Trường hợp này chỉ khổ cho Tống Duy Bình gã lẽo đẽo đi rồi lại trở về mà không hiểu Ngô Cương giở trò gì. Gã lại không nhận biết lai lịch lão già kia mà chẳng có cơ hội nào nói với chàng một vài câu.
Hai người ăn uống gã cũng tìm vào quán ăn uống. Hai người nghỉ chân gã cũng dừng chân.
Nhân Linh dường như trong dạ rất bồn chồn về vụ Hoa Linh mất tích một cách ngẫu nhiên. Đêm tối hắn cung không ngủ mà tiếp tục thượng lộ. Dĩ nhiên Ngô Cương không để ý gì còn Tống Duy Bình thì chán ôi là chán. Gã đuổi theo được một ngày một đêm rồi không chống nổi phải bỏ cuộc để hai người mất hút.
Một hôm hai người vào nghỉ một đêm ở Đặng Thành rồi quay về miếu Hắc Long.
Trong vòng chưng vài dăm xung quanh ngôi miếu này, Nhân Linh đi lại quanh quẩn hoài. Bỗng hắn dừng chân trỏ vào phiến đá ven dường nói:
– Đây là ám hiệu cuối cùng của lệnh sư thư.
Ngô Cương để ý thì thấy trên phiến đá có vẽ chòm sao Bắc Đẩu vào sâu ba phân mà khắc bằng móng tay. Chàn nói:
– Đây là lần thứ nhất tại hạ trông thấy ám kí này.
Nhân Linh nói:
– Ồ! Chúng ta thử lên núi điều tra coi.
Lên tới đầu non Ngô Cương trông thấy ngôi mả mới ở chỗ cao nhất góc núi. Ngẫu nhiên chàng nhìn tấm bia ruột gan tan nát cất tiêng la:
– Y chết rồi ư?
Nhân Linh kinh hãi quay đầu lại hỏi:
– Ai chết rồi ?
Ngô Cương như người mất hồn, chàng đứng chết lặng nước mắt nhỏ giọt. Vì chàng trông thấy tấm bia mộ đề rõ hàng chữ:
“Cố nghĩa sĩ Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi chi mộ”.
Hồ Phi đối với Ngô Cương có thể nói ơn năng tày non. Nếu không có Hồ Phi thì lúc chàng ở miếu Thiên Vương đã lọt vào nanh vuốt của Võ Minh là Xú Diện Nhân Đồ, dĩ nhiên chàng không có ngày nay. Ngô Cương tự hỏi:
– Lão đã chết trong trương hợp nào? Ai đã dưng bia mộ cho lão?
Lòng chàng than thầm:
– Hồ đại thúc! Hồ đại thúc! Thế là chúng ta lại âm dương cách biệt rồi!
Nhân Linh nhìn tấm bia mộ run lên hỏi:
– Thiếu hiệp nhận biết người này ư?
Ngô Cương kinh hãi nén đau thương hỏi lại:
– Không phải là tệ sư thư ư?
Nhân Linh ngơ ngác đáp:
– Sao? Tệ sư thư của thiếu hiệp ….
Ngô Cương ngớ ngẩn:
– Ngôi mả mới này…
Nhân Linh tỉnh ngộ thở phào một cái hỏi:
– Thiếu hiệp không nhìn chữ trên bia ư? Người ta khắc chữ nghĩa sĩ gì gì đó thôi?
Ngô Cương giả vờ nhìn kĩ lại đáp:
– Ủa! Thật là mắc cỡ quá tại ha. Cứ tưởng các hạ đưa lên núi thăm mộ.
Nhân Linh không nghi ngờ gì chàng nên cũng không hỏi nữa. Hắn chán nản tự nói một mình:
– Lạ thật! Ám kí chỉ lưu lại đến dưới chân núi này là hết, chẳng lẽ hắn vẫn còn quanh quẩn ở khu vực phụ cận miếu Hắc Long?
Ngô Cương không đáp lời chàng ngơ ngẩn ngó mây bay trên trời. Lòng chàng thật đau đớn khi nghĩ đến cái chết của Hồ Phi.
