Phản ứng của Thái Thủy Trạch cũng rất nhanh.
Hắn sinh ra cảnh giác là do cô gái kia cười.
Cô gái kia không nên cười.
Bất kỳ cô gái nào, vào lúc này đều không nên cười.
Ai có thể cười được trong hoàn cảnh như vậy, trừ khi không phải là nữ nhân bình thường.
Khi hắn nghĩ đến điểm này, cô gái kia đã ra tay, Trương Thán đã bị khống chế.
Hắn lại không lùi mà tiến tới, bởi vì hắn phải cứu Trương Thán.
Hai tay hắn vung lên, trong nháy mắt hắn đã đeo vào một đôi găng tay nhiều màu.
Nhưng khiến Trương Thán thất vọng là ba cục đất kia bắn tới, Thái Thủy Trạch lại không tránh được một cục nào.
Cho nên trên người hắn đã có thêm ba dòng máu.
Cô gái kia quát lên một tiếng:
– Đứng lại, nếu không hắn sẽ chết!
Thái Thủy Trạch đột nhiên dừng lại, máu tươi từ vết thương chảy ra, rất nhanh đã biến thành một người máu.
Sau đó Trương Thán nhìn thấy giữa đôi găng tay của Thái Thủy Trạch có vật gì đó lấp lóe ánh sáng vàng.
Trong lòng Trương Thán thầm xấu hổ.
Hóa ra trong khoảnh khắc vừa rồi, Thái Thủy Trạch đã đón lấy hai món ám khí cực kỳ độc ác. So sánh với nó thì ba cục đất kia chỉ là thủ thuật che mắt, hoàn toàn không đáng kể. Nếu như hắn trúng phải hai món ám khí nhỏ như lông trâu không một tiếng động này, thứ chảy ra có lẽ không chỉ là máu, hơn nữa những gì còn lại không phải một bãi nước vàng thì cũng là một đống thịt nát.
Thái Thủy Trạch đã bị thương. Nhưng hắn đón lấy ám khí chí mạng, đồng thời cũng kéo gần khoảng cách lại năm thước.
Hắn cũng không ngờ cô gái vô tội này lại là kẻ địch, giống như Tư Mã và Tư Đồ cũng không ngờ “Triệu Họa Tứ” lại là Trương Thán.
Khi bọn hắn đưa kẻ địch “vào bẫy”, đồng thời cũng “vào bẫy” của những kẻ địch khác.
Thực ra giao đấu, đối địch hay đánh cờ đều là như vậy, tấn công cũng là phương pháp phòng thủ tốt nhất. Nhưng một khi ngươi công kích, bản thân cũng sẽ xuất hiện sơ hở, bởi vì lúc tấn công cũng là lúc phòng thủ yếu nhất.
Ngươi muốn tấn công thì cũng dễ bị người khác tấn công. Ngươi muốn đối phó với người khác, người khác sẽ nhân cơ hội này đối phó lại ngươi. Ai thắng ai bại, ai sống ai chết đều phải dựa vào vận may và thực lực.
Thái Thủy Trạch hít một hơi dài:
– Ngươi là ai?
Cô gái kia cười một tiếng, ngọt ngào như mật, xinh đẹp như mơ, nói:
– Ta à? Chính ta cũng không biết, ngay cả lúc nằm mơ ta cũng tự hỏi mình là ai.
Ánh mắt của Thái Thủy Trạch hơi biến đổi:
– Chẳng lẽ ngươi là… nữ nhân xinh đẹp đáng sợ gần đây mới quật khởi trong giang hồ…
Cô gái kia cười có vẻ ngạo mạn, điều này khiến cho vẻ đẹp của nàng trở nên nhạt đi, giống như một chiếc bánh ngọt chỉ ngọt mà không thơm.
Trương Thán đột nhiên khàn giọng nói:
– Vô Mộng Nữ! Ngươi là Vô Mộng Nữ!
– Vô Mộng Nữ?
Cô gái kia cười làm hiện lên lúm đồng tiền:
– Các ngươi muốn gọi thế nào cũng được. Ta chỉ muốn biết làm sao Triệu Họa Tứ lại biến thành ngươi?
