Thiên Sơn thần mãng là loại ám khí uy lực nhất, may mà Đường Kinh Thiên nương tay, vả lại Cơ Hiểu Phong lướt ra đến bảy tám trượng mới bị chàng bắn trúng, bởi vậy tuy bị thần mãng bắn trúng nhưng chẳng hề phạm đến xương.
Trong cuộc tỉ thí này Đường Kinh Thiên đã thắng, nhưng thắng cũng rất mất sức, chàng thầm kêu: “Hổ thẹn.” Đường Hiểu Lan nói: “Thiên nhi, cho y một viên trích linh đơn.” Cơ Hiểu Phong phóng vọt lên, nói: “Không cần người đưa, ta đã tự lấy, nói xong thì lấy ra một bình ngọc nhỏ, trong có mười mấy viên thuốc, y lấy ra hai viên rồi ném bình thuốc về cho Đường Kinh Thiên, cười rằng: “Đa tạ ngươi đã nương tay, ta không đám lấy nhiều, trả cho ngươi số còn lại.” Té ra lúc nãy lướt sát tới người Đường Kinh Thiên đối chưởng, y đã móc bình ngọc này. Lúc đó Đường Kinh Thiên đang chú tâm ứng phó không ngờ đã mắc lỡm. Thế rồi chàng nhận lấy bình ngọc mà chẳng nói lời nào.
Mạnh Thần Thông điềm nhiên nói: “Hai người đã dốc hét sức, giờ đến lượt tôi lĩnh giáo tinh nghĩa võ học của Đường chưởng môn.” Đường Hiểu Lan nói: “Mạnh tiên sinh không cần khách sáo, xin nhờ ông chỉ giáo võ công cho tiểu nhi trước.”
Mạnh Thần Thông nói: “Cũng được, tôi sẽ ném gạch dẫn ngọc. Trước tiên nói về nội công của lệnh lang, theo tôi thấy y đã luyện đến thần khí hợp nhất, nhưng vẫn chưa luyện đến cảnh giới tam tượng quy nguyên.” Đường Hiểu Lan thất kinh, không ngờ y lại rõ nội công tâm pháp chính tông của bổn môn như bàn tay. Số là năm xưa Kiều Bắc Minh đã đàm luận về nội công với tổ sư của phái Thiên Sơn là Hoắc Thiên Đô, Kiều Bắc Minh đã ghi những lời này trong bí kíp võ công.
Song nội công chính tông phải luyện từ gốc, muốn luyện đến cảnh giới cao nhất cũng phải mất đến ba mươi năm, không nhanh chóng có thành tựu như nội công của tà phái, cho nên Mạnh Thần Thông tuy biết tâm pháp nội công chính tông trong bí kíp nhưng chỉ trong vòng ba năm, đừng nói là y không có lòng nhẫn nại, dù có chịu luyện cũng khó được tinh thuần, song nếu y đem ra đàm luận thì có thể thao thao không ngớt.
Đường Hiểu Lan gật đầu: “Điều Mạnh tiên sinh nói chính là chỗ kém của tiểunhi, Đường mỗ rất khâm phục.” Mạnh Thần Thông nói: “Đường chưởng môn đừng khách sáo.” Đường Hiểu Lan nói: “Theo tôi thấy, nội công của lệnh đồ hình như là công phu quá chú trọng đến tẩy mao phật tủy, có dư bá đạo, không đủ vương đạo.”
Đường Hiểu Lan chỉ dựa vào hiểu biết của bản thân để bình luận võ công của đối phương, không nói cặn kẽ như Mạnh Thần Thông, nhưng coi như cũng đã nói đúng chỗ, Mạnh Thần Thông cũng thầm phục, cho nên gật gù.
Tiếp theo Mạnh Thần Thông lại đàm luận Thiên Sơn kiếm pháp của Đường Kinh Thiên, bởi vì năm xưa Kiều Bắc Minh bại dưới kiếm của Trương Đan Phong, sau đó đã nghiên cứu mấy mươi năm, giả sử kẻ địch là Trương Đan Phong, Thiên Sơn kiếm pháp là do Trương Đan Phong chỉ điểm cho Hoắc Thiên Đô rồi Hoắc Thiên Đô mới sáng tạo ra, tuy không giống nhau hoàn toàn, vả lại trải qua hơn hai trăm năm, được người của phái Thiên Sơn cải tiến, nội dung phong phú hơn nhiều nhưng rốt cuộc cũng cùng một nguồn với kiếm pháp của Trương Đan Phong.
