Nói về hạt Tứ Xuyên, thuộc huyện Nhã An, hồi đó có một đảng hiệp sĩ cùng nhau mở một ngôi hàng cơm rất lớn cốt để chiêu nạp hết cả các tay hào hiệp trong nước, rồi sẽ dự bị đánh đuổi Mãn Thanh mà đòi lại giang san giống Hán.
Trong đảng ấy khi bắt đầu dựng lên, đặt lên là đảng “Tứ Hưng” vì đảng có 4 đôi vợ chồng vào chân sáng lập là: Tân An cùng vợ là Châu Anh, Văn Tùng cùng vợ là Diều Tú, Châu Linh cùng vợ là Mân Kiên và Diều Cương cùng vợ là Tấn Từ. Bọn 8 người đó đều là những tay thiếu niên anh tuấn, học giỏi tài cao, lại đều có tiếng trong làng quyền võ. Bởi thế nên từ khi mới mở ra tiệm Vạn Tân lâu để đón chào các bạn thanh niên, thì được anh em trong xứ hoan nghinh không biết tới đâu mà kể.
Nhân đó sự buôn bán của hiệu Vạn Tân lâu cũng càng ngày càng sầm uất thêm lên, mà công việc hành động của họ cũng nhờ đó được thêm bành trướng. Rồi dần dần thế lực lan rộng mãi ra, khắp trong một vùng Tứ Xuyên, không ai là không biết tới.
Duy trong bọn đó, có hai người là Văn Tùng và Diêu Cương thì riêng có cái tài giao thiệp khôn ngoan và lại vẻ người thông minh lanh lợi hơn cả, cho nên khắp cả trong miền, ai ai cũng biết đến danh. Ngoài ra còn bọn Tấn An cùng Châu Linh thì vì tính nết có ý kiêu ngạo tự cao cho nên trong nước ít ai biết tới.
Bấy giờ Tổng đốc Tứ Xuyên là Triệu Nhĩ Phong, vốn là một tay xu nịnh Mãn triều có tiếng. Lại nhân cái phong trào bài Mãn một ngày một rộng lan ra, cho nên đối với việc phòng bị, cản ngăn, Nhĩ Phong lại càng chú ý.
Triệu Nhĩ Phong có một người đầy tớ rất thân tên là Mạnh Kỳ, vốn là một tay giỏi nghề nịnh nọt cúi luồn nên được Nhĩ Phong tin yêu vô hạn. Mạnh Kỳ được thể Nhĩ Phong tín dụng bèn tùy ý hoành hành làm càn làm bậy, không còn kiêng nể điều chi.
Một hôm Tấn An cùng vợ là Châu Anh nhân nói về việc triệu tập anh hùng, bèn nói với bọn Văn Tùng và Diêu Cường xin đi du lịch một phen để tìm những bạn thanh niên đồng chí.
Hôm ấy hai vợ chồng Tấn An vừa đi lên tới tỉnh thành Tứ Xuyên thì gặp ngay Mạnh Kỳ cùng mấy đứa gia nhân đương đi chơi rong ngoài phố.
Mạnh Kỳ nhác trông thấy Châu Anh có nhan sắc đẹp đẽ thì đem lòng mê thích, bèn vội vàng xuống ngựa cho người nhà dắt về rồi một mình lỉnh thỉnh đi sau theo dõi Châu Anh. Đi được một lát thì thấy vợ chồng Châu Anh vào nhà khách sạn Trường Long để trọ.
Mạnh Kỳ vơ vẩn đứng quanh cửa nhà khách sạn hồi lâu để đợi, song cũng không thấy lai vãng ra ngoài. Hắn nhân quá đỗi say mê, nghĩ ngay một kế, vội vàng quay trở về dinh, làm bộ khẩn cấp, sẽ bẩm với Triệu Tổng đốc rằng:
– Ở nhà khách sạn Trường Long có một đôi trai gái, ở đâu mới đến, đều có đeo kiếm ở lưng, nhác trông điệu bộ đáng ngờ, chắc là những tay đảng viên trong hội nào đó. Vậy xin báo để đại nhân biết mà liệu tìm cách đề phòng.