Nhân Linh không hiểu tâm trạng của chàng , hắn cũng không ngờ rằng chàng đã tỉnh táo như thường. Hắn bảo Ngô Cương:
– Chúng ta đi thôi.
Ngô Cương hỏi lại:
– Chúng ta đi đâu?
Nhân Linh đáp:
– Về thị trấn Hắc Long tìm kiếm hành tung của tệ sư thư.
Ngô Cương ngớ ngẩn gật đầu. Tâm hồn chàng còn quanh quẩn ở ngôi mả mới.
Xuống núi rồi Nhân Linh vạch vào phiến đá có ám kí một tòa Thất Linh và tay trỏ về phương hướng miếu Hắc Long.
Ngô Cương tuy đã hiểu rõ nhưng vẫn giả ngây làm như không biết.
Sau chừng một giờ hai người tiến vào thị trấn. Nhân Linh chẳng khó khăn gì để tìm ra nơi Hoa Linh trú ngụ ở Cao Thăng lữ điếm.
Ngô Cương cũng nhìn thấy ngoài cửa vẽ hình thất tinh bắc đẩu bằng cục than. Ai không biết thì tưởng đấy là trò nghịch ngợm của trẻ con. Chàng hiểu ngay nhờ có ám ký mà Nhân Linh tìm ra dễ dàng.
Dĩ nhiên ám ký này do Hoa Linh vẽ ra từ mấy bữa trước.
Điếm tiểu nhị thấy Ngô Cương quay lại thì sợ tái mặt. Gã nhớ mấy bữa trước chàng thư sinh này cùng một cô gái vào trọ ở hậu viện đã đuổi hết khách đi , rồi sau cả hai lại không thấy đâu nữa để lại vết máu trong hậu viện. Bây giờ chàng ta lại đi cùng một lãi già tới đây.
Bến xe, nhà quán là những nơi xảy ra rất nhiều chuyện lạ kì chẳng thiếu thứ gì gã không dám hỏi lại. Gã cười hì hì khom lưng xuống đón tiếp:
– Mời khách quan vào, bổn hiệu hiện có săn phòng rất thanh tĩnh.
Nhân Linh bước vào trước, Ngô Cương theo sau. Cả hai đi đến Tây viện bữa trước, Nhân Linh dừng bước hỏi:
– Trong này đã có khách trọ chưa?
Tiểu nhị ngơ ngác đáp:
– Thưa lão gia hãy còn trống cả.
Nhân Linh nói:
– Lão phu mướn bao cả viện, ngươi đừng cho khách nhân nào vào nữa.
Tiểu nhị nhớ lại bữa trước, gã không tươi cười được nữa chỉ đáp:
– Dạ
Ngô Cương lại phát giác ra bên cửa viện có lưu lại chòm sao thất tinh. Dĩ nhiên ám kí này cũng được lưu lại từ mấy bữa trước.
Tiểu nhị đi trước dẫn vào trong viện. Những cành cây gẫy, đá vỡ đã được thu xếp đâu vào đấy. Vết máu cũng không còn. Hai người vào ở căn nhà ba gian phía dưới.
Sau khi tắm rửa xong, Nhân Linh kêu lấy rượu thịt rồi cả hai ra ngoài ăn uống. Hắn hỏi Ngô Cương:
– Sách Huyết Nhất Kiếm ! Thiếu hiệp còn nhớ được việc này không?
Ngô Cương đáp:
– Ồ ! tại hạ nhớ ra rồi.
– Thiếu hiệp cùng lệnh sư thư đã ngụ ở đây phải không?
Ngô Cương đáp:
– Phải rồi!
Nhân Linh lại hỏi:
– Có ai vào tiếp chuyện với lệnh sư thư không?
Ngô Cương ngơ ngác đáp:
– Dường như là không!
Nhân Linh nói:
– Ăn cơm xong thiếu hiệp cư nghỉ ngơi ở đây, ta ra ngoài điều tra xung quanh đây, thiếu hiệp đừng có ra ngoài.
