Một hôm, bọn Tấn Từ tới địa hạt Sơn Tây thì bị ngay vào mấy hôm trời nắng dữ dội, đi đường vừa khát vừa nực, không sao mà chống lại nổi. Bấy giờ vào khoảng giữa trưa, ba người thấy mặt trời càng ngày càng chang chang như nấu như nung mà trên đường cái không hề có một ngôi hàng quán nào có thể trú chân vào được, bèn bảo nhau cố tìm vào một quán ở gần đó để tránh cho qua ánh nắng buổi trưa.
Khi vào tới quán thì thấy trong đó có hai người con gái cùng đương ngồi nghỉ mát, mỗi người đều mang một cái bọc và cũng dắt theo một thanh bảo kiếm bên mình. Hai người đó thấy bọn Tấn Từ đi vào, thì cũng có ý đưa mắt trông xem, song đôi bên đều không chào hỏi nói năng chi cả.
Khi vào quán ngồi được một lát, Châu Linh chợt ngó cổ trông ra mặt trời, rồi quay bảo Tấn Từ cùng Diêu Tú rằng:
– Trời nóng bức thế này, không khéo có khi chết nắng cũng nên…
Diêu Tú nghe nói, gật đầu mà rằng:
– Chết nắng thì chả biết đâu, nhưng không khéo thì chúng mình chết khát ngay bây giờ đó…
Vừa nói dứt lời thì thấy hai người kia đưa mắt bảo nhau, rồi mọi người cởi cái gói lấy ra ba quả dưa, đưa đến cho bọn này, và ra dáng ân cần mà rằng:
– Quãng đường này không có hàng nào bán nước, chị em tôi biết trước nên đã dự bị đem ít dưa đi để phòng giải khát. Vậy xin đưa các ngài mấy quả, các ngài dùng tạm cho qua… Chúng ta cùng là bạn đi đường, các ngài đừng nề hà chi cả.
Tấn Từ thấy nói cũng làm bộ chối từ qua loa, để đằng kia gạn mời nữa mới nhận lấy cùng ăn. Sau khi ăn mấy miếng dưa thì thấy trong người mát mẻ dễ chịu bội phần. Ba người bèn xô lại cảm tạ hai người con gái và bắt đầu thăm hỏi chuyện trò.
Tấn Từ nhận thấy vẻ mặt hai người, có dáng buồn rầu lo nghĩ, nhân xoắn xuýt hỏi luôn rằng:
– Chẳng hay hai ngài quê quán ở đâu, có việc gì định đi đâu, mà nét mặt không được vui vẻ như vậy,
Một người trong hai người kia nghe hỏi, liền thở dài, bảo Tấn Từ rằng:
– Chẳng giấu gì cô, tâm sự chúng tôi hiện đương bối rối, nhưng có nói các cô cũng là vô ích, vậy xin các cô tha cho đừng nói là xong.
Diêu Tú vốn tính nóng nảy, nghe nói như vậy, vội sấn ngay đến, bởi dồn lên rằng:
– Hai cô đừng khinh chị em chúng tôi là bọn gái, có việc gì xin cô cứ nói, may ra chúng tôi giúp được cũng nên.
Người kia nghe lời đó, lại thở dài một tiếng, nhìn lại bọn Tấn Từ một lúc, rồi mới sẽ cất giọng buồn rầu mà nói lên rằng:
– Chẳng giấu hai cô, hai chúng tôi đây là hai chị dâu em chồng với nhau. Tôi đây tức là Tất tẩu tử là vợ người anh cô em này. Cô em tôi đây tên là Hương Vân là người họ Hoa, cũng là một tay có chí trong đám yếm khăn. Trước đây 4 năm, người chồng tôi tức là người anh cô ta, bị kẻ cừu nhân giết chết, đến nay chưa báo được thù. Bởi thế ngày nay chị em chúng tôi định sang Hà Bắc để báo thù kia, nhưng tôi nghĩ lại có điều e ngại, cho nên ra ý lo nghĩ một chút mà thôi. Vậy chẳng hay các cô đi đâu mà cũng có hai chị em cùng đi như thế!
Châu Linh nhanh mồm đáp ngay lên rằng:
– Chúng tôi đi sang Hà Bắc thăm người bà con. Nếu các cô cùng đi sang đó thì tiện đường chúng ta cùng đi một thể cho vui rồi có việc gì e ngại xin tẩu tử bàn với chúng tôi, chúng tôi sẽ liệu xem có cách gì giúp đo được chăng?
