Thầy tướng cúi người cười nói:
– Tại hạ họ Lý, tiện hiệu là Bố Y
Khi ông ta nói, lại đặt cây gậy tre về chỗ cũ, nhưng dù Thù Ngũ Hoa có mười lá gan cũng chẳng dám làm càn nữa.
Trương Hạnh Thủ cũng chưng hửng, thầm nhủ: Quả nhiên là hắn, quả nhiên là hắn. Rồi nghiến răng, nói dứt khoát:
– Bố Y thần tướng đã nhúng tay, chúng ta đi thôi.
Lý Bố Y cười nói:
– Các vị đã chịu nể mặt mỏng, tích đức dày, Bố Y cảm kích muôn phần.
Văn Cửu Công nén không được nói:
– Người ta nói Giang Nam Lý Bố Y, đoán đâu trúng đó, linh nghiệm vô cùng, có bản lĩnh thông thiên, chả lẽ chính là các hạ…
Lý Bố Y nghiêm mặt nói:
– Không có chuyện như thế. Cơ trời không thể lộ, việc đời vô hạn, điều ta biết chỉ có hạn, chẳng qua ta chỉ dựa vào Dịch Lý suy đoán, tìm may tránh rủi, tinh thần nhật nguyệt cũng có quy luật, ta cũng chỉ tìm ra quy luật trong vạn vật mà thôi, cònviệc đoán mệnh cho người, biết số phận của người, thực ra trải nghiệm trong đời mỗi người đều do cá tính, hành vi, tư tưởng, tâm trạng tạo ra, thất tình lục dục hiện ra mặt, hoặc in sâu vào lòng bàn tay, chỉ cần để ý quan sát sẽ không khó nhận ra… thật ra tại hạ chẳng có bản lĩnh gì hơn người.
Trương Hạnh Thủ thở dài:
– Đã có ngươi, bọn ta đi thôi!
Y cung tay chào Lý Bố Y.
Lý Bố Y cũng cung tay đáp lễ. Lúc đó trong dân gian xem trọng lễ, nếu lễ không đúng, sẽ là khinh miệt, trên giang hồ, trong võ lâm còn xem trọng lễ hơn.
Khi Lý Bố Y đứng dậy cung tay, Văn Cửu Công, Thù Ngũ Hoa, Trương Hạnh Thủ cũng ra tay cùng lúc.
Văn Cửu Công đè cây gậy tre xuống.
Vô chỉ chưởng của Thù Ngũ Hoa vỗ về phía Vãn phi.
Trương Hạnh Thủ xỉa nhanh hai tay sáng loáng tới Lý Bố Y.
Biến cố ấy diễn ra thật nhanh, trong lúc cả ba người đều tỏ vẻ ủ rũ, thế mà đột nhiên hợp kích, cả Cầu Tử đại sư mặt mũi rầu rĩ cũng phải thất kinh.
Lý Bố Y vỗ bình một chưởng xuống bàn.
Cái bàn sụm xuống, cây gậy tre dưới đất bật lên, cây quải trượng của Văn Cửu Công bị hất lên không trung.
Cây gậy tre hệt như mũi tên lắp vào cung, bắn vèo về phía Thù Ngũ Hoa.
Thù Ngũ Hoa vội kìm người lại, bốp một tiếng, cây gậy quét vào ngực y, xé toạt áo trước ngực rồi bật ngược về tay Lý Bố Y.
Chỉ trong chớp mắt, đôi tay sáng loáng của Trương Hạnh Thủ đã đâm tới.
Lý Bố Y không né tránh, ông chỉ đâm thẳng cây gậy tre vào giữa hai tay Trương Hạnh Thủ. Trương Hạnh Thủ kêu rú lên, hai tay chắp lại, kẹp cây gậy tre.
Lý Bố Y mỉm cười đứng yên, chẳng tấn công nữa.
Lúc này Thù Ngũ Hoa và Văn Cửu Công xoay lại, chỉ thấy hai tay Trương Hạnh Thủ lấp lánh ánh kim quang đang kẹp cây gậy lại. Cả hai đều ngại cây gậy của Lý Bố Y, nay thấy có Trương Hạnh Thủ kìm được thì càng muốn tấn công.
Chợt nghe Trương Hạnh Thủ quát:
– Dừng tay
Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa khựng người.
Chỉ thấy Trương Hạnh Thủ từ từ buông ta, Lý Bố Y cũng mỉm cười, rút cây gậy về.
– Đã nhường!
– Đi thôi!
