Lửa Hận Rừng Xanh

Chương 15 - Vị Khách Trên Ngọn Cây Phàn

trước
tiếp

Ngay giữa canh ba đêm đó, Thần Nữ Phù Dung cùng Võ Minh Thần rời đền thờ, lên ngựa ra đi. Hai người bí mật vượt qua vùng sương đồi trùng trùng, noi theo yếu lộ, tiến về hướng Đông Ngạn. Nữ Chúa Phù Dung đích thân tiễn chàng, đưa chàng ra khỏi vùng đất bí hiểm giữa biên giới.

Vượt qua nhiều dặm sơn, bản thổ, tới rặng núi dựng thành, bao lấy khoảng giang sơn kỳ bí. Thần Nữ còn đưa Võ Minh Thần vượt qua một thủy đạo thiên nhiên bí ẩn ăn thông xuyên ruột núi, nước ngập gần tới cổ ngựa, quanh co khúc khuỷu hiểm trở lạ thường.

Cửa thủy đạo là một mảnh thác từ trên núi đổ xuống che khuất lỗ hổng, còn có một tảng đá lấp kín. Đây cũng là “tiền môn quan” xứ Phù Dung, chỉ cần đẩy tảng đá sang bên đã vượt hẳn ra ngoài lãnh địa. Khi Minh Thần cùng nàng lách qua mành thác, bên ngoài, trời mới rạng đông.

Mãi lúc đó, chàng trai mới hoàn toàn yên dạ. Từ đêm qua, chàng vẫn nơm nớp sợ nàng lừa giữ lại.

Vượt qua suối, lên ngọn gò cao, hai người dừng lại. Lâm tuyền đỏ rực, báo hiệu một ngày nắng đẹp. Thần Nữ trỏ về nẻo rừng xa:

– Đằng kia chừng vài dặm có con đường xuyên sơn dẫn đi nhiều vùng. Chàng có thể đi về trấn Lai Châu hoặc xuyên mé đi Tsinh Ho, Sa Pa, Phong Thổ… thiếp xin chúc lang quân lên đường mạnh giỏi!

Giọng nàng thỏ thẻ cố giữ vẻ tự nhiên, nhưng vẫn rung mãnh liệt. Võ Minh Thần nắm lấy tay nàng, hai người ngó nhau im lặng, mươi khắc chàng trai mới nói khẽ:

– Thôi… nàng ở lại… Võ này đi…

– Dạ… chàng đi… thiếp chúc lang quân… Nàng không nói hết câu. Cuộc chia tay buồn lạ. Gió sớm đìu hiu. Ngày thảm bại, lãnh đòn Tây Sắc, lạc tới xứ Yên, đang còn mùa đông trọng, thấm thoát đã sang hè.

Võ Minh Thần vỗ đốp hông ngựa, giật cương bắn vọt xuống đồi.

Khi chàng vượt hết con thung rộng, ngoảnh trông lại vẫn thấy bóng Phù

Dung Nương đứng ngựa nhìn theo. Khua tay lên đầu, chàng tuổi trẻ nén lòng, rẽ thẳng ra đường mòn, kéo sụp mũ trụ chàng giục ngựa bôn hành, theo hướng Đông Nam đi miết. Chàng tính về trấn Lai Châu, tìm Quản Kình rồi sẽ liệu.

Bị nạn nương náu xứ Phù Dung mới có mấy tháng, chàng có cảm giác như vừa từ thế giới xa xôi lần về. Ngày đi đêm nghỉ, dậm ngựa rong ruổi, bữa kia đã tới Lai Châu.

Võ Minh Thần bèn tới ngay quán trọ ngày nào thăm hỏi tin tức Quản Kình nhưng chủ quán cho hay Kình không hề đáo lai từ ngày đó.

Thất vọng, Võ lững thững đi quanh co trấn, coi có chi hay chăng, tới một phố khá đông, vừa rẽ ngang chợt có một khách bộ hành loạng choạng đi tới, chân nam đá chân xiêu, anh ta đâm bổ vào đầu ngựa. May Minh Thần đã kịp ngoắt ngựa tránh, y có vẻ say mèm, xô cả vào đùi chàng. Y ngẩng mặt lên, lè nhè mấy tiếng rồi lại bước đi, người vẫn đảo như lên đồng. Minh Thần lắc đầu biết ngay dân say rượu, chàng đi được chừng vài chục bước, bỗng nghe tiếng quát mắng sừng sộ sau lưng vội ngoái cổ dòm lại, gã say rượu vừa rồi ngã lộn trên đường, bị một con ngựa lớn xô phải, người cưỡi ngựa là một gã cao lớn vạm vỡ, mặt mày dữ tợn, theo sau có một bọn hơn chục kỵ sĩ, cả bọn cứ theo đà chạy rầm rập, dẫm cả lên gã say rượu ngồi giữa đường.

Bất nhẫn, Minh Thần xốc luôn ngựa lại. Vừa khi đó, gã cao lớn quất véo roi ngựa vào gã say rượu, hét:

– Thằng mù này sao không đi trên hè? Xuống đây cản lối ngựa xe! Muốn chết? Gã say rượu đứng dậy, ngước mắt dòm gã cao lớn, không giận, y lè nhè:

– Đi đâu vội thế? Có gì phải vội? Ồ! Uống chơi vài ngụm! Tiền ẩm tam bôi tửu, hậu tiến vạn cổ sầu, hà hà…

Cáu tiết, gã cao lớn vất véo roi nữa vào đầu gã say hét “giỡn hả”, Võ Minh Thần vọt lại nắm lấy cổ tay y, dịu dàng:

– Không thấy người ta say quá rồi sao? Người bạn hơi quá đó! Gã cao lớn trợn mắt giằng tay quát xẵng:

– Buông! Không can gì đến ngươi! Nhưng y giật không ra, nổi giận y giật luôn tay kia. Võ túm nốt lạnh lùng:

– Vô cớ đánh người còn hung hăng, thói ỷ mạnh hiếp cô… chết không ai thương!

Gã cao lớn trợn mắt, vận hết sức cũng không rút tay ra được, bọn kia đã ào lại bao quanh chưa kịp động thủ, gã cao lớn đã bị nhấc bổng lên. Gã này sợ bị quật, với xuống kêu lớn:

– Bọn này có việc gấp… mà! Các chú lui lui mau! Không có chuyện gì can hệ mà!

Võ buông tay, bọn này nhìn chàng gờm gờm, rồi giục ngựa bỏ đi. Võ quay hỏi gã say:

– Người bạn có sao không? Gã này quần áo lôi thôi lếch thếch, vai đeo trái bầu, móc trên đầu chiếc ba toong song, mặt mày lem luốc, mắt lờ đờ dòm Võ, y lè nhè nói lảm nhảm mấy tiếng không mạch lạc, rồi lại lảo đảo đi liền, không buồn cảm ơn. Võ Minh Thần cũng giục ngựa đi. Loanh quanh giây lát, tới phố chợ thấy đói bèn vào một hiệu khách đã thấy gã say rượu lè nhè đang bị một khách trong quán túm ngực áo định đánh. Hỏi ra mới hay gã đâm sầm vào bàn người khách kia làm đổ ca đồ nhắm. Minh Thần lại phải can, chép miệng bảo gã say:

– Sao không về nằm ngủ? Say sưa đi không vững, lỡ phạm kẻ vũ phu có ngày chết đòn!

Gã say lè nhè:

– Ai bảo say? Hai chú nghĩ coi, đâu có say!

Dứt lời ngồi xuống, lấy rượu uống tỳ tỳ, chẳng buồn để ý đến ai.

Minh Thần ăn xong, trả tiền, toan ra lại nghe ồn ào, tửu bảo vây quanh gã say. Hỏi, thì ra anh ta… quên tiền. Minh Thần ái ngại, liền móc túi lấy bạc trả giúp. Gã say lè nhè:

– Cả cái tỉnh rừng rú này không có bán rượu tử tế, toàn bán nước lã, uống mấy lít không say! Lũ bất lương này đáng lẽ phải bỏ tù còn nằng nặc đòi tiền. Hè hè! Thổ điền trả tiền phí của.

Gã nói tiếng Kinh, chủ quán là một lão khách ú mập, chỉ còn nước trợn mắt, dang tay, kêu “cái này thằng khùng, không piếc gì, ngộ pán Mai Quế Lộ ngon nhất Lai Châu à!” Võ Minh Thần xua tay, ra hiệu không nên chấp với người say, đoạn vỗ nhẹ vai gã, cười bảo:

– Về ngủ đi. Lang thang say sưa quá chén nói nhảm, có ngày ốm đòn!

Dứt lời, móc mấy đồng “xòe” dúi vào tay y. Gã say bỏ luôn tiền vào túi không thèm cám ơn, khật khưỡng bỏ đi luôn.

Võ Minh Thần lững thững bước ra, vừa leo lên ngựa đã thấy y chếnh choáng vừa đi vừa ngâm váng giữa đường, suýt bị một chiếc xe đụng phải. Đi dạo quanh, lát sau về nơi quán trọ cũ, đã thấy y ngồi uống tỳ tỳ, chẳng biết vì lẽ gì, bỗng có một thực khách vạm vỡ nhảy xổ lại, túm ngực định đánh.

Thấy tội nghiệp, Minh Thần lại phải can gián. Hỏi chủ quán, mới hay gã say không phải là dân Lai Châu, y từ mạn Sơn La Vạn Bú mới lên được hai, ba ngày, ngày nào cũng đi nếm rượu khắp các quán ăn quanh trấn, và ngày nào cũng bị túm ngực bạt tai vì ăn nói lảm nhảm, say nhè. Minh Thần đã gặp nhiều kẻ say như điên, mất cả trí khôn, nên cũng chẳng lạ.

Chàng lưu lại trấn Lai Châu thêm một ngày, dò la tin tức, chẳng được một tia sáng nào về Quản Kình và Giao Long Nữ. Thất vọng, chàng lên ngựa theo ngả thượng đạo, lần sang miền núi Fansifan. Vượt qua Hắc Giang nhìn nước lũ cuồn cuộn, lại nhớ đến trận Hồng Thủy dưới Cung A Phòng Tây Sac lòng nóng như lửa đốt, nhớ đến thù sâu chưa báo, ruột đau như cắt khúc.

Ngày kia vó ngựa lữ khách tới Cha Pa, sơn trấn nghỉ mát nổi tiếng nhất Đông Dương, nằm giữa những đọt núi Phản Tây Phàn.

Dạo này đang độ mùa ha, khoảng cuối tháng tư cũng có nhiều du khách tới, nên Cha Pa vừa trút bỏ hẳn “bộ mặt rét mướt” coi rực rỡ nhộn nhịp hẳn lên.

Võ Minh Thần tới sơn trấn vào buổi trưa nắng dịu, trông lên ngọn Tây Phàn cao nhất Đông Dương mới vén sạch mây mù, chói sáng ánh nắng như dát bạc.

Theo thói quen mỗi lần đến sơn trấn thượng du, chàng trai lóc cóc tạt lại khu phố chợ.

Vừa ló ngựa tới, Võ không khỏi ngạc nhiên thấy quang cảnh tấp nập khác thường. Kẻ qua người lại như mắc cửi, mấy quán ăn Tây, Tàu, ta thực khách ra vào từng lũ. Xem dáng diệu có nhiều kẻ vội vã hết sức.

Ngồi trên lưng ngựa lững thững đi bên đường, Võ Minh Thần thấy một bọn hơn hai mươi người từ trong quán ăn lật đật đi ra, leo lên ngựa, vẻ vội vã lạ. Bọn này còn dắt theo bốn, năm con ngựa thồ thứ chi trên lưng không biết vì đều phủ gấm vóc, xanh đỏ rực rỡ. Bọn này đi lướt qua bên ngựa Minh Thần, y phục rat lạ, kẻ mặc âu phục, người mặc áo thụng, nhưng tất cả đều chít khăn tựa lối Tây cuốn thừng, chà… coi không phải người Âu. Chỉ có một gã đội mũ, mặc quần áo kaki vàng, coi như võ quan nhà nước. Khi bọn này kéo qua, Minh Thần nghe lão đi đầu trạc ngũ tuần, ria “ghi đông” rậm không râu, bỗng nói một tràng tiếng ta lơ lớ pha giọng tây đen bán vải, cứ vài tiếng lại có “tờ rờ”:

– Ông quan ta… Phải đi mau mới kịp “tờ rờ”! Hôm nay có nhiều đám đón ngài “tờ rờ”. Ta đến sớm mới có chỗ “tờ rờ”. Lại có tin ngài lên núi…

Người đội mũ gật đầu:

– Quan lãnh sự không lo! Có tin chắc chắn “ngài” đang chơi trong biệt thự của quan Tổng đốc Hoàng gia, chưa đi đâu!

Giọng y keo thoáng chìm trong tiếng vó câu, Minh Thần ngó theo, nghĩ thầm:

– À, chắc bọn này đến yết kiến nhân vật quyền thế nào đây! Lão cuốn thừng kia làm “lãnh sự”, và có khối viên thống sứ toàn quyền dưới Hà Nội lên đây nghỉ mát, đi săn. Võ bỏ qua, giục ngựa đi thẳng định kiếm quán vắng nào ăn uống cho đỡ ồn. Bỗng lại thấy một bọn khác đi tới. Võ ngó mặt ngờ ngợ mấy khắc, chợt nhận ra gã cao lớn dữ tướng đã quất gã say rượu bên Lai Châu hai, ba hôm trước. Chàng nghe y bảo:

– Ta vào quán giây lát, mấy đứa chạy đi xem lại coi “ngài” còn đấy không về báo ngay! Nhớ để ý coi có đám nào lạ chực sẵn chưa, còn liệu dành chỗ!

– Dạ! Bẩm “di wang”

– Tỉu nà! Đi mau! Lỡ việc tao chặt đầu!Minh Thần càng lấy làm lạ:

– Quái! Lại tụi này nữa! Coi đúng bọn thảo khấu, tụi này cũng đến gặp nhân vật “ngài” nào đây? Không chừng chúng tới khiếu oan gì chăng?

Minh Thần đang nghĩ vẩn vơ, bỗng nghe phố xá xôn xao, con nít gọi nhau ơi ới, chạy lũ lượt về phía bên chợ, vừa khi đó, bỗng chàng nghe rõ tiếng chiêng, trống nổi lên một góc phố, rồi giữa hàng cây xanh um, chợt hiện ra nhiều bóng lộng, tán, cơ ngũ hành bay phấp phới dọc giữa đường xế trước mặt chàng độ năm, bảy chục bộ.

Dứt hồi chiêng, trống văng vẳng có tiếng “hát ma” vọng tới, lẫn tiếng “sênh tiền” dìu dặt vui tai.

– A, bữa nay Cha Pa có đám rước thần chi đây! Có lẽ là dân Kinh? Chàng trai lẩm bẩm, nghểnh cổ trông lại phía bên chợ, dưới các tàn cây, cờ quạt dập dờn, bỗng nhô lên một cỗ kiệu sơn son, thếp vàng rực rỡ, mấy phía rèm buông, cỗ kiệu tới bên chợ bỗng quay tứ phía y hệt lối “kiệu giáng kiệu bay”, rồi chợt nghe tiếng loa vang động khắp phố:

– Đi… i… inh… Hạ ki… êu… ệu! Tự nhiên Võ Minh Thần dợn lòng, suýt kêu lên:

– À, không phải đám rước! Đúng “y” rồi! Mình phải giấu mặt mơi được. Bữa nay Cha Pa có chuyện chi mà “y” cũng mò tới?

Rất nhanh Võ ngoảnh vội đi, lấy trong túi ra một chiếc mặt nạ da người có cả râu ria, vuốt dán vào mặt, hóa ra một lão Thổ trạc lục tuần, nét lạnh lùng như một xác chết nhưng người ngoài khó thể nhận ra được, vì Võ có thuật làm cho làn da mặt nạ cũng động đậy như da thật.

Cả tấm khiên sắt chàng cũng đã dùng mây đan bọc ngoài coi giống hệt nón Mường, Thổ, Xạ, Phang. Sực nghe từ phía tàn lọng sặc sỡ, có tiếng hô dõng dạc, nghe thao thao như tiếng “phụ đồng ếch”:

– Cờ Bạc! Cờ Bạc! Phụ đồng cờ! Phụ đồng bạc! Phụ đồng cờ bạc, phụ thân đổ bác, nhập vào chiếu bạc! Phụ đồng cờ, phụ đồng bạc, phụ đồng cờ bạc…

Cứ thế, tiếng “phụ đồng cờ bạc” vang vọng bổng trầm khắp mấy khu phố quanh chợ, khách vãng lai, dân chúng đổ xô cả lại, nháy mắt đã thành một hàng rào bao quanh cỗ kiệu sơn son thếp vàng, cảnh tượng náo nhiệt hết sức.

