Trầm Miên Tích chỉ rời khỏi quán cơm sau bạch y trung niên một chút thôi, nhưng khi chàng bước chân ra cửa nhìn ngược nhìn xuôi cả quãng đường dài đã không còn thấy tung tích bạch y trung niên ấy đâu cả.
Chàng ngầm kinh dị nghĩ thầm:
“Người này thân pháp nhanh thật!”.
Trầm Miên Tích không thể bỏ qua, chàng lập tức triển khai cước trình, nhắm khe núi phía bắc tiến tới, định ước bạch y trung niên ấy chỉ đi ngã này mới mất dạng nhanh như thế.
Đấy là vùng núi liên hoàn trùng điệp, qua khỏi quãng đường khe núi phía tây sẽ đến núi Hồng Sơn Phong, một ngọn núi to nổi tiếng hiểm trở.
Chàng thi triển tối đa thân ảnh Phù Quang Lạng Ảnh Thân Pháp khoái tốc tuyệt luân, chỉ trong khoảnh khắc đã vượt qua hai ngọn núi.
Ngưng thần nhìn kỹ, Trầm Miên Tích chợt thấy khu rừng núi phía trước mặt có một vệt nhân ảnh đang lướt đi thật mau trong rừng như thuật đằng vân vậy.
Dù cách nhau thật xa, nhưng Trầm Miên Tích vẫn nhận ra đó là bạch y trung niên, liền đề bạt mạnh chân khí, thân hình lắc lư tăng gia tốc độ tựa gió cuốn mây trôi vùn vụt vượt lên quyết đuổi theo.
Hai bóng người, một trước một sau, không ngớt nhô lên thụp xuống, cùng lúc lướt tới càng nhanh giữa những nham thạch điệp trùng của núi rừng liên miên vô tận.
Người trước kẻ sau cách chừng bốn năm dặm, có lúc lại cách khoảng ngọn núi, có lúc người đã xuống chân núi, có khi người vừa lên đỉnh núi.
Trầm Miên Tích quyết định đuổi theo gấp. Chàng không chút lợi thế, thêm trên trán đã lấm tấm mồ hôi, cuộc đuổi bắt đã trên một giờ rồi.
Trước mặt, bạch y trung niên vẫn giữ y nguyên cước trình, chẳng có vẻ gì là muốn nghỉ ngơi cả.
Tóm lại, khoảng cách giữa hai bên vẫn không thay đổi, chẳng rút ngắn quãng nào.
Trầm Miên Tích ấm ức lại vội đề tụ chân khí gia tăng thêm tốc độ.
Hai người vô hình trung đang làm việc thi đua cước trình. Bạch y trung niên chẳng dừng lại nghỉ thì dễ gì Trầm Miên Tích chịu trì hoãn, nhưng bất luận chàng gia tăng tốc độ mấy lần vẫn không thu ngắn khoảng cách, tuy không đến nỗi tệ bị bỏ rơi. Tính ra cuộc thi đua cước trình đã khởi từ giờ tỵ sang giờ ngọ lại tiếp tục qua giờ mùi, giờ thân cho đến lúc này màn đêm sẫm tối lại.
Trầm Miên Tích suốt đêm qua không ngủ, sáng sớm chỉ mới ăn có dĩa cơm, bây giờ thấm mệt vừa đói vừa cảm thấy bực bội khó chịu. Chàng không tin bạch y trung niên trước mặt là con người thép, chỉ uống có sáu cân rượu Hoa Điêu Tửu mà chạy ròng rã suốt cả ngày, không biết mệt và đói.
Tự ái thường đến với tuổi trẻ:
“Ai kia chẳng sợ mệt thì ta cũng chẳng sợ. Ai kia dám nhịn đói thì ta cũng dám nhịn”.
Thế là Trầm Miên Tích vút tới lướt đi theo đuổi như thường.
Bây giờ đã là canh một rồi …
Phía trước bạch y trung niên vượt lên một ngọn núi cao chót vót chọc trời, vách núi dựng đứng. Khi lên đến đỉnh y bỗng dừng lại, Trầm Miên Tích cũng lên theo.
Thấy đối phương dừng chân, Trầm Miên Tích liền nương theo bóng đêm nhẹ nhàng ẩn thân vào cây đại thụ cách chỗ bạch y trung niên độ chừng một trượng, đoạn vận nhãn lực nhìn kỹ, thấy rõ diện mục đối phương đúng là bạch y trung niên ở quán cơm ban sáng.
