Ngô Cương hỏi:
– Thế thì lời hứa của ngươi thối như phân hay sao?
Quái khách che mặt đáp:
– Đó là mệnh vận đã chua rõ như vậy.
Hắn vừa dứt lời thì bốn mặt vô số người kéo ùa vào, đếm không biết được bao nhiêu tay cao thủ!
Trong bọn đi đầu Ngô Cương nhận thấy có thiếu phụ diêm dúa là minh chủ phu nhân, chưởng lệnh Hồ Đại Du, Phong Đô sứ giả và Phong Ma nữ là hai người trong tam quái. Ngoài ra đủ mặt kẻ già người trẻ, số đông là bọn Thần Phong kiếm sĩ và Kim kiếm thủ.
Quái khách che mặt đảo mắt nhìn quanh rồi bảo thiếu phụ diêm dúa:
– Hãy đem con nha đầu này đi đã!
Hắn rung tay một cái, Lã Thục Viên liền bắn ra.
Ngô Cương quát lên:
– Không được đem nàng đi.
Đoạn chàng nhảy xổ lại nhanh như chớp toan nắm giữ Lã Thục Viên…
Ánh hàn quang loé mắt! Thanh Long kiếm rít lên veo véo chụp xuống người Ngô Cương. Chàng phải vung kiếm lên đỡ.
Choang! Cả hai bên cùng ngẩn người ra lùi lại.
Trong khoảng thời gian chớp nhoáng này, Lã Thục Viên đã bị Minh chủ phu nhân cắp đem ra ngoài vòng chiến.
Ngô Cương hai mắt đỏ ngầu, gầm lên một tiếng rồi băng mình rượt theo.
Hàn quang lấp loáng, mấy thanh trường kiếm phóng ra cản đường.
Ngô Cương vung cây Phụng kiếm đồng thời cứ băng mình đi.
Mấy tiếng rú vang lên! Bốn người bị ngã. Chàng đã xông ra khỏi vòng vây.
Bỗng có tiếng quát:
– Đứng lại!
Hàn Phong quạt vào mặt Cây Sa đầu trượng của Phong ma nữ và cây Câu hồn tiêu của Phong Đô sứ giả vụt tới.
Ngô Cương chẳng buồn nhìn đến là vật gì nữa, chàng cứ múa kiếm nhanh như gió.
Mấy tiếng choang choảng vang lên chát chúa. Lưỡng quái bị hất lùi lại. Nhưng Ngô Cương cũng bị chiêu này Ngãn cản một chút. Chàng nóng lòng lo cho sự yên nguy của Lã Thục Viên, nên chỉ đứng lại một giây rồi lại băng mình chạy đi.
Phong Ma Nữ cùng Phong Đô sứ giả lại phóng chưởng đánh binh một cái, thế mạnh dường như lay non dốc biển, hất Ngô Cương ngồi lùi trở lại. Nhưng sức phản chất về cương khí thân công của chàng cũng làm cho lưỡng quái phải lảo đảo người đi.
Quái khách che mặt đã chạy đến trước người chàng lạnh lùng quát:
– Sách Huyết Nhất Kiếm! Bây giờ đã đến lúc ngươi phải đổ máu rồi đây!
Ngô Cương mím môi phóng ra một kiếm. Chàng đang tức giận như người điên ra chiêu vong mạng chẳng kể gì đến sống chết. Chiêu thức của chàng lúc này so với bình thời còn mãnh liệt hơn nhiều.
Quái khách che mặt phải vận động toàn lực để đỡ gạt mà cũng bị sức phản chấn hất lùi lại, người loạng choạng không đứng vững.
Phong Đô sứ giả và Phong Ma Nữ liền thừa cơ tiến lại.
Quái khách che mặt cũng chống kiếm xông vào.
Cục diện bỗng biến thành ba người chọi một. Dù là tay cao thủ trong võ lâm hiện nay cũng không chống nổi.
Ngô Cương tự biết không còn hy vọng gì đuổi kịp Lã Thục Viên nữa. Chàng đề khí để liều mạng với đối phương.
Kiếm khí cùng kinh phong xô ra ào ạt. Trong vòng mấy trượng tay cao thủ nhất cũng không thể đứng vững được.
