có biết Thiên Tôn lão quỉ ở đâu không ?

Tiêu Phương Hoàng dịu dàng nói:

– Hãy nói từ từ được không ?

Thiên Độc Thư Sinh gật đầu than thở đáp:

– Được, từ từ nói, cô nương biết Thiên Tôn lão quỉ đi đâu không ?

– Biết, đi tìm mấy vị lão bằng hữu.

– Lão có nói kiếm ai không ?

– Không ?

– Thực ư ?

– Bổn cô nương cần gì phải nói gạt.

Thiên Độc Thư Sinh thở dài thất vọng, lắc đầu định bỏ đi.

Cùng lúc ấy, chợt lão quái bà rít lên:

– Lão quỉ ngươi lại trúng tà đạo của tiện nhân rồi.

Thiên Độc Thư Sinh giật nẩy người, quay phắt lại gầm lên:

– Lão phu không có tin tà thuật ?

Vừa nói lão vừa vung quyền công kích. Tiêu Phương Hoàng lắc người chuyển đến sau lưng lão, nói dịu dàng:

– Dừng tay, được không ?

Song quyền của Thiên Độc Thư Sinh chậm lại, cuối cùng buông thõng hai tay, quay người, giọng nói ôn hòa:

– Được, nhưng cô nương thực không biết Thiên Tôn đi đâu sao ?

Lão quái bà cùng Đông Phương Thanh Vân song song đối chưởng, sau một tiếng nổ long trời lở đất, song phương đều thối lui bay ra ngoài xa ba trượng, chân vừa chạm đất, lão quái bà đã lắc người tới bên mình Thiên Độc Thư Sinh, rít lên:

– Lão quỉ, coi chừng trúng tà ?

Thiên Độc Thư Sinh cả giận quát:

– Mụ thối thây này sao hôm nay lắm lời thế ?

Tiêu Phương Hoàng thấy vậy vội nói:

– Thỉnh hai vị tiền bối đừng động thủ, có gì cứ từ từ nói đi ?

Lão quái bà gật đầu:

– Được, từ từ nói.

Thiên Độc Thư Sinh bèn dịu giọng nói:

– Cô nương thực không biết Thiên Tôn lão quỉ đi đâu sao ?

Đông Phương Thanh Vân nghe Thiên Độc mở miệng câu nào cũng “Thiên Tôn lão quỉ” bèn tức giận gầm lên:

– Kẻ nào kêu gia tổ là lão quỉ, bổn thiếu gia thề không bỏ qua.

Lão quái bà cùng Thiên Độc Thư Sinh ngẩn người nhìn chàng hồi lâu, đồng thanh hỏi:

– Thiên Tôn là tổ phụ ngươi ư ?

– Đúng vậy, ngoại tổ phụ ?

Lão quái bà vội hỏi:

– Vừa rồi ngươi có nói thề sẽ san bằng Ma Cung, Quỉ Lâm phải không ?

– Đúng vậy ?

– Thế thì thực kỳ quái ?

– Việc lạ Ở thế gian còn rất nhiều.

– Chẳng lẽ ngươi không biết tổng giáo chủ Ma Cung, Quỉ Lâm là tổ phụ ngươi sao ?

– Năm mươi năm trước đã lọt vào tay cừu nhân bất cộng đái thiên rồi ?

– Ngươi có thể nói rõ hơn được không ?

– Được, năm mươi năm trước tổ phụ là Tổng giáo chủ của Ma Cung và Quỉ Lâm, năm mươi năm sau lại biến thành kẻ tù để bị giam cầm tại Cầm Long động, như thế đã đủ minh bạch chưa ?

Thiên Độc Thư Sinh vội hỏi:

– Vậy Tổng giáo chủ hiện thời là ai ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Hận Thiên Nữ.

– Ngươi muốn nói năm mươi năm trước Hận Thiên Nữ đã đoạt lấy ngôi vị Tổng giáo chủ của Thiên Tôn hả ?

– Đúng vậy ?

Lão quái bà trầm ngâm hồi lâu, nói:

– Thì ra là Hận Thiên Nữ, lão quỉ, chẳng lẽ hiện tại lão còn chưa tin sao ?

Thiên Độc Thư Sinh ngơ ngác hồi lâu, mới gầm lên:

– Hận Thiên Nữ, lão phu bị ngươi hại quá thảm rồi.

