Âu Dương Tam Tiên Sinh

Chương 18 - Tam Nguyên Vương Kiếm

trước
tiếp

Đông Phương Thanh Vân hỏi gã thiếu niên cuối cùng là Thần Bí Nhân hay là Quái Sấu. Thiếu niên tái mặt, Tích Thư Nhân vội đứng bật dậy, sẵn sàng động thủ, tình thế trong phòng trở nên căng thẳng.

Đông Phương Thanh Vân vẫn ngồi, hai mắt giận dữ quan sát Gia Cát Phụng Tiết.

Gã nói:

– Tại hạ thán phục huynh đài cơ trí siêu quần. Nói thẳng ra, tại hạ là Quái Sấu.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng, chỉ có Quỷ Ảnh Nhân đứng bật dậy cả giận quát:

– Tên tiểu tử này hóa ra đánh lừa ta.

Quái Sấu cũng đứng dậy, giận dữ:

– Ngươi dám kêu ta là tiểu tử, ngươi nên biết ta là Quái Sấu, khôn hồn thì ngồi xuống, chẳng lẽ ngươi chưa biết động tới Quái Sấu thì hậu quả thế nào ư ?

Quỷ Ảnh Nhân mặt trắng bệch, ngần ngừ ngồi xuống, nói:

– Ta cảm thấy dường như ngươi mạo xưng mà thôi.

Quái Sấu không thèm để ý đến lời Quỷ Ảnh Nhân, ngồi xuống đối thoại với Đông Phương Thanh Vân:

– Chẳng lẽ huynh đài còn nghi ngờ thân phận của tại hạ ?

– Đúng vậy ?

– Chúng ta đã gặp nhau mấy lần ?

– Hai lần.

– Huynh đài nhất định muốn biết chân diện mục của tại hạ ư ?

– Chính thế ?

– Cứ bàn việc xong, tại hạ sẽ gở bỏ mặt nạ cũng không muộn.

Đông Phương Thanh Vân cười lạnh:

– Có gì chứng thực các hạ là Quái Sấu ?

Quái Sấu nghĩ hồi lâu rồi đáp:

– Huynh đài đã hỏi tại hạ là Thần Bí Nhân hay là Quái Sấu, thiết tưởng đã biết sơ bộ rồi, nay còn hỏi làm gì nữa ?

– Chỉ là nghi vấn, chưa có bằng chứng.

– Huynh đài không tin, tại hạ đành gở bỏ mặt nạ.

Nói đoạn đưa tay gở mặt nạ. Hóa ra đó là một trung niên tướng mạo bình thường.

Tích Thư Nhân bỗng gằn giọng:

– Thỉnh các hạ nói rõ mục đích tới đây ?

Quái Sấu đáp:

– Tích Thư huynh, đã biết tại hạ là ai, sao còn hỏi thế ?

Tích Thư Nhân thấp giọng:

– Đồ đệ Quái Sấu của Thần Bí Nhân chẳng lẽ lại có hảo ý đối với hậu duệ của Tam Bí.

– Tại hạ muốn đàm phán trực tiếp vói thiếu chủ của Tích Thư huynh.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng:

– Nói đi.

Quái Sấu nói:

– Trách nhiệm của tại hạ rất nặng nề, gánh vác mười hai đại sự, có sáu đại sự liên quan đến Tam Bí, cho nên mục đích tới đây của tại hạ rất đơn giản. Tại hạ muốn biết chân tướng của sáu đại sự. Còn nếu định chiếm đoạt cỗ quan tài và cái gùi của Tích Thư Nhân thì có khó gì ?

Tích Thư Nhân cười khảy:

– Cứ thử coi ?

Đông Phương Thanh Vân đột nhiên hỏi:

– Sáu đại sự là những gì ?

Quái Sấu nói:

– Thứ nhất, di nương của huynh đài ở trong cỗ quan tài có phải là đệ nhất mỹ nhân của võ lâm cách đây hai mươi năm, tên là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy hay không ?

Đông Phương Thanh Vân hỏi:

– Thứ hai là gì ?

– Thứ hai, kỳ thư của võ lâm, quyển ba, bốn, năm của bộ Huyền mê ma kinh, có phải trong tay Tam Bí hay không ?

– Điều thứ ba ?

– Thứ ba, Tam Bí có phải là môn hạ của Vũ Khúc hay không ?

– Điều thứ tư ?

– Thứ tư, Tam Bí có hậu duệ thật hay không ?

– Điều thứ năm ?

– Thứ năm, Cầu Kỳ cốc và Thanh Chủng minh, có phải là hai địa điểm của Tam Bí hay không ?

– Thứ sáu ?

– Thứ sáu, Tam Bí là một hay ba người, là nam hay nữ. Tại hạ đã nói hết sáu điều, đáp hay không tùy huynh đài, nhưng tại hạ đủ khả năng buộc huynh đài phải trả lời.

Đông Phương Thanh Vân quả quyết đáp:

– Không thể phụng cáo ?

Quái Sấu nổi sát cơ hỏi:

– Xin hỏi lần cuối, huynh đài có chịu nói hay không ?

Đông Phương Thanh Vân thong thả đứng dậy, lạnh lùng đáp:

– Không nói ? Cứ việc động thủ.

Quái Sấu nhếch mép cười:

– Đây là lữ điếm, động thủ bất tiện, sẽ gây kinh thế hãi tục. Tại hạ khâm phục huynh đài to gan. Nói cho huynh đài biết, khi huynh đài tới Thanh Chủng, nhất định ta sẽ đoạt Lục giáp chân kinh và cỗ quan tài. Hẹn gặp lại.

Đoạn phóng nhanh ra khỏi phòng.

Ngoài song có tiếng quát:

– Quái Sấu, chớ mục thị vô nhân, hãy tiếp chiêu này của tùy tòng Tam Bí.

Rồi tất cả trở lại im ắng.

Đông Phương Thanh Vân quay đầu hỏi Tích Thư Nhân:

– Ai ngăn cản Quái Sấu vậy ?

Tích Thư Nhân đáp khẽ:

– Quỉ Tinh Linh. Thiếu chủ yên tâm, luận về khinh công, Quỉ Tinh Linh đã đạt tới mức Đăng Phong Tạo Cấp, luận về nội lực có thiếu chủ ở bên cạnh, mỗi tùy tùng đều có nội lực kinh thiên động địa.

Đông Phương Thanh Vân lo cho sự an nguy của Quỉ Tinh Linh, định đứng dậy, Tích Thư Nhân hiểu ý, bèn nói:

– Bẩm thiếu chủ, thiếu chủ chỉ cần hạ lệnh cho Quỉ Tinh Linh để cho Quái Sấu đi là được.

Đông Phương Thanh Vân bèn nói to:

– Quỷ Tinh Linh tiền bối, hãy để y đi ?

Ngoài song có tiếng đáp:

– Tùy tòng tuân pháp chỉ ?

Chợt nghe hai tiếng hự hự, rồi giọng Quái Sấu:

– Huynh đài chớ huyênh hoang, cứ hỏi Quỷ Tinh Linh sẽ biết mọi chuyện ? Ta đi đây ?

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng đáp:

– Thứ cho không thể tiễn ?

Có tiếng bên ngoài:

– Quỷ Tinh Linh sư đệ, mau vận công trị thương, có huynh bảo vệ đây Đông Phương Thanh Vân đoán rằng võ công của Quái Sấu cao hơn Quỷ Tinh Linh.

Lúc này Quỷ Ảnh Nhân lên tiếng:

– Lời Quái Sấu không sai, Tam Bí là một hay ba người, là nam hay nữ, thật khó hiểu.

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:

– Chẳng ai được đoán lung tung về Tam Bí, kể cả lão ?

Quỷ Ảnh Nhân biến sắc, trầm mặc một hồi, rồi nói:

– Cũng phải, Tam Bí là cứu tinh của võ lâm, nếu không có Tam Bí thì võ lâm sớm đã diệt vong, sinh linh khốn đốn. Lẽ ra không nên nghi vấn, nhưng lại cứ sinh hiếu kỳ.

Nói đoạn khẽ thở dài.

Đông Phương Thanh Vân lúc này mới hiểu vị lão nhân này quả thật chân tâm thán phục phụ thân chàng. Có câu người kính ta, ta kính người. Đông Phương Thanh Vân chợt có hảo cảm với Quỷ Ảnh Nhân, bèn nói:

– Lão trượng quá khen.

Quỷ Ảnh Nhân nói:

– Có gì là quá ? Thời kỳ Tam Bí toàn thịnh, bất cứ nơi nào xuất hiện kẻ ác, có người nhắc đến Tam Bí, là kẻ ác lập tức chùn tay ?

– Chẳng lẽ nhờ vậy mà Tam Bí nổi danh ?

– Có thể nói như vậy, nhưng mấy ai được diện kiến Tam Bí ? Lão phu đánh cuộc, ngay các môn hạ của Tam Bí cũng vị tất được thấy chân diện mục của Tam Bí, phải vậy không ?

