Tiểu hóa tử nheo mắt ngó Ngô Cương, chàng liền hỏi:
– Huynh đài cũng hiểu nghề này ư?
Tiểu hóa tử đảo hai mắt lên nhìn chàng hỏi lại:
– Sao? Công tử kêu tiểu hóa tử bằng huynh đài ư?
Ngô Cương nói:
– Như vậy có chi không ổn?
Tiểu hóa tử đáp:
– Tiểu hóa tử nghe thấy lạ tai một chút.
Ngô Cương ngập ngừng hỏi:
– Hai vị kia là ai?
Tiểu hóa tử đáp:
– Chó cắn người, người đánh chó.
Ngô Cương suýt nữa phải phải cười vì câu nói của tiểu hóa tử vừa ra chiều hỗn xược vừa có vẻ khinh bạc.
Bất thình lình một tiếng quát vang tai từ đàng xa vọng lại:
– Dừng tay!
Người trong không trường bất giác thu kiếm về nhảy ra vòng chiến vừa nhìn thấy người mới đến, họ đều biến sắc.
Tiểu hóa tử đằng hắng một tiếng!
Ngô Cương ngoảnh đầu nhìn ra phía sau chàng, cũng thay đổi sắc mặt. Người mới đến là một võ sĩ trung niên chừng hơn ba mươi tuổi. Người này cài trên lưng một thanh trường kiếm, ánh kim quang rực rỡ. Cả vỏ lẫn kiếm đều bằng vàng.
Ngô Cương la thầm:
– Kim kiếm thủ!
Mắt chàng lộ vẻ căm phẫn.
Tên Kim kiếm thủ đảo mắt nhìn toàn trường một lượt rồi cất giọng hách dịch bảo hai người kia:
– Báo rõ danh hiệu lai lịch đi!
Kiếm sĩ trung niên ăn mặc theo kiểu văn sĩ gượng cười kính cẩn nói:
– Tại hạ là tục gia đệ tử phái Võ Đương tên gọi là Thanh Phong Kiếm Khách Hồ Quân.
Kim kiếm thủ lại quay sang nhìn đại hán hỏi:
– Còn ngươi nữa?
Đại hán giương cặp mắt phẫn nộ lên nhìn đối phương hồi lâu mới miễn cưỡng đáp:
– Tại hạ là Võ Gia Thuần ở Hán Trung tiêu cục.
Kim kiếm thủ lại hỏi:
– Các ngươi tranh đấu vì việc gì?
Đại hán đáp:
– Vì việc riêng cá nhân.
Kim kiếm thủ hắng giọng một tiếng rồi hỏi:
– Võ minh đã có luật nghiêm cấm không cho tư nhân đánh nhau. Phải chăng các ngươi cố ý trái lệnh?
Kiếm sĩ nho nhă tức Thanh Phong Kiếm Khách Hồ Quân cười đáp:
– Tại hạ bị bức bách phải động thủ.
Đại hán Võ Gia Thuần bĩu môi nói:
– Hồ Quân! Ngươi thật là mặt dầy.
Tiểu hóa tử nói xen vào:
– Nếu là mặt dầy thì nên chui vào cầu tiêu mà tự tử đi thôi.
Thanh Phong Kiếm Khách Hồ Quân mặt lộ sát khí nhìn tiểu hóa tử tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống gă.
Kim kiếm thủ quay đầu lại “Ái chà” một tiếng rồi cũng trợn mắt nhìn gă tiểu hóa tử. Mục quang của hắn khiến cho cả Ngô Cương đứng bên cũng phải phát khiếp.
Tiểu hóa tử quy đầu nhìn ra chỗ khác, chẳng hiểu gã giả vờ hay có ý khinh miệt.
Kim kiếm thủ ở chốn giang hồ ai nhìn thấy đều khiếp sợ, không muốn gây chuyện với hắn. Cả Thanh Phong Kiếm Khách Hồ Quân cũng phải tuân theo mệnh lệnh, không dám thở mạnh. Vậy mà tên tiểu hóa tử lại tỏ thái độ trêu gan thì gă chẳng biết trời cao đất dầy là gì.