Võ Minh Thần lững thững tiến ngựa lại bên chợ, đứng ngoài hàng rào người dòm vào, đã thấy tên hồ lỳ đêm nào cùng đám “đàn em” trải chiếu hoa tươm tất đang khệ nệ mang các “đồ nghề” ra bày sẵn một góc. Trong mớ “đồ nghề” cờ bạc, Võ để ý nhận ra ngay bộ “xóc đĩa” gia truyền, chàng đã có dịp chơi qua.

Thiên hạ kéo tới đông như kiến, dân có máu mê chưa chi đã đỏ mặt tía tai, nhào vào, chen lấn, bu quanh chiếu bạc mat dòm hau háu như “đồng thuộc”. Bỗng bức rèm trước kiệu vén lên chút, bộ đồ xóc đĩa nhảy tót ra chiếu bạc. Và cứ thế nhảy lên, nhảy xuống, xóc rền như có bàn tay nhà nghề xóc vậy.

Nhiều kẻ kêu “úy” tròn xoe mắt, keu “ma xó”. Tiếng xóc phát âm rền trầm bổng thánh thót như tiếng đàn chai làm ai nấy nghiêng tai ra chiều thích chí. Bỗng có kẻ kêu tướng:

– Ôi chao! Lắc ngọt xóc hay, Đổ Bác Thần làm cái, đánh một canh mất nghiệp cũng sướng.

Lại có tiếng nói lờn giữa đám đông:

– Đánh sao lại ông thần Đổ Bác? Chơi với “vua cờ bạc” mất cơ mất nghiệp, bán vợ đợ con chết không kịp ngáp!

– Câm mồm! Không chơi cút đi, nhân tâm tùy sở thích, Đổ Bác Thần đánh cao không bịp, chơi ế canh chết cũng đáng đời, cái xướng!

Canh bạc vụt trở nên nóng hổi, bát đĩa xóc rền, tiền ra như nước, bạc đốt như tiền.

Võ Minh Thần đứng ngoài dòm vào trong kiệu tối mờ chẳng thấy bóng Đổ Bac Thần đâu cả! Vốn không có máu mê chàng định quay đi, chợt nghe tiếng gọi lớn:

– Ê! Vào chơi mấy tiếng lấy may! Phải bà con tới biệt thự Tổng đốc Hoàng không? Còn sớm chán! Vào làm canh đã! Chà! Thái giám Ả Rập tới kia nữa! Hồ lỳ đâu, mời khách vào mau! Giảng cho khách biết qua chẵn lẻ.

Minh Thần ngoảnh đầu trông lại, thấy hai, ba toán lạ đi ngựa qua, có một toán mặc toàn y phục trắng lòa xòa, đầu chít khăn trắng trùm ngang mặt, nhác trông, biết ngay dân Ả Rập từ miền sa mạc Trung Đông tới. Võ còn đang ngạc nhiên chưa biết đám người Ả Rập này sang Việt Nam làm gì lại có mặt tại Cha Pa này, bỗng thấy một lũ hồ lỳ chạy ra đón mời. Lạ thay! Chẳng biết chúng rủ rê cách nào, mà cả mấy đám đều dừng ngựa lại, mấy viên trưởng đoàn hăm hở nhảy luôn vào đám bạc.

Bỗng nghe gã trưởng đoàn Ả Rập cất tiếng hỏi bằng tiếng Tây:

– Thần Đổ Bác Tiên sinh đấy ư? Thái giám Ả Rập vẫn nghe danh lão tiên sinh tận bên Hồng Hải, xin có lời chào tiên sinh! Chẳng hay tiên sinh có thấy rõ “ngài” còn ở trong đó chăng?

– Ha ha! Còn chứ! Không những thế, y còn là tri kỷ của lão mỗ nữa, cứchơi đi lao mỗ cũng tới đó mà! Lão mỗ có thể đưa thái giám vào cổng hậu như bỡn à!

Hồ lỳ dẹp chỗ, cả mấy đám xắn tay áo, nhập cuộc, Võ Minh Thần đứng xế bên gốc cây không khỏi buồn cười thói máu mê của dân cờ bạc.

Chàng đang định bỏ đi, bỗng lại nghe chiêng trống vang rền, loa kêu inh ỏi, lẫn tiếng vó câu rầm rập trẩy tới. Vội ngoảnh trông lại đã thấy một đoàn nhân mã vùn vụt đi lại, cờ quạt tàn vàng, tàn tía, hiệu kỳ phất phới, ngay đầu quân có hai bóng đi kheo cao lênh khênh, bắc loa dẹp đường, giữa có một tên vạm vỡ cưỡi ngựa trùm đỏ chót một cây cờ lớn, lá bằng tấm chiếu lớn, đỏ rực, nổi bật mấy chữ “Bá Diện Thánh quân. Đông Âm Bá chủ”

Giật mình, Võ Minh Thần toan lẩn mặt đi, nhưng sực nhớ mình đã hóa trang, nên cứ đứng yên, ngạc nhiên hết sức:

– Kìa! Bá Diện Bá Âm sao cũng tới trấn này. Tiền hô hậu ủng, tàn vàng tàn tía nghênh ngang kéo vào tận Cha Pa không coi lính nhà nước ra chi. Ma Quân chắc có việc chi cần kíp lắm đây, không khéo đổ máu như chơi bây giờ.

Nói chưa dứt đoàn nhân mã y phục cổ kim hỗn hợp trẩy tới ngang đám bạc bỗng nghe tiếng loa rền, từ dưới lão Tửu Chúa Điện Tiền Chỉ huy đã vọt ngựa lên, hét đám đông dạt sang bên, làm ai nấy xôn xao, có kẻ thấy cờ hiệu kêu ré lên, ù té chạy. Có tiếng Đổ Bác Thần quát lớn, chợt một cỗ càng lớn xẹt lên, do mấy cô gái xiêm y sặc sỡ khiêng, cỗ càng dừng xế ngoài chiếu bạc, hờ hờ câm nín. Đám bạc vụt im. Có tiếng “quy lát” lên cành cạch!

Canh bạc đang vui, tiền giấy, bạc “xòe”, “hào chỉ”, “hào ván”, “xanh căng”, xu đồng đặt từng đống, con bạc nghe ồn ào nhất loạt trông ra, đã thấy đoàn quân mã cổ kim hỗn hợp đứng im phăng phắc, cỗ cáng đậu lù lù sát sau lưng con bạc.

Con bạc, dân chầu rìa xôn xao, hình như có nhiều kẻ biết tiếng “con ma trăm giọng” Nhiều người chực đứng sổ dậy sợ chết lây. Giữa cảnh im rợn bỗng nghe trong kiệu có tiếng Đổ Bác Thần quát lớn:

– A! Bá Âm Diện bữa nay cũng tới Cha Pa! Tìm gỡ canh bạc năm nọ đấy chứ? Hồ lỳ đâu? Dọn chỗ cho “khách sộp”. Cả làng cứ ngồi chơi như thường! Chơi sòng Đổ Bác Thần còn chắc hơn chơi sòng có đóng thuế Pa Kha.

Tiếng lão vang âm góc phố, im mấy khắc, chợt có tiếng trong cáng gầm phát ra đủ trăm giọng đổi thay nhiều thổ ngữ Tây, Tàu, Kinh, Thổ, Mèo, Nhắng, Phong Kha v. v…

– Chưa có thì giờ đánh bạc, Thánh Quân đến Cha Pa có việc cần kíp, bóng cờ lọng biết có ma cờ bạc mở sòng góc chợ, Thánh Quân tới không thừa thì giờ như ma cờ bạc! Ta muốn hỏi một việc.

Tiếng trong kiệu cười sằng sặc:

– Cứ hỏi! Ta biết ma trăm giọng muốn hỏi điều gì rồi, nhưng lỗ tai ta còn rảnh, sẵn lòng nghe, còn đáp lại là chuyện khác!

Có tiếng lạnh khô trong cáng tiếp theo tiếng thở phì đến bực:

– Ta được tin “y” tới!

– Không chơi kéo tới à! Ma trăm giọng muốn phá sòng?

Tiếng trong cáng gầm cười ré lên làm con bạc quanh đấy chói tai nhức óc phải bịt vội lỗ tai.

– Phá sòng nhà ngươi làm gì? Thánh Quân không làm nghề bat lương, ta muốn hỏi thăm nhà ngươi đôi điều được chứ? Vùng sơn trấn nghỉ mát này phải chăng?

Võ Minh Thần nghe tiếng “y” không khỏi nhột lòng, ngờ “y” ám chỉ mình, chợt nghe trong kiệu vọng ra “đúng đó”. Tiếng trong cáng lai hét chói tai.

– Lại có tin “y” hiện ơ biệt thự Tổng đốc Hoàng gia, đúng chăng?

– Đúng!

-À! Hay lắm! Nhưng giờ phút này “y” còn ở đó chăng? Hay đã bỏ đi!

-À! Chuyện đó muốn rõ thực hư, chơi một canh, khắc biết! Tiếng Bá Âm vùng hét:

– Thánh Quân bận gấp, thì giờ đâu đánh bạc? “Y” còn đấy không? Biệt thự chỗ nào?

– A! Đánh một canh khắc biết! Cam đoan không sai! Chiếc cáng bỗng vọt lên cao, hạ xuống, tiếng hét gai gai:

– Không cần “ma cờ bạc”, ta đi tìm “y”!

– Ha ha! Nhớ! “Ma trăm giọng” mi còn nợ ta mấy câu hỏi đó! Chiếc cáng vọt ra đường, loa dậy, trống rống, chiêng khua, kèn Tây dập dình, lẫn tiếng “bát âm” véo von, đoàn quân mã cổ quái trẩy đi như gió cuốn, nháy mắt bóng tàn tán đã chìm khuất cuối phố.

Minh Thần càng lấy làm lạ thắc mắc nghĩ thầm:

– “Nhân vật kia” là ai mà thiên hạ lắm đám đổ tới gặp thế này, cả Đông Âm quái nữa! Chắc có chuyện chi lạ lắm đây! Nhân đang rỗi, có lẽ mình thử lần tới xem sao?

Bèn mặc đám bạc đấy, chàng giục ngựa ra ngoài tiến đến một quán khách trú xế tít bên kia chợ, vào ăn uống cho no rồi sẽ liệu tính. Uống dứt tuần rượu, Võ kéo tửu bảo hỏi nhỏ:

– Này chú! Bữa nay có ông quan nào về Cha Pa mà lắm kẻ đi đón thế?

Thống sứ hay toàn quyền?

Tửu bảo lắc đầu trợn mắt:

– Ôi chao! Có biết ai đâu! Ngộ chỉ nghe người ta bảo cái “ngài” này còn khó gặp hơn toàn quyền à! Minh Thần lại hỏi thăm khu biệt thự Tổng đốc Hoàng gia, đoạn cứ vừa ăn vừa nghĩ ngợi liên miên.

Xong chàng lên ngựa, theo lời tửu bảo, lập tức đi kiếm khu đặc biệt thuộc họ Hoàng Gia. Lúc này, trời đã ngót bốn giờ chiều. Qua ngang chợ mới hay sòng bạc Đổ Bác Thần đã tan hồi nào rồi, bọn người Ả Rập, Tây cuốn thừng cũng đâu mất.

Chàng tặc lưỡi ruổi ngựa về hướng xế Nam trấn. Ra khỏi Cha Pa chàng bèn tìm tới đến con sông dừng đón khách qua lại hỏi thăm. Con sông này từ mạn núi Tây Phàn chảy qua Cha Pa xuống Mường Ba, rồi đổ vào sông Hồng, khúc giữa Lào Kay Phố Lu.

Cảnh trí đẹp hết sức, Fa Si Phan sừng sững giữa trời, sông rừng thao thiết, nắng xế phương Tây, rải rác quanh vùng đồi chập trùng bóng nhà nghỉ mát nhà Kinh trồng tỉa rau cải tốt tươi. Cha Pa khí hậu tốt vẫn là nơi sản xuất các hạt giống bán khắp đất Bắc.

Chợt đến một khu trang sầm uất, có tòa nhà khá nguy nga đồ sộ, sừng sững lưng đồi, dưới bãi cỏ, lùm cây, lo nhô đầy người ngựa, cờ quạt, tàn lọng, coi như đám hội.

Minh Thần dừng ngựa xa chút, chiếu ống dòm quan sát, lẩm bẩm:

– Có lẽ biệt thự Tổng đốc họ Hoàng kia rồi! Quái! Thiên hạ các nơi đổ xôvề tụ tập trước biệt thự làm gì đây? Coi bóng tàn lọng, có cả Bá Diện Ma Quân, Đổ Bác Thần đều có mặt. Mình phải lại coi xem sao!

Bèn sửa lại mặt nạ, râu ria, dấu kín cả súng cối, đóng vai một lão Thổ lững thững giục ngựa tới.

Đám đông tụ tập dưới chân đồi, chỗ này một bọn, chỗ kia một đám tụm năm tụm ba, chỉ trỏ, dòm cả lên tòa nhà đồ sộ, ngựa buộc rải rác dưới gốc cây, cũng chẳng ai buồn để ý tới. Minh Thần trong lốt hóa trang cả mừng, chàng trai cứ lóc cóc tiến thẳng tới, xuống ngựa dắt đi quanh một vòng quan sát. Mới hay mỗi bọn đều đứng riêng một chỗ, và hầu hết đều có ngựa thồ vật gì, trên lưng phủ gấm vóc thổ cẩm, hình như là đồ lễ vật thì phải. Nhìn qua, phần đông là khách phương xa tới, y phục lạ mắt.

Bọn thái giám Ả Rập đứng một chỗ, bọn “Tây cuốn thừng” một chỗ, lại có mấy bọn lạ nữa. Tầu, Mán, Kinh lố nhố, trông qua sắc phục, cử chỉ, cũng đoán sơ được bọn này toàn giới quan chức tùy tòng cho các nhân vật quyền uy các xứ cõi ngoài tới. Cũng có kẻ đứng riêng rẽ một hai người, tuy đông, nhưng hầu hết đều nói nhỏ chừng như không dám khuấy động bầu không khí yên tĩnh quanh khu trang trại.

Minh Thần dắt ngựa đi qua, quả nhiên đã thấy có kiệu của lão Thần Đổ Bác đặt dưới tàn cây còn thủ hạ lão chiếm một khoảng đất khá rộng, mở sòng, cờ quạt tàn lọng bao quanh, đám đông chờ đợi buồn bã có lắm tay máu mê sà vào chiếu bạc. Xế gần đấy lại có đám nhân mã của Bá Diện dàn oai vệ, nhưng chẳng thấy bóng tàn tía cáng gấm của Ma Quân trăm giọng đâu.

Minh Thần bèn nhìn lên đồi, lại thấy bóng người ngựa, tàn tán lố nhố, nhưng không đông mấy. Đám này đứng tụ cả ngoài cổng biệt thự, một cái cổng xây khá lớn, hai tầng hoa Tigôn mọc đầy.

– À có lẽ bọn trưởng đoàn, bọn chủ trên kia, để thủ hạ lễ vật dưới này.

Minh Thần bèn cho ngựa lên đồi, nhằm phía cổng tiến tơi. Bỗng nghe tiếng quát giật:

– Này lão Thổ kia đi đâu? Võ nhìn lại, thấy ba, bốn gã hùng hổ từ phía cổng xây xốc tới, nhìn chàng như muốn gây sự Trong bọn có cả gã dữ tợn gặp dưới Lai Châu.

Gã này đi cạnh một gã trung niên, coi biết ngay tay tướng Thổ phỉ biên giới. Ngó quanh thấy họ đều xuống ngựa cả, Võ cũng xuống ngựa bảo:

– Mỗ lão lên biệt thự!

– Làm gì? Hay cũng yết kiến “ngài”? Chẳng biết “ngài” là cái quái chi, Võ cũng đáp càn:

– Chính thế! Gã dữ lừ đừ:

– Thầy à! Nên nhớ nhà nị đến sau à, hàng thứ mười, không được lộn xộn tới cổng à! Chỗ của bọn ngộ à!

Minh Thần biết y tranh chỗ, gật bảo:

– Được! Nhường các vị cứ yết kiến ngài đi, còn thừa đến ngộ à! Bọn này yên trí, mới chịu quay vào. Minh Thần lững thững men lại gần cổng, quả nhiên bọn cầm đầu đứng đợi cả ngoài cánh cổng sắt, có cả cáng Bá Diện Ma Quân nữa. Cả lũ dòm nhau muốn nảy lửa, nhưng không ai gây sự, chừng muốn đợi yết kiến “ngài”. Trong cổng có lính gác, qua sân, tia mắt nhìn vào tòa nhà, thấy vắng lặng hết sức.