Ngô Cương đáp lời:
– Được rồi!
Trong khi ăn uống, Nhân Linh dường như lo lắng rất nhiều chuyện còn Ngô Cương cứ thản nhiên ăn uống.
Nhân Linh nói:
– Sách Huyết Nhất Kiếm ! Qua mấy bữa rồi mà chăng thấy tin tức gì, lão phu rất băn khoăn.
Ngô Cương hỏi:
– Băn khoăn chuyện gì?
Nhân Linh đáp:
– Không chừng lệnh sư thư đã xảy ra chuyện bất ngờ.
Ngô Cương giương mắt lên hỏi:
– Chuyện bất ngờ ư?
Nhân Linh đáp:
– Lão phu đoán thế nhưng mong là không có.
Ăn cơm xong thì trời đã hoàng hôn, tiểu nhị vào thắp đèn và thu dọn mâm bát.
Nhân Linh chờ cho tiểu nhị ra rồi nói:
– Lão phu đi đây, nhiều lắm là canh ba trở lại thiếu hiệp nhớ đừng đi đâu.
Ngô Cương hỏi:
– Tại hạ cùng với các hạ đi tra xét không được ư?
Nhân Linh đáp:
– Được! Nhưng ta sợ lệnh sư thư trở về hai bên lại không gặp nhau.
Ngô Cương cười thầm trong bụng nhưng ngoài mặt nghiêm trang nói:
– Tại hạ hiểu rồi.
Nhân Linh đi khỏi trong lòng chàng chợt thấy xao xuyến bèn ra khỏi phòng đi lại ngoài sân. Tuy răng trước đây tưng trú ngụ ở đây nhưng mà Ngô Cương không có ấn tượng gì vì trước khi giải cấm chế chàng đã mất trí. Rồi sau khi được giải chàng theo Vong Ngã hòa thương đi ngay nên chỗ này vẫn còn xa lạ.
Ngô Cương đi qua mấy luống hoa viên rồi đi lại căn phòng đầu.
Đột nhiên một bóng người từ bóng tối bên cửa phòng xuất hiên.
Ngô Cương giật mình kinh hãi hỏi:
– Ai đó?
Người kia đáp lại:
– Huynh đây !
Ngô Cương định thần nhìn lại mừng quá la lên:
– Đại ca đấy ư?
Người này chính là tiểu khiếu hóa Tống Duy Bình.
Tống Duy Bình hạ thấp giọng xuống hỏi:
– Lão đi rồi ư?
Ngô Cương đáp:
– Lão đi một lát sẽ quay về ngay.
Tống Duy Bình hỏi:
– Hắn là ai?
Ngô Cương trả lời:
– Hắn là Nhân Linh, tức người thứ ba trong Thất Linh.
Tống Duy Bình khẽ la:
– Ủa! Thất Linh.
Ngô Cương hỏi:
– Đại ca vẫn theo dõi hành tung đến đây ư?
Tống Duy Bình đáp:
– Đúng thế! Các người đi cách này khiến cho tiểu huynh thật vất vả. Không hiểu đệ làm trò khỉ gì vậy?
Ngô Cương đáp:
– Tiểu đệ giả như người chưa được giải khai cấm chế muốn thám xét xem bọn Thất Linh làm khổ tiểu đệ với mục đích gì cùng lúc muốn khám phá bí mật về Thất Linh Giáo ngày trước nên mới theo hắn.
Tống Duy Bình hỏi:
– Công việc của đệ tiến triển ra sao?
Ngô Cương đáp:
– Chưa được việc gì, lão thất phu này đang dò tìm tung tích của Hoa Linh. Đại ca có biết Hoa Linh đi đâu không?
Tống Duy Bình đáp:
– Tiểu huynh không biết. Vô Sự Sinh Phi Đỗ lão nhi đã sắp xếp cho mụ chỗ ở an toàn.
Ngô Cương hỏi:
– Vô Sự Sinh Phi cũngtham gia việc này ư?
