Huyết Y Kỳ Thư

Chương 65 - Ngô Cương Nổi Đóa Giết Thư Linh

trước
tiếp

Vô Sự Sinh Phi nói:

– Lão nhân gia đã trả tiền phòng…

Hoa Linh bật lên tiếng cười để chặn lời lão rồi nói:

– Các hạ nói nhiều vô ích, nên tự tiện đi thôi.

Vô Sự Sinh Phi hỏi lại:

– Lão nhân gia không chịu thì sao?

Hoa Linh hững hờ đáp:

– E rằng các hạ chết không được toàn thi thể.

Vô Sự Sinh Phi bỗng la lên một tiếng:

– Trời ơi!

Rồi ngã xuống đất mà giẫy dụa. Lão kêu rú lên rất thê thảm.

Hoa Linh cất giọng âm trầm hỏi:

– Các hạ có chứng đau tim phải không?

Vô Sự Sinh Phi gượng gạo đáp:

– Con đàn bà tàn độc này! Lão nhân gia… có thù hận gì với ngươi? Trời ơi!…

Hoa Linh thản nhiên như không đáp:

– Đây chắc trong số mạng các hạ đã chưa rõ ngày tận số.

Vô Sự Sinh Phi vừa rên vừa nói:

– Lão nhân gia.. Chưa muốn chết đâu.. Chao ôi!…

Hoa Linh nói:

– Số phận đã như vậy thì chẳng có cách nào thay đổi được.

Ngô Cương lạnh lùng hỏi:

– Sư thư! Đập cho lão một cái hay sao?

Hoa Linh cười đáp:

– Bất tất phải thế! Chúng ta cứ uống rượu đi. Hắn chỉ còn sống được nửa khắc nữa.

Đột nhiên Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ đứng bật dậy trợn mắt lên nhìn Hoa Linh nói:

– Lão phu biết ngươi là ai rồi.

Ngô Cương kinh hãi đứng lên.

Hoa Linh biến đổi sắc mặt bỏ ghế đứng dậy lùi lại hai bước run lên hỏi:

– Lão quái vật! Lão…

Vô Sự Sinh Phi cười khanh khách nói:

– Nếu lão nhân gia mà chết dễ thế thì làm sao sống được đến ngày nay.

Hoa Linh hỏi:

– Lão quái vật bảo ta là ai?

Vô Sự Sinh Phi đáp:

– Ngươi là Quan Lãnh Sương. Hai mươi năm nay ta không gặp, ai ngờ ngươi lại trẻ hơn trước. Lão nhân gia rất khâm phục thuật trụ nhan của ngươi.

Hoa Linh sắc mặt biến đổi mấy lần. Mụ không ngờ lão quái vật này lại nhận ra gốc gác mình.

Trong chung rượu sau cùng mụ đã cho thuốc độc vào mà không làm gì được đối phương. Mụ kinh hãi vô cùng liền quay lại bảo Ngô Cương:

– Sư đệ! Động thủ ngay đi đừng để hắn còn cơ hội nào nữa.

Ngô Cương xoay tay lấy thanh Phụng kiếm ra. Chàng đá ghế ra một bên…

Vô Sự Sinh Phi lạng người đi một cái chuồn qua cửa rồi chạy biến.

Ngô Cương cũng thần tốc phi thường đuổi ra đến sân.

Vô Sự Sinh Phi không chờ chàng đứng vững đã vung chưởng lên đánh tới. Một luồng cường phong xô ra ào ạt.

Lão biết Ngô Cương kiếm thuật thông thần. Đồng thời lão nhận thấy chàng ngớ ngẩn mất hết bản tính nên động thủ trước để bắt chàng rồi sẽ tìm cách cứu trị. Mặt khác lão lo Hoa Linh Quan Lãnh Sương nếu nhúng tay vào thì việc kiềm chế Ngô Cương rất khó khăn. Nên phát chưởng này lão đã vận dụng đến mười thành công lực.

Phóng tầm mắt nhìn ra võ lâm, những người chịu đựng được phát chưởng của Vô Sự Sinh Phi vận đến mười thành công lực thật không có mấy.