Tất tẩu tử nghe nói, tỏ ý vui mừng hớn hở mà rằng:
– Nếu được các cô có lòng nghĩa khí như vậy thì còn nói năng chi nữa. Câu chuyện chúng tôi để tối hôm nay chúng tôi xin nói cô nghe.
Nói đoạn mấy người cùng ngồi nghỉ với nhau, mãi đến chiều hôm bóng xế mới cùng cất gót ra đi. Tối hôm ấy đi tới một hàng cơm kia, năm người cùng nhau vào trọ. Khi cơm nước xong rồi, 5 người bèn chia ra làm hai bọn, ba người bọn Tấn Từ cùng ở một phòng, còn bọn hai chị em Tất tẩu tử ở vào một phòng.
Trước khi đi ngủ, Tất tẩu tử sang phòng của bọn Tấn Từ để nói chuyện. Bọn Tấn Từ nhân hỏi Tất tẩu tử rằng:
– Trưa hôm nay chúng tôi được nghe câu chuyện của chị, trong bụng vẫn còn hồ đồ chưa rõ. Vậy chẳng hay tôn phu ngày trước bị ai giết hại thế nào, xin chị nói qua cho chúng tôi được biết.
Tất tẩu tử nghe tới câu đó, bỗng rân rấn hai hàng nước mắt mà rằng:
– Chồng tôi ngày trước tên là Hoa Thái Nhất, tức là đồ đệ của Dư Thiên Nhất ở đất Hà Nam…
Châu Linh nghe tới đó thì bỗng vẻ mặt biến hẳn ngay đi, nghĩ thầm trong bụng: “Nếu phải thằng cha Hoa Thái Nhất thì chính là cừu nhân của bọn chúng ta, mà chính tay bọn ta đã giết ngày trước đây rồi.”
Nghĩ tới đó, Châu Linh vội lại làm bộ trấn tỉnh mà nói lên rằng:
– Tôn phu đã là đồ đệ một người có danh tiếng như vậy, chắc là bản lĩnh cũng khá, vậy sao còn bị người nào bại được.
Tất tẩu tử thở dài một tiếng mà rằng:
– Cái đó đã đành như vậy. Duy chồng tôi ngày trước là một người tham hoa đắm nguyệt, hễ thấy gái đẹp bên mình là tối tăm mắt lại, cho nên kết quả mới bị chết oan…
Châu Linh lại nói:
– Vậy cừu nhân là ai, tẩu tử có biết hay không?
Tất tẩu tử đáp.
– Cứ kể ra thì việc giết hại chồng tôi, tất cả có 4 người nhúng tay vào đó. Bốn người ấy, một người là Ma Vân Hạc Ngụy Chân ở núi Trung Sơn, một người là đồ đệ của ông ta là Văn Tùng, một người nữa tức là người sư muội của chồng tôi tên là Châu Anh ngày trước và một người thì là một vị hòa thượng tên là Mao Đại Quân. Cứ nói cho phải ra, việc chồng tôi chết chẳng qua cũng là tự buộc lấy thân, không thể đổ tội cho người ấy được. Song cô em gái nhà tôi lại là một người cố chấp, nhất định cho anh chết là một việc rất oan, rồi lập tâm đã mấy năm nay, thề quyết báo thù cho anh rồi mới chịu. Bởi thế tôi tuy gượng theo làm, nhưng trong bụng thực là phân vân quá nỗi, không biết có thể làm được và có nên làm nữa hay không.
Tấn Từ nghe tới đó, nhân hỏi Tất tẩu tử rằng:
– Vậy chẳng hay cô em dâu tẩu tử có những bản lĩnh thế nào mà định xông ra đối phó với 4 người đó được?
Tất tẩu tử đáp luôn rằng:
– Cô em tôi nguyên trước đây học tập nhà Thần Tứ Vương Hàn Công Hiệp ở bên Hà Bắc, bản lĩnh cũng hơi kha khá. Nay nhân dò được đích xác là bọn Văn Tùng và Châu Anh cũng ở bên huyện Nhã An, nên em tôi muốn sang Hà Bắc nói với sư phụ để nhờ tới Nhã An cùng giúp sức báo thù một thể.