Dứt lời, thân hình lão bỗng bay vọt lên không. Bỗng …

Một âm thanh dịu dàng, thánh thót vang tới tựa gió thoảng bên tai:

– Hận Thiên Nữ đang ở đây ?

Trong nháy mắt, Đông Phương Thanh Vân cảm thấy một mùi hương kỳ dị xộc vào mũi, thần trí lập tức mê loạn, nhưng chàng vẫn gượng quay đầu nhìn thì thấy Hận Thiên Nữ đã đứng cách đó ba trượng.

Thiên Độc Thư Sinh từ lưng chừng trời cách đất khoảng năm trượng đột nhiên rớt bịch xuống đất, lão lồm cồm bò dậy, hai mắt trợn trừng nhìn Hận Thiên Nữ.

Chỉ nghe lão quái bà rít lên:

– Hận Thiên Nữ, ngươi phải chết …

Lời còn chưa dứt, quải trượng nhanh như chớp bổ tới. Hận Thiên Nữ chỉ khẽ hừ một tiếng, đứng im bất động. Một chiêu quải trượng của lão quái bà bổ xuống lại nhuư đánh vào khoảng không, lão quái bà cả kinh thất sắc, la lên:

– Hữu ảnh vô hình …

Đúng lúc này có hai mươi bóng đen từ bốn phía ập tới, vây thành một vòng rộng chừng bốn trượng. Tiêu Phương Hoàng biết tình thế bất lợi vội lướt đến bên Đông Phương Thanh Vân, ôm xốc chàng lên. Đã nghe Hận Thiên Nữ nói:

– Hãy bỏ Đông Phương tướng công xuống.

Tiêu Phương Hoàng lại dịu dàng nói:

– Đừng bức người quá, có được không ?

Hận Thiên Nữ bật cười nho nhỏ, nói:

– Cô nương, Khảm ly dẫn đạo mê ảnh của cô nương chỉ hữu dụng với người khác thôi, bổn giáo chủ đã luyện thành Vô tướng thần công, thì há có lý đâu bị mê hoặc, nếu chẳng phải Đông Phương tướng công có lòng yêu vì cô nương thì mạng cô nương e khó toàn rồi.

Tiêu Phương Hoàng biến sắc, lại nghe Hận Thiên Nữ tiếp:

– Cô nương tưởng bổn giáo chủ không dám giết sao ? Sai rồi, chỉ vì trong nhất thời phẫn nộ mà bổn phái giáo chủ lỡ hạ độc thủ, giết chết mẫu thân của Đông Phương tướng công, chàng đã hận ta thấu xương nay lại giết cô nương, chỉ e … nhưng dù sao đi nữa, cô nương không khó thoát khỏi tội sống ?

Ngưng một chút, Hận Thiên Nữ lại tiếp:

– Người đâu, hãy đem Thiên Độc Thư Sinh và Tiêu Sương La Sát bắt về giam tại Cầm Long động.

Trong tiếng dạ ran, có hai đại hán cùng hai thiếu nữ chạy ra. Hai đại hán lao về phía Thiên Độc Thư Sinh, chộp lấy định đem đi. Lão quái bà Tiêu Sương La Sát tuy kinh hoàng, nhưng khi thấy vậy bèn vung quải trượng đánh tới, miệng quát:

– Bỏ lão quỉ xuống ?

Lúc ấy, hai thiếu nữ đồng thanh lên tiếng:

– Tiêu Sương La Sát …

Thanh âm ngân lên kỳ dị, ma quái khiến Tiêu Sương La Sát sững người, quay lại ngơ ngác. Một thiếu nữ bèn nói:

– Tiêu Sương La Sát, tới đây …

Nói đoạn thị vừa bước tới vừa đưa tay phải lên khẽ vẫy. Tiêu Sương La Sát tựa người mất hồn, ngoan ngoãn bước tới. Khi cả hai cách nhau không đầy hai thước, thiếu nữ nọ nhanh như chớp thò tay ra điểm vào mấy đại huyệt trên mình Tiêu Sương La Sát.

Lão quái bà ngã gục xuống.

Tất cả mọi diễn tiến xảy ra đều không lọt khỏi nhỡn tuyến của Đông Phương Thanh Vân, đây quả là một việc khiến người ta khó hiểu, thần quỉ khôn lường. Với nội lực cùng công phu tu luyện của Tiêu Sương La Sát mà còn bị sai khiến, chẳng lẽ đây là Ma Âm thuật trong Huyền Mê Ma Kinh hay sao ?

