Vân Hải Ngọc Cung Duyên

Chương 9 - Là Yêu Là Hận Lòng Không Biết Là Ân Là Oán Chửa Phân Minh

trước
tiếp

Tạ Vân Chân cụt hứng, lắc đầu, Võ Định Cầu hừ một tiếng rồi nói: “Chẳng biết thiếu nữ này ở đâu ra, thật vô phép với lão tiền bối!” Dực Trọng Mâu nói: “Các người mới lần đầu ra giang hồ, không biết trên giang hồ có nhiều điều cấm kị, có lẽ thiếu nữ này có chuyện riêng gì đó, tuy chúng ta coi nàng là bằng hữu, nhưng nàng vẫn chưa dám dốc lòng cho chúng ta biết.”

Cả bọn đều thấy nàng bí hiểm khó lường. Kim Thế Di thì đúng một bên suy ngẫm. Trước khi bỏ đi thiếu nữ ấy đã nhắc chàng canh ba đêm nay đến chỗ hẹn. Kim Thế Di nghĩ tới chuyện có thể gặp được Lý Tâm Mai thì mừng rỡ vô hạn, nhưng chàng cũng hơi thắc mắc: “Thiếu nữ này thật quái gỡ, không biết nàng có đùa với mình không?”

Bọn người Tạ Vân Chân chẳng có thiện cảm với Kim Thế Di, nhưng rốt cuộc vẫn là có cùng kẻ thù, không thể coi chàng là người ngoài được, Tạ Vân Chân lên tiếng hỏi: “Kim… Kim đại hiệp có gặp Tâm Mai không? Tôi nghe nói bị nhốt trong Mạnh gia trang?” thực ra bà ta không muốn gọi Kim Thế Di là Kim đại hiệp, bà ta phải đắn đo lắm mới gọi được ba chữ này. Kim Thế Di mỉm cười, cung kính cúi người trước Tạ Vân Chân: “Đừng khách sáo, đừng khách sáo, chi bằng bà cứ gọi tôi là Độc thủ phong cái như trước, tôi nghe bà gọi sau lưng tôi như thế. Còn chuyện cứu Tâm Mai, hì hì, có người của phái Thiên Sơn ở đây thì cần gì tôi phải nhọc lòng?” Kim Thế Di giả vờ nhã nhặn với Tạ Vân Chân, nhưng trong lời nói thì đầy vẻ mỉa mai khiến Tạ Vân Chân giở khóc giở cười. Võ Định Cầu càng chẳng nén được, nhưng y rốt cuộc hơi sợ Kim Thế Di cho nên mặt tuy giận dữ nhưng cũng không dám lên tiếng.

Dực Trọng Mâu giảng hòa, nói: “Trong thiên hạ chỉ có những kẻ ăn mày như chúng ta mới tiêu dao tự tại nhất. Lão đệ, ngươi là nhân vật kiệt xuất nhất trong nghề của chúng ta, đáng tiếc hôm nay mới có duyên gặp nhau.” Những lời của ông ta đã phá vỡ không khí ngượng ngùng giữa đôi bên. Kim Thế Di buông giọng cười lớn: “Ông là bang chủ, tôi chỉ là một tên ăn mày con. Bang chủ đại lão gia, tôi không dám có duyên với ông. Ông muốn có duyên với tôi, trong tay tôi lại có độc, ông có biết không?” Kim Thế Di xưng là Độc thủ phong cái, trên giang hồ bảo chàng là một kẻ điên, kẻ điên đã đáng sợ, lại thêm Độc thủ nữa, điều đó càng đáng sợ hơn. Dực Trọng Mâu ngẩn người ra, không biết chàng lại nói những lời quái dị gì, y vốn định đưa tay ra nắm tay chàng nhưng lại rút về, Kim Thế Di cười lớn: “Dực bang chủ, ông hãy nghỉ ngơi, Mạnh Thần Thông đã bỏ đi, tôi cũng đi đây.” Khi đi ngang qua Võ Định Cầu thì chợt khẽ nói: “Nhớ từ rày về sau đừng mắng ai sau lưng nữa!” Võ Định Cầu tức giận đến nỗi hai mắt quắc lửa, đợi Kim Thế Di bỏ đi xa thì mới ngoác miệng mắng lớn.

Kim Thế Di bỡn cợt họ một phen, thống khoái vô cùng, chàng đến ngọn núi gần đó ngủ một giấc, chàng nằm chiêm bao thấy Lý Tâm Mai cầm một đóa Thiên Sơn tuyết liên chậm rãi đi tới trên mặt biển, mặt biển phẳng lặng như gương, mây trên trời như cũng xà xuống mặt biển, đột nhiên Cốc Chi Hoa cũng tới, Kim Thế Di đang định đến đón họ, chợt nàng thiếu nữ Họ Lệ cũng tới, mặt biển chợt nứt toác ra, Lý Tâm Mai và Cốc Chi Hoa đều chìm xuống, chỉ có nàng thiếu nữ Họ Lệ cười ha hả! Kim Thế Di bừng tỉnh, chàng ngẩng đầu nhìn thì thấy sao trời lấp lánh, vầng trăng sáng đang ở trên cao, lúc này đã gần đến canh ba. Kim Thế Di tự cười: “Giấc ngủ thật dài, giấc chiêm bao cũng hoang đường!” chợt chàng nhớ lại ba thiếu nữ trong giấc chiêm bao, tình cảm của Lý Tâm Mai đối với chàng rất sâu sắc, nàng không hiểu sự đời, tựa như chẳng biết gì đến sự hiểm ác của đời người, khi bên cạnh nàng, chàng thường cảm thấy tự hổ thẹn, Kim Thế Di yêu thương nàng như một cô em gái. Cốc Chi Hoa là đệ tử của Lữ Tứ Nương, Kim Thế Di tôn kính Lữ Tứ Nương, cũng tôn kính Cốc Chi Hoa, tuy mới gặp mặt một lần nhưng chàng không thể nào xóa mờ được ấn tượng của nàng. Cốc Chi Hoa hiểu biết rộng rãi, lòng dạ phóng khoáng, Kim Thế Di tuy lớn tuổi hơn nàng nhưng cảm thấy nàng như một người chị của mình. Đối với bất cứ ai chàng cũng cười đùa bỡn cợt, nhưng chỉ duy trước mặt Cốc Chi Hoa, lần đầu tiên gặp mặt chàng đã có cảm giác không dám phóng túng. Còn nàng thiếu nữ Họ Lệ thì rất kỳ quặc, Kim Thế Di cảm thấy nàng đầy tà khí, chàng chẳng ưa gì nàng nhưng lại cứ mãi nghĩ đến nàng, tựa như nàng là một người rất quen thuộc với mình, thậm chí chàng có thể phát hiện ở nàng hình bóng của mình trước kia. Một người có thể thoát khỏi bất cứ thứ gì nhưng không thể thoát khỏi bóng dáng của mình. Đó có lẽ là nguyên nhân Kim Thế Di không ưa nàng nhưng lại nghĩ đến nàng.

Tóm lại, ba thiếu nữ trong giấc chiêm bao tuy khác nhau nhưng đều chiếm một địa vị trong lòng chàng, nếu không chàng lại chẳng thấy họ trong giấc chiêm bao.