Chợt nghe trong cáng có tiếng Bá Diện hỏi vọng vào:

– Chú quyền! “Ngài” sắp dậy chưa?

Có lẽ chưa khi nào Võ nghe Ma Quân hỏi êm đến thế, tuy tiếng vẫn chói tai. Chú lính gác nhăn mặt, bịt vội tai, kêu:

– Ôi chao! Điếc mất! Ai biết “ngài” đâu, nghe nói “ngài” có khi ngủ hai, ba ngày mà!

Võ Minh Thần đứng gần cổng nghe tỏ lời Bá Diện Ma Quân, càng thêm sửng sốt, bất giác đưa mắt dòm quanh, nghĩ thầm:

– Ma Quân trăm mặt xưa nay vẫn coi thiên hạ bằng nửa con mắt, đi đâu cũng có đủ tàn vàng tán tía, tiếm dụng nghi vệ thien tử, bất chấp cả Nhà nước, nay sao lại chịu khó đứng chầu chực ngoài cổng biệt thự viên Tổng Đốc họ Hoàng này, nói với lính gác cũng đầy vẻ khiêm tốn… lạ dữ à! Nhân vật “ngài” kia là ai mà Bá Diện Bá Âm, lãnh sự Ả Rập, đại vương thổ phỉ, v. v… toàn hạng “gớm” cả đều tỏ vẻ kính trọng quá lẽ thế? Tưởng toàn quyền, Thống sứ, vua chúa cũng chẳng khiến họ chầu chực lễ phép vậy?

Càng nghĩ chàng trai càng bị óc tò mò kích thích cực độ, bèn dắt ngựa tiến lại gần khu cổng sắt, nghển cổ dòm vào trong. Qua lối sải vườn hoa khá rộng bên trong tòa biệt thự hai tầng vẫn thấy im lặng như tờ, không một tiếng động, chẳng khác gì nhà hoang. Lâu lắm mới thấy có bóng một người mặc quan áo trắng từ dưới nhà ngang bưng khay trà lên căn nhà chính giữa.

– Hầy à! “Ngài” đã dậy rồi! Bồi bếp đem nước lên…

– Ngài “nhậm xà” với quan Tổng đốc à? Thiên hạ chen lấn nhau, rút cả viễn kính dòm vào, có mấy kẻ nhảy vọt lên tàng cây ngoài cổng nhìn cho rõ, chỉ nhác qua thân pháp cũng biết toàn tay có hạng trong giang hồ. Minh Thần chợt để ý thấy một người Tầu trạc bốn mươi nhăm, râu dài, thưa, mặc áo xường xám đứng tựa trụ cong đợi không nói nửa lời, vẻ kiên nhẫn hết sức, và cũng không rời trụ cổng chừng sợ thiên hạ chiếm mất chỗ. Chàng trai bèn lại gần y, cúi đầu chào hỏi nhỏ:

– Sếnh sáng cũng đợi “ngài”?

Người Tầu lạnh lùng:

– Không đợi đứng đây làm gì? Minh Thần nhe răng cười thì thào:

– Sao sếnh sáng không kiếm cách… vào ngõ hậu hơn không? Người Tầu nhìn Minh Thần, cười nhạt:

– Lũ đầu ngốc! Ngộ khôn, tụi kia dại? Hầy! Cả lũ lén vào cửa hậu, để đánh nhau dành chỗ, làm ồn kinh động đến tai “ngài”? Hầy! Muốn chọc giận “ngài”?

Minh Thần chưa kịp nói thêm, bỗng có hai, ba bàn tay níu áo chàng lôi giật ra, hét:

– Đến sau định dành chỗ trước?

Minh Thần ngoảnh trông lại, thấy ba bốn đám gườm gườm mắt nhìn chàng như chực gây sự. Chàng vội xua tay dùng tiếng Thổ, Tầu nói luôn:

– Không! Không! Lão đâu có chực yết kiến mà dành chỗ? Lão đi qua, thấy đông, lên coi chơi mà!

– À! Vậy được! Tiền đáo tiền nhập, Bá Diện Đông Âm còn vào hàng thứ ba.

Minh Thần dắt ngựa ra đứng tít ngoài, đưa mắt nhìn cỗ cáng Đông Âm. Cáng bất động, quanh cáng có một đám gái hầu đang đứng vây tứ phía, đội khá nhiều lễ vật, nhất là các vò rượu lớn ngoài có dán giấy hồng điều đề tửu loại. Các đám khác cũng đều có tòng nhân mang lễ vật, nhưng phần nhiều đều là rượu, còn các món khác còn trên lưng ngựa túc trực dưới chân đồi.

Chừng mười lăm phút sau, bỗng nghe tiếng trong cáng Đông Âm Bá Diện phát ra:

– Này các ngươi! Chắc ngài uống xong tuần trà rồi, ta xin vào yết kiến, các ngươi nghĩ sao?

Chúng nhân nhất loạt tán đồng:

– Bá Âm tiếng tốt giọng hay, thay mặt lên tiếng đi! Trời chiều rồi! Trong cáng có tiếng vọng vào cổng vừa đủ nghe, giọng đàn bà thỏ thẻ:

– Chú quyền! Vào trình “ngài”, có khách thập phương yết kiến dâng lễ vật!

Chú lính gác đứng trong lắc đầu:

– Việc đó đâu phải của lính gác! Quan tổng đốc đã truyền. Vút vút, từ trong cáng gầm chợt bay ra mấy lá vàng rực lướt qua kẽ song sắt đậu lơ lửng trước mặt chú lính. Hai lá vàng chỉ hơi chao động, nguyên hai lạng vàng lá.

– Đãi chú đó! Chú lính trợn mắt dòm, vừa kinh dị thấy hai lá vàng đặc lơ lửng trước mặt như ma xó cầm, lạ vì lóa mắt vì màu vàng sáng chói ánh mặt trời, chú lính thò luôn tay nhón bỏ vào túi, cầm dùi gõ kiểng liền. Đốc gác chạy ra, chú lính rút lá vàng toan đưa cho y, bỗng lại có hai lá nữa bay vào túi “sơ mi” đốc gác. Chú lính thì thào, đốc gác nhe răng, chạy vụt vào trong.

Nửa phút sau, đã thấy y chạy ra, nói vọng:

– “Ngài” đang uống trà với quan Tổng đốc! “Ngài” bảo trưa mai ngài mới rảnh. Chúng nhân xôn xao, một kẻ hô “Ta cứ vào đi”, kẻ khác quát nhỏ “Chớ vào! Vào ngài không tiếp cũng vô ích”.

Đốc gác rút luôn vào, như sợ bị đòi lại mấy lá vàng đút.

Bỗng trong cáng có tiếng Bá Âm cất lên, vang vong khắp bằng hàng trăm thứ giọng:

– Bá Diện Đông Âm thay mặt khách tứ xứ xin đạo đạt lên bậc hiền triết đại danh gia bác vật học thông kim bác cổ lời thỉnh cầu khẩn thiết xin được cung kính dâng lễ mọn ra mắt danh gia bác vật học giang hồ, tỏ lòng ngưỡng mộ!

Minh Thần nghe tiếng Đông Âm chói chang tấu lên, nghe hết sức trịnh trọng, lại đầy vẻ văn hoa, khác hẳn giọng Ma Quân thường dùng, khiến chàng không khỏi buồn cười, cho là lạ đời hết sức. Nhưng bên trong vẫn im lặng như tờ. Đông Âm lại nói lớn:

– Khách tứ xứ ngàn dặm đến phương Nam lòng thành ao ước được diện kiến bậc danh gia bác vật, cầu sương điếm cỏ, nghĩa khí dậy giang hồ, mới tìm được nơi danh giá ngự mắt, tấm lòng kính mộ tưởng động đến thiên cung, dám xin bậc bác vật học thông kim khác cổ quán thế giang hồ mở lòng thu nhận lễ vật cho khách tứ xứ được vào yết kiến.

Im ngót phút, bỗng từ trong trang có tiếng vọng ra, âm trầm kỳ dị, nghe như đứng ngay trong cổng nói ra:

– Ôi chao! Lũ điên khùng nào lại kéo đến đây nói lảm nhảm thế này? Đem lễ vật tới làm gì? Làm gì có nhà chứa lễ vật? Ôi chao! Đem lễ vật tới, tất có đieu cầu, ta còn có gì giúp nổi chúng nhân? Lầm nữa rồi!

Đông Âm nói vọng:

– Lòng thành ước thấy mặt danh gia là mãn nguyện rồi, xin bậc bác vật học mở lòng thâu nạp, nếu không, chúng nhân xin cắm trại ngoài này, đợi hết tuần trăng mùa hạ cũng đợi.

Lại nghe tiếng than:

– Ôi! Nghe tiếng đúng “con ma trăm giọng rồi”! Bá Diện nhà ngươi lại cầm đầu cho lũ giặc ám ta. Bận! Nói thực ta có hẹn lên núi đánh cờ, trưa mai mới gặp mặt các ngươi được.

Chúng nhân nhao nhao, lão có hiệu Đại Thái Giám Ả Rập vùng nói lớn:

– Xin “ngài bác học đại đức đại tài thông minh quán thế Đông Tây kim cổ vô song”, mở lượng dung nạp! Kẻ thái giám già yếu này vâng mệnh Hoàng đế Ả Rập Séoud tận miền Hồng Hải La Mecque vượt đại dương sang tận phương Nam này, cả sáu tháng trường trôi nổi lang thang tìm kiếm mới tới được cổng dinh thự mùa hè này, dám xin “ngài” thương tưởng lễ vật này, nếu chẳng được thâu nhận, chẳng những đầu kẻ già này bị chặt mà cả nhà cũng mắc tội lây.

Lão vừa dứt lại đến lão trưởng đoàn tựa “Tây cuốn thừng” nghển cổ nói vọng luôn:

– Lãnh sự Ai Cập này vâng mệnh Hoàng đế Farouk vượt biển tới dâng lễ ra mắt lên “ngài”, nếu không được gặp chắc toàn gia phải tội, thê nhi, tôn tử chẳng còn được bái Allah mỗi chiều…

Cứ thế, mỗi đám thi nhau lên tiếng so phần khẩn thiết, khiến Minh Thần đứng nghe chẳng hiểu bọn họ xin vào yết kiến co chi khẩn thiết. Cứ nghe cách xưng hô, xem ra “ngài” kia cũng chẳng phải Toàn quyền, thống sứ…

Sực nghe trong trang có tiếng vọng ra không già, cũng chẳng trẻ:

– Ôi thôi! Các người hại tên sống vô gia cư, tử vô địa táng, ăn cơm đầu ghế, uống nước sông, ngủ nhà thổ này rồi! Ta cũng chẳng ưa chi Hoàng Đế, Đại Vương, Lãnh chúa, Ma đầu bán quỷ bán ma, nửa người, nửa quái, nhưng thấy chết là ta tỉnh rồi, vậy ta gặp các ngươi, nhưng phải trưa mai! Giờ đi đi!

Chúng nhân nhao nhao, không chịu đi:

– Cứ đợi! Ngài ra là ta đón đường! Cả bọn đang bàn nhau, bỗng thấy trong trang khật khưỡng đi ra một bóng người. Y có vẻ say rượu, mặc áo dài trắng, quần trắng, đội mũ trang, nhầu nát, lối quần áo học trò đương thời, tay chống cái ô, vai đeo mấy bầu rượu lớn, coi lôi thôi lếch thếch, mặt mày lem luốc, trông còn trẻ hết sức.

Y đi thẳng ra cổng, chú lính gác hỏi:

– Cậu đi đâu đấy? Chàng áo trắng lè nhè:

– Đi mua rượu cho “ngài”! Mở cổng dùm!

Chú lính ra mở cửa. Chàng áo trắng xách ô lách ra ngoài. Chúng nhân xúm lại đón đường hỏi rối rít:

– Câu đi đâu đây?

– Mua rượu cho “ngài”! Nhà Tổng đốc hết rượu! Lập tức cả mấy đám nhao nhao:

– Khỏi mua! Đây có rượu ngon nhất thiên hạ! Cậu đem về “ngài” uống thử!

Nhiều người mở túi dí miệng hũ vào mũi chàng ta, chàng trai hít, chép miệng lè nhè:

– Ngon! Nhưng không lấy được! Ngài sai mua rượu!

– Thì cậu cứ cầm tạm mấy vò nói là mua vậy! Cậu biết uống không?

– Ôi! Hầu “ngài” lại không biết uống! Có mà điên! Ngày nào cũng uống trộm!

– Ngài sắp ra chưa? Này cậu, cầm lấy!

– Uống xong là đi!Cả đám chen nhau đưa rượu, lấy lòng chú tòng nhân, chú này không nhận, bọn kia dúi vào tay, chàng ta ngửi hơi thơm, đâm thèm, dòm từng đám, đỡ luôn mấy hũ. Chợt một bọn hai ba tên Tầu dữ tợn xách rượu xông vào dúi vào tay chàng áo trắng, bỗng một tên kêu “úy”. Minh Thần đưa mắt dòm vào, bỗng ngạc nhiên nhận ra gã dữ tợn vừa kêu không ai khác chính là gã tướng Thổ phỉ đã gặp dưới Lai Châu, còn chàng áo trắng lè nhè chính người say rượu khùng dở đã bị y quất mấy roi.

Gã Thổ phỉ này trợn tròn mắt dòm chàng áo trắng lem luốc, chàng áo trắng mắt lim dim ngà ngà ôm mấy hũ rượu chợt ngó gã dữ tợn, lè nhè:

– À đã gặp chú râu xồm này dưới Lai Châu, quất mấy roi ngựa đau điếng người!

Dứt lời, cười hề hề, vọt đám đông, đi thẳng. Gã thổ phi chạy theo kêu, tay bứt râu lia lịa:

– Hầy à! Ngộ nóng làm càn, cậu tiểu đồng không giận ngộ!

– Bỏ qua! Bỏ qua! Để thì giờ uống rượu. Vừa nói, anh chàng vừa đi tuốt xuống đồi.

Đám đông vẫn chen chúc đứng ngoài cổng đợi. Minh Thần dòm theo nghĩ thầm:

– À anh chàng này là tòng nhân “ngài” kia! Khật khùng coi bộ cũng tay ma men.

“Ngài” kia là nhân vật nào, lại được thiên hạ nô nức keo tới xin gặp? Giờ họ tụ cả ngoài cổng, tại sao không lén vào biệt thự dòm mặt xem sao? Nghĩ làm liền, chàng trai bèn dắt ngựa xuống đồi, kiếm bụi kín buộc ngựa, đoạn đeo “sắc” lẫn về nẻo sau trang, thấy vắng, nhảy luon vào. Phía sau tòa nhà họ Hoàng cây cối um tùm, Võ không khó khăn mấy vượt vào tít trong, nháy mắt đã lần lên tầng trên, theo cầu thang xuống nhà dưới, thấy hai ba tên gia nhân, thị nữ đang hầu nước dưới phòng khách, chang bèn men, dòm xuống không khỏi ngạc nhiên thấy một người trạc ngũ tuần đang ngồi trên sập gụ uống trà, chừng chủ nhân biệt thự nghỉ mát, tổng đốc họ Hoàng, nhưng chẳng thấy nhân vật nào ngồi đối ẩm.

Dòm quanh vẫn chẳng thấy bóng nào khác, ngoài bọn gia nhân, trước mặt viên tổng đốc, chiếc ấm song ẩm Thế Đức, gan gà còn bốc khói, cỗ chén tròn quít bốn chiếc, hai chiếc còn úp nguyên thêm một chiếc đặt ngửa trong đĩa, chứng tỏ vừa có người đối ẩm với ông ta. Đoán nhân vật “ngài” kia có lẽ chạy đâu đây, Võ Minh Thần bèn lẩn đi khắp khu trang, cũng chẳng thấy ai khác. Càng lạ, chàng lần tới cầu thang dòm xuống phòng khách, chợt thấy viên Tổng đốc buông chén trà đứng dậy, bảo chú quản gia đứng ngoài thềm:

– Ta lên xem sách, nếu bọn ngoài kia có hỏi, bọn mi bảo “tiên sinh” hẹn trưa mai mới rảnh, mi liệu khuyên họ cứ ra Cha Pa nghỉ ngơi, khỏi phải mất công chầu chực!

– Dạ! Chú quản gia vào dọn bộ đồ trà, viên Tổng đốc lững thững lên thẳng cầu thang, Võ Minh Thần lật đật định rút lối hành lang trên, nhưng chợt đầu óc lóe tia sáng, nghĩ thầm:

– Tại sao mình không thừa cơ hội vắng vẻ hỏi thăm viên tổng đốc họ Hoàng kia xem nhân vật kia đâu và y là ai mà thiên hạ tứ xứ đổ xô tìm chầu chực xin yết kiến, biết đâu chẳng có điều hữu ích?