Trương Hạnh Thủ quay đầu bỏ đi, Văn Cửu Công và Trương Hạnh Thủ càng không dám ở lại, cả ba chạy bảy tám con đường, đến một cánh đồng hoang vắng, Trương Hạnh Thủ mới dám ngừng lại, thở hồng hộc, cố nén cơn giận, nhưng trong mắt vẫn còn nét sợ hãi.
Văn Cửu Công kìm lừa lại, tức tối hỏi:
– Trương tam ca, ngươi đã kẹp gậy lại, sao không để ta và Thù Ngũ Hoa xẻ hắn ra 18 mảnh?
Trương Hạnh Thủ thỡ dài, từ từ xòe tay ra.
Bàn tay y rõ ràng có dấu gậy cháy xém, chẳng khác gì hòn than in vào lòng bàn tay.
Thù Ngũ Hoa và Văn Cửu Công đều thất kinh.
Trương Hạnh Thủ nói:
– Nếu Lý Bố Y không không nương tay, đôi tay ta đã tàn phế rồi.
Văn Cửu Công sửng sốt:
– Hắn… hắn lợi hại đến thế sao?
Đôi tay của Hồng diện bạch tu Trương Hạnh Thủ được xếp vào 49 loại binh khí lợi hại trong võ lâm, cả Tam Dương chi hợp ngô công kha của Thần binh Lưu Mãnh cũng bị đôi tay này phá, thế mà giờ đây bị thương bởi một cây gậy tre nhỏ bé.
Trương Hạnh Thủ nói:
– Ba người chúng ta… không phải là đối thủ của hắn!
Thù Ngũ Hoa nói:
– Nếu lão đại, lão nhị cùng chúng ta ra tay thì sao?
Trong năm đại diện của Thiên Dục cung, ngoài Trương Hạnh Thủ, Văn Cửu Công, Thù Ngũ Hoa, còn có Âu Dương Biên Phúc, Khuông Tuyết Quân.
Trương Hạnh Thủ ngửa đầu lên trời nói:
– Có lẽ cũng không được… Trừ phi…
Văn Cửu Công sáng mắt lên:
– Trừ phi ông ta ra tay!
Thù Ngũ Hoa:
– Ông ta?
Trương Hạnh Thủ nói:
– Cao Vị Mạt, Cao lão tổ.
Thù Ngũ Hoa lạc giọng:
– Cao lão tổ?
Trương Hạnh Thủ quát:
– Ngoại hiệu của ông ta cho ngươi gọi sao?
Thù Ngũ Hoa biến sắc, vội quỳ xuống dập đầu, thất thanh kêu lên:
– Xin lượng thứ, tiểu đệ lỡ lời, tội đáng chết, xin đừng trách.
Trương Hạnh Thủ nói:
– Được rồi, đứng dậy đi, may mà ông ta không nghe, nếu không dù ngươi có 10 cái đầu cũng chết không đủ đâu.
Thù Ngũ Hoa nghe mà vẫn còn run.
Văn Cửu Công rụt rè nói:
– Lần này cung chủ mời ông ta xuất sơn, ngoài việc trừ khử năm người tham gia ứng chiến của bạch đạo, không biết còn dụng ý gì khác?
Trương Hạnh Thủ lành lạnh nói:
– Ngươi nói thử xem?
Văn Cửu Công ấp úng:
– Với Tâm thần đại pháp của Cao lão tổ, muốn muốn giết minh chủ Bạch đạo Thẩm Tinh Nam dễ như bỡn, cần gì phải giết… những tên tép riu đó?
Trương Hạnh Thủ cười lạt:
– Anh Tiêu Sát, Tống Vãn Đăng, Khâu Đoạn Đao, Mạnh Thanh Lâu, Tần Yến Hoành tự xưng là Bạch đạo Ngũ chỉ sơn, võ công không kém, nếu bọn chúng còn sống, tỷ thí với chúng ta, chưa biết mèo nào thắng mỉu nào, sao có thể gọi là tép riu. Thực ra nghe nói lần này Cao lão tổ nhận lời mời của cung chủ xuất sơn là đối phó với Thẩm Tinh Nam, nhưng tổng đàn Bạch đạo phòng bị nghiêm ngặt, cao thủ rất nhiều, tấn công chẳng dễ. Hơn nữa Thẩm Tinh Nam thiên cơ đa biến, giết hắn càng khó hơn, chỉ có cách giết năm tên chẳng biết trời cao đất dày, thì kế hoạch sẽ từng bước thành công.