Chỗ bạch y trung niên tuy là vùng đỉnh núi mà còn là một khối đá phẳng đứng tợ bức tường, vươn thẳng lên cao cả trăm trượng xuyên vào mây điểm trên chót bức tường đá thiên nhiên.
Bạch y trung niên đứng dưới chân khối đá, ngẩng mặt nhìn trời mây một hồi, đột nhiên vung tay một cái chớp động, thân ảnh liền bốc thẳng lên không trung như quả pháo thăng thiên.
Chỉ thấy y chớp động tay áo, nhân ảnh cứ thế vọt lên, vọt lên thêm trước sau chỉ trong vòng một hơi thở, y đã lên đến tận đỉnh cao chót vót, thân hình mờ ảo giữa làn vân dụ mù mịt, tựa như tiên ông thăng thượng tiên giới.
Trầm Miên Tích ngó thấy mà ngẩn ngơ kinh ngạc.
Bạch y trung niên vừa thi triển thân pháp Thiên Long Ngự Phong Thân Pháp mà trong chốn võ lâm tương truyền là môn khinh công chí cao cảnh giới.
Khi thi triển thân pháp này, bạch y trung niên không có điểm tựa nào hết, chỉ hoàn toàn dựa vào một hơi chân khí phi thẳng lên đỉnh cao hàng trăm trượng.
Con người đó quả trình độ công lực quá cao, đã đạt đến cảnh giới xuất thần nhập hóa.
Vậy y là ai?
Trầm Miên Tích chưa từng nghe hai vị sư phụ nói đến tên nhân vật kỳ bí này bao giờ.
Nhưng đã quyết tâm đuổi đến đây, thì Trầm Miên Tích chẳng lẽ cam tâm chịu thua, chẳng lẽ không vượt lên trên đối phương đang làm gì.
Nghĩ là làm, Trầm Miên Tích liền rời chỗ núp bay vào lên khối đá, ngẩng lên quan sát vách đá, đoạn nhún hai chân một cái, thân hình như bạch hạc xuyên vân xẹt lên cao tám, chín trượng lại điểm chân vào vách đá vọt thân lên, và cứ như thế liên tiếp vọt lên tới đỉnh.
So với bạch y trung niên, tuy Trầm Miên Tích không thể đạp gió lơ lửng bay lên nhưng cũng tấn tốc như phi, thân pháp không tầm thường.
Thấy đối phương có bản lãnh cao thâm khôn lường nhưng chưa rõ bạn hay thù nên Trầm Miên Tích không dám ngang nhiên đường đột, nên khi vừa lên tới đỉnh, chàng liền khinh linh chuyển vòng ra sau cụm thiên niên tùng bách ẩn núp ngay.
Trên đỉnh lại bằng phẳng và chu vi khá rộng. Trước những tán cây có mấy tảng đá tuyệt đẹp như những chiếc bàn ghế do thiên công chế tạo vô cùng khéo léo, nằm rải rác thành hình cánh cung giữa đá phẳng mặt tròn giống hệt như chiếc bàn.
Bạch y trung niên đang chắp tay sau lưng trước chiếc bàn nọ, ngẩng đầu nhìn trời, dáng điệu thật nhàn nhã khoan thai.
Trầm Miên Tích nghĩ thầm:
“Dường như y đang đợi ai? Phi hành cả ngày ròng rã, vượt hơn bốn trăm dặm đường chỉ cốt đến đây hẹn với người nào, tất nhiên người ấy phải là hạng quan trọng. Y là bạn hay thù chưa rõ, thế thì người mà y chờ đợi là ai?”.
Trầm Miên Tích tự nghĩ như thế, thấy cần tìm hiểu cho đến nơi đến chốn, bèn cố gắng tìm chỗ ẩn nấp thật kín, luôn nén hơi thở hết sức nhẹ để đừng bị đối phương phát giác.
Thời gian này không có trăng trong khi sao vẫn nhòa, thành thử bầu trời ảm đạm, lờ mờ.
Bạch y trung niên cứ đứng yên một hồi lâu, trong một tư thế chẳng buồn cử động, làm như là đang đếm hết các sao trên trời. Gió thổi nhè nhẹ làm phơ bay thanh bạch bào chẳng khác người trong tranh.
Trầm Miên Tích dần thấy mình có hảo cảm với bạch y trung niên.