Triệu Nhĩ Phong nghe nói, tặc lưỡi một cái rồi bảo Mạnh Kỳ rằng:
– Nếu đích trông nó có vẻ khả nghi thì cứ cho bắt về đây để tra hỏi…
Mạnh Kỳ được lệnh lui ra, trong bụng hớn hở bội phần, đã toan lập tức tự mình đem người đi bắt. Sau nhân nghĩ lại cái thái độ của hai vợ chồng Tấn An chắc không phải là tay tầm thường, một mình ra đi, e khi khó lòng đắc lực. Nhân vậy, hắn ta lại mượn oai quan Tổng đốc, truyền lệnh cho Đô ty là Điêu Thiên Thái, Thủ bị là Mã Hạc Niên, Thiên tổng là Phùng Quốc An và Thống lĩnh là Kim Chí Dương cùng dẫn thân binh ở dinh đi bắt.
Bốn viên võ quan đó nguyên là 4 người tài giỏi có tiếng nhất đám quan võ ở mạn Tứ Xuyên. Mạnh Kỳ cốt ý sai đi, để phòng xảy có việc chi thì đã có 4 người đứng ra đối địch.
Khi 4 người được lệnh, bèn đem bọn thân binh của Đốc phủ và bắt thêm một ít lính trú phòng lập tức ra ngay hàng cơm Trường Long bổ vây rất kín. Chủ hiệu Trường Long thấy bỗng dưng có quân lính đến vây, không hiểu việc gì, sợ hãi cuống quít cả lên.
Mạnh Kỳ ung dung đi vào bảo chủ tiệm rằng:
– Việc này không việc gì đến bác, bác đừng lo ngại. Duy vừa rồi có một cặp vợ chồng trẻ tuổi nào vừa mới vào đây, có còn ở đây hay không?
Chú tiệm cung kính hỏi rằng:
– Thưa ngài, có phải đôi vợ chồng một người cao và một thấp ấy không?
Mạnh Kỳ gật đầu đáp phải. Chủ tiệm trỏ vào trong mà rằng:
– Nếu vậy thì bọn họ đương ăn cơm trong phòng kia…
Mạnh Kỳ liền gọi một tên hầu tiệm đến dặn rằng:
– Ngươi vào lập tức trong đó, bảo vợ chồng nhà ấy là, hiện trong tiệm có quân gian lẩn lút, quan binh phải vào xét bắt. Vậy hai người tạm lánh ra ngoài, kẻo ở xảy ra có cuộc đánh nhau thì lây thiệt đến…
Tên hầu tiệm vâng lời, chạy vào nói với vợ chồng Tấn An.
Tấn An nghe nói, cười bảo tên hầu tiệm rằng:
– Bọn họ bắt quân gian thì họ cứ việc vào bắt, chúng tôi ăn cơm ở đây có can thiệp gì đến, mà phải đi đâu?
Tên hầu tiệm lại nằn nì bảo Tấn An ra. Sau Tấn An đâm khùng, quát mắng ầm ầm, tên hầu điếm đành phải quay ra nói cho Mạnh Kỳ biết.
Mạnh Kỳ nghe nói, nghĩ ngợi một lát rồi bảo 4 viên quan mà rằng:
– Hai người họ không chịu ra, vậy phiền các ngài thân hành vào bắt cổ họ ra một chút…
Bốn viên quan võ vâng lời, liền bảo tên hầu tiệm dẫn tới gian phòng vợ chồng Tấn An đang ăn cơm, đạp cửa xồng xộc bước vào. Tấn An cùng Châu Anh đột nhiên trông thấy, lại ngờ là bọn họ đi bắt quân gian, lầm vào phòng mình.
Tấn An nhân cười mà bảo 4 người rằng:
– Ở đây chỉ có hai vợ chồng chúng tôi là người đi buôn bán làm ăn qua trọ ở đây, còn có ai đâu mà các ngài vào hỏi.