Bên kia Vong Ngã hoà thượng cùng Siêu Sinh bà bà đang quyết đấu sinh tử. Thật là một cuộc ác chiến kinh tâm động phách.
Ngô Cương như người điên xoay sở thi triển chiêu Tham hóa kiếm pháp, khí lực muốn nuốt sông biển.
Một tiếng rú khủng khiếp vang lên.
Phong Ma Nữ bị hớt đứt một nửa đầu. Thi thể mụ bị bắn ra ngoài mấy thước rồi mới đổ xuống. Cây Sa đầu trượng trong tay mụ cắm sâu trong đất ngập gần tới chuôi.
Những tay cao thủ có mặt tại trường cũng phải một phen kinh tâm táng đởm.
Quái khách che mặt gầm một tiếng vung trường kiếm đâm trúng một bên tả Ngô Cương. Máu chảy tuôn ra như suối.
Ngô Cương nghiến răng chịu đau không rên lên một tiếng. Kiếm thức trong tay chàng lại càng khủng khiếp.
Đây là cách đánh liều mạng.
Lại một tiếng “ui chao” vang lên.
Phong Đô sứ giả người cứng đơ như xác chết té lăn xuống đất.
Thanh kiếm của Ngô Cương lại vung tít lên tấn công ráo riết quái khách che mặt khiến hắn không còn cơ sức phản kích cứ phải lùi hoài.
Bỗng hắn rên lên một tiếng cơ hồ thủng cả màng tai. Trước ngực bên trái hắn máu phun ra như suối…
Hai tên Kim kiếm thủ cùng hai lão áo đen đồng thời nhảy vào chiến cuộc.
Tình thế lại biến đổi. Một mình Ngô Cương phải chọi với năm người.
Bốn tên mới gia nhập chiến cuộc tuy bản lĩnh không cao bằng lưỡng quái nhưng Ngô Cương sau một hồi chiến đấu liều mạng công lực đã hao tổn nhiều, mà kiếm thuật của quái khách che mặt cũng không kém Tham hóa kiếm pháp mấy tý, nên chàng cảm thấy tình trạng dần dần đi vào chỗ nguy ngập.
Bây giờ chàng không còn giây phút nào rảnh để ngó sang cuộc chiến đấu của Vong Ngã hoà thượng với Siêu Sinh bà bà nữa.
Nếu đối phương dùng xa luân chiến pháp công kích hoài thì hậu quả không biết đến đâu mà lường! Công lực của Ngô Cương dù cao thâm đến đâu thì sức người cũng chỉ có hạn mà thôi.
Giả tỷ chàng muốn phá vòng vây để chạy cho thoát thân thì đó không phải là một việc khó, nhưng chàng bản tính quật cường, không bao giờ nghĩ tới chuyện bỏ chạy.
Huỵch huỵch. Hai tên Kim kiếm thủ lại té xuống đất.
Nhưng hai tên khác lại xông vào vòng chiến đấu để bổ sung ngay lập tức.
Trong trường sát khí dầy đặc khiến cho người ta cơ hồ nghẹt thở. Máu tươi kiếm ảnh, tiếp theo là người chết…
Chiến trường hiện ra một trạng thái cực kỳ thảm khốc.
Sau chừng nửa giờ trong trường đấu rải rác có đến hơn chục xác chết nằm Lãn đó.
Ngô Cương và quái khách che mặt đã biến thành hai người máu. Không ai nhìn rõ họ đã bị bao nhiêu nhát kiếm của đối phương đâm trúng.
Trên mặt đất chỗ nào cũng máu đỏ tươi đọng thành vũng hoặc loang lổ từng vệt. Bao nhiêu tay cao thủ đủ tài chiến đấu đều nằm thẳng cẳng ra rồi.
Mọi việc đều kết thúc. Chỉ còn lại hai người máu cũng lảo đảo muốn té.
Xung quanh trường bọn đệ tử Võ Minh tuy còn đến dư trăm người nhưng chỉ là hạng võ sĩ hạng nhì, hạng ba, không ai đủ tư cách xông vào trường đấu.
Hai tay kình địch thở hồng hộc, chiêu thức đờ đẫn không còn sức mạnh gì nữa và lâu lâu mới giao một hợp. Họ đã thành hai cây cường cung dương lên đến độ chót.