Châu Linh nghe nói, nghệ thầm bụng: “Thần Tứ Vương Hàn Công Hiệp, cứ kể bản lĩnh cũng là tay giỏi nhưng riêng về kiếm thuật không hiểu chút nào, vậy đem đọ ngay với Văn Tùng cũng chưa chắc đã thắng hẳn được, đừng nói chi là đọ với Ma Vân Hạc đạo nhân! Vả chăng việc này, cứ nghe như lời Tất tẩu tử nói thì sự báo cừu này chẳng qua chỉ là người em chủ xướng chứ Tất tẩu tử cũng không tán thành là mấy. Vậy chi bằng ta thử nhân tiện cơ hội, bảo qua với họ xem sao.”
Nàng nghĩ tới đó, liền bảo Hoa Hương Vân rằng:
– Cô nương muốn báo thù cho lệnh huynh, cứ kể cũng là một việc chính đáng. Song nói cho đúng ra, nếu cô nương mời Hàn lão anh hùng giúp vào việc đó thì có lẽ cũng chưa phải là kế vẹn toàn. Cứ theo chỗ tôi trông thấy, thì công phu luyện tập của Hàn lão anh hùng không thể bằng với Ma Vân Ngụy lão, mà Văn Tùng lại là một tay kiếm học giỏi nhất trong phái Ngụy lão đã từng nổi tiếng xưa nay. Vậy một mình Hàn lão anh hùng phỏng địch làm sao cho nổi.
Tấn Từ cùng Diêu Tú ngồi bên đã toan nói phắt ngay lên. Thì Tất tẩu tử vội đã quay bảo Hoa Hương Vân rằng:
– Đấy cô đã nghe rõ hay chưa? Hàn sư phụ còn không đủ sức đối phó với họ, vậy ta đây thì ăn thua gì mà còn nghĩ tới cho phiền!
Hoa Hương Vân nói cười nhạt mà bảo bọn Châu Linh rằng:
– Các cô đừng coi khinh sư phụ tôi. Sư phụ tôi vốn có tiếng là bậc bản lĩnh cao cường đến năm con hổ ở núi Cảnh Dương còn đánh mấy quyền chết thẳng huống chi là bọn Văn Tùng.
Châu Linh cười phá lên má rằng:
– Cô nương biết đâu! Cái sức đánh hổ thì có lấy gì làm lạ. Tôi nghe nói ngay như ngón phi kiếm của Văn Tùng cũng có thể lấy nổi đầu người ngoài 3000 dặm chẳng khác gì ngắt cái lá khô. Vậy phỏng Hàn sư phụ nhà cô có được tài giỏi như thế không? Vả cứ theo Tất tẩu tử nói, việc lệnh huynh bị giết chẳng qua là tại lệnh huynh gây ra, mình làm nên tội giết mình, chứ có bởi ai gây sự, mà phải thù oán người ta. Một người có tội, bị án đem xử, vậy có thể thù với cái người xử án hay không! Cô là một người biết điều tất cô cũng hiểu.
Hương Vân nghe nói, lặng ngắt giờ lâu, rồi mới gượng cười mà rằng:
– Nhưng mỗi người có một chí hướng khác nhau, không ai trái cưỡng ai được, cho dẫu Văn Tùng có tài giỏi đến đâu, song tôi đã quyết thì không khi nào mà tôi lại sợ!
Châu Linh thấy Hương Vân ra dáng cố chấp thì cũng không muốn khuyên giải làm chi, bèn cười nhạt mà rằng:
– Việc đó cũng không can thiệp gì đến chúng tôi, có điều chỗ chị em gặp nhau, tôi biết thì tôi phải nói, còn sự làm hay không là tùy cô đó.
Tất tẩu tử thấy em chồng khăng khăng một mực như vậy thì cũng ra vẻ thẫn thờ buồn bã, song không dám nói ra, bèn quay ra trò chuyện với Châu Linh cho khuây khỏa đi vậy. Diêu Tú thấy thế đã mấy lần toan gây sự với Hương Vân, định đánh giết ngay lập tức. Nhưng lại thấy Châu Linh cùng chị em Hương Vân vẫn ra dáng thân mật, thì lại chùng lại, không dám nói năng chi cả.
Một lúc lâu lâu, chị em Tất tẩu tử, quay về phòng ngủ rồi, Tấn Từ nhân bảo Châu Linh cùng Diêu Tú rằng:
– Chúng ta đi chuyến này, không ngờ lại gặp ngay một bọn thì không biết xử trí làm sao cho tiện?