Phó đô ti là Điêu Thiên Thái cũng cười mà đáp rằng:
– Vợ chồng nhà ông buôn bán hay làm gì, chúng tôi cũng không được rõ. Duy chúng tôi vâng lệnh quan Tổng đốc mời cả hai người vào có việc cần, vậy xin lập tức đi cho.
Hai người nghe tới đó đều giật mình kinh lạ, không hiểu đầu đuôi. Chân Anh liền hỏi:
– Vợ chồng chúng tôi có làm việc gì là phạm pháp ở đâu?
Điêu Thiên Thái lắc đầu đáp rằng:
– Cái đó gặp mặt quan Tổng đốc thì biết, nói với chúng tôi cũng vô ích mà thôi.
Tấn An không muốn nói với bọn họ lôi thôi, bèn quay bảo Châu Anh:
– Chúng ta cứ vào dinh quan Tổng đốc xem sao, ta có làm việc gì phi pháp ở đâu mà ngại.
Điêu Thiên Thái lại truyền bảo hai người đều phải bỏ thanh bội kiếm ra. Hai người cũng phải vâng lệnh bỏ ra lập tức. Đoạn rồi theo 4 viên quan võ đi ra.
Khi ra tới ngoài, Mạnh Kỳ thét lính sai trói ngay 2 người lại.
Châu Anh đã đỏ mặt, toan chống cự lại, song Tấn An đưa mắt bảo thôi để mặc cho bọn họ tự do hành động.
Bọn nọ giải hai người về dinh Tổng đốc. Mạnh Kỳ vào báo với Triệu Tổng đốc. Triệu Nhĩ Phong bèn bắt đem vào tra hỏi.
Tra hỏi hồi lâu, thấy không có hình tích gì đáng ngờ, Triệu Nhĩ Phong đã toan tha cả cho ra.
Mạnh Kỳ thấy vậy vội vàng chạy vào khẽ bẩm với Triệu Tổng đốc rằng:
– Hai vợ chồng nhà hắn tuy hiện ở đây không có gì, song còn hành trang của họ, chửa biết ra sao? Vậy tôi xin phép ra đó khám xét xem sao, rồi sau sẽ thả.
Triệu Tổng đốc tin cho là phải bèn truyền cho Mạnh Kỳ lập tức ra ngay khám xét các đồ hành lí của vợ chồng Tấn An.
Mạnh Kỳ vâng lệnh ra tiệm Trường Long, sấn vào gian phòng của vợ chồng Tấn An trọ, lục lọi hết các thứ đồ đạc cũng không thấy gì là đáng bắt. Chàng liền lần ở trong lưng, lấy ra một cái ấn tín con con nhét vào trong một cái bọc xống áo của vợ chồng Tấn An, rồi hí hửng truyền đem về phủ.
Nguyên nước Tàu hồi đó, có đảng Hồng Tôn Dương vốn tỏ ý phản đối Mãn Thanh, xưa nay đã nổi lên bao việc lộng hành kinh hoàng, mà các quân quan, vẫn không sao truy tầm ra được.
Trước đây có một hồi, Hồng Tôn Dương đã đến Tứ Xuyên, mưu mô để toan nổi dậy. Bất chợt việc chưa kịp làm thì cơ mưu bỗng dưng bại lộ, Hồng Tôn Dương vội vàng phải tẩu thoát cho mau để đi nơi khác.
Trong khi đi trốn, vì vội vã hoảng hốt, bỏ sót một ít đồ đạc tiền nong và một con dấu, khắc 8 chữ “Hưng Long Thiên Đức” ở lại giữa nơi sào huyệt. Sau đó có người bắt được, đưa cho Mạnh Kỳ để nộp Tổng đốc. Song Mạnh Kỳ vốn tính ranh ma độc hiểm nên khi vớ được cái dấu ấy, bèn cất kỹ một nơi, để tìm cơ hội lợi dụng về sau. Hôm ấy cũng là một việc ngẫu nhiên, chỉ vì Mạnh Kỳ ham mê nhan sắc của Châu Anh, cố định vu hãm vào tội để dễ thừa cơ hạ thủ, nên sau khi khám xét không thấy tung tích đáng nghi thì hắn đem luôn con dấu ấy dắt vào một gói để làm tang chứng buộc tội Tấn An.