Lão quay sang như hỏi Tích Thư Nhân, Tích Thư Nhân gật đầu:

– Đúng thế ?

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:

– Thế thì việc ngươi bảo đã gặp phụ thân ta mười hai lần ở Thiếu Lâm tự chẳng lẽ là giả ư ?

Tích Thư Nhân đáp:

– Việc đến nước này, bẩm thiếu chủ, cứ lời sư tôn nói, thì Tam Sinh, xếp trước Tam Bí, là Sinh Tử Sinh Đông Phương Thần Nghiêu, Phục hổ sinh Hoàng Phổ Duy, Tọa Long sinh Thượng Quan Tường, có một người hộ vệ Bạch Sa lão nhân, mỗi Tam Sinh đều có môn hạ.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:

– Thế thì gia phụ không phải là Sinh Tử Sinh ư ?

– Bẩm thiếu chủ, nhầm rồi. Thiếu chủ là hậu duệ của Tam Bí. Trong võ lâm cứ tưởng lầm Tam Sinh là Tam Bí. Mọi việc làm tốt đẹp của Tam Sinh được võ lâm tán thưởng đều nhân danh Tam Bí.

Hiện tại Đông Phương Thanh Vân đã hiểu thêm nhiều điều.

Chẳng trách Quái Sấu và Quỷ Ảnh Nhân đều hồ nghi Tam Bí là một hay ba người, là nam hay nữ, bởi võ lâm chưa một ai được thấy Tam Bí.

Ngay cả hai mươi bốn tùy tùng của Sinh Tử Sinh cũng đều chưa biết mặt sư tổ của họ là ai. Thật quá thần bí.

Lúc này, Quỷ Ảnh Nhân đứng dậy, nói:

– Lão phu đi đây, tiểu oa nhi hãy cẩn thận. Lục giáp chân kinh và Vương kiếm không thể lọt vào tay kẻ khác, hậu họa sẽ khôn lường.

Đông Phương Thanh Vân đứng dậy nói:

– Thỉnh lão trượng, tại hạ không đưa tiễn.

Quỷ Ảnh Nhân cười vang:

– Hiện tại lão phu gọi người là tiểu oa nhi, khi nào ngươi đeo Vương kiếm, lão phu sẽ quỳ xuống mà bái người làm hoàng đế võ lâm. Tái kiến.

Đông Phương Thanh Vân bước ra, thấy Quỷ Tinh Linh đang hành công, Thụ Thi Chiêu Hồn đứng cạnh hộ vệ, chàng mới an tâm quay vào phòng, hỏi Tích Thư Nhân:

– Quái Sấu võ công cao hơn các ngươi, tại sao y không dám cưỡng bức, mà lại nêu ra sáu câu hỏi ?

Tích Thư Nhân đáp:

– Võ công của y cao hơn chúng tùy tùng nhưng lại thua cỗ quan tài trên vai Thần Quan Tú Sĩ.

– Ngươi muốn nói tới di nương của ta.

– Bẩm thiếu chủ, tùy tùng không rõ, chẳng lẽ trong quan tài quả thực là di nương của thiếu chủ ư ?

– Đúng thế ?

Lát sau, Đông Phương Thanh Vân cùng các tùy tùng lên đường. Hai hôm sau đã tới vùng phụ cận trấn Liễu Hà. Sáu người đi vào một cánh rừng dày.

Mấy ngày qua đều bình an vô sự, nhưng có nhiều dấu hiệu khả nghi, bởi vậy sau khi vào rừng, Đông Phương Thanh Vân không dám khinh suất, nói với các tùy tùng:

– Các vị hãy cẩn thận ?

Tích Thư Nhân đáp:

– Tuân lệnh ?

Tiêu Phụng Hoàng đến bên cạnh chàng nói:

– Thiếu chủ …

Đông Phương Thanh Vân quay lại nhìn nàng, chợt thấy ngượng ngùng, Tiêu Phụng Hoàng đối với chàng đầm thắm như thế, mà chàng như quên khuấy nàng đi, mặc dù nàng luôn luôn ở bên cạnh chàng. Chàng bèn cầm tay nàng hỏi:

– Tiêu cô nương, có việc gì vậy ?

Tiêu Phụng Hoàng đột nhiên đỏ mặt, e thẹn nói:

– Thiếu chủ, thiếp …

Đông Phương Thanh Vân thấy sắc diện nàng có khác, vội hỏi:

– Tiêu cô nương, có chuyện gì cứ nói đi ?

Chàng bất giác dừng bước, bốn tùy tùng và Tiêu Phụng Hoàng cũng đứng lại. Chỉ thấy nàng đỏ mặt, không nói.

Đông Phương Thanh Vân chưa hiểu, hẳn Tiêu Phụng Hoàng phải có việc gì trọng yếu cần nói hoặc báo cho chàng biết. Chàng nghĩ, chợt giật mình, nửa mừng nửa lo hỏi:

– Có phải là, có phải là đã …

Tiêu Phụng Hoàng lúc này càng đỏ mặt hơn, toàn thân nóng ran, trông càng hấp dẫn, nhưng nàng chưa biết nên nói chuyện kia thế nào ? Cuối cùng ấp úng:

– Thiếu chủ, trong động ở núi Võ Đang, sau lần ấy, chúng ta đã có, đã có … rồi …

Đông Phương Thanh Vân chấn động toàn thân. Trời đất ? Chàng sắp được làm phụ thân. Chàng ôm chầm lấy Tiêu Phụng Hoàng mà reo to:

– Hay quá, ta sắp được làm phụ thân, ta sắp có nhi tử, thật bất ngờ ?

Bỗng Thụ Thi Chiêu Hồn quát to:

– Bằng hữu ở phía nào hãy mau hiện thân, sao cứ lén lút như thế, không đáng mặt nam tử hán.

Tích Thư Nhân nói:

– Chúc mừng thiếu chủ có hậu duệ.

Lúc này Đông Phương Thanh Vân đã mừng như đang nằm mơ, chàng cao hứng như điên, chẳng để ý gì đến xung quanh.

Tích Thư Nhân thấy vậy liền quay ra nói lớn:

– Vị cao nhân ở phía nào, hãy mau xuất hiện.

Đoạn hạ giọng:

– Thụ Thi sư đệ, chúng ta hãy vây quanh thiếu chủ.

Thế là Thụ Thi Chiêu Hồn, Thần Quan Tú Sĩ, Quỷ Tinh Linh cùng Tích Thư Nhân đứng bốn góc xung quanh Đông Phương Thanh Vân và Tiêu Phụng Hoàng.

Chỉ thấy mười hai thiếu nữ kiều diễm đã vây tròn bên ngoài. Một thiếu nữ áo trắng, tay áo màu xanh, cao giọng nói:

– Không ngờ cuối cùng chúng ta lại gặp hậu duệ của Tam Bí ở đây ?

Tích Thư Nhân gằn giọng:

– Thỉnh cô nương nói rõ mục đích.

Đông Phương Thanh Vân lúc này mới giật mình, vội đẩy nhẹ Tiêu Phụng Hoàng sang bên cạnh Tích Thư Nhân.

Thiếu nữ kia nói:

– Bọn ta đến lấy Vương kiếm và Lục giáp chân kinh.

Đông Phương Thanh Vân quát:

– Với tư cách gì mà đòi lấy hai thứ đó ?

Thiếu nữ cười tươi như hoa:

– Dựa vào tư cách của tệ Điện chủ có khả năng thống lĩnh võ lâm. Vương kiếm là của bậc vương giả, tướng công tuy thông minh, tài cán, nhưng còn ít tuổi, chưa đủ tư cách thống lĩnh võ lâm.

Đông Phương Thanh Vân gằn giọng:

– Được lắm, hãy bảo Điện chủ của ngươi đến đây gặp bổn thiếu gia.

Thiếu nữ cười gằn, cặp mắt đong đưa nói:

– Tướng công chưa đủ tư cách yết kiến Điện chủ của bổn cô nương.

Đông Phương Thanh Vân cả giận, định phát tác, nhưng nghĩ lại, muốn ứng phó có kết quả, không thể nóng giận, bèn lẳng lặng bước lên vài bước, lạnh lùng nói:

– Để ta giáo huấn cho ngươi.

Đột nhiên chàng xông tới, vỗ chưởng vào má phải của thiếu nữ.

Nên biết bậc quân tử thà chết không chịu nhục. Nay bị thiếu nữ sỉ nhục như vậy, chàng bèn dồn toàn lực mà xuất thủ.

Thiếu nữ né tránh, chàng giáng tiếp chưởng thứ hai. Không ngờ thiếu nữ thân pháp khinh linh, vừa né tránh đã lập tức trả đòn, thế là cương đối cương, thành thế lưỡng bại câu thương.

Chỉ nghe hai tiếng hự lẫn trong tiếng “Bình” lớn hơn ?

Đông Phương Thanh Vân loạng choạng thối lui ba, bốn bước.

Thiếu nữ cũng lảo đảo năm, sáu bước mới đứng vững lại, trân trân nhìn chàng.

