Canh tư đã đến, Ôn Đại Đại ở trong đền Thánh Mẫu cứ đưa mắt nhìn bốn phía vẫn không thấy bóng dáng của Thiết Trung Đường đâu cả, còn các thiếu phụ áo đen thì chuẩn bị lên đường.
Nàng cảm thấy rất nôn nao, tự nhủ:
“Đại ca rất tha thiết cùng đi với mình tại sao giờ này vẫn chưa đến. Phải chăng … phải chăng đã xảy ra việc gì cũng nên?” Chợt thấy một thánh nữ bước đến nói lạnh lùng:
– Có việc gì mà muội lại nhìn quanh nhìn quẩn như vậy?
Ôn Đại Đại thầm lo, nói ấp úng:
– Muội thiếu sót một việc của ma đầu, chỉ sợ hắn tìm đến chất vấn.
Câu nói này chỉ vì hoảng hốt quá nên nàng buộc miệng nói ra. Nhưng sau khi nói ra thì trong lòng Đại Đại lại nhớ đến lão nhân áo tím. Tiếng nói của lão như rõ mồn một bên tai nàng:
– Bất luận cô nương đến đâu lão phu cũng tìm ra cô nương… Tiếng nói ấy mỗi lúc mỗi rõ, nàng cố xua đuổi nhưng không thể nào xua đuổi được, bất giác nàng thấy sợ.
Đến khi thánh nữ ấy nói:
– Muội đã chết một lần rồi. Khi còn sống bất luận còn nợ điều gì với bất cứ ai đều có thể không có gì mà lo nghĩ cả.
– Nhưng người này thần thông quảng đại, rất lợi hại … Thánh nữ lạnh lùng:
– Bất luận hắn lợi hại như thế nào cũng không thể đòi nợ đối với người đã chết.
– Nhưng … nhưng muội hoàn toàn chưa phải là người chết !
Thánh nữ áo đen lại nói:
– Bây giờ lên đường, khi trời sáng thì đã lên thuyền. Sau giờ ngọ thì đã tới đảo, khắp thiên hạ này còn ai to gan dám đến nơi đó để quấy rầy.
Ôn Đại Đại thở dài nhẹ nhõm, nàng ngửa mặt nhìn trời xanh rồi nói chậm rãi:
– Chỉ cần chừng bốn năm tiếng đồng hồ nữa, thì ta không cần phải quan tâm đến bất cứ điều gì nữa.
Tuy nàng tự nói, tự trách với chính mình, nhưng trong tiếng nói của nàng như còn giấu lại cái gì đó u oán không nói ra được. Trong cuộc sống hồng trần, đã có những con người và những sự kiện do chính nàng tự nguyện lo sợ thay cho những con người mà nàng đã dính ân tình.
Thiết Trung Đường thấy Linh Nhứt Phong hướng về chỗ chàng nạt hỏi, chàng giật mình cho rằng Linh Nhứt Phong sẽ phát giác ra chàng.
Không ngờ trong khi ấy, Thiết Trung Đường thấy có một bóng người phi thân vào nơi cửa sổ để vào trong khoang thuyền. Người này đứng ngay chỗ mà nơi đó Thiết Trung Đường đang ẩn thân. Do Thiết Trung Đường chỉ chú tâm theo dõi tình hình ở bên trong nên không thấy, vả lại khinh công của người này thật đáng sợ. Người này cũng không ngờ trong đống dây thừng cũng có một người nữa nhưng hắn cũng không thấy, nên Thiết Trung Đường rất mình.
Người này thân pháp khinh công đã cao mà dung mạo rất tuấn mỹ, dáng dấp rất tiêu xái, tay cầm một cái quạt có gắn hai hạt minh châu.
Nếu Thiết Trung Đường không thấy thân pháp thì cứ tưởng người này chỉ là một cậu công tử con nhà giàu có đi du sơn ngoạn thủy mà thôi chứ không thể là một võ lâm hào kiệt tuyệt kỷ như vậy.
Thấy vậy, bọn Tư Đồ Tiếu biến sắc, họ không còn nghi ngờ còn có một người đang ẩn mình ở bên ngoài. Linh Nhứt Phong lớn tiếng:
– Tiểu tử, ngươi định làm gì?
Chàng thiếu niên áo tím biết rõ ở đây đều là những tay cao thủ võ lâm rất độc ác nhưng sắc mặt của chàng vẫn thản nhiên có vẻ xem thường tất cả.
Đôi mắt thiếu niên nhìn quanh, tay phe phẩy chiếc quạt rồi cười ha hả:
– Tầm nhìn của các hạ giỏi đấy nên mới thấy chỗ tại hạ ẩn mình, nhưng còn một việc thì các hạ hoàn toàn sai nhầm.
Linh Nhứt Phong giận dữ hỏi:
– Nhầm việc gì?
Thiếu niên áo tím nói:
– Người vừa rồi hỏi các hạ hoàn toàn không phải là tại hạ.
Linh Nhứt Phong kinh ngạc:
– Không phải ngươi thì còn ai?
Thiếu niên áo tím nhìn về hướng bức rèm ở phía sau khoan thuyền mỉm cười :
– Lão tiền bối, sao chưa ra mặt, hay là chờ tại hạ ra mời?
Nói chưa dứt lời, phía sau bức rèm có tiếng cười vọng vào nghe chói tai:
– Hảo tiểu tử, ngươi ở đây !
Một bóng người xuất hiện. Người này thật cao nhưng dáng cằn cỗi, chẳng khác nào cây tre khô lay động theo chiều gió đi tới, đưa những ngón tay thật lực chỉ vào mũi rồi cười rất kỳ quái hỏi:
– Linh Nhứt Phong, nhận ra ta không?
Tiếng nói như đao kiếm chạm vào nhau vô cùng khó nghe.
Thiết Trung Đường thấy người này bất giác giật mình. Nhưng bọn Tư Đồ Tiếu nhìn người này lại rất mừng. Chợt nghe Linh Nhứt Phong hét lớn:
– Phong Cửu U !
Phong Cửu U cười khanh khách:
– Tốt, kể ra ngươi vẫn có nhãn lực khá đấy, ta hỏi ngươi, tại sao ngươi lại không muốn nắm tay cùng với ta?
Tuy sắc mặt của Linh Nhứt Phong có chút thay đổi nhưng lão không hề sợ hãi, cười nhạt:
– Điều đó vì sao, chính bản thân ngươi hiểu rõ nhiều hơn ta.
Phong Cửu U trầm mặt nói lớn:
– Ta hỏi ngươi những gì thì ngươi hãy trả lời theo yêu cầu chứ đừng có nói ra những điều không đâu thêm hôi hám.
– Ngươi muốn ta nói ra hay sao? Được ! Xin các vị hãy nghe đây. Cơ bản là Phong Cửu U không dám diệt trừ Đại Kỳ môn và cũng không muốn … Phong Cửu U hét:
– Im cái mồm !
– Đó là do ngươi muốn ta nói ra, tại sao lại còn muốn ta im mồm?
Phong Cửu U nổi giận:
– Ngươi dám nói những lời như đánh vào mặt chúng ta?
Linh Nhứt Phong tự tin:
– Người nào sợ Phong Cửu U, còn ta, Linh Nhứt Phong không sợ ngươi !
Bọn Tư Đồ Tiếu thấy Linh Nhứt Phong dám nói thẳng như vậy nên tên nào tên nấy đều thất kinh. Nhưng Thiết Trung Đường chỉ lạ lùng ở chỗ:
“vì sao Phong Cửu U lại không dám diệt trừ Đại Kỳ môn?” Phong Cửu U nở nụ cười quái dị:
– Ngươi chẳng khác một con mèo dựa vào công phu độc chưởng rồi muốn tranh nanh múa vuốt, ta chỉ cần một ngón tay là đủ giết ngươi !
Linh Nhứt Phong cười như điên cuồng:
– Ngươi cứ thử xem !
– Ngươi biết cũng rất nhiều, nhưng cũng nói quá nhiều, ắt ta phải thanh toán ngươi.
Phong Cửu U lúc này đã đứng trước mặt Linh Nhứt Phong.
Hai chưởng của Linh Nhứt Phong đã phát ra, hắc khí từ trong lòng bàn tay của lão bay ra thật đáng gờm.
Nhưng Phong Cửu U lách mình và không rõ lão đã sử dụng động tác gì đã sát vào bên trái Linh Nhứt Phong. Linh Nhứt Phong rút tay về định vỗ vào vai Phong Cửu U.
Bàn tay của Linh Nhứt Phong kịch độc, bất luận là chạm vào chỗ nào trên thân thể thì đối phương chịu chết ngay. Do đó chưởng thế của lão không cần hướng đến đối phương. Không ngờ Phong Cửu U trong nháy mắt đã nhảy qua bên phải của Linh Nhứt Phong. Thế công của Linh Nhứt Phong rất độc hại nên Phong Cửu U không dám chống trả. Sau hai chiêu, bọn Tư Đồ Tiếu rất kinh ngạc.
Chợt nghe tiếng cười của Phong Cửu U :
– Các tiểu tử hãy xem đây, chưởng lực của tên họ Linh này tuy độc, nhưng khi nào bị tay hắn vỗ vào, còn không để hắn đụng vào thì không việc gì sợ hắn.
Linh Nhứt Phong lại phóng thêm bảy chiêu nữa, lòng bàn tay hắn đen hơn nữa sau bảy chiêu thì bàn tay của lão đen thủi.
Mọi người biết rằng lão tống hết chất độc ở trong người tụ vào hai bàn tay, ai đứng gần lão thì ngửi thấy có một mùi rất khó chịu.
Công phu ngũ độc chưởng này rất kỳ lạ, nhưng thân hình của Phong Cửu U linh động nên Linh Nhứt Phong không thể nào đụng được vào chéo áo của lão.
Sau ba chục chiêu, Phong Cửu U nói:
– Ta làm con vượn kể đã đủ rồi, xem đây.
Song chưởng của Phong Cửu U phóng luôn ba chiêu. Ba chiêu này được phóng ra nhanh đến độ không ai thấy chưởng thế biến hóa như thế nào.
Thấy nguy, Linh Nhứt Phong thối liền một lúc ba bước. Thủ chưởng của Phong Cửu U không biết vì sao co lại, trông như lão đã bị mất xương vai, lão xuyên qua song chưởng của Linh Nhứt Phong, áp sát vào ngực của đối phương. Nhứt Phong tránh được chiêu đó nhưng không thể nào tránh được chiêu kế tiếp. Bọn Tư Đồ Tiếu cứ ngỡ là Nhứt Phong phải bị trọng thương dưới tay Phong Cửu U.
Không ngờ Linh Nhứt Phong lại không tránh né, lão trở tay rút trong ống tay áo ra một vật đưa lên hỏi:
– Phong Cửu U, hãy nhìn đây là vật gì?