Nghĩ làm liền, Võ dùng luôn thuật ẩn thân nép một xó, đợi viên Tổng đốc đi qua, bèn theo sát sau lưng vào phòng riêng. Đợi ông ta khép cửa đâu đấy, chàng mới dịu dàng lên tiếng:

– Kính chào quan Tổng đốc! Ngài đừng ngại, lão chỉ muốn hỏi thăm ngài một hai điều… nhỏ nhặt thôi, chẳng có ác ý gì đâu!

Viên Tổng đốc giật mình ngoảnh trông lại, quát khẽ:

– Ai? Ai đó?

– Quan Tổng đốc chớ nói to, bọn Ma Quân Bá Diện kéo vào quấy rầy, làm náo động như chơi!

Viên Tổng đốc dòm quanh, lại một phen giật mình, thấy đám sương mờ tan dần hiện ra một lão Thổ mặt lạnh như xác chết. Nhưng vốn tay có đởm lược, ông ta chỉ kêu “ồ” rồi đứng im ngó sững. Minh Thần dịu dàng dùng tiếng Kinh nói luôn, sau khi nghiêng mình thi lễ:

– Lão làm rộn ngài một hai phút, mong ngài bỏ qua. Lão muốn hỏi vị thượng khách của ngài đâu?

Viên Tổng đốc có vẻ yên lòng, gật gù:

– À! Ông lão hỏi vị đó! Ông lão muốn gặp? Minh Thần thành thực lắc đầu:

– Thưa không! Lão chỉ tình cờ qua đây, thấy thiên hạ kéo tới chầu chực, đem lễ vật dâng xin yết kiến vị thượng khách đó nên lão lấy làm lạ đó thôi! Ngài có thể cho biết?

Viên Tổng đốc ngó đăm đăm, thoáng vẻ do dự, cười bảo:

– Nếu không cần gặp, ông lão hỏi chi cho tốn công? Vị khách này không thích ai biết ông ta! Không hiểu sao thiên hạ lại biết hành tung kéo tới đông thế?

Minh Thần lễ độ:

– Chính vì thế lão mới tò mò muốn biết! Nhân vật đó là ai mà hạng như Đông Âm Bá Diện cũng chịu khó chầu chực xin gặp! Tưởng Toàn quyền, Thống sứ cũng không làm y phải hạ mình cầu khẩn đến thế?

Viên Tổng đốc có vẻ có thiện cảm với lão Thổ mặt lạnh cổ quái, ông ta chợt cười hỏi Võ:

– Ông lão vừa giờ có gặp người áo trắng lôi thôi lếch thếch ra cổng chứ?

– Thưa có! Chú ta bảo đi mua rượu cho chủ! Chú ta xưng tiểu đồng, lúc nào cũng say nhè, khật khùng như điên! Chính lão đã gặp dưới Lai Châu. Viên tổng đốc chợt vuốt râu cười, mắt thoáng nét ranh mãnh:

– Gớm thật! Cả thiên hạ bị lừa! Tiểu đồng gì đâu! Cũng hơn hai mươi tuổirồi đó. Tiên sinh phóng dật, tính chỉ thích rượu thơ, chu du thiên hạ, bất chấp thế sự, có khi bị quân vô lại đánh đập cũng mặc! Kỳ quái!

Minh Thần ngơ ngác:

– À, chính lão đã thấy chú ta bị đánh. Nhưng chẳng hay vị chủ chú ta đâu? Nhân vật thượng khách của ngài?

Vị Tổng đốc dang tay như phân trần:

– “Ngài” nào nữa? Thì chính ông ta đó còn ai nữa? Minh Thần giật mình ngơ ngác:

– Ông ta… nhân vật thượng khách của ngài là người áo trắng say nhè đó?

Nhân vật thiên hạ ngoài kia đang chầu chực?

Gật đầu, viên Tổng đốc họ Hoàng cười tủm:

– Chính thế! Tiên sinh tính rất lạ, bữa nay còn đỡ say, ăn mặc chỉnh tề đó!

Minh Thần kêu “ồ” kinh ngạc hết sức, không thể nào ngờ nổi nhân vật được đám đông quái nhân khét tiếng như Đông Âm chầu chực xin yết kiến lại là chú say nhè khật khùng lem luốc từng bị gã Thổ phỉ quất cho mấy roi nên thân! Mãi mươi khắc, chàng mới lẩm bẩm:

– Thưa quan Tổng đốc, ngài không nói đùa chứ? Họ Hoàng mỉm cười:

– Ông lão ngạc nhiên? À có lẽ ai cũng thế! Vì tiên sinh không mấy khi chịu gặp mặt ai, trừ một vài bạn quen!

Minh Thần tư tốn:

– Thưa, chẳng hay quí tính phương danh tiên sinh là gì?

– Tên thực chẳng ai biết, người ta thường kêu Đông Tửu.

Hai tiếng “Đông Tửu” như nhát búa bổ vào đầu óc Minh Thần, làm chàng buột miệng kêu sửng sốt:

– Đông Tửu? À Đông Tửu Lưu Linh, dị nhân vịnh Hạ Long, Bái Tử Long, nhân vật khét danh trong “Tứ hung tứ khoái” là Đông Tửu, Tây Sắc, Bắc Yên, Nam Đổ, thiên hạ tôn Đế Tửu Lưu Linh, nổi tiếng thần đồng, thông kim bác cổ, lắm ngón tài hoa, biết nhiều bí pháp?

Minh Thần sực nhớ lại lời Thần Nữ Phù Dung đã có lần khuyên chàng đi tìm Đông Tửu, mới có hy vọng khám phá được những chữ tượng hình trong vòng càn khôn. Chàng bỗng tiếc ngẩn ngơ, vì khi gặp được nhà bác vật học cổ quái này, thì vòng càn khôn đã mất! Đứng lặng mươi khắc, Minh Thần chợt nhớ chuyện ngày nào, đầu óc lóe tia hy vọng.

– À! Tuy vòng đã mất, nhưng trước ta có để Bạc Khao Lan, Nam Khấp, Tây Gầm chep chữ ruột vòng, Khao Lan chẳng may oan thác về tay Tây Sắc, chắc thân phụ nàng còn giữ, nếu gặp được có thể mượn ít ngày! À, bọn Đông Âm, Ả Rập, Trung Đông lần tới chầu chực có lẽ cũng để nhờ Đông Tửu về trí thông minh quán thế của ông ta đây! Nay Đông Tửu đã đánh lừa chúng nhân đi khỏi, chắc cũng chưa xa, mình cứ lẻn theo xem sao?

Nghĩ đoạn, bèn nghiêng mình chào cám ơn viên Tổng đốc, và mở cửa quăng mình ra ngả sau biệt thự lấy ngựa rượt theo người áo trắng. Vòng lại mặt tiền vẫn thấy bọn Đông Âm đứng chực ngoài cổng, sòng bạc Nam Đổ vẫn còn xóc rền, chàng trai bèn lại gần một gã giữ ngựa khẽ hỏi:

– Bác đứng đây, có thấy người áo trắng đeo bình rượu đi ngả nào? Gã mã phu đáp cộc lốc hai tiếng “lối kia”. Minh Thần theo tay trỏ, chạy luôn về hướng Cha Pa. Được một quãng vẫn chẳng thấy bóng áo trắng đâu, tới chỗ có hai ba đường quanh co ngang dọc, chàng đã toan đi thẳng hướng Cha

Pa, chợt gặp một chú Thổ gánh củi trong rừng ra bèn đón lại hỏi, chú trỏ ngược vào rừng:

– Có một cái ông say rượu vừa đi vừa hát mà! Cái ông áo trắng cho tôi uống một bát!

Cả mừng Võ giục ngựa đi miết cánh rừng thưa, quả nhiên đã thấy bóng gã áo trắng khật khùng đi đằng trước. Võ cứ lững thững đi sau, gã áo trắng vừa đi vừa uống rượu, ngâm vang, giọng sặc hơi men:

– Ha ha… cách tận bách bôi tửu, dữ nhĩ đồng tiêu vạn cổ sầu… Tiếng y âm vang trong rừng chiều, giọng say cảm khải bất cần thế sự. Xuyên ngang rẽ dọc, cứ thế y đi về hướng ngọn Tây Phàn cao nhất Đông Dương, tới chân núi, bỗng y mất hút. Cảnh hoang sơn tĩnh mịch, chỉ có tiếng gà rừng eo óc buồn tênh. Võ sục quanh, chẳng thấy y đâu, dòm lên, trùng trùng từng đợt nhấp nhô. Bỗng thoáng thấy có cái bóng trắng tít sườn núi cao, Minh Thần vội lấy ống dòm ra coi, thì ra chính y.

– Chà! Gớm thật, y đã lẻn dùng khinh công lên tít trên cao rồi! Trời chiều y còn lên hoang sơn này làm gì? Nổi trí tò mò, Minh Thần bèn đi vòng kiếm ngả lên núi. Quanh co giây lát, tìm ngay được lối đá gập ghềnh, chàng cứ thế lên mãi.

Lối đá quanh co khúc khuỷu áng chừng là lối các du khách thỉnh thoảng vẫn đi lên núi ngắm cảnh, vì rặng Tây Phàn trùng điệp rất lắm chỗ đẹp, dãy này lại gần Cha Pa nhưng hình như mùa nghỉ mát mới chớm chưa có người lên, cỏ mọc đầy kẽ đá. Ngựa đi rat khó. Võ bèn kiếm một cái hốc dấu ngựa, đoạn dùng thuật khinh thân, vượt lên. Thỉnh thoảng lại chiếu ống dòm quan sát, vẫn thấy bóng trắng đèo rượu, ẩn hiện tít trên như ma trơi.

Bỗng hết đường. Núi vẫn từng đợt trập trùng, cao tít, bóng trắng vẫn chập chờn làm Võ càng lấy làm lạ, chẳng hiểu y mò lên tít cao làm chi, xem chừng y định lên tận ngọn Tây Phàn ngửi trời, xưa nay ít nghe nói có ai lên tới ngọn. Minh Thần bèn vận sức nhẹ vượt lên nữa. Sức vượt đã mau, nhưng núi gập ghềnh hiểm trở, khó vượt. Võ lên được hai phần ba, thì mặt trời đã gục xuống rặng núi Tây, trên không, trăng thượng tuần vằng vặc.

Sương đêm, khí đá bốc mây mờ chăng triền dưới, triền trên, ngọn Tây Phàn bị mây mờ che phủ dần, khí lạnh bắt đầu tiết khắp triền đá. Minh Thần dừng chân lấy áo ấm mặc vào, nhân tiện mặc luôn áo giáp, vẫn thấy lạnh, phải vận sức nóng lên cho ấm.

Cuối cùng, Võ tới gần khu đỉnh, trông xuống vực thẳm sâu hút tít xa xa, ánh đèn thị trấn Cha Pa le lói trong sương như đốm ma chơi vẫn chưa thấy bóng trắng đâu cả. Nhưng dưới trăng, cảnh trí thần tiên kỳ ảo, hoa cỏ tàn cây tươi tốt gay cảm giác là lạ như lạc tới đỉnh Thiên Thai cách biệt bụi trần.

Võ nhìn quanh nghĩ thầm:

– Cứ theo lời Chúa soái Thập Vạn Đại Sơn, trước rặng Tây Phàn này vẫn có quân lạc thảo chiếm cứ, sau bị tan chẳng hiểu giờ có ai ẩn náu không? Đông Tửu mò lên chắc có chuyện chi đây, nếu y chỉ lên chơi chắc phải có người? Ta cứ thử lần quanh xem sao?

Bèn nương bóng cây cỏ hoa lá đi quanh khu triền đỉnh. Triền đỉnh rất rộng, ngọn nhấp nhô, đầy lòng chảo, có chỗ khá bằng phẳng. Mải lần quanh, ra sau núi lúc nào không biết.

Bỗng nghe có tiếng ai gọi lớn:

– Này ma cái Tây Phàn đâu, không ra đón khách? Ôi chao! Ta mất công đeo rượu lên kiếm tinh cái phục thù, sao mãi chẳng thấy tình nương ra tiếp? Muốn ta phun rượu vào hang động ư? Tình nương, tình nương!

Minh Thần theo hướng phát âm, rón rén lần tới, thấy một bóng trắng ngồi lù lù trên một tấm thạch bàn, tay đang vít cây hoa dại ngửi. Không ai khác gã say nhè.

Hình như lúc này gã đã lau qua mặt ám sương đêm, mồ hôi, nên cũng đỡ lem luốc, dưới trăng hiện ra một gã tuổi trẻ mi thanh mục tú, cốt cách phiêu phiêu phóng dật, trong bộ quần áo dài trắng, hai con mắt sáng như sao coi khác hẳn hoi chiều. Tuy vậy, vẻ say nhè khật khùng vẫn còn nguyên, gã ngồi xếp chân bằng tròn trên phiến đá, đang ôm vò rượu ngửa cổ tu ừng ực.

Võ Minh Thần nấp cánh độ ba mươi bộ, thấy bên để bốn, năm vò hồi chiều bọn khách tứ xứ dúi tay gã vì tưởng gã là tiểu đồng của “ngài bác vật học thông thiên quán địa”.

Chợt gã đặt bầu rượu xuống, cúi dòm mấy vò rượu bên mình cười khà:

– Tụi này lạ thật! Không quen không thuộc từ mãi xó nào mo đến biếu! Khùng! À mà cũng chẳng phải khùng, tự nhiên đâu có mất của không! Chắc lại định nhờ việc chi đây? A, có cả rượu Ả Rập, Trung Đông, A Phú Hãn này. Uống thử món Ả Rập xem sao?

Minh Thần thấy gã thò tay búng một cái. Tay gã vẫn cách miệng vò độ vài gang chợt nghe “rắc” tiếng dòn si vỡ, sành thủng chi đó rồi từ vò rượu đặt ngoài cùng bỗng bắn vọt lên một tia rượu vàng, gã hếch luôn mũi đón lấy vòi rượu, cứ thế vòi rươu tuôn thốc vào lỗ mũi. Tuyệt chẳng thấy rớt ra ngoài một giọt, cũng chẳng nghe tiếng hít hà chi cả.

Minh Thần nấp coi, bất giác giật mình thầm nghĩ:

– Chà! Uống rượu bằng mũi, đúng là tay vua rượu, trùng rượu! Dùng một lượt cả vị giác lẫn khứu giác, lại dùng mũi hít rượu cách không, tay này quả tay nội ngoại công thượng hạng! Nghe Thần Nữ nói Đông Tửu có lắm ngoại tà dị thuật, biết nhiều bí kíp, nhưng không bao giờ chịu thi thố, trong đó có môn “Tửu Ma Công” hết sức lợi hại! Thế mà dưới Lai Châu, y bị người ta đánh đập nhục nhã, vẫn như một tên vô vị nhất đời, người này nếu không mắc bệnh kỳ, tất phải hạng dị nhân đại độ, đã vượt qua được lục dục thất tình!

Nghĩ loanh quanh trong lòng, Võ bỗng sinh cảm mến lạ thường. Bỗng nghe gã kêu lớn:

– Ôi chao! Ngon thơm điếc mũi, uống không biết chán. Được lắm! Được lắm! Nhưng cái bọn Ả Rập Hồng Hải này dở hết sức, đem rượu Tây pha vào rượu Ả Rập, hà hà, thì cứ để nguyên rượu Tây cho xong! Rượu Tây, Ả Rập, hà hà!

Gã bỏ luôn vò rượu đưa lên mũi uống một mạch, mới hạ xuống khen “ngon”, quẳng đại vò rượu ra xa.

Minh Thần nấp sau bụi bỗng thấy vò rượu bay vút tới, rớt ụp xuong đầu, tiện tay chàng đỡ nhẹ lấy. Mùi rượu xông ngào ngạt, chàng trai vừa toan đặt xuống kẹt đá bỗng để ý ánh trăng chiếu vào hũ rượu, trên mặt sành hiện rõ hàng chữ Hán thảo như đục sâu xuống, nét bay bướm như rong bay, phượng múa:

“Dữ nhĩ đồng tiên vạn cổ sầu”

Đây là câu cuối trong bài “Tương tiến tửu” của Lý Bạch thi bá đời Đường, Minh Thần ngó qua, đưa mắt nhìn gã say, chẳng hiểu y cao hứng vạch chơi hay có ý ngầm gửi mình. Nhưng thủ pháp thật tài tình, chẳng hiểu y thảo lúc nào, có lẽ là lúc y ngửa cổ tu.