Khi về tới dinh, Mạnh Kỳ đem mấy gói lên nộp trước mặt Triệu Tổng đốc. Tổng đốc liền sai mở ngay từng gói ra để khám xét. Khám xét hồi lâu chợt đến một cái gói ấy thì thấy có một con dấu con con nhét nơi giữa gói. Mạnh Kỳ liền làm bộ ngạc nhiên, hoảng hốt đưa ngay con dấu lên trình Triệu Tổng đốc.
Tổng đốc cầm con dấu xem xong, cười nhạt quay ra bảo Tấn An rằng:
– Té ra thế này mà ta không hiểu! Ai ngờ anh này chính là Hồng Tôn Dương, không trách cái thái độ lờ mờ như thế? Bấy lâu chính anh đã gây bao việc với triều đình, ta đã bao phen truy nã mà không bắt được, hôm nay lại dám tới đây, thực là to gan quá đáng!
Nói tới đó, lại quay sang hỏi Châu Anh rằng:
– Nhà ngươi có phải là vợ Hồng Tôn Dương không? Mau mau nói thực ngay đi, khỏi phải bận ta dụng hình tra hỏi.
Châu Anh nghe nói, cười nhạt mà rằng:
– Đại nhân nói câu gì, chúng tôi không hiểu. Chồng tôi đây tên gọi Tấn An, quê ở trong tỉnh hạt này, sao ngài lại đổi tên gọi là Hồng Tôn Dương nào được!
Tấn An lúc đó cũng ra dáng giận dữ mà rằng:
– Đại nhân dạy như thế thì có điều lạ thực ! Hồng Tôn Dương là một người bao phen có tội phạm với triều đình, hiện có vẽ hình dán giấy mọi nơi để bắt, khắp trong quốc dân ai mà không biết, vậy đại nhân thử coi hình của hắn, so với mặt tôi có gì là giống, mà đại nhân lại nhận quanh như vậy?
Triệu Nhĩ Phong bị hai vợ chồng Tấn An dồn cho mấy câu đó bỗng dưng nổi giận đùng đùng, vỗ tay xuống án, quát to lên rằng:
– Vợ chồng chúng bây là đồ phản quốc, đã đến cửa ta, còn dám nói liều nói lĩnh như thế, ta không lấy đầu bây đi thì bây không biết phép.
Tấn An cũng hăng hái mà thét lên rằng:
– Chính nhà ngươi là đồ phản quốc, ngươi còn đổ tội cho ai. Ta đây dù chết cũng là một người vô tội với quốc dân, ta không có sợ ?
Triệu Nhĩ Phong nghe tới đó, càng nổi giận đùng đùng liền quay ra thét quân đao phủ lập tức đem cả hai vợ chồng Tấn An ra chém, không hỏi trái phải đầu đuôi chi nữa. Quân lính được lệnh, dạ lên răm rắp. Chín mười người liền sấn ngay vào toan giải vợ chồng Tấn An ra chém.
Bất chợt bọn này vừa mới sấn vào tới nơi, thì Châu Anh thét lên một tiếng rất to, cựa mình một cái, đứt hết giây trói ở người rồi giơ quyền đánh vung lên một lượt. Tấn An lúc đó thấy sự thế đã bách đến nơi, cũng không nhịn được, bèn cũng cựa đứt dây trói và vung quyền lên đánh bọn lính đứng xung quanh ngã lăn cả ra.
Tiêu Nhĩ Phong thấy vậy sợ hãi hoảng hồn, vội vàng ù té chạy trốn vào trong. Châu Anh toan chạy theo định giết ngay Nhĩ Phong lập tức. Song bị Tấn An ngăn cản nên lại phải thôi.