Vầng trăng sáng đã lên gần đến đỉnh đầu, Kim Thế Di cũng lên đến ngọn Kim Kê ở núi Thái Hàng, lúc này hình bóng của Cốc Chi Hoa và nàng thiếu nữ cũng đã nhạt trong lòng Kim Thế Di, hình ảnh Lý Tâm Mai dần hiện ra, bởi vì chàng sắp gặp Lý Tâm Mai chứ không phải là một giấc mộng!

Sao trời mờ mịt, ánh trăng mông lung, Kim Thế Di đi đến ngọn Kim Kê, băng qua một mảnh rừng, quả nhiên phát hiện có một cây cổ bách, dưới cây cổ bách quả nhiên có bóng nàng thiếu nữ. Kim Thế Di xao xuyến trong lòng, thiếu nữ Họ Lệ không lừa chàng, Lý Tâm Mai quả nhiên đã chờ ở đấy.

Kim Thế Di thi triển công phu thượng thừa Tinh đình điểm thủy, lặng lẽ lướt tới, chàng muốn trêu Lý Tâm Mai cho nên thổi một hơi vào cổ nàng.

Nhưng lúc này, Kim Thế Di chợt cảm thấy có điều gì khác lạ, chàng chưa kịp thở ra thì chợt nghe thiếu nữ ấy bật cười quay đầu lại, nói: “Kim Thế Di nhà ngươi quả nhiên giữ lời hứa, giờ đã là canh ba!” nào phải Lý Tâm Mai, mà chính là thiếu nữ Họ Lệ!

Kim Thế Di giận đến nỗi phát run, quát: “Hay lắm, té ra là cô đùa với ta!” thiếu nữ cười khanh khách: “Kim Thế Di, ngươi có nhớ lời ta nói không?” Kim Thế Di nói: “Sao?” thiếu nữ trả lời: “Ngươi đã bảo cho ta mạo phạm ngươi ba lần, ngươi không được nổi giận.” Kim Thế Di nghe thế thì giở khóc giở cười, chẳng lên tiếng được nữa. Thiếu nữ lại cười: “Ta nghe nói ngươi rất giỏi bỡn cợt người khác, hôm nay ta trêu ngươi một lần thì có đáng là chi!” Kim Thế Di nói: “Được, cô nương đã trêu tôi xong, vậy Lý Tâm Mai ở đâu?”

“Ngươi hỏi ta ta làm sao biết?” “Vậy cô nói đã hẹn nàng canh ba gặp nhau ở đây là lừa ta?” “Cũng không hẳn là lừa ngươi” “Vậy tại sao đến giờ vẫn chưa gặp được nàng?” “Ta hẹn nàng canh ba đêm nay gặp nhau, nhưng sau đó ta lại gặp nàng, ta chợt đổi ý bảo nàng đi trước.” Kim Thế Di quát lên: “Tại sao?” nàng thiếu nữ cười khanh khách: “Sao, đã bảo không nổi giận mà lại nổi giận, đừng hòng ta trả lời câu này.” Kim Thế Di đành bó tay, chàng lại nôn nóng muốn biết tin tức của Lý Tâm Mai, chỉ đành cố nén giận: “Cô nương đã nói gì với nàng? Cô nương biết rõ ta muốn gặp nàng, tại sao lại bảo nàng đi?” thiếu nữ cười nói: “Bởi vì ta biết người muốn gặp nàng ngoại trừ ngươi còn có người khác. Ta nói với nàng, Tâm Mai này, sư huynh của cô có phải là một tên tiểu tử tên Chung Triển hay không, nàng nói phải. Ta lại nói, sư huynh của cô đang tìm cô, còn có một tên tiểu tử họ Võ đi cùng với y cũng tìm cô. Vì thế sau khi ta nói thì nàng đã vội vàng chạy xuống núi.” Nàng thiếu nữ bắt chước theo giọng nói của Lý Tâm Mai, trông rất giống.

Kim Thế Di suýt nữa đã mắng nàng, nhưng nghĩ rằng mình đã hứa với người ta cho nên đành cố nén. Nàng thiếu nữ lại cười: “Ta nghĩ ta làm đâu có sai, người ta là sư huynh muội, dù gì cũng là đồng môn, lẽ nào nàng không gặp đồng môn mà lại gặp ngươi trước?” Kim Thế Di nói: “Hừ, làm không sai tý nào, nhưng tại sao cô nương lại lừa ta đến đây?” thiếu nữ nói: “Gió mát trăng thanh, ta thấy quạnh hiu, muốn tìm một người trò chuyện cũng chẳng có gì xấu. Huống chi ta biết ngươi thích đùa, đã ngẫu nhiên gặp ngươi, chi bằng cũng ngẫu nhiên đùa với ngươi một lần.” Kim Thế Di lạnh lùng nói: “Đêm nay tôi chẳng có lòng dạ nào đùa với cô nương. Được, cô nương đùa đã xong, xin lỗi tôi không thể chiều theo!”

Thiếu nữ ấy chợt kêu lên: “Kim Thế Di, ngươi đứng lại!” Kim Thế Di vốn đã sải bước, nghe nàng gọi như thế, trong bụng cũng hơi bực bội nhưng cũng ngừng lại.

Thiếu nữ cười khanh khách nói: “Kim Thế Di, lúc nãy ta chỉ đùa với ngươi thôi!” Kim Thế Di tức giận nói: “Ta biết rồi, đừng lắm lời nữa!” thiếu nữ cười: “Ngươi không biết một tí gì cả, ta muốn nói, ta hẹn ngươi đến đây là có chuyện quan trọng, chẳng phải đùa tí nào!”

Kim Thế Di nghe nàng nói trịnh trọng thì nửa tin nửa ngờ, quay trở lại hỏi: “Có chuyện gì quan trọng?” thiếu nữ nói: “Tính mạng của ngươi có quan trọng không?”

Kim Thế Di nghe thế thì bực dọc, nói: “Được, đây là lần thứ nhì cô nương đùa với tôi!” thiếu nữ nói: “Lần này chẳng đùa tí nào, ta rất nghiêm túc, ngươi hãy thử hít một hơi xem, hãy làm theo lời ta, vượt khí xung kích các huyệt ở túc thiếu dương đảm kinh!”

Kim Thế Di thử làm theo lời nàng, rồi chuyển chân khí trong người, xung kích các huyệt ở túc thiếu dương đảm kinh, từ huyệt ngũ khu, thần đạo cho đến huyệt dương lăng ở trái chân vận chuyển một vòng, chàng thấy chẳng hề có gì trở ngại, đang định trách nàng thì chợt thấy các huyệt đạo ở nơi chân khí vừa mới đi qua có cảm giác ngứa ngáy, chàng giật mình, chỉ trong chớp mắt thì toàn thân lạnh lẽo nhấtlà phần dưới chân, tựa như khí lạnh tháng chạp ngấm vào người.

Thiếu nữ cười nói: “Thế nào? Ta có đùa với ngươi không?” Kim Thế Di trầm ngâm không nói, một lát sau mới lên tiếng: “Không ngờ Tu la âm sát công của Mạnh Thần Thông lại lợi hại đến thế!” thiếu nữ nói: “Đó là bởi vì nội công của ngươi thâm hậu cho nên không phát tác ngay lập tức. Nhưng khí âm hàn của Tu la âm sát công đã lưu lại trong người, tuy ngươi đã vận khí trục hàn nhưng vẫn không hết, loại khí âm hàn này xuyên qua nơi có trở lực nhỏ nhất, tụ lại ở chân, có phải người cảm thấy huyệt thông tuyền ở gót chân là lạnh nhất hay không?” Kim Thế Di gật đầu. Nàng thiếu nữ nói: “Còn may là ngươi, nếu là người khác thì hàn khí đã xông lên tới tim, thần tiên cũng khó cứu. Cho nên Dực Trọng Mâu bị trúng một chưởng của Mạnh Thần Thông, tuy đã uống hai viên Bích linh đơn nhưng có lẽ cũng phải bệnh nặng một trận.

