Kim Thế Di biết ai đã điểm huyệt đạo của hai người Trình, Lâm, nhưng vẫn còn một câu đố càng khó giải hơn, tại sao Phùng Lâm lại dùng công phu điểm huyệt của Mật tông Hồng giáo biến họ thành hai kẻ si ngốc? Tuy bảo Phùng Lâm quái gở, nhưng không đến nỗi quái gở như thế? Chỉ nghe Phùng Lâm dặn tiếp:
“Nếu Dực Trọng Mâu không tìm ra sơ hở, giấu được thì cứ giấu, nếu không phải lúc bất đắc dĩ thì không được nói tôi ra.” Cốc phu nhân nói: “Tôi biết.” Rồi Cốc phu nhân một mình đi ra ngoài gặp Dực Trọng Mâu. Kim Thế Di thầm nhủ đi xem thứ Dực Trọng Mâu sẽ làm trò gì đây rồi lặng lẽ đi theo Cốc phu nhân.
Cốc phu nhân hàn huyên mấy câu thì hỏi: “Không biết Dực bang chủ đêm khuya đến đây có gì chỉ giáo?” Dực Trọng Mâu nói: “Có hai việc quan trọng cần phu nhân cho biết và giúp đỡ, bởi vậy đêm khuya mới cầu kiến, mong phu nhân lượng thứ vì đêm đã khuya mà vẫn tới làm phiền.” Cốc phu nhân nói: “Dực bang chủ quá khách sáo. Không biết hai chuyện quan trọng gì?” Dực Trọng Mâu nói: “Chuyện thứ nhất là tôi được Thống Thiền thượng nhân ủy thác, bảo tôi mau chóng tìm Phùng nữ hiệp trở về, Cốc phu nhân nghe bảo Thống Thiền thượng nhân muốn tìm Phùng Lâm thì thất kinh, nói: “Có phải chùa Thiếu Lâm đã xảy ra chuyện gì?” Dực Trọng Mâu nói:
“Đúng thế. Mạnh Thần Thông đã hẹn chưởng môn phái Thiên Sơn Đường Hiểu Lan tỉ võ ở chùa Thiếu Lâm vào ngày mười lăm tháng tới, đệ tử của bổn bang ở Bắc Kinh đã dùng bồ câu đưa thư báo cho Thống Thiền thượng nhân. Mạnh Thần Thông dám khiêu chiến ở chùa Thiếu Lâm chắc chắn đã có mưu đồ, bởi vậy Thống Thiền thượng nhân cũng phải chuẩn bị trước, hẹn cao thủ các phái cùng nhau tìm cách ứng phó. Vả lại tỷ tỷ của Phùng nữ hiệp là Phùng Anh cũng đến chùa Thiếu Lâm, đang đợi Phùng nữ hiệp ở đấy.” Kim Thế Di thầm nhủ: “Té ra Đường Hiểu Lan và Mạnh Thần Thông vẫn chưa quyết chiến ở Bắc Kinh, cách lúc tỉ võ còn mười bảy ngày, chả trách nào Dực Trọng Mâu lại nóng lòng đến thế, cũng may Cái Bang tin tức lanh lẹ, lại có bồ câu truyền thư mới có thể đưa thư cho các nơi.” Dực Trọng Mâu nhìn Cốc phu nhân, ngập ngừng rồi lại nói tiếp: “Nghe nói Phùng nữ hiệp đã đến chỗ phu nhân, không biết có thể để tôi gặp bà ta hay không?” Cốc phu nhân rất ngạc nhiên, thầm nhủ:
“Phùng Lâm từng bảo, bà ta không nói cho ai biết đã ở đây, vả lại bà ta cũng vì tìm con gái, thuận đường đến nhà mình, sao Dực Trọng Mâu lại biết?” nhưng lần này Dực Trọng Mâu phụng lệnh Thống Thiền thượng nhân, Cốc phu nhân cũng không thé nói dối được, Dực Trọng Mâu đã nói thẳng ra, Cốc phu nhân đành phải bảo: “Đúng thế, Phùng nữ hiệp đang ở đây. Ông đợi một lát để tôi bảo nha hoàn mời bà ta ra. Phùng nữ hiệp xưa nay thích đông vui, chắc chắn ngày mai sẽ trở về chùa Thiếu Lâm. Còn chuyện thử hai là gì?” Dực Trọng Mâu nói: “Chuyện thứ hai là tôi phụng lệnh chưởng môn sư tỷ đến đây tìm Cốc sư muội, mời sư muội trở về. Nếu giờ đây không thể trở về thì chỉ e từ rày về sau chẳng thể gặp lại nữa.” Cốc phu nhân nói: “Lệnh sư tỷ chẳng lẽ chưa biết Chi Hoa mất tích sao?” Dực Trọng Mâu nói: “Tào sư tỷ gần đây vừa mới thoát hiểm trở về, chính vì nghe Cốc sư muội mất tích cho nên rất lo lắng, ngày đêm mong ngóng Cốc sư muội có thể trở về gặp mặt. Bởi vì… bởi vì e rằng sư tỷ không thể đợi được bao lâu nữa.” Lúc này giọng nói của y chợt trầm xuống, vẻ ngậm ngùi lộ trên khuôn mặt.
Cốc phu nhân cả kinh, vội vàng nói: “Lệnh sư tỷ không khỏe sao?” Dực Trọng Mâu nói: “Đúng thế. Sư tỷ tuy may mắn được Đường đại hiệp cứu thoát trở về nhưng không ngờ lại lâm trọng bệnh. Sư tỷ đã là người có tuổi, lần này lại bị hành hạ, sau khi ra khỏi ngục bổn phái lại gặp khó khăn, đúng là tâm lực hao tổn, cho nên mới mắc bệnh không thể ngồi dậy được!’ Dực Trọng Mâu thở dài, tiếp tục nói: “Lần này Tào sư tỷ bị nhốt ở kinh sư, biết triều đình coi phái Mang Sơn là kẻ đại địch, chỉ lo dù vượt qua khỏi cửa ải Mạnh Thần Thông nhưng họa lớn của bổn phái vẫn còn! Trong số các đệ tử đời thứ ba, Cốc sư muội là truyền nhân của chưởng môn đời trước, đã được vun bồi từ lâu, tuy tuổi trẻ nhất nhưng kiến thức, võ công của sư muội đều hơn người, cho nên Tào sư tỷ có ý ra lệnh cho sư muội tiếp nhiệm chưởng môn, lần trước sai hai vị sư đệ Trình, Lâm đem kim bài đến gọi chính là muốn sư muội tiếp nhiệm chưởng môn.”