Choang! Long phụng song kiếm đã dính vào một. Hai bên đều tung lực ra để đánh một chiêu tối hậu mong huỷ diệt đối phương.
Trong trường yên tĩnh trở lại. Hai đối thủ đẫm máu cả người lẫn kiếm giữ nhau đứng im. Dưới ánh mặt trời, họ thành một quái tượng rùng rợn.
Bên kia Siêu Sinh bà bà hai tay chống trượng xuống đất, thở hồng hộc như trâu, người run bần bật chẳng khác mụ già tám chục tuổi đầu, không còn đủ sức để chuyển động thân hình. Áo gấm của mụ đã dính nhiều máu tươi trông như hoa đỏ cả một lượt.
Áo tăng bào của Vong Ngã hoà thượng cũng thấm đầy máu tươi thành ra đen lại. Lão bị hai tên kiếm thủ áo đen giữ hai bên và hiền từ như con cừu già bị trọng thương. Trước mặt lão cũng có mười mấy các chết nằm Lãn đó.
Cứ tình hình này thì Siêu Sinh bà bà đã thắng nhưng trả giá rất đắt.
Một tiếng quát vang phá tan bầu không khí chết chóc. Long Phụng song kiếm phân khai và hai bóng người loạng choạng lùi tới bảy, tám thước, ngồi phệt xuống đất.
Quái khách che mặt phải hết sức mới ra lệnh được một câu:
– Các người tiến vào đi!
Lập tức mười mấy tên đệ tử Võ Minh xông vào uy hiếp Ngô Cương.
Một luồng oán khí và chí muốn sống giữ cho Ngô Cương tuy kiệt lực mà chưa ngã lăn ra. Đột nhiên chàng đứng phắt dậy vung kiếm quét ngang một cái. Tuy chàng đã kiệt lực và toàn thân bị thương nhưng Tham hóa kiếm pháp của chàng há đâu phải tầm thường? Đối với những võ sĩ hạng nhì, hạng ba thì uy lực của nó phát huy ra cũng khiến cho người ta phải sợ hãi.
Tiếng rú thê thảm!
Tiếng kiếm gãy chát chúa!
Tiếng người té xuống huỳnh huỵch!
Mấy thứ tiếng đồng thời vang lên thành một nhạc điệu kinh tâm động phách.
Dưới đất lại thêm bảy xác chết, hai tên bị trọng thương nằm yên. Còn ngoài ra đều đứng thộn mặt.
Ngô Cương vung kiếm, người chàng lảo đảo muốn té. Chàng phải chống kiếm để giữ thân mình cho khỏi Ngã. Nhưng miệng chàng đã ứa máu đỏ lịm.
Toàn trường đều im lặng như tờ. Người chết đã chết rồi, còn người bị thương cũng nằm yên không nhúc nhích.
Giả tỷ Võ Minh không tập trung nhiều tay cao thủ đặc biệt luôn lưu công thì quái khách che mặt không thể địch nổi Ngô Cương. Mặt khác, Vong Ngã hoà thượng không liều mạng quyết đấu cầm chân Siêu Sinh bà bà thì Ngô Cương cũng chẳng thể chống chọi được lâu đến thế.
Vạn Tà thư sinh Khúc Cửu Phong lọt lưới đã chuồn đi rồi. Người bạc mệnh hồng nhan Lã Thục Viên cũng bị đối phương đem đi. Nhưng sự tình vẫn chưa kết thúc. Bọn đệ tử Võ Minh đông như kiến có thể cắn chết con voi lớn. Huống chi lại còn Siêu Sinh bà bà chưa chịu hạ khí giới.
Ngô Cương vuốt vết máu trên miệng chuyển động mục quang nhìn Vong Ngã hoà thượng hãy còn ngồi phệt dưới đất. Lòng chàng bối rối trăm chiều, chàng tự hỏi:
– Vị quái hoà thượng này bị thương trầm trọng. Lạ ở chỗ trước nay Lão chuyên phản đối những vụ đổ máu chỉ giảng giải về thuyết nhân quả, Lòng dạ lúc nào cũng bi thời mẫn thế, mà bây giờ lại đánh nhau liều mạng là tại sao? Vì lẽ gì lão tha thiết với mình như vậy?
Siêu Sinh bà bà cầm ngang cây thiết trượng loạng choạng cất bước tiến về phía Ngô Cương…
Ngô Cương ta thì thầm:
– Thế là hết rồi.