Đông Phương Thanh Vân vừa dùng Bát Nhã mật la thần công, lúc này mới biết nội lực của thiếu nữ còn thâm hậu hơn chàng. Chàng gằn giọng:

– Tặc nữ, mau gọi Điện chủ của ngươi ra đây ?

Tích Thư Nhân lao đến bên cạnh chàng nói nhỏ:

– Thiếu chủ, để tùy tùng thu thập bọn chúng.

Mệ Điện thiếu nữ sầm mặt:

– Nói cho ngươi biết, ngươi chưa đủ tư cách yết kiến Điện chủ của bổn cô nương.

Để lại Vương kiếm và Lục giáp chân kinh, bổn Mê Điện đã huy động Tứ Mỹ, Bát Linh.

Ngươi biết điều hãy giao hai thứ đó ra ngay.

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Nói lời thừa, có tài cán gì cứ việc thi triển.

Thiếu nữ hô to:

– Mọi người xuất thủ ?

Mười một thiếu nữ nhất tề vung kiếm, hàn quang loang loáng như hàng trăm làn chưởng.

Đông Phương Thanh Vân hú lên một tiếng vang trời, cũng rút kiếm vung lên Bỗng một thanh âm lạnh lùng chói tai:

– Bát Linh, Tứ Mỹ của Mê Điện, hãy lui ra ?

Mười hai thiếu nữ nghe vậy thu kiếm, thối lui ra ngoài mười trượng.

Một thanh âm khác vang lên:

– Vị bằng hữu nào không phải người của Mê Điện, sao không lộ diện ?

Đông Phương Thanh Vân nghe hai giọng nói khác nhau từ trong rừng vọng lại, đoán rằng hai người ấy ở cách nhau hơn mười trượng. Chàng không ưa trò lén lén lút lút, bèn nói to:

– Ra cả đây ta coi ?

Một bóng đen vụt tới gần chỗ chàng.

Chàng vừa nói vừa vận công, cử chưởng sẵn sàng phóng ra. Bóng đen kia cách chàng ba trượng liền quỳ xuống, nói:

– Bạch Sa Nhân bái kiến thiếu chủ ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Bình thân ?

Giọng nói khác từ trong rừng vọng lại:

– Hôm nay Mê Điện thấy chưa phải lúc, tạm lui. Hẹn gặp lại ?

Giọng nói xa dần. Mười hai thiếu nữ cũng rút lui.

Bạch Sa lão nhân quay sang nói:

– Bẩm thiếu chủ, có một việc cần thương lượng với thiếu chủ.

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Thỉnh nói rõ ?

Bạch Sa lão nhân tiếp:

– Bẩm thiếu chủ, đây chỉ là ngu ý của lão phu, hỉ sự vừa rồi đã bị Địa Tôn phát hiện và loan truyền trong võ lâm, nếu Tiêu cô nương gặp sự bất trắc thì phải làm sao ?

Đông Phương Thanh Vân cười:

– Ta sẽ làm phụ thân, thì phải đủ năng lực bảo hộ cho thê nhi của mình, lão có cho như vậy là đúng không ?

Bạch Sa lão nhân gật gù:

– Lòng can đảm của thiếu chủ đã sớm khiến lão phu kính phục, chỉ là lỡ Tiêu cô nương đang hoài thai hậu duệ của Tam Bí mà bị bắt sẽ là chuyện lớn, còn Lục giáp chân kinh cùng Vương kiếm bị chiếm đoạt chỉ là chuyện nhỏ, nếu chủ nhân buộc phải hiện thân, võ lâm ắt rất nguy hiểm.

Đông Phương Thanh Vân nghĩ một lát nói:

– Ý của ta là đem giấu nàng đi một cách lén lút thì không đáng mặt nam nhi.

– Bẩm thiếu chủ, thiếu chủ nói rất đúng, song dọc đường tới Thanh Chủng, địch nhân mai phục tứ bề, cao thủ nhan nhản, lão phu có kế này, thiếu chủ muốn nghe chăng ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Sự việc sắp tới, ta đã có chủ định rồi.

– Ý của thiếu chủ định thế nào ?

Đông Phương Thanh Vân đang định nói, thì Tích Thư Nhân đột nhiên hỏi:

– Kính vấn sư huynh, chủ nhân có nói mật khẩu cho sư huynh hay không ?

Bạch Sa lão nhân lúng túng đáp:

– Có, thì chủ nhân bảo vậy đó.

Tích Thư Nhân liền quát lớn:

– Ngươi là ai ?

Lời chưa dứt, hai tay đã cùng phóng ra hai chưởng công kích Bạch Sa lão nhân.

Bạch Sa lão nhân cũng gầm lên, vung tay tiếp đón.

Bình một tiếng, cả hai cùng bật lùi mấy bước.

Lúc này Đông Phương Thanh Vân mới biết người kia không phải là Bạch Sa lão nhân. Chàng cả giận, quát to:

– Ngươi là ai, dám cả gan mạo nhận danh đồ ?

Người kia cười khảy:

– Không ngờ Tam Bí có mật khẩu. Nói cho các ngươi biết, sắp tới hãy cẩn thận.

Đoạn định quay mình bỏ đi.

Bỗng có tiếng quát to:

– Hậu duệ của Tam Bí chịu dễ dàng để cho ngươi đi, chứ Địa Tôn này quyết truy đuổi hạng cẩu tặc như ngươi ?

– Địa Quỷ, lẽ nào ngươi không biết ta là ai ?

– Ngươi là ai mặc thây ngươi, ngươi mạo xưng là đắc tội, đáng bị ăn đòn rồi, tiếp chiêu đi.

Từ trên ngọn cây xa mười trượng, một bóng người như gió lốc ào ào xông tới người giả mạo Bạch Sa nhân.

Bạch Sa lão nhân giả mạo kêu lên:

– Ngươi …

Đoạn hai tay đặt ngang ngực đẩy ra một luồng kình phong di sơn đảo hải …

Hự một tiếng, Bạch Sa lão nhân giả mạo đã thổ ra một búng máu, ngã quỵ xuống.

Đồng thời Địa Tôn vung chưởng tấn công Đông Phương Thanh Vân.

Đông Phương Thanh Vân đang đứng coi, chợt cả kinh trước uy thế như vũ bão của đối phương.

Thần Quan Tú Sĩ chợt lao tới phía trước Đông Phương Thanh Vân nói:

– Bẩm thiếu chủ, giết gà khỏi cần dao mổ trâu, để tùy tùng xử hắn.

Đoạn tống ra một chưởng khủng khiếp. Chưởng lực song phương đập vào nhau, nổ vang như tiếng sấm. Địa Tôn bật ra xa mấy trượng, ngã nhào, trong khi Thần Quan Tú Sĩ đứng vững như núi Thái Sơn.

Địa Tôn chồm dậy, lao tới cách Đông Phương Thanh Vân hai trượng, quát:

– Tiểu tử, có giỏi hãy tự tiếp chiêu của lão phu, đừng sợ hãi đẩy người khác hứng đòn, thì sao đáng cầm Vương kiếm ?

Đông Phương Thanh Vân cười khảy, bước tới.

Thụ Thi Chiêu Hồn vội nói:

– Bẩm thiếu chủ, để tùy tùng giao thủ với hắn.

Đông Phương Thanh Vân cười đáp:

– Thụ Thi tiền bối hãy lui ra sau, hắn gọi đích danh ta, để ta ứng phó ?

Đoạn hướng về phía Địa Tôn nói:

– Vân mỗ chờ đây ?

Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đưa mắt nhìn nhau biết rằng hiện tại võ công của Đông Phương Thanh Vân chưa cao hơn Địa Tôn, nếu để thiếu chủ ra đấu, thật nguy hiểm vạn phần. Tích Thư Nhân nói với Thần Quan Tú Sĩ:

– Chúng ta phải hợp lực, dùng pháp cách không truyền lực hiệp trợ thiếu chủ.

Thế là hai người nắm tay nhau ở tư thế vận công.

Thụ Thi Chiêu Hồn, Quỷ Tinh Linh và Tiêu Phụng Hoàng hộ vệ xung quanh.

Địa Tôn thấy Đông Phương Thanh Vân ít tuổi dám ngạo nghễ ứng chiến thì cả giận vung cây thiết trượng nhắm đánh tới Thiên Linh cái của chàng.

Nguyên Địa Tôn là hổ hình đại hán, vận võ y màu đen, mặt xăm hình, cầm cây thiết trượng màu đen. Còn cách Đông Phương Thanh Vân một thước lão bổ cây thiết trượng xuống đầu chàng.

Chàng đưa xéo cây kiếm lên:

Keng ? Cây thiết trượng của Địa Tôn bị giạt sang một bên.

Chàng cảm thấy có kình lực từ phía sau truyền nhập thân thể, hoà với nguyên khí của chàng liên miên bất tuyệt. Bèn thi triển tiếp Tu La tam kiếm công kích yếu huyệt của đối phương.

Địa Tôn nhảy lui lại năm bước, vung tay tả phóng ra một chưởng nghênh tiếp.