Diêu Tú ra dáng quả quyết mà rằng:
– Còn phải xử trí làm sao? Cứ theo ý tôi, tôi giết ngay họ đi rồi khỏi để về sau sinh sự…
Vừa nói tới đó thì Châu Linh vội gạt đi mà rằng:
– Chị em làm gì phải hấp tấp vội vàng như thế! Vạn đại sư là một người bản lĩnh cao cường, cứ để mặc họ tới đó, cho họ biết tay, can chi phải gỡ rối thêm.
Diêu Tú ra dáng không phục:
– Chị nói như vậy đã đành, song tôi e trong lúc mình đương vô ý mà bất thình lình bị người đánh trộm thì dẫu tài giỏi đến đâu thiết tưởng cũng là vô ích.
Tấn Từ gật đầu mà rằng:
– Cô nói rất đúng, bất nhược ta nghĩ ngay cách mà…
Châu Linh không đợi cho nói hết lời, vội gạt đi rằng:
– Các cô đừng bàn nhảm làm gì ! Bọn họ cũng là một hạng có nghĩa khí, ta giết họ đi, không sợ thiên hạ mắng nhiếc hay sao.
Tấn Từ cười rằng:
– Ai bảo chị giết họ mà chị sợ thiên hạ chê cười. Bất quá tôi muốn rằng chị dở cái túi thao lược quân sư ra, bất chước như Khổng Minh đối với Mạnh Hoạch, 7 lần tha, làm cho họ phải phục kính, thế là cũng đủ…
Châu Linh cười cười gật đầu mà rằng:
– Mình có đâu đám ví với Ngọa Long tiên sinh ngày trước được vả chăng Hoa Hương Vân cũng là một tay ngang ngạnh. khó lòng mà mình phủ dụ được yên. Vậy tôi có một cách này đành phải thuyết với chị dâu hắn ta thì may ra mới có thể làm xong được việc.
Tế Từ cũng gật đầu mà rằng:
– Được lắm, nếu các chị làm cách ấy thì thế nào cũng xong việc được.
Diêu Tú nghe nói, cũng vui vẻ tán thành và giục Châu Linh sáng mai phải làm lập tức.
Sáng hôm sau, mọi người cùng dậy thực sớm, cơm nước xong đâu vào đó, anh trả tiền hàng, rồi cả hai bọn cùng nhau lên đường. Trong khi đi đường, Tấn Từ, Diêu Tú cùng làm ra vẻ thân mật với Hoa Hương Vân, kéo nhau trò chuyện vui cười, tiến nhanh lên trước, còn Châu Linh cùng Tất tẩu tử thì dắt tay nhau lửng thững đi sau. Thoạt trước hai toán cũng còn đi gần với nhau, nhưng dần dần về sau, càng ngày càng xa, cách nhau đến một quãng dài, chuyện trò cũng không nghe thấy. Lúc đó Châu Linh mới từ từ nói với Tất tẩu tử rằng:
– Cô em dâu chị thực là một người không tự hiểu biết sức mình. Cô ta bản lĩnh thế nào không biết, nhưng nói ngay sư phụ cô ta, phỏng được mấy hơi, mà dám thò ra đối địch với môn đồ nhà lão Ngụy Châm. Tôi e làm như thế không khéo báo thù không được, mà có phen thiệt tới tính mạng cũng nên.
Tất tẩu tử cũng ra dáng bất bình mà rằng:
– Tôi đây cũng nghĩ như thế. Nhưng khổ vì một nỗi tôi bảo cô ấy không được, thành thử phải mặc liều cho cô ấy, muốn làm thế nào thì làm…
Châu Linh thở dài một tiếng mà rằng:
– Cứ kể ra cái đó là việc nhà chị, tôi cũng không muốn nói đến làm chi. Nhưng tôi trông bác là người trung hậu dễ dãi, nên tôi muốn nghĩ giúp chị một kế để cho im chuyện ấy đi, chẳng biết bác có nghe không thì tôi sẽ nói.
Tất tẩu tử hỏi dồn ngay rằng:
– Chị có cách nào, xin bác cứ mách giúp tôi, nếu có thể làm được tôi xin theo ngay lập tức.
