Mạnh Niệm Từ khẽ cựa mình, mí mắt động đậy.
Trường Hận Phong chủ vỗ lên vai chàng hai cái quát:
– Hãy tỉnh lại đi!
Mạnh Niệm Từ vươn vai đứng lên, mở bừng mắt ngơ ngác nhìn quanh, đoạn dừng lại trên mặt Trường Hận Phong chủ, vòng tay thi lễ nói:
– Lão tiền bối cao tánh đại danh? Nơi đây… là đâu? Vì sao vãn bối lại có mặt tại nơi này? Còn Chương cô nương đâu?
Trường Hận Phong chủ trệ mặt:
– Hôn mê lâu vậy mà mới tỉnh lại đã nhớ rõ ràng thế này, nếu không xử dụng Thất Ức Tán thì làm sao khống chế được ngươi…
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
– Lão tiền bối nói gì vậy?
Trường Hận Phong chủ cười:
– Lão phu nói là vị cô nương mà ngươi vừa hỏi… họ gì vậy?
– Họ Chương…
Mạnh Niệm Từ lại dáo dác nhìn quanh, nói tiếp:
– Ðây có phải Phiêu Hương Sơn Trang không?
Thì ra kể từ khi bị Chương Ðài Phụng điểm huyệt tại thạch thất trong Phiêu Hương Sơn Trang, chàng đã mê man suốt cho đến giờ, mọi sư xảy ra đã qua hoàn toàn không hay biết.
Trường Hận Phong chủ cười ha hả:
– Phiêu Hương Sơn Trang ư?
Quay sang Ðinh Huê Dương đứng bên kia hồ nói:
– Biết Phiêu Hương Sơn Trang là nơi nào không?
Ðinh Huê Dương ngẫm nghĩ chốc lát rồi đáp:
– Phiêu Hương Sơn Trang ở phía bắc Kiếm Các là một phân đà bí mật của Thiết Kỵ Môn!
Trường Hận Phong chủ hậm hực:
– Thiết Kỵ Môn? Một nam một nữ đã trốn thoát kia hẳn là người của Thiết Kỵ Môn!
Ðinh Huê Dương lúng búng:
– Xét theo tình lý thì dúng như vậy!
Mạnh Niệm Từ thoáng biến sắc mặt, lập tức ngưng thần vận tụ công lực, trầm giọng hỏi:
– Ðây thật ra là nơi nào? Gì mà đã trốn thoát một nam một nữ…
Trường Hận Phong chủ vội cười nói:
– Hãy tạm gác qua vấn đề ấy đi, Chương cô nương đã chết rồi!
Mạnh Niệm Từ vội hỏi:
– Ðã chết rồi ư? Nàng đã chết như thế nào? Thi thể giờ ở dâu?
Trường Hận Phong chủ cười nhạt:
– Ở ngay sau lưng mà ngươi không thấy sao?
Mạnh Niệm Từ bật lên một tiếng kinh ngạc, lập tức ngoảnh nhìn ra sau. Song ngay khi ấy, Trường Hận Phong chủ lẹ làng vung chỉ điểm vào năm nơi yếu huyệt của chàng, thế là Mạnh Niệm Từ lại ngã xuống đất bất tĩnh nhân sự.
Trường Hận Phong chủ nhanh chóng từ trong lòng lấy ra một chiếc lọ nhỏ bằng bích ngọc, lắc lắc phần tím bên trong, cười đắc ý lẩm bẩm:
– Chỉ cần uống vào số Thất Ức Tán này, xem ngươi còn lải nhải lôi thôi được nữa hay không!
Ðoạn liền đưa tay mở nắp lọ. Ðột nhiên một giọng trong trẻo vang lên:
– Hãy khoan!
Trường Hận Phong chủ và Ðinh Huê Dương giật nẩy mình như sấm nổ ngang tai, sững sờ thừ ra tại chỗ.
Thì ra Chương Ðài Phụng và Từ Viễn đã đến bên hồ chẳng rõ từ lúc nào.