Công lực của ngươi thâm hậu, hàn khí không thể đi lên xâm nhập vào tim của ngươi, do đó mới trầm xuống tụ ở gót chân. Nay ngươi đã phát giác, vậy mỗi ngày phải vận công ba lần để kháng cự, có thể ngăn không cho hàn khí thăng lên, như thế có thể giữ được mạng, nhưng ít nhất bán thân bất toại, đôi chân từ đây coi như tàn phế.” Kim Thế Di cười thảm nói: “Như thế sống còn có ý nghĩa gì? Huống chi mỗi ngày đều bị dày vò!” tiếng cười thảm chợt trở nên cuồng dại, chàng xoay người bước đi. Thiếu nữ ấy nói: “Ngươi muốn làm gì thế?” Kim Thế Di nói: “Mạnh Thần Thông đã trúng một cây độc châm của ta, có lẽ y cũng phải bệnh nặng một trận, ta nhân lúc công lực của y chưa hồi phục vả lại lúc này ta vẫn còn đi được, tìm y đấu một trận, quá lắm chỉ là cả hai cùng chết!”

Thiếu nữ cười lạnh: “Mạng ngươi không đáng tiền đến thế sao? Ngươi chỉ cần Mạnh Thần Thông đi cùng ngươi hay sao? Hơn nữa, y có đệ tử hộ tống, sư đệ của y cũng đã luyện tới tầng thứ năm, e rằng ngươi không thể cùng chết với y!” Kim Thế Di giật mình, nghe nàng nói có lý thì ngừng lại nghĩ bụng: “Nghe khẩu khí của nàng, chả lẽ nàng có thể giải cứu?” Nhưng Kim Thế Di chẳng bao giờ chịu nhận ân huệ của ai cho nên chàng cũng chẳng mở miệng hỏi nàng!

Thiếu nữ đã thấy lòng dạ của Kim Thế Di, cười rằng: “Kim Thế Di, ta cầu xin ngươi một chuyện!” Kim Thế Di nói: “Ta đã sắp bán thân bất toại, còn có thể giúp gì được cho cô nương?” thiếu nữ nói: “Ta cầu xin ngươi giúp ta báo thù. Ta tuy chưa từng học Tu la âm sát công, nhưng trên đời này chỉ có một mình ta biết cách giải cứu. Ngươi ngạc nhiên lắm phải không? Có lẽ ngươi đang hỏi, ta không biết công phu này thì làm sao biết cách giải cứu? Đó là bởi vì Mạnh Thần Thông chỉ đánh cắp được ba thiên bí kíp luyện Tu la âm sát công, còn cách giải cứu vẫn nằm trong tay ta. Ngươi có muốn giao dịch với ta không? Ta giúp ngươi giữ mạng, ngươi giúp ta trả thù?” Kim Thế Di vừa nghe đã biết ý định của nàng, thầm nhủ: “Trả thù Mạnh Thần Thông, đâu có dễ dàng đến thế? Có lẽ ba năm, năm năm, thậm chí tám năm, mười năm cũng chưa trả xong, nếu mình hứa thì sẽ bị nàng trói buộc, vả lại mặc cho mình có thích hay không cũng phải kết bằng hữu với nàng.” Nhưng trên đời này ngoài thiếu nữ Họ Lệ, không ai có cách giải cứu, chả lẽ mình cam chịu làm phế nhân. Chết không dễ chịu tí nào, nhưng nửa sống nửa chết mới là chuyện đau đớn nhất. Kim Thế Di nghĩ lại: “Có lẽ đây là ý tốt của nàng, nàng sợ mình không chịu chấp nhận ý tốt của nàng cho nên mới bảo là cầu xin mình để khỏi làm tổn thương đến tự ái của mình!” Kim Thế Di đoán không lầm, nàng thiếu nữ đúng là có hai mục đích, nàng vừa muốn trói buộc Kim Thế Di, lại sợ chàng không chấp nhận.

Thiếu nữ chờ một hồi thì không thấy trả lời, cười rằng: “Thế nào? Ta cầu xin ngươi mà ngươi vẫn chưa chấp nhận? Trong cuộc giao dịch này cả hai chúng ta đều không lỗ vốn, không ai nhận ân huệ của ai, chẳng phải là đã quá tốt hay sao?” Kim Thế Di thở dài, nói: “Thôi được, cô nương giải độc cho ta, ta giúp cô nương báo thù.”

Thiếu nữ nói: “Ngươi nhắm mắt lại.” Kim Thế Di nói: “Sao thế?” thiếu nữ nói: “Ta lo ngươi thấy sẽ sợ.” Kim Thế Di cả cười: “Ta chưa biết trên đời này có gì đáng làm cho ta sợ!” nàng thiếu nữ nheo mắt cười: “Thật ư?” Kim Thế Di giật mình, không biết thế nào mà chàng lại cảm thấy e dè nàng ta! Nàng thiếu nữ nghiêm mặt nói: “Ta chữa trị cho ngươi, ngươi không những không thể sợ hãi mà tuyệt đối phải nghe lời ta.” Kim Thế Di cười nói: “Ta giờ đây là người bệnh, người bệnh đương nhiên phải nghe lời thầy thuốc. Cô nương cứ việc chữa trị cho ta, ta không sợ!” nàng thiếu nữ lấy ra một nắm ngân châm, mỗi cây dài đến hai tấc, nói: “Ngươi không sợ thì cứ nhìn đây. Không được vận công chống cự.” Thế rồi nàng vung cây châm lên đâm vào huyệt thái dương của chàng, huyệt thái dương là một trong những tử huyệt của con người, Kim Thế Di chợt chột dạ, lúc này cây kim đã đâm sâu vào, chàng lập tức cảm thấy đau nhói, Kim Thế Di nghiến răng chẳng chớp mắt, trong khoảnh khắc nàng thiếu nữ đã đâm mười hai cây ngân châm vào mười hai tử huyệt của chàng, cơn đau này nối tiếp cơn đau kia, khí lạnh trong người cũng không còn nữa.

Kim Thế Di chợt nghĩ: “Cách chữa trị này thật kỳ quái. Điều kỳ quái hơn là tại sao mình cam lòng nghe theo nàng?”

Mười hai cây ngân châm đã đâm vào mười hai tử huyệt mà Kim Thế Di không chết, điều đó chứng minh cách chữa trị này có hiệu quả. Nhưng trước đó Kim Thế Di không biết, nàng thiếu nữ này lại rất quái gỡ, còn Kim Thế Di lại không nghĩ nàng có ý xấu, cũng không vận công chống trả, lúc này chàng mới phát giác rằng mình hoàn toàn tin nàng, nhưng chỉ là không nói ra miệng mà thôi. Trong đời mình, ngoại trừ vài người thân thiết, Kim Thế Di rất ít tin người khác, giờ đây chàng lại tin cậy nàng thiếu nữ này, nàng ta lại không chỉ lừa chàng một lần, tại sao chàng lại tin nàng, cứ để mặc

cho nàng đâm vào tử huyệt của mình? Cả bản thân Kim Thế Di cũng không hiểu. Kim Thế Di dần dần thấy bớt đau, nàng thiếu nữ nói: “Ngươi hãy đưa chân phải ra.” Kim Thế Di lại nghe theo lời nàng, nàng thiếu nữ cầm gót chân của chàng, ngón tay đè nhẹ vào huyệt thông tuyền.