Châu Linh liền ung dung bảo Tất tẩu tử rằng:
– Chị đã ưng lời nghe tôi, thì tôi tưởng dù cô em dâu chị có muốn làm gì, chắc là cũng không làm gì được nữa… Bây giờ chi bằng chị cứ đến ngay nhà Hàn lão anh hùng, nói ngay với ông ta đầu đuôi các lẽ, và cũng nói ngay là chị không có ý định báo thù làm chi việc đó, vì Thái Nhất bị chết chẳng qua cũng là tự mình làm ra mà thôi. Như thế tất nhiên khi cô em có nói với Hàn lão anh hùng là ông ta cũng từ chối không nhận giúp cho. Rồi thì chị sẽ lấy lời ngon ngọt dỗ bảo cô em, thì cô em tất cũng phải yên đi không nghĩ tới nữa.
Tất tẩu tử nghe nói, lấy làm vui mừng mà rằng:
– Kế ấy có lẽ làm được. Vậy tôi thử thi hành ngay thể xem sao.
Châu Linh cũng lấy làm đắc ý, liền giục bọn kia mau mau đi sang Hà Bắc để cũng nghe tin tức xem sao…
Cách mấy hôm sau, năm người cùng đi tới thôn Kỳ Lân thuộc phủ Đại Danh là nơi quê quán của Tần Tứ Vương Hàn Công Hiệp. Chị em Tất tẩu tử bèn từ giã bọn Châu Linh để đến nhà Hàn Công Hiệp. Bọn Châu Linh liền dặn Tất tẩu tử khi tới đó tin tức thế nào thì xin báo ngay cho biết. Tất tẩu tử nhận lời xin vâng. Đoạn rồi bọn Châu Linh cùng vào hàng trọ để đợi.
Cách ba hôm sau, chợt thấy Tất tẩu tử lật đật chạy đến nhà trọ, ra dáng nức nở thảm thương, bảo bọn Châu Linh rằng:
– Thật là tôi đã giết em tôi rồi, bây giờ còn biết làm sao cho được!
Nói đoạn lại khóc lóc thảm thiết không thôi. Bọn Châu Linh đành phải đợi cho hết cơn thương khóc, rồi mới thăm hỏi đầu đuôi vì sao? Tất tẩu tử nức nở hồi lâu, rồi mới thuật chuyện đến nhà Hàn Công Hiệp cho mọi người cùng nghe.
Nguyên hôm đó, sau khi từ giã bọn Châu Linh thì hai chị em Tất tẩu tử liền đến ngay nhà Hàn Công Hiệp. Khi tới nơi Hoa Hương Vân vừa trông thấy Hàn Công Hiệp, liền lạy thụp ngay xuống đất khóc lên rưng rức một hồi và nói rằng:
– Ca ca tôi bị chết một cách thảm thương, chắc sư phụ cũng đã thừa hiểu. Trước đây sư phụ đã hứa, hễ tìm dò được tung tích cừu nhân thì sư phụ sẽ báo thù cho… Hiện nay đệ tử đã dò được đích xác là bọn Châu Anh, Văn Tùng đều sinh cơ lập nghiệp ở đất Nhã An, vậy đệ tử xin sang đây báo tin cùng sư phụ, xin sư phụ mau mau sang đấy giúp cho…
Hàn Công Hiệp thở dài một tiếng mà đáp rằng:
– Ta đây cũng không phải là lười biếng không muốn giúp con việc đó. Song, nói cho đúng ra thì huynh trưởng của con, trong khi còn sống, làm ra nhiều điều trái với thiên lương, không thể dung thứ được. Nay nếu ta lại đứng ra bênh vực mà đi sinh sự với người, thì sau này thiên hạ chê cười, ta tránh làm sao cho được. Trước đây ta nói như thế, chẳng qua là an ủi lòng con, vậy ta khuyên con cũng chớ nên nghĩ tới việc đó làm chi!
Tất tẩu tử đứng bên, liền nói ngay lên rằng:
– Lão anh hùng dạy thế, rất là đúng lẽ. Chồng tôi ngày trước bị người giết hại, chẳng qua cũng là tự mình gây điều ác nghiệt cho nên mới bị kẻ khác thù hằn. Vậy việc đó cũng không thể coi bọn kia là cừu nhân được. Vả chăng công việc xảy ra đã cách ba bốn năm rồi, nay nếu giở ra, chẳng qua lại thêm lôi thôi sinh sự, chi bằng bỏ quách là xong.