Cốc phu nhân gật đầu: “Tôi đã biết dụng ý của lệnh sư tỷ, đáng tiếc từ sau khi Chi Hoa mất tích cho đến nay vẫn chẳng có tin tức gì.” Dực Trọng Mâu chẳng màng đến câu nói của Cốc phu nhân, tựa như nghĩ Cốc Chi Hoa đang ở bên cạnh, nói: “Tào sư tỷ ngại Cốc Chi Hoa vẫn còn nhớ chuyện trước kia bị đuổi ra khỏi sư môn cho nên luôn tỏ ý hối tiếc, căn dặn tôi phải giải thích với Cốc sư muội, Cốc sư muội ơi, nếu muội không chịu quay về, Tào sư tỷ chắc chắn sẽ tưởng rằng muội đang trách sư tỷ, chỉ e sư tỷ chết cũng không nhắm mắt! Tào sư tỷ còn nói, nếu Cốc sư muội không chịu làm chưởng môn, cũng nên quay về gặp mặt một lần, đôi bên thương lượng giải quyết những khó khăn của bổn phái. Tào sư tỷ còn nói, Lữ cô cô có chí nguyện phản Thanh phục Minh, sau khi Lữ cô cô chết, sư tỷ tiếp nhiệm chưởng môn, hổ thẹn không kế thừa chí lớn người trước, Cốc sư muội là truyền nhân của Lữ cô cô, sư tỷ chỉ đành gởi gắm hy vọng cho Cốc sư muội. Sư tỷ còn nói, Cốc Chi Hoa tuy trách cứ sư tỷnhưng cũng mong sư tỷ nể mặt sư phụ, bổn phái sắp gặp họa lớn, bởi vậy nên bỏ mối hiềm khích trước trở về cùng nhau tìm cách ửng phó. Sư tỷ bảo ta nhất định phải chuyển lời cho Cốc sư muội. Cốc phu nhân, bà có thể tìm hộ tôi, để cho tôi được gặp sư muội hay không?” Nói vừa dứt chợt có người khóc: “Tào sư tỷ, là muội sai rồi. Nhưng muội đâu có trách tỷ!” một thiếu nữ bước ra ngoài, đó chính là Cốc Chi Hoa!
Kim Thế Di đang nhìn thì thấy Cốc Chi Hoa xuất hiện, không khỏi vừa lo vừa mừng, chàng suýt nữa tưởng mình nằm mơ, nếu không có Cốc phu nhân và Dực Trọng Mâu ở đó chàng đã nhảy bổ ra.
Chỉ thấy Cốc Chi Hoa dung nhan liều tụy, tựa như vừa trải qua một cơn bạo bệnh, đừng nói là Kim Thế Di cảm thấy đau đớn, Dực Trọng Mâu cũng không kìm được nỗi xót xa, nói: “Cốc sư muội, trước đây muội đã chịu nhiều thiệt thòi, Tào sư tỷ cũng cảm thấy áy náy, bảo ta xin lỗi với muội. Muội có nghe được những lời ta nói lúc nãy không?” Cốc Chi Hoa lấy tay áo lau nước mắt, gật đầu, khẽ nói: “Muội rất cảm kích ý tốt của sư tỷ.” Ngay lúc này, Phùng Lâm bước vào, thấy Cốc Chi Hoa đang khóc thì chỉ nghĩ nàng bị trách mắng, thế rồi sầm mặt nói với Dực Trọng Mâu: “Lão ăn mày già, tất cả đều do ta làm, chính ta đã điểm huyệt đạo của Trình Hạo và Lâm Sinh, Cốc Chi Hoa không màng đến kim bài, chống lệnh của Tào Cẩm Nhi cũng là do ta, chẳng liên quan gì đến Cốc Chi Hoa, ông muốn trách thì cứ trách ta, ta không thể để cho ông bức hiếp nàng!” Té ra Phùng Lâm đến nhà họ Cốc vì con gái. Từ sau khi Lý Tâm Mai thoát hiểm vẫn chưa trở về chùa Thiếu Lâm, trên đường đã gặp lại mẹ, Lý Tâm Mai nhớ nhung Cốc Chi Hoa, nàng đoán Cốc Chi Hoa mất tích ở Mang Sơn ngày ấy rất có thể đã thoát hiểm, trở về Tương Dương thăm nghĩa mẫu, bởi vậy muốn đến Tương Dương một chuyến. Phùng Lâm biết tâm ý của con gái, lấy cớ sợ bè đảng của Mạnh Thần Thông làm chuyện bất lợi đối với nàng, liền khuyên nàng, bảo rằng sẽ tự đi tìm Cốc Chi Hoa cho nàng, đồng thời nàng không được nói chuyện bà đã đến Tương Dương cho người khác biết.
Phùng Lâm đã sớm nghi Kim Thế Di còn sống, đã đoán được người âm thầm giúp mình, sau đó cướp Cốc Chi Hoa chính là Kim Thế Di, thậm chí bà cũng đoán Kim Thế Di và Cốc Chi Hoa có lẽ đang ở Tương Dương.
Phùng Lâm chính mắt thấy Kim Thế Di thân mật với Lệ Thắng Nam, Cốc Chi Hoa, bà rất bất mãn, may mà con gái và Chung Triển ngày càng mến nhau, có thể nghĩ đến hôn sự, lúc này trong lòng Phùng Lâm, Chung Triển đáng tin cậy hơn cả Kim Thế Di, bà muốn con gái mình lấy Chung Triển, bởi vậy bà mới sợ lại có rắc rối xảy ra, nếu để con gái biết Kim Thế Di còn sống, có lẽ sẽ đến Tương Dương gặp Kim Thế Di, lúc đó hôn sự giữa nàng với Chung Triển sẽ tan vỡ, vả lại cũng không biết nàng sẽ gây ra chuyện gì? Cho nên bà mới cố khuyên nàng, rồi đích thân đi một chuyến. Bà chuẩn bị sau khi đến Tương Dương nếu gặp Kim Thế Di thì sẽ mắng cho chàng một trận, cảnh cáo chàng không được bán cột con gái của mình, nếu không gặp Kim Thế Di mà chỉ có Cốc Chi Hoa thì bà ta cũng khuyên Cốc Chi Hoa một phen.
