Ðỗ Ngũ Hành chau chặt mày:
– Người của Thiết Kỵ Môn lẽ nào lại có hành động hèn nhát đến vậy. Vả lại, địa cực ôn ngọc này mà bị kẻ khác lấy đi thì lão ô biết trả lời thế nào với môn chủ?
Chương Ðài Phụng cười khảy:
– Không bao giờ có kẻ khác lấy được… Nếu Ðỗ Tổng hộ pháp không chịu hợp tác, chúng ta đành đi trước một bước thôi!
Ðoạn ra hiệu cho Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn, liền dợm bước đi.
Ðỗ Ngũ Hành vội lách mình cản lại nói:
– Cô nương khoan đi đã, dù cô nương không muốn trợ giúp thì cũng xin tạm chờ chốc lát…
Chương Ðài Phụng thở dài:
– Cũng được, có lẽ Ðỗ Tổng hộ pháp chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!
Ðoạn quay người, khoanh tay đứng yên không nói gì nữa.
Ðỗ Ngũ Hành chấp tay xá dài, quay sang lão nhân cầm kiếm đang đứng bên hồ nước cười nói:
– Sử đường chủ đã vượt vạn dặm xa xôi dẫn thuộc hạ đến đây chi vậy?
Kim Long đường chủ Sử Vô Ngân vênh mặt:
– Ðỗ Tổng hộ pháp hỏi thật thừa thãi…
Ðỗ Ngũ Hành cười nham hiểm:
– Vậy là Sử đường chủ cũng đến đây định lấy địa cực ôn ngọc chứ gì?
Sử Vô Ngân cao giọng:
– Sử mỗ phụng mệnh tệ môn chủ, mục đích chính là vậy!
Ðỗ Ngũ Hành sầm mặt:
– Thiết Kỵ Môn là dòng chính thống của Võ Hoàng, tệ thượng đứng đầu Võ Lâm Tứ Thánh, tệ môn chủ đã ban nghiêm lệnh lão ô đến đây lấy ngọc, lẽ ra các hạ phải hiệp trợ mới đúng!
Sử Vô Ngân cười cười:
– Ðỗ Tổng hộ pháp nói tuy hữu lý, nhưng khi Sử mỗ trở về bổn môn thì sẽ phải trả lời thế nào với tệ môn chủ đây?
Ðỗ Ngũ Hành buông tiếng cười khảy, từ trong tay áo lấy ra một lệnh tiễn ánh vàng lấp lánh, hai tay giơ cao khỏi đầu, gằn giọng quát:
– Ðây là Kim Tỳ Lệnh Tiễn của tệ môn chủ, cho dù quý môn chủ đích thân có mặt tại đây, khi thấy lệnh tiễn này còn phải cúi đầu tuân mạng, chả lẽ các hạ định kháng mệnh ư?
Sử Vô Ngân thoáng ngẩn người, liền tức buông tiếng cười to nói:
– Võ Lâm Tứ Thánh thật sự chia rẽ từ lâu. Kim Tỳ Lệnh Tiễn của tôn giá nên cất đi thì hơn!
Ðỗ Ngũ Hành chầm chậm cất lại lệnh tiễn, giọng âm thầm khôn tả nói:
– Các hạ khinh thị Kim Tỳ Lệnh Tiễn của Thiết Kỵ Môn, đó chẳng khác gì một tên nghịch đồ trong dòng Võ Hoàng.
Sử Vô Ngân cười khảy:
– Tôn giá khỏi phải nói nghiêm trọng đến vậy, Sử mỗ chỉ biết phục tùng mệnh lệnh của tệ môn chủ thôi!
Ðỗ Ngũ Hành quát to:
– Lão phu đã nói rõ rồi, các hạ đã là nghịch đồ của dòng Võ Hoàng thì lão phu có quyền diệt trừ.
Sử Vô Ngân cũng chẳnh chịu kém, giận dữ quát:
– Sử mỗ cũng được lệnh tệ môn chủ, nếu có người nào cản trở Sử mỗ hành sự, bất luận thân phận thế nào, nhất luật xem như tử thù!
Ðỗ Ngũ Hành cười khằng khặc:
– Tốt lắm, xem ra lão phu đành phải diệt trừ nghịch đồ trước rồi mới lấy ngọc…
Ngay khi lão vừa định hạ lệnh động thủ, bỗng nghe tiếng người ồn ào, lại có thêm sáu bảy người nữa xông vào thạch sảnh.