Lúc này chàng không đủ sức để đưa nổi thanh kiếm lên chỉ còn đường bó tay chịu chết.
Vong Ngã hoà thượng gắng gượng đứng dậy nhưng người lảo đảo lại phải ngồi xuống. Xem chừng vị hoà thượng đã đến lúc không làm gì được nữa. Lão buồn rầu lên tiếng:
– Hài tử! Không ngờ chúng ta lại đi đến kết quả này…
Ngô Cương gầm lên:
– Không!…
Không hiểu chàng muốn nói không cam chịu chết hay là không làm gì. Rồi chàng im tiếng.
Siêu Sinh bà bà đứng cách chỗ Ngô Cương chừng năm thước. Mụ giơ thiết trượng lên, cất giọng hung dữ nói:
– Tiểu tử! Ta muốn đập ngươi nát ra như tương.
Mắt Ngô Cương trợn lên như muốn toé lửa. Chàng để tụ hết tàn khí giơ Phụng kiếm lên.
Oai danh của chàng đủ khiến cho người ta phải khiếp vía. Kiếm thuật của Sách Huyết Nhất Kiếm vẫn làm cho người ta phải kinh tâm động phách.
Siêu Sinh bà bà bất giác lùi lại một bước vì chính mụ cũng đã bị thương trầm trọng, chân lực hao tổn gần hết. Sở dĩ mụ cử động được chẳng qua là nhờ ở khí thế mà thôi.
Vong Ngã hoà thượng không hiểu được một luồng lực lượng ở đâu kéo đến làm cho lão dẫy lên:
– Vi Tam Nương! Bữa nay chúng ta hội họp một lần cuối cùng, không kẻ sống người chết chưa giải tán.
Dứt lời, lão cất bước tiến lại phía Siêu Sinh bà bà. Nhưng bước chân lão hời hợt không vững, trông lão ra vẻ miễn cưỡng.
Siêu Sinh bà bà né mình đi nhưng cây trượng vẫn giơ lên. Da mặt mụ cử động mấy lần mới cất giọng run run:
– Hãy thu thập lão này cũng được!
Vong Ngã hoà thượng lớn tiếng giục Ngô Cương:
– Hài tử! Hãy còn lê bước được mà sao ngươi không chạy đi?
Câu nói của lão rõ lão liều mạng với Siêu Sinh bà bà để Ngô Cương có cơ hội trốn thoát.
Món nhân tình này, Ngô Cương không dám lãnh thụ vì chàng không báo đền nổi. Nhưng câu này cũng kích thích tiềm lực trong người chàng. Con người đã ở trước một tình trạng đặc biệt cũng sản sinh ra một thứ lực lượng thần kỳ. Chàng quát:
– Nằm ra!
Tiếng quát chưa dứt, thanh Phụng kiếm đã giơ lên rồi cả người lẫn kiếm xô về phía Siêu Sinh bà bà Vi Tam Nương.
Biến diễn đột ngột này đã ra ngoài sức tiên liệu của mọi người. Siêu Sinh bà bà cùng Vong Ngã hoà thượng chiến đấu đến hai bên cùng siểng liểng. So với Vong Ngã hoà thượng, mụ cũng chẳng còn hơn mấy tý và ở vào thế cây cung cứng dương đến độ chót. Dĩ nhiên mụ phản ứng chậm chạp mà Ngô Cương lại xuất kỳ bất ý đánh một đòn thì mụ còn ứng biến làm sao cho kịp.
Mụ vừa rú lên một tiếng “úi chao”, cây trượng tuột khỏi tay. Trước ngực mụ bị một vết thương lớn. Mình mụ đã đầy những máu, bây giờ lại phủ lên một lớp máu tươi nữa. Mụ lảo đảo hai cái rồi té xuống.
Ngô Cương cũng thấy mặt mũi tối sầm lại. Chân lực tiêu tan hết. Toàn thân mềm nhũn, nhưng chàng nghiến răng chống chọi không đến nỗi ngã lăn ra.
Vong Ngã hoà thượng chẳng khác gì ngọn đèn tàn trước gió. Người lão xiêu vẹo, phải dang hai chân ra mới miễn cưỡng đứng cho khỏi ngã.
