Kim Bài Sách Hồn Lệnh

Chương 37 - Long Đàm Hổ Huyệt

trước
tiếp

Tuy miệng nói vậy nhưng La Như Long vẫn đứng yên không biểu hiện một cử chỉ nào.

Mười ba cao thử đang vái dưới đất cùng lồm cồm đứng dậy.

La Như Long ném ánh mắt lướt nhìn qua bọn họ, bất giác kinh ngạc trong lòng.

Vì trong hàng cao thủ đang đứng trước mặt lại có mặt lão Đầu Đà phái Vệ Sơn vừa rồi đã lọt lưới.

Lão ta cũng sững người ngạc nhiên mấy giây.

Qua những ngày được huấn luyện và sắp đặt kế hoạch công phu ở Thiếu Lâm tự, từng nhận dạng kỹ chưởng môn các môn phái và những nhân vật chủ chốt qua qua ảnh họa, bởi vậy giờ chàng dễ dàng nhận ra tính danh của mỗi người cùng chức vị của họ.

La Như Long cố giữ nét mặt bình thản mỉm cười gật đầu thay cho lời chào rồi chỉ vào vị chưởng môn phái Chung Nam, gọi:

– Thiềm Nguyên đạo huynh, xin qua đây.

– Da, dạ, dạ …

Thiềm Nguyên chân nhân lắp bắp đáp mấy tiếng rồi cúi mình bước tới đứng cạnh La Như Long.

La Như Long nhỏ giọng nói vẻ quan tâm:

– Đạo huynh, ông thật khổ công đấy!

Thiềm Nguyên chân nhân thấy rằng mình được chiếu cố trong lòng khấp khởi cười hì hì đáp:

– Đây là bổn phận của bần đạo cũng là điều vinh dự cho Chung Nam nhất phái, nên vậy, nên vậy!

La Như Long mỉm cười hỏi:

– Ông chuẩn bị chu toàn cả rồi chứ ?

– Vâng, toàn bộ đều hoàn tất thấu đáo!

– Không có gì khiếm khuyết nữa chứ?

Thiềm Nguyên chân nhân nói giọng nịnh nọt:

– Theo bần đạo xem xét, mọi việc đều chu đáo. Tuy nhiên, phó tòa đã đại giá đến đây, xin phó tòa di giá soi xét cho!

La Như Long điềm nhiên tiếp lời:

– Theo kế hoạch đã định trước giờ Thìn, sáng mai ta mới đến để chủ trì quần hội võ lâm. Nhưng tổng đàn chủ cứ thấp thỏm lo lắng cho thành bại của lần quần hội này bởi vậy đã phái ta đến xem xét.

Nói đến đó, La Như Long nhấn mạnh lời:

– Đạo huynh ắt đã rõ, đây là lần quần hội võ lâm đầu tiên của Hồng Hoa bang được tổ chức công khai ở Trung Nguyên, bởi vậy phải thành công chứ không để thất bại !

Thiềm Nguyên chân nhân đáp lia lịa:

– Vâng ! Vâng vâng vâng. Bần đạo đã lãnh hội được điều đó. Xin phó tòa di giá xem có gì không được thỏa ý, bần đạo sẽ cho chỉnh đốn kịp thời.

Lão ta cúi nghiêng người mời đón và quay lại định dẫn đường.

La Như Long án chiếc quạt trên đầu vai gã ta bảo:

– Đạo huynh, khoan đã !

Thiềm Nguyên chân nhân ứng thanh rồi đứng lại ngay ngắn.

La Như Long mỉm cười hỏi:

– Ta đêm nay nghỉ lại ở Chung Nam này, đạo huynh có chuẩn bị phòng ốc cho ta không?

– Có có, chuẩn bị đường hoàng từ trước.

– Yên tĩnh không?

– Yên tĩnh, rất yên tĩnh!

La Như Long chỉ tới cả ngàn đương chúng đang quì ở sơn môn bảo:

– Đạo huynh thay ta truyền dụ cho họ về nghỉ ngơi, có chư vị chưởng môn tùy hành theo ta cũng được rồi.