Minh Thần cũng thử nâng vò lên uống một ngụm, bỗng nghe có tiếng ai quát lanh lảnh:

– Phải Túy tiên sinh Đông Tửu đó không? Ôi chao đến chơi gì muộn thế?

Giờ ta bận khách rồi, không tiếp nhà ngươi được! Để mai! Để mai!

Gã áo trắng ngẩng đầu cười lớn:

– A! Chủ động Tây Phàn đấy ư? Ta lặn lội trèo núi vượt khe đem rượu đến đây, quyết phục thù đêm nay, bận khách gì cũng bỏ đấy! Khách nào?

Tiếng lảnh kéo dài trên triền gió:

– Khách nào đâu? Khỉ độc cầu hôn! Ta đang bực muốn chết đây!

– Ha ha! Lại có chuyện vui nào thế? Chợt có tiếng vút gió xé trước, rồi từ trên tan cây kẽ đá, trôi vụt xuống khu lòng triền một làn sương mù dày đặc. Khu triền này tuy đá mỏm nhấp nhô nhưng khá phẳng, làn sương mờ quay xoe xoe như trái cầu rồi bắn vọt lên tấm thạch bàn Đông Tửu ngồi, dừng lại. Ngay khi đó, từ nẻo triền dưới có tiếng cười thé nhọn hoắt bay lên theo gió:

– Nương tử mỹ nhân của Hầu đâu? Hầu đem đồ sính lễ tới đây, chưa thấy mỹ nhân? Liệu Hầu có phải phá vỡ trận đồ này không? Hay mỹ nhân biệt nhãn đón riêng Hầu?

– Khỉ độc đa ngôn! Cứ lên đã có riêng nương tử đón! Từ trong làn sương có tiếng quát vọng, lập tức từ nẻo sau ngọn đỉnh, có nhiều tiếng quát vút gió ào ào bay tới. Minh Thần nấp nhìn thấy năm sáu cành cây, gốc cây bay vụt tới, có gốc rễ còn bám cả đất đá, quật xuống triền, mỏm đá, có gốc bay thốc tận chỗ chàng nấp, mạnh hết sức, khiến chàng phải tránh dạt.

– Giang tả cầu hôn… Vậy ta đem rượu… tới, càng hợp thời!

– Im! Lưu Linh ngốc tử! Ta phải đuổi nó xuống núi mới tiếp ngươi được. Coi kìa! Nó tới kìa! Con khỉ độc! Nhà ngươi nên lánh mặt đi. Nó thấy, nhà ngươi không ngồi yên uống rượu được đâu!

– Ha ha! Khỉ Độc Ma Hầu bên núi Pou Nam Sao miền biên giới Việt- Lào. A! Nương tử đẹp duyên cùng khỉ chúa coi cũng xứng đôi vừa lứa đó!

– Im! Ngốc tử! Đã biết nó mà ngươi còn cười sao? Lánh đi! Nó tới! Tiếng lảnh chìm hẳn, bay vút theo gió cao sơn. Xoảng, gã áo trắng ôm mớ vò, bầu, nhảy vọt vào khe núi mất dạng. Chỗ y vừa ngồi gần ngọn núi, chỗ Minh Thần ẩn xế bên hữu. Chàng vừa ngó theo bóng trắng bỗng nghe tiếng cành lá lay động rào rào, suốt một dải triền xế trước mặt chàng cây cối dập dồn rạp ngã như gió tạt, tới cách năm bảy chục bộ chợt im phăng phắc. Nhờ mắt tinh, lúc có trăng sáng vằng vặc, Minh Thần trông thấy nhiều bóng con nít đen đen, trăng trắng, xam xám ẩn vào các tàn cây.

– Vượn! Chà! Vượn đâu lam thế? Ngọn Tây Phàn này là hang ổ vượn chắc? Mớ cành gốc rườm rà vừa quật xuống triền tung đá vụn rào rào, bỗng từ sau núi quăng vọt ra tới hai mươi bóng con nít mặc quần áo xanh đỏ lòe loẹt, đứng dàn hàng một bên triền. Dưới trăng hiện ra một bầy khỉ lớn, khỉ nhỏ y phục chỉnh tề, một lũ mặc áo thụng xanh thắt lưng điều, một lũ áo đỏ, khăn điều, thắt lưng điều, đầu đội quả sơn son, phủ lụa điều coi giống hệt một đám người đi “nạp thái”. Thân pháp đàn khỉ này nhẹ nhàng hết sức, quả son đội đầu không cần tay đỡ vẫn chắc như thường, không thua gì các cô gái quê Kinh đội thúng đi chợ đường trơn vậy.

Đàn khỉ vừa dàn hàng xong, lập tức từ phía sau núi có một khối khói xám đục bắn vọt qua đầu đàn khỉ, đậu lơ lửng trên đầu một con khỉ độc vừa tách hàng tiến lên hai, ba bộ.

Trong đám khói mù có tiếng cười the thé vọng ra:

– Nương tử! Cám ơn! Hầu cám ơn mỹ nhân không bày trận đón Hầu! Đêm nay giờ tốt, Hầu đến nạp đồ cưới, mỹ nhân nhận, Hầu đón về Pou Nam Sao!

Lời vừa dứt, khói xám cũng tan, dưới trăng hiện ra một con khỉ độc to lớn như người, lông lá đen sì, khoác một chiếc áo rộng đỏ chót như máu, lòa xòa, coi mười phần quái dị. Mãi khi đó, Minh Thần mới hay con khỉ quái này ngồi trên một cái ghế bành tay ngai đặt trên đầu con khỉ ở dưới.

Sực nghe tiếng lảnh từ vầng sương trắng hắt ra:

– Nương tử không bao giờ sai hẹn!Ngó mặt mũi ngươi, nương tử ngủ không yên, ghét ngươi hơn cẩu quẩy, nhưng nương tử đã hẹn tỷ võ chiêu phu, nương tử y hẹn! Đồ sính lễ để đó, nương tử thua sẽ nhận, còn ngươi thua thì phải đi mau cho khuất, không được làm rộn nữa.

Lời dứt sương mù tan loãng, trên thạch bàn hiện ra một vượn trắng to lớn như người! Bạch vượn tuy vẫn còn vỏ khỉ đột nhưng khí thế mười phần oai vệ.

Minh Thần không khỏi ngạc nhiên trước cảnh khỉ đực đem đồ sính lễ hỏi vượn cái trên ngọn Tây Phàn, cả hai đều biết nói tiếng người. Võ bèn định thần chú mục nhìn kỹ hình thù con vượn cái trắng mới hay bộ lông trắng như tuyết chỉ là bộ quần áo chẽn may bằng da, cả mũ đội đầu cũng vậy. Dưới mũ la khuôn mặt nữ nhân đẹp man dại khác thường, mắt xếch, môi cong, má hồng, da trắng, đặc biệt là cặp mắt xanh biếc sáng như sao, trông tinh nhanh lạ.

Chân nữ lang cũng đi giày da vượn, áo mặc vẫn để lộ hai bàn tay tháp but rất xinh.

– Chắc nữ nhân này sống với loài vượn từ lâu nên mặt mũi đượm vẻ hoang dại khác người? Xem vậy, nàng là động chủ Tây Phàn đây, sắp tử chiến với khỉ đột. Sao Đông Tửu lại mò lên đòi “phục thù”, có chuyện gì chăng?

Bèn chăm chú dòm khỉ đột áo đỏ, mới hay con quái này hình như cũng không phải là khỉ mà là một quái nhân mang lốt da khỉ, lông lá xồm xoàm và cái mặt y coi như mặt khỉ, nhăn nhó choắt cheo, râu ria tua tủa cũng giống lông khỉ. Nhìn quái nhân này thật khó đoán y là người giống khỉ, hay khỉ hóa ra người!

Bỗng nghe nữ lang vượn trắng quát:

– Độc Ma Hầu! Tất cả lùi năm bước! Nương tử mở trận!

Người khỉ có danh Độc Ma Hầu phất một cái, cả đàn đã lùi năm bước.

Nữ lang vượn trắng dậm mạnh chân lên tấm thạch bàn.

Đùng một tiếng như ống lệnh nổ, bỗng triền núi trước mặt chuyển động, từ dưới đâm vù lên hàng trăm ngọn giáo chổng ngược nhọn hoắt. Nữ lang quơ một viên đá ném chát xuống chân giáo, tóe lửa, chừng chân giáo kẽ đá đều có đồ dẫn hỏa, lửa cháy bùng, gió tạt, con rồng lửa liếm quanh, nháy mắt khu lòng chảo bàn chông đã thành biển lửa tròn xoe, đường kính rộng hơn mười thước tây.

Lửa cháy ngụt, che gần hết mũi giáo đỏ rực hòa với lửa như biến nhòa hẳn. Độc Ma Hầu cười sằng sặc:

– Bạch Viên Nương! Tỷ võ chiêu phu gì mà dữ thế? Hầu với mỹ nương đấu sơ trên mặt đá không được sao? Hầu sợ phóng hỏa chân vợ Hầu!

– Khỉ độc đa ngôn, lên mau! Nữ lang vượn trắng theo tiếng quát bắn vọt mình lên giàn lửa giáo, Độc Ma Hầu vọt lên theo. Cả hai tay khinh công tuyệt vời, vừa đánh vừa vận khí hàn băng lướt trên các mũi giáo, coi không khác đi trên ngọn lửa vậy. Chỉ mươi khắc, chỉ còn hai bóng trắng, đỏ xẹt lại như sao sa giữa những tiếng trảo chỉ chưởng kình xé gió ép không khí như sấm nổ. Minh Thần đứng ngoài, xem cuộc đấu chiến dữ dội, nhưng xem chừng tài lực tương đương, coi vẻ muốn kéo dài bất tận. Bất thần nghe tiếng Độc Ma Hầu hét lên. Võ nhìn vào thấy bóng trắng vừa chuyển động sang phía đàn khỉ đứng, con khỉ độc ghé mắt vụt láo liên thò tay điểm nhẹ một cái. Phản ứng lẹ như chớp, Minh Thần vừa thấy mắt nó long lên, đã búng vèo sang một viên sỏi, trúng luôn bàn tay con khỉ rũ liệt ngay. Con quái kêu “chóc” lảo đảo suýt ngã, nó giương mắt dòm lên giàn hỏa tưởng bị Bạch Viên Nương đánh. Ngay khi đó, bóng trắng bóng đỏ vừa xẹt đổi chỗ. Bóng trắng đánh ra một ngọn phản phong đúng lúc xoay lưng vào núi, bóng đỏ bắn rạp theo trôi trên ngọn lửa năm sáu bộ, lửa liếm quanh mình như trái cầu, rồi ngã lộn nhào xuống triền đá. Bóng trắng nhảy vọt theo, bóng đỏ lăn mấy vòng, đã tung mình dậy, bị bóng trắng quơ rút một ngọn giáo chĩa dí vào ngực, quát:

– Đem sính lễ về! Biết điều thì đừng làm càn, ba năm sau tới hỏi nữa! Độc Ma Hầu mắt bốc cháy, hét:

– Giỏi! Giỏi! Sức mạnh gấp đôi, có đứa nào ám trợ! Ba năm, ba thế kỷ, Hầu vẫn đợi không thôi! Về!

Dứt lời y xẹt ngang mấy bộ, nhảy vụt qua dàn lửa, lao thốc vào ngọn núi, đàn khỉ ùa theo. Đùng, đùng, đung! Một tràng tiếng nổ lớn như tạc đạn pháo, lửa cháy lập lòe, khói xám mù mịt, che mờ một vùng chân đỉnh non.

– À! Ma Hầu vô lễ, dám dùng hơi ngạt khí độc hại quân ta sao?

– Không, không! Hầu chỉ phòng xa có đứa nào nap đó, không có, thôi, Hầu về Pou Nam Sao.

Tiếng hét kéo lê thê hút chìm, gió thổi tạt khói mù về phía Minh Thần. Chàng vội nín thở, quạt bay hơi ngạt, đột lòng nhớ chỗ hơi ngạt chính chỗ Đông Tửu vừa nhảy vào ẩn. Và có lẽ chính y vừa ngầm ám trợ Bạch Viên Nương.

Khi đó, Bạch Viên Nương cũng dùng tay quạt hơi độc bay phương khác, nàng ta hú lên một tiếng, đã nghe hàng trăm ngàn tiếng hú lê thê, cây lá ào ào như sóng dờn chuyển xuống triền dưới.

Nháy mắt, khói độc tan biến hết, bỗng thấy gã áo trắng từ trong kẹt núi khật khưỡng bước ra, trỏ nữ lang áo trắng cười âm trầm:

– Khỉ đột tinh dữ, nó đã đoán ra, tưởng ta núp đó! Hà hà! Thằng khỉ ngốc! Ta đương sốt ruột đánh hôi một đòn cho nó đi mau khuất mắt! Bạch Viên Nương! Nàng phải nhớ ơn ta!

Nữ lang trợn mắt:

– Ngốc tử! Ngươi điên rồi! Sao lại đánh hôi! Ta phải đi gọi nó! Đông Tửu xua tay:

– Không sao! Tự nó dở nghe hôi trước, ta mới chơi sau, có gì trái lẽ? Thôi!Nó cút rồi, đến lượt ta phục thù!

Minh Thần giật mình, đoán chắc y đã thấy con khỉ liệt tay. Chàng đang thắc mắc, bỗng thấy nữ lang vẫy tay cùng Đông Tửu lao vọt đi, sau khi triệt bàn chông lửa.

Minh Thần lập tức lần theo, thoáng thấy hai người lao vào chân đỉnh phía bên kia mất dạng.

Bốn bề vắng lặng, trăng soi loang lổ, Võ Minh Thần bèn nương theo bóng lá tìm kiếm dọc chân đỉnh. Tới một cho như chiếc đài sen, chợt thấy có ánh sáng le lói, chàng bèn lần lên mỏm đá rậm, vén lá dòm vào.

Chợt mừng rỡ thấy hai bóng trắng ngồi chễm chệ trong núi, hoa lá dây leo mọc đầy, cành xòa cong uốn như tranh vẽ, mặt hướng chếch Đông Nam, trăng soi vằng vặc, vài dải sương mỏng kéo lê, coi nhiều vẻ thần tiên lạ. Nhìn kỹ mới hay chỗ này có một hai mái sàn ẩn khuất vào lùm cây, nơi hai bóng trắng ngồi là một căn nhà sàn khá cao, trống mấy phía, chỉ có cột mái cột hoa leo quất quít, mới trông, tưởng hai bóng ngồi trên mỏm đá. Cạnh hai bóng trắng, có thắp một cây sáp nến ong cháy lung linh.

Minh Thần men lại gần. Ngoài hai bóng trắng chỉ còn hai con vượn khoang đứng hầu quanh. Hai bóng ngồi đó không ai khác nữ lang áo trắng có tên Bạch Viên Nương và gã áo trắng có hiệu Túy tiên sinh Lưu Linh Đông Tửu Đế.

Thì ra hai người đang đánh cờ, mấy vò rượu để bên, mỗi người ôm một vò đa khui vừa tu vừa tính nước đi quân, vào thế. Hai con vượn khoang đang quạt nước hầu trà, coi như hai đứa tiểu đồng.

Chợt nghe Bạch Viên Nương cất tiếng thánh thót như tiếng chim oanh:

– Viên nhi! Hình như mấy cây đào đã có trai chín đỏ. Mi thử lên coi, được trái nào thì hái xuống đây ta đãi Túy tiên sinh nhắm rượu. Một con vượn khoang quăng vút mình đi mất.

Minh Thần coi phong thái gã áo trắng và nữ lang bạch vượn đầy vẻ khoáng dật thanh tao, ngồi uống rượu đánh cờ dưới ánh sáp, cốt cách khác phàm, lòng bỗng sinh cảm khái hết sức. Chàng lại là tay chơi cờ cao, cờ có sức lôi cuốn người ta ghê gớm. Minh Thần bèn mò đến sát hồi nhà, dựa vào vách đá khuất, vận nhỡn tuyến dòm vào.

Căn sàn này khá dài, từ chỗ Võ ẩn tới bàn cờ, khoảng cách hơn chục thước nhưng mắt Võ rất sáng, lại quen đánh, nhìn vẫn thấy. Xem qua vài nước, thế trận tương đương, thêm vài thế nữa, trận thế Túy Tiên Đông Tửu bắt đầu núng, rồi bị vỡ. Bạch Viên chơi “mã” rất hay, còn Túy tiên sinh hay chơi “pháo”. Cả hai đều hạng cao cờ, nhưng Túy tiên sinh hay chơi “pháo giằng”, bỏ luôn thế thủ, dùng “pháo” tấn công không đâm vỡ thế, bị thua.