Nghe có tiếng hô:

– Bẩm Tổng giáo chủ, đã bắt được hai người, thuộc hạ cáo lui.

Hận Thiên Nữ bỗng nói:

– Hãy khoan, các ngươi đem chúng tới Ma Cung vứt xuống Băng Sương Trì, bổn giáo chủ muốn biến chúng thành nhân ma.

Đại hán nói:

– Tuân lệnh tổng giáo chủ.

Nói đoạn, quay người xách Thiên Độc Thư Sinh và Tiêu Sương La Sát bỏ đi. Hận Thiên Nữ lúc này bỗng quay lại cất giọng như khóc như than:

– Cô nương, bổn giáo chủ biết cô nương yêu Đông Phương tướng công, bổn giáo chủ cũng vậy, song ta biết rõ chàng và ta có mối thù không đội trời chung … Nhưng ta vẫn yêu chàng, nghĩ ra cũng thấy vô cùng mẫu thuẫn, nực cười, bổn giáo chủ đã luyện thành Hữu ảnh vô hình, đạt tới cảnh giới Vô sắc vô tướng, cần phải diệt bỏ mọi dục vọng, vậy mà phong độ quả cảm cùng khí phách anh hùng của Đông Phương tướng công khiến bổn giáo chủ đem lòng yêu thương. Thực không ngờ bổn giáo chủ đã ngoại lục tuần mà không thoát khỏi lưới tình, lại vì sắc điên đảo. Suốt đời ta đã gặp không biết bao nhiêu nam nhân, cũng không ít kẻ giống chàng, nhưng ta chưa hề động lòng, suốt sáu mươi năm nay ta chỉ có hận mà không có yêu thương, nhưng nay ta đã biết thế nào là mật ngọt cùng đắng cay của ái tình, ôi ?

Ngưng một chút Hận Thiên Nữ lại tiếp:

– Đông Phương tướng công hận ta, đúng vậy, nợ máu phải trả bằng máu, sẽ có một ngày ta cam tâm tình nguyện để chàng lấy mạng ta, nhưng tướng công sẽ không bao giờ biết được cảm giác khi thuộc hạ phản bội lại mình. Thập Diễm, ôi, nhắc tới Thập Diễm, ta đã tốn không biết bao nhiêu tâm huyết để tạo tựu nên khi chúng còn bé ta đã phải dùng thủ đoạn để đoạt lấy Quỉ Lâm, sau đó giả dạng là mẫu thân của chúng, rồi nuôi dưỡng chúng đến khôn lớn, cuối cùng chúng lại phản bội ta … Nhìn chiếc lá lìa cành mà biết được mùa thu, ta biết Thập Diễm kẻ nào cũng có dã tâm phản bội ta.

Tiêu Phương Hoàng dịu dàng hỏi:

– Như vậy ngươi hoàn toàn không phải là ngoại tổ mẫu của Đông Phương Thanh Vân ư ?

Hận Thiên Nữ ủ rũ:

– Trên danh nghĩa thì đúng, nhưng kỳ thực hoàn toàn không có tình cốt nhục. Ôi ?

Chưa bao giờ ta nói với ai nhiều như vậy, ta chỉ cần cô nương hiểu, thiếu chủ của cô nương sẽ không hề bị nguy hiểm, xin hãy đưa chàng cho ta ?

Tiêu Phương Hoàng bỗng cất giọng thê lương:

– Ngươi yêu chàng phải không ?

– Đúng vậy ?

– Ngươi có thấy chàng đáng thương không ?

– Đáng thương ư, vì sao ?

– Vì ngươi mà toàn gia dưỡng phụ mẫu cùng thân mẫu bị sát hại, hừ, vì sao ngươi tàn nhẫn như vậy ?

– Phải, quá tàn nhẫn, ta không nên như vậy.

– Vậy thì bổn cô nương phải đi thôi ?

Hận Thiên Nữ buồn bã gật đầu. Tiêu Phương Hoàng lẳng lặng ôm lấy Đông Phương Thanh Vân vượt khỏi trùng vây hoạt thi, cùng Lâm Nhật Hoa thi triển khinh công mà đi, nháy mắt đã biến mất vô tông tích. Hận Thiên Nữ đứng sững người như tượng đá lệ đẫm mặt, rất lâu sau chợt mụ sực tỉnh, kêu lên:

– Đi rồi, chúng đi rồi ?