Quả nhiên đến Tương Dương bà chỉ gặp Cốc Chi Hoa. Nhưng họ chưa kịp nói chuyện gì thì hôm sau hai người Trình, Lâm đã đến, khiến cho Cốc Chi Hoa càng lún sau vào phiền não.
Cốc Chi Hoa đã sớm chán nản vì chuyện của cha mình, bởi vậy mới trở về Tương Dương, quyết lòng phụng dưỡng nghĩa mẫu đến già. Thế nhưng vết thương chưa lành thì Tào Cẩm Nhi đã liên tiếp sai người đền thúc giục nàng trở về, cuối cùng thậm chí sai Trình Hạo, Lâm Sinh đem kim bài đến gọi! Lúc đó, Cốc Chi Hoa nhận kim bài, đang đắn đo chưa quyết! Tuy Trình Hạo và Lâm Sinh không bảo Tào cẩm Nhi muốn nàng tiếp nhiệm chưởng môn nhưng nàng đã đoán Tào Cẩm Nhi có ý đó.
Tuy nàng đã cắt đứt tình cha con với Mạnh Thần Thông nhưng y rốt cuộc vẫn là cha ruột của nàng, nếu tiếp nhận chưởng môn thì cha con sẽ trở thành tử địch. Cốc Chi Hoa có thể chẳng màng đến cha, thậm chí y bị ai giết cũng là đáng tội, Cốc Chi Hoa đều có thể không nghe không hỏi. Nhưng nếu bảo nàng thống suất đồng môn, liều mạng với cha ruột của mình thì đó là điều bất nhẫn! Cốc phu nhân không có con cái, thương yêu Cốc Chi Hoa như cốt nhục, đương nhiên hy vọng nàng ở bên cạnh mình, nhưng Cốc Chi Hoa là đệ tử của phái Mang Sơn, giờ đây chưởng môn phái Mang Sơn dùng kim bài để gọi nàng, người trong võ lâm rất coi trọng tôn sư, Cốc phu nhân cũng không dám giữ nàng lại.
Đêm ấy hai mẹ con thương lượng, vẫn còn ngần ngại chưa quyết định. Phùng Lâm biết chuyện này, bà ta là người thích lo chuyện bao đồng nhất, một mặt là vì con gái của mình, một mặt là vì muốn Cốc Chì Hoa dứt khoát, đã nghĩ ra một kế, lôi hết mọi chuyện vào mình, đêm ấy đã điểm huyệt đạo hai người Trình, Lâm, lại bảo Cốc Chi Hoa giả vờ mất tích, Cốc Chí Hoa chẳng còn cách nào, vả lại Phùng Lâm là kẻ đã nói là làm, chẳng màng đến hậu quả, Cốc Chi Hoa chỉ đành nghe theo bà ta.
Sau khi làm xong việc này, Phùng Lâm lại khuyên Cốc Chi Hoa đừng nghĩ đến Kim Thế Di nữa. Thật ra không cần Phùng Lâm phải nhiệt tình như thế, Cốc Chi Hoa đã chán nản. Song cũng vì Phùng Lâm quá nhiệt tình, không những “Tội bạc tình bạc nghĩa” của Kim Thế Di tăng thêm, mà còn tăng thêm nỗi ưu phiền cho Cốc Chi Hoa, hôm sau thì nàng ngã bệnh. Khi Dực Trọng Mâu đến đây, Cốc Chi Hoa tuy đã hết bệnh nhưng vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nàng nghe nha hoàn bảo có bang chủ Cái Bang đến thì gắng gượng lặng lẽ ra nghe lén, nên đã nghe được những lời của Dực Trọng Mâu. Đến cuối cùng thì không kìm được nước mắt nên chạy ra. Dực Trọng Mâu nói: “Cốc sư muội, muội đã nghe hết những lời của huynh, vậy ý của muội như thế nào? Ngày mai có thể đi cùng chúng tôi không?” Cốc Chi Hoa nói: “Muội sẽ nghe sư huynh căn dặn, nhưng muội phải nói trước, muội rất cảm kích hậu ý của Tào sư tỷ, nhưng muội không dám làm chưởng môn nhân. Mong Dực sư huynh nói trước cho Tào sư tỷ hiểu.” Dực Trọng Mâu mỉm cười: “Muội yên tâm, Tào sư tỷ quyết không làm khó muội. Sau này hẵng tính.” Lúc này Phùng Lâm mới biết Dực Trọng Mâu không phải tráchcứ Cốc Chi Hoa, bà nghe Cốc Chi Hoa bảo sẽ trở về thì hơi không vui, lạnh nhạt nói: “Té ra là hai người đã bàn trước cả rồi, lần này ta đã mất công làm nhiều chuyện.” Bà ta ngập ngừng rồi quay sang Cốc Chi Hoa tiếp tục nói: “Tiếp nhiệm chưởng môn thì không sao, nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, đến lúc đó làm sao ứng phó nổi cuộc đại chiến ấy?” Cốc Chi Hoa ngạc nhiên, hỏi: “Đại chiến gì?” Phùng Lâm nói: “Cô nương vẫn chưa biết đấy sao? Mạnh Thần Thông đã hẹn ngày mười lăm tháng tới sẽ tỉ thí với chúng ta tại chùa Thiếu Lâm. Sư tỷ của cô nươngđang ở chùa Thiếu Lâm, cô nương đến đó sẽ gặp.” Cốc Chi Hoa giật mình, sắc mặt trắng bệch, Dực Trọng Mâu vội vàng nói: “Lần này có Đường đại hiệp chủ trì, phần thắng đã nắm chắc trong tay.” Cốc Chi Hoa thấy đau nhói trong lòng, nàng cố gắng vịn bàn mới có thể gượng lại được. Kim Thế Di nấp trên cây, từ trên cao nhìn xuống có thể thấy rõ được vẻ mặt của mỗi người, chàng không khỏi đau lòng cho nàng, thầm mắng Phùng Lâm lắm chuyện. Nhưng chàng nghĩ lại, nếu Phùng tâm không nói, đợi đến khi Cốc Chi Hoa đến chùa Thiếu Lâm mới biết thì nàng càng bị kích động hơn. Giờ đây Cốc Chi Hoa biết trước bởi vậy nàng có thể quyết định đi hay không.
