Văn Vô Cửu chau mày:
– Có biết nàng ta ở dâu không?
Mạnh Niệm Từ lắc đầu:
– Lúc bấy giờ Ninh trưởng lão chưa kịp nói ra nơi cư trú của nàng thì đã tắt thở chết, chẳng rõ nàng ở phương nào cả!
Văn Vô Cửu mĩm cười:
– Chỉ bằng vào danh tánh thì quả là hết sức khó tìm!
Mạnh Niệm Từ thở dài:
– Cũng đành cố gắng hết sức mình thôi!
Ôm quyền thi lễ nói tiếp:
– Trong những ngày qua đã phiền cô nương hao thần tổn sức, tại hạ vô vàn cảm kích, mai sau có dịp ắt sẽ báo đền, giờ xin tạm biệt cô nương!
Ðoạn sải bước ra ngoài động, chỉ thấy màn đêm mịt mùng, sương mây lãng đãng, nhưng sau cơn gió lành lạnh thổi qua, lập tức chàng cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn.
Mạnh Niệm Từ hít sâu một hơi không khí, vừa định cất bước đi, chợt ngửi thấy mùi hương ập đến, Văn Vô Cửu đã nhẹ nhàng lướt đến gần.
Mạnh Niệm Từ vội quay người lại cười giả lả nói:
– Cô nương cũng ra đi ư?
Nói xong liền tức nhận thấy câu hỏi của mình thật ngớ ngẩn, nơi đây chỉ là một sơn động hoang vắng, Văn Vô Cửu đã nhiệt tình đưa mình đến đây tìm Lý Ảo, đành rằng đã xảy ra biến cố, nhưng đó thảy đều do Chương Ðài Phụng gây ra, dĩ nhiên Văn Vô Cửu phải rời khỏi, chả lẽ ở luôn đây sao?
Bèn vội ngưng lời, định tìm lời giải thích, nhưng nhất thời chàng chẳng biết nói sao cho phải, cứ ấp úng mãi.
Văn Vô Cửu không hề có ý giận, chỉ buồn bã nói:
– Tiểu nữ xin đưa Mạnh công tử một quãng!
Mạnh Niệm Từ đỏ mặt:
– Tại hạ chưa hỏi Văn cô nương, chẳng hay cô nương định đi đâu?
Văn Vô Cửu cười não ruột:
– Tiểu nữ không đi đâu cả!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt:
– Văn cô nương nói vậy là sao?
Văn Vô Cửu cười chua xót:
– Tiểu nữ chưa kể về thân thế của mình với công tử, tiểu nữ…
Nước mắt rân rấn, nghẹn ngào nói tiếp:
– Tiểu nữ cũng là một kẻ bạc phước, đã mồ côi từ bé, cha mẹ là ai cũng không rõ. Về sau, may được gia sư thu nạp, tiểu nữ mới khỏi cảnh đói lạnh, và từ đó trưởng thành, bây giờ…
Bỗng ngưng bặt, bỏ dở câu nói, mặt ràn rụa nước mắt, ánh ngập vẻ ai oán, khiến Mạnh Niệm Từ bất giác mủi lòng, không nén được, hai hàng nước mắt chảy dài.
Chàng tha thiết hỏi:
– Cô nương bây giờ… thì sao?
Văn Vô Cửu cười héo hắt:
– Bây giờ tiểu nữ đã hiểu thấu nhân tình thế thái, trên cõi đời chẳng một người thân, lang bạt trên chốn giang hồ thế này thì có ý nghĩa gì?
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên:
– Cô nương tuởi hãy còn trẻ, chả lẽ có ý định ẩn cư hay sao?
Văn Vô Cửu thở dài:
– Không phải ẩn cư mà là cạo tóc làm ni cô!
Mạnh Niệm Từ sửng sốt:
– Làm ni cô ư? Tuyệt đối không thể được… Cô nương đang độ tuổi hoa niên, sao lại có ý nghĩ tự hũy tiền đồ như vậy chứ?
Văn Vô Cửu giọng não nùng:
– Một người con gái thân cô thế yếu, sống trong thời thế nhiễu nhương ngoại trừ bị người hiếp đáp, lợi dụng, nghi kỵ và ganh ghét, còn tiền đồ gì nữa…
Văn Vô Cửu đảo mắt nhìn quanh, nói tiếp:
– Nơi đây tuy là chốn rừng sâu nước độc, nhưng rất thanh tịnh kín đáo. Sơn động này chỉ cần tu sửa qua là sẽ trở thành một nơi tham tu hết sức lý tưởng. Cạo sạch ba ngàn sợi dây tơ phiền não, sống thanh nhàn hơn nửa đời còn lại, vậy chẳng phải cũng là một điều tốt hay sao?