Dứt lời, mụ nghiến răng rít lên:

– Ta lại trúng Khảm ly dẫn đạo mê âm của tiểu nha đầu, nhưng đừng vội đắc ý, chưa ai từng thoát khỏi tay ta.

Nói đoạn thân hình mụ bay vọt lên không, ngó quanh quất hồi lâu mới đáp xuống quát:

– Người đâu ?

Hai bên đại hán vội nhảy ra, tiến tới quì xuống hô:

– Thỉnh tổng giáo chủ hạ lệnh.

Hận Thiên Nữ hỏi:

– Vừa rồi các ngươi có thấy tiểu nha đầu kia đi về hướng nào không ?

– Bẩm tổng giáo chủ, thuộc hạ vì thấy Tổng giáo chủ đáp ứng địch nhân, nên không lưu tâm theo dõi, nhưng chúng thuộc hạ đều biết hướng đi.

– Được, hãy phái mười hai tên hoạt thi, mười hai yêu nữ truy lùng tông tích rõ chưa ? Khi phát hiện ra phải lập tức về báo cho ta hay, mau ?

oo Trong một lữ điếm nơi thành Bạch Đế, đêm đã khuya, trong một gian phòng nhỏ vẫn le lói ánh đèn. Đông Phương Thanh Vân ngồi chống cằm nhìn ra ngoài trời, dáng vẻ vô cùng sầu thảm.

Tiêu Phương Hoàng lặng lẽ bước tới nói:

– Thiếu chủ đang buồn ư ?

Đông Phương Thanh Vân khẽ gật đầu nói:

– Hận Thiên Nữ đã luyện thành Hữu hình vô ảnh thần công.

Tiêu Phương Hoàng khẽ chau mày, dịu dàng nói:

– Tuy vậy, xưa nay chính luôn thắng tà, phải không ?

– Đây chỉ là lời nói tự an ủi mình, nhưng chúng ta vẫn còn hi vọng có thể tìm được Huyền Mê Ma Kinh đệ tam, đệ tứ, ngũ bí kíp. Nếu chúng ta đoạt được một trong ba cuốn bí kíp này thì mới có thể đánh bại được Hận Thiên Nữ.

– Vậy chúng ta phải tới Thanh Chung ngay mới được.

– Không thể thất tín với Thiên Tôn lão nhân được.

– Thôi không nói tới chuyện này nữa.

– Tiêu cô nương có thăm dò được địa điểm của Giao Long bảo không ?

– Có, ngoài thành Bạch Đế chừng mười dặm.

– Vậy thì hãy báo thù cho nghĩa mẫu trước rồi tính tiếp.

– Hãy khoan …

– Vì sao ?

– Nên biết chúng ta vừa thoát hiểm, ắt chúng sẽ truy lùng tông tích, nếu bị giam lại ở Quỉ Lâm, chỉ e Hận Thiên Nữ đã luyện thành thần công, chúng ta muốn vượt ngục cũng chẳng phải chuyện dễ …

Bỗng Đông Phương Thanh Vân khẽ quát:

– Bằng hữu phương nào ?

Chàng còn chưa dứt lời ánh đèn phụt tắt, gian phòng vụt tối om mà trong phòng đã xuất hiện hai bóng đen, lại nghe một giọng nói trầm khàn cất lên:

– Chú ý, người của Quỉ Lâm sắp tới.

Trong phòng tuy tối đen như mực, nhưng Đông Phương Thanh Vân vẫn nhận ra hai người này chính là Thiên Độc Thư Sinh và Tiêu Sương La Sát. Ước chừng thời gian một tuần trà qua đi, quả nhiên trên nóc nhà đã có tiếng cước bộ vang lên tựa lá rụng …

lúc này lại nghe có tiếng hô khẽ:

– Tổng giáo chủ giá lâm.

Đúng lúc ấy từ ngoài song vọng vào thanh âm dịu dàng:

– Đông Phương Thanh Vân, ngươi đang ở đâu ?