Đúng vậy, Triệu Họa Tứ làm sao lại biến thành Trương Thán?
Giống như thiếu nữ thôn quê ngây thơ làm sao lại biến thành Vô Mộng Nữ?
Tiếng thét chói tai của Chu Đại Khối Nhi gần như dọa Đường Bảo Ngưu thành một con đỉa.
Hắn lập tức lao đến bịt miệng Chu Đại Khối Nhi.
Chu Đại Khối Nhi mở to mắt, ậm ừ lên tiếng.
– Ngươi muốn chết phải không?
Đường Bảo Ngưu trầm giọng quát lên:
– Ngươi kêu lên như vậy, vị trí của chúng ta không phải hoàn toàn bại lộ rồi sao?
Ngũ quan của Chu Đại Khối Nhi đều bị túm lại thành một cục, cái miệng nhỏ không tương xứng với khuôn mặt cố gắng thoát khỏi bàn tay lớn của Đường Bảo Ngưu.
Đường Bảo Ngưu quy ước với hắn:
– Này, cho dù ngươi nhìn thấy heo chó bò dê mèo, gà vịt cá tôm, kể cả cha ngươi, vợ ngươi đều không được kêu nữa, có biết không?
Sắc mặt Chu Đại Khối Nhi đỏ lên, liên tục gật đầu.
Lúc này Đường Bảo Ngưu mới buông tay.
Chu Đại Khối Nhi ho liên tục, nước miếng và nước mũi đều chảy ra.
Đường Bảo Ngưu lại quan tâm hỏi:
– Cổ họng ngươi không thoải mái? Cảm lạnh? Cảm cúm? Hen suyễn? Ho gà? Chứng tê liệt của người già? Phát điên? Hay là bệnh phong?
Chu Đại Khối Nhi gần như không thở được:
– Ngươi… ngươi… ngươi… ngươi bóp chặt cả miệng mũi của ta, bảo ta làm sao hít thở?
Lúc này Đường Bảo Ngưu mới ngượng ngùng nói:
– Đều tại ngươi, cái mặt còn lớn hơn so với đầu heo, nhưng cái miệng lại nhỏ như quả nhãn vậy.
Chu Đại Khối Nhi nhíu mày, dáng vẻ muốn nôn mửa.
Đường Bảo Ngưu kinh ngạc hỏi:
– Sao thế? Có chuyện gì nữa?
Chu Đại Khối Nhi khó khăn nói:
– Tay của ngươi đã sờ thứ gì vậy, sao lại thúi như thế?
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi:
– Thúi lắm sao?
Hắn đưa tay ra trước mặt ngửi ngửi, dáng vẻ không đồng ý, còn hỏi:
– Sao lại thúi?
Nhìn dáng vẻ thống khổ của Chu Đại Khối Nhi, giống như là muốn nôn cả miệng mũi ra:
– Giống như… giống như mùi chuột chết… vừa giống như… bụng cá vậy.
Đường Bảo Ngưu nghe được lại ngẩn ra, dường như nhớ tới điều gì, lại đắc ý nhìn hai tay của mình một chút, cười nói:
– Chuyện này… chuyện này cũng khó trách.
– Cái… cái gì?
Chu Đại Khối Nhi liền truy hỏi:
– Vừa rồi vừa rồi… tay của ngươi đã sờ sờ sờ thứ gì?
Đường Bảo Ngưu cười thần bí, lại trách cứ hắn:
– Đều là tại ngươi. Nếu không phải ngươi kêu lên, ta cũng không cần bịt miệng ngươi, chẳng phải yên ổn rồi sao? Ngươi kêu lên như vậy, làm kinh động đến kẻ địch, chẳng phải chúng ta sẽ gặp nguy hiểm? Còn làm liên lụy tới Thái mặt đen và Trương thùng cơm.
Chu Đại Khối Nhi lại bình tĩnh nói:
– Không dẫn bọn chúng tới, chúng ta bố trí để làm gì?
Đường Bảo Ngưu lại ngẩn ra.
– Nếu chúng ta không cố ý để lộ nơi này, kẻ địch làm sao biết mà tới? Kẻ địch không tìm được đến đây, bố cục của hai chúng ta có tác dụng gì?