Chỉ nghe Mạnh Thần Thông thao thao bất tuyệt, tựa như nói ra mà chẳng cần suy nghĩ, chỉ ra đến mươi ba chỗ sơ hở trong Thiên Sơn kiếm pháp, tiếp theo là nói mười một điều tinh diệu trong kiếm pháp của Đường Kinh Thiên, Đường Kinh Thiên nghe mà trợn mắt há mồm, thầm bội phục. Mạnh Thần Thông hơi ngừng lại rồi mỉm cười, sau đó lại nói tiếp: “Kiếm pháp của lệnh lang tuy có mười chỗ sơ hở nhưng trong đó có chín chỗ sơ hở là do bản thân vẫn chưa luyện tới nơi, bởi vậy khuyết điểm thật sự của kiếm pháp chỉ có bốn chỗ mà thôi trong kiếm pháp của các phái các nhà vẫn có thể tính là hàng đệ nhất!” Đường Hiểu Lan nghe y khen thì trong bụng càng rầu hơn, ông ta chưa từng thấy những loại công phu mà Cơ Hiểu Phong sử dụng. Với khả năng của ông ta, có thể miễn cưỡng chỉ ra ưu điểm khuyết điểm nhưng nhiều nhất cũng chỉ có thể nói được mươi điều, so với hai mươi bốn điều mà Mạnh Thần Thông đã nói thì cách nhau đến một nửa. Mạnh Thần Thông cười: “Tiểu đồ chỉ theo tôi ba năm, võ nghệ vẫn chưa tinh, sơ hở chắc nhiều hơn mong Đường đại hiệp không tiếc chỉ giáo. Mạnh mỗ nguyện nghe cao luận. Ồ, sao Dường đại hiệp lại chần chừ? Đúng rồi, cuộc tỉ thí này của chúng ta còn thiếu người bình phán, có cần mời các vị đại sư võ học ra đây bình luận cho chúng ta một phen hay không?” Đường Hiểu Lan trầm giọng nói:
“Không cần. Mạnh tiên sinh hiểu biết rộng rãi, kiến học hơn người, Đường mỗ thấy không bằng tôi chịu nhận thua trận này.” Ông ta vừa nói ra lời ấy, toàn trường đều thất sắc, có rất nhiều người thầm bất bình, trong cuộc tỉ võ thật sự thì con trai ông ta đã thắng, những tỉ võ bằng miệng thì ông ta lại thua, đó chẳng phải Mạnh Thần Thông đã chiếm tiện nghi rất lớn hay sao? Nhưng họ đã nói trước, cho nên mọi người tuy bất bình nên cũng đành chịu.
Mạnh Thần Thông nói: “Đường chưởng môn khiêm nhường, Mạnh mỗ rất lo lắng, hổ thẹn không dám nhận lời khen, chỉ đành đa tạ ông. Thôi được, bây giờ có thểbắt đầu cuộc tỉ thí thứ hai chưa?” Đường Hiểu Lan nói: “Mời Mạnh tiên sinh ra đề.” Trong lòng thầm lo, không biết y lại giở trò gì để làm khó mình.
Mạnh Thần Thông kêu lên: “Dương sư đệ, đệ chuẩn bị xong chưa?” Dương Xích Phù nói: “Đã xong!” Chỉ thấy y bưng ra một cái mâm, trong cái mâm có một cái ly lớn, hai cái ly nhỏ, ly lớn thì chứa đầy nước, ly nhỏ thì trống không. Mọi người cảm thấy rất kỳ lạ, không biết những thứ này đùng để làm gì. Mạnh Thần Thông lấy ra một cái túi giấy nhỏ, xé ra trước mặt mọi người, đổ bột trong túi vào cái ly lớn, sau khi khuấy đều thì san ra hai cái ly nhỏ, dung lượng của hai cái ly nhỏ bằng với một cái ly lớn. Mạnh Thần Thông làm xong xuôi thì mới chậm rãi nói: “Loại bột trong chiếc túi này là do bảy loại thuốc độc hợp thành, sau khi uống xong thất khiếu sẽ chảy máu mà chết! Trận này tỉ thí dũng khí và đảm lượng, không biết Đường chưởng môn có đảm lượng cùng tôi uống cạn một ly hay không?” Không ai ngờ đến Mạnh Thần Thông lại đưa ra cách tỉ thí như thế này, ai nấy đều xôn xao bàn tán. Mạnh Thần Thông lại lạnh lùng nói: “Các vị đừng ồn, trước tiên hãy nghe tôi nói một lời.” Giọng nói của y tuy không cao, nhưng mỗi chữ tựa như kim khí gõ vào nhau, át tiếng của tất cả mọi người.
Mạnh Thần thông cười lạnh nói: “Nếu nói đến thuốc giải độc, trong thiên hạ không có loại nào bằng Thiên Sơn liên, Đường chưởng môn lại có bích linh đơn bào chế từ Thiên Sơn liên, vả lại trận này là tỉ thí đảm lượng chứ không phải tỉ thí bản lĩnhgiải độc, Đường chưởng môn là người có tiếng tăm trong võ lâm, Mạnh mỗ cũng chẳng phải là hạng vô danh, thử hỏi trước mắt mọi ngươi, ai dám sau khi uống rượu độc mà mở mắt nhìn đối phương chết đi còn bản thân mình lại uống thuốc giải để mong được sống, không sợ anh hùng trong thiên hạ chê cười sao?” những câu ấy lợi hại vô cùng, cắt cả đường sống của Đường Hiểu Lan, ai nấy đều nhìn nhau chẳng nói lời nào. Chỉ nghe Mạnh Thần Thông lại cười ha hả: “Thật ra các vị cũng không cần lo lắng, tôi sẽ nói cho các vị hay, gói bột thuốc này gồm bảy thứ cực độc hợp thành, đó là khổng tước đảm, hạc đỉnh hồng, kim tàm trùng, hồng xà diên, đoạn trường hoa, hủ cốt thảo, hắc tâm liên, hễ trúng phải một trong bảy loại độc này nếu lập tức uống những loại thuốc giải như Thiên Sơn liên có lẽ sẽ giữ mạng được một giờ; bảy loại hợp thành mà lại pha trong rượu, trên đời này chẳng có thuốc nào giải nổi! Đây là cuộc tỉ thí công bằng nhất, tôi và Đường chưởng môn cùng uống thuốc độc, cùng chết một lúc không ai chiếm tiện nghi của ai!” Đường Hiếu Lan đã hứa trước, để mặc cho y ra đề, mà đề tài y đưa ra, tuy Đường Hiểu Lan khó tưởng tượng nhưng nghe ra lại rất công bằng, người kế bên Đường Hiểu Lan đều điên ruột, ai nấy cũng kinh hoảng nhìn Đường Hiếu Lan, lòng thầm kêu: “Hỏng bét, hỏng bét!” Thử hỏi Đường Hiểu Lan đã nói trước thì làm sao nuốt lời? Dương Xích Phù bưng cái khay đến trước mặt họ, Mạnh Thần Thông nói: “Nếu Đường chưởng môn không có đảm lượng, nhận thua cũng được. Vậy thì về sau Mạnh mỗ làm chuyện gì thì cũng mong Đường chưởng môn đừng để ý đế!” Đường Hiểu Lan đã thua một trận, nếu nhận thua trận này, tất nhiên trận thứ ba không cần đấu nữa, theo qui củ võ lâm, ông ta phải lập tức trở về Thiên Sơn, cho nên Mạnh Thần Thông mới nói như thế.