Bạch y trung niên đứng yên ngắm trời một lúc, đột nhiên quay người lại cười rổn rảng:
– Tiểu huynh đệ, đã theo hơn bốn trăm dặm một mạch đến đây, lại còn ẩn núp làm gì?
Trầm Miên Tích nghe nói giật mình đánh thót, thì ra tung tích của chàng đã bị phát hiện ra ngay từ lúc đầu.
Hơn bốn trăm dặm! Thì ra chàng đã đuổi theo đối phương quá xa rồi, y nói rất đúng, hành tung chàng đã bị phát hiện còn ẩn núp làm chi nữa.
Ý nghĩ chuyển động, Trầm Miên Tích lập tức đứng phắt dậy cười bẽn lẽn:
– Huynh đài quả nhiên có đôi mắt như điện vậy, tại hạ đã cẩn thận giữ mình mà trốn không khỏi nhãn quang của huynh đài. Tại hạ vì có hiểu lầm mà cố đuổi theo, mong huynh đài miễn thứ cho sự mạo muội đó.
Vừa nói, Trầm Miên Tích vừa ung dung bước ra tiến tới bạch y trung niên vái dài một cái.
Bạch y trung niên ngẩng đầu cười lớn:
– Hay lắm! Hay lắm! Người trẻ tuổi như tiểu huynh đệ võ công cỡ đó, lại văn nhã lễ nghĩa thật rất hiếm, chẳng hay tôn sư của tiểu huynh là ai?
Trông y chỉ suýt soát ba mươi tuổi vậy mà khẩu khí đầy vẻ trưởng thượng, Trầm Miên Tích đáp:
– Tại hạ vốn có hai vị sư phụ, vị sư phụ thứ nhất ngoại hiệu Thất Độc Thần Chưởng, chưa từng tái xuất võ lâm.
Bạch y trung niên gật đầu đáp:
– Trên chốn giang hồ không ít vị cao nhân ẩn danh chốn lâm tuyền, gác mọi sự đời, mai danh ẩn tích. Vậy còn vị sư phụ thứ hai của tiểu huynh đệ là ai vậy?
– Ngân Hà Tiên Tử!
– Chẳng hay cao danh quý tánh tiểu huynh đệ là gì?
Trầm Miên Tích đáp:
– Tại hạ là Trầm Miên Tích!
Bạch y trung niên mỉm cười nói:
– Ban sáng tại quán cơm thấy tiểu huynh đệ, tự nhiên mỗ nhận ra ngay một thứ tinh hoa sáng chói, chẳng những mình mang bản lãnh thượng thừa, lại có cả Tiết Độc Trâm nên khi thấy tiểu huynh ăn phải dĩa cơm có mê dược của Huyền Thiên Lão Quái, mỗ chẳng can thiệp làm gì, vì tự nhiên Tiết Độc Trâm sẽ vô hiệu hóa mọi chất độc. Sau đó tiểu huynh đệ lại đuổi theo mỗ đến đây, quả nhiên là chuyện tức kiến hữu duyên, mỗ mong được kết bạn vong niên với tiểu huynh đệ, chẳng hay tiểu huynh đệ thấy thế nào?
Trầm Miên Tích không khỏi phục nhãn quang tinh tế của bạch y trung niên, chỉ ngó qua là đã biết ngay chàng có giắt trên đầu cành Tiết Độc Trâm.
Chàng sửng sốt thầm hỏi:
“Ban sáng cũng có mặt Huyền Thiên Lão Quái trong quán cơm ư? Lão đã đầu độc mình?
Sao mình chẳng hay biết, thật quá tệ!”.
Trầm Miên Tích lấy làm lạ, vị tiền bối này đại khái chừng ba mươi tuổi sao lại dùng tiếng kết bạn vong niên với mình?
Nhìn kỹ vào bạch y trung niên thấy chẳng những song thần mục quang như điện mà thần thái sắc bén, rạng rỡ tinh anh, đúng là vị tuyệt thế kỳ nhân.
Trong lòng kinh hãi, Trầm Miên Tích vội vàng vòng tay xin lỗi:
– Tiền bối thế ngoại cao nhân, tại hạ có mắt mà như không tròng nên ngôn ngữ đã không khỏi có điều sơ suất, kính mong tiền bối miễn trách.
Bạch y trung niên lại bật cười ha hả:
– Tiểu huynh đệ vừa nghe ta nói kết bạn vong niên nên đoán là ta nhiều tuổi phải không?