Kim Thế Di chợt thấy ngứa ngáy lạ thường, đau còn chịu được, nhưng ngứa thì rất khó chịu, Kim Thế Di bất giác bật cười, nói ra cũng rất lạ, sau khi cười xong thì thấy toàn thân nhẹ nhõm, không những không còn đau mà khí huyết cũng lưu thông.

Thiếu nữ cười khanh khách: “Hình như ngươi đã sáu bảy ngày không tắm, gót chân thối không chịu được, may mà ngươi còn cười.” Kim Thế Di nói: “Đâu có, hôm qua ta đã tắm ở dòng suối.” Kim Thế Di tuy biết nàng nói đùa nhưng cũng cảm thấy ngại ngùng, bàn tay của nàng thiếu nữ vừa mềm vừa mịn màng, Kim Thế Di được nàng xoa bóp một hồi, chàng thấy có một cảm giác không thể nào tả được, sóng lòng xao xuyến, thậm chí chàng không cảm thấy ngứa ngáy nữa nên chàng mới nín cười được.

Một hồi sau, ở huyệt thông tuyền có luồng khí nóng thăng lên lưu chuyển khắp toàn thân, khí âm hàn cũng dần dần tản mát.

Nàng thiếu nữ xoa bóp xong huyệt thông tuyền ở gót chân phải thì bắt đầu sang chân trái. Khí huyết trong người Kim Thế Di lưu thông, cơn lạnh ở hai chân đã giảm xuống nhiều. Thiếu nữ đợi một hồi nữa thì thấy sắc mặt của Kim Thế Di từ trắng chuyển sang đỏ mới rút mười hai cây ngân châm ra, Kim Thế Di cảm thấy toàn thân thoải mái, nhưng người yếu ớt tựa như vừa mới khỏi bệnh.

Thiếu nữ cười: “Coi như xong xuôi. Ngươi có đói không? Ta tìm vài con thỏ hoang nướng cho ngươi ăn. Ta phải ra suối rửa tay nữa, ngươi hãy đợi ở đây một lát.”

Kim Thế Di ngồi tĩnh tọa vận công, khí lực dần dần hồi phục, chàng chợt nghĩ: “Nếu mình nhân cơ hội này bỏ chạy, nàng sẽ làm gì mình? Nàng đã nhiều lần bỡn cợt mình, mình phải trêu nàng lại một phen.” Nhưng chàng chợt nghĩ lại: “Không được không được! Chuyện khác có thể đùa, nhưng nàng đã chữa trị cho mình, nếu mình trêu nàng thì nàng lại nghĩ mình là một kẻ phụ nghĩa?”

Một hồi sau, nàng bắt được hai con thỏ hoang rồi nổi lửa nướng thỏ chia cho Kim Thế Di, nàng không đợi Kim Thế Di lên tiếng đã hỏi chàng cảnh vật ở Xà đảo: “Ta chưa bao giờ ra biển, nếu sau này có thể ra biển, ngươi có chịu chèo thuyền cho ta không?” Kim Thế Di nói: “Từ sau khi tôi đi khỏi Xà đảo cũng chưa bao giờ trở lại. Được thôi, sau này khi tôi trở về sẽ nói với cô nương, cô nương có thể đi nhờ thuyền.”

Nàng thiếu nữ nghiêm mặt nói: “Quân tử nói một lời xe bốn ngựa khó đuổi. Lúc đó ngươi không được len lén bỏ đi đấy nhé.”

Kim Thế Di nhìn nét cười điệu nói của nàng. Chàng chợt nhớ lại lúc còn bé có một lão ăn mày già kể cho chàng nghe một câu chuyện, chuyện kể rằng trên một ngọn núi rất cao có một ác ma, y rất thích mua linh hồn của người khác, ai muốn gì y đều cho cả, nhưng y phải lấy linh hồn của người đó. Sau khi viết khế ước bán thân cho y, suốt đời người đó phải nghe lời y. Kim Thế Di hứa sẽ giúp nàng trả thù, không biết thế nào mà chàng lại cảm thấy tựa như đã viết khế ước bán thân với nàng, vì thế chàng nhớ lại câu chuyện này.

Nàng thiếu nữ nhìn thẳng vào mắt của Kim Thế Di, nói: “Ngươi nghĩ gì thế?”

Kim Thế Di giật mình, nói: “Chẳng có gì.” Nàng thiếu nữ nói: “Ngươi hứa giúp ta trả thù, đây không phải lời nói suông, vậy ngươi có cách gì giúp ta? Ngươi thấy võ công của ngươi có thể thắng được Mạnh Thần Thông không?”

Kim Thế Di bốc lửa giận, lạnh lùng nói: “Cô nương đã cứu tôi, tôi cộng thêm lời vào, trả lại mạng này cho cô nương là xong.” Thiếu nữ cười khanh khách: “Ngươi tuy không muốn nói ra, nhưng cũng đã thừa nhận công lực không bằng Mạnh Thần Thông thành thử mới muốn liều mạng.” Kim Thế Di nói: “Tôi giúp cô nương trả thù, quá lắm chẳng qua chỉ xả mạng vì cô nương, cô nương còn có điều gì chưa hài lòng?” thiếu nữ cười: “Đương nhiên là không hài lòng. Ngươi chết không sao nhưng ta vẫn chưa trả được thù! Huống chi nếu ngươi đấu không lại Mạnh Thần Thông, ngươi mất mạng thì cũng chưa thực hiện được lời hứa với ta.” Kim Thế Di thản nhiên nói: “Vậy còn cách nào? Tôi chỉ có một mạng này thôi!”

Thiếu nữ nói: “Ta có cách. Chờ đến khi võ công của ngươi hơn được Mạnh ThầnThông thì giúp ta trả thù chẳng phải sẽ dễ như trở bàn tay sao?” Kim Thế Di cười nhạt: “Tôi tưởng cô nương còn có cách gì, tôi nói thực cho cô nương biết, tôi thất muốn thắng được Mạnh Thần Thông thì ít nhất cũng phải mất mười năm nữa. Trong vòng mười năm, dù võ công của tôi có tiến bộ nhiều cũng chỉ cân sức với y, không bị đả thương bởi Tu la âm sát công mà thôi.” Thiếu nữ nói: “Giờ thì ngươi đã biết Tu la âm sát công lợi hại chưa? Theo võ công hiện giờ của ngươi quả thực luyện mười năm nữa có thể thắng được Mạnh Thần Thông, vả lại Tu la âm sát công của Mạnh Thần Thông không có tiến triển, nếu y luyện đến tầng thứ chín thì mười năm sau ngươi vẫn chưa chắc bằng y.” Kim Thế Di rầu rĩ, nói: “Vậy cô nương có cách gì?” nàng thiếu nữ nói: “Chỉ cần ngươi nghe lời ta, ta đảm bảo chỉ trong vòng ba năm võ công ngươi sẽ áp đảo Mạnh Thần Thông. Trong vòng mười năm thì trên đời này chẳng ai địch nổi ngươi! Không những như thế, ngươi sẽ trở thành bậc tôn sư võ học từ xưa đến nay chẳng ai sánh nổi!” Kim Thế Di giật mình, đã đoán được vài phần, lập tức trỗi lòng nghi ngờ, nhưng lại giả vờ thắc mắc: “Nếu cô nương có bản lĩnh như thế cần gì phải nhờ tôi giúp đỡ?”

