Mạnh Niệm Từ tuy ngoài mặt ra vẻ dữ tợn, song cõi lòng vô cùng trĩu nặng. Nếu không vì hoàn cảnh bắt buộc, chàng không bao giờ giết người một cách khinh suất.
Tám môn đồ cùng gã đầu lĩnh Thần Phong Môn mặt mày xám ngắt, đầu cúi xuống sát đất không ngớt van xin.
Mạnh Niệm Từ bấm bụng quay sang hai mươi mấy môn đồ khác gằn giọng nói:
– Bổn tọa với Kim Phê Lệnh Tiễn của môn chủ hạ lệnh cho các ngươi tức khắc hành quyết chín người kia!
Hai mươi mấy môn đồ cũng mặt mày xám ngắt. Sau một thoáng do dự, liền tức thì đồng thanh dạ ran, mỗi người tự rút đao tuốt kiếm, chia ba mặt vây tới, vung khí giới hạ sát chín người kia.
Thì ra trong Thần Phong Môn môn quy rất nghiêm, thông địch phản môn thảy đều bị xử tử. Hai mươi mấy môn đồ đều mừng thầm đã không dính líu đến tội hiềm trọng đại ấy, làm sao dám trái lệnh Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ quắt mắt nhìn thi thể ngổn ngang trên mặt đất, liền thở hắt ra một hơi dài, vẫn với vẻ mặt âm trầm nói:
– Trong các ngươi phải chăng còn có kẻ phản môn thông địch mà chưa bị bổn tọa phát giác!
Hai mươi mấy môn đồ kinh hãi, lập tức quỳ sụp xuống đất, đồng thanh nói:
– Xin Tổng hộ pháp minh xét!
Mạnh Niệm Từ cười khảy:
– Phản môn thông địch nhẹ nhất cũng là tử tội, chín người kia là một ví dụ điển hình, những kẻ chưa bị bổn tọa phát giác, dĩ nhiên là đâu chịu thừa nhận.
Hai mươi mấy môn đồ thảy đều như bị sét đánh, cúi đầu sát đất chẳng dám nhìn lên.
Mạnh Niệm Từ lại trầm giọng nói:
– Lúc bổn tọa rời khỏi Tiêu Tương Biệt Quán đã phụng nghiêm dụ của môn chủ, Phiêu Hương Sơn Trang là một đe dọa lớn đối với bổn môn, phải tận diệt với bất kỳ thủ đoạn nào, chẳng may môn chủ đã dùng lầm người. Ninh trưởng lão phản môn thông địch trước tiên, để khiến trong các ngươi có kẻ đồng lõa.
Không một ai dám lên tiếng, mặc dù biết rõ vị Tổng hộ pháp mới nhậm chức này có ý đồ chẳng lành, song người nào cũng thầm mừng cho bản thân, đâu dám lắm lời khéo mang họa vào thân.
Mạnh Niệm Từ đảo quanh mắt, lắc đầu nói tiếp:
– Ðã không thể tìm ra phản đồ trong số các ngươi, bổn tọa bắt buộc phải xử dụng biện pháp bất đắc dĩ…
Trầm giọng quát:
– Hãy tự tuyệt hết thảy!
Hai mươi mấy môn đồ đều giật bắn người, song ánh mắt chuyển động, lần lượt ngẩng lên, trên măạt thảy đều thoáng hiện sát khí.
Mạnh Niệm Từ cười khảy:
– Bổn tọa được liệt danh đứng đầu trong giới tà đạo, từng một mình trục thoái Cửu U lệnh chủ xưng hiệu là Hắc Diêm La tại Tiêu Tương Biệt Quán, nếu các ngươi định vọng động thì chỉ tự chuốc lấy đau khổ thôi… Nếu các ngươi cam nguyện tự tuyệt, bổn tọa sẽ liệt các ngươi vào danh sách những kẻ tuẫn nạn trong cuộc tấn công Phiêu Hương Sơn Trang, phong thê ấm tử, chết một cách vinh dự. Còn không các ngươi dẫu chết đi cũng không khỏi liên lụy đến thê tử, các ngươi hãy suy nghĩ kỷ đi!
Hai mươi mấy môn đồ lại cúi thấp đầu lặng thinh.
Mạnh Niệm Từ cười khảy nói ;
– Bổn tọa đã hết lời, các ngươi liệu mà tự xử!
Bỗng, một người đứng lên nói:
– Tổng hộ pháp không nuốt lời chứ?
Mạnh Niệm Từ nghiêm giọng:
– Bổn tọa xuất ngôn như phá thạch, lẽ nào lại thất tín với các ngươi?