Mạnh Kỳ ngay lúc thấy vợ chồng Tấn An cựa đứt dây trói, liền chạy tót ra ngoài, nổi hiệu cảnh báo cho người đến cứu. Vợ chồng Tấn An bèn hè nhau ra ngay ngoài sân, nhảy lên nóc nhà để trốn.
Hai người vừa mới nhảy lên nóc nhà thì trong bọn lính hộ vệ cũng có hai người, một người cầm cây roi, nhảy tót lên ngoan ngoắt đuổi theo. Vợ chồng Tấn An thấy vậy bảo nhau cố sức chạy nhanh để mau mau thoát ra lối ngoài dinh Tổng đốc…
Không ngờ hai vợ chồng Tấn An chưa chạy ra khỏi ngoài dinh thì bọn Kim Chí Dương, Phùng Quốc An, Mã Hạc Niên cùng Điêu Thiên Thái được tin cảnh báo đều đã kéo quân mã đến, bổ vây khắp cả xung quanh. Khi bọn họ trông thấy vợ chồng Tấn An đương chuyền nóc nhà để chạy, thì Kim Chí Dương hạ lệnh cho quân sĩ giơ nỏ lên bắn. Vợ chồng Tấn An cố sức gạt đá các mũi tên, song bị ở dưới bắn lên nhiều quá, gạt được mũi nọ thì mũi kia tiếp đến, tựa hồ như mưa ném vào mình. Kết quả hai vợ chồng bị tên dính vào người, tuy không nguy hiểm tính mạng, song cũng choáng váng đau đớn, rồi bị ngã lăn cả xuống dưới sàn. Bọn vệ binh liền sấn ngay đến để bắt.
Châu Anh khi ấy vô kế khả thi, nghĩ bụng duy còn một cách dùng đến pháp thuật là có cơ thoát được, nàng bèn lẩm nhẩm đọc mấy câu chú rồi quát lên một tiếng rất to. Đoạn rồi có một trận cuồng phong đưa đến, làm cho trời đất tối tăm mù mịt ngay lại và tựa như có hàng ngàn muôn bình mã ở đâu sầm sập tới nơi. Vợ chồng Tấn An bèn thừa cơ hội đó, lại toan nhảy tót lên mái nhà để trốn.
Khống ngờ hai người vừa toan co cảng nhảy lên, thì chợt nghe có một tiếng sấm nổi lên dậy cả trời đất, rồi thấy trận gió bỗng dưng im tắp, trời lại im lặng sáng sủa như thường. Vợ chồng Tấn An thấy vậy, đương lấy làm quái lạ kinh sợ, thì chợt đâu thấy có một anh chàng thiếu niên vào trạc 18, 19 tuổi, tay cầm thanh kiếm phăm phăm ở đằng kia đi lại.
Chàng thiếu niên ấy, nguyên tên là Triệu Cẩm Chương, tức là người cháu gọi Triệu Nhĩ Phong là bác thường ở đó với Triệu Nhĩ Phong. Cẩm Chương hồi lên 9 tuổi, có xin nhập làm môn đệ Phan đạo trưởng ở Mao Sơn, học được các phép gọi mưa vẫy gió và các môn võ nghệ cao cường, ít người địch nổi. Bởi thế Triệu Nhĩ Phong có lòng tin cậy, thường giữ luôn ở đó để phòng khi cứu việc nguy nan.
Hôm ấy Cẩm Chương đương ngồi chơi ở trong phòng, chợt nghe thấy ngoài công đường có tiếng quát tháo, chàng vội vã chạy ra xem, thì gặp ngay chú là Nhĩ Phong ở ngoài chạy vào.
Nhĩ Phong thuật chuyện cho Cẩm Chương nghe. Cẩm Chương bèn quay vào ngay tĩnh phòng, rút thanh bảo kiếm rồi xăm xăm chạy ra công đường.