Trong thạch sảnh lập tức nhốn nháo, thì ra họ là người của Phi Hổ Bảo hùng bá nửa vùng trời nam, cầm đầu chính là bảo chủ Nhất Kiếm Phiên Thiên Mạnh Xung Sơn.
Mạnh Xung Sơn có vẻ hết sức thảm não, thanh trường kiếm sáng loáng cầm chắc trên tay, trên chiếc áo dài có nhiều đường rách toát và vết máu chưa khô hẳn.
Sáu bảy tên thủ hạ lại còn thảm não hơn, người nào cũng máu me đầy mình, đủ biết họ sau cuộc chiến với phe Thiết Kỵ Môn tại Phục Long Cốc. Khi vào cốc lại phải trải qua một cuộc ác chiến với lũ vượn hung mãnh, do đó mới ra nông nỗi này.
Thủ hạ Thiết Kỵ Môn dưới sự ra hiệu của Ðỗ Ngũ Hành, lập tức lui nhanh sang bên.
Phi Hổ bảo chủ Mạnh Xung Sơn buông tiếng cười dài sắc lạnh, cao giọng nói:
– Các vị khá lắm, lại đến trước bổn bảo chủ một bước.
Ðỗ Ngũ Hành với Sử Vô Ngân đều lặng thinh.
Mạnh Xung Sơn ánh mắt sắc lạnh quét quanh một vòng, bỗng quát vang:
– Lui ra xa hồ nước!
Câu ấy nhằm vào người Vũ Uy Môn, Sử Vô Ngân tuy không lên tiếng, song lập tức dùng tay ra dấu, cùng thủ hạ lui ra.
Mạnh Xung Sơn dường như không ngờ họ lại lui ra dễ dàng như vậy, thoáng ngẩn người, song chẳng chút trù trừ đến đứng gần hồ nước quát:
– Ðơn Vu điện chủ… hãy xuống hồ lấy địa cực ôn ngọc, bổn bảo chủ đích thân lượt trận, xem ai dám chống đối.
Vung động trường kiếm trong tay, chỉ thấy ánh thép chớp ngời, đồng thời ánh mắt quét quanh một vòng thật nhanh.
Bọn thủ hạ Phi Hổ Bảo tuy dáng vẻ thảm não, song tinh thần sung mãn, bảy người lập tức đứng quanh hồ nước với vũ khí lăm lăm trong tay, sát khí đằng đằng, qua khí độ của họ, rõ ràng đều là cao thủ bậc nhất của Phi Hổ Bảo.
Huyền Ðiện điện chủ Ðơn Vu Hồ hướng về Mạnh Xung Sơn cung kính thi lễ:
– Thuộc hạ tuân mạng!
“Bỏm” một tiếng, đã phóng xuống hồ. Kết quả dĩ nhiên cũng giống nhau, sau một hồi tiếng xì xèo, thân xác Ðơn Vu Hồ hoàn toàn tan biến trong nước.
Mạnh Xung Sơn vốn đứng quay lưng về phía hồ nước, nghe tiếng động khá lạ, vội quay phắt lại nhìn, bất giác kinh hãi quát:
– Ðơn Vu điện chủ!
Ngoài tiếng nước động rất khẽ, không một tiếng trả lời. Tất cả mọi người hiện diện ánh mắt đều tập trung dưới hồ nước.
Ðột nhiên một giọng thâm trầm cười nói:
– Khỏi gọi nữa, quý thuộc hạ hóa kiếp lâu rồi!
Cánh của Mạnh Niệm Từ nghe rõ đó là tiếng nói của Trường Hận Phong chủ Quân Lộ Dao. Mạnh Xung Sơn thoáng kinh ngạc, trầm giọng quát:
– Ai?
Quân Lộ Dao cười vang:
– Ðã xâm nhập vùng cấm địa của lão phu mà không đoán ra lão phu là ai sao?
Mạnh Xung Sơn hét to:
– Vậy tôn giá chính là Quân Lộ Dao ư?
– Chính thị lão phu!
– Bổn bảo chủ đã đích thân dẫn bộ thuộc đến đây, sao không hiện diện tương kiến?
Quân Lộ Dao cười:
– Ðó chỉ trách bảo chủ dụng ý bất chính, định lấy trộm địa cực ôn ngọc của lão phu, cho nên lão phu cũng chẳng cẩn phải đối đãi với bảo chủ theo thân phận của một trong Võ Lâm Tứ Thánh!
Mạnh Xung Sơn tức giận quát:
– Bổn bảo chủ chẳng những lấy đi bảo ngọc mà còn phải phá tan nơi này…
Quân Lộ Dao cười phá lên:
– Xin cứ tự tiện…
Rồi thì tiếng nói im bặt.