Trường Hận Phong chủ tức giận quát:
– Nha đầu, ngươi là ai?
Chương Ðài Phụng cười hề hêà:
– Bổn cô nương là Chương Ðài Phụng, chính là Chương cô nương mà vị công tử kia vừa đề cập đến!
Quay lại đưa tay chỉ Từ Viễn, nói tiếp:
– Người này nguyên là Tổng Tuần đường chủ thuộc nội tam đường Thần Phong Môn, nhưng bây giờ là nô tài của bổn cô nương!
Trường Hận Phong chủ kinh ngạc:
– Ồ.. một nam một nữ đã trốn thoát ngoài cửa cốc chính là các ngươi chứ gì?
Chương Ðài Phụng cười ung dung:
– Nếu bảo là “trốn” thì xem thường bổn cô nương quá!
Trường Hận Phong chủ tức giận:
– Vậy chứ ngươi giải thích thế nào?
Chương Ðài Phụng cười:
– Không cần giải thích, chỉ căn cứ vào sự thật!
Kể từ khi Chương Ðài Phụng và Từ Viễn hiện thân, ánh mắt rừng rực của Trường Hận Phong chủ cứ chốt chặt vào mặt Chương Ðài Phụng, trên mặt lộ vẻ rất kỳ lạ. Cái vẻ ấy tưởng chừng như con dao nhọn muốn xuyên thủng Chương Ðài Phụng, và cũng như muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
Chương Ðài Phụng sớm đã nhận thấy thần sắc của đối phương bèn cười chế nhạo:
– Lão điên đầu rồi phải không?
Trường Hận Phong chủ như chợt tỉnh cơn mơ, giận dữ quát:
– Ngươi dám sĩ nhục lão phu, thật là to gan… Hãy cho biết bằng cách nào mà ngươi vào được đây?
Chương Ðài Phụng thản nhiên cười:
– Có gì mà lạ, bổn cô nương có đôi chân, chính nó đã đưa bổn cô nương vào đây!
Trường Hận Phong chủ ngớ người:
– Lão phu biết ngươi vào đây bằng đôi chân rồi, nhưng xung quanh đây đều nằm trong trận thế của lão phu, chả lẽ ngươi cũng hiểu biết về trận thế ấy sao?
Chương Ðài Phụng bỗng buông tiếng cười ngặt nghẽo, hồi lâu vẫn chưa ngưng.
Trường Hận Phong chủ điên tiết quát:
– Ngươi cười gì thế hả?
Chương Ðài Phụng cố nén cười:
– Trận thế tầm thường này ngay cả trẻ con lên ba cũng chẳng thể gạt được, vậy mà ngăn cản được bổn cô nương sao?
Trường Hận Phong chủ tức tối nghiến răng:
– Nha đầu, ngươi có biết sơn quy của lão phu không?
Chương Ðài Phụng thản nhiên cười:
– Ðang muốn thỉnh giáo đây!
Trường Hận Phong chủ hừ một tiếng thật mạnh:
– Phàm kẻ xâm nhập bổn cốc, chỉ giết không tha… Riêng đối với nữ nhân thì càng nghiêm khắc hơn!
Chương Ðài Phụng vẫn bình thản:
– Hãy nói rõ nghe xem!
Trường Hận Phong chủ cau mày:
– Ðã thấy những con vượn tiên kia rồi chứ? Khi nào bắt được nữ nhân, lão phu giao cho chúng tha hồ tận hưởng cho đến chết, sau đó ném xuống hồ nước cho tan xương nát thịt.
Chương Ðài Phụng đỏ mặt:
– Ðó là hành vi của dã thú, nhưng lão không bao giờ thực hiện được đâu!
Trường Hận Phong chủ cười khảy:
– Nha đầu, điều lão phu vừa nói chính là số mệnh của ngươi, lão phu sẽ thực hành ngay đây!
Chương Ðài Phụng nhướng mày:
– Lão không thực hiện được đâu!