Đường Hiểu Lan chợt lên tiếng: “Không cần nhiều lời, ta sẽ chiều theo!” Giọng nói vẫn bình tĩnh như thường, thần thái trang nghiêm cực kỳ! Thống Thiền thượng nhân niệm một tiếng Phật hiểu rồi khẽ khen rằng: “Đường đại hiệp đúng là đại từ đại bi, đại nhân đại dũng. Tuy chưa xuống tóc nhưng đã có lòng Bồ Tát!” Đường Hiểu Lan biết nếu mình nhận thua, chẳng ai có thể chế phục nổi Mạnh Thần Thông, cho nên mới chấp nhận ôm nhau cùng chết với đại ma đầu để cứu võ lâm thoát khỏi một trận hào kiếp.
Đường Hiểu Lan chấp nhận uống thuốc độc mà chẳng hề do dự, Mạnh Thần Thông tựa như rất bất ngờ, mặt hơi biến sắc nhưng vẫn bình thản trở lại trầm giọng nói: “Đã như thế chúng ta bắt đầu ngay thôi. Đường chưởng môn, hai ly rượu độc này đều như nhau, để người khác khỏi bàn ra tán vào, xin mời ông chọn trước một ly.”
Đường Hiểu Lan nói: “Tôi đương nhiên tin Mạnh tiên sinh.” Rồi tiện tay bưng một ly trước mặt.
Mạnh thần Thông cũng bưng ly còn lại, hai người đứng đối diện nhau, Mạnh Thần Thông nói: “Đường chưởng môn, xin mời ông chỉ định một người phát hiệu lệnh, khi đếm một thì chúng ta cùng nâng ly, đếm tới hai thì chúng ta kề ly vào môi; đếm đến tiếng thứ ba thì chúng ta đổ rượu vào miệng, ông thấy có công bằng không?”
Đường Hiểu Lan nói: “Lệnh sư đệ đang ở trong sân,cứ để y phát hiệu lệnh.” Thầm nhủ: “Nếu để bằng hữu của mình phát lệnh, chỉ e họ không thể kêu ra tiếng.” Tuy Dương Xích Phù đã biết cuộc tỉ thí này sẽ xảy ra. nhưng y không ngờ Đường Hiểu Lan lại đồng ý, lúc này hoảng sợ đến nỗi sắc mặt tái xanh, vội hít sâu một hơi, một lát sau mới run run nói: “Một!” Cả hai người cùng nâng ly, các đệ tử chính phái phe Đường Hiểu Lan, có người lấy tay che mặt không dám nhìn, có người khẽ bật tiếng khóc.
Dương Xích Phù lại đếm “Hai!” Cả hai người Đường, Mạnh đưa chén rượu độc lên môi, Đường Kinh Thiên chấn động cõi lòng, hầu như muốn lấy Thiên Sơn thần mãng bắn về chén rượu, chàng vừa nảy ra ý nghĩ ấy thì chợt thấy ánh mắt của chamình trừng trừng, sáng như điện nhìn về phía mình! Đường Kinh Thiên bất giác giật mình, chỉ đành cúi đầu xuống.
Lúc này có đến ngàn ngươi nhưng tĩnh lặng như một thung lũng chết, tựa như có thể nghe được tiếng cây kim rơi xuống đất! Cuối cùng Dường Xích Phù trầm giọng kêu một tiếng “Ba!” Ngay lúc này, chợt thấy Mạnh Thần Thông cung tay trái, hai ngón tay búng ra keng một tiếng, chén rượu trong tay Đường Hiểu Lan rơi xuống đất về thành từng mảnh, rượu độc băng tứ tán, phát ra ánh lửa màu xanh lam, cỏ dại bị dính rượu độc đều lập tức khô quéo lại. Đường Hiểu Lan quát: “Thế là sao?” Nói chưa đứt thì Mạnh thần Thông đã ném chén rượu độc ra xa, cười khổ sở nói: “Quả nhiên Đường chưởng môn có đảm lượng, coi như tôi thua trận này!” Mạnh Thần Thông vốn cho rằng Đường Hiểu Lan không dám uống rượu độc, cho đến khoảnh khắc sinh tử, y nghĩ dù sao mình cũng đã thắng một trận, cuối cùng đã chịu lép, thà đấu một trận với Đường Hiểu Lan chứ không dám lấy mạng ra cá cược! Trong trận này Mạnh Thần Thông cứ lấn lướt tới, mọi người đều như có một tảng đá nặng ngàn cân trong lòng, cho đến lúc này nghe rõ Mạnh Thần Thông đã nhận thua thì mới thở phào.
Hiểu lan nói: “Tôi tưởng không cần tỉ thí trận thứ ba nữa, không ngờ Mạnh tiên sinh lại nhường trận này, Đường mỗ chỉ đành lại lãnh giáo Mạnh tiên sinh.” Mạnh Thần Thông cười gượng nói: “Mạnh mỗ chỉ vì muốn xem võ công tuyệt thế của Đường chưởng môn cho nên vẫn chưa muốn chết. Nếu lúc nãy hai người chúng ta cùng chết, tôi chẳng có được cái phước ấy.” Câu này đương nhiên là tự giải vây cho mình, nhưng cũng cho thấy y muốn liều mạng cùng Đường Hiểu Lan.