Binh một tiếng vang lên! Phát chưởng như lay non dốc biển lúc chạm vào mình Ngô Cương liền bị hất ngược lại. Ngô Cương loạng choạng người đi hai cái. Còn Vô Sự Sinh Phi cũng phải lùi lại một bước dài.

Tình trạng khủng khiếp này khiến cho Vô Sự Sinh Phi chấn động tâm thần. Lão là người giàu lịch duyệt, biết ngay là cơ hội lỡ mất rồi liền lùi lại ba bước rồi chuồn vào bụi cây.

Đồng thời một làn kiếm quang nhanh như chớp lướt qua khiến hoa cỏ trong vòng hai trượng đều bị chặt cụt. Chỉ sai một li là Vô Sự Sinh Phi đã chết nhăn thây đương trường.

Bỗng có tiếng quát:

– Chạy đi đâu?

Tiếng quát này phát ra từ trên nóc nhà.

Nguyên Hoa Linh đã lên nóc nhà trước để chuẩn bị chặn đường tháo lui.

Binh! Hoa Linh từ trên nóc nhà nhảy xuống.

Vô Sự Sinh Phi thân hình bé nhỏ gầy nhom vọt đi như luồng khói tỏa.

Ngô Cương nghe Hoa Linh quát cũng nhảy lên nóc nhà. Chàng ngó thấy hình bóng Vô Sự Sinh Phi, nhưng còn ngớ ngẩn không biết nên đuổi hay thôi.

Hoa Linh vọt người đi rượt theo.

Chỉ trong nháy mắt hai người đã ra khỏi thị trấn, nhưng không còn thấy bóng Vô Sự Sinh Phi đâu nữa.

Hoa Linh lớn tiếng gọi:

– Sư đệ! Bất tất đuổi theo nữa. Hắn trốn thoát bữa nay, nhưng bữa sau tất là phải chết.

Ngô Cương hỏi:

– Sư thư! Lần này là sư thư để cho hắn có cơ hội trốn thoát.

Chàng đã nói đúng. Nếu lúc Vô Sự Sinh Phi vừa xuất hiện mà chàng hạ thủ ngay thì nhất định tình trạng sẽ khác hẳn.

Tuy tâm thần Ngô Cương đã bị kềm chế, dường như chàng không có tư tưởng gì nữa mà chỉ là một tên hung thủ bù nhìn. Nhưng Hoa Linh nói gì là chàng nhớ mãi. Tỷ như câu “Lần sau sư đệ đừng để đối phương có cơ hội nào thoát”.

Hoa Linh gật đầu tự nhận lỗi mình. Sự thực mụ rất hối hận vì Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ đã biết rõ lai lịch mụ thì cuộc an bài của Thất Linh tựa hồ bị đánh một đòn nặng.

Vô Sự Sinh Phi sở dĩ có ngoại hiệu như vậy vì lão hay dây vào chuyện của người ta. Việc này chắc chẳng khi nào lão chịu bỏ qua.

Hoa Linh lộ vẻ chán nản nói:

– Sư thư! Chúng ta về khách sạn thôi.

Hai người về khách sạn thì đêm đã sang canh ba.

Trước mụ đã dặn tiểu nhị nếu không nghe tiếng kêu gọi thì không được tiến vào trong viện. Vì vậy mà trong tây viện phát sinh những việc tày đình cũng chẳng một ai hay.

Cả tòa khách sạn yên lặng như tờ. Chỉ còn mấy chỗ cửa sổ là có ánh lửa vàng lợt chiếu ra.

Hoa Linh khêu đèn lên cho sáng rồi nói:

– Sư thư! Chúng ta hãy uống thêm một chung nữa.

Ngô Cương đáp lại bằng một tiếng được. Rồi chàng lại tra gươm vào vỏ treo ở sau ghế.

Hai người ngồi vào bàn đối diện uống rượu.

Hoa Linh nhăn tít cặp lông mày. Tay mụ chống lấy cằm tựa hồ đang có tâm sự gì.

Mặt mụ lúc này lạnh ngắt bây giờ trở lại ửng hồng.

Đột nhiên dường như mụ quyết định điều gì. Mắt chiếu ra những tia khác lạ. Mụ thò tay xoa miệng hồ rồi rót đầy rượu vào chung cho Ngô Cương mỉm cười nói:

– Sư đệ Đây là chung cuối cùng, sư đệ uống cạn rồi chúng ta đi ngủ.