– Ôi thôi! Ta lại bị rồi! Phục thù chưa nổi lại, đậm thêm, ta phải đánh hết tuần trăng mất thôi. Đông Tửu bê vò rượu uống ừng ực, Bạch Viên nương tử cười khanh khách. Đánh ván nữa, mới được mười nước thì Đông Tửu lại bí. Y vò đầu bứt tai, uống ừng ực, nghĩ không ra nước.

Chợt vượt khoang quăng vút mình vào, tay bưng một đĩa có ba, bốn trái đào chín mọng, màu tía rất đẹp, Bạch Viên Nương thỏ thẻ:

– Đào này thuộc giống “Vạn Thọ Kim Đào”, nguyên giống tận Nam Hải, có lẽ do chim tha tới ngọn Tây Phàn từ đời nào không biết. Hình như đã nhiều năm chỉ ra hoa không kết quả, mới năm ngoái bỗng kết mỗi cây được vài trái,

ăn thử, ăn một trái mấy ngày không đói. Giờ ta mới biết các đạo sĩ xưa tu tiên phải ăn đào mới thành đạt. Đào có nhiều chất bổ nuôi cơ thể thay cơm thịt!

Nữ lang động chủ Tây Phàn cầm trái đào tung lên cao, rút lưỡi dao lá lau múa tít ở quanh trái đào, nháy mắt đã gọt sạch vỏ, trao Đông Tửu. Nhưng gã lúc này đang tức nước cờ, chẳng buồn để ý tới đào quý nữa.

Minh Thần ngó vào thấy ánh trăng chiếu xuyên cả vào bàn cờ, chợt nhớ lại sự tích Trạng Cờ đục lọng rọi ánh nắng, mách nước cho vua Nam xưa. Chàng định kiếm gương phản chiếu ánh trăng, nhưng chợt nghĩ mình có điện công nên liền vận sẵn, nhè lúc Đông Tửu sắp sửa đi quân, chàng bèn kín đáo dùng sức điện kình đẩy con cờ đi. Bạch Viên lại tưởng Đông Tửu đi. Còn Đông Tửu biết ngay có người ám trợ, từ đó không cầm quân đi nữa, mà dùng toàn diện kình đẩy đi.

Quả nhiên ván đó Đông Tửu thắng. Minh Thần nấp dưới sàn, thấy Đông Tửu lúc đầu hơi giật người một cái, như định la cự, nhưng sau thấy nước cờ gỡ bí tài tình quá, gã ta khoái chí cười sằng sặc. Minh Thần biết “gà” nhiều sẽ bại lộ như chơi, nên chỉ nước đặc biệt mới thò tay đi, còn để mặc Đông Tửu. Đông Tửu là tay cao cờ, cũng chỉ cần một hai nước đã lãnh hội ngay được thế cờ, cứ thế đi lấy. Quả nhiên hạ liền hai ván. Bạch Viên nương tử vỗ đùi, hét lảnh:

– Lạ dữ chưa! Tối nay nhà ngươi đi lắm nước phi thường, vượt hẳn tài bình nhật! Hay “hồn Trương Ba, da anh hàng lợn”, có con ma cờ nào nhập vào ngươi?

Minh Thần giật mình, đứng im bế điện. Đông Tửu cười ngất:

– Hà hà! Tối nay tướng tinh Trạng Cờ của ta mới xuất, ngươi có đánh nữa cũng thua! Hà hà, Vạn Thọ Kim Đào là của quý, người anh em ăn chơi!

Miệng nói, tay bầy cờ, tay quơ đào bỏ miệng, lại nhón luôn một trái chín mọng, ném miệng nhai, nhưng lại quăng vút ra chỗ Minh Thần, Nữ lang vượn trắng đang mải bày quân phục thù, không hay biết gì cả. Minh Thần chụp luôn trái đào, ngửi thấy mùi thơm tuyệt diệu, cắn thử một miếng, ngon không thể tả. Chừng ăn hết nửa trái đào đã thấy tâm thần sảng khoái hết sức, không hề thấy đói, mặc dù từ chiều chưa ăn một hột cơm.

Trong nhà, Bạch Viên Nương tử lại dồn Đông Tửu vào thế bí. Minh Thần dòm thấy, lại “gà” ngầm một, hai nước, dồn Bạch Viên Nương ngược vào thế bí, gỡ không nổi. Nữ lang đang vò đầu tính nước, bỗng nghe mấy phía triền dưới có tiếng vượn hú lê thê, Bạch Viên vụt ngẩng đầu lên, phất tay:

– Lại có kẻ nào quấy phá, xuống coi! Hai con vượn khoang đu vút ra ngoài mất dạng. Vài phút sau chợt thấy hai con vượn đu vào, dẫn theo một con vượn nữa. Mấy con kêu chí chóe, tay chỉ trỏ lung tung. Minh Thần trước từng được Pi A Ya Thạch Âm nữ chúa truyền bí thuật thu phục dã thú nên rất am hiểu ngôn ngữ thú vật. Nấp nghe qua, mới hay mấy con vượn trình nữ động chủ Bạch Viên nương từ rằng có nhiều đám lạ mặt đang xông lên núi, chẳng hiểu có chuyện chi, lắm đám đốt đuốc sáng rực. Bạch Viên hét:

– Ngọn Tây Phàn này chỉ cho thiên hạ lên ngoạn cảnh, xem di tích, bọn nào tự tiện vượt lên vùng núi cấm, viên quân viên tướng cứ đuổi xuống, đứa nào trái lệnh, quăng xuống vực sâu!

Mấy con vượn toan quay đi, Đông Tửu bỗng xua tay lia lịa:

– Khoan khoan! Chớ nóng! Không khéo tại họ đi kiếm tên say rượu này đó! Hỏi thử coi, nếu đúng, chớ hại, tội tên này phải gánh! Tại họ ngàn dặm mò tới chầu chực cả ngày. Ta trốn lên đây!

Đang tức nước cờ, Bạch Viên lắc đầu:

– Muốn gặp ngươi, chúng phải gặp dưới Cha Pa, sao dám tự tiện lên núi cam?

– Chớ nóng! Khổ nỗi, nãy giờ rượu ta đãi ngươi uống, chính là đồ lễ tụi nó đó!

Bạch Viên thở phì, ra hiệu cho mấy con vượn. Võ Minh Thần tò mò, vội lần theo chúng ra ngoài triền dòm xuống.

– Được! Nhưng phải đứng xa không được tranh chỗ! “Cám ơn, cám ơn” tiếng vọng inh ỏi, từ sau ghềnh triền dưới bỗng vọt ra mấy đám lố nhố tàn lọng, cáng gấm, kiệu đăng sơn dập dờn lướt lên nhanh vùn vụt. Sợ nán lại dễ chạm trán như chơi, Minh Thần vội nương bóng lá băng mình lên khu sàn trống, ẩn kín đầu hồi sát vách núi um tùm. Nấp chỗ này không những trông rõ trong nhà mà còn nhìn tỏ cả mấy “đài sen” triền ngoài nữa. Khu này coi giống lòng chảo, bìa ngoài có cac ghềnh đá mọc nhấp nhô. Chỉ ít phút sau, bỗng thấy hai bóng trắng xuất hiện ngoài lòng chảo, phía sau lố nhố bóng tàn lọng, cờ quạt, cáng, ghế, đủ hình, sắc.

Nhưng đặc biệt tất cả hiện ra im phăng phắc chừng sợ kinh đong đến ngài “bác vật học”. Minh Thần liếc vào nhà, đã thấy sau lưng Bạch Viên nương tử buông xuống một bức mành trúc khá rộng, Đông Tửu, Bạch Viên vẫn ngồi. Quả nhiên thấy tít dưới núi lên tận triền cao, rải rác có nhiều ánh đuốc lập lòe, thỉnh thoảng co cả tia đèn bấm loang loáng như ánh đèn pha, chừng loại đèn lớn.

Bỗng nghe tiếng vượn hú véo von, rồi ngay triền dưới, có hàng trăm bóng vượn đu vi vút vào các lùm cây kẽ đá dưới trăng, chợt thấy hàng chục cái bóng trắng toát quăng vèo tới chỗ đàn vượn ẩn, mất dạng, chỉ còn một chiếc bóng trắng đứng sừng sững trên mỏm ghềnh, ngay bên lối đá hồi nãy Võ từng vượt qua. Sực nghe tiếng đàn bà quát lanh lảnh:

– Bá tính chỉ được lên lưng chừng núi, ngọn Tây Phàn trên này là núi cấm, không ai được lên! Kẻ nào mạo phạm, bị đẩy xuống vực!

Phía dưới có tiếng nói vọng lên, giọng chói tai:

– Ai trên đó? Phải Bạch Viên nương tử động chủ Tây Phàn? Bá Âm Thánh Quân có lời chào nương tử! Bọn này không có ý phạm cấm động. Bọn này chỉ lên yết kiến ngài “bác vật học” thôi! Nương tử vui lòng cho mượn lối.

Minh Thần nghe nhận ra ngay giọng “ma trăm giọng”, lại thấy y nói năng hòa nhã khác thường, Võ đoán chắc y có việc quan hệ nhờ Đông Tửu.

– Gớm thật! Bọn tứ chiếng giang hồ này chắc đợi sốt ruột, lại cũng mò vào biệt thự viên Tổng Đốc họ Hoàng nên mới biết đường lần lên đây! Để coi họ cậy việc chi? Mình phải ẩn mặt mới được!

Đang nghĩ, bỗng nghe bóng trắng đứng trên ghềnh quát vọng xuống:

– Nếu đúng Đông Âm cứ lên! Nhưng nương tử đang đánh với Túy tiên sinh, rất ghét chuyện ồn ào! Vậy tất cả tòng nhân sĩ tốt phải để dưới, mỗi toán một, hai người lên thôi.

Có nhiều tiếng cám ơn ầm ĩ, lại nghe giọng Ma Quân léo nhéo:

– Vô vật bất linh, tiên lễ hậu cẩn, vô lễ vật bất thành phép tắc, bọn này xin tòng nhân đội lễ vật theo, cam đoan câm như cái bóng. Chăm chú đánh cờ không ngẩng lên, nữ động chủ Tây Phàn lẩm bẩm:

– Lão quái đã tới rồi! Nhà ngươi đi đứng thế nào để chúng mò theo phá cuộc cờ đang vui!

Đông Tửu tu rượu, than:

– Ôi chao! Ta đã trốn kĩ lắm chứ, nhưng tụi nó như “con ma trăm giọng”, lão “vua cờ bạc” dấu sao được lâu?

Bạch Viên trợn mắt:

– Lại có cả lão Thần Đổ Bác nữa? Không xong rồi! Lão đến mở sòng ai chịu nổi?

– Là nói vậy thôi! Có cung mở dưới núi, lên đây làm gì?

Đông Tửu vừa nói dứt bỗng thấy hai bóng trắng từ dưới vọt lên, đứng xế ngoài hành lang nói vọng vào:

– Bẩm động chủ nương nương cùng quý khách tiên sinh, bọn họ chực ngoài xin vào yết kiến.

Cả hai đang dòm thế cờ chưa để ý. Minh Thần ghé mắt trông ra mới hay hai bóng trắng là hai cô gái trạc mười chín, hai mươi xinh đẹp, mặc quần áo da vượn tựa Bạch Viên. Cô gái kia lại lên tiếng nữa, Đông Tửu mới lọt tai, vùng phất tay:

– Ôi chao! Ra bảo họ vào đứng dưới kia, hỏi gì hỏi mau lên. Bạch Viên xua tay:

– Ngươi định để chúng kéo vào cả đám làm loạn sao?

– Ờ, ờ! Từng người một! Một cô gái vượn vừa gọi vọng ra, bên ngoài đã có tiếng nhao nhao, chúng nhân chen lấn nhau kêu inh ỏi.

Có tiếng Đông Âm vọng vào:

– Tiên sinh bác vật học! Xin cho vào diện kiến! Việc này vô cùng bí mật, không dám để lọt tai kẻ khác!

– Ôi chao! Lại lôi thôi thế ư? Bí mật còn bảo mỗ làm gì?

Có tiếng cười lớn.

Bên ngoài tàn, lọng, võng, ghế, cờ quạt chen lấn nhau, có nhiều cánh tay giơ lên dọa nhau nhưng chưa ai dám làm dữ, có tiếng người ngoại quốc nói to:

– Hà hà! Chỉ “ngài” khác! “Ngài” chỉ ham rượu thơ, bí mật lộ cùng “ngài” không ai sợ!

– Hừ! Ồn thế?

– Xin “ngài” cho cái người nào vào trước, cái người nào vào sau! Cái người nào cũng đòi vào trước!

Bạch Viên nghe lạ tai, trợn mắt kêu “Tây đen bán vải”. Đông Tửu quát vọng ra:

– Tiền đáo tiền tọa, tiền nhập thứ thứ nhập!

Lập tức có tiếng Đông Âm reo “ta tới trước”, lại có người kêu “ngộ chực ngoài từ sáng sớm à”. Chúng nhân nhao nhao, chợt có tieng nói lớn:

– Ai dâng lễ trước vao trước! Đông Tửu gật lia:

– Phải đó, ai đưa rượu trước vào đi! Tuy vậy đến nửa phút bên ngoài mới im. Võ trông ra thấy tàn, lọng, cáng, võng đầu ngoài bìa xem chừng rất có trật tự. Từ ngoài, hai gã đại hán xăm xăm tiến vào, nhảy tót lên hành lang. Lưỡng lự mấy giây, cả hai bước tới, cúi rạp đầu hết sức kính cẩn. Gã lớn tuổi moi trong hành trang ra một cái hộp lớn bằng mây đan, quang dầu bóng loáng, và một vò rượu màu vàng rực.

Đại hán mở hộp, đổ “xoảng” ra sàn cả mớ bạc “xòe” Đông Dương, bạc Hồng Kông, bạc Tàu và những thoi vàng nén, cất tiếng líu lo giọng Quan Hỏa:

– Anh em là thằng Lầu Trụ, Lầu Kiệt bên núi Pầy Sinh Lình, Quảng Tây, tụi dân quen gọi là Trụ Vương, Kiệt Vương, có ít vàng bạc biếu sếnh sáng bác vật học, mong ngài nhận cho! Còn cái bình này cũng bằng vàng thật, trong có đựng rượu quý gọi là “Ngọa trung xuân phong thánh tửu”, tốt bằng trăm lần “Tàng xuân tửu” à! Rượu này chưa cần uống, chỉ ngửi qua, đã như “nằm giữa gió xuân”. Ông lão tám mươi cũng khỏe như Lao Ái, con gái mười tám phải mê à! Cho ngửi vào, bà già tám mốt cũng như gái đang xuân, sếnh sáng uong một ngụm, có sang Hồng Kông đến xóm “Sạch sùng chủi” chơi “Nhất Dạ Đế Vương”, làm Tần Thủy Hoàng ngự cả trăm cung không mỏi à! Anh em ngộ kiếm cả nước Tàu mới có, xinh biếu ngài “bác vật học” à!

Minh Thần nghe quảng cáo không khỏi buồn cười, đã thấy Đông Tửu trợn mắt kêu “úy”, xua tay chối đây đẩy. Nhưng hai gã tướng lạc thảo Pầy Sinh Lình cứ nằng nặc đòi dâng, bưng đặt ngay lên. Đông Tửu quay sang bảo Bạch Viên:

– Nhà ngươi có thích rượu lạ, lấy uống chơi! Bạch Viên đỏ mặt, đuổi anh em Lầu Trụ, Lầu Kiệt ra ngoài, nhe răng cười hồn nhiên, không đáp. Trụ Vương búng “cạch” hàm răng, nhổ ra một cái, loay hoay rút ruột, lấy ra một tấm giấy rảo hết sưc, trải rộn bên mình Đông Tửu, nói nhỏ:

– Cái bản đồ này là bản đồ kho vàng to lắm à! Anh em “ngộ” mất hơn bảy mươi tay súng mới cướp được! Nghe nói cái kho vàng chôn trên núi Tản Viên nhưng mấy thằng pháp sư đời xưa no vẽ bùa, vẽ chữ, vẽ họa đồ cả nước Tàu không ai đọc nổi, xin ngài giúp cho!

Đông Tửu nheo mắt nhìn. Minh Thần cũng tò mò chiếu ống dòm coi, chỉ thấy nét vẽ loằng ngoằng, chịu không đọc nổi. Bạch Viên nương tử cũng đưa mắt nhìn bức họa đồ, lắc đầu.

Hai anh em tướng lạc thảo Pầy Sinh Lình đứng dòm Túy tiên sinh không chớp mắt, vẻ hồi hộp khắc khoải hết sức, đượm nét tò mò như muốn tìm kiếm xem bộ mặt nặng hơi men kia có vẻ gì chứng tỏ tài trí thông minh đến lừng danh uyên bác trong thiên hạ chăng?