Trầm Miên Tích khẽ gật đầu, bạch y trung niên nói:
– Không sai! Nếu luận về tuổi thì mỗ đây đã đến tuổi Nhĩ Thuận rồi, nhưng chúng ta không phải là hạng người câu nệ theo lề lối thế tục, tiểu huynh đệ xem ta có giống như người ba mươi tuổi không?
Trầm Miên Tích lại gật đầu, bạch y trung niên tiếp lời:
– Thế thì cứ kể như ta ba mươi tuổi đi, chúng ta hơn kém nhau chẳng bao nhiêu tuổi để kết bạn ngang hàng với nhau.
Trầm Miên Tích giật mình vì nghe bạch y trung niên cho biết đã đến tuổi Nhĩ Thuận, tức là đã sáu mươi tuổi rồi!
Chàng đỏ mặt khiêm cung:
– Tiền bối có thuật trụ nhan nên trông còn trẻ, chứ về niên kỷ đã hơn tại hạ quá nhiều, tại hạ đâu dám kết bạn ngang hàng mà thành đắc tội.
Bạch y trung niên cười dài đầy cởi mở:
– Tiểu huynh đệ cứ gọi là tiền bối hoài, tức là bắt mỗ phải mau già đấy. Tứ hải giai huynh đệ, chúng ta nên chú trọng đến cái duyên, đừng câu nệ đến tuổi tác làm chi, tiểu huynh đệ cứ gọi ta là đại ca được rồi.
Chàng tuy hiểu đối phương chẳng những trình độ võ công cái thế, học thức cũng uyên thâm, đúng là Cuồng Vân Chi Sĩ, thật đáng hâm mộ, nhưng về niên kỷ lại lớn hơn chàng mấy mươi tuổi, lẽ nào chàng dám kết bạn.
Bạch y trung niên lại cười sang sảng nói:
– Tiểu huynh đệ đã trầm ngâm không nói, hay là không thích làm bạn với mỗ.
Trầm Miên Tích cung kính đáp:
– Tại hạ mong tiền bối đoái hoài tới còn chưa chắc được, chứ dám đâu như thế.
Bạch y trung niên cười rộ một hồi, đoạn khẩn khoản:
– Nào, tiểu huynh đệ lại đây, chúng ta tuy mới gặp mặt nhưng khác nào cố tri, mỗ cao hơn tiểu huynh đệ một số tuổi, hãy gọi là Quách đại ca thôi. Nếu tiểu huynh đệ cố câu nệ nói tới nói lui hoài thì Quách mỗ chỉ còn cách phất tay áo bỏ đi thôi.
Con người này quả nhiên phóng túng thoát tục vô hạn. Trầm Miên Tích không làm sao hơn là bước tới gần quỳ xuống hành lễ cung kính nói:
– Quách đại ca! Huynh đệ cung kính như bất phu tùng mệnh, xin Quách đại ca nhận của tiểu đệ một lạy.
Họ Quách cười ha hả reo lên:
– Hay lắm! Tốt lắm! Vậy là chúng ta đã kết tình huynh đệ kể từ nay!
Lão cảm kích vô cùng, cao hứng tiếp:
– Tiểu đệ chẳng khác nào Ngọa Thi Lâm Phong, nhân phẩm võ công đứng hàng đầu, chỉ có cái còn câu nệ quá. Đêm nay nếu lão ca ta không ép buộc, thì chúng ta đã bỏ qua cơ hội kết nghĩa huynh đệ ngàn năm có một này rồi. Ha ha … ha ha … ha ha … Tiểu đệ đã nhận ta làm đại ca, ta bảo đảm là tiểu đệ sẽ không nhầm lẫn, thiệt thòi đâu!
Trầm Miên Tích hỏi:
– Tiểu đệ đã may mắn được đại ca chiếu cố cho phép kết thành vong niên chi giao, thật lấy làm thỏa mãn, chỉ còn chưa biết danh hiệu đại ca xưng hô ra sao?
Họ Quách gật đầu cười dài:
– Phải rồi, đáng lý ra chúng ta kết nghĩa huynh đệ rồi mà ngay cả danh tánh đại ca là gì tiểu đệ cũng không biết. Nhị vị sư phụ dày công rèn luyện tiểu đệ trở nên một bông hoa ưu tú trong đợt tài tuấn trẻ võ lâm hiện nay, hẳn cũng đã từng nói qua cho tiểu đệ biết về một số nhân vật võ lâm đã thành danh hiện nay chứ? Chẳng hay đệ có nghe nói đến một người mà những năm trước đây giang hồ vẫn gọi là Thất Hoa Quân Tử?