Ngô Cương ngơ ngác nâng chung rượu lên uống sạch cạn.

Hoa Linh nằm ngã xuống, miếng nói:

– Trời nóng quá!

Rồi mụ nhẹ nhàng cởi áo ngoài để lộ tấm thân dính chặt vào người cả cổ lẫn ngực cũng phong phanh.

Ngô Cương hau háu nhìn mụ, mắt đỏ lên.

Dần dần hơi thở chàng biến thành trầm trọng, lỗ mũi phát ra thanh âm cư cứ. Người chàng dao động ngồi không yên.

Hoa Linh lộ vẻ xuân tình miệng cười nhí nhảnh. Mười ngón tay búp măng khẽ xoa lên ngực.

Lúc này cặp mắt Ngô Cương như muốn tóe lửa.

Chàng ấp úng:

– Sư thư! Tiểu đệ…

Hoa Linh hỏi:

– Tiểu đệ muốn sao?

Ngô Cương ấp úng:

– Tiểu đệ muốn…

– Sư đệ! Người muốn sao?

– Tiểu đệ muốn sư thư…

Ngô Cương nói rồi đứng dậy chuyển qua góc bàn. Hai tay chàng nắm lấy vai Hoa Linh.

Hoa Linh cười khanh khách hỏi:

– Sư đệ muốn làm gì?

Ngô Cương thở hồng hộc nói:

– Tiểu đệ… Tiểu đệ…

Mặt chàng đỏ bừng. Lửa dục đốt cháy tâm can.

Xoạc một tiếng! Vạt áo trước ngực Hoa Linh đã bị xé rách. Chàng nổi lên trận cười như người điên.

Chàng hôn mê bất tỉnh. Lửa dục bị sức thuốc đốt cháy. Tình trạng này khiến chàng hung hăng như con trâu mộng. Sự xung đột cần phải phát tiết.

Hoa Linh đã chủ động. Chính mụ cũng không nhẫn nại được nói:

– Nằm vào mé trong này.

Giữa lúc lòng xuân hừng hực thì một thanh âm lạnh như băng đập vào lá nhĩ:

– Việc đáng làm thì làm, không đáng làm thì thôi!

Hoa Linh đẩy Ngô Cương ra kéo áo trước ngực lại. Lửa dục đã tắt ngấm đến quá nửa.

Người mới đến hiển nhiên là người cuối cùng trong Thất Linh mang hiệu Thư Linh. Không hiểu lão tiến vào nhà lúc nào.

Lúc này mặt Hoa Linh khi đỏ khi hồng khi trắng bợt. Không hiểu mụ bẽ bàng hay căm hận.

Ngô Cương không kịp đề phòng bị đẩy ra đụng vào bàn. Bát đĩa rớt loảng choảng rượu cùng thức ăn đổ đầy mặt đất. Hai tay chàng giữ lấy mép bàn, trợn mắt lên nhìn Thư Linh.

Hoa Linh vừa hổ thẹn vừa tức giận run lên hỏi:

– Thất đệ! Ngươi làm thế này là có ý gì?

Thư Linh lạnh lùng đáp:

– Tiểu đệ vâng lệnh đại huynh, xuống núi ngấm ngầm ám trợ Lục thư.

Hoa Linh hỏi:

– Sao người không lên tiếng trước?

Thư Linh đáp:

– Bây giờ lên tiếng cũng chưa muộn.

Hoa Linh ngập ngừng:

– Thất đệ có ý…

Thư Linh ngắt lời:

– Lục thư nên biết rõ hậu quả.

Hoa Linh hỏi:

– Hậu quả thế nào?

Thư Linh đáp:

– Làm hư hết kế hoạch của đại sư huynh.

Hoa Linh nói:

– Không nghiêm trọng đến thế đâu. Ta tự có chủ trương.

Ngô Cương lúc này mắt đầy lửa dục, bây giờ biến thành hung dữ chàng chẳng khác con mãnh thú tìm người để cắn. Nhưng Thư Linh và Hoa Linh mải nói chuyện nên không để ý…

Thư Linh nói:

– Lục thư! Tuổi tác của lục thư làm mẫu thân gã cũng đã có thừa.