Phong Cửu U liền hãm lại chưởng thế, nhưng thủ chưởng chỉ còn cách vài phân là đúng vào ngực của Nhứt Phong, chỉ cần bàn tay của Phong Cửu U nhấn thêm chút nữa là đủ kết thúc mạng sống của Linh Nhứt Phong. Thì ra, cái vật trong tay Linh Nhứt Phong là một phong thư. Bao thư cũng rất lạ lùng.
Mày giấy xanh như ngọc, ở trên bao thư có vẽ một bàn tay màu đen ! Vừa thấy dấu hiệu này quả nhiên Phong Cửu U thất kinh hỏi:
– Thư … trong thư đã viết những gì?
Tuy thủ chưởng của Phong Cửu U chưa rút về nhưng tiếng nói mất tự nhiên.
Linh Nhứt Phong nói:
– Mở ra mà xem !
Phong Cửu U lấy bức thư mở ra xem, sắc mặt của lão thay đổi một cách lạ kỳ, cũng không ai biết rõ lão đang mừng hay đang giận.
Mọi người đều không biết trong thư nói những gì mà chỉ thấy thái độ của Phong Cửu U cũng đủ biết lão đang hoảng hốt.
Riêng chỉ có Thiết Trung Đường đang ở trên nhìn xuống nên chàng đọc rất rõ:
Bức thư mở đầu:
“Phong Cửu U ! Nếu ngươi đụng đến đồ đệ của ta một sợi lông, lão phu liền bắt ngươi phải thét lên bốn mươi chín ngày mà chết, thiếu một ngày thì lão phu không làm người !” Phía dưới không đề tên tuổi mà chỉ vẽ một lão nhân đang ngồi ăn rắn độc.
Tuy chỉ có mấy chữ nhưng đã nói lên sức mạnh của lão nhân này.
Sắc mặt độc ác của Phong Cửu U nở một nụ cười gượng:
– Thất kính, thất kính, thì ra Linh huynh đã là môn đệ của Xang Độc đại sư.
Mọi người thấy đột nhiên lão khách khí đối với Linh Nhứt Phong, lão còn gọi Linh Nhứt Phong là “Linh huynh” lại càng thấy lạ hơn.
Linh Nhứt Phong hỏi mỉa mai:
– Không phải là ngươi muốn giết ta hay sao? Xin mời ra tay !
Phong Cửu U cười xả lả:
– Vừa rồi, Phong mỗ chỉ nói đùa chơi, xin Linh huynh đừng chấp. Phong mỗ cùng Xang Độc đại sư là bằng hữu thì làm sao Phong mỗ đả thương cao đồ của Xang Độc đại sư?
Linh Nhứt Phong cười nhạt:
– Trong thư của gia sư tất là mong ngươi nhẹ tay, vì sao ngươi không cho mọi người xem?
Phong Cửu U vội vã nói:
– Không xem cũng được … không xem cũng được.
Lão bỏ ngay bức thư vào trong bụng rồi hỏi cho qua chuyện:
– Chẳng biết Linh huynh theo Xang Độc đại sư vào lúc nào?
Linh Nhứt Phong đáp:
– Sau khi ta đọc thư của gia phụ thì lập tức tìm đến gia sư. Lão sư liền thu nhận ta ngay.
Phong Cửu U tươi cười :
– Rất tốt ! Rất tốt ! Linh huynh đã là môn hạ của Xang Độc đại sư thì tất cả việc gì đều có thể thương lượng giữa chúng ta.
Linh Nhứt Phong hỏi:
– Nhưng đối với Đại Kỳ môn thì còn phải làm gì?
Phong Cửu U đáp:
– Việc này, sau này chúng ta hãy bàn cũng không muộn. Bây giờ … Chợt lão nhìn về thiếu niên áo tím, trên mặt lão vắng nụ cười.
Thiếu niên áo tím với đôi mắt bàng quang, bây giờ hắn mỉm cười tay hắn phe phẩy chiếc quạt nói:
– Các hạ không làm được gì người ta rồi muốn trút giận vào tại hạ hay sao?
Phong Cửu U giận dữ :
– Ai gọi ngươi đến đây?
Thiếu niên áo tím nói:
– Gia phụ sai tại hạ đến đây để chờ một người, nhưng tại hạ thấy có ánh đèn ở trong thuyền đà vô ý nhảy vào, xin tha tội, tha tội.
Tuy miệng nói “tha tội” nhưng thái độ của hắn chẳng coi ai ra gì cả.
Phong Cửu U đe dọa:
– Chỉ có hai chữ “tha tội” đủ sao?
Thiếu niên hỏi:
– Các hạ còn muốn gì nữa? Bất cứ điều gì tại hạ cũng đều tuân mệnh.
Phong Cửu U nói:
– Ngươi nghe trộm cũng nhiều, nhìn trộm cũng nhiều, trước hết ta sẽ cắt hai lỗ tai của ngươi. Sau đó ta sẽ móc hai mắt.
Thiếu niên áo tím vẫn phe phẩy chiếc quạt. Miệng tủm tỉm cười, xem chừng hắn nghe như vậy lấy làm vui, hắn xem như Phong Cửu U đang nói với người khác chứ không phải nói với hắn.
Phong Cửu U lại nói:
– Những gì ngươi đã nghe, đã thấy, nếu tất cả đều ghi ở trong lòng thì ta sẽ móc tim ngươi ra.
Lão nói xong, đưa mấy ngón tay ra thành trảo xem chừng như đã có quả tim ở trong tay.
Thiếu niên áo tím cứ cười :
– Đúng quá, đúng quá, quả tim ấy không thể lấy được. Nếu quả tim đã bị móc ra thì làm sao mà sống? Tại hạ chưa luyện thành Ngũ Độc chưởng, lại không có bức thư cứu mạng. Nếu các hạ muốn động thủ thì tại hạ chỉ còn chết.
Phong Cửu U nở nụ cười kỳ quái:
– Xem ra ngươi cũng biết điều, ta sẽ cho ngươi chết thật nhẹ nhàng.
Hai tay lão chuyển động nghe gân cốt kêu răn rắc, lão liền nhào tới thiếu niên áo tím.
Thiếu niên áo tím vội nói:
– Hãy khoan !
Phong Cửu U dừng lại hỏi:
– Phải chăng ngươi có hậu sự muốn nói?
Thiếu niên áo tím cười nói:
– Tại hạ dù có chết cũng không tiếc gì, chỉ sợ lại có người khác muốn các hạ đau đớn, rên la tám mươi mốt ngày thì tội ấy thuộc về tại hạ !
Nguyên do mục quang của thiếu niên áo tím rất tinh nên hắn đã đọc được bức thứ. Thiết Trung Đường thấy hắn nói đến việc sống chết như chuyện bình thường nên trong lòng chàng cũng tiếc lây.
Phong Cửu U nổi giận:
– Con mắt ngươi sáng quá nhỉ, trước hết là móc mắt ngươi rồi hãy nói gì thì nói.
Thế là hai ngón tay của lão như hai cái móc biến thành thế “Song long thương châu” nhằm vào hai con mắt của thiếu niên.
Thiếu niên áo tím vẫn giữ nụ cười trên môi thần sắc không thay đổi. Hai ngón tay khô cằn của Phong Cửu U đụng đến mặt thiếu niên. Bất chợt có tiếng nói ở ngoài cửa:
– Phong lão tứ hãy dừng tay !
Tiếng nói này như tiếng chuông đồng nghe muốn điếc tai.
Hai ngón tay của Phong Cửu U dừng lại ngay lão không dám nhúc nhích.
Một lão nhân râu dài thấu ngực, mình mặc chiếc áo bào màu tím từ phía ngoài cửa từ từ bước vào. Thân hình thật cao lớn uy mãnh nhưng hành động thì không phát ra một chút âm thanh gì cả. Mọi người có mặt trong thuyền đều không hay biết lão nhân đã có mặt từ bao giờ, cũng không ai biết lão từ đâu đến.
Lão nhân áo tím, tay vuốt bộ râu dài, dáng dấp uy nghiêm như một bậc đế vương chậm rãi nói:
– Lão tứ ngươi có muốn làm một người tuyệt tử, tuyệt tôn không? Tại sao ngươi muốn lấy tính mạng của con ta, há chẳng phải ngươi muốn ta tuyệt tử tuyệt tôn!
Phong Cửu U nhìn thiếu niên áo tím, ra vẻ ngạc nhiên:
– Thì ra là lệnh lang !
Gương mặt của lão lại giả tươi cười nói:
– Chẳng qua tiểu đệ thấy áo của lệnh lang dính bụi tơ nên thay lệnh lang để phủi bụi mà thôi.
Hai ngón tay của lão vốn muốn móc mắt người, bây giờ lại nói phủi bụi thay cho thiếu niên.
Thiếu niên áo tím không nín được cười :
– Đa tạ, đa tạ !
Xem như Phong Cửu U đã thật sự phủi bụi trên áo cho mình.
Lão nhân áo tím bước đến chỗ ngồi thượng thủ mà Linh Nhứt Phong đã ngồi trước đó, rồi ngồi xuống, không thèm chú ý đến Linh Nhứt Phong, lão nghiêm giọng gọi:
– Tiểu tử, lại đây.
Thiếu niên áo tím vội vàng bước sang hỏi:
– Lão nhân gia đến sớm quá !
Lão nhân áo tím nói:
– Ta không bị ai dọa nạt nên tự nhiên ta đến sớm.
Lão chỉ tay vào Tư Đồ Tiếu nói:
– Ngươi hãy đi châm rượu !
Rồi lại chỉ mặt Hắc Tinh Thiên:
– Ngươi hãy đi đổi thức nhấm !
Lão nhân lại chỉ mặt Bạch Tinh Võ:
– Còn ngươi, hãy đi lấy thêm hai cái ly !
Chỉ qua Thịnh Tôn Hiếu nói:
– Còn ngươi thì hãy mang cái thứ kinh người này ra khỏi đây !
Cuối cùng lão nhân chỉ Linh Nhứt Phong nói:
– Còn ngươi thì đến ngồi đây để chuốc rượu cho ta.
Lão nhân áo tím chỉ người này, chỉ người khác sai đủ công việc. Cả năm gã đều là những kẻ có tên tuổi trong võ lâm, thế mà bây giờ chẳng khác nào năm gã nô bộc của lão nhân áo tím. Bọn Tư Đồ Tiếu tuy khiếp sợ uy phong của lão nhân áo tím nên đành im lặng chấp hành, chứ họ là những người từng sai sử thủ hạ, bây giờ làm sao họ chịu làm như một gã nô bộc. Phong Cửu U chợt dậm chân mắng lớn:
– Các ngươi điếc cả rồi sao? Đại ca ta nói mà không nghe, hay là muốn ta lấy bộ não của các ngươi?