Kết quả cuộc thảm chiến nhìn vào khiến cho người ta không rét mà run.
Lúc này quái khách che mặt mới gắng gượng đứng lên vẫy tay hô:
– Tiến vào! Bắt sống lấy gã.
Bọn kiếm thủ Võ Minh lập tức ùa vào như đàn ong.
Ngô Cương chập chững như đứa con nít học đi, lảo đảo tiến lại hai bước. Chàng chĩa mũi kiếm vào trước ngực Siêu Sinh bà bà, run lên nói:
– Không được cử động!
Tiếng quát làm động thương thế. Miệng chàng máu lại ứa ra.
Quả nhiên những tay kiếm thủ dừng lại không dám xông vào nữa.
Ngô Cương cũng hiểu rõ chàng và Vong Ngã hoà thượng không còn cách nào thoát khỏi kiếp nạn bữa nay. Tuy nhiên, tạm thời dùng Siêu Sinh bà bà để uy hiếp đối phương. Chính chàng bây giờ đã không còn cất bước được nữa thì cũng chẳng thể kiềm chế Siêu Sinh bà bà để chàng thoát nạn. Thời gian có kéo dài thì chàng không đứng vững được nữa.
Bất thình lình một bóng người lướt nhanh vào trong trường.
Ngô Cương và Vong Ngã hoà thượng càng thêm bở vía. Người đó chẳng phải ai xa lạ. Hiển nhiên là Yêu Vương Âu Dương Tàn, Thái thượng Hộ pháp Võ Minh.
Hai người la thầm:
– Số phận mình đến đây là kết thúc.
Yêu Vương Âu Dương Tàn đảo mắt nhìn toàn trường một lượt rồi bước tiến về phía Ngô Cương.
Ngô Cương cất giọng run run gầm lên:
– Lão ma! Lão còn tiến thêm một bước là ta giết mụ ngay tức thì.
Yêu Vương quả nhiên dừng bước, cất giọng âm trầm:
– Tiểu tử! Ngươi nhất định phải chết mà chết một cách rất thảm khốc.
Vong Ngã hoà thượng bỗng la hoảng:
– Đương Tâm vô hình chỉ!
Ngô Cương chấn động tâm thần. Một dây chỉ phong đã đâm vào người chàng mãnh liệt phi thường. Chàng rú lên một tiếng. Nỗi thống đau kịch liệt công vào tim, chàng ngã lăn ra rồi ý thức đi vào chỗ mơ hồ.
Yêu Vương đưa tay ra điểm mấy chỗ đại huyệt của Siêu Sinh bà bà rồi móc một viên thuốc nhét vào miệng mụ nói:
– Ta để cho mụ tuỳ ý xử trí thằng nhỏ này.
Lão nói đoạn xoay mình tiến về phía Vong Ngã hoà thượng, cười lớn hỏi:
– Lão trọc này! Lão có biết sẽ bị xử tử bằng cách nào không?
Vong Ngã hoà thượng trợn mắt tṛn xoe đáp:
– Thí chủ! Trời làm tội thì còn mong có ngày thoát nạn, chứ người gây nên nghiệt chướng thì chẳng thể nào sống được. Lẽ trời báo ứng không lầm.
Yêu Vương cười rộ nói:
– Lão nói chuyện nhân quả báo ứng ư? Ta đưa lão xuống âm phủ để nói chuyện với Diêm Vương.
Siêu Sinh bà bà chỉ trong chớp mắt đã đứng dậy được. Bản lĩnh cứu thương của Yêu Vương thật là lợi hại!
Ngô Cương nằm dưới đất tri giác đã hơi phục hồi. Chàng nhìn rõ mọi sự nhưng không sao ḅật dậy được.
Siêu Sinh bà bà mắt lộ hung quang hằm hằm nhìn chàng nói:
– Tiểu tử! Lão thân phải dùng thủ đoạn tàn ác gấp mười thủ đoạn ngươi đối với Khúc Cửu Phong.
Ngô Cương không còn đủ khí lực để mở miệng. Lúc này đầu óc chàng trống rỗng.
Đây không phải là lần thứ nhất chàng nhìn thấy cái chết. Chàng chết đã mấy lần rồi sau sống lại, nhưng lần này chàng tuyệt vọng không còn điều gì mơ tưởng nữa. Chàng cảm thấy hối hận ở chỗ Vong Ngã hoà thượng cũng làm vật hi sinh cho chàng.