Trong lòng Cốc Chi Hoa hiện lên hai cảnh tượng, Tào Cẩm Nhi đang nằm trên giương, trút hơi thở cuối cùng, mắt vẫn chưa khép lại, nhất định chờ cho được mình. Cảnh tượng kia là Mạnh Thần Thông giương oai diễu võ, chưởng môn các phái đêu nguyền rủa y.
Cảnh tượng thứ nhất làm cho nàng nhói lòng, cảnh tượng thứ hai khiến cho nàng cảm thấy nhục nhã. Đúng là tiến thoái lưỡng nan. Trong lúc nàng như đứt ruột từng khúc, tâm trí rối bời, vẻ mặt hiền từ của sư phụ như hiện ra trước mắt nàng, sư phụ một đời vì nước quên nhà, có mấy lúc nghĩ đến bản thân? Nghĩ đến đây, Cốc Chi Hoa tựa như có thêm dũng khí, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên, nói: “Bổn phái đã gặp nguy nan, Tào sư tỷ thì đang bệnh, về tình về lý muội cũng phải theo sư huynh trở về. Được đến lúc đó, muội sẽ nghe sư huynh sắp xếp.” Dực Trọng Mâu thở phào, quay đầu lạnh lùng nhìn Phùng Lâm.
Phùng Lâm nói: “Ông nhìn tôi làm gì? Chẳng lẽ định hỏi tội tôi?” Dực Trọng Mâu nói: “Không dám. Chỉ là muốn hỏi hai người Trình, Lâm đã mạo phạm Phùng nữ hiệp thế nào, mong Phùng nữ hiệp nói ra để tôi xử phạt họ.” Phùng Lâm và phái Mang Sơn tuy có quan hệ sâu xa, nhưng ra tay điểm huyệt đạo của hai người Trình, Lâm là đã làm mất mặt phái Mang Sơn, điều đó dã phạm vào đại kị của võ lâm, bởi vậy Dực Trọng Mâu buộc bà ta phải chuộc lỗi.
Dực Trọng Mâu không hổ là chủ của một bang, lời lẽ rất sắc bén, không phải trực tiếp hỏi tội Phùng Lâm mà trái lại hỏi sư đệ của mình đã làm gì Phùng lâm, nếu Phùng Lâm không đáp được thì tất nhiên đã đuối lý. Phùng Lâm không ngờ Dực Trọng Mâu lại hỏi thế, không trả lời được nên sắp trở mặt với ông ta, Cốc Chi Hoa chợt quỳ xuống đất, dập đầu trước Dực Trọng Mâu nói: “Đó đều là lỗi của muội, vì lúc đó muội không muốn trở về cho nên nhờ Phùng cô cô dùng cách này tạm thời đối phó, muội chấp nhận lãnh gia pháp của bổn môn.” Thực ra lúc đó toàn là do Phùng Lâm tự ý quyết định, Cốc Chi Hoa chỉ nghe theo bà ta mà thôi.
Dực Trọng Mâu đương nhiên biết Cốc Chi Hoa giải vây cho Phùng Lâm, cố ý gánh tội về phía mình. Nhưng đã có đệ tử bổn phái nhận tội thì không thể trách người ngoài được, nếu thế sẽ khiến cho y khó xử. Cốc phu nhân nói: “May mà hai vị Trình, Lâm tuy bị điểm huyệt đạo gần một tháng, sức khỏe không hao tổn, vừa giải huyệt đạo thì có thể khôi phục như thường. Họ là khách của tôi, nếu Dực bang chủ có ý trách cứ thì xin hãy trách tôi.” Dực Trọng Mâu nghe thế thì xuống thang, kéo Cốc Chi Hoa đứng dậy, nói: “Nể mặt nghĩa mẫu của muội, chuyện đã qua thì thôi. Vậy Phùng nữ hiệp, giờ đây làm phiền bà giải huyệt cho hai sư đệ của tôi.” Phùng Lâm rất áy náy, khẽ hừ một tiếng, ngay lúc này chợt nghe bên ngoài có tiếng động nhẹ, Phùng Lâm đang tức tối, mắng rằng: “Lại là một tên tiểu tặc chán sống!” Rồi bốc một nắm cờ vãi ra theo thủ pháp Thiên nữ tán hoa.
Chỉ nghe một giọng nói già nua cười lạnh: “Cốc phu nhân, bà đối xử với khách như thế thật quá đáng!” Phùng Lâm thất kinh, cùng Cốc phu nhân chạy ra, dưới ánh trăng chỉ thấy ba ông già đang đứng xếp hàng, người đứng rìa bên trái là Dương Xích Phù, phía phải là Lăng Tiêu Tử, ở giữa chính là đảo chủ đảo Đồ Long Phù Li Tiệm, một màn bột mỏng bay là đà trong gió, té ra nắm cờ đã bị Phù Li Tiệm dùng chưởng lực Giáng long phục hổ chưởng đánh vỡ nát.
Cốc phu nhân nhận ra Đồ Long đảo chủ Phù Li Tiệm, biết Phù Li Tiệm và Mạnh Thần Thông là bằng hữu. Hơn ba mươi năm trước, lần đầu tiên võ lâm vây đánh Mạnh Thần Thông, vợ chồng Cốc Chính Minh cũng tham gia, lúc đó Cốc Chính Minh chạm với y một chưởng thì hơi thua thiệt, sau đó hai vợ chồng liên thủ mới đánh bạiđược y. Song điều kỳ lạ là hai mươi năm sau Mạnh Thần Thông lại gây chấn động võ lâm nhưng không thấy Phù Li Tiệm xuất hiện.
Số là sau khi Phù Li Tiệm thất bại ở Trung Nguyên đã trốn đến một hòn đảo nhỏ ở Đông Hải khổ luyện võ công, y vốn không biết việc Mạnh Thần Thông ra biển tìm bí kíp võ công, sau đó vì Mạnh Thần Thông đi mãi đến ba năm chẳng có tin tức gì, Dương Xích Phù biết nơi ở của Phù Li Tiệm cho nên đến tìm y, mời y chèo thuyền đi tìm Mạnh Thần Thông, Mạnh Thần Thông đang bị vây trên đảo Hỏa sơn, lại chẳng biết đóng thuyền, chẳng chống chọi nổi với sóng biển, may mà Phù Li Tiệm chèo thuyền đến cho nên mới thoát nạn trở về trung thổ. Lúc đó phù Li Tiệm luyện một loại võ công kỳ môn vẫn chưa đạt thành, Mạnh Thần Thông nhớ ơn tương cứu, vừa khéo trong nửa quyển bí kíp của y có ghi chép bí quyết luyện môn công phu ấy cho nên Mạnh Thần Thông đã truyền cho y, hẹn với y rằng sau khi luyện thành thì đến giúp Mạnh Thần Thông.