Tư Đồ Tiếu không nói gì cả, im lặng mang bình rượu đến. Hắc Tinh Thiên và Bạch Tinh Võ thì đưa mắt nhìn nhau, rồi người thì đi lấy ly, kẻ thì đi lấy thức nhấm.
Chỉ riêng Thịnh Tôn Hiếu đứng dậy, ưỡn ngực dõng dạc nói:
– Tiền bối cứ giết đi !
Lão nhân hỏi:
– Vì sao lại giết ngươi?
Thịnh Tôn Hiếu nói ngang nhiên:
– Lão giết tiểu bối thì dễ thôi, nhưng bảo tiểu bối làm nô bộc thì còn khó hơn cả việc lên trời !
Thịnh đại nương ngồi kế bên nghe Tồn Hiếu nói ngang tàng như vậy, bà vội vã kéo áo Tồn Hiếu ngồi xuống nhưng hắn vẫn không ngồi.
Không ngờ lão nhân áo tím ngửa mặt cười ha hả khen:
– Hảo tiểu tử, rất có chí khí, hãy ngồi xuống !
Thịnh Tôn Hiếu không ngờ lão lại là một người có hiệp khí, hắn nhìn lão nhân một lát rồi vội vàng tém gọn vỏ rắn đến cửa sổ liệng xuống biển.
Lão nhân áo tím nhướng mắt nhìn sửng vào Tồn Hiếu, thấy chàng tuy còn trẻ nhưng dù có chết cũng không chịu để người khác sai sử, bất giác vuốt chòm râu cười nói:
– Hảo tiểu tử, ngươi mà lại có ý tứ … tốt … tốt… Chỉ có hai tiếng khen của lão nhân áo tím nhưng Thịnh Tôn Hiếu trọn cả cuộc đời cũng chưa hết niềm vui.
Bỗng nhiên Linh Nhứt Phong nói:
– Tiền bối xem tại hạ như một người bạn rượu thật là hân hạnh cho tại hạ. Ở đây tại hạ vẫn còn đồ nhấm tươi nhưng tại hạ không dám tự chuyên, xin tiền bối tùy ý dùng.
Linh Nhứt Phong bị lão nhân chiếm chỗ thượng thủ của lão nên lão có ý hận. Bây giờ lão đặt chiếc giỏ trước mặt lão nhân. Lão thầm nhủ:
“Để ta xem ngươi còn có tự cao tự đại được nữa không, là sao ngươi nuốt nổi thức nhấm độc vật này xuống khỏi họng?” Lão nhân áo tím tiếp chiếc lồng, lão không thèm nhìn, bất chợt lão trở tay chụp cái lồng lên đầu Linh Nhứt Phong.
Thủ thế của lão nhân chỉ đơn giản thôi, lại không nhanh gì nhưng Linh Nhứt Phong không thể nào tránh kịp, Nhứt Phong hét lên một tiếng cả người lẫn ghế ngã lăn xuống đất.
Thấy vậy Phong Cửu U vỗ tay cười khoái chí:
– Linh Nhứt Phong ! Có phải ngươi tự nhận cái khổ vào thân, ta không dám hó hé trước người thầy độc vật của ngươi. Bây giờ có người chẳng ngán gì thầy của ngươi.
Linh Nhứt Phong là một con người rất âm trầm giảo hoạt thế mà lão không dám nói một lời, lão từ từ lấy chiếc lồng trên đầu xuống. Trong lồng chỉ còn lại hai con cóc đỏ. Một con bám vào má lão, nhưng lão không hề sợ hãi. Lão gỡ liệng xuống đất. Trong người lão chứa rất nhiều chất độc. So với con cóc độc này còn nhiều hơn, nên con cóc dù độc đến mấy cũng không hại được lão. Đã không hại được mà con cóc như dở sống dở chết. Khi lão liệng xuống đất thì nó nằm bất động. Mọi người trông thấy đều cười rộ, đồng thời đều ngạc nhiên.
Lão nhân áo tím vỗ bàn nói:
– Con vật tối độc, độc chẳng khác gì tên già này. Nên có lạ gì hắn dám vênh váo trước mặt mọi người.
Linh Nhứt Phong lạnh lùng nói:
– Ngũ độc nuôi thân, nó thấm vào xương cốt, chẳng chết cũng chẳng sống, chỉ mong các hạ từ nay về sau nên quan tâm.
Lão nói với thái độ lạnh lùng.Mọi người nghe đều lo sợ, nhưng lão nhân áo tím chỉ vuốt râu cười ha hả:
– Rõ ràng là ngươi muốn báo thù?
Linh Nhứt Phong nói:
– Tốt nhất là các hạ hãy giết ta đi !
Lão nhân áo tím nói:
– Ngươi đâu phải là người động thủ với lão phu. Muốn phục thù thì cứ gọi sư phụ … Đột nhiên lão nhân áo tím đứng dậy sắc mặt lộ nét vui mừng nói lớn:
– Đến rồi, đến rồi … tiểu tử, người mà ngươi chờ đợi đã đến, sao ngươi lại chưa đi?
Thiếu niên áo tím thưa:
– Con không biết mặt cô nương họ Ôn, sao gia gia không đi mà lại sai con đi tìm cô ấy?
Thiết Trung Đường chợt nghĩ ngợi:
“Côn nương họ Ôn? Phải chăng là Ôn Đại Đại?” Lão nhân áo tím dậm chân nói:
– Nghiệp chướng … thực là phiền não.
Lão nhân hướng về Linh Nhứt Phong nạt lớn:
– Lão phu đang có việc, không rảnh rỗi để nhiều lời với ngươi !
Lão chỉ phất tay áo một cái đã biến mình vào bóng tối.
Linh Nhứt Phong nhắc lại lời đe dọa lão nhân áo tím.
Phong Cửu U nói:
– Phụ tử họ đã đi rồi, ngươi có nói cũng không có người nghe.
Linh Nhứt Phong gượng cười :
– Đi rồi? Hay chưa đi … Phong Cửu U cười chế nhạo:
– Thật đáng cười, ngay cả lão nhân ngươi cũng không nhận ra Lôi Tiên Lạc.
Nghe xong, Linh Nhứt Phong biến sắc:
– Đó là Lôi Tiên lão nhân?
Phong Cửu U đáp:
– Đúng vậy !
Mọi người bây giờ mới biết lão nhân áo tím là Lôi Tiên, người nào cũng kinh hồn.
Thiết Trung Đường bây giờ cũng vỡ lẽ, chàng thầm nhủ:
“Hèn gì mà lão lại ngang tàng như thế?” Nếu lão chờ Ôn Đại Đại là một điều lạ, chàng rất muốn bám theo để biết sự thể như thế nào nhưng ở đây cũng cần phải theo dõi. Chàng thấy Linh Nhứt Phong ngơ ngẩn một hồi, chợt lão cười hắc hắc:
– Lôi Tiên ! Chưa hề thấy Lôi Tiên từng lui tới Thường Xuân đảo.
Phong Cửu U cười nhạt:
– Phải chăng ngươi từng lui tới Thường Xuân đảo?
– Nếu tại hạ không tới thì nói làm gì.
Phong Cửu U ngửa mặt lên trời cười :
– Không sợ Phong đại cắt lưỡi hay sao?
– Nếu các hạ không tin thì tại hạ xin cáo từ.
Linh Nhứt Phong chưa kịp đứng dậy, Phong Cửu U đã nạt:
– Khoan đã !
Nhứt Phong hỏi:
– Để làm gì?
Phong Cửu U cười khanh khách:
– Mọi người ở đây đều một nhà cả, ngươi có cách gì mà đến được Thường Xuân đảo thì hãy nói cho mọi người cùng nghe.
Linh Nhứt Phong hừ một tiếng nói:
– Linh mỗ biết rằng các vị đều muốn đến Thường Xuân đảo nhưng lại không biết cách để vào nên các vị có y tốt muốn được nghe chỉ dẫn. Không ngờ các vị đã không tin nên Linh mỗ nghĩ cũng tiếc.
Phong Cửu U vỗ bàn trợn mắt nạt:
– Người nào không tin?
Lão chỉ vào Hắc Tinh Thiên hỏi:
– Hảo tiểu tử, ngươi không tin phải không?
Hắc Tinh Thiên ấp úng:
– Tại hạ … tại hạ tin … tin Phong Cửu U lại nạt:
– Tư Đồ Tiếu, hay là ngươi không tin?
Tư Đồ Tiếu đáp:
– Ai bảo tại hạ không tin.
Phong Cửu U nhìn qua Linh Nhứt Phong :
– Ngươi thấy đó, ai cũng tin cả. Nếu có người nào không tin thì Phong mỗ giết hắn trước tiên.
Linh Nhứt Phong mỉa mai:
– Thật buồn cười, thật quá buồn cười.
– Cứ để Linh huynh cười xong rồi nói cũng không muộn gì.
Lão mong cầu người ta. Nhưng người ta có ý mỉa mai, thế mà lão vẫn xem như không có việc gì. Đến khi người đó không còn xài được gì thì lão chém một đao không thương tiếc.
Tuy Linh Nhứt Phong quả là con người âm trầm, nhưng gặp phải một vị tiền bối võ lâm mặt dày mày dạn như Phong Cửu U, lão cũng đành vô kế khả thi.
Linh Nhứt Phong nói:
– Muốn tại hạ nói cũng được thôi, nhưng không dễ dàng như vậy.
Phong Cửu U mỉm cười xuống giọng:
– Linh huynh cần điều kiện gì xin hãy nói ra.
Phong Cửu U lại thị uy:
– Hắc Tinh Thiên, sao không châm rượu mời Linh đại hiệp.
Hắc Tinh Thiên đành phải nén cơn tức giận châm rượu mời.
Linh Nhứt Phong hỏi:
– Vì sao các hạ thị uy trước rồi mới yêu cầu sau?
Hắc Tinh Thiên ấp úng chỉ tằng hắng mấy tiếng liền.
Linh Nhứt Phong vừa nâng ly vừa từ từ nói:
– Nếu Linh mỗ muốn đưa thêm người đi theo thì chỉ cần một người, chẳng những lọt được vào đảo Thường Xuân mà còn trở về một cách ngang nhiên, an toàn.
Phong Cửu U lộ nét vui mừng hỏi:
– Rất hay ! Nhưng người ấy đang ở đâu? Mong Linh huynh hãy đưa hắn cùng đi.
Lão nói chưa dứt lời liền đứng dậy.
Linh Nhứt Phong nói:
– Tại hạ đã giấu hắn rất kín, các hạ không thể nào tìm thấy.
Phong Cửu U ngồi xuống hỏi:
– Nếu Linh huynh không mang theo thì ai còn dám đi tìm? Nhưng.. người ấy rốt lại là ai? Hãy nói ra xem có được không?