Ngô Cương đảo mắt nhìn không trường…
Một chuyện bất ngờ là Kim kiếm thủ thu mục quang rùng rợn lại bảo Thanh Phong Kiếm Khách Hồ Quân và Võ Gia Thuần:
– Hai người đi đi và phải nhớ rằng không được tái diễn những hành động này nữa.
Thanh Phong Kiếm Khách kính cẩn dạ một tiếng rồi lập tức băng mình đi ngay.
Tiêu sư Võ Gia Thuần lạnh lùng đằng hắng một tiếng rồi khinh khỉnh quay gót.
Kim kiếm thủ lông mày dựng ngược quát lên:
– Hăy đứng lại đã!
Vơ Gia Thuần dừng bước quay lại nhưng không nói gì.
Kim kiếm thủ quắc mắt lên hỏi:
– Ngươi có ý bất phục phải không?
Vơ Gia Thuần hằn học hỏi lại:
– Các hạ định làm gì tại hạ?
Kim kiếm thủ dằn giọng:
– Chẳng làm gì cả. Cho ngươi một bài học mà thôi.
Đại hán vẫn lạnh lùng nói:
– Các hạ khinh người quá…!
– Giỏi lắm! Ngươi chuẩn bị tự vệ đi!
Vơ Gia Thuần mặt tím bầm. Tuy y lỗ mãng nhưng là người có tư [X, trang 113 dòng 1] vẫn cũng chẳng sợ hãi gì hững hờ hỏi lại:
– Các hạ bức bách tại hạ phải động thủ hay sao?
Kim kiếm thủ quắc mắt lên đáp:
– Ngươi không đáng nói đến hai chữ động thủ.
Đại hán bình tĩnh đáp:
– Tại hạ tự biết mình không phải là tay đối thủ với các hạ, nhưng tại hạ thà chết chứ không chịu nhục.
– Hay lắm! Ngươi chuẩn bị tự vệ đi!
Võ Gia Thuần cầm ngang thanh kiếm thủ thế đề phòng.
Kim kiếm thủ từ từ rút thanh kiếm ở sau lưng. Hắn rung một cái luồng kiếm quang lóe ra đến tám thước.
Võ Gia Thuần da mặt co dúm lại. Hiển nhiên y biết công lực mình còn kém đối phương xa. Hai chữ tự vệ chỉ là một danh từ dễ nghe mà Kim kiếm thủ nói ra trước khi tàn hại đồng đạo. Sự thực đại hán chẳng có cơ hội nào để tự vệ.
Ngô Cương thấy thế lửa giận bừng bừng. Nhưng chàng không hiểu võ công nên chẳng làm gì được.
Tiểu hóa tử lạnh lùng nói:
– Họ Võ kia! Sao ngươi chẳng biết tự lượng nín nhịn đi một chút có phải xong không? Tội gì đem đầu ra để làm trò đùa.
Võ Gia Thuần nghiến răng ken két chứ không mở miệng. Tay kiếm của y hơi run lên trán toát mồ hôi.
Kim kiếm thủ quắc mắt nh́n tiểu hóa tử một cái rồi quay lại bảo Võ Gia Thuần:
– Phải cẩn thận đấy!
Hắn vừa nói vừa tiến lại vung kiếm với một tư thế coi rất ung dung tựa hồ chiêu kiếm chẳng có chi kỳ lạ. Thế mà Võ Gia Thuần không tài nào né tránh được mà cũng không có cách đỡ gạt vì các bộ vị đều bị công kích. Bỗng có tiếng la:
– Úi chao!
Võ Gia Thuần loạng choạng người đi mấy cái. Hai cánh tay và hai bên ngực máu tuôn ra như suối. Chớp mắt y biến thành con người máu.
Một chiêu gây bốn vết thương. Kiếm thuật này thật là lợi hại!
Nét mặt Võ Gia Thuần hoàn toàn biến đổi, ra chiều vừa đau khổ vừa phẫn hận. Y tự phong tỏa huyệt đạo để ngăn máu chảy rồi run lên hỏi:
– Tại hạ đõ đi được chưa?
Kim kiếm thủ chỉ “Ừ” một tiếng.
Võ Gia Thuần hỏi lại:
– Các hạ là kiếm thủ số mấy?
