Sát Nhân Đích Tâm Khiêu

Chương 3 - Quỳ Xuống

trước
tiếp

Vãn Phi thấy bên trái khẽ nhói lên, cảm giác ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất.

Chàng đưa tay xoa chỗ mới nhói lên đó, chàng tưởng mình bất cẩn làm tổn thưởng cân mạch. Chàng không chú tâm xem tuồng lắm mà hay nhìn lén tiểu sư muội.

Khi chàng đưa tay phải xoa nhẹ chỗ nhói đau, cánh tay vòng qua ngực, bất giác hơi thở hơi mệt nhọc.

Chàng vội rút tay, vì nhanh quá nên cánh tay thúc Vãn Đường một cái.

Cú thúc quá mạnh làm Vãn Đường nổi cáu:

– Muốn chết à?

Vãn Phi toan giải thích, nhưng nhịp tim đập như ngựa chạy, chẳng thốt ra lời.

Vãn Đường vốn đinh thúc trả một cú cho bõ ghét nhưng thấy cơ mặt Vãn Phi giần giật, sắc mặt tái nhợt, trong rất đau đớn nên thôi.

Giáng Hồng và Vãn Đăng thấy lạ, bèn hỏi:

– Chuyện gì thế?

Vãn Đường sờ chỗ đau, càu nhàu:

– Tiểu Phi điên rồi, chắc lâu quá hắn không xem tuồng!

Vãn Đăng hỏi:

– Hắn làm sao?

Vãn Đường nói:

– Đại sư huynh, bỗng dưng khi không lão tam đánh đệ, nhưng người lớn chẳng chấp trẻ nhỏ. Thôi đi!

Lúc này Vãn Phi đau như lòng ngực bị xé tung, chẳng nói được câu nào. Trong tai chỉ nghe như có tiếng thanh la kêu xủng xoẻng vang trời, tiếng người khác chỉ như sóng vỗ vào bờ, chẳng được rõ ràng. Nhưng người bên canh chàng nghe Vãn Đường gọi Vãn Đăng là “đại sư huynh” thì giật nảy người.

Ghế ở đây được làm từ ba súc gỗ dài ghép lại, một hàng có thể ngồi khoảng 20 người. Tay kẻ ấy đặt trên lưng ghế.

Lúc này cánh tay y khẽ hích nhẹ một cái.

Vãn Phi lập tức cảm thấy nhẹ hẫng người, quả tim nhưng đang nức làm bốn, bây giờ mau chóng ghép lại như cũ.

Chàng thở phào, vở tuồng đang đến hồi gây cấn, tiếng thanh la vang lừng, Giáng Hồng suýt xoa khen hay, Vãn Đăng định trách Vãn Phi vài câu, nhưng ngại làm phiền Giáng hà xem tuồng nên thôi. Chàng chợt nghe tiếng trống trên sân khấu trỗi dậy ầm ầm như tiếng trống trận.

Chàng thấy trước mắt tối sầm, chợt nghĩ vở tuồng ” Thu Hồ hý thiếp ” sao lại có trống trận, đâu phải ” Bá Vương biệt cơ”? Chả lẽ… Chàng lập tức phát giác tiếng trống như đang dội về phía mình. Chàng đã học được chân truyền của Thẩm Tinh Nam nên khả năng ứng biến chẳng phải tầm thường, hầu như trong lúc phát giác ra điều đó, chàng nghĩ có lẽ đã bị ám toán, liền tụ khí xuống đan điền, bão nhất quy nguyên, dùng Kim Cang thiên long thần công cố kìm nhịp tim đang đập dữ dội.

Chàng vất vả vận công chống chọi, nhưng Giáng Hồng, Vãn Cung, Vãn Đường chẳng hề hay biết. Còn Vãn Phi vừa trải qua đại nạn thì ngồi ngẩn ra, chẳng biết lúc nãy xảy ra chuyện gì, chàng kêu toáng lên:

– Ối chao!

Vãn Đường giật thót người, ngoác mồm mắng:

– Ngươi muốn chết à?

Giáng Hồng càu nhàu:

– Tiểu Phi điên thật rồi!

Vãn Cung ghé đầu nhìn qua.