Binh ? Địa Tôn kêu hự một tiếng, bật ra xa hai trượng.

Đông Phương Thanh Vân vẫn đứng vững như bàn thạch, ngạo nghễ nói:

– Có giỏi lại đây ?

Địa Tôn vung thiết trượng xông tới.

Đông Phương Thanh Vân dùng chiêu “Thất đạp bộ vân” mau lẹ né tránh công thế, vọt ra sau lưng đối phương, tả chưởng giáng một đòn cực kỳ lợi hại vào vai Địa Tôn.

Địa Tôn rú lên, cảm thấy xương vai gãy rời đau buốt khủng khiếp, ngã chúi ngay xuống.

Mười hai thiếu nữ của Mê Điện cùng vung kiếm ập tới phía Đông Phương Thanh Vân.

Bỗng một thanh âm vang lên như tiếng xé vải:

– Các nàng dừng tay, dìu Địa Tôn cùng Bạch Sa Nhân lui về.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhien, lúc này mới buông lỏng toàn thân, nói với Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ :

– Hai người mau vận công hoàn khí ?

Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ liền ngồi xuống điều tức.

Âm thanh như tiếng xé vải vang lên:

– Hậu duệ của Tam Bí, các ngươi đã hết đường ra khỏi cánh rừng này.

Lúc này, Đông Phương Thanh Vân thấy trên các ngọn cây đều thấp thoáng bóng người, chỉ biết rằng sự thể rất nghiêm trọng. Rừng dày, trời tối, phục binh ẩn nấp khắp nơi, ta ở chỗ sáng địch trong bóng tối, thực là đại bất lợi.

Tiêu Phụng Hoàng hỏi:

– Thiếu chủ, chúng ta nên làm thế nào ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Cứ xông lên ?

Quỷ Tinh Linh nói:

– Bẩm thiếu chủ, nếu Bạch Sa Nhân xuất hiện thì hay quá ?

Thanh âm như tiếng xé vải lại cất lên:

– Muốn sống mau đem Vương kiếm và Lục giáp chân kinh giao nộp ?

Đông Phương Thanh Vân quát:

– Ngươi là cái thứ gì ?

– Tiểu tử, ngươi lầm rồi ? Tam Bí hoàn toàn không có gì đáng sợ. Người ta nghe nói về sự thần bí của Tam Bí, chứ ta thì biết Tam Bí quá rõ.

Đông Phương Thanh Vân quát:

– Bất kể ngươi biết nhiều ít, có giỏi thì hiện thân đi, đừng nhiều lời. Ngươi là ai ?

– Là ai ư ? Cho ngươi hay, ta là người có thể làm cho kẻ khác bị kinh hồn đoạt phách. Tiểu tử, hồi ngươi tới Mê Điện, ta có ý thả ngươi đi, ngươi mới được toàn mạng đến hôm nay đó.

Đông Phương Thanh Vân đã biết đối phương là người của Mê Điện. Chàng im lặng vì cứ đối đáp thế này thì chưa biết khi nào mới chấm dứt.

Thanh âm kia lại tiếp:

– Sự lợi hại của Mê Điện, đại khái ngươi đã biết, ngươi tin là có thể thoát ra khỏi cánh rừng này ư ?

– Lắm lời thừa ?

– Muốn sống, mau nộp Vương kiếm và Lục giáp chân kinh.

Tích Thư Nhân và Thần Quan Tú Sĩ đến bên cạnh Đông Phương Thanh Vân nói:

– Bẩm thiếu chủ, vừa rồi chúng tùy tùng bất đắc dĩ phải truyền chân khí để thiếu chủ đối phó. Nay trừ Mê Điện chủ và Thái Cực chủ ra, khó kẻ nào ngăn chúng ta được.

Đông Phương Thanh Vân nói:

– Phải, chúng ta tiến lên ?

Thanh âm như tiếng xé vải quát:

– Dừng bước ?

Đông Phương Thanh Vân cười lạnh:

– Có giỏi thì bước ra, cứ ẩn trong xó tối mà hăm dọa, thật xấu mặt đấng nam nhi.

Thanh âm kia nói:

– Tam Hoa, đoạt lấy cỗ quan tài và chiếc gùi cho ta ?

Ba đạo bạch quang xông tới, đó là ba trung niên nữ nhân. Đông Phương Thanh Vân liền hạ lệnh:

– Tích Thư, Thần Quan, Thụ Thi, ba vị tiền bối ứng phó với ba nữ nhân kia ?

Chợt có thanh âm thiếu nữ dịu dàng vang lên:

– Tướng công, để thiếp hiệp trợ thay tướng công.

Chỉ thấy một dải mây hồng bay đến, đó là sáu hồng y thiếu nữ, trong đó một nàng tuổi chừng đôi tám, dung mạo khuynh quốc khuynh thành. Sáu thiếu nữ vây tròn lấy ba trung niên nữ nhân.

Đông Phương Thanh Vân ngẩn người ra trước sự biến bất ngờ. Kỳ quái ở chỗ chàng không hề quen biết thiếu nữ đôi tám kia, tại sao nàng lại giúp chàng.

Thiếu nữ tươi cười hỏi:

– Tướng công quên tiện thiếp rồi phải không ?

Đông Phương Thanh Vân gật đầu đáp:

– Kính thỉnh phương danh của cô nương.

Thiếu nữ cười tươi như hoa nói:

– Chàng đã quên thiếp thì được, rồi sẽ có ngày chàng biết thiếp là ai ?

Thanh âm như xé vải lại cất lên:

– Tiện tì kia, ngươi là ai ?

Thiếu nữ hừ một tiếng, từ từ giờ tay tả búng ra một ngón, một tia hồng quang bay vút đi như làn chớp.

Trên ngọn cây cách nàng mười trượng, một nam tử kêu ối và rớt xuống đất.

Năm thiếu nữ công kích Tam Hoa của Mê Điện cũng đã dồn ép ba trung niên nữ nhân vào một chỗ.

Đông Phương Thanh Vân kinh ngạc trước võ công cao cường của hồng y thiếu nữ.

Chàng hồ nghi:

“Liệu trong này có gì gian trá giống như Bạch Sa Nhân giả lúc trước chăng ? Nếu thế, thiếu nữ này thật đáng sợ ?” Nam tử bị rớt trên cây xuống đất đứng dậy nói:

– Nữ tỳ, ngươi … ngươi là …

Thiếu nữ quát:

– Còn chưa xéo đi, để bổn cô nương nổi giận thì các ngươi bẽ mặt đó.

Hán tử nghe vậy, không nói không rằng quay đầu bỏ chạy.

Thiếu nữ quay sang nói với Đông Phương Thanh Vân:

– Thỉnh tướng công lên đường, tiện thiếp tạm thời cáo biệt ngày sau tái kiến.

Đoạn đằm thắm nhìn Đông Phương Thanh Vân một lát rồi mới phi thân bay đi như một cánh nhạn. Năm thiếu nữ cũng kèm Tam Hoa của Mê Điện vút theo.

Đông Phương Thanh Vân quay sang Tích Thư Nhân hỏi:

– Vậy là sao nhỉ ?

Tích Thư Nhân như sực tỉnh vội đáp:

– Bẩm thiếu chủ, võ công của hồng y thiếu nữ quả là kinh nhân.

– Phải ?

– Bẩm thiếu chủ, nàng là ai mà có thể đánh lui Thiết tướng quân và Tam hoa của Mê Điện vậy ?

Đông Phương Thanh Vân không đáp.

– Bẩm thiếu chủ, tùy tòng vốn là môn đồ của Mê Điện, nên biết rõ nội tình của Mê Điện. Ngoài Mê Điện chủ, còn có Lục Kiều và sáu thê, dưới Lục kiều có mười hai nữ tỳ, năm trưởng lão, bốn tướng quân hộ vệ Điện chủ là Kim, Ngân, Đồng, Thiết tướng quân, rồi Tam Hoa. Thử nghĩ, thiếu nữ có thể dễ dàng dùng Đạn chỉ huyết công đánh đuổi Thiết tướng quân và Tam Hoa, có khác gì Đại La Chân Tiên tái thế ?

– Đạn chỉ huyết công ư ?

– Bẩm thiếu chủ, Đạn chỉ huyết công đã thất truyền ba trăm năm, nay lại thấy thiếu nữ thi triển, thật là kinh nhân.

– Ngươi nói rõ hơn coi ?

– Bẩm thiếu chủ, Tứ tướng quân của Mê Điện võ công rất cao, chúng tùy tòng tận thi sở học mới mong địch nổi, vậy mà thiếu nữ dùng Đạn chỉ huyết công đã lập tức làm cho Thiết tướng quân ở trên ngọn cây xa mười trượng rớt xuống đất, đủ thấy Đạn chỉ huyết công lợi hại kinh nhân ?

– Đúng vậy. Nhưng thiếu nữ ấy là ai ?

Tích Thư Nhân lắc đầu, im lặng.