Thù Ngũ Hoa và Văn Cửu Công đều không khỏi đồng thanh hỏi:
– Có nghĩa là sao?
Trương Hạnh Thủ nói:
– Thẩm Tinh Nam và Đao Bính hội thấy chưa ra trận mà đã mất tướng, chả lẽ rút lui rồi dâng hiến kim ấn cho chúng ta sao?
Thù Ngũ Hoa nói:
– Lẽ nào tên thất phu đó tốt bụng đến thế? Chắc chắn hắn sẽ tìm mộtđám người khác đứng ra ứng chiến
Trương Hạnh Thủ nói:
– Còn bao lâu nữa sẽ đến trận chiến kim ấn ở ngọn Phi Lai?
Thù Ngũ Hoa đáp:
– Không nhiều không ít, còn 29 ngày nữa.
Trương Hạnh Thủ nói:
– Đúng vậy, trận chiến kim ấn giữa hai đạo Hắc Bạch diễn ra vào ngày Trung thu hằng năm, nhân tuyển được xác định trước ngày Đoan ngọ, nếu có thay đổi, phải được hai bên đồng ý.
Thù Ngũ Hoa như vỡ lẽ ra:
– Đúng vậy, đó là vì 11 năm trước, chúng ta không ngừng thay đổi nhân tuyển trước trận đấu, người của Đao Bính hội không thể nào đoán được sách lược của chúng ta, cho nên đề nghị phải xác định nhân tuyển trước trận đấu ba tháng. Nây giờ cách trận chiến kim ấn không đầy một tháng, năm đấu thủ của Đao Bính hội đã chết sạch cả, sĩ khí sút giảm, nhưng điều quan trọng nhất là phải tìm nhân tuyển mới.
Văn Cửu Công chợt thấp giọng nói:
– Nếu Đao Bính hội biết năm người kia do chúng ta giết, có thể sẽ…
Trương Hạnh Thủ cười:
– Có thể sẽ vu cho chúng ta âm thầm ra tay trước trận chiến phải không?
Văn Cửu Công nói:
– Chỉ sợ bọn chúng rêu rao với thiên hạ, chúng ra sẽ…
Trương Hạnh Thủ cười lớn:
– Ngươi người của Hắc đạo toàn là kẻ ngốc sao? Dù Đao Bính hội, thẩm tinh nam không rêu rao, có ai trong thiên hạ không biết là chúng ta làm? Chỉ cần không có chứng cứ, Thẩm Tinh Nam cũng đành chịu thôi, đó gọi là ngậm bồn hòn làm ngọt, biết đấy nhưng chẳng nói ra được. huống chi cung chủ anh minh cơ trí, đoán việc như thần. Ngài phái Cao lão tổ đi hành sự, Cao lão tổ chưa bao giờ gia nhập Thiên Dục cung. Dù có chứng cứ, vậy thì đã sao? Chỉ có thể nói Cao lão tổ có thù oán riêng tư với Thẩm Tinh Nam trước kia, nay giết thủ hạ của hắn trả thù. Huống chi…
Trương Hạnh Thủ lại cười cười nói:
– Hay nhất là Cao lão tổ giết người, chẳng ai biết nạn nhân chết như thế nào, chỉ biết vỡ tim mà chết…
Lần này Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa không khỏi cười khoái trá.
Trương Hạnh Thủ nói tiếp:
– Chủ yếu vẫn không phải những điều này. Đao Bính hội chỉ còn chưa đầy một tháng thay tướng, thay ngựa nửa đường, đâu có dễ thế, vun bồi người tài đâu phải chuyện một sớm một chiều. Hơn nữa nếu đổi tướng, phải được chúng ta phải khảo nghiệm.
Văn Cửu Công cười khì nói:
– Đúng vậy, đổi nhân tuyển quá thời hạn phải qua cửa ải của chúng ta mới có tư cách ứng chiến.
Trương Hạnh Thủ nói:
– Một người còn được, cái gọi qua ải chỉ là tượng trưng mà thôi, đằng này đổi một lượt năm người.