Người ấy rơi nước mắt:
– Tiểu nhân vợ yếu con thơ, nếu đưọc Tổng hộ pháp rủ lòng thương, tiểu nhân dưới chín suối cũng yên lòng nhắm mắt.
Ðoạn hai tay nắm vào nhau, đánh mạnh vào ngực, những nghe “bình” một tiếng, miệng phún máu tươi, nhũn người ngã xuống đất, đã tự chấn vỡ tâm mạch mà chết.
Rồi thì, tiếng “bình, bình” vang lên liền hồi, hai mươi mấy người thảy đều tự chấn vỡ tâm mạch tuyệt mạng, thi thể ngổn ngang trên mặt đất, cảnh tượng thật thảm thương.
Mạnh Niệm Từ cắn chặt răng, đứng phắt dậy, vỗ hai cái vào vai Ninh trưởng lão vẫn đang không ngớt run rẩy, giải khai thủ pháp phân cân tỏa cốt.
Bởi thời gian quá lâu, Ninh trưởng lão tuy không còn đau đớn, nhưng đã yếu đuối đến mức không còn đứng lên được nữa, hai mắt đổ lửa chằm chặp nhìn Mạnh Niệm Từ, giọng đầy căm hận nói:
– Thủ đoạn thật là tàn ác!
Mạnh Niệm Từ chau mặt mày, giọng khản đặc nói:
– Chẳng còn cách nào hơn… Lão tiền bối… xin hãy lượng thứ cho!
Ninh trưởng lão sửng sốt, gắn gượng nói:
– Tôn giá… nói gì vậy?
Mạnh Niệm Từ thở dài:
– Tại hạ không thể giải thích được. Tóm lại, bí mật của tại hạ không thể để cho Thần Phong môn chủ hay biết. Tuy nhiên, tại hạ sẽ báo cáo với môn chủ là lão tiền bối đã trung dũng hy sinh trong lúc tấn công Phiêu Hương Sơn Trang.
Ninh trưởng lão thần trí dần hôn mê, thì ra thủ pháp phân cân tỏa cốt mà Mạnh Niệm Từ đã học được của Quỷ Tiên rất khác lạ, vì bức tử đồ chúng Thần Phong Môn, Mạnh Niệm Từ đã mất quá nhiều thời gian, nên khiến Ninh trưởng lão máu dồn tụ trong tim, khí cô đặc nơi Ðan Ðiền, sắp chết đến nơi, với giọng yếu ớt nói:
– Ðó là… tùy… ý tôn… giá…
Mạnh Niệm Từ nhìn đi nơi khác, giọng gượng gạo:
– Nếu lão tiền bối có tâm nguyện gì chưa hoàn thành, chỉ cần tại hạ đủ sức, nhất định sẽ tận lực thi hành!
Ninh trưởng lão trố mắt run giọng:
– Nếu tôn giá… quả có lòng thành… xin hãy… trông nom… đứa con gái… duy nhất… của lão… phu…
Mạnh Niệm Từ vội nói:
– Xin lão tiền bối yên tâm, nhất định tại hạ sẽ không để cho nàng bị kẻ khác hà hiếp, sẽ tìm cho nàng một người chồng tử tế, nàng cũng ở trong Thần Phong Môn chứ?
Ninh trưởng lão đã suy yếu đến mức không còn nói được nữa, gắng hết sức mới nói được:
– Không… ở…
Mạnh Niệm Từ chau mày:
– Nàng ấy tên là gì và ở đâu?
Ninh trưởng lão mắt đã sụp mí song vẫn gắng sức nói:
– Ninh… Tiểu… Phụng… ở…
Tiếng nói lão khẽ đến độ không sao nghe được và chưa dứt lời đầu đã nghẹo sang bên, hồn lìa khỏi xác.
Mạnh Niệm Từ thở hắt ra một hơi dài, quét mắt nhìn tử thi nằm ngổn ngang dưới đất, thầm kêu lên:
– Trời hỡi! Mình đã làm gì thế này, mình là kẽ tàn nhẫn đến vậy ư?
Song sự thật đã xảy ra, không sao thay đổi được. Sau cùng, chàng cố gắng ổn định tâm thần, bẻ lấy vài nhánh cây bắt đầu đào huyệt.
Bởi một là người chết nhập thổ vi an, để họ chết phơi xác thế này thì thật quá tàn nhẫn. Hai là những tử thi này tuyệt đối không thể để cho người của Thần Phong Môn phát giác, kẻo chàng khó thể trả lời với môn chủ.
Bỗng nhiên, chàng phát giác có một người đang giúp chàng đào huyệt. Ðịnh thần nhìn, thì ra là thiếu niên nho sinh kia cũng đang cầm một nhánh cây lẳng lặng đào huyệt.