Mạnh Niệm Từ khích động la lên:
– Không được, tại hạ không cho cô nương làm vậy!
Văn Vô Cửu ánh mắt thê thiết đăm đăm nhìn chàng:
– Công tử quan tâm cho tiểu nữ như vậy thật ư?
Mạnh Niệm Từ khẳng khái:
– Tại hạ cảm thấy có trách nhiệm ngăn cản hành động dại dột của cô nương, tại hạ phải trông nom cô nương…
Văn Vô Cửu thở dài:
– Rất tiếc là lòng tuểu nữ đã nguội lạnh, e đành phụ lòng công tử thôi!
Mạnh Niệm Từ xua tay lia lịa, giọng dứt khoát:
– Không, non thanh biển tú có thể chữa khỏi vết thương lòng của cô nương, người đời tuy lắm hiểm trá, nhưng dù sao cũng không ít người tốt…
Văn Vô Cửu lặng thinh hồi lâu, sau cùng xúc động nói:
– Công tử thật lòng chứ?
Mạnh Niệm Từ rắn giọng:
– Tại hạ không phải là kẻ khoác lác, nói ra ắt phải làm được!
Văn Vô Cửu bùi ngùi:
– Mạnh công tử đã chân thành khuyên lơn thế này, tiểu nữ đâu dám tự khinh tự tiện, nhưng mong rằng công tử chớ quên những lời hôm nay!
Mạnh Niệm Từ vội nói:
– Cô nương an tạm! Thật ra với tài hoa và thần kỹ hiếm thế của Văn cô nương, chẳng căàn bao lâu chắc chắn sẽ trở thành một nữ anh hào được mọi người kính ngưỡng trên chốn giang hồ.
Văn Vô Cửu đưa tay lau nước mắt, cười ngọt ngào nói:
– Mạnh công tử khen quá lời… Chúng ta đi thôi!
Mạnh Niệm Từ lặng thinh, cùng Văn Vô Cửu sóng vai cất bước rời khỏi sơn cốc.
° ° °
Trên đường đến Hoàng Sơn, xuất hiện một cỗ xe mui.
Cỗ xe mui ấy không có điểm gi lạ, song lại khiến cho khách đi đường dừng bước ngắm nhìn, thì ra cỗ xe không lạ mà lạ ở người đánh xe, bởi đó là một thiếu nữ đẹp tuyệt trần.
Thiếu nữ ấy đẹp đến mức độ nào, thật chẳng bút nào tả xiết, chỉ thấy những kẻ dừng chân ngắm nhìn mãi đến khi cỗ xe đi xa mà vẫn còn đứng ngây ra tại chỗ như phỗng đá.
Dĩ nhiên, đó chính là Văn Vô Cửu và người ở trong xe là Mạnh Niệm Từ.
Ðây là ý kiến của Văn Vô Cửu, Mạnh Niệm Từ được nhàn hạ cũng khỏe, tự mình ngồi trong xe suy tư.
Chiều hôm ấy, cỗ xe đang đi qua bên ven một khu rừng tùng.
Văn Vô Cửu bỗng ghìm cương cho hai con ngựa dừng lại, ngoảnh vào trong xe nói:
– Phải hơn bảy mươi dặm nữa mới có thị trấn, đêm nay chúng ta nghĩ tạm ở đây nhé?
Mạnh Niệm Từ thò đầu ra cười nói:
– Văn cô nương thật khéo chọn địa điểm, nơi đây cảnh sắc xinh đẹp, quả là một chốn nghĩ ngơi ngoài trời lý tưởng!
Dứt lời liền tức phóng xuống xe, chỉ thấy khu rừng tùng rộng bao la và rất rậm rạp. Một mặt giáp sông, một mặt dựa núi, xa xa thuyền bè lấm chấm, cộng thêm ánh chiều tà phản chiếu lóng lánh, vô cùng ngoạn mục.
Văn Vô Cửu cho xe vào trong rừng tùng, cười nói:
– Ðất nơi đây khô ráo, dẫu nằm lên đó ngủ một đêm cũng không đến đỗi bị nhiễm lạnh.
Nói xong lại từ trong xe lấy ra hai tấm chăn khá dày, trải trên mặt đất. Sau đó, nàng lại lấy xuống nào thịt cá và gà vịt nướng, cùng một hủ rượu ngon.
Mạnh Niệm Từ ngạc nhiên hỏi:
– Cô nương đã chuẩn bị nhiều thức ăn thế này từ lúc nào vậy?
Văn Vô Cửu thoáng đỏ mặt:
– Ðã chuẩn bị lâu rồi, nhưng đó là để dự bị vạn nhất lở đường không kịp đến quán ăn, không ngờ hôm nay lại cần đến.