Vãn Cung vốn ngồi rìa phải, chàng nghe tiếng lao xao, cũng tò mò muốn biết chuyện gì, chàng nhoài người qua cũng chẳng thấy rõ, lại thấy sắc mặt Vãn Đăng! Sắc mặt Vãn Đăng tái như thịt ươn, nhưng trên má có luồng khí to như hai nắm đấm, đỏ rực như lửa.

Vãn Cung sững người, bất giác nắm cánh tay đang run bần bật như người bị bệnh thương hàn của Vãn Đăng kêu lên:

– Đại sư huynh, đại sư huynh, huynh…

Chàng vốn tưởng Vãn Đăng bị bệnh. Nhưng chàng chưa hỏi dứt lời, cổ họng Vãn Đăng kêu khò khè, “òa” một tiếng, máu phun cả vào mặt Vãn Cung. Hai luồng khí trên má vẫn đang phun trào.

Trong khoảng sát na, khuôn mặt Vãn Cung lốm đốm đỏ như nổi ban, chàng vội đưa hai tay ôm mặt, máu tươi như hàng trăm, viên hoàng thạch bắn vào mặt chàng, nhưng đáng sợ hơn là khi chàm chạm vào cánh tay Vãn Đăng, lại có cảm giác như điện giật, hai ngón tay trỏ và giữa đau như bị đứt lìa, cảm giác đau nhói dâng lên tận óc.

Vãn Đăng gầm lớn một tiếng, phóng vọt lên trời.

Mọi người đang chăm chú xem tuồng, chợt nghe có tiếng gầm nên đều giật mình.

Vãn Đường và Giáng Hồng đều thất kinh, quay đầu lại thì thấy đại sư huynh Vãn đăng phun máu, nhị sư huynh Vãn Cung mặt đầy máu.

Thực ra Vãn Cung đã vô tình nhặt lại cái mạng cho Vãn Đăng. Lúc đó Vãn Đăng bị khống chế nhịp tim, Vãn Cung vỗ một cái, luồng dị lực truyền vào chàng ta một nửa,Vãn Đăng ứng biến cũng rất lợi hại, tự chấn động phế phủ, phun máu ra, phá giải ma chướng, phóng vọt lên không trung.

Tuy tâm mạch bị chấn động, nhưng chàng cũng thoát khỏi mối nguy bị khống chế.

Chàng vừa vọt lên, kẻ gầy ốm cũng khựng người, y không ngờ chuyện này xảy ra nên khẽ kêu “ủa” một tiếng. Khi Vãn Đăng vọt lên không trung chỉ mong phá vỡ tâm chướng, chàng vẫn chưa biết kẻ địch đáng sợ kia ở đâu.

Người cao gầy kêu “ủa” một tiếng khiến Vãn Đăng nhận ra, chỉ thấy trên không trung hai tay chàng mở ra, kim cung ngân tiễn, thất sắc hồ từ trong tay Vãn Phi bay về tay Vãn đăng như có cánh.

Mắt người cao gầy sáng rực lên, y quát:

– Hay!

Vãn Đăng hạ nhanh người xuống, nhưng chàng tay phải cầm cung, tay trái lắp tên, người cao gầy bốc người lên như một con dơi, cũng trong lúc đó, ngân tiễn của Vãn Đăng đã bắn ra.

Chỗ ngồi của kẻ ấy nức oác làm đôi.

Người cao gầy lướt lên sân khấu như một làn khói đen.

Vãn Đăng xoay người, kéo dây cung, lắp tên, quát:

– Đứng lại!

Có tiếng thanh la đáng ” xoảng” một tiếng, cắt ngang lời chàng!

Người đánh la là kẻ cao gầy.

Chẳng biết từ lúc nào, y đã đoạt được cái thanh la rồi gõ lên một tiếng.

Y bốc người lên không trung như một con dơi, xem ra thân pháp của y tuy không cao nhưng khi người khác có hành động gì, y đã ôm được Vãn Đăng.

Tấm hắc bào của y rộng lùng thùng, y ôm lấy Vãn Đăng như một chiếc lá khô ôm một con sâu nhỏ.

Vãn Đăng chưa hề thấy lối đánh như thế này.

Chàng đã lắp ba cây tên vào cung, chưa kịp bắn ra đã bị kẻ ấy ôm lại.