Nghe đến bốn tiếng Thất Hoa Quân Tử, Trầm Miên Tích đâm hoảng kinh.
Chàng đã nghe sư phụ Ngân Hà Tiên Tử đề cập đến Thất Hoa Quân Tử, khoảng ba mươi năm trước là Tây Bá Vương kỳ tuyệt chốn giang hồ một nhân vật mà cả hai phía lưỡng hắc bạch đều coi là “khó xài” nhất.
Tục rằng Thất Hoa Quân Tử Quách Diệp Thanh này hết sức kỳ quái và cuồng ngạo, hành động không sợ tiếng đời, không theo một luật định nào cả, độc lập cá biệt, khiến mọi ngươi khó phân biệt thiện hay ác, tà hay chính.
Người giang hồ nhận diện dung nghi tướng mạo của lão rất tuấn tú, bản tính liêm khiết nên cũng tự tôn thêm cho lão một ngoại hiệu Diện Sát Chân Quân.
Nhưng khoảng ba chục năm nay, Thất Hoa Quân Tử đã biệt dạng mai danh ẩn tích khiến ai ai cũng tưởng là lão đã chết. Nhưng nằm mộng cũng không ngờ được chính mình vừa mới kết nhận làm đại ca này chính là đại ma đầu từng khét tiếng võ lâm tiến sát thủ người, muôn người khi nhắc đến đều biến sắc mất cả nghị lực.
Chính bản thân Trầm Miên Tích không khỏi bàng hoàng trố mắt lắp bắp:
– Thì ra Quách đại ca vốn là …
– Không sai! Lão ca ca đúng là Thất Hoa Quân Tử Quách Diệp Thanh. Ái chà! Không bước chân vào chốn giang hồ đã hơn ba mươi năm. Đời người đã làm cho thời gian thay đổi, dù không muốn già cũng chẳng được.
Sẵn có bản tính phóng khoáng, bất cần đời mà bây giờ lão thốt lên câu nói này chứng tỏ lão đã ngao ngán cuộc đời lắm rồi.
Thất Hoa Quân Tử ngước mắt nhìn trời, bỗng nhíu đôi lông mày kiếm, lẩm bẩm tự nghĩ:
“Đã gần quá canh hai rồi!”.
Trầm Miên Tích không nhịn được hỏi:
– Quách đại ca chắc đang đợi người nào?
Thất Hoa Quân Tử đáp:
– Không sai! Nhưng nếu qua hết canh ba này mà y không đến thì kể như gọi là bỏ cuộc …
Nói đến đây, đột nhiên lão ồ lên một tiếng, rồi lại lẩm bẩm:
– Hay là y đã gặp phải chuyện gì không may mắn?
Trầm Miên Tích vội hỏi:
– Người mà đại ca đang đợi chẳng hay là ai?
Thất Hoa Quân Tử đáp:
– Đại ca đang đợi Thánh Địa Nhân Trầm Khải Hoa!
Không khỏi chấn động tâm thần, Trầm Miên Tích tự nghĩ:
“Người đã mất tích mười ba năm rồi, chẳng lẽ có ước hẹn gặp nhau với Quách đại ca đêm nay tại đây?”.
Thất Hoa Quân Tử cắt đứt luồng suy nghĩ của Trầm Miên Tích:
– Hiền đệ họ Trầm, có phải là người của Trầm gia trang không?
Trầm Miên Tích khẽ nhíu mày, lắc nhẹ đầu:
– Tiểu đệ không phải là … Đại ca với Thánh Địa Nhân tiền bối là bằng hữu hay sao?
Thất Hoa Quân Tử mỉm cười nói:
– Đại ca đã không bước chân vào chốn giang hồ đã hơn ba chục năm nay rồi. Mà kể cả những lúc còn xông xáo can thiệp chuyện võ lâm thiên hạ, đại ca luôn đơn thân hành động chứ chưa từng có một bằng hữu nào cả … Trong đời lão ca ca mãi hôm nay mới là lần đầu tiên kết bạn với hiền đệ thôi.
– Nếu thế đại ca với Thánh Địa Nhân có oán thù?