Câu này mạt sát Hoa Linh là người đàn bà dâm đãng vô liêm sỉ, chạm đến lòng tự tôn của Hoa Linh. Mắt hạnh tròn xoe, mụ tức giận quát lên:

– Thất đệ! Ngươi không được mở miệng mắng người.

Thư Linh cười lạt hỏi:

– Lục thư! Đến thế mà lục thư chưa tỉnh ngộ ư?

Hoa Linh quát lên:

– Không việc gì đến ngươi.

Thư Linh nói:

– Tiểu đệ vâng lệnh đại sư huynh đến giúp lục thư hành động.

Hoa Linh nói:

– Ngươi đừng viện thế đại sư huynh để áp chế ta.

Thư Linh nói:

– Lục thư đã hành động ra ngoài bổn phận…

Hoa Linh hỏi:

– Ngươi ăn phải giấm chua rồi chăng? Ta nói cho ngươi hay: Ta không yêu đến thứ ngươi đâu!

Câu nói này đã tiết lộ điều bí mật giữa Nhị Linh. Xem chừng Thư Linh đã thèm sư thư đến nhỏ nước miếng.

Thư Linh thẹn quá hóa giận. Hắn sa sầm nét mặt nói:

– Đừng quên Tiên quy không thể phạm được.

Hoa Linh bất giác lùi lại một bước run lên hỏi:

– Thất đệ định làm gì?

Thư Linh đáp:

– Lục thư hãy bảo gã lui ra rồi sẽ nói chuyện.

– Úi chao!

Hắn rú lên một tiếng.

Ngô Cương chẳng khác gì hung thần ác sát. Hai tay chàng chụp lấy Thư Linh. Diễn biến này chẳng những Thư Linh không nghĩ tới mà cả Hoa Linh cũng không ngờ.

Thư Linh sắc mặt tái mét cốt giật mạnh một cái, nhưng giật thoát thế nào được bàn tay cứng như sắt của Ngô Cương.

Hoa Linh cũng ý thức được tình hình rất nghiêm trọng, vội nói:

– Sư đệ! Buông y ra.

Ngô Cương bị dược lực làm cho trong mình rạo rực, bây giờ vẫn chưa tan. Dục hỏa lại công tâm. Chàng thấy Thư Linh làm trở ngại hảo sự của mình. Nếu không vì nguyên nhân này thì Hoa Linh có một sức kiềm chế tuyệt đối với Ngô Cương.

– Úi chao!

Tiếng rú lại vang lên. Ngô Cương bấm mười ngón tay sâu vào thịt Thư Linh. Máu tươi theo đầu móng tay chảy ra.

Thư Linh vừa rên vừa la:

– Kiềm chế… gã đi…

Hoa Linh bất giác chân tay luống cuống lớn tiếng quát:

– Sư đệ ngươi không được gia hại y.

Ngô Cương lờ đi như không nghe tiếng. Hai mắt chàng đầy vẻ hung ác khiến người ngó thấy phải ớn lạnh xương sống.

Thư Linh mặt xám như tro tàn rít lên:

– Nếu gã không chịu thì giết đi.

Hoa Linh toàn thân mồ hôi ướt đẫm. Mụ biến đổi sắc mặt mấy lần. Mụ phải đi đến một quyết định ngay, Ngô Cương đã không chịu buông tay mà muốn cứu Thư Linh thì phải giết chàng.

Mụ chuyên nghề dùng độc, song Ngô Cương lại có bản năng tỵ độc nên mụ không thể hạ độc gia hại chàng được.

Chỉ còn cách dùng kiếm hay dùng ngón tay điểm vào tử huyệt…

– Úi…

Tiếng rú khủng khiếp chưa dứt thì cái đầu Thư Linh đã bị phát chưởng của Ngô Cương đạp vỡ tan tành óc lẫn máu bắn tóe tung thảm trạng không nỡ nhìn vào.

– Trời ơi!

Hoa Linh la lên một tiếng. Da mặt mụ co rúm lại.

Ngô Cương buông hai tay ra rồi nổi lên một trận cười rộ như người điên.

Hoa Linh toàn thân run bần bật trỏ tay vào mặt Ngô Cương, nói không thành tiếng:

– Ngươi… ngươi… giết y rồi!