Đông Phương Thanh Vân nghĩ nếu dùng dằng ở trong cánh rừng này sẽ lắm chuyện, liền nắm tay Tiêu Phụng Hoàng tiến bước.

Đi được một quãng, nghe Tích Thư Nhân nói nhỏ:

– Bẩm thiếu chủ, không hiểu Bạch Sa lão nhân đi đâu ?

Đông Phương Thanh Vân hỏi:

– Ngươi phát hiện có điều gì khả nghi ư ?

– Thưa phải. Khi xuất hiện Bạch Sa lão nhân giả, thì Bạch Sa lão nhân thật nên lộ diện mới đúng, đằng này đến giờ vẫn không thấy gì.

– Có lẽ lão đã đi nơi khác ?

– Bẩm thiếu chủ, sau khi thiếu chủ nói “tam bí, bất bí”. Bạch Sa lão nhân phải bám sát thiếu chủ từng bước, không thể ly khai, làm sao có thể bỏ đi nơi khác ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Đừng để ý đến lão nữa. Chúng ta cứ đi ?

Được vài chục bước, bỗng vang lên tiếng cười lanh lảnh:

– Để quan tài và chiếc gùi xuống, đi ra khỏi rừng.

Đông Phương Thanh Vân vẫn bước tiếp nói:

– Có giỏi thì bước ra, đừng hù dọa.

– Ngươi bảo ai hù dọa, tiểu tử kia ?

Đông Phương Thanh Vân đáp:

– Ta bảo hạng vô năng như ngươi đó ?

Một bóng người vọt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân, quát:

– Tiểu tử, ngươi bảo ta là hạng vô năng ?

Đông Phương Thanh Vân cười to:

– Phải. Nếu không, tại sao lúc này mới lộ diện ?

Nguyên đó là một hổ hình đại hán, mặt đen như than, tay cầm trường kiếm. Y hùng hổ vung kiếm xông tới công kích Đông Phương Thanh Vân. Chàng chờ hắn tới gần, mới lắc mình một cái, vọt ra phía sau lưng hắn.

Bỗng có tiếng gọi nghe như tiếng ma quỉ:

– Lão nhị, trở lại đây ?

Hắc diện đại hán nói:

– Tiểu tử, nhớ món nợ này ?

Rồi lao vút vào rừng sâu.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:

– Không ngờ đêm nay ta gặp lắm bọn cường đạo trong rừng thế này.

Thanh âm như tiếng ma quỉ kia cất lên:

– Tiểu tử chớ nói xàm. Đêm nay, cánh rừng này sẽ là nơi ngươi táng mạng.

Thanh âm vừa dứt, hai bóng đen bay vụt tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân cách chừng năm trượng, nhẹ nhàng đáp xuống vô thanh vô tức, chứng tỏ thân pháp khinh công cực cao.

Đông Phương Thanh Vân đưa mắt nhìn hơi ngạc nhiên.

Hai người kia tướng mạo cổ quái. Một nhỏ thó, đầu hói như không còn tóc, không lông mày, mũi to, miệng rộng, mắt thô lố.

Còn người thứ hai thì cao ngỏng, mắt ti hí, mũi nhỏ, miệng hẹp. Có thể gọi là một cặp tương phản.

Gã nhỏ thó cung tay nói với Đông Phương Thanh Vân:

– Tiểu huynh đệ, mạnh giỏi chứ ?

Đông Phương Thanh Vân ngơ ngác, đáp lễ, hỏi:

– Vẫn khỏe, thỉnh vấn các vị muốn gì ?

Gã kia đáp:

– Tiểu huynh đệ chưa biết hai ta đâu …

Gã cao ngỏng tiếp:

– Hai ta thuộc hạng vô danh, làm sao người ta biết là ai ?

Gã nhỏ thó nói:

– Còn danh tiếng của tiểu huynh đệ thì ai ai nghe thấy cũng thán phục.

Gã cao ngỏng tiếp lời:

– Đương nhiên, người ta là hậu duệ của Tam Bí, cứu tinh của võ lâm, ai không bái phục. Thôi, có gì thì nói luôn đi.

Gã nhỏ thó nói:

– Phải, phải ? Tiểu huynh đệ, ta có ngoại hiệu là Gian Thương, còn vị này ngoại hiệu nghe không được …

Gã cao ngỏng tiếp:

– Ta là Thủ Tài Nô (đầy tớ giữ tiền) Gã nhỏ thó nói:

– Phải, phải, tiểu huynh đệ vừa hỏi chúng ta đến có mục đích gì, thực ra hai ta đến đây không phải vì Vương kiếm và Lục giáp chân kinh.

Gã cao ngỏng tiếp lời:

– Đương nhiên nghề nghiệp của hai ta cần gì đến Vương kiếm. Người ta là cứu tinh mới đủ tư cách, điểm đó hai ta đủ thông minh để hiểu. Này tiểu tử, hãy để quan tài và chiếc gùi lại, thế là cao minh, phải không ?

Gã nhỏ thó tiếp luôn:

– Phải, phải. Tiểu huynh đệ đừng hiểu sai ý định của hai ta.

Đông Phương Thanh Vân thấy hai gã cứ kẻ xướng người họa, thật tức cười, nhưng không rõ lai lịch họ thế nào, bèn ngầm vận công đề phòng.

Hai gã kia tiếp tục xướng họa với nhau.

Thủ Tài Nô nói:

– Trong rừng phục binh trùng trùng, tiểu tử không thoát khỏi đây được đâu.

Gian Thương nói:

– Đúng, tiểu huynh đệ không thể tới Thanh Chủng được.

Thủ Tài Nô:

– Không đến được vì sao ?

Gian Thương:

– Vì trong Thanh Chủng thường có ma quỉ hiện hình. Tiểu huynh đệ, phục binh tứ bề, ta chỉ nói một câu, họ sẽ rút đi hết. Ý tiểu huynh đệ ra sao ?

Đông Phương Thanh Vân cười khảy hỏi:

– Bằng hữu có điều kiện gì ?

Gian Thương đáp:

– Há dám nói là điều kiện. Đã buôn bán cả đôi bên phải cùng có lợi.

Thủ Tài Nô nói tiếp:

– Đúng thế, đã buôn bán phải cùng có lợi. Hãy nói rõ ra đi.

Gian Thương nói:

– Yêu cầu của ta rất đơn giản, chỉ cần tiểu huynh đệ chịu mở nắp quan tài cho ta ngó vào, xem trong ấy phải có một nữ nhân là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy hay không mà thôi. Sau đó ai đi đường nấy. Thế là song phương đắc lợi.

Thủ Tài Nô hỏi:

– Khó hiểu quá. Xem có đúng không để làm gì ?

Gian Thương đáp:

– Điều đó Gian Thường này khó nói ra lắm.

Thủ Tài Nô nói:

– Mở quan tài ra, có cao thủ nào đó đoạt mất Vương kiếm của người ta thì sao ?

Gian Thương đáp:

– À, phải ? Điều này quan hệ đến sự sinh tử của Tam Bí.

Thủ Tài Nô:

– Quan hệ thế nào ?

Gian Thương:

– Tam Bí không thể hiện thân võ lâm Đông Phương Thanh Vân càng khó hiểu bèn hỏi:

– Hai vị bằng hữu, nếu tại hạ đáp ứng thì sao ? Không đáp ứng thì sao ?

Gian Thương vội cung tay nói:

– Nếu tiểu huynh đệ đáp ứng, ta sẽ bảo toàn bộ phục binh rút lui. Nếu không đáp ứng, thì đành mặc xác tiểu huynh đệ.

Bỗng có tiếng cười lanh lảnh vang lên:

– Kính vấn nhị vị tiền bối. Quái Sấu ta có thể chứng minh được hay không ? Chỉ cần rõ sáu điều là được.

Gian Thương kêu lên:

– Hỏng, hỏng rồi. Trời đất, ta càng già càng ngốc. Quái Sấu là ai vậy ? Có nên trao đổi điều kiện với lão ta không ?

Thủ Tài Nô nói:

– Có gì phải sợ. Quái Sấu đến từ sớm ở rất gần đây. Lúc hai ta đi ngang qua chỗ y, ngươi chẳng đã hỏi ta y là ai đấy thôi.

Gian Thương:

– Ồ, thì ra chỉ cách hai mươi trượng trên ngọn cây đại tùng.

Thủ Tài Nô:

– Đúng, ngươi càng già càng hồ đồ. Hồi trẻ, Quái Sấu với hai ta được người ta gọi là gì có nhớ không ?

Gian Thương:

– Quên mất rồi ?

Thủ Tài Nô:

– Vũ Nội tam quái ?

Gian Thương:

– Ừ, phải ?

Thủ Tài Nô:

– Mấy ngày trước, ở trước cửa Thanh Chủng, Quái Sấu nói gì với ngươi, ngươi quên rồi sao ?

Gian Thương:

– Nhớ, y bảo Quái Sấu không thể xuất hiện. Ngày nay nhân tâm tệ hại, chân giả lẫn lộn, có kẻ giả mạo Quái Sấu, điều tra mười hai đại sự, lục vấn Tam Bí là nam hay nữ, là một hay ba người.