Bè đảng của Mạnh Thần Thông rất nhiều, y cũng biết con gái của mình ở Tương Dương, lần đầu tiên y sai Hạng Hồng và Hách Hạo đến, chẳng làm gì được; bởi vậy lần này mới nhờ Phù Li Tiệm đi tìm con gái của mình, đồng thời phái Dương Xích Phù, Cơ Hiểu Phong, Lăng Tiêu Tử, Giả Hạo đến giúp y, Mạnh Thần Thông cũng đoán Cốc Chi Hoa không chịu đi theo, cho nên mới dặn họ rằng phải bắt cóc cho được Cốc phu nhân, lúc đó Cốc Chi Hoa chắc chắn phải đi theo. Bọn Giả Hạo, Cơ Hiểu Phong là tốp đầu tiên, không ngờ Giả Hạo gặp phải Phùng Lâm, Cơ Hiểu Phong gặp phải Kim Thế Di nên thua liểng xiểng. Giả Hạo bị bắt, Cơ Hiểu Phong cũng suýt nữa bị Phùng Lâm phế võ công. Cơ Hiểu Phong thoát hiểm không dám quay lại, chỉ kể lại mọi chuyện với Dương Xích Phù, có điều giấu chuyện bị Kim Thế Di chế phục.
Lăng Tiêu Tử, Phù Li Tiệm, Dương Xích Phù tiến vào thì nghe bọn Phùng Lâm, Dục Trọng Mâu, Cốc Chi Hoa nói chuyện. Cốc phu nhân thấy Phù Li Tiệm thì thầm thất kinh, chỉ nghĩ rằng y đến báo thù năm xưa, cho nên mới hỏi theo lễ tiết giang hồ:
“Phù đảo chủ đến đây có ý gì?” phù Li Tiệm trả lời: “Đến đây đòi một người, tại sao bà lại giấu con gái của người ta?” Phùng Lâm mắng: “Buồn cười, sao Cốc phu nhân lại giấu con gái của mình?” Phù Li Tiệm đáp: “Bà mới đúng là buồn cười, ai mà không biết nghĩa nữ của bà ta chính là con gái ruột của Mạnh tiên sinh? Bây giờ ta không đôi co với bà nữa, lát nữa chúng ta sẽ lại tỉ thí!” Dương Xích Phù nói: “Sư huynh ta thấy bà nuôi dưỡng con gái của mình nên không muốn làm khó bà. Nếu bà biết điều thì hãy mau mau kêu nó theo bọn ta trở về!” Cốc phu nhân mắng: “Ngươi tưởng đem Mạnh lão tặc ra dọa được ta sao? Hừ, đừng nói là ngươi, dù sư huynh của ngươi đích thân đến đây ta cũng không thể để cho y bắt con gái của ta!” Phù Li Tiệm cười lạnh: “Bà có gan nói như thế, được, tôi mời bà nói chuyện với Mạnh tiên sinh đây!” Nói chưa dứt lời thì phóng vọt lên, năm ngón chụp xuống đầu Cốc phu nhân.
Đúng là nhanh như cuồng phong điện chớp! Phùng Lâm thấy Phù Li Tiệm vừa ra tay cũng phất ống tay áo lên, động tác của hai người nhanh đến cực điểm, chỉ nghe bốp một tiếng, phùng Lâm thi triển công phu Lưu vân thiết tụ ống tay áo mềm mại trở nên như một cây gậy sắt, đánh bốp vào hổ khẩu của y.
Phù Li Tiệm quát lớn một tiếng, nghiêng người Phóng vọt về phía trước mấy bước, năm ngón đâm vào vách tường mới có thể kìm người lại. Bụi bay ra, trên vách tường xuất hiện năm cái lỗ, Phù Li Tiệm cả giận quát: “Hay lắm, ta sẽ đánh mụ già nhà ngươi trước! Ngươi rút kiếm ra, Phù mỗ chỉ dùng đôi chưởng đấu với Thiên Sơn kiếm pháp của ngươi!” Phùng Lâm cười lạnh: “Đối với tên lão tặc nhà ngươi, cần gì dùng kiếm?” Rồi tháo sợi dây đai phất ra, toàn sử đụng những chiêu số của trường kiếm đánh về phía Phù Li Tiệm.
Công phu thiết tụ của Phùng Lâm vỗ vào hổ khẩu của y mà chẳng hề chi, vốn là không nên khinh địch. Nhưng Phùng Lâm kiêu ngạo đã quen, tuy biết người này võ công cực cao nhưng chiêu lúc nãy cũng coi như đã chiếm được một chút thượng phong, Phù Li Tiệm muốn dùng đôi chưởng đấu với Thiên Sơn kiếm pháp của bà ta, bà ta nào chịu thua, bởi vậy mới dùng đai tơ nghênh địch.
Gần mười năm qua, trừ khi đấu với những đối thủ cực kỳ cao cường, bà rất ít khi dùng kiếm, nhưng cũng đã luyện thành một môn công phu, có thể sử dụng một dây đai tơ như nhuyễn kiếm, vừa có thể dùng để cuộn binh khí của kẻ địch, bà ta tự tin dùng sợi dây đai này dù không thắng được Phù Li Tiệm cũng không thua được y.
Nào ngờ cú chụp lúc nãy của Phù Li Tiệm chỉ có bảy phần lực đạo, nếu Phùng Lâm dùng kiếm thì ít nhất có thể ngang sức với y, nay lại dùng sợi đây đai, tuy nội công của bà ta đã lên đến mức thương thừa, sợi dây đai chẳng bì được với bảo kiếm, cho nên chiêu số dần dần lộ sơ hở.
Chợt thấy Phù Li Tiệm vỗ ra một chưởng có cả một luồng kình phong, sợi dây đai của bà ta bật ra, chẳng hề chạm được vào người y, trong lúc kịch chiến chợt nghe soạt một tiếng, Phù Li Tiệm xé đứt một đoạn dây đai, y được nước dấn tới lập tức lướt tới chụp trảo thứ hai vào ngực Phùng Lâm. Cũng trong khoảng sát na ấy, Phùng Lâm dùng tự quyết chữ “ngự” rút sợi dây đai ra khỏi tay kẻ đích, đồng thời đột nhiên sử dụng thủ pháp điểm huyệt của Mật tông Hồng giáo, ngón trỏ của tay trái búng một cái vào huyệt khúc trì của Phù Li Tiệm.