Thiếu nữ nhích tới gần chàng hơn, nhìn chàng với đôi mắt vừa tròn vừa sáng, nói:

“Ta không đùa với ngươi, ta có một nguyên nhân.” Kim Thế Di nói: “Nguyên nhân gì?” thiếu nữ ấy nói: “Trước tiên ta phải làm cho ngươi tin ta không nói đùa. Ngươi thử xem, Tu la âm sát công của Mạnh Thần Thông chỉ là ba thiên trong bí kíp gia truyền nhà ta, theo ta biết, võ công trong bí kíp gia truyền nhà ta được chép theo lời của một bậc tiền bối dị nhân, toàn bộ võ công của vị tiền bối này so với những điều nhà ta chép lại được tựa như biển rộng với dòng suối nhỏ. Nếu chúng ta tìm được võ công của vị tiền bối này, dù cho có một trăm Mạnh Thần Thông thì cũng chẳng đáng sợ?” nhưng dị nhân tiền bối ấy đã chết ba trăm năm, làm sao tìm được võ công của ông ta? Vả lại cô nương làm sao biết ông ta có võ công để lại?”

Nàng thiếu nữ rất ngạc nhiên, đứng bật dậy: “Ngươi cũng biết chuyện này? Đúng thế, người ta muốn nói chính là Kiều Bắc Minh đã chết gần ba trăm năm nay. Ngươi có biết ta là ai không?” Kim Thế Di nói: “Đúng thế, chúng ta đã quen biết nhau hai ngày, cô nương vẫn chưa cho tôi biết tên.” Thiếu nữ nói: “Ta tên Lệ Thắng Nam. Tahỏi điều này không phải, ngươi có biết ta là người thế nào không?”

Kim Thế Di nói: “Cô nương là người tìm Mạnh Thần Thông trả thù.” Thiếu nữ nói: “Đó chính là do ta nói với ngươi!” Kim Thế Di nói: “Đúng thế, cô nương không nói thì làm sao tôi biết?” thiếu nữ cười nói: “Té ra là ngươi đang nói vòng vo, nói như thế, trước khi gặp ta ngươi hoàn toàn không biết trên đời này có ta.”

Kim Thế Di nói: “Tôi lớn hơn cô nương vài tuổi, lại đi khắp nơi, tiếng xấu đồn khắp giang hồ. Cô nương biết trên đời này có một người như tôi không có gì là kỳ lạ.”

Thiếu nữ nói: “Nói ngược lại ngươi biết tên ta có nghĩa là kỳ lạ đúng không? Song ta cảm thấy cũng hơi lạ lùng, ngươi biết ba trăm năm trước có một người tên Kiều Bắc Minh, vậy tại sao không biết ta là ai?” ánh mắt trong veo như nước hồ thu cứ nhìn chằm chằm vào Kim Thế Di, tựa như đã nhận ra chàng không phải nói dối, rồi nàng thở phào, nghỉ một lát rồi mới nói: “Ta chưa bao giờ cho ai biết thân thế của mình, ngươi đã biết chuyện Kiều Bắc Minh, hôm nay ta sẽ nói cho ngươi biết.” Kim Thế Di nói: “Tôi đoán được thân thế của cô nương có liên quan đến bí mật võ lâm, nếu như thế, không nói cũng được.”

Thiếu nữ nói: “Từ rày về sau chúng ta sẽ dựa vào nhau, có nói cho ngươi biết cũng chẳng sao.” Kim Thế Di nghe nàng bảo đôi bên sẽ dựa vào nhau thì rùng mình, nhủ thầm: “Coi như mình đã ký khế ước bán thân với nàng.” Chỉ nghe nàng nói: “Kiều Bắc Minh có một học trò tên gọi Lệ Kháng Thiên, cả đời ông ta trung thành, ông ta vừa là học trò của Kiều Bắc Minh, cũng là quản gia của nhà họ Kiều, bao nhiêu bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh ông ta đều đã xem qua, tất cả những bí quyết võ học nửa đời trước của Kiều Bắc Minh đều do ông ta ghi chép. Chỉ vì tiếng tăm của Kiều Bắc Minh quá vang dội, cho nên ba trăm năm sau vẫn có người còn biết, nhưng chẳng ai biết đến quản gia của ông ta.” Kìm Thế Di nói: “Ồ, té ra Lệ Kháng Thiên là tổ tiên của cô nương.” Thiếu nữ nói: “Đúng thế, ông ta là tổ tiên bảy đời trước của ta. Lúc đó Kiều Bắc Minh là đệ nhất ma đầu, đắc tội với rất nhiều hiệp khách. Sau đó ông ta bị thương dưới kiếm của đại hiệp Trương Đan Phong, giả vờ chết chạy ra ngoài biển, sợ bị trả thù, nhà ta đoạt bí kíp võ công cho nên mai danh ẩn tích, đời đời tương truyền, không hề để lộ phong thanh ra giang hồ.” Kim Thế Di nói: “Tổ tiên của cô nương quả là biết giữ thân, nếu là tôi thì đã không nén được.” Thiếu nữ nói: “Kiều Bắc Minh chạy ra một hòn đảo ở miền Đông Hải, chỉ có nhà ta biết tin này. ông ta để lại bí kíp võ công cả đời trên đảo, điều đó cũng có chỉ nhà ta biết.”

Kim Thế Di cười rằng: “Nhưng tôi đã biết.” Rồi chàng chợt nhớ lại bức bản đồ kỳ lạ, vốn định hỏi nàng nhưng cố kìm lại. Nàng thiếu nữ liếc nhìn chàng rồi nói: “Thực ra dù người khác có biết cũng chẳng ích gì. Họ tìm đến hải đảo, cũng không có cách lấy được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, bởi vì ở đây còn có một bí mật chỉ có một mình nhà ta biết. Hiện giờ cũng chỉ có một mình ta biết.”

Kim Thế Di nói: “Có phải cô nương muốn tôi cùng ra hải đảo tìm võ công của Kiều Bắc Minh hay không?” thiếu nữ đáp: “Đúng thế.” Kim Thế Di nói: “Tại sao cô nương không tự đi?” thiếu nữ trả lời: “Một là ta không biết đi biển. Hai là hòn đảo đó có tên là Ma đảo, có người đi cùng sẽ tốt hơn đi một mình.” Kim Thế Di nhớ lại trước kia sư phụ bảo chàng không được lên hòn đảo đó, nhủ thầm: “Chả lẽ trên hải đảo ngoài núi lửa còn có thứ gì khác quái lạ?”

Thiếu nữ tiếp tục nói: “Còn có nguyên nhân thứ ba. Căn cơ võ công của ta tuy không tệ, nhưng dù có lấy được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh cũng e rằng không hiểu được sự ảo diệu trong đó. Nếu mù quáng nghiên cứu, dù có bạc đầu cũng chưa chắc thành công, như thế thì làm sao báo được thù? Lệnh sư Độc Long tôn giả là một quái kiệt trong võ lâm, đường lối võ công mà ngươi học được khác hẳn với các môn phái khác, nói trắng ra không phải là chính tông. Có thể giống với đường lối võ công của Kiều Bắc Minh. Nếu ngươi lấy được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, chắc chắn sẽ tốn ít sức mà thu hoạch được nhiều, không bao lâu sau thì trở thành một bậc tôn sư võ học.”