Trường Hận Phong chủ giận dữ:
– Tại sao lão phu không thực hiện được?
Hai tay vung mạnh, tựa hồ sẵn sàng ra lệnh cho mười sáu con vượn to đang lăm le chờ đợi. Song Trường Hận Phong chủ lại uể oải buông hai tay xuống. Chương Ðài Phụng cười:
– Lời nói của bổn cô nương thế nào?
Trường Hận Phong chủ thẩn thờ lẩm bẩm:
– Sao lão phu cảm thấy ngươi mặt quen quen .
Chương Ðài Phụng bật cười:
– Rõ là nực cười, không thể nào có chuyện ấy được, bộ mặt ngựa của lão, bổn cô nương chưa gặp bao giờ… Thế nhưng, bổn cô nương lại biết rõ nguyên nhân.
Trường Hận Phong chủ thích thú:
– Ngươi thử nói nghe xem!
Chương Ðài Phụng bỗng hỏi:
– Lão đã ở dưới chân Lý Phụ Phong này bao lâu rồi?
Trường Hận Phong chủ tức giận:
– Trường Hận Phong chứ không phải Lý Phụ Phong!
Chương Ðài Phụng cười khảy:
– Cũng được, cứ xem như là Trường Hận Phong, lão đã ờ đây bao lâu rồi?
Trường Hận Phong chủ chau mày:
– Ðã hơn ba mươi năm!
– Trong hơn ba mươi năm qua lão chưa từng bước chân ra khỏi đây ư?
– Lão phu đã thể vĩnh viễn không ra khỏi cốc, dĩ nhiên là chưa từng rời xa một bước rồi!
– Trong thời gian ấy cũng chưa từng có nữ nhân vào trong cốc sao?
– Chưa từng, nếu có thì lão phu đã thưởng cho lũ vượn tiên rồi!
Chương Ðài Phụng cười phá lên:
– Vậy là đúng rồi!
Trường Hận Phong chủ ngớ người:
– Gì mà đúng?
Chương Ðài Phụng giọng rề rà:
– Trên giang hồ đồn rằng, lão bởi thất tình, bị một người đàn bà xinh đẹp hất hủi, quá đau lòng nên mới lui ra khỏi chốn giang hồ, đến đây ẩn cư, lão không phủ nhận điều ấy chứ?
Trường Hận Phong chủ buông tiếng thở dài:
– Cũng có thể nói như vậy!
Chương Ðài Phụng nghiêm nghị nói tiếp:
– Bất kể hai người khi xưa đã yêu đương thế nào, nhưng qua việc lão đã đổi tên Lý Phụ Phong thành Trường Hận Phong, và thề suốt đời không rời xa, đủ hiểu tâm linh lão đã bị tổn thương sâu nặng. Người đàn bà kia quả có phần lỗi với lão, cho nên bổn cô nương cảm thấy lão rất đáng tội nghiệp.
Trường Hận Phong chủ lim dim mắt, buông tiếng thở dài não nuột nói:
– Người ấy đúng là có lỗi với lão phu… Ôi, đừng nhắc đến quá khứ nữa…
Mở choàng mắt, nói tiếp:
– Ngươi chưa nói ra nguyên nhân đã khiến lão phu cảm thấy ngươi quen mặt.
Chương Ðài Phụng cười:
– Nói đến ngay đây! Sau khi thất tình, lão đến đây ẩn cư ngay. Hơn ba mươi năm dài ép buộc bản thân thay đổi lý tưởng sống. Thế nhưng, hình bóng người đàn bà kia vẫn đeo đẳng trong cõi sâu tâm hồn, khiến lão đau khổ…
Khẽ buông tiếng thở dài, nói tiếp:
– Nhưng bởi thời gian quá lâu nên hình bóng kia đã phai mờ, trong ký ức lão chỉ còn là một hình ảnh đẹp…
Trường Hận Phong chủ bỗng reo to:
– Ðúng rồi, ngươi nói không sai…
Nhìn thẳng vào mặt Chương Ðài Phụng, nói tiếp:
– Ngươi quả là xinh đẹp, giống hệt như hình bóng trong ký ức lão phu. Thế nhưng, lão phu vô vàn căm hận hình bóng ấy, nếu y thị ở trước mặt, lão phu tức kkhắc giết chết ngay!