Linh Nhứt Phong nói dứt khoát:
– Đệ tử của Đại Kỳ môn.. Vân Tranh.
Phong Cửu U ngơ ngác một hồi rồi xoa tay tán thành:
– Hay quá ! Hay quá !
Linh Nhứt Phong tiếp:
– Người khác chưa biết nhưng các hạ thì đã biết rồi. Có hắn cùng đi đến Thường Xuân đảo, còn hơn cả cái bùa hộ mạng của đạo trưởng thiền sư nữa.
Nghe xong, Phong Cửu U cười lớn:
– Đúng, người này quả là bùa hộ mạng. Tuy Nhựt Hậu rất ác độc, nhưng một khi thấy hắn thì có muốn đánh chuột cũng sợ vỡ bình … Không phải, không phải, có thể nói rằng “đánh chó nể chủ nhà” Lão càng nghĩ càng lấy làm khoái chí với ví dụ mà lão đã ví nên lão càng cười đắc ý.
Ngoài trừ Phong Cửu U, những người khác thì dù muốn cười cũng không cười được, người nào trong lòng cũng lấy làm lạ:
– Tại sao Vân Tranh lại có tác dụng đến thế, hắn là bùa hộ mạng?
Thiết Trung Đường lại càng thấy lạ kỳ hơn ai hết. Chàng nghe họ nói qua lại.
Thiết Trung Đường nhận xét thế là Thường Xuân đảo có liên quan đến Đại Kỳ môn, nhưng Đại Kỳ môn đã nhiều năm nay đều phải lánh mặt ở miền quan ải, còn Thường Xuân đảo thì lại ở ngoài biển xa. Thế thì do đâu lại có quan hệ? Thật là khó nghĩ ra. Hà huống nghe Phong Cửu U cho biết chủ nhân của Thường Xuân đảo thấy có Vân Tranh thì cũng như liệng chuột sợ vỡ bình nên không dám động đến bọn Phong Cửu U, rõ ràng là mối quan hệ rất mật thiết.
Suốt đêm đó, Thiết Trung Đường đã nghe được những bí mật trong quá khứ, cho dù có nằm mộng cũng không ngờ được. Nhưng sau khi nghe được, so với khi chàng nghe thì lại càng mơ hồ hơn. Thiết Trung Đường suy qua tính lại, tâm lý chàng rối như mớ bòng bong nên Phong Cửu U và Linh Nhứt Phong nói với nhau những gì sau đó, chàng không nghe rõ.
Chợt nghe Phong Cửu U nói:
– Theo điều kiện của Linh huynh, cứ mang Vân Tranh cùng đi?
Thế là Thiết Trung Đường hiểu rằng họ đã đồng ý với nhau sau một hồi bàn bạc.
Linh Nhứt Phong nói:
– Điều mà một vị võ lâm tiền bối nói ra không thể không tính toán.
– Điều đó Linh huynh cũng chớ quan tâm. Mau lên – Mau lên !
Linh Nhứt Phong tự phụ:
– Muốn có Vân Tranh thì dễ dàng như thò tay vào túi lấy đồ vật.
Dứt lời Linh Nhứt Phong đưa tay lên, ngọn đèn màu xanh xuyên qua cửa sổ chiếu ánh sáng soi thủng một mảng bóng đêm. Đèn đóm liền tắt sạch. Mọi người đều đưa mắt ra phía ngoài cửa, chừng uống xong tách trà nhưng vẫn chưa thấy bóng người xuất hiện.
Phong Cửu U không chịu được nhíu mày hỏi:
– Sao rồi?
– Chút thôi, chút nữa thôi.
Một hồi lâu nữa, trên gương mặt của Linh Nhứt Phong cũng biến sắc. Lão đứng dậy nói ràm ràm:
– Như thế là sao?Phải chăng … phải chăng.
Phong Cửu U cười nhạt:
– Phải chăng Linh huynh chỉ nói dóc.
Linh Nhứt Phong không trả lời mà chỉ thất sắc nói:
– Không xong rồi ! Ắt có xảy ra điều gì đây, để tại hạ ra xem thử ra sao.
Linh Nhứt Phong nói xong liền phóng mình ra.
Phong Cửu U không tin nên lão cũng phóng mình bám theo Linh Nhứt Phong.
Thiết Trung Đường càng hốt hoảng, chàng biết rằng Trầm Phủ Bạch là một gã tinh minh, tuyệt đối không để lỡ việc. Lần này ắt là có biến động nhưng không biết biến động này thuận lợi hay không thuận lợi mà thôi. Thế là bọn Tư Đồ Tiếu cũng tiếp đuôi nhau nhảy lên bờ. Trong lúc này thật dễ dàng so sánh thân pháp của từng người.
Sau Phong Cửu U là Linh Nhứt Phong.
Tuy Thịnh Tôn Hiếu có giỏi về kiếm pháp nhưng khinh công thì cũng tầm thường, hắn nhảy một bước nhưng không đặt được chân lên bờ.
Thiết Trung Đường chờ họ lên hết trên bờ, chàng mới di chuyển. Tuy khinh công của chàng không bằng Phong Cửu U nhưng cũng không cách xa mấy. Trong lúc ấy, trong tiếng gió nghe như có tiếng la lối của nữ nhân, chẳng những bọn Phong Cửu U nghe rõ mà Thiết Trung Đường cũng nghe rõ.
Linh Nhứt Phong đi nhanh hơn, để lại đằng sau cả mười người. Lão thấy hơn mười người đang vây quanh chiếc xe mà lão đã đi.
Trông rõ ràng nhất là phụ tử lão nhân áo tím.
Còn có bảy thiếu phụ áo đen đang đứng yên.
Khi ấy, Vân Tranh cũng vừa xuống xe, còn Trầm Phủ Bạch thì đang quì trước mặt Vân Tranh.
Không ngờ tình hình thay đổi đến nước này, thật là ngoài ý liệu của Linh Nhứt Phong. Còn Phong Cửu U cũng thất kinh than:
– Như vậy là thế nào?
Nhứt Phong đáp gọn:
– Ai mà biết được.
Phong Cửu U như ra lệnh:
– Linh huynh cứ tới xem sao, còn Phong mỗ trở về thuyền đợi.
Cả hai người, không ai dám đến đó, họ đều muốn trở về để chờ tin vui, chợt nghe Lôi Tiên hét lớn:
– Đã đến rồi thì đừng mong trở về !
Lôi Tiên chẳng những như có con mắt ở sau lưng mà còn có hai tai rất thính. Cả Phong Cửu U và Linh Nhứt Phong đưa mắt nhìn nhau rồi cũng phải đành bước tới theo lệnh của Lôi Tiên.
Vân Tranh chỉ Trầm Phủ Bạch mắng đến nổi hắn sợ không dám nhìn lên mà chỉ nói thì thầm:
– Tiểu nhân chỉ làm theo lệnh của người khác.
Vân Tranh nổi giận:
– Ta đã lấy tình huynh đệ đối xử với ngươi, thì ra ngươi theo lệnh của người khác.
Nếu các phu nhân không đến kịp thì ta chỉ mất mạng dưới tay ngươi.
Nguyên do Trầm Phủ Bạch chờ đã lâu nên hắn nôn nóng xuống khỏi xe để xem động tĩnh. Hắn chỉ nghĩ rằng trong đêm vắng vẻ sẽ không còn ai phát hiện tung tích của hắn. Lúc ấy cũng là lúc Ôn Đại Đại cùng với mấy thánh nữ đi qua. Đại Đại biết rõ Trầm Phủ Bạch là con người gian xảo, thấy dáng dấp lấm lét của hắn biết là hắn có ý đồ gì đây. Trầm Phủ Bạch vừa trông thấy các thiếu phụ áo đen toàn thân hắn như mềm nhũn, hắn vội vàng nhảy vào xe, chỉ mong sao các thiếu phụ này không nhớ mặt hắn.
Nhưng hắn có nằm mơ cũng không ngờ đến là Ôn Đại Đại đã trở thành thánh nữ áo đen. Hắn định đứng chặn cửa xe thì cửa xe đã bị đánh phá rồi hắn bị một thiếu phụ kéo xuống. Ôn Đại Đại thấy hắn, nàng cũng giật mình. Nàng liền giải khai huyệt đạo cho Vân Tranh. Chàng vừa tỉnh rượu, nhưng cũng không ngờ người ra tay cứu chàng chính là Ôn Đại Đại. Vân Tranh liền xuống xe mắng Trầm Phủ Bạch. Lúc ấy phụ tử Lôi Tiên nghe được động tĩnh cũng có mặt ngay. Đại Đại vừa nhìn thấy lão nhân áo tím, nàng không dám lên tiếng. Cục diện trong lúc này quả là phức tạp. Lúc này trời cũng vừa hé sáng nên nhìn rõ mặt nhau.
Linh Nhứt Phong thì sợ Vân Tranh phát hiện lão. Lão đứng như trời trồng ở sau lưng Phong Cửu U. Không phải lão sợ Vân Tranh mà lão sợ các thánh nữ của Nhựt Hậu tọa hạ. Còn Tư Đồ Tiếu thì không dám lộ mặt, núp sau lưng Linh Nhứt Phong. Hắc Tinh Thiên thì núp sau lưng Tư Đồ Tiếu, còn Bạch Tinh Võ lại nép sau lưng Hắc Tinh Thiên.
Thấy vậy, Thịnh đại nương mắng:
– Đồ vô dụng !
Miệng bà ta thì nói vậy nhưng vẫn nép sau lưng Bạch Tinh Võ. Thịnh Tôn Hiếu thì thở dài một tiếng rồi quay mình đi hướng khác, chàng không muốn nhìn cử chỉ của cả một bọn người quá hèn nhát. Vân Tranh chỉ đưa mắt nhìn Phong Cửu U, bởi tất cả cơn tức giận chàng chỉ trút xuống đầu Trầm Phủ Bạch. Trong mắt chàng, trừ Trầm Phủ Bạch chàng không còn chú ý đến ai nữa.
Ôn Đại Đại thấy người trong mộng lại sừng sững đứng trước mặt nhưng nàng không thể nào đến chào hỏi, trong lòng nàng cả tình yêu lẫn oán hận. Nàng vừa kinh hoàng lại vừa vui mừng.
Lôi Tiên lão nhân chợt hét:
– Người thiếu niên ! Ngươi mắng đã vừa chưa?
Vân Tranh trợn mắt nhìn:
– Có liên quan gì đến tiền bối?
Lôi Tiên nói:
– Thằng nhải, miệng còn hôi sữa mà lại dám vô lễ, biết lão phu là ai không?
Vân Tranh hét toáng lên:
– Đệ tử của Đại Kỳ môn không sợ bất cứ ai !