Trao đổi xong La Như Long quay sang Giả Như Chân trầm giọng quát:

– Bảo đi “Hồi xa” đêm nay ta nghỉ lại ở Chung Nam này!

– Vâng !

Giả Như Chân khép nép cung kính ứng thanh, rồi quay lại vung tay hô lớn:

– Phó tổng đàn chủ truyền dụ ” Hồi xa ” !

Hai tiếng “Hồi xa” giống như một mệnh lệnh triển khai hành động.

– Dạ!

Tiếng đáp đồng loạt vang lên từ tứ phía, giống như khắp chung quanh đỉnh Chung Nam đều có người tùy tùng.

Tiếp theo, tiếng huýt vang lên xuyên phá không trung lập tức có tiếng tay áo bay phành phạch, bóng người loang loáng trong màn đêm, thân pháp cực nhanh chẳng khác gì sao băng điện xẹt.

Như để thị uy, những bóng người đó cứ lướt vùn vụt trước sơn môn. Do thân pháp phàm tốc nên không ai nhận ra đám cao thủ hộ tống quái xa là những người nào?

Hàng cao thủ hắc đạo đứng phía dưới dù có chú mục nhìn cũng chỉ thấy đám cao thủ hộ tống đó đều vận y hiệu Hồng Hoa bang.

Mười hai vị bạch y thiếu nữ nhẹ nhàng vịn lấy quái xa, lướt đi như cưỡi gió tuôn mây rời khỏi đỉnh Chung Nam. Đám cao thủ hộ tống đồng thanh hô to:

– Bẩm phó tổng đàn chủ, bọn thuộc hạ cáo thoái!

La Như Long phẩy chiếc quạt một cái, những bóng người lượn lờ trên không trung biến đi đâu mất.

Cả ngàn đương chúng đang đứng ngơ ngác, cũng lặng lẽ rời khỏi sơn môn.

Đương trường ngoài Giả Như Chân và Diệu Thủ nương tử tùy hành La Như Long ra, còn lại chi có bảy người. Đó chính là Thiềm Nguyên chân nhân chưởng môn phái Chung Nam, Linh Tước đạo nhân chưởng môn phái Vũ Đương; Hoa Trường Thọ chưởng môn phái Trường Bạch; Hứa Niệm Thai chưởng môn phái Côn Lôn; Khâu Kim chưởng môn phái Tuyết Sơn; Mã Hải chưởng môn phái Điểm Thương, còn có lão Đầu Đà phái Vệ Sơn, giờ cũng được gọi là chưởng môn của một đại môn phái.

Nhìn lướt qua bảy lão tướng này, La Như Long bất giác sửng sốt trong lòng, thầm nghĩ:

“Kỳ quái thật. Rõ ràng là chín đại môn phái, trừ phái Thiếu Lâm chưa bị Hồng Hoa bang hủy diệt ra, nên còn lại tám môn phái mà? Hiện tại, trước mặt chỉ có bảy vị chưởng môn, vậy thiếu chưởng môn của môn phái nào?” Trong những ngày vừa qua La Như Long chuyên chú nhận dạng những lão ma đầu chưởng môn của các môn phái qua ảnh họa. Bởi vậy chỉ trong khoảnh khắc, chàng nhớ lại ngay chính là thiếu Hoa Hoa hòa thượng chưởng môn phái Nga Mi.

Hôm nay thiếu mặt Hoa Hoa hòa thượng cũng chưa mấy trọng yếu, nhưng nguyên nhân vì sao lão ta lại chưa đến làm cho La Như Long thật sự lo ngại.

La Như Long lần này đột nhập vào đầm long huyệt hổ, cốt yếu là lấy bằng được mấy bộ sử sách lưu truyền của các tông phái. Nếu thiếu đi bộ sử sách của phái Nga Mi, như vậy đại sự đâu gọi là thành đạt hoàn mỹ.

Không biết nên làm thế nào, La Như Long vội đánh ánh mắt thị ý nhìn Giả Như Chân.