Kim kiếm thủ cười ha hả đáp:
– Chà chà! Ngươi muốn báo thù phải không? Bản Kim Kiếm số hai mươi ba. Ngươi nhớ kỹ đấy.
Vơ Gia Thuần loạng choạng bước đi ra khỏi khu rừng.
Tiểu hóa tử lại lên tiếng:
– Cũng là một tay hán tử! Đáng tiếc y không thức thời.
Ngô Cương cũng không nhịn được cũng lên tiếng:
– Nếu ngươi thức thời há chẳng biến thanh đồng loại với Thanh Phong Kiếm Khách thì còn gọi hán tử sao được?
Tiểu hóa tử đột nhiên đứng dậy vỗ tay nói:
– Thật là tuyệt cú! Người đọc sách quả nhiên có con mắt biết người biết của.
Kim kiếm thủ số hai mươi ba giương cặp mắt chim ưng nhìn tiểu hóa tử, cất giọng ồm ồm hỏi:
– Thằng lỏi ăn xin kia! Mi hãy báo họ tên cùng lai lịch đi!
Tiểu hóa tử vỗ vào gáy la lên:
– Hỏng bét! Mình măi coi một trường náo nhiệt, quên khuấy bữa nay trong Dương phủ ở Tây Thôn có việc vui mừng.
Gã nói xong trở gót chạy ngay.
Kim kiếm số hai mươi ba quát:
– Mi không đi được.
Chẳng hiểu hắn dùng thân pháp gì mà bóng người vừa lấp loáng đã đứng đón đầu tiểu hóa tử.
Tiểu hóa tử tru tréo:
– Các hạ định làm gì? Võ minh cấm chỉ tư nhân đánh nhau mà?
– Đừng nói lôi thôi!
Tiểu hóa tử lớn tiếng hỏi lại:
– Phải chăng làm quan tha hồ đốt lửa, còn trăm họ thì thắp đèn cũng không được?
Kim kiếm số hai mươi ba quát hỏi:
– Thằng ăn xin này có phải mi họ Ngô không?
Ngô Cương động tâm. Chàng hiểu ý đối phương ngay.
Tiểu hóa tử đảo cặp mắt trắng dã cất giọng ấm ớ hỏi:
– Lạ nhỉ! Sao các hạ lại đưa họ Ngô vào cho tại hạ!
Kim kiếm thủ hỏi ngay:
– Vậy chứ mi họ gì?
Tiểu hóa tử dõng dạc đáp:
– Đã là kẻ ăn xin còn nêu tên họ làm chi để nhục đến tổ tông.
– Đừng lẻo mép nữa. Có phải mi là Ngô Cương không?
– Sao? Ngô Cương nào? Tại hạ chưa nghe nói đến bao giờ.
– Xưng rõ lai lịch đi!
– Nếu không thì sao?
– Không thì chẳng thể đi được.
– Sao các hạ vô lý thế?
Kim kiếm số hai mươi ba trỏ kiếm vào mũi tiểu hóa tử cất giọng hung dữ nói:
– Mi hãy theo bản nhân đi một chuyến.
Tiểu hóa tử lùi lại một bước trỏ vào Ngô Cương hỏi:
– Sao các hạ không bảo y họ Ngô?
Kim kiếm thủ số hai mươi ba không thèm quay đầu lại, hắn nói ngay:
– Đừng rườm lời nữa! Đi đi!
– Đi ư? Đi đâu bây giờ?
Ngô Cương không nhịn được nữa. Hiện giờ chàng đă thành một nhân vật khác thường, không còn ai nhận ra trước đây chàng là một tên tiểu khất cái năm da bọc rúm xương. Chàng chẳng thể để cho tên tiểu khất cái vì mình mà bị vạ lây. Chàng lạnh lùng nói:
– Các hạ làm thế chẳng hóa ra là ngang tàng quá ư?
Kim kiếm số hai mươi ba quay lại hỏi:
– Ngươi muốn thọc gậy vào bánh xe ta chăng?
Ngô Cương quên cả khiếp sợ, hằn học đáp:
– Các hạ muốn nói thế nào cũng được.