Chương Ðài Phụng cười:
– Ðó là lão tự lừa dối mình thôi! Sự thật thì chẳnh những lão không giết mà còn khóc lóc thảm thiết, mong bà ta trở về vòng tay… Bởi có yêu mới hận, nếu lão không yêu người ấy thì sẽ không bao giờ hận, đúng chăng?
Trường Hận Phong chủ bỗng gằn giọng:
– Bất luận đúng hay không, lão phu cũng chẳng buông tha cho ngươi được!
Chương Ðài Phụng thản nhiên cười:
– Bổn cô nương cũng biết vậy, nhưng không hề bận tâm!
Ðoạncất bước toan đi xuống hồ. Trường Hận Phong chủ quát:
– Ðứng lại!
Chương Ðài Phụng bật cười:
– Sao vậy?
– Nước hồ sẽ làm cho ngươi xương tan thịt nát, vậy thì nhẹ nhàng cho ngươi quá và cũng làm hỏng mất sơn quy do lão phu đã đặt ra!
Chương Ðài Phụng mĩm cười:
– E chẳng phải vậy đâu!
Ðoạn liền bước chân xuống hồ, những thấy nàng vững vàng đi trên mặt nước, không hề gợn sóng, đủng đỉnh đi qua bình đài.
Trường Hận Phong chủ khẽ buông tiếng thở dài, không ra tay ngăn cản.
Chương Ðài Phụng cười nhẹ:
– Xin thứ cho đã vạch trần bí mật của lão, có lẽ bọn thuộc hạ và lũ vượn của lão đều không dám liều lĩnh bước chân xuống hồ cho nên đã tôn sùng lão như thể thần tiên!
Trường Hận Phong chủ lom khom nhìn vào mặt Chương Ðài Phụng, cười nói:
– Lạ thật, sao ngươi biết hồ nước này có thể đi trên mặt?
Chương Ðài Phụng cười nhạt:
– Rất đơn giản, trong hồ có địa cực ôn ngọc, khiến mặt nước có sức nổi cao hơn, chỉ cần có chút nội lực là đi qua được dễ dàng như đất bằng, đúng vậy chăng?
Trường Hận Phong chủ cười:
– Ðúng, nhưng nước hồ cũng có thể khiến ngươi tan xương nát thịt nữa, ngươi biết chăng?
– Khi nãy bổn cô nương đã chứng kiến việc lão liên tiếp giết chết ba mươi mốt người rồi, nhưng đó chẳng qua là do bị lão ném xuống, sức rơi quá mạnh nên mới như vậy, chứ như đề khí đi thì bình an vô sự.
Trường Hận Phong chủ gật gù:
– Không sai, ngươi nói rất có lý… Mục đích của ngươi là gì? Cũng nhắm vào địa cực ôn ngọc phải không?
Chương Ðài Phụng lắc đầu cười:
– Bất kỳ báu vật gì cũng chẳng thể khiến cho bổn cô nương động lòng. Mục đích của bổn cô nương là chỉ muốn nhờ lão chữa thương cho Mạnh công tử kia thôi…
Mắt đảo tròn, cười nói tiếp:
– Giờ thì lão đã chữa khỏi rồi, bọn này xin cáo từ!
Dứt lời liền định đi đến giải huyệt cho Mạnh Niệm Từ.
Trường Hận Phong chủ tức giận quát:
– Láo, ngươi nghĩ dễ dàng quá, đơn giản quá!
Chương Ðài Phụng nhướng mày:
– Vậy chứ phải đền trả bằng gì?