Giả Như Chân đã hiểu rõ mọi tình tiết, khi gặp ánh mắt chàng lão ta định dùng thuật truyền âm để nói nhưng Thiềm Nguyên chân nhân đã mở giọng xu nịnh:

– Xin phó tòa di giá tuần thị, bần đạo đi trước dẫn đường!

La Như Long không tiện nói thêm liền bước đi theo Thiềm Nguyên chân nhân, tiếp theo sau lưng là Giả Như Chân và Diệu Thủ nương tử, đi cuối cùng là mấy lão ma đầu chưởng môn.

Lão Đầu Đà đi sau, trong lòng phập phồng một nồi lo sợ đâu đâu, sắc mặt thay đổi từng hồi.

Giả Như Chân có nhãn lực như thần chỉ thoạt quay đầu nhìn, lão đã nam rõ nội tâm lão Đầu Đà như thế nào.

Bọn họ vào xem ba gian nhà chuẩn bị cho ngày mai quần hùng tụ tập dự hội rồi đến “Anh hùng quán “, ” Hào kiệt lâu”, phòng khách cuối cùng lại đến một tòa tịnh thất cách biệt hoàn toàn mọi tiếng động bên ngoài.

Tòa tịnh thất này không những rất thanh tĩnh mà còn trang bị đầy đủ mọi tiện nghi lộng lẫy hoa lệ. Thiềm Nguyên chân nhân cũng khổ công phí lực không ít để chuẩn bị cho vị phó tổng đàn chủ nghỉ chân.

La Như Long vừa quan sát vừa gật đầu trầm trồ khen ngợi Thiềm Nguyên chân nhân chân nhân rối rít.

Thỉnh thoảng La Như Long chỉ những điểm thiếu sót nhỏ, Thiềm Nguyên chân nhân dạ dạ vâng vâng ghi nhận trong lòng.

Tiến vào tòa tịnh thất La Như Long nhìn qua một lượt hỏi:

– Đạo huynh, khu tòa này chuẩn bị cho Trương mỗ đây hả?

Thiềm Nguyên chân nhân cười giọng siểm nịnh đáp:

– Nếu phó tòa không chê giản lậu, bọn bần đạo này xin cáo thoái!

La Như Long đâu bỏ lỡ cơ hội này liền mỉm cười nói:

– Đạo huynh ngày mai có những nghi thức trọng yếu cần các môn phái phải đưa bộ sử sách lên chư vị đồng đạo đã chuẩn bị tốt mặt đó chưa?

Cả bọn cùng đáp:

– Bọn tôi đều chuẩn bị xong, không thiếu sót gì !

– Bộ sử sách bây giờ nằm ở đâu ?

La Như Long cố hỏi với giọng như vô tình:

– Đều để ở ” Hào kiệt lâu “.

La Như Long lãnh đạm tiếp lời:

– Trương mỗ muốn xem qua trước làm phiền chư vị đem đến đây giúp, được không?

– Được được bọn tôi đi lấy ngay !

Tức thì năm vị chưởng môn cúi mình lùi ra ngoài.

Lão Đầu Đà đứng lưỡng lự một hồi, cuối cùng cũng ra theo.

Nhưng Thiềm Nguyên chân nhân vẫn đứng nán lại không đi.

La Như Long mới ngạc nhiên hỏi:

– Đạo huynh, ông sao không đi lấy?

Thiềm Nguyên chân nhân cúi đầu cười nịnh:

– Sử sách bổn phái là vật truyền phái của các bang phái, là vật bất ly thân bởi vậy bần đạo luôn cất giữ trong người.

Quả nhiên lão ta thọc tay vào người lấy ra một bộ sách màu vàng, cầm hai tay dâng lên, nói:

– Đây là bộ sử sách của phái Chung Nam xin phó tòa thâu nhận.

La Như Long gật đầu cầm lấy, chợt chuyển giọng hỏi:

– Đạo huynh, ta xin hỏi ông, Hoa Hoa hòa thượng chưởng môn phái Nga Mi sao giờ chưa thấy đến?