Minh Thần nấp đầu hồi, nghĩ thầm:

– Xưa nay Tàu để của nả có tiếng hiểm hóc, cả nước Tàu còn chưa khám phá nổi, gã Đông Tửu này làm cách nào tìm được “chìa khóa bí mật”?

Nghĩ vừa dứt, bỗng thấy Đông Tửu tu một ngụm rượu phun phù xuống bức họa đồ, đoạn cầm rê trốc ngọn lửa sáp mấy cái rồi khoan thai đặt xuống sàn, giơ tay vẫy anh em Lầu:

– Lại gần đây! Anh em Trụ Vương bước vội tới, Đong Tửu hất hàm:

– Biết chữ chứ? Hán tự đó! Cả mấy cặp mắt cùng nhìn xuống bức họa đồ, Minh Thần bỗng giật mình, thấy nơi góc bản đồ đã hiện ra mấy hàng chữ Hán thảo như rồng bay phượng múa. Thì ra chữ viết bằng thứ nhựa nào đó, lâu đời đã khô quánh lại, gặp rượu

ướt thì thành dẻo, bắt dính luôn muội đèn.

Đông Tửu sờ vào biết ngay, gã rung đùi ngâm khẽ:

“Sơ tam sơ tứ nguyệt mông lung

Bán tự ngân câu bán tự cung.

Nhất phiến ngọc hồ phân lưỡng đoạn

Bán trầm thủy để bán phù không!”

Giọng ngâm tràn đầy cảm khái như tay tửu hứng ngâm chơi, vừa dứt, chàng ta gật gù phẩy tay:

– Thôi! Đi mà chở kho tàng núi Tản Viên!

Chưa ai hiểu ý tứ, Minh Than cũng tay thông minh mà nhất thời vẫn chưa nghĩ ra. Trụ Vương ngơ ngác:

– Hầy à! “Ngộ” đã biết gì đâu? Xin sếnh sáng đại nhân chỉ cho à! “Ngộ” chỉ quen bắn “pạc hoọc”!

Đông Tửu lắc đầu, thở phì:

– “Nị” muốn tụi nó đón đường cướp giật bản đồ? Sao không đem về làm lấy?

Trụ Vương nhe răng vỗ vỗ cây “pạc hoọc”:

– Hầy à! Ngộ bắn trúng con ruồi đang bay à!

Đông Tửu tu rượu, gật gù:

– Bốn câu thơ Đường đó là câu chú mở cửa kho tàng đó! Biết chữ loằng ngoằng như chữ phù thủy này là gì không? Chữ Hán thảo đó thôi! “Bán tự ngân câu bán tự cung” là chẻ lấy nửa. Chữ nó thảo có nửa chữ nổi còn nửa chữ chìm. “Sơ tam sơ tứ nguyệt mông lung” là giữa hàng thứ ba và thứ tư. Vậy là tất cả chữ mực viết trên đây là láo, chỉ có những chữ viết giữa hàng thứ ba và thứ tư thôi! Nị thấy nó viết láo lếu như vẽ bùa… mèo chứ? Vậy cứ tính từ bên phải sang, lại tính từ trên xuống, là chư thật. “Nhất phiến ngọc hồ phân lưỡng đoạn, bán trầm thủy để bán phù không” là bóc tấm họa đồ này làm hai, ngâm một mảnh xuống nước, nửa nổi trên sẽ thấy chữ hiện lên. Nhưng còn “bá tự ngân”, “bán trầm thủy để” là gì? Chữ “ngân” thứ ba, chữ “để” thứ tư hàng tư, ta cho là phải ngâm nước thủy ngân!

Bạch Viên bật giọng thánh thót:

– À, Túy tiên sinh! Nhà ngươi còn hơn ma xó! Cứ ngâm thủy ngân sẽ thấy nốt nửa chữ giữa hàng ba hàng bốn chiếu đúng nửa trên, đó là lời bí mật Tàu để của, sao ngươi không nói thế cho bọn Thổ phỉ hiểu ngay?

Nữ lang vừa nói xong, cả hai anh em Trụ Vương, Kiệt Vương vùng nhảy dựng lên, hét như điên:

– Ngộ hiểu rồi! Hiểu rồi! Phu nhân nói đúng! Tướng công tiên sinh có bộ óc vàng giỏi như ông thánh à! Hiểu rồi! Tụi Tàu để của khôn dữ, tụi ngộ óc đất bùn, củ chuối! Tụi ngộ sẽ làm chủ kho tàng Tản Viên! Hô hô! Hẩu lớ! Hẩu lớ!

Rất nhanh, Trụ Vương vồ luôn lấy tấm họa đồ, vo viên, nhét răng, cả hai vái Đông Tửu lia lịa, nhảy dựng lên cười sằng sặc, rút phăng “pạc hoọc” bắn luôn mấy phát chỉ thiên và bắn vọt mình ra ngoài như hai gã phát cuồng.

– Đem lễ vật đi! Gặp hai đứa hóa dại! Đông Tửu lẩm bẩm quơ vò rượu tu, quay vào bàn cờ hô “tốt biên”, cả hai lại chú tâm vào cuộc chiến “xe pháo mã”. Minh Thần nấp ngoài không khỏi kinh ngạc trước sức thông minh trí tuệ tuyệt vời của chàng áo trắng lúc nào cũng say nhè.

– Chà! Quả tiếng đồn không sai! Sao lại có kẻ thông minh đến thế! Đúng thần đồng nước Nam! Tôn sư trước có nói, đất Lĩnh Nam mấy dải núi sông cẩm tú, có mạch phi thường, địa linh nhân kiệt, đời nào cũng có thần đồng, hào sĩ tráng sĩ, giờ chắc đúc kết vào y đây! Nhưng sao còn trẻ, y đã uống như tay yếm thế, gác ngoài thị phi? Biết đâu chẳng có tâm sự u uẩn? Tiếc thay! Mình không còn vòng để nhờ tay thần đồng này!

Ngay lúc đó, bỗng nghe tiếng xôn xao bên ngoài, lẫn giọng cô gái vượn trắng trấn hành lang hô lảnh, từ dưới nhảy vọt lên hai tên đại hán râu ria xồm xoàm, mặt mày hết sức dữ tợn. Cả hai rón rén bước vào nhà, đưa mắt dòm hai người đang ngồi đánh cờ và cùng giật thót mình, mặt mày ngơ ngác coi buồn cười lạ. Chừng mãi lúc này mới rõ ngài bác vật học thông thiên quán địa lại chính là gã say nhè lem luốc từng ăn roi ngựa dưới Lai Châu. Thì ra vien Thổ phỉ có hiệu “Nhị Vương” đã quất gã áo trắng hôm trước giờ đi cùng tên “Đại Vương” đại ca hắn.

Hắn vùng nắm râu vặt, nhăn nhó làm hiệu cho tên đại ca, đoạn cả hai nhào luôn xuống phục dưới sàn, kêu rên rỉ:

-Tỉu nà! Ngộ có mắt như mù, không biết ngài bác học… Ngộ đâu dám làm càn…

-Tỉu nà! Thằng em ngộ ngu như con heo, mạo phạm “tài nhân”, xin “tài nhân” tha tội! Hầy à! Nó là con cú mèo ban ngày quáng gà không thấy ngọn Thái Sơn.

Đoạn cứ thế ngóc lên đấm ngực, vặt râu không thôi. Đông Tửu ngoảnh trông ra, kêu:

– Ồ! Lại hai chú khách hóa dại! Làm trò gì đó? Cần chi sao không nói toạc ra?

Hai gã kể lai lịch, tạ tội coi rất thểu não. Minh Thần nhớ lại chuyện dưới Lai Châu, không khỏi buồn cười, ái ngại cho bọn lỗ mãng. Vốn cũng chẳng ưa biết chuyện vô can, Minh Thần bèn bỏ đấy, nhảy xuống nương bóng tối đi vòng ngoài bìa khu lòng chảo, tiến dần lại chỗ đám khách tứ xứ còn đang ngồi ngổn ngang đó. Cáng gấm, võng, ghế băng son, tàn lọng đậu rải rác theo hình cánh cung, hướng cả về phía căn sàn trong kia, cách độ năm bảy chục sải.

Riêng cỗ cáng gấm của Bá Diện Ma Quân đậu xế ngoài ghềnh đá, bên một lùm cây lòa xòa, bọn gái khênh cáng thảy đều nghển cổ dòm cả vào trong. Chợt Võ bị óc tò mò kích thích nảy ra ý muốn nhìn vào cho tường nhân vật quái đản Bá Diện xem “ma trăm giọng” là giống chi?

Nghĩ làm liền, Võ lập tức dùng thuật ẩn thân men vòng ra phía sau cáng, nấp cách năm bảy thước nghe ngóng. Thấy đám thủ hạ Ma Quân đều mê mải dòm vào trong nhà, Võ bèn vận điện công nhè nhẹ mò hai ngón tay nhón mép gấm phủ ngoài, từ từ vén lên, vén nữa.

Ánh trăng chiếu chếch qua đầu cáng, dưới ánh trăng mờ, lòng cáng hiện ra sau lớp gấm vén khá cao, lòng cáng… trống rỗng! Mà cũng không trống hẳn, vì còn có một cái gối sơn son thiếp vàng, hai đầu ghép kính, trong lấp lánh hột cườm hay châu ngọc chi đó, coi như loại gối thờ! Đặc biệt là trên nệm gấm còn in trũng dấu người vừa nằm! Minh Thần quét lia nhỡn tuyến điện tuyến rê ngang tàn cây bụi rậm quanh cáng. Chẳng có vật chi ẩn nấp! Bất giác chàng giật mình nghĩ:

– Không lẽ Bá Diện là một con ma trăm giọng thật? Vô lý! Hay y là nhâ vật có thuật tàng hình? Trên thượng du các sắc Mèo, Mán, Lào, Kha vẫn có dong luyện “Thiên Linh Cái” học thuật tàng hình… liệu y có chăng? Nếu có sao hỗn chiến với Tây Sắc, Nam Khấp y không giở ra? Lạ thật! Chắc con “ma trăm giọng” này ẩn quanh đây?

Bèn đảo vòng quan sát, vẫn chẳng thấy chi khả nghi. Võ lại lộn vào chỗ cũ, nhảy lên nấp, hồi mắt trông vào kịp thấy hai gã Thổ phỉ “quất ngài” đang lễ hì hụp, hí hửng chạy vọt ra ngoài, miệng còn kêu inh ỏi, chẳng hiểu có điều chi mừng rỡ đúng “bắt được vàng”.

Bỗng thấy hai bóng dìu nhau nhảy lên, một bóng trắng lòa xòa. Dòm lại, thì ra lão có danh xưng Đại Thái Giám của vua Ả Rập Séoud bên Hồng Hải. Lão cũng thoáng vẻ ngơ ngác ngó Đông Tửu, Bạch Viên, đoạn cúi rạp người chào cung kính theo kiểu Hồi Giáo, nói một tràng tiếng Ả Rập:

– Kẻ già này theo lệnh Quốc vương Ả Rập Séoud từ thành La Mecque vượt Hồng Hải, Thái Bình Dương sang Nam tìm yết kiến bậc hiền triết bác học thông thiên quán địa để, kính dâng ngài lời chúc mừng của Quốc vương Séoud. Xin đấng Alah phù hộ, ban phúc lành cho bậc thánh thiện! Sau nữa xin dâng ngài chút vật mọn làm lễ ra mắt.

Lão vừa dứt lời, người tùy tòng đã chạy ra xách vào một cái rương lớn, cùng Đại Thái Giám mở ra, lôi các lễ vật bày trước Đông Tửu. Gấm vóc, ngà voi, kim cương, vàng ngọc đủ thứ trông lóa mắt. Cuối cùng nhấc ra một cái lồng nhỏ trùm gấm tía, vén gấm lên, trong có một con két đỏ như máu. Thái Giám mở cửa lồng, con két đỏ chót nhảy tót ra bay một vòng, rồi đậu luôn trên đầu lão Thái giám Ả rập nói một tràng tiếng Ả Rập:

– Chào chủ nhân ông! Chào chủ nhân bà! Két xin chúc ông bà sống lâu mạnh giỏi, uống rượu đánh cờ! Từ nay ông bà chủ nhân có điều buồn, đã có két làm trò vui!

Đông Tửu và Bạch Viên Nương cùng trợn mắt ngạc nhiên, dòm con két. Cả Minh Thần cũng lạ. Xưa nay yểng, két, sáo, quạ nói tiếng người vẫn có, nhưng bất quá chỉ học được năm, mười tiếng, đây con két nói một tràng léo nhéo như người, bộ tịch lễ phép hết sức. Đông Tửu cười sằng sặc:

– Ôi chao két ma két quỷ! Két gì lại biết cả người ta đang uống rượu đánh cờ? Nhưng ông bà không đúng! Mày lộn rồi! Tụi này chỉ là chỗ tri kỷ thôi! Này ông lão! Nó có nói được tiếng Việt không?

– Thưa, két này lưỡi mỏng, mềm như lưỡi người, nó bắt chước được đủ thứ tiếng, nó khôn như người.

Vừa dứt lời lại nghe con két nói léo nhéo:

– Ông bà không đúng, tụi này chỉ là chỗ bạn tri kỷ… Nay là bạn, mai mốt thành ông chủ bà chủ két! Bà chủ cho két đậu tay nào! Câu đầu nói nhái giọng ta, câu sau nói tiếp tiếng Ả Rập, Đông Tửu cười thét, thông ngôn, Bạch Viên cũng cười lớn, vì thấy con két khôn như ma quỷ. Nàng đưa luôn tay, con két bay xà xuống đậu mu bàn tay kêu “tay bà đẹp, tay bà đẹp”, làm Minh Thần nấp ngoài suýt phì cười.

Chợt nghe lão Thái Giám nói nhỏ:

– Lễ mọn lòng thành xin ngài thâu nhận, đức rộng như biển cả! Quốc vương Ả Rập mới bỏ ngàn cân vàng mua được món lạ này, nội trong thiên hạ chỉ có ngài mới rõ thực hư! Thứ bảo vật này do một lão thuật sĩ bán cho Quốc vương, bảo nó có thể níu lại cả tuổi già, khiến người ta thiên niên bất lão.

Dứt lời lão lôi trong mình ra một chiếc hộp vàng, hai tay đưa Đông Tửu. Võ Minh Thần đưa mắt thờ ơ nhìn vào, bỗng chàng giật bắn người, chỉ suýt nữa bật kêu kinh sảng khi thấy Đông Tửu mở nắp hộp vàng, lôi ra một món bảo vật. Một cái vòng ngọc điểm huyết giống hệt cái vòng càn khôn vừa mất. Võ vội nín thở, vận nhỡn lực nhìn cho kỹ. Đông Tửu cầm vòng giơ lên ngắm nghía, buông gọn ba tiếng:

– Vòng càn khôn! Võ lại giật mình một cái, nghe Đông Tửu lẩm bẩm:

– Càn khôn, càn khôn, hựu càn khôn. Càn khôn biến hóa.

Lão Thái Giám Ả Rập ghé sát lại, mắt sáng hẳn lên, nhưng bỗng Đông Tửu đặt luôn vòng vào hộp đậy nắp, dúi vào tay lão Ả Rập, khẽ giọng bảo:

– Vòng giả! Lão Đại Thái Giám Ả Rập giật bắn người, xúc động đến nỗi run tay đánh rớt ngay hộp vàng.

Lão kêu “úy”, Đông Tửu đã thò tay chụp dính, ấn vào tay lão lần thứ hai. Minh Thần đứng ngoài cũng giật mình cái nữa khi nghe Đông Tửu nói:

– Tội cho ông lão tốn công vượt biển! Về bảo nhà vua Ả Rập: Đây là vòng giả! Ngọc này mới được một ngàn tuổi, mười thế kỷ đúng, kẻ làm đồ giả giỏi đấy! Trong ruột cũng có chữ, nhưng là chữ láo! Không phải chữ tượng hình ruột vòng càn khôn! Hắn chỉ có tài nhuộm ngọc cho vết đỏ lẩn vào trong!

Minh Thần nghe lọt tai, lòng càng kinh ngạc, không hiểu sao Đông Tửu lại biết được vòng càn khôn có chữ tượng hình trong ruột?

– Vua Ả Rập bỏ ngàn vàng mua vòng, sai cận thần vượt biển đi hỏi tay kỳ tài khảo cổ phương Nam này, đủ biết vòng càn khôn chứa đựng điều bí ẩn phi thường vô giá! Chỉ lạ nhất Đông Tửu, cả thiên hạ đều mê bảo vật này, riêng y xem chừng vẫn thản nhiên như không… đúng bậc quân tử hiếm có.