Đường Kinh Thiên nói: “Con trả Du long kiếm lại cho cha.” Đường Hiểu Lan cười nói: “Cũng được, đã gần hai mươi năm nay cha không dùng kiếm, hôm nay mới phá lệ vì Mạnh tiên sinh!” Mạnh Thần Thông nói: “Xin đa tạ, xin mời ban chiêu.”
Đường Hiểu Lan nói: “Mạnh tiên sinh là khách, Đường mỗ nào dám vượt qua!” Mạnh Thần Thông nói: “Nếu thế xin… chỉ… giáo y kéo dài ba chữ này nghe rất chối tai, tựa như một cây dùi nhọn đâm qua màng nhĩ người ta, đó chính là môn công phu quái dị trong tà phái tên gọi Lịch thanh đoạt phách, tuy không bằng công phu Sư tử hống của Phật môn nhưng làm rối loạn tinh thần của đối phương. Những đệ tử chính phái công lực hơi kém đều chịu không nổi, vội vàng bịt lỗ tai.
Nội công, định lực của Đường Hiểu Lan hơn hẳn người khác, môn công phu bàng môn tả đạo đương nhiên chẳng làm tinh thần ông ta phân tán, nhưng ông ta cũng phải ngưng thần ứng phó, Mạnh Thần Thông nói đến chữ “giáo”, đột nhiên hai chưởng chắp lại đẩy mạnh về phía trước, bề ngoài tựa như y thi lễ, nhưng đã ngầm dồn ra chưởng lực tầng thứ chín của Tu la âm sát công, vả lại hai chưởng cùng đẩy ra mạnh hơn lúc nãy gấp hai lần! Đường Hiểu Lan giật mình, nhưng thần sắc vẫn tự nhiên, ôm kiếm vái trở lại, thân hình vẫn không thay đổi, thối lùi ra sau ba bước, trong chớp mắt chỉ thấy chòm râu dài rung lên bần bật, ánh mắt lấp lánh, lạnh lùng nói: “Mạnh tiên sinh không cần nhiều lễ, Đường mỗ trả chiêu đây!” Du long kiếm rút soạt ra khỏi bao chậm rãi đâm về phía trước.
Nhát kiếm này tuy chậm nhưng hàm chứa biến hóa cực kỳ phức tạp ảo diệu, Mạnh Thần Thông biết nếu mình chỉ hơi nhúc nhích thì kiếm của đối phương sẽ đâm theo như hình với bóng, cho nên vẫn đứng yên giơ ngang chưởng trước ngực, mỉm cười nói: “Mạnh mỗ đã bày trò trước, Đường chưởng môn đừng khách sáo, cứ mặc sức ban chiêu.” Cử chỉ tựa như rất ngạo mạn nhưng thực sự đứng dò yếu quyết võ học, lấybất biến ứng vạn biến.
Muốn đối phó vô loại kiếm pháp thượng thừa này của Đường Hiểu Lan chỉ có một cách như thế. Ngoại trừ hai vị Thái sơn bắc đẩu của võ lâm là Thống thiền thượng nhân và Kim Quang đại sư, tất cả những người khác đều lấy làm lạ, Giang Nam nói: “Đối đấu này đúng là kỳ lạ vô cùng, miệng thì khách sáo nhưng mắt thì mở to như đèn lồng, hai bên nhìn nhau mà vẫn chưa chịu mau mau động thủ, cứ người này đẩy người kia nhường. Thế là sao?” Một nữ đệ tử phái Nga Mi đứng bên cạnh bật cười, Trần Thiên Vũ liếc nhìn chàng: “Đệ hiểu cái gì, đừng nói càn!” Thật ra Trần Thiên Vũ cũng chẳng biết đang xảy ra chuyện gì, cho rằng Giang Nam càng nói thì càng sai, người ta sẽ nghĩ rằng chúng ta bất kính đi Đường đại hiệp.
Lúc này hai người Đường, Mạnh đều tập trung tinh thần, chẳng hề nghe thấy lời bàn tán của những người xung quanh. Đường Hiểu Lan vẫn đứng vữa vàng, khi cây kiếm còn cách ngực Mạnh Thần Thông ba thước thì đầu kiếm rung rung. Mạnh Thần Thông cũng hiên ngang giơ ngang chưởng trước ngực, thần sắc nặng nề vô cùng. Trải qua khoảng thời gian một tuần trà, Đường Hiểu Lan thấy trong ánh mắt của Mạnh Thần Thông có chút lo sợ thì đột nhiên đâm kiếm ra! Bởi vì hai bên công thủ đều sử dụng các loại võ công cao thâm nhất, bên ra tay tấn công trước nếu không tính toán chính xác, giành ngay ưu thế áp đảo từ ban đầu khi vừa mới tấn công thì thế thủ đương nhiên sẽ yếu đi, đối phương có thể thừa Cơ tấn công vào. Kiếm thuật của Đường Hiểu Lan đã đến cảnh giới cao nhất, chỉ thấy cây Du long kiếm lia lên không trung, múa ra một màn kiếm ảnh, chỉ trong vòng một chiêu đã tấn công vào ba mươi sáu đại huyệt của Mạnh Thần Thông. Chỉ nghe mấy tiếng loạt soạt vang lên liên tiếp, tiếp theo là một tiếng coong nghe rất rõ ràng, lần này thì cả Thống Thiền thượng nhân và Kim Quang đại sư cũng không nhìn thấy rõ, chỉ thấy Mạnh Thần Thông đã lộn người phóng ra. Đường Hiểu Lan đuổi gấp theo, ánh bạch quang như điện giáng vào lưng của Mạnh Thần Thông, cát chạy đá bay tựa như cuồng phong trỗi dậy. Nhất thời có hai người đều bị bao trùm bởi gió cát! Thống Thiên thượng nhân định thần, thở phào nói với Kim Quang đại sư: “Nguy thật, nhưng rốt cuộc Đường đại hiệp đã chiếm thượng phong!” Số là Mạnh Thần Thông lấy được nửa quyển bí kíp võ công, phần chủ yếu nhất là nghiên cứu cách đối phó Thiên Sơn kiếm pháp may mà chiêu này của Đường Hiểu Lan là do tổ sư Lăng Mạt Phong mới sáng tạo, lúc đó Kiều Bắc Minh đã chết được nhiều năm, Đường Hiểu Lan lại biến hóa thêm, nhân lúc Mạnh Thần Thông lộ vẻ hí hửng thì bất ngờ đánh ra. Quả nhiên khiến cho y luống cuống chân tay, nhát kiếm ấy đã cắt chòm râu của y, lại đâm rách đến bảy chỗ trên trường sam của y.