Lời này khiến cho Đường Bảo Ngưu nhất thời không phản bác được.
Chu Đại Khối Nhi hỏi ngược lại:
– Kẻ địch muốn vượt qua Điềm sơn, đến Tư Phòng sơn bên này, có những tuyến đường nào có thể đi được?
Đường Bảo Ngưu không hề nghĩ ngợi, liền đáp:
– Người bình thường chỉ có thể đi đường nhỏ trên núi, băng qua Lão Lâm tự đến mặt núi bên này; nếu như có khinh công tuyệt đỉnh, có thể từ vách đá dựng đứng leo lên “Tư Phòng Dược Dã” này. Cho nên chúng ta ở đây, còn thùng cơm và mặt đen canh giữ ở Lão Lâm tự, xem như bóp nghẹt các con đường mà bọn chúng có thể tấn công.
Chu Đại Khối Nhi lại linh hoạt tiếp lời hắn:
– Chúng ta bố cục gian khổ, chính là muốn bọn chúng vào cục. Nếu như bọn chúng không đến, chúng ta chờ chim rải phân xuống sao? Ta kêu lên như vậy, nếu bọn chúng tấn công từ Lão Lâm tự, vừa lúc gặp phải mai phục của Trương Thán và Thái Hắc; còn nếu như leo lên vách đá dựng đứng, không phải là đến chiếu cố cửa hàng do chúng ta mở sao?
Đường Bảo Ngưu không ngờ Chu Đại Khối Nhi lại nói rõ ràng mạch lạc như vậy, trong lòng khó chịu, đành phải nhìn một đống hoa cỏ dược liệu dưới ánh trăng chiếu rọi.
Khu vực này là nơi sinh ra nhiều dược liệu hoang dại, rất nhiều người hái thuốc đều đặt thảo dược ở nơi bằng phẳng này để phơi nắng.
Những người ở đây đều đã được đám Đường Bảo Ngưu “mời đi”, “tạm lánh”, bởi vì một cuộc đại chiến sắp sửa bộc phát, bọn họ không muốn làm liên lụy đến người vô tội.
Tác phong này lại khác biệt với mặt núi bên kia, khác biệt rất lớn. Những người bên kia không phải bị giết sạch thì cũng bị dọa chạy hết.
Khu vực này ngoại trừ nhiều dược liệu quý giá, trên đất cũng có không ít thuốc mà những người hái thuốc không kịp lấy đi.
Đường Bảo Ngưu cảm thấy bị những lời này của Chu Đại Khối Nhi áp chế, rất không thoải mái, nhìn thấy dược liệu trên đất liền đâm lại mấy câu:
– Ta không sợ bọn chúng đến, chỉ sợ bọn chúng không đến. Ngươi thì không giống, ngươi vốn nhát gan, hay là trước tiên nhặt một chút thuốc can đảm trị thương trên đất, dùng sẵn mấy liều, tránh để lát nữa vừa thấy máu lại hô to gọi nhỏ.
Cặp mắt Chu Đại Khối Nhi mở lớn:
– Không đâu.
Đường Bảo Ngưu ngạc nhiên hỏi:
– Cái gì không?
Chu Đại Khối Nhi bình tĩnh nói:
– Ta sẽ không kêu hoảng.
Đường Bảo Ngưu càng ngạc nhiên:
– Tại sao?
Ánh mắt Chu Đại Khối Nhi phát ra ánh sáng khác thường:
– Không phải ngươi không cho ta kêu sao? Bây giờ người đã đến rồi mà ta cũng không kêu, như vậy được rồi chứ?
Đường Bảo Ngưu nghe hắn nói như vậy, trong lòng phát lạnh, đột nhiên quay đầu, lập tức trông thấy một người đang chạy nhanh đến chợt dừng lại.
Người này mặc quần áo rộng thùng thình (trong áo bào ít nhất có thể ẩn giấu ba người, trong hai tay áo cũng có thể giấu được hai người), chạy rất mau, đang nhanh chóng đến gần sau lưng mình.