Mạnh Niệm Từ mày kiếm chau chặt, lạnh lùng nói:
– Tôn giá có thể đi được rồi. Mong là tôn giá hãy quên đi sự việc hôm nay, đừng tiết lộ với bất kỳ ai!
Thiếu niên nho sinh thở dài:
– Tại hạ rất… lấy làm áy náy, bởi những người này thảy đều chết vì tại hạ.
Mạnh Niệm Từ cười chua chát:
– Cũng chẳng dính dáng gì đến tôn giá, đó chẳng qua là do tôn giá mà ra thôi, tại hạ không trách tôn giá đâu!
Thiếu niên nho sinh vẻ cảm kích:
– Tướng công quả là xử lý phân minh!
Mạnh Niệm Từ lại cười chua chát, không muốn nói gì thêm nữa. Chàng chảng chút thiện cảm với thiếu niên này, hơn nữa lại còn hết sức căm ghét, đành rằng y chỉ là kẻ bị Ninh trưởng lão hà hiếp, nhưng nếu không phải do bởi y thì chàng đâu một lúc giết chết hơn ba mươi mạng người, gây nên đại họa thế này.
Thiếu niên nho sinh cũng chẳng nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đào. Chẳng mấy chốc hai người đã đào được bốn cái hố to, chia ra kéo hơn ba mươi tử thi xuống chôn lấp.
Bởi tinh thần bị đả kích quá sâu nặng, nên khi xong việc, Mạnh Niệm Từ đã mệt lừ, đứng dựa vào gốc cây thở hổn hển.
Thiếu niên nho sinh khẽ lắc đầu hỏi:
– Tướng công cao tánh đại danh?
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày, vẻ bực mình khoác tay:
– Tại hạ không muốn nói gì thêm nữa, tạm biệt!
Ðoạn kéo lê những bước chân trĩu nặng quay người bỏ đi.
– Tướng công khoan đi đã!
Mạnh Niệm Từ chững bước, nhưng không ngoảnh lại nói:
– Tôn giá còn nói gì nữa?
– Tại hạ lo cho tướng công quá, rồi đây tướng công định làm sao?
Mạnh Niệm Từ giọng ơ hờ:
– Hảo ý xin tâm lĩnh, tại hạ sẽ tự biết thu xếp!
– Tướng công đã không dưng vô cớ hạ sát nhiều người của Thần Phong Môn thế này Thần Phong môn chủ chịu để yên cho tướng công ư?
Mạnh Niệm Từ vẫn ơ hờ:
– Thần Phong môn chủ không bao giờ biết được!
Thì ra chàng sớm đã có quyết định, tuy chàng không phải là người hay nói dối, nhưng phen này bắt buộc phải nói dối mới được. Chàng có thể trở về Kiếm Các triệu tập môn nhân, bảo với họ là Ninh trưởng lão đã xuất lĩnh ba mươi môn nhân xâm nhập Phiêu Hương Sơn Trang trước, tùy cơ hành sự.
Sau khi huyết tẩy Phiêu Hương Sơn Trang, chàng sẽ có thể danh chính ngôn thuận bảo người Ninh trưởng lão đều đã hy sinh, sự thật sẽ không bao giờ bị khám phá.
Ðồng thời, chỉ cần hủy diệt được Phiêu Hương Sơn Trang, Thần Phong môn chủ sẽ không bao giờ truy tra cặn kẽ về sự tuẫn nạn của nhóm người Ninh trưởng lão. Nào ngờ thiếu niên nho sinh bỗng nói:
– E rằng Thần Phong môn chủ nhất định sẽ hay biết!
Mạnh Niệm Từ giật mình, quay phắt lại quát hỏi:
– Tôn giá nói vậy là sao?
Thiếu niên nho sinh thở dài:
– Kẻ đã đào thoát lẽ nào lại không báo cáo với môn chủ?
Mạnh Niệm Từ giật bắn người:
– Sao? Kẻ nào đã đào thoát?
Thiếu niên nho sinh chau mày:
– Trong số họ rõ ràng đã có một người đào tẩu, chính mắt tại hạ đã trông thấy!
Mạnh Niệm Từ không sao chẳng tin được, bởi trong suốt thời gian xảy ra sự cố, chàng luôn có cảm giác hơi ngây ngẩn, thật khó mà khẳng định được đã có kẻ đào thoát hay không?
Chàng bèn hối hả hỏi:
– Hắn đã đào tẩu về hướng nào?
Cất chân toan phóng đuổi theo.