– Tiểu tử! Ngươi thiệt là lớn mật.
– Các hạ muốn sao bây giờ?
– Nói rõ lai lịch đi!
– Tại hạ không nói thì sao?
– Đừng hòng rời khỏi nơi đây.
– Cái đó chưa chắc.
– Ngươi cứ thử đi coi.
Ngô Cương trong lòng cũng thấy hoang mang vì chàng chẳng hiểu chút võ công nào. Chàng hối hận là mình quá nóng. Đáng lý mình không nên gây gỗ. Việc nhỏ nhặt mà không nhịn được thì hư việc lớn. Nhưng bây giờ chàng đă ở vào tình thế cưỡi hổ, cứ cất bước đi.
Kim kiếm số hai mươi ba lạng người ra đứng chắn ngang đường.
Ngô Cương cho là đối phương động thủ, bất giác vung chưởng đánh ra dĩ nhiên phát chưởng của chàng chẳng có chiêu thức nào. Nhưng chàng đă có trăm năm nội lực thì cái vung tay này cũng rất ghê gớm. Một làn cuồng phong nổi lên hất Kim kiếm số hai mươi ba lùi lại bốn năm bước.
Tiểu hóa tử lộ vẻ kinh hăi, Ngô Cương rất đỗi ngạc nhiên. Đây là lần đầu tiên chàng ra tay đối phó với người.
Kim kiếm số hai mươi ba cười khành khạch nói:
– Tiểu tử! Bản nhân không ngờ các ngươi giỏi thiệt!
Hắn nói xong rung trường kiếm lên toan ra chiêu công kích…
Ngô Cương bở vía vì biết đối phương chỉ ra tay một cái là chàng không sao thoát khỏi. Trống ngực đánh th́nh thịch! Trong lúc hốt hoảng chàng không biết làm thế nào.
Giữa lúc ấy một thanh âm trong trẻo nhưng rất êm tai vang lên:
– Ốc còn chưa lo nổi mình ốc, sao còn can thiệp vào chuyện của người ta?
Ba người nghe tiếng quay lại bất giác đều thộn mặt ra. Người vừa xuất hiện là một nữ lang mặc áo màu lục, đẹp như cây ngọc, cách ngoài ba trượng. Theo sau nàng là một tên tỳ nữ áo xanh. Hai thiếu nữ này đến từ lúc nào chẳng một ai hay. Bầu không khí trong rừng bỗng trở nên yên lăng, nghe rõ hơi thở từng người.
Nữ lang áo lục chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặt lạnh như sương băng, khiến cho người ta phải kinh sợ không dám nhìn thẳng vào mặt. Nhưng nàng đẹp lắm, ai đã nhìn nàng là mục quang không nhìn ra chỗ khác nữa. Cái đẹp của nàng cực kỳ huyền diệu, những danh từ thông thường để tả người đẹp không hình dung được một phần trong muôn phần sắc đẹp kỳ bí này. Cả tỳ nữ áo xanh cũng là hạng đẹp phi thường.
Ngô Cương quên hết mọi sự. Trước nay chàng chưa thấy thiếu nữ nào đẹp như nữ lang này.
Những thiếu nữ tuyệt đẹp ở thế gian thường dùng câu đẹp như thiên tiên để mô tả, nhưng nếu dùng câu đó để tả nữ lang áo lục thì chẳng ăn thua gì. Cái đẹp của nàng khiến cho thiên tiên phải thất sắc. Thực ra thiên tiên là người thế nào chẳng một ai được trong thấy bao giờ. Nó chỉ là một hình bóng trừu tượng. Còn người đứng trước mắt đây là người bằng xương bằng thịt hẳn hoi.
Ngọn gió hiu hiu thổi làm u hương thấm vào lòng người. Mỗi làn gió thoảng qua, mấy người đứng đó lại thấy cảm giác phiêu diêu tựa hồ bay bổng lên mây xanh.
Nữ lang áo lục này có một hình ảnh kỳ tuyệt bất luận là ai chỉ thấy mặt nàng một lần là suốt đời không quên được nữa. Dường như tạo vật cố ý thiên vị đem hết bao nhiêu cái đẹp cái tốt ở thế gian tập trung vào cả người nàng.