Khi ra tới nơi, thì bọn vợ chồng Tấn An đã trốn lên mái nhà mất và tất cả lính tráng cũng chạy theo xô cả ra ngoài để đuổi.
Ngờ đâu khi chạy ra thì gặp ngay lúc Tấn An làm phép ẩn hình, nên chàng dùng ngay tay quyết “chính tâm lôi” làm cho phá tan phép của Tấn An lập tức.
Vợ chàng Tấn An khi trông thấy Cẩm Chương ra, thì hiểu ngay không phải tay mình trị nổi, cũng toan mau trốn lấy thân, song vừa mới bị tên bắn bị thương, ngay đi làm cách nào mà trốn cho được.
Châu Anh cuống cuồng sợ hãi, bất đắc dĩ phải dùng phép ẩn hình nấp vào một chỗ để trốn lấy thân trước, rất sau sẽ nghĩ kế cứu lấy Tấn An.
Ngờ đâu cái phép ẩn hình cũng không dấu nổi con mắt Cẩm Chương, bị Cẩm Chương trông thấy, cầm kiếm chạy xồng xộc đến đá cho một cái ngã lăn xuống đất, lại lộ hình ra, rồi bị quân lính xô đến bắt được.
Tấn An một mình chống cự với tụi quan binh một lúc, cũng đã nhọc lã. Sau lại bị Cẩm Chương sấn đến, thì không còn sức nào mà giở, nên chỉ trong chốc lát, cũng bị Cẩm Chương đánh ngã rồi cũng bị quan quân trói gò ngay lai mang đi.
Chúng bắt được hai người rồi, ai nấy đều vỗ tay reo mừng như là phá được một đám giặc lớn, bèn đem ngay vào nộp Triệu Nhĩ Phong. Triệu Nhĩ Phong bấy giờ thấy nói có cháu đã bắt được hai người, mới dám thò mặt ra ngoài công đường, liền hạ ngay lệnh cho quân sĩ, lại cứ đem hai người ra ngoài hành hình lập tức không cho để chậm một phút nào nữa.
Triệu cẩm Chương cũng có ý sợ hai người lại dùng pháp thuật thoát thân, nên lập tức làm hai đạo bùa thực to buộc vào hai vợ chồng Tấn An, để cho không còn phép gì giở được. Đoạn rồi bọn binh sĩ liền mang vợ chồng Tấn An ra cửa viên môn, mang đại đao ra trói chặt cả vào để chém. Vợ chồng Tấn An bấy giờ không còn cách gì mong thoát được, cũng đành thở dài một tiếng rồi cùng nhắm mắt để đợi cái chết tới nơi. Rồi chỉ trong chốc lát, ở trong có lệnh nổi lên, thì mấy hàng quân sĩ đứng sắp hàng cả ở đó, rồi hai tên đao phủ dạ lên một tiếng và giơ đao lên nhằm chính giữa cổ hai người mà đưa đao xuống.
Hay đâu, vừa chính lúc đó, nhát đao của bọn đao phủ chưa kịp đặt xuống cổ hai ngươi, thì chợt có một tiếng thét lên rất to, rồi hai tên đao phủ bỗng giật nẩy mình lên, bắn hẳn hai thanh đao ra và đồng thời ngã lăn xuống đất, trong miệng ộc máu tươi ra như suối. Mọi người thấy vậy kinh sợ thất thần, trông ra thì thấy một người đạo sĩ, mặc cái áo bào xúng xính, hai tay tịnh không cầm một cái gì gọi là khí giới.
Người đó nguyên là Dư Thiên Nhất, là thầy học của Châu Anh ngày trước. Hôm ấy Thiên Nhất ở phủ Khai phong đi sang Tứ Xuyên, nhân qua Nha An, rẽ vào thăm hỏi Châu Anh không gặp bèn lên thẳng Tứ Xuyên định vào thăm người bạn thân là Long Cung Nhi, không ngờ đi tới nửa đường, chợt thấy có một trận cuồng phong nổi lên đen nghịch cả trời, rồi kế lại thấy một tiếng sấm to làm cho cuồng phong tan sạch. Dư Thiên Nhất hiểu ngay trận cuồng phong trước là người nào cũng thuộc môn pháp của mình làm ra, song lại bị tiếng sấm sau là phép “chính tâm lôi” của ai phá mất. Nhân thế chàng bèn vội vã tìm ngay chỗ nào có tiếng ồn ào thì lần thẳng đến.