Tống Duy Bình đáp:
– Đúng thế! Nếu không có Vô Sự Sinh Phi thì làm sao Hoa Linh chịu hàng phục. Hiền đệ! Hậu quả của hiền đệ khó mà thành tựu được.
Ngô Cương sực nhớ ra điều gì hỏi:
– Này đại ca! Tiểu đệ muốn hỏi một việc….
Tống Duy Bình ngắt lời:
– Việc gì ?
Ngô Cương vẻ mặt buồn rầu cất giọng bi ai hỏi:
– Thiết Tâm Thái Tuế Hồ Phi chết rồi ư?
Tống Duy Bình bất giác lùi lại một bước hỏi:
– Sao hiền đệ biết?
Ngô Cương đáp:
– Đệ đã phát giác ra phần mộ của lão.
Tống Duy Bình thở dài nói:
– Hỡi ôi! Số mạng đã định sẵn như vậy biết làm thế nào?
Ngô Cương hỏi:
– Đại ca! Hồ Phi chết trong trường hợp thế nào?
Tống Duy Bình cố nén mối xúc động đáp:
– Việc này sau hiền đệ sẽ biết.
Ngô Cương trong dạ nghi ngờ, chàng tựa vào Tống Duy Bình hỏi:
– Đại ca! Sao không cho tiểu đệ biết?
Tống Duy Bình đáp lời:
– Hiền đệ! Nếu Nhân Linh quay về ngó thấy thì hư việc lớn. Việc này sau này chúng ta sẽ bàn tiếp…..
Ngô Cương ngắt lời:
– Không! Hắn chưa về ngay đâu
Tống Duy Bình hỏi:
– Vạn nhất hắn quay trở về đột ngột thì làm thế nào?
Ngô Cương:
– Tiểu đệ sẽ giết chết y.
Tống Duy Bình ngập ngừng:
– Đệ đệ ….
Ngô Cương giục:
– Đại ca mau nói cho đệ biết đi
Tống Duy Bình cương quyết đáp:
– Không được! Bây giờ đại ca không thể nói được.
Ngô Cương hỏi:
– Sao vậy?
Tống Duy Bình đáp:
– Không được là không được.
Ngô Cương tức quá gầm lên:
– Đại ca không nói không xong.
Tống Duy Bình kinh hãi ngẩn người ra lạnh lùng hỏi:
– Hiền đệ! Phải chăng hiền đệ muốn động thủ với tiểu huynh?
Ngô Cương nuớc mắt chan hòa cất giọng thê kương đáp:
– Đại ca ơi! Xin đại ca tha thứ cho tiểu đệ nóng nảy. Xin đại ca mang sự thật ra nói cho tiểu đệ biết.
Tống Duy Bình vẻ mặt hòa hoãn lại nói:
– Hiền đệ, nếu mà đệ biết tất ảnh hưởng đến công việc của hiền đệ.
Ngô Cương nói:
– Vậy thì tiểu đệ cần biết ngay.
Tống Duy Bình hỏi:
– Hiền đệ thật sự muốn biết ư?
Ngô Cương đáp:
– Đúng thế!
Tống Duy Bình cất giong đau đớn nói:
– Chính đệ đã giết chết y!
Ngô Cương như người bị điện giật, run lên hỏi:
– Tiểu đệ…. hạ sát lão?
Tống Duy Bình đáp:
– Đúng thế nhưng ….
Ngô Cương hỏi:
– Nhưng làm sao?
Tống Duy Bình đáp:
– Không phải lỗi của hiền đệ vì hiền đệ đã mất hết kí ức.
Ngô Cương lùi lại mấy bước. Mặt chàng co rúm lại. Chàng đau đớn tưởng chừng như thể xé thịt xé gan. Chàng đã sát hại ân nhân mà bình sinh rất kính yêu. Tuy chàng mất hết bản tính nhưng mà chính tay chàng đã hạ thủ.
Ngô Cương khóc sướt mướt.
Tống Duy Bình khuyên giải:
– Hiền đệ! Đệ không nên đau buồn quá đáng Hồ tiền bối ở dưới suối vàng có linh chắc cũng không oán hận đệ đâu.