– Theo chưởng môn phái Điểm Thương nói Hoa Hoa đại sư có sự cố đột xuất phải đến tổng đàn chủ Hoa Sơn, khi phó tòa đại giá đến Chung Nam, không thấy Hoa Hoa đại sư tùy hành theo, bọn tôi cũng lấy làm phân vân không hiểu vì sao?

Sợ câu trả lời chưa toàn vẹn, Thiềm Nguyên chân nhân còn nói thêm:

– Quần hội tiến hành vào sáng mai, theo bần đạo dự đoán, nội trong đêm nay Hoa Hoa đại sư sẽ đến.

Câu nói đó đối với lão ta là bình thường, nhưng bọn La Như Long nghe ra chẳng khác gì tiếng sét xé bên tai, người muốn phát run.

Đúng vậy, chưởng môn phái Nga Mi nhất định sẽ đến trong đêm nay.

Hoa Hoa hòa thượng đã đến Hoa Sơn tổng đàn, tức đã yết kiến tổng đàn chủ hoặc phó tổng đàn chủ. Hôm nay nếu lão ta đến Chung Nam, La Như Long giả phó tổng đàn chủ để tiến hành đại sự sẽ bị bại lộ ngay.

Khi rời Thiếu Lâm tự, họ nghĩ rằng đêm nay là cơ hội tốt để La Như Long dễ dàng hành sự. Không ngờ tình thế lại biến đổi, muốn an toàn tính mạng họ phải rút khỏi Chung Nam trước khi chưởng môn phái Nga Mi đến.

Nếu không đoạt được bộ sử sách của phái Nga Mi ít nhất cũng phải lấy được sử sách của các môn phái còn lại, còn không thì ăn nói thế nào với bằng hữu bạch đạo võ lâm? La Như Long lại còn uổng công danh hư!

La Như Long ý loạn tâm hoảng, muốn cùng với Giả Như Chân bàn mưu tính kế, nhưng Thiềm Nguyên chân nhân cứ bám sát theo một bên, chàng đành chịu.

Cầm cuốn sử sách trên tay, đứng sững người nghĩ không ra kế.

Giả Như Chân trong lòng như lửa đốt, thấy La Như Long đứng như cây si, không còn khí khái của một vị phó tổng đàn chủ nữa. Do khoảng cách bốn người quá gân lão không dám dấu hiệu ám thị, cũng không dám truyền âm.

Bất ngờ lão sực nghĩ ta một diệu kế liền ngẩng đầu lên ho khan một tiếng.

Tiếng ho phát ra rất đột ngột làm chấn tỉnh La Như Long, cảnh tỉnh Diệu Thủ nương tử, cũng làm nét nghi sắc trên mặt Thiềm Nguyên chân nhân tan biến nốt.

Giả Như Chân quay sang Diệu Thủ nương tử với giọng trầm tĩnh:

– Trần đại nương, để đáp ứng theo ý của phó tòa, đại nương có lời gì muốn gợi ý với Thiềm Nguyên đạo trưởng sao không nói ra?

Lời nói của lão đã phá giải được tình huống căng thẳng và lúng túng trước mặt, đồng thời muốn báo cho Diệu Thủ nương tử biết:

“Bọn ta còn có cả một kho cẩm nang diệu kế, ngươi kéo ngay Thiềm Nguyên ra chỗ khác …” Diệu Thủ nương tử biểu ngay được ý, bèn quay sang Thiềm Nguyên chân nhân xá một xá dịu giọng:

– Bẩm chưởng môn, tiện nữ có lời muốn trao đổi được không?

Thiềm Nguyên chân nhân đang lúc phân vân vội mỉm cười trả lời:

– Được, được !

Lão ta liền bước sang bên góc phòng.

Thấy Diệu Thủ nương tử bước đến cạnh bên, gã ta hỏi:

– Đại nương có gì kiến giáo?

Diệu Thủ nương tử đưa tay lên miệng, nói nhỏ:

– Chưởng môn đạo trưởng, có một qui củ đạo trưởng có biết không?