Hoa Hương Vân nghe mấy câu đó thở dài một tiếng, không nói năng chi, rồi bỗng rút ngay thanh bảo kiếm dắt ở bên mình, đâm cổ tự vẫn ngay ở trước mặt hai người. Tất tẩu tử cùng Hàn Công Hiệp vội đến dằng lại, nhưng không sao dằng kịp được nữa. Hàn Công Hiệp cũng lấy làm thương cảm vô cùng, song không thể nào cứu vãn lại được, đành phải mua sắm quan quách, thuê người mai táng một chỗ cho xong. Đoạn rồi Tất tẩu tử từ giã Hàn Công Hiệp, đem tin về thành Đại Danh, báo cho bọn Châu Linh cùng biết.
Bọn Châu Linh nghe nói Hương Vân tự tử thì ai nấy cũng đều cảm động bùi ngùi, bất giác cùng trông nhau thở dài mà cùng nhỏ đôi hàng lụy.
Đoạn rồi, Châu Linh nhân bảo Tất tẩu tử rằng:
– Bây giờ cơ sự đã xảy ra như thế, chị ở đây mà thương cảm cũng chẳng ăn thua. Vả chăng chị trở về nhà, cũng không có việc chi cần thiết. Vậy tôi muốn rằng tiện đây chị sang Bắc Kinh với chúng tôi một phen để ngoạn chơi phong cảnh cho vui, chẳng hay chị có ưng ý hay không.
Tất tẩu tử lắc đầu mà rằng:
– Các chị có lòng như thế, tôi cũng rất lấy làm cảm tạ. Duy hiện nay tôi cũng chán nản trong lòng, không có thú gì mà theo các chị cùng đi được nữa. Vậy các chị có việc, xin cứ đi, còn tôi tôi sẽ quay về quê quán, rồi tôi cắt tóc đi tu thế là xong việc.
Châu Linh ra ý khẩn khoản mà rằng:
– Chị nghĩ như vậy sao cho xứng đáng với đạo làm người. Chúng ta đầu xanh tuổi trẻ, tuy sinh làm kiếp nữ nhi, song đối với việc đời cũng còn phải ra công gánh vác. Vậy có lẽ nào chỉ vì một việc buồn bã nhỏ nhen mà đã vội đem lòng chán nản cho đành. Vả chăng người đời, trước sau chẳng qua cũng chết một lần, cái chết xưa nay, đã ai tránh khỏi. Duy chết mà vô ích, thì sao cho được yên tâm. Ngay như Hoa cô nương mới đây, liều thân với một mũi kiếm, mà rút cục không được việc chi, như thế có phải rõ là vô ích. Chúng tôi là người hiểu biết việc đời, há chúng tôi có còn tham chi sự sống, có điều chúng tôi cũng muốn tìm việc có ích mà chết thì hơn, chớ không khi nào mà chịu chết vẫn chết vơ như nhiều kẻ khác. Vả nay chúng tôi đi sang Bắc Kinh, chưa biết chừng chúng tôi cũng là tìm nơi xứng đáng mà chết cũng nên.
Tất tẩu tử nghe Châu Linh nói liên thanh bất tuyệt, lại thổ lộ ra những giọng lạ thường như thế, thì có vẻ ngạc nhiên mà hỏi:
– Vậy chẳng hay các chị định sang Bắc Kinh có việc gì, các bà chị hãy nói qua đại ý cho tôi xem sao cái đã.
Châu Linh bèn đem việc mình định vào Bắc Kinh giết Tháp Nhi Tề Khoa nói cho Tất tẩu tử biết. Tất tẩu tử nghe đoạn, bèn ra dáng nghĩ ngợi một lát rồi bảo bọn Châu Linh rằng:
– Tôi trông các bà chị cũng biết là bậc phi thường, nay lại nghe những việc như vậy thực khiến cho tôi cảm phục vô cùng. Vậy tôi xin quyết tâm theo các bà chị may ra có thể giúp được việc chi, thì sẽ xin ra công giúp đỡ, dù khi thiệt hại đến thân cũng không dám quản.