Bọn Tư Đồ Tiếu thấy Vân Tranh lại dám ngang tàng với Lôi Tiên lão nhân, trong lòng bọn chúng mừng thầm, thế nào lần này hắn cũng bị hành hạ một trận nên thân.
Không ngờ bản tính của Lôi Tiên thấy Vân Tranh tuổi trẻ lại có khí phách như vậy, lão rất hoan hỷ. Lão không giận mà còn cười :
– Môn hạ của Đại Kỳ môn quả là có cái đầu rất cứng.
Vân Tranh nói khảng khái:
– Tiền bối biết như vậy càng tốt.
Lôi Tiên tươi cười :
– Lão phu chỉ muốn nói chuyện với các vị phu nhân đã cứu ngươi. Nếu như ngươi cần mắng nữa thì lão phu cứ chờ.
Vân Tranh nhìn mấy thánh nữ như có ý không bằng lòng. Chàng nói:
– Các ngươi ở đây mà trò chuyện, còn tại hạ đi chỗ khác để mắng cho đã mồm.
Vân Tranh cũng như Thịnh Tôn Hiếu đều là những thanh nhiên cang cường chỉ chịu ôn tồn chứ không bao giờ chịu uy lực.
Lôi Tiên cười ha hả khen:
– Tốt, tiểu tử được lắm.
Lão bao quyền hướng về các thánh nữ:
– Nhựt Hậu phu nhân gần đây có mạnh khỏe không?
Thánh nữ ở chính giữa thưa:
– Các hạ còn khỏe mạnh như vậy, huống hồ phu nhân Nhựt Hậu có phúc dày thì tự nhiên là rất khỏe mạnh.
Lôi Tiên lão nhân tươi cười khen:
– Có lý lắm. Ôn Đại Đại ở đâu rồi?
Bất chợt Lôi Tiên hỏi đến Ôn Đại Đại, hầu như hơn một nửa người có mặt ở đó đều sửng sốt. Vân Tranh định ôm Trầm Phủ Bạch đưa đến chỗ khác, khi nghe đến Đại Đại, chàng liền dừng ngay.
Thiếu phụ áo đen lạnh lùng hỏi:
– Ai là Ôn Đại Đại?
Lôi Tiên lão nhân nói:
– Các cô nương đừng nghĩ rằng qua mắt được lão phu. Từ khi Ôn Đại Đại rời khỏi Thiếu Lâm tự liền mất tung tích, nếu không đi theo các vị thì làm sao lão phu tìm khắp nơi vẫn không gặp.
Thiếu phụ áo đen nói lấp lửng:
– Cũng có thể như vậy.
Lôi Tiên vuốt chòm râu tươi cười nói:
– Nếu mà Ôn Đại Đại không theo các cô thì lão xin đầu mặt lão để đánh cược.
Thiếu phụ áo đen vẫn lạnh lùng nói:
– Các hạ muốn tự cắt đầu thì chúng ta cũng không thể nào ngăn trở.
Lôi Tiên nổi giận:
– Cô nương vẫn chưa chịu thừa nhận, có lý nào lại muốn lão phu … Thiếu phụ áo đen chặn lời:
– Các hạ cứ cho rằng Ôn Đại Đại theo chúng tôi thì các hạ cứ chỉ ai là Ôn Đại Đại, còn không thì … Một thiếu phụ áo đen khác xen vào:
– Nếu các hạ chỉ nhầm người thì sau này nếu gặp mặt Nhứt Hậu, chỉ sợ có điều bất tiện.
Lôi Tiên lão nhân chăm chú nhìn bảy thánh nữ. Cô nào cô ấy từ đầu đến mặt đất đều một màu đen phủ kín. Cả bảy đều ăn mặc giống nhau. Thân hình cao thấp cũng xấp xỉ nhau.
Nghe một người ở cánh trái hỏi:
– Tiện nữ có phải là Ôn Đại Đại?
Một thiếu phụ bên cạnh cũng hỏi tiếp:
– Tiện nữ có phải là Ôn Đại Đại?
Cả bảy cô đều tiếp nối nhau hỏi, tiếng nói cũng không khác nhau. Nếu cả bảy cô không nhúc nhích, cử động, thì không ai có thể tìm thấy chỗ khác nhau giữa họ.
Lôi Tiên lão nhân cả một đời lão ta gặp không biết bao nhiêu sự tình, nhưng chưa có lần nào khó khăn như lúc này, ngay cả Lôi Tiên cũng đành đứng yên một chỗ không nói năng gì được.
Lúc ấy Thiết Trung Đường đã nhanh nhẹn nép mình sau xe. Chàng biết rõ, một trong bảy thiếu phụ có Ôn Đại Đại, nhưng nếu bảo chàng chỉ cho đúng Ôn Đại Đại thì chàng cũng xin thua. Chẳng những riêng Thiết Trung Đường mà ngay cả Tư Đồ Tiếu, Vân Tranh cũng không thể nào phân biệt được. Thiếu phụ áo đen nói:
– Nếu các hạ không chỉ ra thì xin đừng ngăn trở.
Lôi Tiên lão nhân vừa nôn nóng lại vừa giận:
– Đó … đó … Trầm Phủ Bạch đột nhiên chồm dậy đến trước mặt Lôi Tiên la lớn:
– Nếu tiểu nhân chỉ đúng ai là Ôn Đại Đại thì tiền bối chịu gì?
Lôi Tiên nạt:
– Lão phu còn chưa nhận ra, ngươi chỉ là một tiểu tử hôi thối lại nhận ra? Thôi được ! Nếu ngươi nhận ra thì hôm nay ta sẽ sắp xếp để tha cho ngươi.
Trầm Phủ Bạch hỏi cặn kẽ:
– Thực không?
Lôi Tiên lão nhân đá cho hắn một đá phải lộn nhào hai vòng rồi còn mắng:
– Cái gì là chân, cái gì là giả, lời của lão phu đã nói ra thì một ngàn con ngựa cũng không đuổi kịp.
Tuy Trầm Phủ Bạch bị một đá nhưng hắn lại mừng vô cùng. Hắn nói:
– Không phải con mắt tiểu nhân tinh nhuệ hơn mắt của bối, lại nhờ vừa rồi Ôn Đại Đại để lộ chân ngựa trước tiểu nhân.
Lôi Tiên hỏi:
– Cái gì là chân ngựa, chân trâu, hãy nói ra mau !
Trầm Phủ Bạch tiết lộ:
– Ngoài trừ Ôn Đại Đại, còn không có ai nhận ra tiểu nhân và cũng không ai nhận ra Vân … Vân đại hiệp. Nhưng vừa rồi khi thiếu phụ áo đen nhìn thấy tiểu nhân và Vân đại hiệp đã buộc miệng nói ra tên của tiểu nhân và Vân đại hiệp thế là tiểu nhân mới đoán phu nhân ấy là ai.
Lôi Tiên nghi ngờ:
– Lúc ấy ngươi chỉ đoán mà thôi. Còn bây giờ vị tất ngươi đã chỉ đúng.
Trầm Phủ Bạch tươi cười thưa:
– Khi vị phu nhân ấy kéo tiểu nhân xuống xe, tiểu nhân có để lại dấu trên tay phu nhân ấy nhưng phu nhân không biết.
Hắn vừa nói đến đó, thiếu phụ thứ hai ở cánh phải tự phản xạ giấu tay vào tay áo. Thấy vậy Trầm Phủ Bạch liền la lên:
– Chính là người này !
Tiếng la của hắn chưa dứt thì Lôi Tiên nhảy ngay đến trước mặt thiếu phụ này nói:
– Chính là cô nương ! Ôn Đại Đại, cô đừng nghĩ là trốn được.
Thiếu phụ áo đen này run lên bần bật.
Trầm Phủ Bạch cười lớn gọi:
– Ôn Đại Đại, ai bảo cô nương giấu tay làm chi, sự thật thì tay cô nương không có dấu gì cả.
Thiết Trung Đường vừa lo lại vừa cảm thán. Chàng lo là chẳng hiểu Lôi Tiên vì sao lại tìm Ôn Đại Đại. Cảm thán là cảm thán Trầm Phủ Bạch có nhiều mưu trí.
Thiếu phụ áo đen dậm chân nói lớn:
– Lão có nhận ra tiện nữ cũng được, không nhận ra cũng được, dù có chết tiện nữ cũng không theo lão đâu.
Đại Đại lấy tấm khăn đen che mặt, rõ ràng gương mặt đẹp đẽ của nàng tuy vẫn còn nhưng đã tiều tụy quá nhiều. Vân Tranh nhìn gương mặt tiều tụy của Ôn Đại Đại, chàng cũng giật mình.
Lôi Tiên lão nhân cười lớn:
– Lão phu đã nhận ra cô nương, cô nương phải đi theo lão phu.
Thiếu phụ áo đen đứng ở giữa hỏi:
– Vì sao?
Lôi Tiên lão nhân đáp:
– Cô ấy với lão phu có ước định.
Thiếu phụ áo đen chặn lời:
– Cô ấy đã chết rồi, nên tất cả giao ước đều không cần phải tuân thủ.
Thiếu phụ cười nhạt một tiếng nói tiếp:
– Khi mà con người đã chết thì không thể làm được bất cứ việc gì !
Lôi Tiên lão nhân cười lớn:
– Đúng, đã gia nhập vào Nhựt Hậu tọa hạ tất phải trải qua một lần chết, nhưng riêng cô ta đã chết nhưng vẫn có thể thực hiện được mọi việc.
Thiếu phụ áo đen lại cật vấn:
– Bằng vào đâu?
Lôi Tiên cho biết:
– Cô ấy với lão phu ước định với nhau là trao thân cho lão phu chứ không hề đề cập đến sống hay chết. Cái thân cô ấy dù sống hay chết lão phu đều muốn cả.
Lôi Tiên lão nhân rõ ràng là lợi hại. Khiến cho mấy thiếu phụ áo đen không còn biết nói gì, chỉ còn một sự kiện duy nhất này thì người chết cũng làm được.
Ôn Đại Đại đứng nhìn quanh một vòng nước mắt cứ trào ra.
Vân Tranh chợt hét lên một tiếng, chàng phóng người ra nói lớn:
– Xem lão là một vị tiền bối võ lâm mà lại khinh thường nữ nhân. Không ai can thiệp thì Vân mỗ can thiệp.
Ôn Đại Đại giật mình, trong đôi mắt nàng lộ nét vừa lo vừa mừng. Thì ra Vân Tranh vẫn còn quan tâm đến nàng. Giá như nàng đã chết thật thì thôi, nàng cũng đành cam tâm.
Lôi Tiên lão nhân trợn mắt nhìn Vân Tranh một lát, bất chợt lão vỗ tay cười:
– Đúng, đúng, chính là ngươi ! Nãy giờ lão phu không nhận ra.