Khi đến cửa viên môn thì quả nhiên vừa hay gặp bọn quan binh giải Tấn An cùng Châu Anh ra đó để chém. Dư Thiên Nhất bèn dùng phép phi hành bay qua ngay đám đông người, sấn vào giơ hai tay áo bào, sẽ phất một cái thì tên đao phủ ngã chết ngay.
Đoạn rồi Thiên Nhất phất luôn cái nữa, làm cho những thừng xích đương trói vợ chồng Tấn Anh đều bị đứt ra một lượt, rồi chàng cắp người vào hai bên nách đạp chân xuống đất một cái, bay bổng lên trời. Bọn quân quan thấy vậy đều vở cả mật ra, bảo nhau vội vàng vào báo với Triệu Cẩm Chương.
Triệu Cẩm Chương thấy Dư Thiên Nhất bay đi chưa xa là mấy, bèn lại dùng phép “chính tâm lôi”, đánh ra một tiếng, đồng thăng đến bọn thầy trò Thiên Nhất. Thì liền thấy Thiên Nhất há miệng hà ra một cái rồi có một đạo hào quang bọc lấy ba người làm cho tiếng sấm “chính tâm lôi” đi đến lại bị tịt ngay, không thể đánh vào người được.
Triệu Cẩm Chương vô kế khả thi, đành để mặc cho ba người trốn thoát và đem chuyện vào báo với Triệu Nhĩ Phong. Triệu Nhĩ Phong cũng lấy làm căm tức vô cùng, song không có kế gì trị được đành bảo Cẩm Chương im câu chuyện ấy đi, đừng cho ai nhắc tới nữa.
Mạnh Kỳ thấy thế cũng lấy làm buồn bã, tiếc công khó nhọc xoay trở, rút cục cũng là vô ích, song không hề dám nói với ai, rồi một mình lủi thủi quay về tư thất.
Khi về tới nhà thì trời vừa tối. Mạnh Kỳ thấy tâm thần hoảng hốt, ngồi đứng không yên, hắn bèn bỏ cả cơm chiều ra dáng uể oải đi vào phòng ngủ.
Không ngờ hắn vừa đặt lưng xuống giường chưa kịp ngủ đi được thì chợt đâu thấy cái bóng đen đen, ở ngoài cửa sổ, đến thoáng một cái tót vào trong phòng.
Hắn ta kinh sợ, nghễnh cổ lên nhìn thì thấy ngay một người ăn mặc quần áo dạ hành, tay cầm thanh đao sáng loáng đứng sừng sững ngay ở đầu giường, giơ đao ướm vào mặt chàng mà rằng:
– Thằng khốn nạn này! Người thủ lĩnh của ta đối với mày có gì là thù oán xưa nay, mà mày nở độc tâm làm cho bị giết. Vậy nay ta hãy giết mày đi trước, để làm gương cho những kẻ khác, trông đó mà chừa. Còn đầu thằng Triệu Nhĩ Phong, ta còn gửi đó, rồi ta sẽ lấy về sau…
Mạnh Kỳ nghe nói kinh sợ hoảng hồn toan đứng dậy lạy van để xin tha tội. Nhưng người kia không đợi cho chàng trở dậy liền nắm ngay lấy bới tóc của chàng, dằn cái đầu xuống, đưa đao cắt soẹt một cái đứt lìa cổ ra, rồi người kia lại nhảy tót qua cửa sổ, biến ngay đi mất.
Đương khi gió lặng trời yên.
Ai làm sóng gió một phen tơi bời!
Thế gian mấy kẻ vô loài
Hại người, người hại, kêu trời được chăng.