Bất luận cái chết nào chàng cũng coi thường, nên chàng nghe những câu tà độc của Siêu Sinh bà bà cũng chẳng có phản ứng chi hết. Trước mặt chàng bao nhiêu kẻ đại thù. Không giết được người, tất bị người giết. Đó là một định luật mà chàng đã hiểu rơ.
Hơn một năm nay chàng được rèn luyện đã nhiều dường như rất hiểu đời. Chàng đã biết bao nhiêu sự vật mới lạ nên quan niệm của chàng cũng thay đổi rất lớn.
Giữa lúc sinh tử tối hậu bỗng mười mấy bóng người ùa tới như ma quỷ hiện hình.
Yêu Vương cùng Siêu Sinh bà bà đều biến sắc. Bao nhiêu kiếm thủ chưa chết đều quay về phía bọn người mới xuất hiện thủ thế đề phòng.
Ngô Cương đảo cặp mắt thất thần nhìn quanh, bất giác chàng chấn động tâm thần.
Bọn người mới đến toàn là thiếu nữ chừng hai mươi người, đều mặc áo đen. Cô đứng đầu hiển nhiên là một nữ lang đẹp như thiên tiên mặc áo màu lục. Nàng chính là Mộ Dung Uyển Nghi.
Siêu Sinh bà bà mắt nhìn về nữ lang áo lục. Bộ mặt nhăn nheo của mụ biến đổi mấy lần. Có lẽ mụ kinh hăi về dung nhan tuyệt mỹ của Mộ Dung Uyển Nghi. Mụ cất tiếng hỏi:
– Con nha đầu kia! Ngươi định làm gì?
Mộ Dung Uyển Nghi mặt lạnh như tiền đáp cộc lốc:
– Lấy người.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Ngươi định lấy ai?
Mộ Dung Uyển Nghi đáp:
– Bọn này.
Nàng vừa nói xong vừa trỏ vào Ngô Cương và Vong Ngã hoà thượng.
Siêu Sinh bà bà nói:
– Ái chà! Con nha đầu này giỏi thiệt! Nhưng ngươi có biết lão thân là ai không?
– Siêu Sinh bà bà Vi Tam Nương vợ Yêu Vương Âu Dương Tàn. Có đúng không?
Siêu Sinh bà bà trợn mắt la lên ra chiều kinh ngạc. Hồi lâu mụ mới âm trầm nói:
– Con nha đầu này biết nhiều đấy nhỉ.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Mụ dạy quá lời.
Siêu Sinh bà bà hỏi:
– Ngươi định lấy người bằng cách nào?
Mộ Dung Uyển Nghi thản nhiên đáp:
– Nắm lấy rồi đưa đi chứ còn phải cách nào nữa…
Siêu Sinh bà bà nói:
– Nhưng đáng tiếc…
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi:
– Đáng tiếc điều chi?
Siêu Sinh bà bà đáp:
– Lão thân giết người kể cũng đã nhiều, nhưng đối với ngươi có điều đáng tiếc, vì ngươi xinh đẹp quá.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Nhưng bản cô nương lại không tiếc mụ. Cứ đáng giết là giết liền.
Yêu Vương Âu Dương Tàn buông tiếng cười rộ nói:
– Tiểu cô nương! Lão phu già mất rồi, nhưng đối với người đẹp tuyệt thế vẫn không khỏi sinh lòng thương hương tiếc ngọc…
Mộ Dung Uyển Nghi sát khí đằng đằng. Mắt chiếu ra những tia ngân quang bắn vào mặt Âu Dương Tàn cất giọng the thé:
– Con người yêu ma quỷ quái như lão mà sống được lâu đến thế thì thật đạo trời bất công.
Câu nói của nàng ra chiều mai mỉa.
Yêu Vương cười gằn cất giọng hung dữ nói:
– Con nha đầu kia! Để ngươi nếm một chút thủ đoạn của lão phu cho ngươi biết tử thần vô tư.
Mộ Dung Uyển Nghi đằng hắng một tiếng không nói nữa. Nàng đến bên mình Ngô Cương.
Siêu Sinh bà bà lớn tiếng quát:
– Con nha đầu kia! Ngươi muốn chết chăng?