Trường Hận Phong chủ cười khanh khách:
– Ðền trả ư? Tên tiểu tử này được lão phu chữa trị bằng cách hấp thụ ba phần tinh hoa của địa cực ôn ngọc và uống vào chín hoàn Bách Hoàn Ðơn do lão phu phải tốn mấy mươi năm tâm huyết mới luyện thành. Sự đền trả phải suốt đời trọn kiếp đi theo lão phu, nghe lão phu sai bảo, còn về ngươi…
Ánh mắt sắc lạnh nhìn hốt vào mặt Chương Ðài Phụng, nói tiếp:
– Lão phu có hai con đường để ngươi chọn lựa, một là lão phu muốn hình bóng trong tâm trí kia về bên lão phu, có lẽ lão phu sẽ có thể tái xuất Trường Hận Phong, thứ hai là ngươi phải chết!
Chương 32
TRĂM MƯU NGÀN KẾ
Chương Đài Phụng thản nhiên mỉm miệng cười.
Trường Hận Phong Chủ gằn giọng:
– Hừ, nói mau, ngươi chọn con đường nào?
Chương Đài Phụng ung dung cười:
– Bổn cô nương đã biết trước lão sẽ nói như vậy, nhưng trước khi trả lời, có thể đưa ra một điều kiện chăng?
Trường Hận Phong Chủ thoáng trầm ngâm:
– Ngươi nói đi!
– Bất luận bổn cô nương chọn con đường nào thì lão cũng không được cho Mạnh công tử uống Thất Ức Tán!
– Không được!
Chương Đài Phụng chẳng màng đến lão, nói tiếp:
– Và trước hết lão phải giải huyệt cho chàng!
Trường Hận Phong Chủ bực tức:
– Đó lại là mơ tưởng… Bởi ngươi xinh đẹp thông minh nên lão phu mới nhân nhường thế này, nhưng ngươi cũng đừng được một thước mà lấn lướt một trượng.
Chương Đài Phụng lắc đầu:
– Không đâu…
Ánh mắt dịu dàng nhìn Trường Hận Phong Chủ, chậm rãi nói tiếp:
– Thử nghĩ lão ẩn cư tại nơi hoang vắng này suốt hơn ba mươi năm dài, đó là điều đau khổ đến dường nào. Huống hồ trong bao năm qua hình bóng kia không hề buông tha lão, khiến lão phải sống khắc khoải trong niềm đau hận khôn cùng. Nay lão đã có hy vọng khiến cho bóng hình kia sống lại, nếu niềm ước mong ấy trở thành hiện thực, lão có thể rời khỏi sơn cốc này, sống hạnh phúc trong cõi đời, như vậy chả lẽ sự đền trả không đủ sao! Không xứng đáng sao?
Trường Hận Phong Chủ ngây ngẩn nhìn nàng, lẩm bẩm như trong mơ nói:
– Nói nghe hay lắm, có lẽ ngươi không chọn con đường chết rồi!
Chương Đài Phụng lạnh lùng:
– Cũng không hẳn, bổn cô nương chỉ nói chắc chắn sẽ chọn một trong hai con đường, vậy có nghĩa là lão có nửa phần hy vọng thực hiện được ước muốn…. Lão đừng quên, đây là điều kiện giữa chúng ta, lão phải giải huyệt cho Mạnh công tử trước rồi bổn cô nương mới có thể cho biết câu trả lời.
Trường Hận Phong chủ vểnh râu:
– Không đươc… hắn… hắn…
Chương Đài Phụng khúc khích cười:
– Khỏi hắn nữa, bổn cô nương biết lão muốn nói gì rồi. Mạnh công tử đã có công lực trên hai giáp tý, võ nghệ cao cường, sau khi giải huyệt không thể nào kềm chế được nữa, phải không nào?
Trường Hận Phong chủ đỏ mặt hét:
– Láo, lão phu lại sợ hắn hay sao?
– Nếu không sợ, sao không giải huyệt?
Trường Hận Phong Chủ giậm chân:
– Thôi được, để lão phu giải huyệt cho hắn!