Văn Cửu Công nói:
– Lần này hắn sẽ thất bại hoàn toàn…
Trương Hạnh Thủ nói:
– Xem thử Thẩm Tinh Nam còn nhờ đến ai được nữa
Nhưng Thù Ngũ Hoa tiu nghỉu nói:
– Té ra năm người chúng ta chỉ là vai phụ, truy sát bọn tiểu tốt kia xong là hết chuyện, trận đấu thật sự không có phần của chúng ta…
Trương Hạnh Thủ nghiêm mặt nạt:
– Thù lão ngũ, ngươi đừng tưởng bở, Cao lão tổ thi triểu Tâm thần đại pháp tiêu diệt bọn tống vãn đăng, tất cả mọi kẻ mục kích phải trừ cho bằng hết, đó là chuyện lớn. nếu để Đao Bính hội biết là Cao lão tổ ra tay, không chừng sẽ nghĩ cách đối phó… nếu ta đoán không sai, sau khi năm người chúng ta đến ngọn Phi Lai, cung chủ của chúng ta sẽ phát động tấn công, nuốc trọn võ lâm, chúng ta sẽ làm được nhiều việc lớn lắm đấy.
Thù Ngũ Hoa biến sắc nói:
– Thật không?
Chợt nghe có giọng nói vang vọng trong không trung:
– Trương lão tam, ngươi bàn luận chuyện bổn cung ở đây, nếu để người ngoài nghe, không sợ lăng trì xử tử sao?
Trương Hạnh Thủ vừa nghe sắc mặt đã thay đổi.
Khi nói, y đã ngầm để ý xung quanh, chẳng hề có phát hiện gì, thế mà giờ đây lại nghe có tiếng nói truyền đến, nhưng y biết kẻ ấy là ai.
Trương Hạnh Thủ vái dài nói:
– Tiểu đệ tội đáng muôn chết.
Văn Cửu Công và Thù Ngũ Hoa cũng vội vàng vái dài, chỉ nghe người ấy hừ lạnh một tiếng, lão xuất hiện như một mảng khói đen, lững lờ nhẹ nhàng trôi giữa không trung, tấm áo bào đen bao bọc toàn thân, dài đến tận gót, nhưng hai tay để trần. Đó là một lão già tóc bạc phơ, gầy gò khô quắt, hai gò má nhô cao, mắt lộ thanh quang, miệng to như chậu máu, răng nhe trắng ởn, điều kì dị hơn nữa là trên bả vai lão có cắm chín cây huyết xoa đang cháy âm ỉ, năm cái đầu lâu khô ngoạm vào cánh tay phải, chỉ nhìn thôi cũng đủ run. Lão gằn giọng nói:
– Lão tam, ngươi quá sơ ý đấy.
Trương Hạnh Thủ không dám đôi co. chỉ nói:
– Tiểu đệ tội đáng muôn chết, mong lão đại ban dạy.
Người ấy hừ lạnh nói:
– Khi giết Tống Vãn Đăng, Cao lão tổ sơ ý hiện pháp thân, phát giết cho bằng hết bọn người đã nhìn thấy ông ta, ba người các ngươi được phái đi giết bọn nhãi Phi Ngư sơn trang, ta và lão nhị đã giết 123 người mục kích, còn các người chỉ chẳng chế phục được bọn nhãi đó, làm sao quay về ăn nói với cung chủ?
Thù Ngũ Hoa buộc miệng nói:
– Thật ra bọn chúng mọc cánh cũng khó thoát, nhưng được…
Kẻ ấy thè chiếc lưỡi dài đỏ ối, liếm bờ môi đen đúa nức nẻ, nói:
– Có phải Lý Bố Y xen vào không?
Luồng thanh quang trong mắt lão nhất nháy như ma trơi, lão gằn từng chữ:
– Nếu thế, chẳng trách các ngươi không địch nổi y, cao lão tổ cũng biết rồi, chúng ta về phân đàn trước.
Trương Hạnh Thủ hỏi:
– Lão nhị đâu?
Kẻ ấy cười hì một tiếng:
– Mụ ta đó à? Có nhiệm vụ quan trọng hơn rồi. Ngươi không cần lo. Chúng ta đi thôi!
Người ấy lại bốc mình lên như một con dơi, đảo gấp xung quanh một vòng rồi lướt vù về phía tây, lúc này bọn Trương Hạnh Thủ mới thi triển khinh công đuổi theo.
Họ vừa bỏ đi, đằng sau bức tường đổ nát có ba người đủng đỉnh bước ra.
Té ra ba người này vẩn ẩn nấp ở đây, khi bọn Trương Hạnh Thủ bỏ đi mới hiện thân.
Người rìa trái có đôi mắt đa tình, râu dài năm chòm bay phất phơ trong gió, đó là Lý Bố Y, ông ta đỡ một người ngẩng đầu lên, người đó chính là Phó Vãn Phi.
Còn người kia là Cầu Tử đại sư mặt mũi lúc nào cũng rầu rĩ.