Vân Tranh hỏi:
– Không nhận ra cái gì? Lão nói gì lung tung như vậy?
Lôi Tiên lão nhân nói:
– Lão phu đã cứu tính mạng cho ngươi, vì sao lại vô lễ với lão phu?
Lôi Tiên bây giờ mới nhận ra Vân Tranh tức là chàng thiếu niên mà lão đã đưa vào Thiếu Lâm tự.
Vân Tranh lại càng ngơ ngác, không hiểu một tí gì cả.
– Lão đã cứu tính mạng cho vãn bối?
– Nếu không phải là lão phu thì làm sao ngươi vào được Thiếu Lâm tự?
Vân Tranh vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ nói:
– Nhưng … nhưng cô … Lôi Tiên nói:
– Cô ấy vì muốn cứu ngươi nên đã bằng lòng trao thân mạng cho lão phu. Đồ tên ngốc, đến bây giờ mà vẫn chưa biết?
Vân Tranh giật mình lùi mấy được, đứng sửng sờ.
Lôi Tiên lão nhân vẫy tay:
– Tiểu tử đến đây.
Thiếu niên áo tím cười cay đắng, bước tới.
– Ngươi hãy đứng một bên Ôn cô nương.
Thiếu niên áo tím tằng hắng mấy tiếng rồi đến đứng một bên Đại Đại. Còn Đại Đại thì cứ nhìn Vân Tranh như si, nàng không cần chú ý gì đến mọi chuyện.
Lôi Tiên lão nhân nhìn con của lão rồi lại nhìn Ôn Đại Đại, lão vuốt râu cười:
– Được, được ! Đúng là trời đất đưa đẩy, trai tài gái sắc. Gái thì vừa đẹp vừa thông minh, trai thì cũng vậy. Quả thật xứng đôi. Mai sau sanh con đẻ cái … ha ha đúng là tuyệt vời.
Bây giờ Đại Đại như mới sực tỉnh nạt:
– Cái gì? Cái gì mà con với cháu?
Lôi Tiên lão nhân nói:
– Cô nương với con của lão phu sanh ra thì tự nhiên là cháu của lão chứ cháu của ai nữa.
Lão ngỡ là mọi người không hiểu nên nói rõ ra.
Thực ra ngoài ý của Đại Đại, nàng nói:
– Lão … nguyên do đâu muốn tiện nữ với con trai của lão … Lôi Tiên lão nhân trông dáng rất đắc ý:
– Cả một đời tung hoành của lão phu chỉ vì nghĩ đến việc nối dõi nên lão phu mới đi tìm một nàng dâu vừa ý.
Lôi Tiên ngửa mặt lên cười lớn rồi nói tiếp:
– Lâu nay lão phu cố đi tìm nhưng vẫn chưa gặp người nào vừa ý. Lão phu biết rõ mẹ mà ngu đần thì cũng sanh con ngu dốt, người con gái thông minh thì sanh con cũng thông minh. Đó là cái lý đã hàng ngàn năm. Như bây giờ lão phu có được một cô dâu vừa đẹp vừa thông minh thì thế nào lão phu cũng có được một đứa cháu coi được mắt.
Cô hãy nhìn xem, con trai lão phu cũng anh tuấn, văn võ toàn tài, rất xứng đôi với cô nương.
Lôi Tiên tự nói một mình, càng nói lão càng đắc ý. Còn thiếu niên áo tím thì thẹn đến đỏ mặt.
Nghe thế, Phong Cửu U cười khanh khách:
– Rất hay, rất hay, sao Ôn cô nương chưa quì xuống xưng gọi là lão gia gia.
Vân Tranh không thể chịu nổi, chàng hét to:
– Nói hôi như … Lôi Tiên lão nhân nói:
– Tiểu tử hãy đứng xa ra một chút.
Vân Tranh lớn tiếng:
– Ôn Đại Đại là của ta, há lại đi lấy thằng con hôi hám của lão !
Vân Tranh không hiểu vì sao lại nói ra như vậy, chẳng qua chàng chỉ thuận miệng nói mà thôi. Nhưng Ôn Đại Đại thì vô cùng vui vẻ như muốn xây xẩm.
Lôi Tiên lão nhân nổi giận nạt:
– Tên tiểu tử, ngươi chưa biết lão phu là ai? Đối với lão phu dù có vô lễ một chút thôi cũng được đi, sao lại mắng con ta !
Vân Tranh nói ngang tàng:
– Mắng thì đã sao?
Lôi Tiên nổi giận:
– Tiểu tử, mau đến cho hắn một bài học.
Lôi Tiên lão nhân mỗi khi gọi hai tiếng tiểu tử tức là lão gọi con trai của lão.
Thiếu niên áo tím thưa:
– Nhưng … nhưng … – Nhưng cái gì? Hay là ngươi muốn làm đứa con bất hiếu, sao lại không nhanh lên.. vì nghĩ đến tuổi trẻ nhưng ngoan cường nên con đừng hại đến tính mạng của hắn.
Thiếu niên áo tím thở phào đáp:
– Dạ !
Không ngờ Vân Tranh ra tay quá nhanh, không chờ thiếu niên nói ra, chàng đã phóng ra một quyền. Phong Cửu U cười :
– Hảo tiểu tử, đúng là Thiếu Lâm quyền.
Vừa nói dứt lời, Vân Tranh đã phóng ra năm quyền.
Thiếu phụ đứng chính giữa lợi dụng lúc này đến nói nhỏ vào tai Đại Đại:
– Chúng ta hãy cầm chân lão già ấy. Còn muội hãy đi đi !
Ôn Đại Đại cúi đầu hỏi nhỏ:
– Đến … đến đâu?
Thiếu phụ áo đen trao cho Đại Đại một ống tiêu bằng đồng dặn:
– Khi đến bờ biển, thổi lên một tiếng, tự nhiên là sẽ có thuyền đến đón muội đến đảo Thường Xuân thì muội không sợ ai nữa.
Nàng vừa nói xong, vẫy nhẹ cánh tay thế là các thiếu phụ áo đen đều nhất tề chuyển mình vây chặt Lôi Tiên lão nhân. Thân pháp của họ nhanh như gió cuốn mây bay.
Thấy vậy, Lôi Tiên nổi giận:
– Các ngươi muốn gì?
Thiếu phụ áo đen đáp:
– Muốn lão không thoát được.
Thân hình các thiếu phụ không ngớt di động, chợt có người phóng một chưởng vào mặt Lôi Tiên.
Lôi Tiên lão nhân hét lớn:
– Tránh ra, xưa nay lão phu không muốn giao thủ với nữ nhân.
Thiếu phụ áo đen nói:
– Không giao thủ cũng là giao thủ.
Cả sáu thiếu phụ liên hoàn ra tay, phối hợp rất tinh diệu, thế chưởng vô cùng ảo diệu, không thể nào mô tả hết được.
Lôi Tiên lão nhân tuy là một anh hùng đương thời nhưng bị Ở trong thế trận này, lão đã cố sức vẫn không thoát ra khỏi trận.
Ôn Đại Đại vừa muốn cất bước nhưng đôi mắt của nàng cứ nhìn chằm chập vào Vân Tranh. Còn quyền thế của Vân Tranh thì như gió táp mưa sa nhằm vào thiếu niên áo tím. Hình như thiếu niên áo tím không còn cách nào để trả đòn. Vả lại, chàng cũng không có ý động thủ với Vân Tranh.
Ôn Đại Đại thì lòng vẫn không muốn đi. Nhưng không thể nào không đi. Nàng vừa muốn chuyển mình thì cũng liếc thấy Phong Cửu U đang nhìn mình. Đồng thời Đại Đại cũng nhìn thấy Linh Nhứt Phong đang đứng sau lưng Phong Cửu U và có cả Tư Đồ Tiếu nữa. Đại Đại chợt nghĩ:
“Đến bây giờ mình đi, có thể lại bị rơi vào tay bọn chúng?” Thà nàng bị Lôi Tiên bắt giữ còn hơn là bị bọn chúng đụng đến một ngón tay của nàng. Nghĩ vậy nên Đại Đại bèn dừng chân. Rõ ràng là Đại Đại đang tiến thoái lưỡng nan.
Chợt thiếu niên áo tím nói:
– Chiếc xe đó không có người.
Vân Tranh lại nạt:
– Xe trống thì đã sao?
Thiếu niên áo tím một mặt lo tránh thế quyền của Vân Tranh, một mặt cố nói:
– Xe trống nên có thể dùng, ngồi trên xe thì có thể đào tẩu.
Vân Tranh lại nạt:
– Ngươi đừng nghĩ đến việc đào tẩu !
Thiếu niên áo tím vừa tức giận cũng vừa buồn cười. Ôn Đại Đại cũng vừa bước đến nói nhỏ:
– Hắn bảo là chàng hãy lên xe mà chạy !
Thế quyền của Vân Tranh phóng ra liên tục, chàng nạt:
– Vì sao ta lại phải đào tẩu?
Thiếu niến áo tím nói rõ:
– Ngươi hãy mang Ôn cô nương cùng đi?
Vân Tranh hỏi gặn:
– Ngươi.. ngươi nói gì?
Thiếu niên áo tím nhắc lại:
– Đồ ngốc, đúng là ngốc, cả hai người cùng đào tẩu, ta sẽ vì hai người chặn truy binh, há chẳng phải là vô sự cả sao.
Vân Tranh bây giờ mới hiểu:
– Thì ra ngươi có lòng tốt.
Thiếu niên áo tím giục:
– Ôn Đại Đại của ngươi là một tiên nữ, ta chưa hề thấy ai hơn nàng, nếu các hạ không đi thì ta sẽ chiếm nàng làm vợ đấy.
Bây giờ Vân Tranh mới rõ thiếu niên áo tím đã có lòng tốt, chàng rất cảm kích nhưng miệng chàng vẫn hét:
– Tên tiểu tử … ngươi.
Thiếu niên áo tím nói:
– Cũng được, ta là tên ngốc cũng được thôi. Hãy lên xe đi !
Ôn Đại Đại nở một nụ cười rồi nhảy vào xe. Vân Tranh thì dừng tay nói:
– Nhưng … Thiếu niên áo tím không chờ Vân Tranh nói hết. Chàng ra tay như thế nào không biết mà đã nắm vào mạch môn của Vân Tranh, liệng chàng vào xe rồi búng vào bụng ngựa. Hai con ngựa hí lên một tiếng cất vó chạy.
Khi xe chạy, Thiết Trung Đường không còn chỗ ẩn thân. Trong lúc này chàng chưa thể ra mặt, chỉ còn cách bám vào thùng xe cùng đi theo Hai con tuấn mã vừa hí dài thì thiếu niên áo tím đã nhảy đến đứng trước mặt Phong Cửu U và Linh Nhứt Phong. Chàng dang hai tay cười :
– Các vị có nhận ra tại hạ không?