Trước người Đường Bảo Ngưu là đám bụi gai, sau lưng là nhà cỏ và dốc cụt; cũng không biết người nọ làm cách nào leo lên, lại còn mặt không đỏ, thở không gấp, hơn nữa muốn dừng là dừng.
Dừng lại giống như chưa từng cử động.
Đang chạy nhanh lại đột nhiên dừng, giống như một bức tượng đá đã sớm nằm ở đó, trải qua gió sương năm tháng.
Dáng vẻ của người này rất tinh nhuệ dũng mãnh. Quần áo của hắn rất rộng, miệng cũng rất rộng, mày trán đều rộng, nhưng toàn thân trên dưới, dù là ngang hay dọc đều không có một chút bắp thịt dư thừa vào.
Lúc người này dừng lại, chỉ còn cách Đường Bảo Ngưu hai trượng ba.
Người này dùng một đôi mắt sắc bén lãnh đạm nhìn hắn.
Đường Bảo Ngưu chỉ cảm thấy đau đến tận xương, giống như ánh mắt kia đã xuyên qua con ngươi cắm vào trong đầu hắn.
Đường Bảo Ngưu biết, kẻ địch đã tới.
Phản ứng đầu tiên của hắn không phải là sợ, mà là tức giận.
Tức giận vì lúc nên kêu thì Chu Đại Khối Nhi lại không kêu. Nếu không phải hắn phát hiện nhanh, nói không chừng đã sớm bị kẻ địch có vẻ rất gian xảo này thừa cơ hội.
Vô Mộng Nữ ở trong thần điện thấp thoáng hương khói, giống như một giấc mộng không chân thực.
Một cô gái ngọt đến không chân thực.
Một giấc mộng kinh hoàng.
Vô Mộng Nữ lại thúc giục Trương Thán:
– Nói mau đi, làm sao ngươi lại biến thành Triệu Họa Tứ? Làm sao ngươi biết hắn ở trong nhóm người Điềm sơn? Làm sao ngươi lừa gạt được hai kẻ tinh ranh như quỷ vừa chết này?
Cổ họng Trương Thán gian khó khăn kêu lên lục cục.
Cổ của hắn bị bàn tay ngọc thon thả của Vô Mộng Nữ khống chế, nhẹ nhàng nắm lấy, nhưng hắn đã gần như không thể hít thở, cũng rất khó nói chuyện.
Có điều, tay của hắn cũng dường như cũng bắt được bắp tay của Vô Mộng Nữ, hai người đứng rất gần nhau.
Vô Mộng Nữ cười, cười rất gian xảo.
Gian xảo là một loại đẹp, đối với nam tử thì đó là sự sắc sảo không vượt quá bổn phận của một cô gái.
– Ngươi am hiểu thuật nói bằng bụng, vốn không cần dùng cổ họng để nói chuyện. “Bát Đại Giang Hồ Nhất Phạn Vương” Trương Thán, ai không biết ngón nghề của hắn còn nhiều hơn cả lông tóc.
Vô Mộng Nữ không biết là đang chế nhạo hay là khen hắn:
– Nếu không, vừa rồi hắn cũng sẽ không bắt chước âm điệu của Triệu Họa Tứ giống y như đúc, Tư Mã và Tư Đồ cũng sẽ không nằm trên đất, không bằng cả con chó chết.
Thái Thủy Trạch hắng giọng:
– Theo ta được biết, Nguyên Thập Tam Hạn mang đến chín trợ thủ đều không có nữ nhân, ngươi…
Vô Mộng Nữ thản nhiên cười một tiếng, nói:
– Các ngươi trả lời ta trước, ta mới suy nghĩ có nên trả lời câu hỏi của ngươi hay không.
Thái Thủy Trạch lại vội hắng giọng một tiếng, nói:
– Ý của ta là, nếu như cô nương không phải là người của Nguyên Thập Tam Hạn hay Thái Kinh, lại không có thù oán gì với chúng ta, cũng không quen biết, chi bằng hãy nương tay thả Trương huynh ra, chúng ta xem như thiếu cô một ân tình, thế nào?
Vô Mộng Nữ hơi nhíu mắt, giống như đang nhìn lông mi của mình.