Đang nghĩ loanh quanh, chợt thấy Đông Tửu phất tay bảo lão Đại Thái Giám Ả Rập:

– Đem lễ vật về! Về tâu với ông vua Ả Rập, tên bợm nhậu này có lời chia buồn, và cám ơn đã cho vò rượu pha. Viên Thái Giám thoáng ngẩn mặt mấy khắc đoạn cúi rạp đầu lễ phép:

– Vạn tạ! Van tạ! Kẻ già này sẽ còn phải yết kiến ngài, nay phải đi báo tin về Hồng Hải!

Dứt lời, lão ta lại rạp đầu cái nữa, cùng gã đồng hành hai người rảo bước ra ngoài, tà áo Ả Rập lòa xòa như cánh bướm. Đông Tửu bưng vò rượu tu ực ngụm lớn, quay vào hô “pháo giằng” đoạn nói vọng ra hành lang:

– Còn ai ngoài đó nữa, bảo về Cha Pa gặp! Giờ đầu óc ta để cả vào bàn cờ, hũ rượu rồi.

Cô gái vượn trắng nói chuyền ra ngoài lòng chảo, bỗng nghe nhiều tiếng xôn xao, vẳng giọng Tàu hét tiếng ta lơ lớ ồm ồm như lệnh vỡ:

– Hầy a! Đến phiên ngộ! Nị nào cướp phần, ngộ cho phát pạc hoọc chết tươi.

Minh Thần ghé mắt dòm nghiêng ra, từ nẻo hồi tả, thấy dưới bóng tàn lọng, có mấy bóng cao lớn cãi nhau, giơ tay dậm dọa, tên khách vạm vỡ xốc pạc hoọc sấn sổ đi vào.

Nhưng mới được mấy thước, bỗng có một chiếc ghế đằng sau vượt theo, trên ghế có một chú khách trung niên mặc xường xám, thò tay túm lấy dây lưng tên khách vạm vỡ giơ bổng lên sát cỗ ghế, ghé tận mắt, cười âm trầm:

– Lộn xộn! Chưa đến phiên chú mày! Muốn ăn thua với “Xường Xám đại vương”?

– Hầy a! Sườn Xám Tài Wang? Ý a! Bỏ ngộ xuống ngộ chờ! Chú khách tự xưng “Xường Xám đại vương” quăng phịch gã vạm vỡ lại phía sau, giục ghế đăng sơn tiến vào!

Nhưng vừa chuyển động, bỗng cả người lẫn ghế, phu khiêng bị lôi xềnh xệch lại chỗ tàn lọng, cáng, võng, mặc dù chẳng thấy bàn tay nào túm. “Xường

Xám đại vương” ngoái cổ lại, giơ tay định đánh, chẳng thấy ai. Đám đông cười ồ, một bóng đàn ông từ từ nhô ra, nắm tay ghế giật nhẹ một cái, “rắc”, ghế gẫy tung mấy mảnh, “Xường Xám đại vương” nhanh chân nhảy vèo xuống, giơ tay định đánh. Dưới trăng, nhìn rõ bóng đàn ông mặc quần áo giáp như viên tướng cổ, tay cầm một cây búa lớn, tuổi trạc quá ngũ tuần, phương phi bệ vệ, không ai khác Tửu Chúa. Y hất ham dõng dạc:

– Điện Tiền Chỉ Huy Bá Diện Thánh Quân! Nị muốn tranh? Tỉu nà! Không biết từ sáng qua Thánh Quân không muốn làm điếc tai “ngài bác học” nên đã theo đúng “luật giang hồ”, nị không biết đến phiên Thánh Quân?

Lưỡi búa loáng lên, “Xườn Xám đại vương” đổi sắc mặt, cười hề hề, xua tay, lùi luôn vào đám đông, Tửu Chúa hô chìm:

– Thỉnh Thánh Quân giá nhập!

Minh Thần bỗng sinh hồi hộp chăm chú nhìn ra, sực nghe trong cáng gấm có tiếng phát ra, giọng đanh thép, lần này chỉ có một giọng:

– Điện Tiền! Đem lễ vật vào, đặt xuống, quay ra, trấn ngoài! Kẻ nào lại gần nhà sàn, cho ngươi gởi xuống âm ty!

– Xin vâng mạng! Tửu Chúa dắt búa, vọt lên bên cáng gấm, đội quả son lễ vật đường bệ tiến thẳng vào, cáng gấm vọt theo, do bốn ả nữ khiêng.

Đám khách tứ xứ ngó theo, im phăng phắc. Khi bọn Bá Diện tới bên thềm, cô gái vượn trắng trấn ngoài vùng hô:

– Cáng để dưới, người lên thôi!

Tửu Chúa cao giọng:

– Thánh Quân vào yết kiến, tùy cận rút hết!

Nhưng gái trấn thềm vẫn không muốn nhiều người làm rộn, lời qua tiếng lại. Đông Tửu chợt ngó ra, hỏi:

– Chuyện chi ồn ào đó?

– Bẩm, khách lại muốn đưa cả cáng lên!

– À! “Ma trăm giọng”! Lên cho xong! Hình như nhà ngươi có đợi ở cổng nhà họ Hoàng! Hà hà! “Ma trăm giọng” chịu khó thế?

Có tiếng trong cáng vọng lên:

– Túy tiên sinh giọng tỉnh, may cho Thánh Quân!

Lời dứt, Tửu Chúa đã đội quả lễ nhảy vọt lên thềm, cáng gấm bốc lên theo. Tưởng tàn tán chọc thủng mái nhà nhưng cáng vọt lên thì tàn tán cũng tự động hạ xuống mấy nấc, bọn gái khiêng vụt vào đầu hồi nhà bên hữu, cách chỗ Đông Tửu ngồi đánh cờ độ hai mươi bộ, Tửu Chúa đội quả lễ vật tiến lại. Bạch Viên Nương, Đông Tửu nhìn ra. Nữ lang động chủ Tây Phàn chợt nheo mắt cười thét:

– Ai như lão Tửu Chúa? Hà hà, mới theo hầu “Ma trăm giọng”? Tửu Chúa đặt quả, cúi đầu chào. Trong cáng, tiếng Bá Diện nói vọng ra:

– Uống rượu thi, thua, theo Thánh Quân, xung chức Điện Tiền! Đông Tửu cười khà khà:

– Ha ha! Chúa rượu có đủ ngai ngồi lại theo hầu “Ma trăm giọng”. Ta ngờ uống gian quá! Đãi vò uống chơi!

Miệng nói, tay quơ một hũ rượu nguyên si trao cho Tửu Chúa, lão này đỡ lấy. Tiếng Bá Diện hô “Đem ra ngoài uống”. Tửu Chúa lập tức cúi chào, ôm hũ rượu nhảy vèo xuống lòng chảo. Bọn gái khiêng cáng cũng nhất loạt chào, vọt theo.

Mấy gian nhà sàn trống vụt im phăng phắc, chợt “cạch”, nắp quả son chạy sang bên, để lộ ra từng chồng bạc xòe, vàng lá, và hai cái bình sứ có đậy nắp. Tiếng Bá Diện nói vọng ra:

– Thánh Quân được tin Túy tiên sinh ngài về Cha Pa bất thần, vội đi ngay, không kịp sắm lễ vật, chỉ có chút lễ bạc lòng thành, mong Túy tiên sinh ngài thứ nạp!

Đông Tửu xua tay:

– Cầu kỳ! Trưởng giả! Lễ vật đem về, hỏi gì, ra hỏi! Tiếng Bá Diện vọng ra, chói tai:

– Xin Túy tiên sinh ngài uống thử bình rượu quý cho thêm phần minh mẫn! “Bá độc tinh xà” này chế luyện rất công phu, rút hết tinh túy nọc rắn, mật rắn, xác rắn, mỗi bộ đủ một trăm con, mỗi chất một trăm thứ, cất đủ một trăm lần, bách toàn đại bổ! Chỉ bậc đế tửu như ngài mới dùng nổi! Bình trái, còn bình phải là một cặp hồng xà để ngài nuôi chơi, huyết xà đại bổ!

Quả son từ từ trôi lại sát bên Đông Tửu. Chàng ta cầm lấy bình rượu bên trái mở nắp, đưa lên mũi ngửi, khen “thơm dữ à”. Minh Thần nấp ngoài bỗng giật mình:

– Bá Diện, đến chủng loại cũng chưa ai biết giống chi, nói gì đến ruột? Y lòng dạ khôn lường, tiếng cầu gặp nhưng biết đâu chả có âm mưu? Đông Tửu uống rượu độc, có khi mắc kế hiểm…

Đang lo ngại dùm, bỗng thấy Đông Tửu ngẩng nhìn cáng gấm, cười khà:

– Ma Quân! Sao lại đãi ta thứ rượu quý có cả nọc “Kim Tàm Cổ”? Phải ngươi định nhờ ta chuyện chi quan hệ, tiết lộ xong, muốn ta mang bí mật xuống âm ty?

Vừa nói, chàng ta vừa thản nhiên ngửa cổ tu luôn mấy ngụm, Minh Thần trông thấy, rùng mình liền mấy cái. Đông Tửu đặt bình, nhấc bình bên hữu mở luôn nắp. Nhanh như điện xẹt, từ trong bắn “vút vút” ra hai luồng hồng quang loằng ngoằng, táp vụt bàn tay Đông Tửu. Ánh đỏ tắt, hiện ra hai con rắn chỉ bằng chiếc đũa, cổ bị kẹp dính chặt giữa hai ngón tay chàng say rượu. Hai con rắn vẫy đuôi mạnh, chàng ta gật gù bỏ vào bình đậy nắp như cũ, đặt xuống, cười:

– Hai con rắn này mổ trúng chết liền, cám ơn “Ma trăm giọng”! Hãy đem của nợ về!

Trong cáng chợt nghe Ma Quân Bá Diện cười sằng sặc:

– Hảo quân sư, quả xứng danh bác vật học đại tài, bỏ công Thánh Quân chầu chực!

Đông Tửu xua tay:

– Hoa ngôn! Nói gì ra đây hỏi cho xong!

Im mấy khắc, chợt có tiếng vọng ra:

– Thánh Quân cầu được vấn cách không?

Đông Tửu cười khà:

– Lại còn định dấu cả mặt với tên này? Muốn ta nói với tiếng vang à? Tiếng trong cáng vọng ra âm trầm, vẻ bất đắc dĩ:

– Trăm mặt, Túy tiên sinh muốn nói với mặt nào?

– Mặt thật! Tiếng thật!

– Thôi cũng được, nhưng còn chủ Tây Phàn? Bạch Viên cười lảnh:

– “Ma trăm giọng”! Giờ khách lại muốn đuổi chủ đi nữa sao? Im khá lâu, Minh Thần nấp ngoài chợt sinh hồi hộp lạ. Nhân vật kỳ bí này đã ám ảnh chàng không ít, sau mấy phen chạm trán. Đến nỗi có lần chàng ngờ y là một con ma xó phi phàm, đã thành tinh. Nhưng không phải đợi lâu, bỗng mảnh gấm phủ cáng vén chéo lên một góc, rồi từ trong bắn vọt ra một bóng đen lực lưỡng. Cái bóng bị quăng “véo” lên gần xà nhà, quay tít như trái cầu, rồi hạ xuống đứng sững bên cây cột gỗ, xế bên Đông Tửu. Ánh sáp lung linh chiếu tỏ khuôn diện, hiện ra một người đàn ông trạc tứ tuần, râu ria xồm xoàm quai nón như râu Trương Phi, mày sâu róm, hai con mắt sáng quắc coi dữ tợn hết sức. Y quét nhỡn tuyến nhìn Đông Tửu, Bạch Viên, phát tiếng ồm ồm giọng Tàu Quảng Đông:

– Chào Túy tiên sinh, Bạch Viên Nương! Thánh Quân mặt xấu, bất đắc dĩ mới lộ diện, xin đừng cười!

Minh Thần trông ra, đang quan sát từng chòm râu, đuôi mắt, sực nghe Đông Tửu cười ngất:

– Không thích nói chuyện với cái bóng! Sao lại đem người giả ra? Bạch Viên! Tiếp tục đánh cờ!

Hai người quay vào đi quân. Người đàn ông lực lưỡng cau mày định nói chi, chợt thở phì, cười ngất:

– Mắt cú! Sợ người thật lại chạy.

Dứt lời, y vọt vào trong cáng mất dạng. Sực nghe tiếng the thé vọng ra vừa đủ âm vang trong nhà:

– Tuy tiên sinh bức gái này quá lắm! Qua sông, Thánh Quân phải lụy đò! Rèm phủ lại vén lên, từ trong bắn ra một bóng nữ nhân, quay tít mấy vòng, đứng sững giữa nhà. Dưới ánh sáp, hiện lên một bà lão trạc bảy mươi, mặt mày nhăn nheo, mặc theo lối miền núi, rõ hơn là một bà lão Mán Tiền mặc quần áo chàm viền thêu chỉ ngũ sắc, quấn xà cạp trắng, đầu cũng chùm khăn chàm thêu sặc sỡ, xà tích treo lủng lẳng. Sự xuất hiện của bà lão Man Tiền, khác hẳn gã khách Quảng Đông vừa rồi làm Minh Thần không khỏi ngạc nhiên, tưởng trong cáng chẳng phải chỉ có một người. Chàng đang tính kế khám phá đã thấy Bạch Viên Nương kín đáo dùng hai ngón tay lật nhẹ rèm cang lên, nhè lúc bà Mán Tiền tiến về phía Đông Tửu. Cáng trống trơn! Bên kia cáng hồi nhà, trăng soi vằng vặc, con chuột chạy qua cũng thấy.

Bà Mán Tiền này mắt long sòng sọc nhìn láo liên, chưa kịp nói, Đông Tửu ngoảnh ra, buồn giọng:

– Sao cứ đưa mãi hình nộm ra gặp người ta? Không muốn thì thôi, can chi bí bí ẩn ẩn mãi? Ma Quân tính biến trá, không thật! Đây còn ai nữa đâu phải giấu?

Bà lão Mán Tiền nhảy vọt vào trong cáng, thân pháp êm như con chim cắt.

Minh Thần nấp hồi nhà bỗng thấy cành lá gần đấy rụng xào xạc như có gió luồng chạy, chàng giật mình vội bế điện áp sát lưng vào hốc đá, cảm thấy rõ một luồng nhiệt khí rẽ vụt qua trước mặt theo đường cánh cung, rồi cành lá im phăng phắc chỉ hơi lao xao gợn gió.

– Y thám sát bằng nhân điện! May dữ, kịp thời để ý không rồi còn gì.

Sực nghe trong cáng có tiếng vọng ra, lần này giọng đàn bà thánh thót như chim oanh:

– Túy tiên sinh! Điều Thánh Quân cần hỏi, cả thiên hạ may chỉ có Túy tiên sinh giải được. Thánh Quân phải đem lòng thành cầu hỏi Túy tiên sinh! Giọng êm ái hết sức, nghe như rót vào tai. Lời chưa dứt hẳn, rèm đã cuốn lên cao, từ trong bước ra một bóng nữ mười phẩn yểu điệu thướt tha.

Bóng nữ khoan thai bước lại đứng tựa cột, hương thơm ngào ngạt mấy gian nhà trống, khiến Đông Tửu, Bạch Viên phải ngoảnh nhìn ra ngay. Nàng đi hài sảo, mặc một cai áo dài rộng tựa “kimono” Nhật bằng sa tanh đen viền trân kim tuyến triện thủy ba, lấp lánh dưới làn ánh sáng lung linh, mỗi bước đi nhạc vàng khánh vàng đeo cổ chân phát âm trong vắt. Chỉ ngó dáng cũng đã đẹp rồi, nhưng nàng vẫn trùm một mảnh “voan” dầy như chàng mạng gái Ba Tư, Thổ Nhĩ Kỳ.

Minh Thần vụt nín thở. Dáng nữ quen quen. Đông Tửu gật gù:

– Sao còn bịt mặt?

– Vẫn đeo thế! Tục lệ cổ truyền!

– À! Tục cổ đàn bà che mặt! Vậy Bạch Viên xuất tướng! Hà hà! Nước cờ ta đi xuất tướng, tuyệt! Đáng tự thưởng! Dứt lời chàng ta bê hũ tu một chặp, bóng nữ lang thở dài, thỏ thẻ:

– Cổ tục cũng thua! Túy tiên sinh! Gái này tối nay bị bức nhiều đó! Điện giật cũng không mạnh bằng, Võ Minh Thần nấp ngoài như nẩy bắn lò xo, kinh dị, mở to mắt còn ngờ chiêm bao. Chỉ suýt nữa đã bật kêu sửng sốt cực độ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.