Từ ngũ quan đều đặn cân xứng cho đến làn da trắng mịn như bạch ngọc, nhất là cặp mắt sâu tựa biển, chẳng một cái gì là không đẹp đến chỗ tuyệt đỉnh.
Tấm lưng liễu mêm mại thướt tha tựa hồ không chịu nổi luồng gió mạnh, nhưng nàng xuất hiện nơi đây vào lúc này đủ chứng minh là một võ lâm nhi nữ.
Nữ lang có vẻ siêu phàm thoát tục, tính chất cao quý tựa bởi trời [X, trang 117 dòng 2 dưới lên]. Đó là đặc điểm của nàng.
Kim kiếm số hai mươi ba nhìn nàng mà chảy nước miếng. Tướng mạo xấu xa của hắn khiến người ta phải buồn nôn. Hắn xoay ngược kiếm lại tíến lên mấy bước, khép nép thi lễ tự giới thiệu:
– Tại hạ là Kim kiếm số hai mươi ba dưới trướng Võ lâm minh chủ.
Nữ lang áo lục cất giọng như băng:
– Ta có hỏi đến ngươi đâu?
Khẩu khí này mà từ miệng một cô gái khác nói ra thì người nghe không chịu nổi. Nhưng nó do nữ lang áo lục thốt ra tình hình lại khác hẳn. Dường như nàng phải cao ngạo như vậy mới xứng đáng với vẻ đẹp của nàng.
Kim kiếm số hai mươi ba tuyệt không tỏ vẻ gì giận dỗi. Hắn vừa cười vừa “dạ” một tiếng rồi hỏi:
– Xin hỏi cô nương tại hạ phải xưng hô thế nào đây?
Nữ lang áo lục vẫn một giọng kiêu kỳ:
– Ngươi không đáng hỏi!
Câu nói thật là khinh miệt, song Kim kiếm số hai mươi ba vẫn không động nộ, hắn hơi đỏ mặt lên hỏi lại:
– Cô nương cũng là võ lâm đồng đạo?
– Dĩ nhiên.
Kim kiếm số hai mươi ba ngập ngừng:
– Hết thảy võ đạo trung nguyên chẳng ai là… không tuân lệnh của Võ minh…
– Cái đó chưa chắc.
Kim kiếm số hai mươi ba ngơ ngẩn hỏi:
– Cô nương có điều chi dạy bảo?
– Chẳng có chi cả. Ngươi không được đụng vào người y.
Nữ lang áo lục chỉ lên trỏ vào Ngô Cương chàng đang mơ màng như người trong mộng.
Tiểu hóa tử bật lên một tiếng “ồ” vừa ra chiều ghen tức lại có ý thán phục. Gã đưa mắt nh́n Ngô Cương.
Ngô Cương mặt đỏ đến mang tai, trong lòng kinh dị muôn phần. Chàng tự hỏi:
– Giữa mình và nữ lang áo lục này chưa từng quen biết, tại sao nàng lại nói thế? Nàng là ai? Tới đây với mục đích ǵ?
Bấy nhiêu câu hỏi quay lên trong đầu óc chàng. Bất giác chàng đưa mắt chăm chú nh́n nữ lang áo lục nhưng nàng vẫn không ngó chàng, [X, trang 119 ḍng 5] mắt nhìn thẳng ra không gian phía trước.
Nàng lạnh lùng nói:
– Ta đã bảo không được đụng đến y, y đã nghe rõ rồi đó.
Dĩ nhiên câu này nữ lang áo lục nói với gã Kim kiếm số hai mươi ba. Nàng [X, trang 119 dòng 9] kiêu ngạo cao quý, không ai có thể với tới được. Nàng cũng không thèm nhìn ai.
Kim kiếm số hai mươi ba cất giọng run run hỏi:
– Y là người thế nào đối với cô nương?
Nữ lang lạnh lùng đáp:
– Cái đó ngươi bất tất hỏi làm chi.
Kim kiếm số hai mươi ba ngần ngừ một lúc rồi đột nhiên đổi giọng:
– Cô nương ra lệnh cho tại hạ đó chăng?
– Ngươi nghĩ vậy cũng được.