Nhưng Mạnh Thần Thông cũng rất ghê gớm, y tuy không biết chiêu này nhưng đã hiểu được nguyên lý của Thiên Sơn kiếm pháp, bởi vậy trong lúc nguy ngập đã sử dụng Thiên la bộ pháp phối hợp với khinh công Đăng vân tông thoát thân, vả lại khi né chiêu này còn sử dụng công phu Huyền âm chỉ búng vào thân kiếm của Đường Hiểu Lan. Cú búng này tuy chẳng làm gì được Đường Hiểu Lan nhưng cũng khiến cho thanh Du long kiếm trở nên lạnh lẽo như băng tuyết! Đường Hiểu Lan cũng không khỏi giật mình, té ra Mạnh Thần Thông đã luyện được bản lĩnh Cách vật truyền công lợi hại nhất trong tà phái, y dùng Huyền âm chỉ phát ra Tu la âm sát công, bắn trúng vào Du long kiếm, lập tức tựa như có một luồng hàn khí truyền vào, đánh thẳng vào mạch môn cổ tay phải của Đường Hiểu Lan.
Mạch môn là nơi yếu hại của con người, chỉ kém có tâm tạng, nội công của Đường Hiểu Lan tuy đã đến mức tinh thuần nhưng cũng không thể không vận khí chống đỡ.
Đối với Mạnh Thần Thông, cuộc chiến này là tìm sự sống trong cái chết, bởi vậy tuy thanh Du long kiếm phát huy áp lực to lớn nhưng y vẫn ráng liều mạng tấn công, thi triển các loại võ công tà phái hiểm độc nhất, đúng là sóng trước chưa lặng sóng sau đã dồn tới, Thống Thiền thượng nhân đã là một cao tăng đắc đạo, đã biết rõ Đường Hiểu Lan có thể giữ vững thượng phong, nhưng nhìn cuộc ác chiến chưa từng có này cũng không khỏi lo âu.
Lúc này Đường Hiểu Lan lại áp dụng chiến lược ban nãy của Mạnh Thần Thông, lấy bất biến ứng vạn biến, triển khai Đại tu di kiếm thức, nhốt cả hai bên vào màn kiếm quang, mặc cho Mạnh Thần Thông tấn công mạnh mẽ đến mức nào, ông ta vẫn chẳng dời bước một phân. Mặc dù Mạnh Thần Thông đánh ra nhiều kỳ chiêu nhưng chẳng thể nào phá nổi màn kiếm quang hộ thân của ông ta. Vả lại nội cóng của Đường Hiểu Lan thâm hậu chẳng ai bì, Mạnh Thần Thông thi triển các loại thần công của tà phái trong màn kiếm quang, tiềm lực chạm vào người ông ta đều bị ông ta hóa giải tựa như ném đá vào biển khơi, dù nước bắn lên tung tóe nhưng cuối cùng cũng chìm nghỉm, y thấy tấn công mạnh mẽ chẳng được ích gì thì trong bụng thầm lo lắng.
Số là y đã đốc hết tâm trí nghĩ ra ba cuộc tỉ thí, cuộc thứ nhất do Cơ Hiểu Phong đấu với Đường Kinh Thiên. Đây là một kế sách vẹn cả đôi đường, một mặt có thể thắng Đường Hiểu Lan bằng cách bình luận võ công, mặt khác lại có thể quan sát Thiên Sơn kiếm pháp, cho nên trận thứ nhất chính là chuẩn bị cho cuộc tỉ thí thật sự trong trận thứ ba. Nào ngờ y tuy biết được bí quyết Thiên Sơn kiếm pháp trong bí kíp võ công của Kiều Bắc Minh, lại đã quan sát trước nhưng khi động thủ thì vẫn cảm thấy khó ứng phó. Điều đó không những là do Thiên Sơn kiếm pháp đã cải biến, vả lại Đường Hiểu Lan đã dùng nội công tinh thuần để vận dụng bộ kiếm thuật thiên biến vạn hóa, dù một chiêu bình thường đến mức nào nhưng uy lực cũng tăng lên đến bất ngờ, tuy Mạnh Thần Thông đã chuẩn bị trước nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ chứ chưa nói đến phá giải được.
Đang lúc kịch chiến chợt nghe tiếng loạt soạt vang lên, tà áo của Mạnh Thần Thông lại bị thủng thêm mấy chỗ, tiếp theo đó ở vai lại trúng một nhát kiếm, may mà y đã có chuẩn bị trước, vội vàng dùng Thiên la bộ pháp né tránh cho nên da chỉ bị xước nhẹ. Mạnh Thần Thông vừa kinh vừa hoảng, trong lòng thầm nhủ, “Nếu cứ giằng co mãi e rằng mình chỉ có thể chống đỡ, rốt cuộc sẽ mất mạng dưới kiến của y.”