Thiếu niên nho sinh lắc đầu:
– Lúc này ít ra hắn đã chạy xa hơn ba mươi dặm, không còn đuổi kịp đâu!
Mạnh Niệm Từ chợt cảm thấy hai chân tê dại, mặt mày choáng váng, người loạng choạng chực ngã.
Thiếu niên nho sinh vội phóng bước tới, đưa tay ra đỡ và nói:
– Tướng công làm sao thế này?
Song ngay khi đưa tay ra, năm ngón tay khẽ búng ra một làn hơi trắng rất nhạt, phủ trùm lên mặt Mạnh Niệm Từ.
Liền thì Mạnh Niệm Từ nghiêng người ngã lăn ra đất.
Thiếu niên nho sinh nhếch môi cười bí ẩn, đưa tay vuốt lên mặt Mạnh Niệm Từ. Liền tức mặt nạ rơi ra, những thấy chàng mày kiếm chau chặt, hai mắt nhắm nghiền, trán dầy cằm vuông, quả là một thiếu niên anh tuấn.
Thiếu niên nho sinh ánh mắt rực lên vẻ kỳ lạ, trân trối nhìn vào mặt Mạnh Niệm Từ, rất lâu không hề chớp mắt.
Ðến khi chàng ta chầm chậm ngẩng lên, chỉ thấy hai má đã đỏ bừng. Sau đó y lẹ làng đeo mặt nạ trở lại cho Mạnh Niệm Từ, đoạn chầm chậm xoa bóp cho chàng.
Lát sau, Mạnh Niệm Từ tử từ hồi tỉnh, mở bừng mắt đúng phắt dậy.
Thiếu niên nho sinh liền cất giọng dịu dàng nói:
– Tướng công đã khỏe chưa?
Mạnh Niệm Từ gật đầu:
– Ða tạ sự chăm sóc của tôn giá, tạm biệt!
Ðoạn lại toan bỏ đi. Thiếu niên nho sinh lại nói:
– Tướng công còn định quay về Thần Phong Môn ư?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
– Không, Thần Phong Môn ắt sẽ xem tại hạ như tử địch, không thể gặp lại họ nữa!
– Vậy chứ tướng công định đi đâu?
– Cõi đời bao la, lo gì không có chốn an thân. Vả lại, tại hạ còn rất nhiều việc cần làm!
– Tướng công giờ có thể cho biết danh tánh thật rồi chứ?
Mạnh Niệm Từ thoáng ngẩn người, đoạn cười chua chát:
– Cho tôn giá biết cũng không hề gì! Tại hạ là Mạnh Niệm Từ, Thần Phong môn chủ Mạnh Bác Cửu vốn là thúc phụ của tại hạ.
Thiếu niên nho sinh sửng sốt:
– Ồ… Tướng công chính là Mạnh Niệm Từ, người bị Thiết Kỵ môn chủ hạ lệnh thiên hạ võ lâm truy nã ư?
Mạnh Niệm Từ gượng cười:
– Không sai… Tôn giá không phải người trong giới võ lâm chứ?
thiếu niên nho sinh xua tay lia lịa:
– Hàn xá bao đời làm ruộng sinh sống, đâu có bước chân vào chốn giang hồ võ lâm…
Thoáng dừng, lại nói tiếp:
– Hiện nay tướng công không nên đi một mình…
– Hừ, vì sao?
Thiếu niên nho sinh chầm chập nhìn vào Mạnh Niệm Từ:
– Chả lẽ tướng công không hề hay biết ư?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
– Hay biết gì?
– Khi nãy vị trưởng lão gì đó đã lén ném một nắm độc dược vào tướng công…
Mạnh Niệm Từ cả kinh:
– Sao? Thật vậy ư?
– Quả thật tại hạ đã trông thấy lão ta ném vào tướng công một nắm gì trăng trắng, có thể không phải độc dược, tướng công không thấy ra được sao?
Mạnh Niệm Từ nghe nói lập tức nhắm mắt lại, vận tức hành công.
Chàng cả kinh thất sắc, cảm thấy nơi huyệt Tam Tiêu đau nhói như bị vật nhọn đâm trúng, suýt nữa đã ngất xỉu.
Chàng trán đẫm mồ hôi, mặt mày choáng váng, cắn răng kêu lên:
– Nguy rồi! Thế… là… hết…
Người lảo đảo, rồi thì ngã lăn ra đất.
Thiếu niên nho sinh lại vội đến đỡ lấy chàng, khẽ nói:
– Mạnh tướng công, xem ra đành phải đưa về tệ xá nghỉ ngơi vài hôm thôi…
Mạnh Niệm Từ nửa nghe nửa không, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hoàn toàn không biết gì nữa.