Thủ Tài Nô:

– Phải. Tam Bí là một hay ba người, là nam hay nữ mà không biết, sao dám gọi là Quái Sấu ?

Gian Thương:

– Quái Sấu còn nói sẽ có ngày y tóm cổ kẻ mạo xưng mà lột da tróc thịt hắn.

Tiếng cười lanh lảnh lại vang lên:

– Tóm cổ rồi, tóm cổ rồi ?

Một tiếng rú thảm, rồi thanh âm quái dị vang lên:

– Bạch Sa lão nhân, chúng ta là bằng hữu cũ, đừng truy đuổi ta nữa. Trời ơi, để ta chạy, nếu có ngày gặp Sinh Tử Sinh, nhất định ta phải nói cho y biết. Ối ? Ối ? Chúng ta là bằng hữu lâu năm mà. Có gì cứ nói đã. Đừng đuổi, ta đi đây, thiếu chủ tái kiến.

Giọng nói xa dần.

Đông Phương Thanh Vân không hiểu đâu vào đâu.

Gian Thương nói:

– Làm thế nào ? Lão đuổi không được huynh đệ của chúng ta, sẽ quay lại đây đuổi chúng ta. Xem chừng ta nên chạy trước thì hơn.

Thủ Tài Nô:

– An tâm, lão sẽ không …

Từ ngoài xa lại vọng tới thanh âm lanh lảnh:

– Ôi ngày xưa khi Tam Sinh còn hành hiệp giang hồ, Bạch Sa lão nhân ngươi hễ thấy ta đều luôn miệng tôn kính thúc thúc, nay lại truy đuổi ta là có ý gì ? Được, không nói, thì không nói. Ta đáp ứng sẽ không nói thật với thiếu chủ của ngươi, ừ thì không gặp thiếu chủ các ngươi ? Ngươi, sao còn cứ truy đuổi ta ? Trời, Gian Thương, Thủ Tài Nô mau chạy đi ? Đuổi đến nơi rồi …

Gian Thương và Tài Nô nhìn nhau. Gian Thương nói:

– Đến rồi, làm thế nào ?

Thủ Tài Nô:

– Chạy mau ?

Thế là hai lão cùng cắm đầu chạy.

Ngoài xa văng vẳng thanh âm của Quái Sấu:

– Đừng đuổi nữa, mau đi cho kịp thiếu chủ của ngươi. Nếu không, lại có người đến, không tin hả ? Hậu quả ngươi sẽ làm liên lụy đến ta, sau này ta mặc xác ngươi. Ơ hay, sao ngươi cứ đuổi ta mãi thế ?

Thanh âm xa dần.

Đông Phương Thanh Vân biết không thể hiểu nổi mấy chuyện này. Mẫu thân cũng từng nói rằng có nhiều việc phải giấu chàng, chàng phải tự đoán lấy.

Sở dĩ Bạch Sa lão nhân truy đuổi Quái Sấu có lẽ là vì sợ Quái Sấu sẽ đem kể hết mọi chuyện cho chàng biết.

Kể hết thì đã sao kia chứ ? Thật khó hiểu.

Chàng định hỏi Tích Thư Nhân, nhưng chắc lão cũng chẳng biết, thế là chàng giục.

– Chúng ta đi thôi ?

Từ xa lại vọng tới giọng Quái Sấu:

– Trời, Bạch Sa lão nhân, ngươi thật quỉ kế đa đoan. Ta cứ ngỡ ngươi đuổi ta vì chuyện gì, hóa ra chỉ để xua đuổi những kẻ ở trong rừng muốn chiếm đoạt Vương kiếm và Lục giáp chân kinh của thiếu chủ ư ? Hiện tại bọn chúng đã chạy hết rồi, ngươi còn đuổi ta làm gì ? Ôi, ôi, chẳng lẽ chúng ta thề không đội trời chung ? Ngươi nói xem, thế là lý gì ? Đừng truy đuổi nữa, nếu thiếu chủ lát nữa bị người ta cướp đi, thì một mình ngươi gánh vác lấy, ta không lo nổi đâu. Trời ơi ?

Tiếng nói xa dần …

Lại hai bóng người lướt tới, là Gian Thương và Thủ Tài Nô.

Gian Thương hỏi:

– Tiểu huynh đệ, có thể thực tâm trả lời câu này, trong quan tài có đúng là Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy hay không ?

Đông Phương Thanh Vân nghĩ một lúc đoạn đáp:

– Nói cho lão biết cũng chẳng sao, đúng vậy ?

Gian Thương và Thủ Tài Nô cũng sững sờ.

Giọng nói của Quái Sấu lại vang lên:

– Ối, ối ? Bạch Sa lão nhân, ngươi coi ta như cừu địch là vì cớ gì ? Oan gia nên giải chẳng nên kết, phải không ? Ngày xưa ta, Gian Thương và Tài Nô đối đãi với ngươi như thế nào ? Tạo phản, đúng là tạo phản rồi ? Sinh Tử Sinh của ta ơi, tới đây giáo huấn cho hắn một trận đi.

Gian Thương giật mình:

– Làm thế nào đây ?

Thủ Tài Nô đáp:

– Tìm một sơn động mà lánh mình.

Gian Thương lắc đầu. Thủ Tài Nô gắt lên:

– Đi Thanh Chủng mau ?

Gian Thương:

– Làm gì ?

Thủ Tài Nô:

– Lập công chuộc tội, đi Thanh Chủng mau ?

Gian Thương nói vói Đông Phương Thanh Vân:

– Việc giao dịch để khi khác tái kiến ?

Đoạn cùng Thủ Tài Nô chạy đi. Đông Phương Thanh Vân hỏi Tích Thư Nhân:

– Ngươi có thể nói rõ cho ta biết được chăng ?

Tích Thư Nhân đáp:

– Bẩm thiếu chủ cứ hỏi, tùy tùng biết sao nói vậy.

– Giữa gia phụ với Thần Bí Nhân có việc gì phát sinh không ?

– Tùy tùng chỉ biết quan hệ đó vô cùng phức tạp mà thôi.

Bỗng có tiếng nữ nhân cười khanh khách. Một hồng y thiếu nữ gót sen uyển chuyển đã tới trước mặt Đông Phương Thanh Vân, nhưng không phải là thiếu nữ ban nãy đã thi triển Đạn chỉ huyết công.

Đông Phương Thanh Vân lạnh lùng hỏi:

– Thỉnh cô nương nói rõ mục đích đến đây ?

Thiếu nữ long lanh đôi mắt đưa tình, dịu dàng đáp:

– Chẳng lẽ tướng công đã quên tiện thiếp ?

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên hỏi:

– Cô nương là ai ?

Thiếu nữ cười tươi như hoa nói:

– Tướng công đã quên tiện thiếp, thế thì được.

Tích Thư Nhân đã sẵn sàng động thủ, Thụ Thi Chiêu Hồn đến sát phía sau Thần Quan Tú Sĩ.

Thiếu nữ thấy vậy cười hỏi:

– Tướng công há lại coi tiện thiếp như địch nhân ?

Đột nhiên nàng ta kêu to:

– Gian Thương và Thủ Tài Nô, hiện thân đi ?

Lời vừa dứt, hai bóng người đã vọt tới, lại là Gian Thương và Thủ Tài Nô.

Đông Phương Thanh Vân thấy vậy kinh ngạc và khó hiểu. Hành tung của hai lão nhân này ngụy dị khó tưởng, cứ lẽo đẽo bám theo như âm hồn bất tán vậy.

Nếu bảo hai lão có thiện ý với chàng, khi đã biết trong quan tài là ai, họ bảo sẽ đến Thanh Chủng, tại sao còn quay trở lại ?

Nếu hai lão có ác ý với chàng thì sao ? Cũng không phải. Cứ nghe lời Quái Sấu nói với Bạch Sa lão nhân, đủ biết võ công của hai lão này tương đương với Quái Sấu, nếu họ có ác ý, thì họ đã xuất thủ chiếm đoạt quan tài và chiếc gùi, hà cớ gì lại không ra tay ? Huống hồ Quái Sấu đang bận ngăn cản Bạch Sa lão nhân.

Không phải có thiện ý, cũng không có ác ý, thế thì sao ? Có thể là hai lão này đắc tội gì đó với Tiêu Sương mỹ nhân Diệp Đại Thúy, nên họ mới bảo sẽ đến Thanh Chủng để lập công chuộc tội.

Tối thiểu họ cũng có quan hệ sinh tử với di nương của chàng.

Lúc này chỉ nghe Thủ Tài Nô hỏi Gian Thương:

– Ta nói đúng chưa ? Bạch Sa lão nhân truy đuổi Quái Sấu là sai lầm lớn, để kẻ khác thừa cơ hảm hại thiếu chủ, nếu hai ta quay lại không kịp, thì ôi thôi …

Gian Thương lắc đầu:

– Thì sao ?

Thủ Tài Nô:

– Ô hô ai tai, thì tội của Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân chẳng phải nhỏ, đúng không nào ?