– Hiền đệ mới xông pha giang hồ nên suy xét còn non kém đơn sơ quá. Cứ nghĩ rằng trên giang hồ nếu không phải là bạn tốt thì là kẻ thù chứ gì? Ồ! Chẳng lẽ ngoài tình bạn và hận thù ra thì không còn những trường hợp thứ ba sao?
Trầm Miên Tích lặp lại:
– Trường hợp thứ ba!
Thất Hoa Quân Tử nói:
– Không sai! Đó không phải là bạn mà cũng chẳng phải là thù. Dưới gầm trời này có thiếu gì trường hợp ấy, nếu bảo rằng người nọ quen biết người kia thì đều là bạn cũ e không đúng. Bởi vì khi đã coi là bạn phải tương khí đồng thanh, trọn nghĩa chí tình, chia xẻ buồn vui, hiểu nhau, không tính toán vì nhau, không so đo … Khi gặp đủ bằng hữu tri kỷ thì dù chết ngay cũng không hối tiếc, trọn đời một người muốn kết giao bạn hữu chân thành thật là khó khăn vô cùng. Lão ca chưa từng kết bạn với một người nào, quả là điều đáng buồn, nhưng chưa may mắn được người nào đáng tư cách làm bạn thì biết sao? Thà buồn mà khỏi đau khổ hận, còn như vô số những người mà lão ca quen biết chứ không gọi là bạn được!
Trầm Miên Tích cười hỏi:
– Do đó mà đại ca không có bạn?
Thất Hoa Quân Tử cười một tràng dài rồi nói:
– Thiên hạ thiếu gì bạn bè rượu thịt, trước mặt thì nói như xẻ nhà cho nhau, mà sau lưng thì bôi bẩn nhau chẳng tiếc lời, thẳng tay đâm lén chẳng ngại ngùng, thấy lợi thì ùn ùn lại không đuổi kịp, thấy hại liền xa lánh không sao tìm thấy được, loại bằng hữu ấy lão ca chẳng có còn hơn. Vì thế, dưới gầm trời này lão ca chỉ có hạng thứ ba tức là không bạn không thù.
– Vị Thánh Địa Nhân đã không phải là bạn hữu của đại ca, thế thì nhị vị ước hẹn gặp nhau ở đây làm gì?
Thất Hoa Quân Tử mỉm cười đáp:
– Đại ca và Trầm Khải Hoa gặp nhau có một lần, tự nhiên không thể gọi nhau là bằng hữu, nhưng đó quả đáng bậc anh hùng hào kiệt.
Trầm Miên Tích thầm nhủ:
“Vậy thì người Quách đại ca nói chính là phụ thân của ta rồi!”.
Thất Hoa Quân Tử ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, thoáng lộ vẻ thất vọng, khẽ tặc lưỡi thốt:
– Xem chừng y không đến được! Thật ra đại ca tuyệt tích giang hồ hơn ba mươi năm rồi.
Cách đây ba mươi năm, đại ca luyện tập chế một loại dược hoàn khử bệnh lâu già và trợ trưởng công lực. Đại ca bỏ hơn mười lăm năm liền đi khắp các danh sơn đại xuyên mà hái thuốc đó, đã hái gần đủ các món cần dùng rồi, duy chỉ có thiếu một món Thiên Niên Tuyết Sâm. Trong sách vở nói là phải kiếm thứ tuyết sâm ngàn năm mới được, chuyện đâu phải dễ, thật ra nếu có thứ bốn trăm năm cũng dùng được. Đại ca liền đến u cốc thuộc Tuyền Sơn tìm kiếm, nhưng ở đấy chỉ có củ sâm hai, ba trăm năm, kinh nghiệm cho thấy lòng vòng quanh đó chừng mười dặm có thể có loại sâm bốn trăm năm, đại ca bèn tiếp tục tìm kiếm, nhưng khi đại ca lần dò đến đáy cốc, chợt thấy một trung niên kiếm khách đang giữ được loại củ sâm trên năm trăm năm, đại ca vô cùng tiếc rẻ và bắt đầu thương lượng trung niên kiếm khách nọ bằng cách lấy trái Hỏa Long Châu đang mang trong người để xin đổi củ tuyết sâm.
Hỏa Long Châu chẳng những có công năng phi thường về kỵ hỏa chống nhiệt, chống mọi chất độc, giải trừ các trường hợp lạm thuốc, ngộ độc, lại là loại kỳ trân hy hữu thế gian.