Mạnh Xung Sơn đảo mắt nhìn quanh, bỗng quát to:
– Mọi người hãy tránh ra!
Thủ hạ Phi Hổ Bảo lập tức lui nhanh ra xa. Mạnh Xung Sơn tra kiếm vào bao, liền thì vung tay một chưởng phóng xuống hồ. “Ầm” một tiếng, nước văng tung tòe, một cột nước bắn vào bên kia bờ. Mạnh Xung Sơn hai tay vung động, thoáng chốc nước hồ đã vơi đi nửa phần. Y hết sức đắc ý, hai tay càng vung động nhanh hơn, tiếng nước ì ầm đinh tai nhức óc.
Song ngay khi hồ nước sắp cạn, bỗng một chuỗi cười to lại vang lên, Quân Lộ Dao nói:
– Mạnh bảo chủ, lão phu cảnh cáo các hạ hãy dừng tay ngay và tức tốc lui ra xa!
Mạnh Xung Sơn hai tay càng vung nhanh hơn, đồng thời gằn giọng nói:
– Trên cõi đời này chưa một ai dám nói với bổn bảo chủ bằng giọng điệu như vậy!
– Vậy thì chớ trách lão phu thủ đoạn tàn ác!
Bỗng, ánh sáng trong hồ rực lên, phún lên hai cột nước to phủ trùm lên đầu Mạnh Xung Sơn cùng bọn thủ hạ Phi Hổ Bảo.
Mạnh Xung Sơn biết nước trong hồ lợi hại, vội hét to:
– Lui mau!
Ðồng thời đã trước tiên tung mình lùi ra sau ngoài ba trượng. Tuy y phản ứng nhanh nhẹn tránh khỏi được nước độc, song bọn thủ hạ của y thì vô cùng thê thảm, chỉ nghe tiếng rú thảm thiết vang lên ầm ĩ, sáu tên thủ hạ Phi Hổ Bảo đều ngã ra dãy giụa và không ngớt kêu la, tay chân tróc da bắt đầu mục rữa.
Quay nhìn xuống hồ, nước lại đầy như trước.
Khi sáu thủ hạ Phi Hổ Bảo hết rên la dãy giụa thì hồn đã lìa khỏi xác, tay chân gãy lìa, tử trạng vô cùng ghê rợn thảm thiết.
Mạnh Xung Sơn nghiến răng quát:
– Quân Lộ Dao, Phi Hổ Bảo thề không đội chung trời với tôn giá, nếu không san bằng nơi đây, Phi Hổ Bảo kể từ đây vĩnh viễn lui ra khỏi chốn giang hồ.
– Ðó là Mạnh bảo chủ đã xem trọng lão phu! Ha ha ha ha…
Tiếng cười vừa dứt, bỗng nghe tiếng ì ầm vang dội, trên bình đài giữa hồ nước đột nhiên thò lên một trụ đồng, tỏa sáng chói lọi.
Mạnh Xung Sơn tuốt kiếm ra quát:
– Quân Lộ Dao, tôn giá làm gì vậy hả?
Quân Lộ Dao cười to:
– Ðó lá Tứ Bửu Thần Trụ, có thể phún ra độc dịch, độc hỏa, độc khí và độc tiễn, chỉ cần trong khoảnh khắc là diệt sạch tất cả mọi người trong đại sảnh… Chư vị có di ngôn gì không?
Mạnh Xung Sơn tức giận, bỗng chộp lấy một tấm mặt bàn đá, hai tay ném mạnh vào trụ đồng. Tấm mặt bàn đó chẳng phải nhỏ bé, ít ra cũng trên hai trăm cân, Mạnh Xung Sơn toàn lực ném đi, xem ra trụ đồng ắt sẽ gãy nát. Ngờ đâu chỉ nghe một tiếng “ầm” giòn giã, đá vụn tung bay như mưa, tấm mặt bàn đá vỡ nát, song trụ đồng lại chẳng hề hấn gì.
Mạnh Niệm Từ thấy vậy chau chặt mày quay sang Chương Ðài Phụng khẽ nói:
– Chúng ta đã không tranh đoạt địa cực ôn ngọc, thừa lúc hỗn loạn đi khỏi đây thì hơn!