Vừa nói vừa bàythức ăn ra, sau đó nàng rót đầy hai ly rượu.
Mạnh Niệm Từ thoáng chau mày nói:
– Tại hạ không quen uống rượu, e đành phải phụ lòng cô nương!
Văn Vô Cửu cười khúch khích:
-Vạnsự bất như bôi tại thủ, nhân sinh kỷ kiến nguyệt đương đầu (Vạn sự chi bằng ly rượu trong tay, đời người mấy khi được thấy trăng treo đỉnh đầu). Mạnh công tử là người trong giới giang hồ, chả lẽ một chung rượu nhạt cũng không uống được sao?
Mạnh Niệm Từ thở dài cảm khái:
– Cô nương nói phải lắm!
Bèn đón lấy chung rượu, một hơi uống cạn. Thì ra chàng cũng đang đầy lòng sầu bi, mượn rượu say sưa một phen cũng là đều rất hấp dẫn đối với chàng.
Văn Vô Cửu mĩm cười, cũng nâng ly lên uống cạn.
Mạnh Niệm Từ tay cầm chiếc ly không, bỗng vô vàn cảm khái thở dài nói:
-Tá tửu tiêu sầu sầu canh sầu (mượn rượu giải sầu lại càng sầu hơn), e rằng rượu này cũng khó mà xua tan được những nổi niềm chất chứa trong lòng.
Văn Vô Cửu lại rót đầy ly cho chàng, nói:
– Cũng không hẳn vậy, công tử hãy uống thêm vài ly nữa thử xem!
Mạnh Niệm Từ uống một ly vào bụng, cảm thấy lồng ngực nóng như lửa đốt, song chàng lại cảm thấy càng thèm rượu hơn, thế là liền đón lấy ly rượu Văn Vô Cửu trao cho, lại uống một hơi cạn sạch.
Văn Vô Cửu cười ngọt lịm, dịu dàng tình tứ, chẳng mấy chốc Mạnh Niệm Từ đã say khướt.
Văn Vô Cửu ngưng rót rượu, khẽ cất tiếng gọi:
– Mạnh công tử! Mạnh công tử!
Mạnh Niệm Từ lè nhè nói:
– Rượu ngon quá… sao không rót thêm ly nữa…
Văn Vô Cửu cười:
– Rượu uống phải có chừng mực, uống nhiều quá chẳng những vô ích mà còn có hại!
Mạnh Niệm Từ vẫn la to:
– Không… không…. rượu… rượu…
Song tiếng nói chàng nhòe đi dần, sau cùng đã ngủ say sưa.
Văn Vô Cửu mới nở nụ cười thắng lợi, đỡ Mạnh Niệm Từ nằm lại ngay ngắn, để chàng nằm thoải mái trên chăn.
Thốt nhiên, từ ngoài rừng vang lên một giọng căm tức nói:
– Tiện tỳ, hãy cút ra đây mau!
Văn Vô Cửu chau chặt mày liễu, thoáng ngẫm nghĩ rồi lập tức phóng ra ngoài rừng, đúng như nàng đã đoán, đối phương chính là Chương Ðài Phụng.
Chỉ thấy Chương Ðài Phụng trừng mắt bặm môi, Từ Viễn đứng sau lưng mặt cũng đầy vẻ căm giận.
Văn Vô Cửu cười khảy nói:
– Chương cô nương có lẽ chưa từng rời xa bọn này phải không?
Chương Ðài Phụng nghiến răng:
– Phải, thủ đoạn của ngươi thật là độc ác, ngươi cướp đi Mạnh Niệm Từ, ta không giận, nhưng ngươi không nên vu oan giá họa hãm hại ta… Sự việc trong Xuất Tự Ðộng là độc kế của ai?
Văn Vô Cửu cười khảy:
– Sao cô nương không đi mà nói với Mạnh Niệm Từ?
Dứt lời liền cất bước chậm rãi đi tới.
Chương Ðài Phụng không lui tránh, gằn giọng nói:
– Sự hiểu lầm và vu khống, sớm muộn gì cũng có ngày đưộc cởi mở, và chiếc đuôi chồn của ngươi cũng sẽ có ngày hiện nguyên hình.
Văn Vô Cửu thản nhiên mĩm cười:
– E cô nương không có cơ hội đâu, bởi Mạnh Niệm Từ không gặp cô nương thì thôi, hễ gặïp là giết ngay tức khắc, tuyệt đối không để cho cô nương có cơ hội biện hộ giải thích…
Ánh mắt sắc lạnh đảo một vòng, nói tiếp:
– Còn cô nương, e cũng chỉ còn sống được mười hôm nữa thôi, bởi đã trúng phải Diễm Ðộc Thần Công của ta rồi!