Kim Thế Di nói: “Chẳng phải cô nương đã bảo trong nhà cô nương còn có một số bí kíp võ học sao? Học hết những bí kíp võ công đó chẳng phải có thể chế phục được

Mạnh Thần Thông hay sao? Thực ra, tôi cũng không muốn làm đệ tử cách thế của Kiều Bắc Minh.” Thiếu nữ nói: “Ai cũng bảo hành vi của ngươi quái gỡ, bảo ngươi là ma đầu đương thế, không ngờ ngươi cũng cổ hủ như bọn đệ tử danh môn chính phái! Võ lâm đồn rằng Kiều Bắc Minh hành sự tà ác, vậy có liên quan gì đến ngươi? Huống chi ông ta đã chết ba trăm năm nay! Chúng ta lấy võ công của ông ta thì có hề gì? Ngươi không chịu làm đệ tử cách thế của ông ta, chả lẽ hồn ma của ông ta nhập vào người của ngươi, buộc ngươi bái ông ta làm thầy?”

Kim Thế Di im lặng không nói, thầm nhủ: “Trước khi chết, Kiều Bắc Minh đã nói với người hải khách rằng, ai có thể đưa được quan tài của ông ta trở về trung thổ người đó chính là đệ tử cách thế của ông ta. Bình sinh mình chưa bao giờ dễ dàng nhận ân huệ của người khác, nếu học được võ công của ông ta, mình làm sao có thể quên được ơn nghĩa ấy, không coi ông ta là sư phụ? Thà có lỗi với người sống chứ đừng có lỗi với người chết. Đối với bậc tiền bối đã chết, dù ông ta như thế nào mình cũng không nên bội nghĩa.”

Kim Thế Di còn đang đắn đo, nàng thiếu nữ lại nói tiếp: “Bí kíp võ học trong nhà ta là tâm đắc nửa đời trước của Kiều Bắc Minh, chứ không phải toàn bộ. Dù có học được cũng chẳng bằng những bậc tôn sư võ học hiện nay. Huống chi ba thiên Tu la âm sát công quan trọng nhất đã bị Mạnh Thần Thông cướp mất.” Kim Thế Di hỏi: “Mạnh Thần Thông đã cướp như thế nào?” thiếu nữ trả lời: “Đó là chuyện vào hai mươi năm trước. Không biết thế nào mà Mạnh Thần Thông biết nhà ta có bí kíp nên đến hỏi chuyện này. Lúc đó cha ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi, chỉ mới luyện được ba tầng Tu la âm sát công, tuy đánh y trọng thương nhưng đã trúng ám khí của y, vì không biết chữa trị nên qua đời sau đó. Lúc đó ta vẫn chưa ra đời, mẹ vẫn hằng mong ta là nam nhi nhưng nào ngờ người đã thất vọng, cho nên mới đặt cho ta cái tên này. Ta đã cho ngươi biết tất cả mọi việc, ngươi có giữ lời hứa hay không? Nếu ngươi muốn giúp ta trả thù, nhất định phải tìm cho được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh.” Kim Thế Di nghĩ ngợi một hồi, chàng tuy không muốn làm đệ tử cách thế của Kiều Bắc Minh, nhưng suy đi tính lại, ngoại trừ cách này thì chẳng còn cách nào để giúp nàng trả thù, liền nói: “Được, tôi sẽ nghe theo lời cô nương, vào đêm trăng tròn ba tháng sau, cô nương hãy đợi tôi trước cổng Thượng Thanh cung trên Lao Sơn bờ biển Đông Hải?”

Thiếu nữ nói: “Tại sao phải ba tháng sau?” Kim Thế Di cười lớn: “Tôi chỉ hứa giúp cô nương trả thù chứ không hứa ngày nào cũng theo cô nương. Đừng lắm lời nữa, ba tháng sau chúng ta cùng ra biển!” nói xong thì xoay người bỏ đi.

Thiếu nữ chợt hú lên một tiếng rồi đuổi thêo!

Kim Thế Di nổi giận: “Ta đã bảo ba tháng sau, cô nương còn theo ta làm gì?” nói chưa dứt lời thì nàng đã chạy tới phía sau Kim Thế Di, đột nhiên vung chỉ điểm vào huyệt chí đường ở sau lưng của chàng, huyệt chí đường là một trong những tử huyệt của con người, Kim Thế Di không ngờ rằng nàng lại hạ độc thủ với mình, huống chi chàng vừa mới được giải độc, tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, dù cho có chuẩn bị lúc này cũng chẳng phải là đối thủ của nàng. Thế là Kim Thế Di bị nàng điểm trúng một chỉ lập tức ngã soài xuống đất. Trong cơn mơ màng chàng còn nghe nàng thở dài, hình như còn nói thêm vài câu nữa nhưng Kim Thế Di vẫn không nghe rõ.

Không biết trải qua bao lâu, Kim Thế Di tỉnh lại, chỉ thấy trời vừa hửng sáng, chàng ngạc nhiên hỏi: “Sao ta vẫn chưa chết? Chả lẽ ta nằm chiêm bao?” chàng đưa mắt nhìn quanh, thiếu nữ ấy đã biến mất, ở dưới đất có hai dòng chữ: “Mong hãy giữ lời hứa, ba tháng sau, trong đêm trăng tròn ta sẽ đợi ngươi trước cửa Thượng Thanh Cung tại Lao Sơn.”

Kim Thế Di thử vận chân lực, cảm thấy huyết khí lưu thông, chàng thuận tay chém xuống, tảng đá bên cạnh vỡ toang, võ công đã hoàn toàn hồi phục, chàng không khỏi vừa lo vừa mừng, khi nhìn lại thì dưới đất có một vũng máu, chàng phát giác hai gót chân có dán cao thuốc thì mới vỡ lẽ ra: “Té ra nàng thiếu nữ thấy mình quyết lòng bỏ đi, mà chất độc trong người mình vẫn còn cho nên mới điểm huyệt cho mình ngất xỉu để trị thương cho mình. Tu la âm sát công quái dị vô cùng, đêm qua nàng dùng ngân châm đâm vào các tử huyệt của mình để trị thương, khi mình bỏ đi nàng dùng thủ pháp thật mạnh điểm vào tử huyệt của mình chắc là cũng giống như đâm ngân châm vào hút độc ra. Chỉ là nàng im lặng không nói, bất ngờ ra tay, quả thực kinh người!” nhưng chàng nghĩ lại, nếu đêm qua nàng nói rõ trước, lúc đó chàng quyết lòng bỏ đi có lẽ cũng chưa chắc chịu tin lời nàng. Nghĩ đến đó thì bất giác lòng xao xuyến, đêm qua chàng bực bội vì nàng cứ bám theo mãi, nay không gặp nàng thì trái lại hơi nhớ nhung.

Kim Thế Di xuống núi Thái Hàng, trước tiên dò tìm tin tức Lý Tâm Mai, chàng đến trấn Tân An dò hỏi, bọn Chung Triển, Võ Định Cầu đã bỏ đi từ sớm, Kim Thế Di cũng không biết họ đi về hướng nào, nhưng Lý Tâm Mai chắc chắn là đi cùng họ, chàng nhớ lại tấm tình si của Lý Tâm Mai đối với mình, chàng chợt nghĩ nếu lần này không được gặp thì chẳng biết đến khi nào mới gặp lại nhau. Nghĩ đến đây, Kim Thế Di chợt căm ghét nàng thiếu nữ Họ Lệ.