Bọn Châu Linh đều lấy làm mừng rỡ vô cùng, bèn cùng nhau kết tình thân mật, lưu lại ở đó một đêm, rồi sáng hôm sau đi sớm vào lối Bắc Kinh. Cách mấy hôm sau, tới thành Bắc Kinh, 4 người bèn tìm vào một khách sạn rất to để trọ. Khi vào tới khách sạn Cao Thăng, bọn Châu Linh thuê hai căn phòng, để Tấn Từ và Diêu Tú ở vào một phòng, còn Châu Linh và Tất tẩu tử ở vào một phòng.
Chỗ ăn chỗ ở yên ổn rồi, bắt đầu từ hôm sau, bọn Châu Linh bên chia nhau đi các ngả để dò thăm tin tức của Tháp Nhi Tề Khoa. Một hôm, vào buổi sáng sớm ngày ra, bốn người vừa mới trở dậy, thì thấy ở phía ngoài có tiếng người ngựa rầm rập đi qua.
Châu Linh bèn gọi tên điểm tiểu nhị vào hỏi rằng:
– Phía ngoài có việc gì mà quan quân đi đâu như thế?
Tên điểm tiểu nhị nhìn trước nhìn sau rồi bảo Châu Linh răng:
– Bà ở xa mới đến đây, bà chưa được rõ. Ở trong hoàng thành đây, có một vị Cửu môn đề đốc tên là Tháp Nhi Tề Khoa, vốn là một tay trí dũng tuyệt vời, được lòng nhà vua rất là tin cậy, trao cho giữ hết binh quyền, đứng đầu trong hàng quan võ. Ông ta lại là một người siêng năng về việc luyện tập, cứ mỗi tháng một lần, ông ta lại thân hành ra tận giáo trường đem quân mã ra đó thao diễn các môn, để phòng khi động dụng cho được giỏi giang. Hôm nay chính là ông ta đem quân qua đây để ra giáo trường thao diễn đó.
Châu Linh nghe nói, liền hỏi:
– Giáo trường hiện có ở gần đây không?
Tên tiểu nhi đáp:
– Giáo trường cách đây chừng hơn 10 dặm, ở về đông bắc kinh thành, cứ kể cũng không xa mấy.
– Vậy trong khi thao luyện, người ngoài có được đến xem hay không.
Tiểu nhi lắc đầu mà rằng:
– Không được. Ở giáo trường đó, xung quanh xây kín như thành, bốn mặt đều có quân lính canh giữ, ai có muốn xem cũng không thể nào mà dò vào được. Vả chăng trong khi ông ta luyện quân, ông ta lại có dùng nhiều pháp thuật để phòng những việc bất thần, vì ông ta võ giỏi mà các môn tà thuật cũng lại giỏi gấp mấy người ta, cho nên mỗi khi đi đâu ông ta cũng đều đề phòng chu tất, không còn ai dùng kế gì mà lẻn được vào…
Châu Linh lại hỏi:
– Vậy ở đây có ai được trông thấy mặt ông ta bao giờ chưa?
Tiểu nhị lại lắc đầu quầy quậy, cười nhạt mà rằng:
– Cái đó thì khó lắm! Mỗi khi ông ta đi ra, đều ngồi trong một cỗ kiệu kín, trước sau đều có quân lính kèm theo, dù ai thân mật đến đâu, cũng không thể nào mà len vào được.
Châu Linh nghe nói, lại vờ nói ra chuyện khác, rồi lâu lâu mới lại hỏi rằng:
– Vậy chứ Cửu môn đề đốc đấy thường hay chơi bời tiêu khiển những gì, anh có nghe nói hay không?
Tên tiểu nhị cười lên ha hả mà rằng:
– Cái cách tiêu khiển của ông ta thì lạ đời lắm, nhưng nói ra dài dòng, tất phải để lúc nữa rỗi giờ thì tôi mới kể cho bà nghe được.
Nói đoạn liền cáo từ xin ra. Châu Linh vật nài mà rằng:
– Nếu vậy lát nữa anh lại vào đây nói chuyện tôi nghe. Chúng tôi ở đây xa lạ cũng buồn, anh có chuyện hay cứ nói cho nghe, khấc chúng tôi đãi tiền quà bánh.
Tên tiểu nhị vâng lời, rồi quay ra đi thẳng. hẹn chốc lát sẽ vào
Nén mình chiều kẻ hèn ngu.
Vì chung chí ớn khu khu chưa thành.
Rồi đây sôi nổi tan tành.
Thử xem thiên hạ biết mình hay chăng?