Ngô Cương gầm lên như nguời điên:
– Tiểu đệ không phải giống người nữa!
Tống Duy Bình khuyên can:
– Hiền đệ! Lỗi là ở Thất Linh không phải của đệ.
Ngô Cương hỏi:
– Đại ca, đệ……….. còn làm chuyện gì nữa?
Tống Duy Bình đáp:
– Hiền đệ còn giết ba tên đệ tử bản bang.
Ngô Cương lại hỏi:
– Còn gì nữa không?
Tống Duy Bình đáp:
– Đệ còn đả thương Mộ Dung cô nương…
Ngô Cương:
– Phải chăng là nữ lang áo lục?
Tống Duy Bình:
– Phải rồi!
Ngô Cương hét lên một tiêng hộc máu ra.
Tống Duy Bình nắm lấy tay chàng nói giọng rất thành khẩn:
– Hiền đệ ơi! Hiền đệ đừng trách mình thái quá, hãy giữ sức để còn đối đầu với loài quỷ mị.
Ngô Cương nghiến răng la lên:
– Đạ ca ơi! Đệ còn làm người thế nào được?
Tống Duy Bình nói:
– Đệ đừng nói thế, không ai trách hiền đệ đâu, người ta còn thương hiền đệ bị trúng ám toán của kẻ gian mà mất trí như kẻ điên khùng.
Ngô Cương nói:
– Nhưng tiểu đệ phải có trach nhiệm về hành vi của mình.
Tống Duy Bình nói:
– Nhưng hành vi đó không phải là bản tâm của đệ. Nay đệ tỉnh táo được lại là may rồi.
Ngô Cương nói:
– Đệ không giết hết bọn Thất Linh thề không làm người.
Tống Duy Bình đáp:
– Nhưng Hoa Linh thì đệ không nên đụng đến.
Ngô Cương gật đầu không nói gì nữa. Tâm hồn chàng hoàn toàn chìm đắm trong đau nỗi khổ chua cay.
Tống Duy Bình hỏi:
– Bây giờ đệ định làm gì?
Ngô Cương đáp:
– Tạm thời đệ theo Nhân Linh chờ cơ hội hành động.
Tống Duy Bình nói:
– Được rồi! Vậy tiểu huynh đi đây.
Ngô Cương vội nói:
– Đại ca! Còn việc này nữa! Bọn Thất Linh liên lạc với nhau bằng chòm sao Bắc Đẩu bảy ngôi. Đuôi sao trỏ về phương nào là đi về phía đấy.
Tống Duy Bình:
– Ồ! Được rồi!
Ngô Cương noi:
– Còn việc bí mật tưởng cũng cho đại ca hay…
Tống Duy Bình hỏi:
– Việc bí mật gì?
Ngô Cương đáp:
– Mới đây tiểu đệ đến chùa Thiếu Lâm gặp Đại Bi hòa thượng. Theo lời lão thì ngày trước gia phụ không mắc nạn và hiện vẫn còn sống ở thế gian.
Tống Duy Bình hỏi:
– Ủa! Thật thế ư? Tiểu huynh mừng thay cho hiền đệ. Đây là một sự hoan hỉ tày đình.
Ngô Cương nói:
– Nhưng gia phụ có ý lánh đời!
Tống Duy Bình nói:
– Tiểu huynh sẽ cố gắng dò hỏi cho hiền đệ.
Ngô Cương nói:
– Cám ơn đại ca!
Tống Duy Bình nói:
– Đó là phận sự của tiểu huynh, sao lại phải cám ơn?
Ngô Cương nói:
– Tiểu đệ đã sát hại đệ tử của quý bang, xin đại ca chuyển lời tạ tội của tiểu đệ lên quý bang chúa.
Tống Duy Bình nói:
– Về việc này bản bang từ trên xuống dưới đều thông cảm cho hiền đệ. Đệ đã từng giúp bản bang tiêu diệt phản tặc, cảm kích còn chưa hết sao lại phiền trách hiền đệ.