Đông Phương Thanh Vân cả kinh, chưa biết ứng phó thế nào bỗng cảm thấy thanh âm nọ dường như là của mẫu thân chàng, thanh âm văng vẳng, lúc này chàng chỉ có một ý niệm duy nhất là chạy đi gặp mẫu thân. Tiêu Phương Hoàng vừa nghe, biết ngay là Hận Thiên Nữ đang dùng Ma âm để kêu gọi Đông Phương Thanh Vân, nàng bèn vội điểm và Ma huyệt và Trùng huyệt của chàng, rồi hạ giọng nói:

– Lâm tiểu muội mau điểm vào huyệt Chương môn của Tiêu Sương La Sát và Thiên Độc Thư Sinh.

Đồng thời nàng dùng truyền âm nhập mật nói:

– Hai vị tiền bối, Lâm cô nương sẽ điểm huyệt hai vị để bảo toàn tánh mạng, thỉnh thứ tội.

Nàng vừa dứt lời đã nghe hai tiếng hự khe khẽ vang lên. Lúc ấy trên mái nhà vọng xuống thanh âm khe khẽ:

– Chúng tì nữ tham kiến Tổng giáo chủ.

Thanh âm của Hận Thiên Nữ vang lên:

– Các ngươi đã dùng Ma âm kêu y ra chưa ?

– Bẩm Tổng giáo chủ, đã kêu ba lượt rồi.

– Có động tịnh gì không ?

– Bẩm tổng giáo chủ, trong vòng một trăm trượng không hề có động tịnh.

Cùng lúc ấy bỗng có tiếng cước bộ rối loạn vang lên, đã nghe một thanh âm của nam nhân nói hào hển:

– Kính thỉnh … thỉnh Tổng giáo chủ thứ … thứ tội. Thiên Độc Thư Sinh và Tiêu Sương La Sát đã đào thoát, bẩm Tổng giáo chủ, thuộc hạ bất tài tội đáng chết.

Hận Thiên Nữ nói:

– Được rồi, ta biết thủ pháp điểm huyệt của các ngươi không làm gì nổi bọn họ, hiện tại các ngươi hãy trở về Ma Cung, kêu cho ta hai mươi bốn tên tì nữ, dốc tận lực truy lùng Đông Phương Thanh Vân, mau ?

– Tuân lệnh Tổng giáo chủ.

Sau đó mọi vật trở lại về tĩnh mịch vốn có. Đầu canh năm Đông Phương Thanh Vân tỉnh lại, chàng vội hỏi:

– Hiện tại đã canh mấy rồi.

Tiêu Phương Hoàng đáp:

– Đầu canh năm.

Đông Phương Thanh Vân bèn đứng lên nói:

– Đi, chúng ta đi báo cừu rửa hận cho nghĩa phụ nghĩa mẫu.

Tiêu Phương Hoàng vội đem hết sự tình hồi đêm kể lại cho chàng nghe đoạn nói:

– Nếu chúng ta xuất hiện, chỉ e …

Đông Phương Thanh Vân nói:

– Báo cừu là sự lớn, đã quyết định không thể thay đổi. Tiêu cô nương, Lâm cô nương, chúng ta đi thôi.

Lúc này Thiên Độc Thư Sinh và Tiêu Sương La Sát cùng tự giải huyệt đứng lên.

Thiên Độc Thư Sinh nhìn theo cất giọng cảm khái:

– Tiểu tử này quả là một nam hán tử đại trượng phu, chẳng khác gì ta khi xưa, chỉ tiếc rằng thủ đoạn quá tàn độc.

Tiêu Sương La Sát cười mỉa:

– Vô độc bất trượng phu, huống hồ cừu nhân ở ngay trước mặt. Chính lão cũng cần phải như vậy ? Lão thân bắt đầu thấy mến tiểu tử này rồi, chúng ta hãy đi theo chúng tới Giao Long bảo trợ chiến.

– Không nên, yêu nữ có mặt khắp nơi, lão phu không muốn nếm mùi vị của Băng Sương Trì và cũng chẳng thích làm nhân ma.

– Vậy thì lão thân đi một mình vậy.

Dứt lời Tiêu Sương La Sát phi thân bỏ đi. Thiên Độc Thư Sinh mắt lóe tia oán độc rít lên:

– Đông Phương tiểu tử, Hận Thiên Nữ yêu ngươi mà không yêu ta, nếu lão phu không giết ngươi cho hả giận thì mới là chuyện lạ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.