Ác niệm chợt nảy ra, y dùng chưởng lực như dời núi lấp biển đẩy nhẹ thanh kiếm của Đường Hiếu Lan ra rồi lướt tới nhanh như điện chớp, lại búng vào chuôi kiếm ba cái!
Chiêu này rất hiểm hóc, chỉ thấy kiếm quang lướt qua, tóc Mạnh Thần Thông bị chém một mảng, suýt nữa đã trọc đầu! Đương Xích Phù và Cơ Hiểu Phong đều không khỏi kêu lên thất thanh, lúc nãy khi hai bên kịch chiến, bảo kiếm của Đường Hiểu Lan đã bị Mạnh Thần Thông búng bốn năm lần, nhưng mỗi lần đều cách nhau một lúc, mạch môn tuy bị tà khí âm hàn đánh vào nhưng với nội lực của mình, Đường Hiểu Lan vẫn chưa cảm thấy gì, lần này bị búng liên tiếp ba lần, dù nội công của Đường Hiểu Lan chẳng ai bì kịp nhưng cũng không khỏi giật mình, cổ tay cảm thấy hơi tê.
Nói thì chậm, sự việc diễn ra rất nhanh, Mạnh Thần Thông vung hai tay lên nhảy bổ tới, Đường Hiểu Lan quát: “Hay lắm!Ta muốn xem thử Tu la âm sát công!” Rồi cây Du long kiếm phóng ra, một đạo ngân quang bay thẳng tới, mọi người đều kinh hãi, chỉ nghe bốp bốp hai tiếng, bốn chưởng đã giao nhau.
Đệ tử chính phái thấy Đường Hiểu Lan ném kiếm thì không khỏi thất sắc. Họ không biết rằng Đường Hiểu Lan tự bỏ kiếm cố ý tỉ thí nội công với y. Bởi vì mạch môn của ông không những đã bị khí âm hàn đánh vào, cổ tay cũng hơi tê, nếu vẫn dùng Thiên Sơn kiếm pháp thì không thể linh hoạt như lúc đầu, chắc chắn sẽ tạo sơ hở cho Mạnh Thần Thông, bởi vậy chi bằng dùng nội công tinh thuần tỉ đấu thì càng nắm chắc phần thắng hơn.
Mạnh Thần Thông cũng có ý như thế. Y đương nhiên biết nội công của mình không bằng Đường Hiểu Lan nhưng Tu la âm sát công lại có thể làm đối phương hao tổn chân lực, trong tình huống ấy, có lẽ y sẽ may mắn giành được phần thắng; hơn nữa nếu không thắng đến cuối cùng y vẫn có thể thi triển loại thần công tà phái lợi hại nhất để cùng chết với kẻ địch.
Một lúc sau, chỉ thấy trên đỉnh đầu Đường Hiểu Lan khó bốc lên như bị chụp lồng hấp, những cao thủ võ công cao cường đều biết ông ta dùng nội công tuyệt đỉnh đẩy tà khí trong người ra, không khỏi vừa lo lắng vừa khâm phục.
Mạnh Thần Thông đã luyện đến nội công chính tà hợp nhất, tuy không tinh thuần thâm hậu như Đường Hiểu Lan nhưng bá đạo hơn nhiều, hai bên đã sắp đến lúc sinh tử tồn vong. Mạnh Thần Thông cố gắng thi triển, đẩy nội lực như dời núi lấp biển từ lòng bàn tay đánh ra! Chòm râu dài của Đường Hiếu Lan bay phất phơ, khí trắng trên đầu càng lúc càng dày, nhưng nội lực của Đường Hiểu Lan phát ra tuy nhu hòa vô cùng nhưng cũng rất dẻo dai, mặc cho Mạnh Thần Thông dồn ra đến mức nào ông ta vẫn có thể phòng ngự được, chân chẳng hề nhúc nhích. Không những như thế, nội lực của Mạnh Thần Thông đều bị ông ta hóa giải. Hai người một chính một tà, thi triển thần công tuyệt đỉnh dồn ép nhau, một người như mùa đông lạnh lẽo, một người như ngày xuân ấm áp, hàn khí lạnh lẽo cuối cùng đã tan biến trong làn gió mùa xuân.
Nhưng các bậc đại sư võ học đều không thể biết được sự biến hóa vi diệu ấy, họ chỉ nghĩ rằng một bên công một bên thủ, mà Đường Hiểu Lan thì chủ thủ, Mạnh Thần Thông chủ công.
Lúc đầu họ nghĩ rất lạc quan, nếu Đường Hiểu Lan đấu công phu chân thực thì nắm chắc được phần thắng, giờ đây hai người tỉ thí nội công mà vẫn giằng co với nhau Đường Hiểu Lan hơi đuối thế, ai nấy đều lo lắng. Nếu tỷ thí bằng môn khác, phía bại có lẽ không đến nỗi mất mạng, chỉ có tỉ thí nội công thì không được may mắn như thế, hễ thắng thua vừa phân thì lập tức biết ngay sống chết! Nếu đôi bên cân bằng thì sẽ lưỡng bại câu thương! Vả lại hai đại cao thủ này đều có thần công tuyệt thế, trong thiên hạ không ai có thể hóa giải nổi! Mọi người đều căng thẳng đến nỗi như ngừng thở. Trong khoảnh khắc căng thẳng ấy, Thống Thiền thượng nhân nheo mắt lắng nghe, chợt nghe có tiếng xì xì, Thống Thiền thượng nhân thất kinh, vội vàng hỏi:
“Đạo huynh, tiếng gì thế?” Kim Quang đại sư ngưng thần lắng nghe, nói: “Thật lạ, hình như dưới đất có thứ gì chui qua đây.” Thống Thiền thượng nhân nói: “Hình như không giống con người?” Kim Quang đại sư nói: “Không giống.” Tiếng xì xì này tựa như đang đốt giấy.” Âm thanh ấy cực kỳ nhỏ bé, ngoại trừ hai vị đại sư, chẳng ai phát hiện, Thống Thiền thượng nhân càng nghe càng nghi ngờ, đang định lên tiếng thì chợt nghe người phía bên Mạnh Thần Thông kêu hoảng, chỉ thấy một bóng người nhảy bổ vào đám người, kẹp một người rồi bỏ chạy, bọn cao thủ như Lăng Tiêu Tử, Dương Xích Phù, Phù Li Tiệm chẳng thể nào ngăn cản nổi. Phùng Anh kêu lên: “Này, muội muội, muội xem, người này đã ác đấu với Mạnh Thần Thông hôm ấy!” Phùng Lâm mở to mắt nhìn, chẳng lên tiếng, lòng thầm nhủ: “May mà Mai nhi không có ở đây.”