Ngô Cương ngớ ngẩn cười. Ánh mắt chàng lửa dục lại lóe lên.

Lúc này Hoa Linh dục niệm đã lạnh ngắt. Mụ quay lại lấy hai chén uống trà. Một chén bỏ hai viên thuốc vào đưa cho Ngô Cương và bảo chàng:

– Sư đệ hãy uống chung trà này đi!

Ngô Cương không nghĩ ngợi gì đón lấy chung trà uống cạn ngay. Tiện tay chàng đặt chung xuống rồi bồng Hoa Linh lên loạng choạng đem vào phòng đặt xuống giường. Chàng toàn hành động thì đột nhiên thấy trời đất quay cuồng ngã chúi xuống bên giường.

Hoa Linh trằn mình trở dậy. Mụ giơ tay lên điểm vào huyệt Hắc Thiểm.

Ngô Cương thở hồng hộc rồi mất hết tri giác.

Hoa Linh đặt chàng ngay ngắn lên giường rồi ngồi xuống cạnh chau mày ngẫm nghĩ. Mụ tự nói:

– Vấn đề này thật là nghiêm trọng! Thư Linh bị hại do tay mình gây ra. Dù mình có giết Ngô Cương cũng không thoát khỏi trách nhiệm. Bây giờ mình biết trả lời các vị sư huynh ra sao?

Lúc mụ nghiến răng, lúc lại chau mày thở dài, nhưng chẳng lộ vẻ bi thương chút nào.

Đột nhiên, mặt lộ sát khí. Mụ vung chưởng lên nhằm đỉnh đầu Ngô Cương đánh xuống. Nhưng lúc cườm tay vừa tiếp xúc vào đầu chàng, mụ chưa nhả kình lực bỗng buông tiếng thở dài nói:

– Oan gia ơi!

Rồi mụ tiến tới khẽ sờ vào đầu chàng, miệng lẩm bẩm:

– Làm thế nào bây giờ?

Mụ chìm đắm vào giấc mông lung suy nghĩ.

Bật đèn kết hoa, ánh sáng vàng khè. Bỗng nghe đánh “tạch” một tiếng. Hoa đèn nổ, đèn lại sáng tỏ.

Mụ tự nhủ:

– Được rồi! Ta hủy diệt hết dấu vết thì thần không hay quỷ không biết.

Quyết định rồi mụ đứng dậy ra ngoài thì chỉ thấy tối om, không biết đèn lửa tắt hết từ lúc nào. Mụ trong lòng sợ sệt quay về lấy đá bật lửa châm đèn.

Mụ đảo mắt nhìn quanh, không khỏi hồn vía lên mây, đứng ngẩn ra đương trường.

Thi thể của Thư Linh không cánh mà bay đâu mất. Mụ bần thần một lúc rồi chợt nhớ ra điều gì, chuồn qua cửa nhảy vọt lên nóc nhà. Mụ đảo mắt nhìn quanh nhưng chẳng thấy tăm hơi chi hết. Mụ lại trở về trong viện xục tìm một hồi không ra được vết tích gì khả nghi, đành vào phòng, ngồi thừ trên ghế.

Làm sao xác chết lại biến mất? Nhất định không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nếu thi thể Thư Linh mà lọt vào tay bất cứ một vị sư huynh nào của mụ thì hậu quả không biết đến đâu mà nói.

Mụ nghĩ tới đây giật mình mấy cái, toàn thân lại toát mồ hôi lạnh ngắt.

Hoa Linh tự biết lâm vào tuyệt địa và kết quả sẽ bi thảm không biết đến đâu mà nói.

Hoa Linh rất hối hận vì không ngăn cản được lửa dục trong lúc nhất thời mà để xảy chuyện tày đình không tài nào cứu vãn được nữa. Nhưng hối hận cũng không ích gì. Mụ cũng không mong gì gặp được kỳ tích đến cứu vãn tình thế cho mình.

Bỗng Hoa Linh nhớ tới Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ. Mụ tự hỏi:

– Hắn đi rồi có trở lại không? Hắn ăn cắp xác Thư Linh làm chi? Không thể được.. Không có lẽ…

Mụ kinh hãi quá chừng, đảo mắt nhìn vào sau ghế là nơi Ngô Cương đã treo thanh Phụng kiếm. Nhưng thanh kiếm cũng mất tích rồi.