Chương Ðài Phụng nhẹ lắc đầu:
– Không được đâu, hiện Quân Lộ Dao đã khống chế cơ quan máy móc trong thạch sảnh này rồi, nếu xông ra ắt gặp bất trắc…
Mạnh Niệm Từ chau mày:
– Chả lẽ ở đây bó tay chịu chết hay sao?
Chương Ðài Phụng ung dung cười:
– Không hẳn vậy, tình thế hiện giờ còn nhiều chuyển biến, hãy chờ đợi thời cơ thật có lợi hẳn đi khỏi cũng chẳng muộn!
Tất cả thủ hạ của Mạnh Xung Sơn đều đã tán mạng, thi thể ngổn ngang, chỉ thấy y hai mắt đỏ quạnh, ra chiều căm tức đến tột độ, song nhất thời lại không có đất dụng võ.
Người của Thiết Kỵ Môn và Vũ Uy Môn chia ra đứng hai bên bàng quan, hiển nhiên đều nuôi dạ chờ thời cơ ngư ông đắc lợi.
Tiếng nói Quân Lộ Dao lại vang lên:
– Lão phu không thích buông lời hăm dọa, Tứ Bửu Thần Trụ bất luận phóng ra thứ gì cũng đều có thể giết sạch mọi người.
Mạnh Xung Sơn giận dữ quát:
– Vậy tôn giá còn chờ gì mà không mau phóng ra đi?
Quân Lộ Dao cười to:
– Hỏi đúng lắm! Lão phu cũng định hỏi các người, có phải các người thật sự chịu chết tại đây hay không?
– Nếu tôn giá quả thật có khả năng ấy!
Quân Lộ Dao cười ha hả:
– Phi Hổ Bảo chỉ còn lại mỗi mình Mạnh bảo chủ, hiện tại còn rất nhiều người, lão phu đâu phải chỉ nghe riêng mỗi câu trả lời của bảo chủ.
Mạnh Xung Sơn tức giận như con thú dữ nổi điên, quay phắt người, phóng đi ra cửa.
Ba cánh cửa đá vẫn chưa đóng, nhưng khi Mạnh Xung Sơn vừa đến gần, lập tức bị một sức mạnh vô hình đẩy bật trở lại, và liên tiếp ba lần đều như vậy cả.
Thế là cả người của Thiết Kỵ Môn và Vũ Uy Môn cũng đều đâm ra hốt hoảng. Vừa rồi mặc dù họ đã nghe rõ những lời của Quân Lộ Dao, song thầm nghĩ cùng lắm là lui ra khỏi đây là xong, giờ đây mới biết gian thạch sảnh này cơ quan trùng trùng, ngay cả đường rút lui cũng bị phong bế rồi.
Thế là mọi người lập tức nhốn nháo, không còn màng đến địa cực ôn ngọc nữa, dưới sự ra hiệu của Ðỗ Ngũ Hành và Sử Vô Ngân đổ xô xông ra cửa.
Mạnh Xung Sơn nhất thời như cũng mất chỉ định, cầm kiếm đứng thừ ra, mặt đầy hoang mang bối rối. Chỉ có Chương Ðài Phụng là bình thản hơn, cùng Mạnh Niệm Từ và Từ Viễn vẫn đứng yên tại chỗ.
Quân Lộ Dao lại cười to:
– Bây giờ có thể trả lời câu hỏi của lão phu rồi chứ?
Mạnh Xung Sơn bây giờ như quả bóng bị xì hơi nói:
– Tôn giá nêu điều kiện đi…
Quân Lộ Dao cười khoái trá:
– Ðã trông thấy chiếc đỉnh màu đỏ ở cửa chính rồi chứ? Trong đó có một ngàn viên thuốc, chỉ cần mỗi người uống một viên, lão phu cam đoan sẽ đưa mọi người bình an rời khỏi đây.
Mạnh Xung Sơn lúc ấy đang đứng cạnh chiếc đỉnh ấy, liền mở nắp ra xem, quả thấy bên trong đầy những viên thuốc màu đỏ to cỡ quả anh đào.
Mạnh Xung Sơn quay lại quét mắt nhìn bọn người Thiết Kỵ Môn và Vũ Uy Môn nói:
– Các vị có uống không?
Trong tình huống này, người của ba phe dường như đã tạm bỏ lập trường đối địch. Thiết Kỵ Môn Tổng hộ pháp Ðỗ Ngũ Hành lắc đầu nói:
– Ðó không phải là thuốc độc cũng là loại thuốc mê khắc chế, nếu uống vào không chết thì cũng bị khống chế…
Vũ Uy Môn Kim Long đường chủ Sử Vô Ngân cũng tiếp lời:
– Thuốc ấy không nên uống là hơn!