Người ấy đeo mặt nạ da người, động tác nhanh đến kỳ lạ, giữa thanh thiên bạch nhật mà xuất hiện như một bóng ma, ngoại trừ Phùng Lâm, chẳng ai biết người đó là ai, nhưng nhận ra người mà y kẹp lấy, đó chính là thống lĩnh ngự lâm quân Tư Không Hóa. Mà bản lĩnh của Tư Không Hóa thì ai cũng biết, tuy chẳng phải là cao thủ thuộc hàng tuyệt đỉnh nhưng cũng có thể thuộc hàng nhất lưu, thế nhưng bị người ấy bắt một cách dễ dàng, ai cũng đều thất kinh. Khi mọi người kêu hoảng, người ấy đã chạy xuống sườn núi, vài đệ tử Thiếu Lâm vội vàng chạy theo ngăn cản, người ấy giọng nói: “Thứ này rất hợp với ta!” Rồi đưa tay giật cây phương tiện sản trong tay Đại Bi thiền sư. Y kẹp Tư Không Hóa, nhưng tay chân cũng rất lanh lẹ, các đệ tử Thiếu Lâm bày trận ngăn cản nhưng chẳng hề chạm được vào áo y! Lúc này Đường Kinh Thiên đã nhận ra người ấy chính là kẻ đã cứu Lệ Thắng Nam, sợ rằng y làm chuyện bất lợi đối với cha mình cho nên phóng ra một lượt ba cây Thiên Sơn thần mãng! Người ấy một tay kẹp Tư Không Hóa, một tay cầm cây phương tiện sản từ lưng chừng núi nhảy xuống, Thiên Sơn thần mãng bay đến như điện chớp, y chưa chạm đất thì Thiên Sơn thần mãng đã phóng vào bối tâm của y!
Kẻ này rơi từ trên cao xuống đầm nước ở bên dưới, nước bắn lên tung tóe! Nhất thời tiếng hoan hô và tiếng la hét hòa vào nhau, có người kêu lên vì thân pháp của kẻ này quá đẹp đẽ, có người lại kêu hoảng vì y rơi xuống đầm nước! Thống Thiền thượng nhân rất ngạc nhiên, thầm nhủ: “Người này võ công trác tuyệt, chẳng kém gì Đường Hiểu Lan, theo lý mà nói y có thể đánh rơi Thiên Sơn thần mãng nhưng không hiểu sao lại làm thế?” Khi mọi người đang kêu hoảng thì người ấy đã phóng ra khỏi đầm nước, toàn thân ướt đẫm, vẫn một tay kẹp Tư Không Hóa một tay cầm phương tiện sản rồi chạy xuống núi! Giang Nam thấy người ấy không bị thương thì mới thở phào, lau mồ hôi trán, Trần Thiên Vũ nói: “Giang Nam, đệ sao thế? Lúc nãy tại saokêu Đường chưởng môn đừng ra tay?” Giang Nam ấp úng: “Đệ thấy người này chín phần là… là…” Trần Thiên Vũ nói: “Là ai?” Giang Nam nói: “Là Kim đại hiệp” Trần Thiên Vũ nói: “Đệ lại nói càn, Kim Thế Di đã bị cá mập nuốt. Phùng nữ hiệp của phái Thiên Sơn đã đến Xà đảo, nhặt di vật của y, có thể là giả sao? Lẽ nào y còn sống trên đời?” Giang Nam nói: “Huynh không tin thì nhìn kỹ lại, y tuy mang mặt nạ những thân hình và bộ pháp lại không thay đổi, huynh chẳng nhận thấy sao?” Lúc nãy Kim Thế Di trầm giọng nói một câu, Trần Thiên Vũ không để ý, giờ đây nhìn kỹ lại thì thân hình của người ấy quả nhiên rất giống Kim Thế Di.