Đoạn liền vung chỉ điểm giải huyệt đạo cho Mạnh Niệm Từ.
Mạnh Niệm Từ được giải huyệt, liền vận công điều tức, đứng lên quát:
– Lão thất phu, tại sao lại phong bế huyệt đạo của Mạnh mỗ?
Vung tay xuất chưởng toan lao tới tấn công. Chương Đài Phụng vội hét to:
– Mạnh công tử, chớ nóng nảy!
Mạnh Niệm Từ sững người, bấy giờ mới trông thấy Chương Đài Phụng, vội chững lại nói:
– Chương cô nương… Vậy là sao? Đây là đâu? Tại sao…
Chương Đài Phụng nhoẻn miệng cười ngắt lời:
– Hãy thử xem thương thế của công tử đã hoàn toàn bình phục và công lực còn nguyên vẹn hay không?
Mạnh Niệm Từ vội nói:
– Tại hạ đã vận công thử, đã hoàn toàn bình phục rồi!
Chương Đài Phụng gật đầu cười:
– Vậy thì tốt…
Đưa tay chỉ Trường Hận Phong chủ nói:
– Đây là Trường Hận Phong chủ Quản Lộ Dao lão tiền bối, ân nhân cứu mạng của công tử, phải mất biết bao tâm lực và dược vật quý báu mới cứu được công tử từ Quỷ Môn Quan về đây…
Mạnh Niệm Từ vội bước về Trường Hận Phong chủ vòng tay xá dài nói:
– Đa tạ Quân lão tiền bối đã cứu mạng, vừa rồi vì tại hạ không rõ cớ sự nên mới hiểu lầm, xin lão tiền bối chớ trách!
Trường Hận Phong chủ buông tiếng hừ khẽ:
– Hà tất khách sáo!
Chương Đài Phụng khúc khích cười nói tiếp:
– Tiểu muội chưa nói hết lời mà! Ông ấy tuy có ơn cứu mạng công tử, nhưng đồng thời cũng là kẻ địch mạnh nhất của công tử…
Trường Hận Phong chủ tức giận:
– Nguơi nói vậy nghĩa là sao?
Mạnh Niệm Từ cũng ngạc nhiên nói:
– Chương cô nương có thể nói rõ hơn chăng?
Chương Đài Phụng chậm rãi nói:
– Rất đơn giản, ông ta đã chẳng tiếc thuốc quý, nội lực và ba phần tinh hoa của địa cực ôn ngọc để cứu mạng công tử, đó không phải vì ông ta là một vị thần trứ danh, cũng chẳng phải có lòng nhân từ bác ái, mà là có mục đích rất khó thể thông cảm….
Trường Hận Phong chủ mặt mày tái ngắt, chẳng nói một lời.
Mạnh Niệm Từ ngơ ngẩn:
– Cô nương thật ra muốn nói gì vậy?
Chương Đài Phụng cười:
– Ông ta định cho công tử uống vào loại thuốc làm mất hết trí nhớ, trở thành nô bộc trung thành, cả đời làm tay sai cho ông ta.
Mạnh Niệm Từ thoáng tái mặt, lặng thinh trầm ngâm.
Chương Đài Phụng nói tiếp:
– Do đó, thẳng thắng mà nói, ơn cứu mạng của ông ta đã bị lòng mong muốn xấu ác ấy xua tan, kể như ân oán tương đồng!
Trường Hận Phong chủ tức giận:
– Nha đầu, vì chờ sự chọn lựa của ngươi, lão phu đã nhẫn nhịn đủ lắm rồi! Nếu ngươi còn…
Chương Đài Phụng cười ngắt lời:
– Vậy cũng đâu hề gì? Chả lẽ lão còn sợ ta thoát khỏi lưới rập của lão hay sao? Trước khi uống thuốc tỉnh táo một lúc cũng đâu có sao?