Không chỉ đang nhìn, mà còn đang đếm.
Trương Thán khẽ hừ một tiếng, nói:
– Ngươi không cần cầu xin ả, còn không biết ai chết…
Hắn chợt đau đớn kêu lên một tiếng, không nói được nữa.
Thái Thủy Trạch lại hắng giọng một tiếng, giống như muốn giọng nói được rõ ràng.
Chợt nghe Vô Mộng Nữ lạnh lùng nói:
– Ngươi ho thì ho, nói thì nói, cũng đừng tiến đến gần. Vừa rồi ngươi đã tới gần nửa thước, nếu còn tiến thêm một tấc thì ta sẽ lấy mạng hắn trước.
Thái Thủy Trạch vừa nghe, lập tức lùi lại một bước.
Chỉ thấy gương mặt Trương Thán đã trở nên đỏ bừng, những nốt rỗ trên mặt càng biến thành đỏ tía, giống như mỗi nốt đều tràn đầy sức sống, muốn tranh nhau nói chuyện.
Nốt rỗ dĩ nhiên không biết nói chuyện.
Trương Thán hiển nhiên đang vận công, ngay cả con ngươi cũng muốn lồi ra khỏi hốc mắt, nhưng lại nói không nên lời.
Cho nên Thái Thủy Trạch lập tức nói:
– Chỗ các ngươi có một người là của chúng ta.
Ánh mắt Vô Mộng Nữ bỗng nhiên phủ lên một tầng hối hận thê lương:
– Xem ra ta vốn không nên hỏi.
Lần này đến phiên Thái Thủy Trạch hỏi ngược lại:
– Tại sao?
Vô Mộng Nữ bất đắc dĩ nói:
– Bởi vì ta đã biết được điều này, các ngươi nhất định phải giết ta, cho nên ta cũng đành phải giết các ngươi.
Thái Thủy Trạch cũng rất đồng cảm:
– Nhưng ngươi lại muốn hỏi, hơn nữa ta cũng biết nói dối sẽ không gạt được ngươi.
Vô Mộng Nữ khẽ mỉm cười, nụ cười rất quyến rũ:
– Đương nhiên không gạt được. Nam nhân nói dối làm sao gạt được nữ nhân? Hơn nữa nếu bàn về nói dối thì ai qua được ta?
Nàng giống như việc nghĩa không từ, dám nhận trách nhiệm.
Thái Thủy Trạch cũng không phản bác, bỗng nhiên nghiêng nghiêng tai, trên gương mặt đen có một loại biểu tình, người quen thuộc nhìn vào sẽ cảm thấy rất không tầm thường, nhưng người không quen thuộc nhìn vào lại chẳng phát giác ra có gì khác biệt.
Hắn nói tiếp:
– Người nọ cho chúng ta biết có ít nhất bốn người lên Điềm sơn, hơn nữa cũng nói rõ bốn người đó là ai. Có điều người nọ cũng không dám chắc Nguyên Thập Tam Hạn đang ở Điềm sơn hay là Hàm hồ, cho dù hắn ở một nơi, liệu có đột nhiên quay đầu đến nơi khác hay không, đó là chuyện không thể dự đoán được.
Vô Mộng Nữ cười nhạt:
– Cho nên các ngươi đã biết người đến là ai, liền suy đoán bọn chúng hành động thế nào, cuối cùng bày trận chờ bọn chúng đến?
Thái Thủy Trạch lại nghiêng nghiêng tai, giống như trong tai hắn có nước đang chảy ngược, nhưng loại thần sắc giống như thần không biết, quỷ không hay kia đã biến mất:
– Chúng ta muốn bắt đầu từ Triệu Họa Tứ.
Vô Mộng Nữ đồng ý:
– Hắn quanh năm mặt mang mặt nạ, giả thần giả quỷ, dễ bị người ta mạo nhận nhất. Huống hồ, Trương Thán đóng giả ai cũng đều y hệt.
Lúc này Thái Thủy Trạch cũng không nghiêng tai nữa.