Phù Li Tiệm không ngờ bà ta lại biết thủ pháp điểm huyệt này của Hồng giáo cho nên mới trúng đòn, may mà y đã luyện thành Thái hành ngũ huyền âm khí công, đây là loại khí công của tà phái, cũng giống như Thái thanh khí công của chính phán mà Kim Quang đại sư đã luyện, y vừa bị búng trúng huyệt khúc trì thì lập tức nảy sinh phản ứng, chân khí nghịch chuyển, đẩy huyệt đạo vừa mới bị bế, dù như thế nhưng cánh tay cũng tê rần, hầu như chẳng thể động đậy được. Thế rồi tay trái vỗ ra một chưởng, vội vàng thối lui ba bước. Đáng tiếc Phùng Lâm không nắm chắc thời cơ, bà ta thấy Phù Li Tiệm bị mình điểm trúng huyệt mà chẳng hề chi thì không khỏi giật mình, cho nên chỉ hơi chậm lại, Phù Li Tiệm lại vận chân khí đi một vòng, dồn ra tứ chi, thế là trở lại bình thường. Phù Li Tiệm thử xong một chiêu thì biết công phu điểm huyệt của Phùng Lâm rất lợi hại, không dám lướt người tiến lên nữa, bèn dồn chưởng lực đẩy ra, kình phong kêu lên vù vù như dời núi lấp biển, nội công của Phùng Lâm tuy đã đạt cảnh giới nhất lưu nhưng cũng cảm thấy áp lực nặng nề, dần dần cầm cự không nổi. Nhưng vì Phù Li Tiệm không dám mạo hiểm tiến tới, cả hai bên vẫn giằng co chưa phân thắng bại.
Lăng Tiêu Tử và Dương Xích Phù không đợi được nữa, Lăng Tiêu Tử nói: “Cốc phu nhân, bà nói con gái của Mạnh tiên sinh không có ở đây, tại hạ muốn lục soát một lát!” Cốc phu nhân lạnh lùng trả lời: “Cốc Chính Minh tuy đã qua đời, nhưng ngườinhà của ông ta đâu dễ bị bức hiếp? Lấy đao ra?” Hai ả nha đầu mỗi người ném ra một thanh liễu diệp đao, Cốc phu nhân chụp hai thanh đao, đứng thủ ở trước cửa, trầm giọng nói: “Ngươi muốn tiến vào thì phải hỏi hai thanh đao của ta đây!” Lăng Tiêu Tử cười lạnh: “Xin được thỉnh giáo Nga Mi đao pháp của phu nhân!” Rồi y múa phất trần, quấn vào chuôi đao của Cốc phu nhân. Cốc phu nhân là đệ tử của Vô Tướng thần ni phái Nga Mi, khi còn trẻ đã nhờ đôi liêu diệp đao này hành hiệp giang hồ với chồng, xưa nay vô địch. Cốc Chính Minh giành được tiếng Lưỡng Hồ đại hiệp cũng nhờ vợ giúp đỡ không ít, nay tuy bà đã già nhưng hùng phong vẫn còn.
Lăng Tiêu Tử cậy võ công cao cường, chiêu thứ nhất đã muốn đoạt binh khí của Cốc phu nhân nào ngờ Nga Mi đao pháp của Cốc phu nhân quả thật có chỗ hơn người, đao quang lướt lên, chém đứt mấy sợi phất trần, Lăng Tiêu Tử không quấn được chuối đao, chỉ cảm thấy khí lạnh dồn tới, vội vàng rút phất trần lại, chỉ nghe soạt một tiếng, lưới đao lướt qua, đôi phất trần của y đã bị chém đứt! Đôi liễu diệp đao của Cốc phu nhân là bách miến đao, nếu Lăng Tiêu Tử rút tay không nhanh thì ngón tay cũng suýt bị chặt đứt.
Lăng Tiêu Tử thấy không ổn thì chiêu số lập tức thay đổi, dồn lực vào cây phất trần, hàng ngàn sợi tơ phất trần tụ lại thành một bó, tựa như một cây đại bút lông sói, cây phất trần lên kêu keng một tiếng như kim khí giao nhau. Trong số các bè đảng của Mạnh Thần Thông, Lăng Tiêu Tử là cao thủ có tên tuổi, công lực hơn Cốc phu nhân đến ba phần, hai cây đao của bà tuy chưa rơi khỏi tay nhưng cũng bị y đánh bật mấy bước! Cốc phu nhân rời khỏi cửa, Dương Xích Phù lách người tiến vào bên trong, cười ha hả rằng: “Ăn mày già, bằng hữu cũ đến đây, sao ngươi lại nấp ở đây không chịu gặp? Được, ngươi không gặp ta, ta đành phải gặp ngươi!” Vì Cốc Chi Hoa vẫn chưa khỏe hẳn cho nên Dực Trọng Mâu phải ở trong phòng bảo vệ cho nàng. Cốc Chi Hoa vốn muốn ra giúp nghĩa mẫu chống cường địch nhưng Dực Trọng Mâu kiên quyết không cho nàng động thủ, bảo nàng phải lui vào sương phòng, trong sương phòng có một cánh cửa ngầm, khi cần thiết có thể trốn ra từ cánh cửa ngầm ấy. Dực Trọng Mâu cầm cây gậy sắt, đứng vững như núi, lớn giọng mắng: “Dương Xích Phù, Mạnh Thần Thông đã khó giữ thân, ngươi còn muốn a dua theo y? Nhân lúc còn làm ít chuyện xấu, sau này ngươi có thể sẽ được mở cho một mạch lưới!” Té ra Dương Xích Phù rất cẩn thận, tuy giúp sư huynh nhưng không làm nhiều chuyện ác, cho nên Dực Trọng Mâu mới khuyên y như thế.
Nào ngờ từ ngày Mạnh Thần Thông lấy được bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh thì Dương Xích Phù cho rằng cả hai người bọn họ từ nay sẽ xưng bá thiên hạ, đã quyết lòng đi theo sư huynh, nào có thể nghe lời tốt của Dực Trọng Mâu.