Mạnh Niệm Từ mặt hiện sát cơ, nhìn Chương Đài Phụng nói:
– Tại hạ mới hồi tỉnh, nhất thời chưa hiểu rõ được tự sự, chẳng hay cô nương…
Chương Đài Phụng tiếp lời:
– Nếu Trường Hận Phong chủ không ngăn cản, tiểu muội có thể sơ lược cho công tử biết. Đây là một sơn động trong Tiên Viên Cốc, nằm tại Trường Hận Phong trên Cửu Đỉnh Sơn. Đại sảnh này đã được xây dựng dựa theo sự biến hoá của bát quái cửu cung, vị Trường Hận Phong chủ này võ công siêu phàm, và trong cốc còn có lũ vượn nhiều vô số kể, chúng sức mạnh ghê gớm…
Trường Hận Phong chủ bỗng cười to:
– Ngươi biết vậy tốt lắm!
Mạnh Niệm Từ ra chiều phân vân:
– Dù là đầm rồng hang hổ thì tại hạ cũng chẳng sợ, nhưng cô nương…
Chương Đài Phụng cười tiếp lời:
– Nếu công tử tin tiểu muội, thì hãy nghe lời tiểu muội có được không?
Trong khi nói mắt nàng đảo quanh liền mấy lượt.
Mạnh Niệm Từ hiểu ý, bèn cười nói:
– Hẳn là cô nương đã vượt ngàn đặm xa xôi, trải qua biết bao hiểm nguy đưa tại hạ đến đây nhờ cứu chữa, tại hạ được may mắn sống sót là nhờ cô nương ban cho, lẽ đương nhiên tại hạ phải nghe lời cô nương rồi!
Chương Đài Phụng vui sướng:
– Vậy thì tốt lắm!
Trường Hận Phong chủ bực mình nói:
– Giờ trả lời lão phu được rồi chứ?
Chương Đài Phụng cười mỉa mai:
– Thật ra thì lão đã biết trước câu trả lời rồi, đúng chăng?
Trường Hận Phong chủ mặt bỗng rạng rỡ, lim dim mắt nói:
– Con người ai chẳng ham sống sợ chết, dĩ nhiên là ngươi chọn con đường sống rồi!
Chương Đài Phụng lắc đầu cười:
– Không phải, bổn cô nương chọn con đường chết!
Trường Hận Phong chủ nhảy dựng lên:
– Chọn con đường chết? Nha đầu ngươi rõ là điêu ngoa, nếu lão phu mà biết trước như vậy thì đã bổ chết ngươi rồi!
Chương Đài Phụng thản nhiên cười:
– Tuy bổn cô nương chọn con đường chết, nhưng có cách để sống còn trong cái chết…. Lão hãy cho biết sẽ đối phó với bổn cô nương như thế nào?
Trường Hận Phong chủ mặt tái ngắt:
– Lão phu sẽ cho mười sáu con vượn tiên cùng lúc dày vò ngươi cho đến khi chết mới thôi.
– Nếu lũ vượn của lão không làm gì được bổn cô nương thì sao?
Trường Hận Phong chủ hét to:
– Tuyệt đối không thể vậy được!
– Vạn nhất có thể thì sao?
– Nếu đúng vậy thì lão phu sẽ tức khắc để cho các ngươi rời khỏi đây!
Chương Đài Phụng nghiêm giọng:
– Chính miệng lão đã nói, đừng phản hồi đó!
– Hừ, lão phu là hạng người nào mà đi nuốt lời với ngươi!
Mạnh Niệm Từ thấy mười sáu con vượn to lớn và khỏe mạnh chẳng khác nào hung thần ác sát, hoảng kinh nói:
– Không được, Chương cô nương đừng….
Chương Đài Phụng xua tay ngắt lời:
– Công tử đã quên lời hứa rồi ư? Hãy nghe lời tiểu muội, toàn thân giới bị, sẵn sàng ứng biến.
Mạnh Niệm Từ lòng đầy thắc mắc nhưng đành phải im miệng, chỉ nghe Chương Đài Phụng buông tiếng quát lanh lảnh, người vọt thẳng lên không, phi thân đến bên kia hồ nước.