– Trương Phạn Vương trước kia từng nhìn thấy, gặp mặt và nói chuyện với Triệu Họa Tứ, cho nên mới giả trang thành Triệu Họa Tứ, chờ bên khe suối, quả nhiên khiến cho Tư Mã và Tư Đồ mắc lừa, tưởng lầm là hắn. Mà khi đó ngươi lại vừa vặn ở bên khe suối…
Nói tới đây, Thái Thủy Trạch lại không nói nữa.
Bởi vì Trương Thán và Vô Mộng Nữ đã đứng rất sát nhau, tay của Vô Mộng Nữ nắm lấy cổ họng Trương Thán, nhưng đôi tay của Trương Thán cũng bắt lấy bắp tay của Vô Mộng Nữ. Thoạt nhìn tư thế của bọn họ giống như rất quấn quýt triền miên, lưu luyến tiêu hồn.
Thực ra, có lẽ đấu đá và ân ái đều giống như nhau, đó là một loại phương thức thân mật bất đồng.
Vô Mộng Nữ dường như cũng có phần hồn ở ngoài thân.
Trương Thán đang thở hổn hển từng ngụm, hơi thở của hắn giống như phả vào trên gương mặt mềm mại của đối phương.
Những sợi tóc bên mặt Vô Mộng Nữ cũng bị hơi thở của hắn làm đung đưa.
Vô Mộng Nữ nhíu mày hỏi:
– Tại sao không nói tiếp?
Thái Thủy Trạch đáp:
– Tiếp theo ngươi đều biết cả rồi.
Vô Mộng Nữ nói:
– Tiếp theo là Tư Mã và Tư Đồ phát hiện ra ta, bảo Triệu Họa Tứ do Trương Thán giả trang bắt ta làm con tin, sau đó bọn chúng bị giết, còn xảy ra chuyện mà bây giờ vẫn đang tiếp diễn.
Thái Thủy Trạch nói:
– Chuyện bây giờ còn chưa xong.
Vô Mộng Nữ nói:
– Là chưa kết thúc.
Thái Thủy Trạch nói:
– Phạn Vương luôn là một người không muốn dừng.
Vô Mộng Nữ nói:
– Ta cũng là một cô gái không đạt được mục đích thì không dừng.
Thái Thủy Trạch nghiêm mặt nói:
– Có điều, chuyện tiếp theo ta lại không hiểu gì cả.
Vô Mộng Nữ chỉ cười một tiếng, nói:
– Chuyện này cũng khó trách.
Thái Thủy Trạch nói:
– Nếu ngươi vốn cùng một phe với Nguyên Thập Tam Hạn, như vậy chúng ta xem như là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau, trúng kế của ngươi. Nhưng ngươi đã biết rõ hắn là Triệu Họa Tứ giả mạo, tại sao còn để chúng ta giết chết Tư Đồ Tàn và Tư Mã Phế?
Vô Mộng Nữ nhoẻn miệng cười.
Cũng không biết vì sao, lúc này nụ cười của nàng có phần gượng gạo. Mặc dù nụ cười đó vẫn mang theo mùi vị hạnh nhân, nhưng đã giống như từ hạnh ngọt chuyển thành hơi chát.
Thái Thủy Trạch tiếp tục nói:
– Nếu như không phải cùng phe với Nguyên Thập Tam Hạn, ngươi cần gì phải bắt Trương Phạn Vương không thả? Hơn nữa với thân thủ của ngươi, càng không cần phải để Trương Thán bắt được, bị hai tên Tàn, Phế kia sỉ nhục? Tại sao ngươi lại làm như vậy? Ngươi rốt cuộc là người trong cục hay là ngoài cục? Là bố cục của ngươi, hay là ngươi lỡ sa chân vào trong cục này?
Vô Mộng Nữ cười, nụ cười của nàng có màu sắc, đó là màu đỏ.
Nhưng màu sắc trong mắt nàng lại dường như hơi kinh hãi.
– Ngươi đoán không ra, là bởi vì ngươi chỉ hiểu được bố cục, chứ không biết cách vượt qua bố cục, đặt mình bên ngoài. Ta trước tiên rời cục, sau đó mới trở lại định đoạt đại cục. Một người cao minh, tốt nhất phải hiểu được làm thế nào rời cục, tiếp theo mới nói đến bố cục.