Gian Thương:

– Đúng. Vậy phải làm sao đây ?

Thủ Tài Nô:

– Phải hỏi rõ mục đích của thiếu nữ kia.

Gian Thương đáp:

– Đúng ?

Đoạn bước lên hỏi:

– Này cô nương, Gian Thương ta kiến lễ.

Thiếu nữ lạnh lùng nói:

– Đa lễ ắt có gian trá, có gì nói đi ?

Thủ Tài Nô cười:

– Cô nương phải nói trước mới đúng.

Gian Thương:

– Đúng, đúng thế. Cô nương lá ngọc cành vàng, lão phu muốn biết mục đích đến đây của cô nương là gì ?

Thiếu nữ lạnh lùng:

– Nói lời thừa ?

Gian Thương:

– Phải, là lời thừa đấy. Cô nương có chịu nói rõ mục đích tới đây hay không ?

Thiếu nữ hừ một tiếng đáp:

– Thế mục đích của lão đến đây làm gì ?

Thủ Tài Nô cười ha hả:

– Gian Thương, huynh mau hóa giải tuyệt chiêu của cô nương đi.

Gian Thương cúi mình thi lễ:

– Cô nương, ý của huynh đệ lão phu, lão phu đã nói rõ với vị tiểu huynh đệ kia rồi.

Còn ý của cô nương thì chưa ai biết. Vậy đến lượt cô nương nói rõ đấy.

Đông Phương Thanh Vân tức cười. Gian Thương quả không hổ danh giao dịch buôn bán, không hề giận dữ, cứ lịch sự mặc cả giá hàng.

Thủ Tài Nô cả cười:

– Khá khen. Tuyệt chiêu đã gặp sát thủ. Màn tiếp theo sẽ thú vị lắm đây Thiếu nữ di động vài bước, lạnh lùng hỏi:

– Lão hỏi ý của bổn cô nương để làm gì ?

Gian Thương đáp:

– Cô nương hiểu lầm rồi, ý của lão phu là nếu cô nương không có ác ý với vị tiểu huynh đệ của chúng lão phu, thì …

Thiếu nữ bước tới gần hỏi:

– Thì sao ?

Gian Thương cung tay nói:

– Cô nương lại hiểu lầm rồi, nếu cô nương có ác ý với vị tiểu huynh đệ kia, thì mục đích của chúng lão phu đây, hay còn gọi là việc giao dịch cũng được, coi như thành công.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên.

Thiếu nữ cũng ngạc nhiên hỏi:

– Giao dịch cái gì, lão nói rõ coi ?

Thủ Tài Nô cười khoái trá:

– Thành công, thành công rồi, nói đi ?

Gian Thương lại cung tay mà vái:

– Cô nương, giao dịch nghĩa là làm một việc song phương hữu lợi.

Thiếu nữ bước thêm tới một bước:

– Lão nói thẳng vào đề đi.

Gian Thương:

– Chỉ cần cô nương trả giá, mặc cả, coi như giao dịch thành công.

Thủ Tài Nô khoái chí:

– Chín phần mười thành công rồi.

Gian Thương thản nhiên vái một vái:

– Nếu cô nương không chịu giao dịch, thì lão phu muốn tặng không cái mạng già này cho cô nương. Ý cô nương thế nào ?

– Ngụ ý là sẵn sàng liều mạng với cô nương.

Đông Phương Thanh Vân ngẩn người.

Thiếu nữ cũng sững sờ, rồi đáp:

– Chấp nhận giao dịch.

Thủ Tài Nô cười ha hả:

– Gian Thương, vậy là ý muốn của huynh hôm nay thất bại.

Gian Thương lại vái dài:

– Vậy là cô nương có thiện ý. Đã vậy hai lão phu rời khỏi chốn thị phi này để vị tiểu huynh đệ kia được như ý đi tới đâu mình muốn.

Thiếu nữ lạnh lùng:

– Nhưng bổn cô nương lại muốn đem Đông Phương tướng công đi tới nơi bổn cô nương muốn.

Gian Thương ngạc nhiên:

– Ý của cô nương là gì ?

Thiếu nữ đáp:

– Bổn cô nương đem tướng công đi ?

Thủ Tài Nô bước lên hai bước, gằn giọng:

– Gian Thương huynh, câu vừa rồi coi như đã rõ. Lão đệ đây cũng quyết tặng không cái mạng già này cho cô nương kia.

Gian Thương điềm nhiên nói:

– Vậy thì cô nương nghe đây, cô nương muốn được như ý, trước hết phải tính toán xem việc đổi một mạng lấy hai mạng già có lời hay không đã. Nên nhớ trong bụng cô nương còn một hài tử đó.

Thủ Tài Nô kêu lên:

– Trời đất, xem ra việc này đổi mạng ngang nhau.

Rồi nói to lên:

– Bạch Sa lão nhân, Quái Sấu nghe đây. Việc này là của hai lão đó. Còn huynh đệ lão phu không muốn đắc tội với thiếu chủ đâu.

Tiếng nói của lão vang vọng rất xa.

Thiếu nữ biến sắc, đứng ngây ra, nhưng cặp mắt trợn trừng đầy nộ khí.

Đông Phương Thanh Vân toàn thân chấn động.

Thử nghĩ, căn cứ lời hai lão nhân vừa nói, thì ra thiếu nữ kia là Hận Thiên Nữ, đã mang thai với chàng.

Quỷ y từng bảo chàng rằng Hận Thiên Nữ sẽ thoát cốt hoán thai, sau khi tu luyện xong, xuất hiện lại ở võ lâm sẽ trở thành một người khác, tươi trẻ như một thiếu nữ mười tám tuổi.

Nay sự thực đúng như vậy.

Điều đáng ngại là nàng đã có thai với chàng, vậy chàng phải làm sao đây ?

Từ xa vẳng lại giọng của Quái Sấu:

– Bạch Sa lão nhân, nghe rõ chưa ? Khánh chúc ngươi sắp có thêm một vị thiếu chủ, khánh chúc, khánh chúc. Hận Thiên Nữ định bắt thiếu chủ đem đi, thiếu chủ mà mệnh hệ gì, thì ngươi có gánh vác nổi trách nhiệm ấy không ? Quái Sấu này không gánh vác nổi đâu nghe.

Đông Phương Thanh Vân hỏi:

– Hận cô nương, nàng muốn bắt ta đi là vì sao ?

Hận Thiên Nữ quay sang đắm đuối nhìn chàng:

– Tướng công hiểu sai ý tiện thiếp rồi. Tiện thiếp chỉ muốn biết rõ hai lão kia đối với tướng công có thiện ý hay ác ý, ngoài ra tiện thiếp muốn thưa với tướng công rằng …

Đông Phương Thanh Vân hơi biến sắc:

– Nàng muốn nói gì ?

Hận Thiên Nữ mỉm cười:

– Muốn nói ngàn lời mà chưa biết bắt đầu từ đâu.

Đông Phương Thanh Vân trầm tư một chút, nói:

– Đã thế, cô nương nên lui về đi thì hơn.

Hận Thiên Nữ tái mặt:

– Tướng công nỡ tàn nhẫn với tiện thiếp vậy sao ?

Đông Phương Thanh Vân lắc đầu:

– Nàng nên biết ta dang có yếu sự, hiện tại hoàn toàn không phải lúc nói chuyện ái tình, đúng chưa ?

Hận Thiên Nữ ai oán gật đầu.

Đông Phương Thanh Vân đành hỏi:

– Cô nương quả có thai với ta ư ?

Hận Thiên Nữ e thẹn gật đầu:

– Thưa tướng công, đúng như vậy. Chính vì việc này mà tiện thiếp vội tới đây để bàn chuyện riêng với tướng công.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:

– Bàn chuyện gì ?

Hận Thiên Nữ ai oán nói:

– Chẳng lẽ tướng công không muốn có hậu duệ ?

Đông Phương Thanh Vân chấn động toàn thân. Chàng đâu ngờ lại có hậu duệ với Hận Thiên Nữ, một kẻ cực kỳ hiểm ác, làm sao có thể giữ nàng ở bên cạnh chàng ?

Chàng rùng mình nói.

– Đương nhiên ta muốn.

– Đã muốn, vậy tướng công có thành ý bàn luận với tiện thiếp hay không ?

Đông Phương Thanh Vân cảm thấy trong lòng đầy mâu thuẫn đối với Hận Thiên Nữ. Chàng vốn chỉ muốn kính nhi viễn chi, nay sự tình trói buộc lấy chàng, không thể bỏ mặc nàng ta, nhưng biết làm sao ? Chàng nghĩ hồi lâu vẫn chưa có kế sách lưỡng toàn.

Việc này thật nan giải. Nàng ta muốn trói buộc chàng, dựa vào hậu duệ của chàng mà bày đặt mưu kế. Đương nhiên chàng không thể bỏ cốt nhục. Nhưng võ công của nàng cao hơn chàng, nếu nghe lời yêu cầu của nàng hóa ra nhu nhược, nếu không nghe hóa ra thất lễ, nàng mà trở mặt thì sự thể sẽ vô cùng nghiêm trọng. Chàng đành hỏi:

– Thỉnh cô nương cho biết điều kiện ?