– Qui củ gì?

Diệu Thủ nương tử chỉ tới La Như Long nhỏ giọng:

– Phó tổng đàn chủ khu xuất môn không đem theo gia quyến, phó tòa lại có tính mê thích, không biết đạo trưởng có chuẩn bị chưa?

Thiềm Nguyên chân nhân chợt hiểu ra gật đầu đáp:

– Điều đó đại nương khỏi phải bận tâm, bần đạo chuẩn bị đến bốn mỹ nữ, ai ai cũng đẹp như hoa, phó tòa tùy đó để tuyển chọn …

Diệu Thủ nương tử gật đầu vẽ mãn ý cười khéo:

– Đợi phó tòa giải quyết xong chính sự rồi đưa họ lên. Giờ phiền đến quí chưởng môn đi sai người chuẩn bị yến tiệc để phó tòa ẩm tửu hưởng lạc.

– Vâng, vâng, bần đạo đi ngay?

Lão ta nói chưa dứt lời đã vội đi liền.

Thấy Thiềm Nguyên chân nhân đi khuất, Giả Như Chân ngóng đầu quan sát xung quanh một lượt nữa đoạn đưa tay thị ý cho Diệu Thủ nương tử, cả hai cùng ra khỏi cửa, đề khí phi thân bay quanh tĩnh thất một vòng nắm rõ địa thế và tình hình xung quanh, rồi trở lại bên La Như Long.

La Như Long hỏi giọng cấp xúc:

– Lão tiền bối, bây giờ không thể trì nghi, tính cách nào đây?

Giả Như Chân xua tay vội bảo:

– Chúng ta phải rời khỏi nơi này trước khi Hoa Hoa hòa thượng đến. Sử sách của các môn phái xem ra tạm thời thiếu bộ của Nga Mi, không thể đợi thêm được nữa.

Lão chỉ vào phía sau, nói tiếp:

– Tòa tĩnh thất này có cả thảy ba gian, Diệu Thủ nương tử công lực kém hơn, nên đứng đợi trước ở ngoài song cửa gian cuối cùng. Đợi lúc lấy được bảy bộ sử sách ta giao ngay cho ngươi, bất kể tình hình diễn biến như thế nào, ngươi đem những bộ sử sách đó rời khỏi Chung Nam trước, đến Doanh Bàn trấn cùng đi với nhóm Phổ Thiện đại sư trở về Thiếu Lâm tự.

Diệu Thủ nương tử gật đầu, chợt cô ta hỏi:

– Lão không dự định quay trở lại Thiếu Lâm sao?

Giả Như Chân rung râu cười:

– Ta muốn cùng La Như Long đến Bắc Dương để thực hiện chính sự, đồng thời cũng có ý sử dụng kế “điệu hổ ly sơn”? Cho họ tập trung truy đuổi theo để các ngươi dễ dàng thoát khỏi dãy Tần Lãnh sơn.

– Như vậy quá nguy hiểm cho lão?

– Nhìn qua bọn ma đầu tự mệnh danh là chưởng môn các đại môn phái đó quả thực chẳng đáng ta để mắt tới. Được rồi ngươi chớ lo cho bọn ta, cứ an tâm mà trốn thoát khỏi nơi này.

Diệu Thủ nương tử nghe lời, liền quay người đi ra gian phía ngoài cùng.

Giả Như Chân thính lực thần thông, lão nghe có người đến lân cận tĩnh thất, liền chỏ vội cho vào hông La Như Long, bảo nhỏ:

– Ngươi vào gian giữa, chuẩn bị để trao bộ sử sách cho Diệu Thủ nương tử.

La Như Long ngạc nhiên hỏi:

– Lão tiền bối lại đối phó một mình thôi sao?

– Một mình không được à? Như vậy để khỏi lãng phí thời gian, kịp cho Diệu Thủ nương tử lên đường. _ La Như Long hiểu ý vội bước vào bên trong.

Ngoài cửa, những tiến bước chân tiến lại gần.

Cửa tĩnh thất xuất hiện bảy người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.