Tên của Vãn Đăng lập tức đâm vào lồng ngực kẻ ấy.

Nhưng chàng lập tức phát giác trong tấm áo bào trống rỗng, “soạt” một tiếng, mũi tên đâm toạc lớp áo, chỉ có chàng mới biết, mũi tên của mình không đâm trúng y.

Kẻ cao gầy đã lẩn ra ngoài tấm áo, thân đối thân, mặt đối mặt ép sát vào chàng.

Vãn Đăng ngẫn người ra.

Có thể nói lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ chàng chưa hề gần gũi với một người đàn ông như thế.

Đây là khoảng sát na cực ngắn.

Ngực kẻ ấy áp sát vào ngực chàng, không ai có thể hình dung được cảm giác của chàng lúc này.

Cảm giác này giống như lồng ngực của đối phương mở banh ra, một cây búa sắt thò ra nện vào ngực chàng một cú. Chỉ trong khoảnh khắc điện chớp lửa xẹt, hai người vừa trồi hụp một lần, Vãn Đăng đã bắn ra ba mũi tên, kẻ cao gầy gõ một tiếng thanh la.

Sauđó hai người áp lại với nhau, bóng người chao đảo, Vãn Đăng bật ngửa ra.

Khi Vãn Đăng ngã xuống, miệng chợt ngoác to, khi chàng há miệng lại phun ra một vật.

Quả tim của chàng!

Lúic này, ngân tiễn mới rơi xuống, cắm phập vào sàn sân khấu, run lên bần bật, ánh ngân quang tỏa ra.

Kẻ cao gầy nhìn cái xác Vãn Đăng, lẩm bẩm:

– Quả nhiên không hổ là một trong năm người xuất chiến của Đao Bính hội, đại đệ tử của Thẩm Tinh Nam quả nhiên danh đồn không ngoa.

Y còn than thở:

– Đáng tiếc vừa xông vào ngươi đã bị thương, nến không vẫn còn cầm cự được một lúc nữa!

Trong khoảnh như điện chớp sao xẹt này, Giáng Hồng, Vãn đường, Vãn Phi chỉ biết đại sư huynh đã động thủ với kẻ ấy, chưa kịp hiểu ra cuyện gì, Vãn Đăng đã chết.

Giáng Hồng lạc giọng kêu lên:

– Ngươi… ngươi… ngươi giết đại sư huynh !

Kẻ ấy từ từ xoay người lại.

Dàng vẻ kẻ ấy cũng chẳng có gì khác lạ, nhưng sắt mặc vàng như sáp, trên má có nốt ruồi to, tròng mắt màu xanh lục,khiến người ta nhìn vào không lạnh mà run.

Kẻ ấy hờ hững nói:

– Không chỉ là đại sư huynh của ngươi, các ngươi đã thấy ta, các ngươi cũng phải chết.

Y ngập ngừng rồi nóitiếp:

– Nếu đại sư huynh của ngươi chịu ngồi yên trên ghế để ta phá vỡ tâm mạch mà chết, các ngươi không phát hiện, có lẽ ta tha cho các ngươi.

Ánh mắt hơi xót xa, y nói tiếp:

– Đó là lỗi của đại sư huynh ngươi!

Y nói xong câu này thì im hẳn.

Vãn Phi thấy đại sư huynh gặp nạn, nước mắt trào ra, gầm lên:

– Trả mạng đại sư huynh đây!

Rồi chàng đứng thành cung bộ, chém ra một đao.

Đao chưa tới, đao phóng đã hất tà áo của kẻ ấy lên, y lắc đầu thở dài như nhìn thấy một đứa trẻ đang chơi đắp nhà trên cát, bị sóng cuốn trôi.

Khi Vãn Phi ra tay, Giáng Hồng cũng rút đao, định ra tay, Vãn đường đã giữ nàng lại:

– Đại sư huynh cũng không phải là địch thủ của người này, chúng ta chạy thôi!

Vãn Đường khẽ nói bên tai Giáng Hà mấy câu, rồi kéo nàng chạy ra, Vãn Cung cũng lật đật chạy theo.

Lúc này người trong rạp chạy tán loạn, tiếng kêu la không ngớt.

Lại nói Vãn Phi chém kẻ ấy một đao nhưng hụt mất, người đột nhiên bị cuốn lên, rồi rơi đánh “oạch” xuống sân khấu.