Mộ Dung Uyển Nghi lạnh lùng nói:
– Tránh ra!
Siêu Sinh bà bà vung thiết trượng lên.
Binh! Tiếp theo là một tiếng rên ư ử.
Siêu Sinh bà bà bị phát chưởng của Mộ Dung Uyển Nghi hắt ngược lại. Mụ loạng choạng lùi đến năm bước. Mái tóc bạc phơ của mụ đứng dựng lên. Mụ lộ vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Dĩ nhiên nếu mụ chưa tử chiến với Vong Ngã hoà thượng và không bị tổn thương chân khí thì phát chưởng của Mộ Dung Uyển Nghi khó mà hất mụ lùi lại được.
– Úi chà!
Tiếng la này phát ra từ miệng Yêu Vương Âu Dương Tàn.
Nguyên Mộ Dung Uyển Nghi lúc lâm thời đã thay đổi kế hoạch. Nàng nắm lấy Siêu Sinh bà bà và chí mũi dao truỷ thủ vào cổ họng mụ.
Âu Dương Tàn là một nhân vật đã thành tinh mà trước tình thế này không khỏi bật tiếng la hoảng.
Mộ Dung Uyển Nghi cất tiếng trong trẻo hạ lệnh:
– Các ngươi đem người đi. Kẻ nào dám ngăn trở là giết bỏ.
Bốn thiếu nữ áo đen chạy vào trong trường.
Yêu Vương gầm lên một tiếng. Không thấy hắn động tác gì mà một tiếng rú vang lên. Bốn thiếu nữ áo đen chạy vào trường thì hai ả lăn xuống đất, chết ngay lập tức. Còn hai cô nữa đứng ngẩn người ra.
Mộ Dung Uyển Nghi biến sắc run lên hỏi:
– Âu Dương Tàn! Lão không muốn để mụ sống nữa chăng?
Yêu Vương tức giận toàn thân run lên bần bật. Một tên ma đầu đệ nhất võ lâm nếm mùi bị uy hiếp này là lần thứ nhất.
Siêu Sinh bà bà thét lên:
– Giết đi! Giết hết đi! Đừng để sót một tên nào, mà cũng đừng lo gì đến lão thân…
Mộ Dung Uyển Nghi quát:
– Câm miệng ngay!
Nàng đâm mạnh lưỡi đao một chút vào trong cổ da mụ. Lập tức máu tươi ứa ra.
Cổ họng là nơi trí mạng rất xung yếu. Cổ họng bị cắt đứt thì thần tiên cũng không cứu sống được.
Siêu Sinh bà bà tức giận như người điên mà không dám mở miệng nữa.
Quái khách che mặt lạnh lùng lên tiếng:
– Bây giờ hãy quyền nghi nhân nhượng để sau này sẽ tính.
Yêu Vương quay lại nhìn quái khách che mặt dậm chân nói:
– Con nha đầu kia! Nay lão phu tạm thời ẩn nhân. Ngươi tha ra rồi chúng ta rút lui.
Mộ Dung Uyển Nghi lạnh lùng hỏi:
– Lời các hạ phỏng tin được chăng?
Yêu Vương đáp:
– Ngươi đừng nói giỡn! Tên tuổi lão phu mà không giữa lời hứa thì ở đời còn ai giữ nữa.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Tên tuổi các hạ càng khiến cho người ta khó tin…
Yêu Vương gằn giọng:
– Con nha đầu kia! Ngươi vũ nhục lão phu chăng?
Mộ Dung Uyển Nghi hỏi lại:
– Còn mấy người chết thì các hạ bảo sao?
Yêu Vương đáp:
– Giữa chỗ can qua thì chết người là sự thường.
Mộ Dung Uyển Nghi nói:
– Bọn thủ hạ của bản cô nương không thể chết uổng được.
Yêu Vương hỏi:
– Con nha đầu kia! Ngươi cướp tên yếu phạm của Võ Minh thì sao?
Mộ Dung Uyển Nghi đáp:
– Yếu phạm nào? Chưa chắc y là yếu phạm.
Yêu Vương hỏi:
– Ngươi định làm gì?
Mộ Dung Uyển Nghi đáp:
– Tạm thời lấy hai tên tuỳ tùng của các hạ để thường mạng.