Hận Thiên Nữ rưng rưng lệ:

– Tướng công, tiện thiếp không cần điều kiện gì.

Đông Phương Thanh Vân ngạc nhiên:

– Thế nàng muốn gì ?

– Thiếp chỉ muốn bàn với tướng công mà thôi ?

– Bàn cái gì ?

– Bàn việc sau khi nhi tử của hai ta chào đời.

– Vậy nàng nói đi.

Hận Thiên Nữ buồn rầu:

– Nơi này là chỗ hai ta có thể bàn chuyện ấy được ư ?

– Vậy ý cô nương muốn bàn ở đâu ?

– Ở đâu cũng được, hai ta cùng đi rồi hãy hay.

– Nhưng …

– Thiếp biết rồi, Tiêu cô nương cũng đã có thai với tướng công cho nên tướng công chẳng cần đến cái thai trong bụng thiếp nữa chứ gì ?

– Không phải vậy ?

Hận Thiên Nữ giận dữ:

– Bất kể thế nào, thiếp cũng cần bàn với tướng công. Nơi này không tiện, vậy mong tướng công lượng thứ.

Nói đoạn nàng lướt tới chỗ chàng.

Đông Phương Thanh Vân kêu lên:

– Cô nương …

Rồi vội vã né tránh.

Các tùy tùng và Tiêu Phụng Hoàng đều không dám động thủ, vì trong bụng nàng ta có hậu duệ của Tam Bí.

Hận Thiên Nữ nói:

– Tướng công lượng thứ …

Lời chưa dứt, Đông Phương Thanh Vân đã bị điểm vào huyệt “khí hải”, chút nữa thì ngã, nếu Hận Thiên Nữ không đỡ kịp.

Bốn tùy tùng và Tiêu Phụng Hoàng vây ngay xung quanh Hận Thiên Nữ. Gian Thương vội nói:

– Cô nương hãy khoan, hãy khoan …

Hận Thiên Nữ lạnh lùng:

– Các vị nghe đây, ta đem thiếu chủ của các vị đi, hoàn toàn không có ác ý gì, các vị chớ hoảng hốt, coi ta như địch nhân không bằng.

Tích Thư Nhân giận dữ:

– Hận Thiên Nữ, lão phu biết cô nương thâm ái thiếu chủ của lão phu, lại đã mang thai hậu duệ của Tam Bí, nhưng việc làm này của cô nương khiến lão phu rất đau lòng. Thử nghĩ thiếu chủ của lão phu vừa được chủ nhân ban cho Lục giáp chân kinh và Vương kiếm, nay có cơ hội tốt nhất để luyện võ, lại bị cô nương gây náo loạn …

Hận Thiên Nữ quát:

– Ai bảo ta gây náo loạn ?

Tích Thư Nhân hậm hực:

– Được, không gây náo loạn ? Nay bị cô nương ngăn cản, trong khi cuộc chiến hai phe chính tà đang đến hồi quyết định, thử nghĩ làm như vậy có phải là khiến người thân đau lòng, cừu nhân đắc chí hay không ?

Gian Thương nói:

– Cô nương nghĩ coi, cô nương ái mộ thiếu chủ lại hóa ra hại thiếu chủ đó.

Hận Thiên Nữ lạnh lùng:

– Chuyện này ta biết rõ hơn các vị. Ta không hề muốn hại tướng công, cũng sẽ không ngăn trở. Võ công của ta còn cao hơn Tam Bí, Thần Bí. Nếu ta muốn hại ai thì dễ như trở bàn tay, đúng không nào ?

Tích Thư Nhân sững người hỏi:

– Thế thì ý cô nương là gì ?

Hận Thiên Nữ mím môi:

– Võ công của quí thiếu chủ vốn có thể thống lĩnh võ lâm, nhất là chàng đã luyện xong phép phong bế huyệt đạo. Vậy mà ta chỉ búng tay đã điểm huyệt của chàng.

Nghĩa là cao nhân ắt có cao nhân trị …

Mấy người kia chẳng biết nói năng sao.

Hận Thiên Nữ tiếp:

– Ta với chàng có tình phu thê, ta có nhiều kế hoạch muốn cho chàng biết, nhất là những gì liên quan tới nhi tử của chàng. Cho nên không thể bàn ở đây, đành thất lễ với chàng. Còn các vị, xin cứ theo kế hoạch mà tới Thanh Chủng, ta phái năm thiếu nữ đi theo để tăng cường lực lượng cho các vị khi gặp địch. Các vị tới Thanh Chủng, ta nhất định sẽ đưa thiếu chủ tới trước mặt các vị là được.

Không ai đáp lời, Hận Thiên Nữ lại nói:

– Ta đi đây, hẹn gặp lại.

Đoạn cắp Đông Phương Thanh Vân lao đi.

Mọi người ở lại ngẩn cả ra.

Từ xa vẳng lại giọng nói của Quái Sấu:

– Bạch Sa lão nhân, khinh công của ngươi thần tốc, thì ra ngươi đã có chủ ý để Hận Thiên Nữ đem thiếu chủ đi. Khánh chúc ngươi có thiếu chủ phu nhân võ công quán thế. Nào, hai ta hãy bám sát theo Hận Thiên Nữ.

Giọng nói xa dần …

Cánh rừng trở lại yên ắng, tối mò mò vì mây đen bao phủ.

Gian Thương lên tiếng trước:

– Thủ Tài huynh, hai ta cũng bám theo họ đi.

Đoạn cả hai cùng lao vút đi mất hút.

Chỉ còn lại bốn tùy tùng và Tiêu Phụng Hoàng.

Tiêu Phụng Hoàng thất vọng, tan nát cả cõi lòng, nhưng nàng nghĩ lại, chỉ vài hôm sau sẽ được gặp Đông Phương Thanh Vân ở Thanh Chủng, cho nên cố nén đau thương.

Tích Thư Nhân nói:

– Sự việc đột biến, chúng ta không cách gì đối phó. Các sư đệ cũng đừng quá bi quan, hiện tại cần nhận rõ hai điểm. Thứ nhất, như Quái Sấu nói Bạch Sa lão nhân đã có chủ định. Hiện tại hai vị ấy đã bám sát Hận Thiên Nữ, dù Hận Thiên Nữ có võ công cao đến mấy cũng khó làm gì nổi hai vị Quái Sấu và Bạch Sa lão nhân. Thứ hai, người có võ công quán thế như Hận Thiên Nữ sẽ không nuốt lời. Do đó, chúng ta có thể yên tâm, cứ chiếu theo kế hoạch của thiếu chủ mà đến Thanh Chủng. Các vị sư đệ có cao kiến gì khác không ?

Mọi người gật gù, Thần Quan Tú Sĩ nói:

– Chỉ e lực lượng chúng ta quá yếu.

Tích Thư Nhân gật đầu:

– Điểm này, lão phu cũng đã nghĩ đến. Hiện tại, công nhiên khiêu chiến với Tam Bí chỉ có Tử Phủ Mê Điện. Nhưng Mê Điện chủ sẽ không dám làm gì chúng ta khi Tam Bí chưa xuất hiện. Còn bốn tướng của Mê Điện thì Thần Quan Tú Sĩ nếu không vướng quan tài cũng dư sức đối phó. Chỉ lo Quái Sấu nhưng Quái Sấu đã bị Bạch Sa lão nhân đuổi đi rồi.

Thần Quan Tú Sĩ hỏi:

– Vấn đề Quái Sấu kia thật hay giả ?

Tích Thư Nhân gật đầu:

– Sư huynh Bạch Sa lão nhân từng ở chung nhiều năm với Quái Sấu, lẽ nào không biết đó là Quái Sấu thật hay giả ?

Thần Quan Tú Sĩ hỏi:

– Còn những kẻ khác muốn ngăn trở chúng ta.

Tích Thư Nhân cười:

– Thì đã có năm người do Hận Thiên Nữ phái đi hộ vệ chúng ta giải quyết. Thôi, chúng ta lên đường.

Bỗng có tiếng quát:

– Các ngươi quên ta ư ?

Tích Thư Nhân chưa thấy người, chỉ đáp:

– Đáng tiếc, sẽ có người tiễn ngươi xuống hoàng tuyền, cho nên ta không tính đến ngươi.

Một tiếng rú thảm, một xác người từ trên cây rớt bịch xuống đất. Chắc là chết tươi.

Tích Thư Nhân nói:

– Người của Hận Thiên Nữ hành động mau lẹ lắm. Vậy là Lục giáp chân kinh và Vương kiếm sẽ được bảo toàn nguyên vẹn, không sợ mất. Nào, các vị sư đệ, đi mau lên.

Rồi cao giọng nói:

– Ma quỉ mai phục trong rừng hãy ra cả đi. Các môn đệ của Hận Thiên Nữ đang chờ các ngươi đó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.