Ngô Cương nói:
– Sau nữa xin đại ca từ biệt giùm những bạn hữu cùng tiền bối đã có lòng tha thiết với tiểu đệ.
Tống Duy Bình nói:
– Hiền đệ cứ yên tâm, cẩn trọng làm việc. Tiểu huynh đi đây.
Ngô Cương vái chào nói:
– Đại ca xin trân trọng!
Tống Duy Bình đi rồi, Ngô Cương trở về phòng ngồi một mình trước ngọn đèn tàn, càng nghĩ càng căm hận bọn Thất Linh, cang nghĩ lại càng đau đớn trong lòng. Chang không ngờ mình bị bọn maquỷ lợi dụng làm nhưng việc mà người thân đau khổ mà kẻ thù vui sướng.
Đêm đã sang canh ba. Bốn bề tịch mịch. Nhân Linh vẫn không thấy trở về.
Bỗng một tiếng còi “toe” nổi lên xé bầu không khí tịch mịch, làm chấn động màng tai. Nghe âm thanh dường như là từ bên góc nhà đối diện.
Ngô Cương vờ như không biết gì.
Một bóng người lù lù như quỷ hiện lên giữa phòng không một tiếng động.
Ngô Cương ngoảnh đầu nhìn ra cửa. Người vừa tới đã lọt vào tầm mắt của chàng ngay.
Ngô Cương vừa mới thấy người vừa đến thì trong lòng nổi sát khí cơ hồ không thể ngăn cản được. Người vừa tới rõ ràng là thái thượng hộ pháp Võ Minh Yêu Vương Âu Dương Tàn.
Chàng tự hỏi:
– Tên ma đầu ghê gớm này sao lại xuất hiện ở nơi đây? Phải chăng hắn theo dõi hanh tung của mình?
Ngó Yêu Vương Âu Dương Tàn, chàng nhớ tới truyền nhân của hắn là Vạn Tà Thư Sinh Khúc Cửu Phong. Tấm thảm kịch của hồng nhan tri kỷ Lã Thục Viên lại hiện lên. Chàn phẫn hận cơ hồ phát điên …
Yêu Vương Âu Dương Tàn chú ý nhìn Ngô Cương một lúc rồi hỏi:
– Ngươi có nhận ra lão phu là ai không?
Câu hỏi này khiến Ngô Cương giật mình cảnh giác buột miệng hỏi lại:
– Các hạ là ai?
Yêu Vương thủng thẳng đáp:
– Ta là bạn của sư thư ngươi.
Ngô Cương chấn động tâm thần bụng bảo dạ:
– Đối phương xuất hiện quyết không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nếu hắn cùng một bè với Nhân Linh thì hắn tất biết nội tình tâm thần ta bị kiềm chế. Phải chăng Võ Minh và Thất Linh có mối liên quan ư? Nhưng sao lại thế được?
Nguyên ngày trước Thất Linh bị Võ Lâm Minh Chủ tiêu diệt.
Chàng tự hỏi:
– Yêu Vương làm đến thái thượng hộ pháp của Võ Minh, lão đến đây làm gì?
Biến cố này làm chàng cơ hồ không nén nổi sát khí trong lòng chàng cố giữ lại bình tĩnh hỏi lại:
– Các hạ là bạn với tệ sư thư ư?
Yêu Vương đáp:
– Đúng thế!
Ngô Cương hỏi lại:
– Các hạ là ai?
Yêu Vương đáp:
– Lão phu là Yêu Vương Âu Dương Tàn!
Ngô Cương hỏi:
– Các hạ có điều chi dạy bảo?
Yêu Vương hỏi lại:
– Lão phu muốn vào trong nhà nói chuyện được chăng?
Ngô Cương từ từ đứng dậy giơ tay lên nói:
– Mời các hạ vào0
Yêu Vương Âu Dương Tàn ngần ngừ một chút rồi tiến vào phòng nhưng lão không ngồi mà đảo mắt nhìn quanh một lượt rồi hỏi:
– Lênh sư thư đâu?
Ngô Cương cố nhẫn nại đáp:
– Tại hạ không biết.