Phong Cửu U đáp:
– Có … đừng để cho xe ấy chạy … Lão phất tay áo định đuổi theo. Cả Hắc Tinh Thiên, Bạch Tinh Võ và Tư Đồ Tiếu cũng định rượt theo.
Không ngờ thiếu niên áo tím tuy tuổi nhỏ, nhưng võ công lại cao. Thân hình chàng cứ như lay lất chặn đường Phong Cửu U. Hai mắt chàng thì trợn tròn nhìn bọn Tư Đồ Tiếu rồi nghiêm giọng:
– Các vị chưa trả lời câu hỏi của tại hạ, thì đi sao được?
Bọn Tư Đồ Tiếu bị thiếu niên chặn đường nhưng không dám giở trò.
Phong Cửu U cố nén tức giận nói:
– Người là con của Lôi Tiên, sao Phong mỗ lại không nhận ra?
Thiếu niên áo tím lễ phép:
– Không dám, không dám.
Chàng thuận tay chỉ bọn Tư Đồ Tiếu :
– Còn quí tính đại danh của các vị huynh đài này, xin vì ta mà giới thiệu.
Phong Cửu U khí giận tràn hông nhưng nghĩ đến Lôi Tiên nên lão không dám có hành động gì, lão nhìn trừng trừng vào thiếu niên áo tím giới thiệu từng tên.
Thiếu niên áo tím mỉm cười nhường đường.
– Xin các vị hãy đuổi theo.
Phong Cửu U nổi giận:
– Bây giờ còn đuổi sao kịp nữa?
Thiếu niên áo tím nói mỉa mai:
– Nếu bây giờ còn đuổi kịp thì tiểu điệt đâu đã nhường đường.
Phong Cửu U nổi cơn thịnh nộ, ước chừng ngọn lửa giận trong lão bùng ra được.
Nhưng lão không dám đụng đến thiếu niên. Lão chỉ ưỡn ngực chửi mắng thậm tệ và cũng không dám ám chỉ vào ai cả.
Thiếu niên áo tím không cần chú ý đến Phong Cửu U. Chàng nhìn lại mấy thiếu phụ áo đen tốc độ di chuyển càng nhanh tựa hồ như không thấy rõ thân hình của họ.
Trong vòng tròn màu đen ấy, Lôi Tiên luôn miệng mắng nhiếc. Chợt nghe một tiếng hú thật dài, tiếng hú như sấm rền.
Mọi người từng biết võ công của Lôi Tiên khi nghe tiếng hú của lão, tên nào tên nấy đều run lên.
Phong Cửu U thì cười:
– Chọc đại ca ta giận rồi đó. Một khi đã giận thì không kể đối phương là ai cũng không cần nghĩ tới. Sáu thiếu phụ này ắt phải mang hoa. vào thân.
Không ngờ tiếng hú chưa dứt thì vòng vây của mấy thiếu phụ đã mở, mỗi người cứ thỏng tay đứng yên không cử động. Lôi Tiên lão nhân là đà bay xuống, râu tóc lão dựng ngược chẳng khác gì thiên lôi từ chín từng trời xuống cõi trần, rõ ràng là bên trong chứa đầy chân khí. Lôi Tiên lão nhân mắng:
– Từng nghe về “Đại chu thiên tuyệt thần trận” của Thường Xuân đảo. Lớn hay nhỏ đều do tâm rất là diệu dụng, lão phu muốn lãnh giáo tại sao các vị lại dừng?
Thiếu phụ áo đen nói chậm rãi:
– Đại Chu thiên tuyệt thần trận, tuy lớn nhỏ đều do tâm, nhưng chỉ với sáu người thì không hiển bày được sức mạnh của nó, hà huống Ôn Đại Đại đã đi xa rồi, nên chúng tôi cũng không muốn phí sức. Nếu các hạ muốn chứng kiến uy lực của Đại chu thiên tuyệt thần trận thì tại Thường Xuân đảo lúc nào cũng sẵn sàng hầu các hạ.
Âm thanh rất nhỏ và rất chậm như không còn khí lực.
Lôi Tiên lão nhân càng nổi cơn thịnh nộ:
– Thường Xuân đảo! Thường Xuân đảo đâu phải là nơi đầm rồng hang cọp, lão phu nào có sợ gì mà không đến !
Phong Cửu U như muốn chọc giận:
– Các cô cho rằng đại ca không dám đến.
Chính lão mới là người không dám bén mãng đến Thường Xuân đảo, nhưng bây giờ lão lại muốn khích lệ người khác để mình đóng vai cạn nước mò cá.
Lôi Tiên bị Phong Cửu U khích tướng nên ngọn lửa của lão như bùng lên thấu trời.
Lão dậm chân gọi:
– Tiểu tử, chúng ta hãy đi !
Bàn chân Lôi Tiên dậm một cái khiến chỗ đất ấy bị lún xuống một thước.
Trong lòng Phong Cửu U thầm vui nói:
– Tuy tiểu đệ không đủ sức trợ lực với đại ca nhưng sẽ đi cùng với đại ca, chí ít cũng giúp thêm oai phong cho đại ca.
Lôi Tiên lão nhân hét lớn:
– Muốn đi thì cứ theo lão phu. Lão phu không tin Thường Xuân đảo là hang cọp đầm rồng, lần này chúng ta phải đến đó.
Nghe Lôi Tiên lão nhân quyết tâm đến cho được Thường Xuân đảo, bọn Tư Đồ Tiếu vui mừng lộ ra ngoài mặt. Chỉ có thiếu niên áo tím ngầm than thở mà thôi.
Trong chiếc xe song mã lúc này Vân Tranh và Ôn Đại Đại ngồi đối diện. Nụ cười trên khuôn mặt của Đại Đại chưa tan. Thấy vậy, Vân Tranh nổi giận nói:
– Cô cười gì?
Đại Đại không lên tiếng chỉ cúi đầu.
Máu ghen như đang trào dâng trong lòng Vân Tranh, chàng gay gắt:
– Cô đã thấy cậu bé ấy thông minh hơn tôi nhiều, vì sao cô không đi theo hắn.
Đại Đại vẫn yên lặng cúi đầu. Thế là cả hai người cứ ngồi yên lặng một hồi thật lâu, chiếc xe song mã vẫn chạy nhanh.
Bỗng nhiên Vân Tranh lại mở miệng nói:
– Vừa rồi, ta đã xông vào can thiệp xin cô hiểu cho rằng không chỉ vì cô nương đâu mà bất cứ thiếu nữ nào gặp hoàn cảnh như vậy ta cũng nhào vô can thiệp cả.
Ôn Đại Đại đáp:
– Muội biết … Vân Tranh tưởng rằng nói như vậy để cho Đại Đại phải nổi cáu, nhưng không ngờ nàng vẫn mềm mỏng, nên Vân Tranh càng tức giận hơn, chàng đánh vào thùng xe, mắt thì trợn lên ra vẻ thị uy. Nhưng Ôn Đại Đại vẫn không hề chú ý gì mà vẫn tiếp tục cúi mặt. Một hồi lâu, Vân Tranh không chịu nổi thái độ của Ôn Đại Đại, chàng nói:
– Tuy cô là người đã cứu mạng tôi, nhưng cô cũng là người đã hành hạ tôi quá đau khổ. Vì vậy tôi cho là sòng phẳng nên chẳng cần phải cảm kích gì cả.
– Muội biết … Đại Đại trước sau cũng chỉ đáp gọn hai tiếng “muội biết” mà thôi.
Nghe vậy, Vân Tranh càng ganh tỵ càng giận hơn. Chàng đánh đầu vào thùng xe nghe một tiếng binh rồi nói lớn:
– Cô không biết gì cả … cô không biết gì cả, tại sao cô chẳng hiểu gì cả.
Đại Đại với đôi mắt u buồn nhìn Vân Tranh, rồi thở dài hỏi ngược lại:
– Tại sao lại biết muội không hiểu gì cả?
Đôi mắt buồn u ám của Đại Đại nhìn vào Vân Tranh, chàng có cảm giá như mũi châm chích vào trái tìm của mình, cái nhìn ấy vừa yêu thương vừa thù hận. Dù cho mình đồng da sắt cũng không thể nào chịu nổi. Hà huống Vân Tranh cũng chỉ là một con người cũng bằng xương bằng thịt làm sao không rung động trước tia nhìn của Đại Đại. Phương chi nàng đã không thiết sống, lấy thân thể để đổi mạng sống của Vân Tranh. Chàng không còn chịu nổi, bất chợt Vân Tranh nhảy qua ôm lấy thân hình mềm mại hấp dẫn của Đại Đại nói như trách móc:
– Muội không hiểu gì cả. Huynh … huynh … Tính tình của Vân Tranh lúc nào cũng nóng nảy. Khi thì vui, khi thì giận …Người nào mà chàng không ưa thích thì chàng xem như không có. Nhưng một khi tình cảm đã bên thì Vân Tranh biểu lộ tình yêu một cách cuồng nhiệt, đam mê khiến bất cứ người con gái nào cũng phải động lòng. Ôn Đại Đại gục đầu vào ngực Vân Tranh nói dịu dàng:
– Muội rất hiểu, huynh vẫn còn yêu muội.
– Chẳng những huynh vẫn coi muội như ngày nào, mà còn … – Mà còn gì nữa?
– Huynh còn … Đại Đại như trách móc:
– Một chàng nam tử đại trượng phu như huynh, chỉ có một chữ “yêu” vẫn không nói được sao?
Vân Tranh nói lớn:
– Đúng rồi, huynh yêu muội. Huynh yêu muội vô cùng. Huynh có thể không thèm đến tất cả, nhưng không thể không yêu muội.
Ôn Đại Đại từ từ ngước mặt lên nhìn Vân Tranh. Trên gương mặt tuyệt mỹ ấy vẫn còn dấu nước mắt, giọng nói run run:
– Muội đã chịu muôn ngàn đau khổ, nhưng muội chỉ cần nghe được câu nói vừa rồi là quá đầy đủ với muội.
Vân Tranh ôm chặt nàng hơn, bởi chàng lo sợ Đại Đại sẽ bay khỏi vòng tay của chàng. Miệng không ngớt nói:
– Huynh yêu muội, huynh yêu muội nhất trên đời này. Nếu như muội muốn nghe thì từ nay mỗi ngày huynh sẽ nhắc lại một ngàn lần.
Đại Đại u uất:
– Nhưng trước đây xem như muội đã có chồng, và muội cũng từng đối xử không tốt với huynh.
Đại Đại vừa nói đến đó, Vân Tranh bịt miệng nàng:
– Bất luận trước đây muội đã làm như thế nào cũng như sau này dù cho muội như thế nào đi nữa, huynh vẫn yêu muội.