Lúc này Kim Thế Di đã kẹp Tư Không Hóa xuống dưới đáy cốc, Kim Thế Di quát trong tai y: “Nói mau hỏa dược chôn ở đâu?” Rồi thọc tay vào bên sườn y, Tư Không Hóa lập tức cảm thấy có như hàng ngàn hàng vạn con rắn độc đang cắn xé trong người, đúng là không có lối tra tấn nào độc địa hơn kiểu này! Kim Thế Di buông y xuống, vỗ nhẹ lên vai y để cho bớt đau đớn, quát hỏi: “Ngươi mau dắt ta đi, dập tắt hết thuốc nổ, nếu không ngươi sẽ còn được nếm mùi nữa” Tiếng xì xì ở dưới đất càng lúc càng gần, té ra là độc kế của Khấu Phương Cao và Tư Không Hóa, bọn chúng đã chôn thuốc nổ dưới đáy cốc, đào một con mương rộng ba tấc đặt sẵn dây dẫn, chờ cho mọi người đang chú ý đến trận chiến thì người mai phục ở bên ngoài cốc sẽ đốt dây dẫn. Bãi Thiên Tràng vốn là một vùng bồn địa núi non vây quanh khoảng vài dặm, là một tử cốc chẳng có lối thoát, nếu thuốc nổ bộc phát, cả bãi Thiên Tràng sẽ bị lật lên, người trong cốc, thậm chí những người đứng trên sườn núi nhìn từ xa cũng bị nổ tan xác! Bọn chúng khuyên Mạnh Thần Thông đổi địa điểm, dời đến bãi Thiên Tràng với lý do là chùa Thiếu Lâm là đại bản doanh của kẻ địch, quyết chiến trong chùa Thiếu Lâm rất bất lợi. Mạnh Thần Thông nghe bọn chúng nói cũng có lý, lại nghe con gái mình ở trong chùa, y sợ con gái thấy cảnh quyết chiến sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, mà bãi Thiên Tràng cũng là một nơi tỉ võ rất tốt, cho nên chấp nhận đề nghị của bọn chúng. Song bọn chúng còn đề nghị Mạnh Thần Thông thống lãnh bè đảng hỗn chiến với người phe chùa Thiếu Lâm, Mạnh Thần Thông không chấp nhận. Y đã là một đại ma đầu tâm địa độc ác, không ngờ bọn chúng còn độc hơn, định quét sạch Mạnh Thần Thông cùng với tất cả các nhân vật võ lâm, Kim Thế Di vẫn âm thầm theo dõi Tư Không Hóa và Khấu Phương Cao, nghe được bí mật này nhưng lại không biết dây dẫn được chôn ở đâu, bởi vậy mới xuất hiện bắt Tư Không Hóa buộc y khai ra nơi chôn thuốc nổ.
Thật ra lúc này không cần Kim Thế Di dùng cực hình nữa, Tư Không Hóa cũng phải mau chóng dập dây dẫn, bởi vì lúc này y đang ở chốn tuyệt địa, hễ thuốc nổ bộc phát thì cả y cũng tan xác.
Tư Không Hóa chạy đến quay một tảng đá, dùng lực vần tảng đá ra, Kim Thế Di dùng cây sản xúc đất, chỉ thấy bên dưới quả nhiên có một lớp thuốc nổ rất dày, chàng lại xúc ra, chỉ thấy một sợi dây dẫn đang cháy tới nơi, Kim Thế Di vội vàng dập tắt, thở phào: “Thật nguy hiểm!” Dây dẫn chỉ còn cách khối thuốc nổ không quá một trượng! Chàng chưa kịp định thần thì nghe bùm một tiếng, một cây hỏa tiễn bay vút lên không trung nổ bùng ra, một trái cầu lửa rơi xuống trước mặt họ, Kim Thế Dù đánh một đòn Phách không chưởng đẩy trái cầu lửa trở lại, nói thì chậm, sự việc diễnra rất nhanh, mũi tên thử hai, thứ ba tiếp tục bắn lên, Kim Thế Dù cởi tấm áo ướt đẫm chụp lên khối thuốc nổ, điểm huyệt Tư Không Hóa rồi ném y đè lên. Khi ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy bọn người Khấu Phương Cao hướng hỏa tiễn bắn tới, may mà bọn chúng vì tránh họa cho nên lên trên sườn núi cao, ngoại trừ những mũi hỏa tiễn do Khấu Phương Cao và các cao thủ đại nội bắn ra, tất cả những hỏa tiễn còn lại chưa xuống tới đáy cốc thì đã rơi ở lưng chừng núi. Lập tức tiếng kêu hoảng vang lên, hai phái chính tà đều có rất nhiều người bị hỏa tiễn đốt cháy! Sự việc bất ngờ ấy khiến cho toàn trường đại loạn. Cao thủ hai phái chính tà vừa kinh vừa giận, hùa nhau đánh về phía bọn người Khấu Phương Cao. Khấu Phương Cao thống lĩnh bốn mươi đại nội thị vệ và ngự lâm quân chiếm cứ một ngọn núi, rồi từ trên cao không ngừng phóng hởa tiễn xuống!
Lúc này Đường Hiểu Lan và Mạnh Thần Thông đã tới khoảnh khắc căng thẳng, cả hai bên đều toàn thần chú ý, ứng phó đối phương, nếu ai sơ sảy thì người đó sẽ bị nội lực của đối phương chấn động đến chết! Mặc dù xung quanh trời xoay đất chuyển, cả hai người họ như chẳng hề nghe, chẳng hề thấy. Có vài mũi hỏa tiễn rơi xuống bên cạnh họ, cỏ dại bắt đầu bốc cháy, may mà vẫn chưa ăn lan đến người họ. Đống thuốc nổ cũng là mục tiêu của hỏa tiễn, Kim Thế Di chẳng thể nào phân thân, thấy Đường Hiểu Lan sắp bị hỏa tiễn bắn trúng, lửa đã bắt đầu ăn lan về phía họ, nếu không đến ứng cứu thì ngọc đá đều nát, Đường Hiểu Lan và Mạnh Thần Thông đều mất mạng trong biển lửa! Kim Thế Di đành rời khỏi đống thuốc nổ, lăn vào trong ánh lửa, đến bên cạnh họ, bật người dậy dốc hết công lực của toàn thân, đẩy hai chưởng tách ra hai bên trái phải, ngay lúc này chỉ nghe ầm một tiếng chấn động lỗ tai, khối thuốc nổ đã bị hỏa tiễn của Khấu Phương Cao bắn trúng, lập tức bùng nổ.
Đó chính là: Vì muốn lập công dâng đức vua, tàn hại đồng đạo chẳng thương tiếc!