Vị trung niên kiếm khách ấy nghe đại ca nói đã mất mười lăm năm đi tìm thuốc, chỉ còn thiếu một vị Thiên Niên Tuyết Sâm, bèn nhìn phớt qua trái Hỏa Long Châu một cái, rồi cười ôn hòa nói:
– Tại hạ chẳng qua trên đường đi qua Tuyền Sơn, ghé vào đào mấy củ sâm mang về phòng, khi nào cần thì dùng thế thôi, chứ thật ra chẳng cần kíp đại dụng, trong khi huynh đài đã mất mười lăm năm gian khổ tìm được các vị thuốc rồi, chỉ còn thiếu Thiên Niên Tuyết Sâm, tức là sự cần thiết của huynh đài trọng yếu hơn của tại hạ nhiều. Vậy xin huynh đài hãy lấy củ tuyết sâm mà dùng, còn như Hỏa Long Châu tuy là báu vật nhưng tại hạ không dám nhận.
Đại ca năm lần bảy lượt hết lời khẩn khoản van nài y nhận Hỏa Long Châu nhưng y nhất định không chịu, đại ca mới thỉnh giáo danh tánh, được y cho biết họ Trầm tên Khải Hoa, ngoại hiệu Thánh Địa Nhân ngụ ở Trầm gia trang miền Giang Hải. Đại ca nói y một năm sau khi luyện thuốc thành sẽ đến U Minh Cốc chơi. Y bằng lòng và mỗi bên cáo biệt nhau. Mãi cho đến một năm sau, khi đại ca đã luyện thành dược hoàn, nhưng đúng ngày ước hẹn lại chẳng thấy Thánh Địa Nhân đến. Vài tháng sau, đại ca tự mình tìm đến Trầm gia trang thì Thánh Địa Nhân đi vắng còn lâu mới về. Mãi cho đến một hôm cách đây mười ba năm, Thánh Địa Nhân đột nhiên tìm đến U Minh cốc, nhưng gặp lúc đại ca đang rèn luyện môn thần công, cần đóng cửa lánh người ngoài mười năm, nên y đã rời khỏi U Minh Cốc. Nhưng ngoài vách đại ca có để lại vài câu cho hay mình đi viễn du mười năm mới về. Thánh Địa Nhân cũng ghi trên vách đá lời hẹn ước với đại ca vào giữa canh hai đúng tháng mười vào mười ba năm sau sẽ gặp nhau trên Lạc Nhạn Phong ở đỉnh núi này, tính ra là chính đêm nay. Nếu đêm nay Thánh Địa Nhân lại không đến phó ước, không biết y có gặp biến cố gì chăng?
Nói tới đây, sắc diện Thất Hoa Quân Tử đăm chiêu đầy vẻ thất vọng.
Trầm Miên Tích thầm nghĩ:
“Như vậy Quách đại ca quả nhiên chờ đợi thân phụ mình chứ còn ai nữa. Hóa ra Quách đại ca vẫn chưa hay biết thân phụ mình đã chết từ mười ba năm nay.”.
Nghĩ như thế, bất giác Trầm Miên Tích cung kính vái dài nói:
– Vãn bối không biết lão tiền bối có quen biết trước với gia phụ nên quá thất lễ.
Thất Hoa Quân Tử đột nhiên đưa đôi mắt nhìn Trầm Miên Tích, cười to lên:
– Sao? Tiểu đệ là lệnh lang của Thánh Địa Nhân Trầm Khải Hoa ư? Ha ha ha! Quả nhiên kỳ phụ tất sinh kỳ tử. Ha! Ha! Ha! Quả nhiên kỳ phụ tất sinh kỳ tử! Ha ha … ha ha …
Nhưng mà lão ca há đã chẳng nói rõ là gì? Lão ca với lệnh tôn bất quá chỉ mới gặp nhau một lần, chưa thể gọi là bạn đồng nghĩa, huống chi chúng ta đã chính thức kết thành vong niên huynh đệ rồi, hiền đệ quả là tiểu huynh đệ của lão ca rồi, dù ngàn vạn năm cũng không thể thay đổi được khác hơn. Tiểu đệ đừng câu nệ hình thức, lễ nghi thường tình như vậy! A!
Lệnh tôn hiện giờ ở đâu?
– Thưa, gia phụ đã mất từ mười ba năm về trước rồi.
Thất Hoa Quân Tử sửng sốt:
– Đã chết? Ai đã giết lệnh tôn?