Núi Thái Hàng cách Mang Sơn không quá hai ba ngày đường, Kim Thế Di không tìm được Lý Tâm Mai, tự nhiên lại nhớ đến Cốc Chi Hoa.

Chàng vốn muốn đến Mang Sơn tảo mộ Lữ Tứ Nương, vì thế liền vượt sông Hoàng Hà đến Mang Sơn. Đến khi còn cách Mang Sơn khoảng sáu bảy mươi dặm, Kim Thế Di nhớ lại đoạn đường đời đầy khúc khuỷu của mình, trong cảnh trời đất mênh mông chàng chẳng biết tri kỷ là ai!

Đang định buông giọng ca hát, chợt có hai thớt ngựa chạy vượt qua đầu chàng, nghe chàng cười rộ quái dị, người trên ngựa bất đồ quay lại nhìn, vừa nhìn thì hai người đó kêu rú lên rồi phóng ngựa tới. Kim Thế Di nhận ra hai người ấy, một người là con trai của Lộ Dân Đảm tên gọi Lộ Anh Hào, một người là con trai của Bạch Thái Quan tên gọi Bạch Anh Kiệt.

Lộ Dân Đảm và Bạch Thái Quan là sư huynh của Lữ Tứ Nương, đã mất sớm. Con trai của họ kế thừa gia nghiệp, trên giang hồ cũng có chút tên tuổi. Khi Kim Thế Di mới đi ra giang hồ, cứ truy tìm những nhân vật có tiếng tăm gây khó dễ, đã từng đánh khắp đại giang nam bắc, rất nhiều anh hùng hào kiệt đều là bại tướng dưới tay chàng, Lộ Anh Hào và Bạch Anh Kiệt cũng từng nếm khổ, cho nên họ nhận ra Kim Thế Di, thế là lập tức phóng ngựa chạy nhanh chứ không dám chọc giận chàng.

Kim Thế Di cười khổ sở, nhưng cũng hơi buồn bã: “Té ra đệ tử của danh môn chính phái đều coi mình là yêu ma! Mình đã từng làm chuyện xấu gì? Chẳng qua chỉ là hủy danh tiếng của họ mà thôi, sao họ lại căm hận mình đến thế?” những nhân vật có uy vọng trong võ lâm kỵ nhất là bị người khác hủy danh tiếng của mình, Kim Thế Di gây khó dễ cho nhiều nhân vật thành danh, lẽ nào không kết oán với họ? Kim Thế Di nghĩ đến đây, chàng chợt thấy chán ngán cho nên cố ý xé rách áo, xõa tóc rối bời, lại bôi bùn lên mặt, cải trang như một tên ăn mày, ngửa mặt cười lớn nói: “Hay lắm, các người coi ta là Độc thủ phong cái, hôm nay ta sẽ khôi phục lại bộ mặt Độc thủ phong cái!” Sau khi chàng đã thay đổi dung mạo thì cảm thấy trong lòng phấn khởi nhưng lại có chút ngậm ngùi. Té ra chàng nhớ đến Băng Xuyên thiên nữ.

Năm năm trước, chàng đã giả thành một tên phong cái du hí nhân gian. Sau đó gặp Băng Xuyên thiên nữ, Băng Xuyên thiên nữ không thích chàng như thế cho nên mấy năm nay chàng đã xuất hiện như một người bình thường.

Nay nhớ lại Băng Xuyên thiên nữ thì không khỏi bẽ bàng, thầm nhủ: “Trừ phi mình gặp một tri kỷ phong trần, nếu không mình sẽ giữ mãi thân phận Độc thủ phong cái này.” Lúc này hình bóng Cốc Chi Hoa lại hiện lên trong đầu chàng, tuy chàng chỉ mới gặp mặt Cốc Chi Hoa một lần, nhưng lại cảm thấy Cốc Chi Hoa hiểu mình hơn cả Lý Tâm Mai.

Một hồi sau, Kim Thế Di lại gặp hai người quen, một người là đệ tử của Chu Tầm tên gọi Trình Hạo, một người là con trai của Lý Nguyên tên gọi Lý Ứng, cả hai người này đều bại dưới tay Kim Thế Di, bọn họ thấy Kim Thế Di thì đã quay đường khác. Kim Thế Di chợt nhớ lại Lộ Dân Đảm, Bạch Thái Quan, Chu Tầm, Lý Nguyên đều là đồng môn của Lữ Tứ Nương, năm xưa là Giang Nam thất hiệp, trong lòng ngạc nhiên, hỏi: “Hôm nay gặp toàn đệ tử của Giang Nam thất hiệp, chả lẽ họ cũng ở Mang Sơn?”

Đi được một đoạn thì Mang Sơn chỉ còn cách khoảng ba mươi dặm, chợt nghe phía sau có tiếng nhạc ngựa ngân vang, Kim Thế Di thầm nhủ : “Không biết lại gặp đệ tử của ai trong Giang Nam thất hiệp?” thế rồi chàng ngồi xuống bên vệ đường, đưa mắt lên nhìn, té ra đó là ba thớt ngựa, lần này Kim Thế Di không quen ai cả. Người cỡi trên thớt ngựa đi đầu là một bà già tuổi khoảng sáu mươi, thái độ ung dung tựa như một quý phụ nhà giàu. Phía sau bà ta là hai thiếu niên tuổi khoảng mười lăm mười sáu, mắt thanh mày tú, trông vẫn còn trẻ con. Dù Kim Thế Di hiểu biết rộng rãi cũng không khỏi thắc mắc, thầm nhủ: “Bà già này trông chẳng giống nhân vật giang hồ, nhưng tinh thần sung mãn, tay chân khỏe khoắn, rõ ràng là người có võ công, hai thiếu niên kia cũng biết võ công, không biết có phải là cháu của bà ta không?” Kim Thế Di thắc mắc trong lòng cho nên không khỏi nhìn kỹ họ.

Hai thiếu niên thấy bộ dạng quái dị của Kim Thế Di, có chút sợ hãi, chợt quát: “Đồ ăn mày xấu xí kia, ngươi dám lõ mắt nhìn ta như thế!” rồi y vẫn ngồi trên lưng ngựa nhưng khom lưng xuống bốc hai nắm bùn, rõ ràng tay chân rất lanh lẹ. Bà già ở phía trước vừa nói: “Tiểu a tử đừng lắm chuyện” hai thiếu niên đã ném hai nắm bùn về phía Kim Thế Di.

Kim Thế Di cười: “Các ngươi là hoàng thái tử hay sao mà sợ người ta nhìn! Sợ nhìn thì nấp ở trong nhà đừng ra ngoài!” rồi chàng búng mạnh hai ngón tay, bốp bốp hai tiếng, hai nắm bùn đã bay ngược trở lại. Bà già thất kinh, hai nắm bùn rất mềm, khó chịu lực, chỉ dùng lực hơi lớn thì bùn sẽ vỡ nát, nếu dùng lực quá nhỏ thì không bắn trở lại được, Kim Thế Di ra tay rất chính xác, bà già là một người giỏi võ công, thấy chàng có công phu như thế thì làm sao không kinh hãi?