Dương Xích Phù cả cười: “Ta chỉ đến đây tìm con gái của sư huynh. Sao lại nói a dua làm ác? Ta khuyên ngươi bớt lo chuyện bao đồng, ta có thể mở một mạch lưới cho ngươi!” Dực Trọng Mâu trầm giọng nói: “Được, nếu ngươi đã không nghe lời tốt, ta đành phải quyết một trận thư hùng với ngươi!” Dương Xích Phù cưới nói: “Đúng thế, năm năm trước chúng ta vẫn chưa quyết trận thư hùng ở Mạnh gia trang, không biết mấy năm nay đôi bên đã tiến bộ đến mức nào?” Cười vừa dứt thì lập tức vỗ ra một chưởng! Y tưởng chưởng ấy sẽ hại được Dực Trọng Mâu.
Nào ngờ Dực Trọng Mâu chỉ hừ một tiếng, lập tức vung cây gậy ra bổ xuống đầu Đương Xích Phù. Ông ta tiếp một chưởng của Dương Xích Phù, tuy vẫn thấy khí lạnh dồn tới rất khó chịu nhưng vẫn có thể chống chọi được.
Dương Xích Phù thấy mình đánh ra một đòn Tu la âm sát công tầng thứ bảy mà chẳng làm gì được ông ta thì hơi kinh ngạc, nhưng y vẫn không sợ, cười rằng: “Ăn mày già, té ra ngươi chẳng thể bì với ngày trước. Chúng ta tỉ thí một phen.” Rồi sử dụng Thiên la bộ pháp, né tránh gậy ấy của Dực Trọng Mâu, tiếp theo lại sử dụng công phu âm dương trảo, hai trảo chụp tới, hai luồng lực đạo tiếp dẫn nhau, cây gậy của Dực Trọng Mâu lệch qua một bên, nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Dương Xích Phù lập tức lướt người tiến tới, chiêu thứ hai đã chụp xuống ngực Dực Trọng Mâu, nếu bị y chụp trúng thì ngực sẽ nát bét. Dực Trọng Mâu đột nhiên xoay một vòng, té xuống đất, cây gậy vểnh lên, đâm ngược vào huyệt khí du trước ngực của Dương Xích Phù, chiêu này rất tinh diệu, hiểm hóc vô cùng, giả sử Dương Xích Phù cúi người chụp xuống thì khó tránh lưỡng bại câu thương, Dương Xích Phù tự tin nắm chắc phần thắng, nào chịu liều mạng, trước tiên dùng Thiên la bộ pháp né tránh rồi tìm cách phản công.
Nào ngờ Dực Trọng Mâu đánh tròn cây gậy tựa như một rừng gậy, bày ra trước mắt một bức tường gậy, Đương Xích Phù liên tiếp giở ra mấy loại võ công kỳ ảo mà chẳng đánh vào được. Dực Trọng Mâu đã sử đụng Phục ma trượng pháp. Dương Xích Phù thấy trượng pháp của ông ta quá hiểm hóc đành bỏ ý định tốc thắng, thế rồi lui xuống mấy bước, dùng Phách không chưởng phát ra Tu la âm sát công, Phục ma trượng pháp của Dực Trọng Mâu rất hao phí công lực, lại phải dùng Thiếu dương thần công để chống lại khí lạnh, thời gian hơi kéo dài thì dần dần đuối sức, từng giọt mồ hôi lớn như hạt đậu rơi xuống, đồng thời răng cũng đánh bò cạp, toàn thân run rẩy.
Hai người đều thi triển tuyệt học, càng đánh càng hăng, Dực Trọng Mâu đã sử đụng đến ba mươi sáu chiêu trong đoạn thứ hai của Phục ma trượng pháp, ông ta đã dốc hết toàn lực, mỗi chiêu đều rất cương mãnh, mỗi chưởng của Dương Xích Phù phát ra cũng như gió lốc, dồn tới như dời núi lấp biển.
Đây tuy là một gian nhà xây bằng gạch xanh, rất kiên cố, nhưng hai cao thủ kịch chiến một hồi thì vách tường cũng lung lay, mái ngói chấn động rơi xuống! Cốc Chi Hoa nấp trong sương phòng, tuy không được Dực Trọng Mâu cho phép ra tay nhưng ngay lúc này nàng cũng như con thuyền nhỏ chòng chành giữa biển khơi, làm sao để cho sư huynh chống chọi với sóng gió một mình, nàng nghiến răng lấy cây Sương hoa kiếm kéo cửa phòng nhảy phắt ra.
Dực Trọng Mâu cả kinh, vội kêu lên: “Sư muội, chạy mau!” Ngay lúc đó, bên tai Cốc Chi Hoa chợt nghe giọng nói quen thuộc: “Chi Hoa, muội đừng lo, để huynh đuổi lão tặc này cho muội!” Cốc Chi Hoa khựng người, đứng ngây ra như trời trồng.