Sách Huyết Nhất Kiếm mà mất kiếm thì không khác gì mãnh hổ bị người ta nhổ mất móng sắc. Dù dư oai của nó có khiến cho người úy kỵ, song giá trị lợi dụng cũng giảm đi mất nhiều. Vì thanh kiếm của Ngô Cương chẳng phải là thứ kiếm thông thường đó là điều mà mụ hiểu rõ lắm.

Lúc này Hoa Linh chẳng khác gì một tên tử tù chờ ngày đưa ra pháp trường.

Mụ xuống núi được vài ngày toàn gặp việc bất như ý. Đầu tiên là để cho hộ pháp U Linh địa cung là Dịch Vĩnh Thọ và tiểu trưởng lão Cái Bang là Tống Duy Bình tẩu thoát.

Tiếp theo bị Vô Sự Sinh Phi Đỗ Vũ nhận ra lai lịch rồi hắn lại trốn thoát. Sau cùng Ngô Cương ngộ sát Thư Linh. Thi thể hắn cùng bảo kiếm của Ngô Cương đều mất biến.

Tiếng gà gáy ba đạo vang lên. Hoa Linh đứng dậy vào phòng nhìn Ngô Cương ngủ say như người chết. Mụ nổi sát khí mấy lần toan hạ thủ rồi lại không nỡ xuống tay. Tại sao vậy? Chính mụ cũng không hiểu.

Mụ lẩn quẩn trong đầu óc với câu hỏi:

– Giết chết Ngô Cương có được ích gì không?

Mụ nghĩ tới nghĩ lui chỉ có đường hãy theo kế hoạch mà làm. Còn hậu quả ra sao, tạm thời hãy gác một bên.

Hoa Linh liền thu dọn những vết máu ở căn nhà ngoài rồi giải khai huyệt đạo cho Ngô Cương.

Ngô Cương trở dậy bước xuống giường. Tựa hồ chàng nhớ tới đêm qua đã xảy ra chuyện gì? Nhưng ấn tượng rất hồ đồ, không sao nghĩ ra được cụ thể về sự thực. Sau chàng chẳng buồn nghĩ nữa, ngó Hoa Linh hỏi:

– Trời sáng rồi ư?

Hoa Linh chỉ ậm ừ một tiếng.

Ngô Cương lại hỏi:

– Đêm qua sư thư ngủ ở đâu?

Hoa Linh đáp:

– Ở gian phòng đối diện.

Ngô Cương ngập ngừng:

– Chúng ta…

Hoa Linh nói:

– Tiếp tục lên đường tìm kiếm kẻ thù.

Ngô Cương dường như thấy có điều gì khác lạ. Hồi lâu chàng mới hỏi:

– Sư thư! Trường kiếm của tiểu đệ đâu rồi?

Hoa Linh lạnh lùng đáp:

– Mất rồi!

Ngô Cương hỏi:

– Mất rồi ư?

Hoa Linh đáp:

– Đêm qua có kẻ trộm lẻn vào lấy mất kiếm của sư đệ.

Ngô Cương ngẩn người ra hỏi:

– Bây giờ làm thế nào?

Hoa Linh đáp:

– Mua một thanh khác vậy.

Ngô Cương gật đầu nói:

– Ừ phải! Mua một thanh khác.

Chàng quên cả lai lịch thanh Phụng kiếm và cũng không nhớ đến giá trị của nó.

Hoa Linh dường như nhớ ra điều gì liền dặn Ngô Cương:

– Sư đệ! Sư đệ ở đây chờ ta. Ta đi một lúc rồi trở lại ngay. Nếu có người lẻn vào thì đừng buông tha.

Ngô Cương hỏi:

– Sư thư đi đâu?

Hoa Linh đáp:

– Ta đi có việc một chút trở về ngay.

Ngô Cương nói:

– Được rồi! Tiểu đệ ở đây chờ.

Hoa Linh sửa chữa lại chỗ áo rách rồi ra cửa đi luôn.

Ngô Cương ngồi ngẩn người ra mà chờ. Chàng chẳng có tư tưởng gì khác ngoài ý niệm sư thư và báo thù. Toàn bộ đầu óc chàng tựa hồ chỉ có bấy nhiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.