Trầm Miên Tích đau đớn đáp:
– Huyết Ma Phong Trần, Giáo chủ Hỏa Đăng Giáo.
Liền sau đó, Trầm Miên Tích thuật lại việc mà mẫu thân mình kể cho nghe, đến chuyện Tế Đài Hán Tử hạ sát sư phụ Thất Độc Thần Chưởng, sau đó nhờ Ngân Hà Tiên Tử cứu khỏi cái chết dưới bàn tay Huyền Thiên Lão Quái và đến nỗi oan tại Khánh Vân tiêu cục.
Thất Hoa Quân Tử bật một tràng cười dài, thanh âm lanh lảnh khiến người nghe phải ớn xương lạnh gáy. Lão thốt:
– Đã ba mươi năm qua, lão ca không dấn bước chốn giang hồ, phường tiểu ma hoại quỷ dám ngang nhiên trở thành thứ nọ thứ kia gây gió nổi sóng.
Lão suy tư một lúc rồi tiếp:
– Chúng ta là huynh đệ, huyết cừu của hiền đệ cũng là mối bận tâm của lão ca.
Nói đến đây, lão liền lấy trong người ra một hồ lô nhỏ bằng ngọc ửng sắc hồng, trút ra một hoàn thuốc màu đỏ tươi rồi cười nói:
– Đây là Toàn Phương Linh Đơn mà lão ca đã mất ròng rã mười lăm năm mới luyện thành, công năng bồi bổ chân khí, tự trường công lực, người luyện võ chỉ cần uống một viên sẽ gia tăng mười năm công lực dĩ thượng. Vậy tiểu đệ mau uống một viên đi.
Trầm Miên Tích ngạc nhiên:
[mất mấy dòng của trang ] mơ cũng khó được. Tuy nhiên nó càng quý thì tiểu đệ càng nên uống vào, đã là tiểu đệ của đại ca thì đáng gì một viên thuốc đến phải sợ uổng. Không được dài dòng nữa, bây giờ đang đúng giữa giờ tý, thật là thích hợp. Tiểu đệ mau uống vào đi, rồi vận công liền cho linh đơn lưu hành cửu cung tự trường công lực.
Dược hoàn vừa vào miệng, liền tan theo nước miếng, mùi thơm kỳ diệu liền tiến nhập thẳng vào huyệt Đan Điền của Trầm Miên Tích.
Thất Hoa Quân Tử liền bảo:
– Tiểu đệ mau ngồi xếp bằng, điều tức hành công ngay đi.
Trầm Miên Tích y lời, ngồi bệt xuống đất, vận khí chạy vào các kinh mạch.
Chàng vừa vận khí liền cảm thấy khí công sung mãn, luồng hương kỳ diệu của linh đơn biến thành một khối nhiệt lưu, xông vào tận khắp cơ thể huyết mạch khiến chàng nghe cơ thể muốn tùy nhịp hô hấp mà bay bổng lên.
Qua thời gian vận công như thế chừng nửa giờ mới xong, hiệu năng của Toàn Phương Linh Đơn đủ hòa lẫn hoàn toàn vào huyết mạch cốt tủy, chàng từ từ mở mắt đứng lên.
Sau đó, Thất Hoa Quân Tử đưa cho chàng hai viên Toàn Phương Linh Đơn và truyền thụ tuyệt kỹ Hỏa Long Thần Công cho Trầm Miên Tích …
Bình minh vừa ló dạng, Trầm Miên Tích đã luyện thành thục môn Hỏa Long Thần Công.
Thất Hoa Quân Tử nói:
– Ba mươi năm trước trên chốn võ lâm giang hồ nổi tiếng hai nhân vật võ công thượng thặng là đại ca và Thần Phong Hiệp Sĩ. Y ta đã gửi thân vào cửa Phật, nhưng nghe đồn đã có truyền nhân, vậy tiểu đệ cố tìm truyền nhân của y mà kết bạn thâm giao.
Lão vừa dứt lời, thân hình đã phiêu dật lướt đi …
Trầm Miên Tích thầm nghĩ:
“Theo lời Hoa muội nói cho ta biết, vậy thiếu nữ áo đen bịt mặt Trâm Hoa Mai đích thị là đệ tử chân truyền của Thần Phong Hiệp Sĩ. Ôi! Số trời đã định!”.
Trầm Miên Tích nghẹn ngào đứng nhìn Thất Hoa Quân Tử mất hút trong màn sương mù dày đặc …