Dực Trọng Mâu vốn đã khó chống đỡ, lại thêm chỉ phân thần thì Phục ma trượng pháp chợt chậm lại, uy lực giảm xuống, Dương Xích Phù thấy có sơ hở thi lập tức thi triển Thiên la bộ pháp lướt tới vỗ về phía ông ta một chưởng! Chưởng này tựa như sấm chớp, mạnh mẽ vô cùng, Dực Trọng Mâu đang đánh ra một chiều Thiết tỏa hoành giang, cây gậy quét ngang ra, không ngờ Dương Xích Phù lại lướt tới trước mặt ông ta, cây gậy chưa kịp thu về thì chưởng phong đã dồn xuống! Trong khoảnh khắc sinh tử, chợt có điều lạ xảy ra, chỉ nghe bốp một tiếng, hai chưởng giao nhau, Dương Xích Phù chấn động bay bổng lên tựa như quả bóng, rơi ra ngoài cửa! Dực Trọng Mâu liều tiếp một chưởng, tuy vẫn cảm thấy lạnh đến thấu tim nhưng chợt thấy chưởng lực của mình tăng lên gấp bội, cả bản thân ông ta cũng không khỏi ngẩn người! Bên ngoài vọng vào tiếng kêu của Cốc phu nhân, Dực Trọng Mâu định thần, vội vàng đuổi theo, ông ta tưởng rằng Cốc phu nhân bị Lăng Tiêu Tử và Dương Xích Phù vây đánh, nào ngờ vừa ra thì thấy không những Dương Xích Phù chạy mất dạng, cả Lăng Tiêu Tử cũng cuốn phất trần cúp đuôi chạy theo. Cốc phu nhân cũng đứng ngẩn ra, lẩm bẩm: “Chuyện gì thế này?” Té ra Lăng Tiêu Tử đại chiến với Cốc phu nhân đến gần trăm chiêu, đao pháp của Cốc phu nhân tuy tinh diệu, nhưng khí lực lại không bằng đối phương, cây phất trần của Lăng Tiêu Tử lúc tụ lúc tán, khi tán thì tựa như hàng ngàn cây kim đâm vào huyệt, khi tụ thì như đại bút quét ngang, khi đến gần trăm chiêu thì hai đao của Cốc phu nhân đã đánh tới, Lăng Tiêu Tử nắm thời cơ để thi triển sát thủ, bên tai chợt nghe nói: “Đạo sĩ thối lỗ mũi trâu, ngươi không mau cút đi chả lẽ còn đợi ta thưởng cho ngươi một tát?” trong cuộc đại chiến ở bên sông Ngự Hà, Lăng Tiêu Tử bắt Lệ Thắng Nam, bị Kim Thế Di tát cho một bạt tai, lúc này chợt nghe giọng nói của chàng vang lên bên tai thì kinh hoảng, cao thủ đang lúc tỉ đấu thì làm sao phân thần, ngay lúc y giật mình thì Cốc phu nhân đã chém đao tới, vạch một vết thương dài hơn ba tấc trên vai y, thật ra dù y không bị thương, nghe giọng nói của Kim Thế Di cũng đã bỏ chạy! Lúc này Phùng Lâm và Phù Li Tiệm vẫn còn đang giằng co với nhau, Phù Li Tiệm thấy hai tên đồng bọn đã thua chạy, không khỏi giật mình, Phùng Lâm phất sợi đai tới, cuộn chân trái của y, Phù Li Tiệm phóng vọt người lên, khi hạ xuống đất thì đột nhiên có một tảng đá lăn về phía y, chạm phải ngón chân của y, nói cũng lạ, hộ thể thần công của Phù Li Tiệm đã sắp đến cảnh giới đệ nhất lưu nhưng bị tảng đá lăn trúng thì đau đến thấu tim, chân đứng không vững, Phùng Lâm không biết có người giúp mình, vừa thấy có sơ hở thì lập tức tung cước đá tới, trúng vào mông của kẻ địch, bà ta dốc hết toàn lực tung cú đá ấy khiến Phù Li Tiệm lăn cù cù! Phù Li Tiệm bật người dậy, phòng vọt qua tường, ném lại một câu: “Nhà ngươi ám toán, thắng cũng chẳng vinh dự gì, có gan đến chùa Thiếu Lâm quyết một trận thư hùng!” Phùng Lâm cười ha hả: “Thua chính là thua, còn nói những lời như thế làm gì? Ai ám toán…. ha ha…thật buồn cười, may mà mọi người thấy thế mà còn chưa phục!”
Phụng Lâm đang đắc ý, chợt thấy Cốc phu nhân và Dực Trọng Mâu nhìn nhau, chẳng phụ họa bà ta câu nào, cũng chỉ mỉm cười. Phùng Lâm chưng hửng ngừng cười, một lát sau mới nghe Dực Trọng Mâu lẩm bẩm: “Tôi thấy chuyện hôm nay có điều gì kỳ lạ!” Phùng Lâm vốn là người một đại hành gia võ học, sau khi đắc ý thì nghĩ kỹ lại cũng thấy thật đáng ngờ, Dực Trọng Mâu đã nói ra điều bà ta đang nghĩ trong bụng.
Phùng Lâm kêu lớn: “Không xong!” Rồi kéo Cốc phu nhân vào bên trong: “Mau, mau đi xem con gái của bà!” Kim Thế Di ngầm giúp Cốc phu nhân đánh bại Dương Xích Phù và Phù Li Tiệm, lại dọa Lăng Tiêu Tử bỏ chạy, nhân lúc trong phòng không có người thì thi triển khinh công tuyệt đỉnh phóng vào trong phòng, đẩy cửa phòng, khẽ kêu: “Chi Hoa, Chi Hoa! Sao muối không lên tiếng?” Thiếu nữ trong phòng lẳng lặng ngẩng đầu lên, trong khoảnh khắc này Kim Thế Di kinh hãi đến ngẩn người ra, thiếu nữ ấy chẳng phải là Cốc Chi Hoa mà là Lệ Thắng Nam! Kim Thế Di cố trấn tĩnh, vội vàng hỏi: “Muội… sao muội đến đây?” Lệ Thắng Nam hừ một tiếng rồi điềm nhiên nói: “Huynh đến được, còn muội đến không được ư?” Kim Thê Di nói: “Muội… hôm ấy muội xảy ra chuyện gì? Huynh tưởng muội đã mất tích!” Lệ Thắng Nam nói:
“Người khác mất tích thì huynh lo đến như thế, chẳng quản đường xa chạy đến Tương Dương, muội mất tích thì có hề chi?” Kim Thế Di không rảnh tranh cãi với nàng, vội vàng nắm tay nàng hỏi: “Cốc cô nương đâu?” Lệ Thắng Nam cười lạnh, chậm rãi nói: “Cốc cô nương ấy à…” Kim Thế Di nói: “Nàng làm sao?” “Huynh cứ tự tìm đi!” Lệ Thắng Nam lộ vẻ oán hờn, Kim Thế Di thấy thế thì mồ hôi tuôn ra, chợt thất kinh kêu lên: “Muội đã giết nàng?” Rồi bóp mạnh tay Lệ Thắng Nam, Lệ Thắng Nam cố nénkhông kêu lên, Kim Thế Di dỏng tai lắng nghe, nghe bên trong phòng có hơi thở nặng nề, Kim Thế Di buông tay Lệ Thắng Nam, táng mạnh vào vách tường, vách tường bật ra, người bên trong vách thấy hành tung đã bại lộ cho nên lập tức phóng vọt ra từ cánh cửa ngầm.
Cánh cửa ngầm thông ra hậu viên, dưới ánh trăng có một thiếu nữ đứng một mình, Kim Thế Di bớt lo hơn, chàng điểm mũi chân phóng vọt lên lướt tới bên cạnh kêu lên: “Chi Hoa, Chi Hoa, muội không sao chứ?”
Đó chính là: Vô hạn đau lòng vô hạn hận, nào ngờ bể ái nổi phong ba.