Ôn Đại Đại cảm thấy sung sướng vô cùng. Nàng ôm chặt Vân Tranh, hai má kề nhau, trên khóe mắt của cả hai người đều long lanh hai giọt nước mắt. Cả hai người như quên cả việc họ sẽ về đâu cũng như họ sẽ làm gì.
Thiết Trung Đường đang bám sau thùng xe, chàng nghe rõ tất cả. Lòng chàng vừa cảm động lại vừa vui mừng. Nghĩ đến thân phận của mình, Thiết Trung Đường cũng không tránh được nỗi buồn đến rơi nước mắt. Chàng tự nhủ:
“Tên ngốc, cuối cùng hiểu, cũng đã được rõ ràng…” Mặc dù Thiết Trung Đường không muốn nghe lén, nhưng những gì mà Vân Tranh với Ôn Đại Đại đã nói với nhau từng tiếng cứ lọt vào tai chàng. Thiết Trung Đường vừa không muốn nghe thêm, nhưng rồi chàng cũng không chịu được nên lại lắng nghe. Khi biết được hai người đã có được hạnh phúc. Thiết Trung Đường cảm thấy niềm hạnh phúc ấy chẳng khác gì của chàng.
Đích thực Vân Tranh đã toàn tâm toàn ý hụp lặn trong suối hạnh phúc ấy. Chàng nói thì thầm:
– Muội sẽ gặp được một chàng trai thông minh hơn huynh nhiều, thế mà muội vẫn không bỏ huynh.
Ôn Đại Đại thấy Vân Tranh đã nói rất chân thành, khiến nàng không quên hình dáng chàng thiếu niên áo tím. Nàng không nhịn được cười rồi mắng yêu:
– Huynh ngốc lắm!
– Đúng, huynh là một thằng ngốc. Nhưng thằng ngốc hết lòng yêu muội. Còn cái thằng thông minh ấy, chẳng biết đã có bao nhiêu thiếu nữ đã yêu hắn. Còn riêng huynh thì chỉ có một mình muội mà thôi.
– Muội chỉ sợ không chỉ một người !
Vân Tranh vội vàng:
– Không, chỉ một mình muội. Nếu muội không tin thì huynh … huynh … Chợt Đại Đại ôm chặt Vân Tranh, nàng đặt một nụ hôn vào lòng Vân Tranh.
Gương mặt Đại Đại thì tươi cười nhưng trên mắt nàng thì còn ngấn nước mắt. Đại Đại mắng yêu :
– Huynh ngốc lắm ! Những người khác đều yêu những người thông minh. Còn muội chỉ yêu một chàng ngốc như huynh mà thôi.
Nụ hôn của Đại Đại vào lòng Vân Tranh, chàng cảm thấy rất ngọt ngào, chợt Vân Tranh tươi cười :
– Nếu như vậy, chỉ sợ còn những thiếu nữ khác chỉ ưa thích những thằng ngốc như huynh cũng chưa biết chừng.
Ôn Đại Đại mím môi nói dịu dàng:
– Nếu có một thiếu nữ nào yêu huynh, muội sẽ giết cô ta ngay, muội sẽ lột da, muội sẽ nấu chín cô ta rồi nuốt sạch.
Vân Tranh nghe xong, cười khoái chí:
– Dữ quá ta ! Dữ như con cọp cái !
Tiếng cười của Vân Tranh biểu lộ niềm vui vẻ, hạnh phúc. Cũng tiếng cười ấy đã xóa mờ tất cả những nỗi bất hạnh trong quá khứ. Đại Đại nhìn Vân Tranh với đôi mắt đầy yêu thương, tha thiết, bất chợt nàng nàng thở dài.
Vân Tranh ngạc nhiên hỏi:
– Tại sao chúng ta đang hưởng những giây phút hạnh phúc như thế này, muội lại than thở?
Ôn Đại Đại lim dim đôi mắt, nàng cúi đầu nói như u oán:
– Tuy chúng ta đang sống trong những giây phút hạnh phúc, nhưng những giây phút ấy quá ngắn ngủi.
Vân Tranh nôn nóng hỏi dồn dập:
– Ai nói như vậy … ai nói như vậy?
Đại Đại đáp:
– Khi đến bờ biển, sẽ có thuyền đưa muội ra Thường Xuân đảo. Kể từ đó, giữa huynh và muội kẻ chân trời người góc biển. Trời, người cách ngăn. Chỉ sợ rằng … muội sẽ mãi mãi.. Vân Tranh nói lớn:
– Huynh không cho muội nói … huynh cũng không cho muội đi !
– Có bao giờ muội muốn xa huynh đâu. Nhưng … nhưng xin huynh đừng quên rằng, muội là người đàn bà như đã chết rồi. Chỉ có Thường Xuân đảo mới là nơi muội đặt chân đến.
Nghe Đại Đại cả quyết như thế. Vân Tranh vừa nôn nao, vừa giận, bất giác nước mắt tuông trào. Vân Tranh ôm chặt Đại Đại :
– Ai bảo muội đã chết? Họ nói lung tung, muội đừng nghe làm gì.
– Muội đã tự nguyện gia nhập vào tập thể với họ, không thì cũng bất hạnh lắm.
– Ai nói bất hạnh? Người nào dám cưỡng bách muội, huynh sẽ ăn tươi nuốt sống kẻ ấy. Huynh sẽ đốt sạch Thường Xuân đảo.
Ôn Đại Đại lấy tay áo lau khôn nước mắt rồi lại mắng yêu:
– Huynh ngốc lắm ! Võ công của Nhựt Hậu tuyệt thế, làm sao huynh đối phó nổi.
Toàn thân Vân Tranh chấn động như đang bị một quyền của ai đó đánh vào.
Đại Đại nhìn gương mặt của Vân Tranh như không còn một giọt máu hai mắt chàng trợn ngược. Đại Đại gọi chàng nhưng vẫn không nghe Vân Tranh ư hử gì cả, trông chàng như si như dại.
Đại Đại vừa nóng lòng lại vừa đau đớn hỏi:
– Huynh … huynh sao vậy … huynh hãy tỉnh lại … chúng ta sẽ tìm cách … – Cách nào? Bằng cách nào?
Vân Tranh chợt khóc oà:
– Không còn cách nào cả ! Huynh … huynh sẽ không đối phó nổi.
Đại Đại cúi đầu nói như an ủi:
– Thế nào chúng ta cũng tìm ra giải pháp.
Vân Tranh vừa định thần, nàng lại lao đầu vào chàng rồi vui vẻ:
– Có giải pháp rồi !
Đại Đại vừa đau khổ, lại vừa thương tiếc xoa đầu Vân Tranh nói:
– Tuy võ công của Nhựt Hậu cao tuyệt, nhưng cũng không thể nào cưỡng bách muội làm một người chết !
Vân Tranh xoa tay vui mừng:
– Đúng thế !
– Nếu như muội hết lòng mong cầu ắt bà ấy cũng không nỡ.
Vân Tranh nôn nao hỏi:
– Muội … vì sao?
– Nếu huynh còn mang cái tính khí như xưa chỉ làm cho muội sai sót mà thôi, và cũng xem như huynh không đoái hoài tới muội. Nếu như vậy thì muội cũng như đã chết.
– Nếu Vân Tranh này mang tâm muốn bỏ rơi Ôn Đại Đại, xin ông trời hãy giết Vân Tranh này.
Đại Đại vội vàng bịt miệng không cho Vân Tranh nói tiếp, từ tiếng khóc Đại Đại đã thay vào nụ cười nói:
– Muội rất tin huynh, xin huynh đừng nói nữa nếu như ông trời có mắt thì hãy giúp cho hai đứa mình dù trời cao đất dày mãi mãi vẫn không rời nhau.
Vân Tranh rất bằng lòng:
– Đúng như muội nói. Dù trời cao đất dày chúng ta vẫn mãi mãi yêu nhau … Hai mắt đối diện, bốn mắt nhìn nhau với biết bao ân tình như không muốn rời nhau dù chỉ một giây hay một phút … Thiết Trung Đường nghe tất cả những gì Ôn Đại Đại đã nói với Vân Tranh. Chàng hiểu ý của Đại Đại là nàng chấp nhận thối lui để mà đi tới. Nhưng Thiết Trung Đường không hề có ý gì trách móc Đại Đại, chàng chỉ cảm thông nỗi khổ tâm của nàng. Nàng nghĩ ra giải pháp như vậy chẳng qua nàng chỉ muốn không rời khỏi Vân Tranh. Nếu Đại Đại không làm như vậy thì làm sao mà giữ nổi con ngựa hoang như Vân Tranh.
Thiết Trung Đường nghĩ rằng nếu người nào khác thì cũng xử sự như Đại Đại mà thôi.
Nghĩ vậy nên Thiết Trung Đường cũng đồng tình với Đại Đại. Nếu dùng thủ đoạn và xảo kế thì đừng lạ gì không có ai qua được Đại Đại.
Thiết Trung Đường là một nam nhân, nhưng có thể nói rằng chàng là một người tri kỷ của nữ giới. Chỉ vì nữ nhân trên cuộc đời này, khi đã yêu rồi thì họ không tiếc gì thủ đoạn và kế mưu, nhưng khi họ đã không yêu thì dù một kế mọn họ cũng không nói ra.
Thiết Trung Đường nhìn phía trước xe thì nãy giờ không có người đánh xe. Chàng tự nhủ:
– Hai người đang say sưa chuyện trò, ân ái, ắt cũng quên mất việc có người đánh xe hay không có. Thôi cứ để cho hai người ái ân. Mình đóng vai anh chàng đánh xe mà được đấy. Thế là chàng nhảy ra phía trước cầm cương ra roi cho xem chạy.
Lúc này trời đã sáng, hàng vạn tia nắng xuyên qua màn mây chiếu xuống vạn vật, cả một dãi đồng hoang đang phủ một màu vàng, trong tiếng gió nhẹ ban mai, thoáng thoáng xen vào tiếng sóng biển vỗ vào bờ. Thiết Trung Đường biết rằng bờ biển chẳng còn bao xa nữa.
Thiết Trung Đường cảm thấy thật sảng khoái, nhẹ nhàng, bao nhiêu u phiền trong quá khứ, chàng đều quẳng bỏ ở phía sau. Quả là:
“Gặp nhau vui mừng khôn kể xiết.
Nỗi buồn tất cả như ngủ saỵ” Thiết Trung Đường thấy Vân Tranh và Đại Đại có được hạnh phúc như thế, chàng cảm thấy vui sướng vô cùng. Đừng nói chi, chàng đã mất một ngày một đêm không hề chợp mắt, đừng nói chi đến việc làm gã đánh xe. Dù cho cả ba đêm ba ngày không ngủ, dù cho nắm lửa trong tay, Thiết Trung Đường cũng vẫn thấy lòng vui sướng.