Hai thiếu niên định vươn tay ra tiếp lấy, chỉ thấy nắm bùn đang bay về phía trước, đột nhiên rẽ ngoặc bắn về phía mình, thế bay rất phiêu hốt, hai thiếu niên thấy Kim Thế Di muốn đánh vào huyệt đạo của mình nhưng cũng không biết là huyệt đạo nào cho nên kinh hoảng. Ngay lúc này, bà lão chợt kìm đầu ngựa, hai đứa cháu của bà ta vừa phóng lên, nắm bùn của Kim Thế Di bắn về cũng đã bay tới, bà lão vung ống tay áo, tư thế rất đẹp mắt, chỉ nghe bốp một tiếng, hai nắm bùn vỡ ra bốc lên thành một màn mưa bụi. Bà lão quát: “Tôn giá có võ công như thế, sao lại so đo tính toán với lũ trẻ?” Kim Thế Di chợt nhớ ra, kêu lên: “Bà có phải là Triệu lão thái thái đấy không? Ồ, trong số hậu nhân của Giang Nam thất hiệp bà là người cao minh nhất, ăn mày này phải lãnh giáo bà mới được!” bà lão rất kinh ngạc, lập tức đoán ra rằng Kim Thế Di chắc chắn là Độc thủ phong cái trên giang hồ đã đồn. Bà ta lạnh lùng nói: “Ta không rảnh, nếu muốn tìm ta thì xin mời tới Triệu gia trang, ta sẽ đợi ở đấy!” rồi đánh ra soạt soạt hai roi, thớt ngựa phóng nhanh về phía trước, Kim Thế Di nghe văng vẳng tiếng thiếu niên nói: “Bà bà, người này có phải là Độc thủ phong cái không? Sao bà không cho y biết lợi hại?”

Bà lão ấy chính là con gái của Tào Nhân Phụ, một trong Giang Nam thất hiệp, tên gọi Tào Cẩm Nhi, Tào Nhân Phụ là người lớn tuổi nhất trong Giang Nam thất hiệp cho nên trong số con cái của Giang Nam thất hiệp Tào Cẩm Nhi cũng lớn tuổi nhất, nay đã năm mươi tám tuổi.

Tào Cẩm Nhi lấy con em của một nhà thế gia họ Triệu, chồng bà ta không phải là người trong võ lâm, mấy mươi năm qua, bà ta từ một thiếu phu nhân đã trở thành lão phu nhân, vẫn còn luyện tập công phu, nhưng khí chất người giang hồ đã nhạt bớt.

Cho nên lúc nãy bà mới không muốn đánh nhau với Kim Thế Di.

Kim Thế Di hừ một tiếng, thầm nhủ: “Cứ lên mặt lão thái thái với ta, nếu không nghĩ tới mối giao dịch giữa Lữ Tứ Nương với sư phụ của ta, lại thêm bà đã lớn tuổi, ta đã kéo bà xuống ngựa!” Trong một ngày chàng liên tiếp gặp hậu nhân của Giang Nam thất hiệp, trong lòng đã đoán được chắc chắn đã có chuyện gì cho nên mới gia tăng cước bộ chạy đến Mang Sơn. Khi đến Mang Sơn thì trời đã trưa.

Đây là lúc xuân hạ giao mùa, hoa núi nở khắp nơi, dòng thác từ trên núi cao đổ xuống tung bọt nước trắng xóa. Kim Thế Di thấy tinh thần sảng khoái, nghĩ bụng sắp cúng tế trước mộ Lữ Tứ Nương cho nên rửa mặt bên cạnh dòng suối, sửa sang lại áo quần, đi một hồi thì đến trước một ngôi mộ có hai hàng cây hòe hai bên, ngôi mộ đã ở trước mặt, chợt có người kêu lớn: “Độc thủ phong cái đã tới!”

Kim Thế Di ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy trên núi lố nhố những người, trong đó có cả bang chủ Cái Bang miền Giang Nam Dực Trọng Mâu cùng Tạ Vân Chân, Kim Thế Di nhủ thầm: “Té ra đệ tử của Giang Nam thất hiệp tụ hội ở đây.” Đang muốn tìm Cốc Chi Hoa, chợt vài hán tử trẻ tuổi chạy tới, Lộ Anh Hào và Bạch Anh Kiệt cũng trong số đó.

Té ra hôm nay là ngày giỗ lần thứ năm mươi của Độc tý thần ni, sư tổ của họ, đệ tử của Giang Nam thất hiệp, bằng hữu trên võ lâm đều tụ tập ở Mang Sơn, Lộ Anh Hào và Bạch Anh Kiệt ỷ đông người, bạo dạn chạy lên ngăn chặn. Lộ Anh Hào quát lớn: “Kim Thế Di, đây há có phải là chỗ ngươi làm càn?” Kim Thế Di cười lạnh: “Mang Sơn là của ngươi ư? Tại sao ta không thể đến?” rồi chàng vẫn cứ bước về phía trước chẳng thèm để ý đến y, hai người Lộ, Bạch cả giận, nhất tề vung kiếm, cả hai người thân như anh em ruột, cùng luyện một bộ kiếm pháp, lợi hại vô cùng, một kiếm thì đâm vào huyệt kì môn ở be sườn trái của Kim Thế Di, một kiếm thì đâm vào huyệt tinh thúc ở be sườn phải của Kim Thế Di. Kim Thế Di cười: “Các người thật vô lý, nhưng ta chính là tổ tông của vô lý đây!” thế rồi chàng xoay người né tránh, cả hai người Lộ, Bạch đâm hụt, chỉ nghe tiếng tưng tưng vang lên, thanh trường kiếm trong tay của họ bay lên không trung, té ra trong khoảnh khắc như điện chớp lửa xẹt, hổ khẩu của cả hai người đều bị Kim Thế Di dùng công phu Thiết chỉ thần công bắn trúng, đó là nhờ chàng vẫn nương tay, chứ nếu không xương cổ tay của họ đã bị gãy! Thế rồi tiếng quát mắng nổi lên, Kim Thế Di vung hai tay đánh ngã hai hán tử, Tào Cẩm Nhi cả giận, đứng lên quát: “Có phải Kim Thế Di nhà ngươi đến tìm ta không?” hai đứa cháu của bà ta nói: “Hôm nay cần gì người phải ra tay!” nói chưa dứt lời đã có mười mấy loại ám khí bắn tới Kim Thế Di, Kim Thế Di cả giận vung gậy gạtqua, chỉ nghe tiếng leng keng vang lên không ngớt bên tai, một đống đồng nát sắt nát rơi dưới đất, tất cả những ám khí đánh tới đều bị đánh vỡ. Kim Thế Di cười lạnh: “Các người có ám khí, ta cũng có ám khí, nếu không dừng tay thì ta không khách sáo!” Độc long châm của Kim Thế Di xưa nay vang danh thiên hạ, mọi người nghĩ dù cho có thể chế phục được chàng, chỉ e cũng thương vong quá nửa, thế rồi nhụt chí, quả nhiên chẳng ai dám bắn ám khí nữa. Tào Cẩm Nhi dằn cây gậy đầu rồng, đang định bảo vài người đồng môn võ công giỏi đến đấu với Kim Thế Di, Dực Trọng Mâu vội vàng bước lên nói: “Tào đại tỷ, hãy hỏi y tại sao đến đây?” giọng nói tuy nhỏ nhưng Kim Thế Di có thể nghe được, chàng ha hả cười: “Đệ tử của Giang Nam thất quái xưa nay tự xưng hiệp nghĩa, nhưng té ra lại vô lý đến thế!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.