Mạnh Xung Sơn hậm hực:
– Bổn bảo chủ cũng biết thuốc này tuyệt đối không thể uống. Hủy nó đi thôi!
Hai tay vung lên, “bùng” một tiếng vang lên, chiếc đỉnh nát vụn và hàng ngàn viên thuốc trong ấy cũng biến thành bột phấn tung bay đi.
Mạnh Xung Sơn đánh vỡ chiếc đỉnh, lửa giận trong lòng đã tựa hồ nguôi đi phần nào, quét mắt nhìn mọi người nói:
– Hiện tại tốt hơn hết là chúng ta hãy chung sức tìm cách rời khỏi đây trước, sau đó bổn bảo chủ sẽ gom hết toàn bộ lực lượng bổn bảo kéo đến san bằng vùng này…
Ðỗ Ngũ Hành vội nói:
– Lực lượng của quý bảo dù san bằng Cửu Ðỉnh Sơn cũng chẳng khó gì, vấn đề là bây giờ phải thoát thân bằng cách nào đây?
Mạnh Xung Sơn gật đầu:
– Ừm! Bao nhiêu người đây chả lẽ không ai hiểu biết về cơ quan trận pháp sao?
Chương Ðài Phụng với Mạnh Niệm Từ đi chầm chậm lại gần nói:
– Tiểu nữ cùng Quỷ Tiên Ðỗ lão hiệp đây cũng có hiểu biết chút ít về cơ quan trận pháp, nhưng cơ quan ở đây hơi khác!
Mạnh Xung Sơn lúc này cũng chẳng còn màng đến thân phận nữa, vội vàng cười nói:
– Thì ra Ðỗ lão hiệp, ngưỡng mộ đã lâu…
Quay sang Chương Ðài Phụng nói tiếp:
– Cô nương phương danh xưng hô thế nào?
Chương Ðài Phụng cười:
– Tiểu nữ là Chương Ðài Phụng ở Phiêu Hương…
Không chờ nàng dứt lời, Mạnh Xung Sơn cười giòn nói:
– Bổn bảo chủ đã nghe đại danh từ lâu… Nhị vị có biết là cơ quan gì không?
Chương Ðài Phụng chau mày:
– Thoáng trông thì đây là bát quái cửu cung hỗ tương nhau, nhưng tiểu nữ quan sát kỹ, phát giác bên trong có sự biến hóa của thất tuyệt…
Ánh mắt ơ hờ đảo quanh một vòng, nói tiếp:
– Trong gian đại sảnh hình bát giác này chỉ có mỗi một cửa sống, nếu đi lầm vào bất kỳ nơi nào khác, đều có thể tan xương nát thịt, dù là Ðại La Kim Tiên cũng e khó thoát!
Mạnh Xung Sơn thầm kinh hãi, song vẫn thản nhiên nói:
– Quả lợi hại đến vậy thật ư?
Chương Ðài Phụng mĩm cười:
– Tiểu nữ nhận thấy là như vậy, tin hay không thì tùy ở Mạnh bảo chủ!
Mạnh Xung Sơn vội nói:
– Bổn bảo chủ hoàn toàn tin lời cô nương, chẳng hay cô nương có thể tìm ra được cửa sống chăng?
– Ðể tiểu nữ thử xem, nhưng…
Chương Ðài Phụng bỗng bỏ dỡ câu nói, lặng thinh nghĩ ngợi.
Mạnh Xung Sơn chau mày:
– Nếu cô nương có điều chi yêu cầu, bổn bảo chủ sẵn sàng đáp ứng!
Chương Ðài Phụng nhếch môi cười:
– Một cây làm chẳng nên non, nếu quý vị hiện diện chịu nghe theo sự điều khiển tạm thời của tiểu nữ, có hy vọng thoát khỏi nơi này…
Mạnh Xung Sơn đảo quanh mắt một vòng, đoạn nói:
– Bổn bảo chủ xin thay mặt mọi người trả lời. Từ bổn bảo chủ trở xuống, tất cả xin nghe theo sự điều phối của cô nương…
Hai phe Thiết Kỵ Môn và Vũ Uy Môn đều không ai lên tiếng bằng lòng hay phản đối, hiển nhiên người nào cũng muốn được sớm thoát ra khỏi vùng nguy hiểm.
Chương Ðài Phụng ung dung cười:
– Tuy tiểu nữ không tìm ra được cửa sống, nhưng lại tìm ra được một cách sống còn. Mạnh bảo chủ!