Sân khấu cũng sụm xuống đánh “ầm” một tiếng.

Vãn Phi đau đến nỗi toé đom đóm mắt, nằm mẹp trong đống gỗ.

Lúc này đám người chen lấn hỗn loạn, kẻ ấy muốn truy giết bọn Giáng Hồng cũng chẳng dễ, y cười hì hì mấy tiếng lạnh lẽo, cũng chẳng đuổi theo nữa.

Bọn Giáng Hồng chạy theo dòng người chạy ra phố, nhất thời chẳng biết đi về hướng nào, Vãn Đường bình tĩnh hơn, chỉ con đường dẫn về hướng đồng phường, bảo:

– Chạy hướng đó!

Giáng Hồng rối trí, lại thấy Vãn Phi không đuổi kịp, bèn nói:

– Tiểu Phi thế nào rồi?

Vãn Đường nói:

– Chúng ta chẳng lo nổi thân, mặc kệ hắn!

Giáng Hồng thấy Vãn Cung loạng choạng, vội đỡ chàng kêu:

– Nhị sư huynh…

Vãn Cung rên hừ hừ:

– Không thể chậm trễ, chạy!

Ba người hớt hơ hớt hãi như chó nhà tang, chạy đến phố Thạch Bản, lúc này người bớt đông.

Bọn Giáng Hồng vội chạy thêm hơn mười bước, đột nhiên ở góc phố xuất hiện một người.

Đó là một người trẻ tuổi, mắt xếch, chân mày rũ xuống, gã dấu hai tay vào ống tay áo, đi xăm xăm về phía họ.

Chẳng hiểu sao, họ vừa thấy gã đã rợn da gà, nhớ đến một người trong võ lâm.

Ba người đưa mắt nhìn nhau rồi thối lui, được bảy tám bước, không ngờ cuối đường lại có thêm một người một lừa.

Con lừa vừa ốm vừa già, một chân trước lại què, đang tập tễnh bước đi; người vừa gù vừa già, chỉ có một chân, đang đi cạnh con lừa què, hệt như thế vào cái chân què của con lừa cho đủ bốn chân.

Lão chống một cây quải trượng sơn đen, chuôi trượng hình nguyệt nha,có bảy con hoa xà loe ngoe, lúc thì vương thẳng ra như mũi tên, lúc thì khoanh lại như rắn, màu sắc sặc sỡ, ánh sáng chiếu lấp lánh, trong quái dị vô cùng.

Giáng Hồng tái mặt.

Vãn Đường hít một hơi nói:

– Là Lư đà thiết Văn Củu Công và Hương lan chử Thù Ngũ Hoa của Thiên Dục cung!

Lã già gù cụt chân nhếch mép cười nói:

– Ba đứa oắt con cũng biết oai danh của đại gia.

Vãn Đường nói:

– Ta hiểu!

Lư đà thiết Văn Cửu Công và Hưong lan chử Thù Ngũ Hoa, lại thêm Trương Hạnh Thủ, Khuông Tuyết Quân, Âu Dương Biên Phúc là năm đại diện do Thiên Dục cung phái đi ứng chiến với Bạch đạo.

Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa xuất hiện ở đây , tất cả đều rõ ràng, những vụ mưu sát này là do Thiên Dục cung gây ra, bọn chúng mời một dị nhân để giêt năm người Khâu, Mạnh, Tần, Anh, Tống khiến Đao Bính hội không tìm ra được người thích hợp để ứng chiến, như vậy năm người Văn, Thù,, Trương, Khuông, Âu dương thắng chắc.

Họ thắng có nghĩa là Thiên Dục cung thắng.

Thiên Dục cung thắng có nghĩa là tỏng võ lâm ma tiến đạo lui,

Thiên Dục cung làm thế nghĩa là sẽ không cho ai sống sót, huống chi họ cũng không muốn cho ai trong bạch đạo biết thân phận lai lịch của của cao thủ thần bí kia.

Cho nên phải giết người bịt miệng thôi!

Người trẻ tuổi mày rũ nói:

– Ngươi hiểu thì tốt!

Vãn Đường quỳ xuống, dập đầu ba cái rõ to.

Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa đều chưng hửng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.