– Cô nương căn cứ vào cái gì để ra lệnh?
– Người võ lâm thì cần gì phải có bằng cứ?
Miệng nàng hỏi lại câu này mà mắt vẫn nhìn ra quãng không.
Kim kiếm số hai mươi ba lại hỏi:
– Phải chăng cô nương ỷ mình có bản lănh?
– Ngươi tính như vậy cũng không sao.
Kim kiếm số hai mươi ba nói bằng một giọng mạnh bạo hơn:
– Tại hạ không đến nỗi nghe mấy câu hăm dọa mà đã bỏ chạy ngay.
– Vậy ngươi muốn thế nào?
Kim kiếm số hai mươi ba ngập ngừng:
– Tại hạ mong được cô nương tỏ ra chút gì làm bằng chứng.
– Chẳng lẽ ngươi muốn ta phải ra tay?
– Dạ… cô nương có bản chất của trời cho cực kỳ xinh đẹp. Ha ha! Nếu tại hạ càn rỡ, há chẳng đường đột giai nhân?
– Thế là ngươi muốn vả miệng!
“Bốp!” Tiếp theo là tiếng rên thê thảm. Trên má bên trái Kim kiếm số hai mươi ba đã hiện lên vết mấy ngón tay.
Cái tát này khá nặng. Khóe miệng hắn ứa máu. Người ra tay lại là tỳ nữ áo xanh.
Ngô Cương chỉ thấy mắt hoa lên. Ả tỳ nữ ra tay thế nào mà một tên kiếm thủ bản lãnh phi thường không tránh kịp, chàng cũng không nhìn rơ. Thị tỳ còn ghê gớm như vậy thì chủ nhân há phải tầm thường.
Gă tiểu hóa tử bất giác reo lên:
– Giỏi quá! Đánh hay thiệt!
Kim kiếm số hai mươi ba nét mặt tím bầm lại sưng húp lên trông rất khó coi.
Nữ lang áo lục thản nhiên như không có chuyện gì, lạnh lùng nói:
– Cái đó là để giáo huấn ngươi về tội khinh bạc.
Kim kiếm thủ đã là tay hống hách hơn đời mà bị người ta cho một bài học là chuyện hiếm có trên chốn giang hồ.
Kim kiếm số hai mươi ba nghiến răng, hỏi lại bằng một giọng hung dữ:
– Xin cô nương lưu danh hiệu lại cho.
Nữ lang áo lục hững hờ đáp:
– Thứ ngươi không đáng hỏi ta điều đó. Ngươi biết điều thì cút mau đi!
– Có ngày cô nương sẽ phải hối hận…
Nữ lang áo lục vẫn b́nh tĩnh nói:
– Nếu ngươi còn nhe nanh múa vuốt thì ngươi phải hối hận ngay bây giờ.
Kim kiếm số hai mươi ba trừng mắt lên nhìn nữ lang áo lục. Hắn muốn nói mấy câu táo tợn mà không được. Hắn máy môi, miệng lắp bắp mà không thốt nên lời nào. Chẳng hiểu hắn bị nghi dung của đối phương trấn áp hay hắn biết tự lượng sức mình. Hắn từ từ trở gót quay về phía tiểu hóa tử vẫy tay nói:
– Gă ăn xin kia! Đi thôi!
Tiểu hóa tử nguýt hắn một cái rồi hỏi lại:
– Tại sao tại hạ phải theo các hạ?
Kim kiếm số hai mươi ba gắt lên:
– Ngươi không chịu đi chăng?
Tiểu hóa tử xẵng giọng:
– Dĩ nhiên tại hạ chẳng có lý nào phải đi theo các hạ. Hơn nữa các hạ không đụng được đến hoa lan phải vớ lấy cây đậu hủ. Các hạ mà chẳng sợ tin này đồn đại ra ngoài sẽ bị mất mặt ư?
Câu nói này thật khiến cho người ta không chịu nổi.
Kim kiếm số hai mươi ba vẻ mặt đã xám đen muốn biến đổi cũng không được nữa. Môi hắn mấp máy mấy lần rồi cất tiếng quát:
– Thằng lõi ăn xin kia! Mi muốn tìm cái chết chăng?