về phần Lục Bất hòa thượng, từ lúc nghe thấy Lương Hưng Đạo về báo thì lập tức để một mình Lưu Hồng Thái ở nhà, còn tất cả mọi người thì cùng rủ nhau kéo thẳng đến quán Tam Tinh.
Khi tới phía ngoài cửa quán, cả bọn tám người liền chia ra làm bốn ngả để vào: Ngả thứ nhất thì Lục Bất hòa thượng cùng Vu Anh đi vào phía trước. Ngả thứ nhì thì Lương Hưng Đạo cùng Ngụy Chân tiến vào phía tả. Ngả thứ ba thì Cam nương nương cùng Viên Tôn sư thái tiến phía bên hữu. Còn một ngả nữa thì là Hoàng Vân Nhi theo Đại Hóa thiền sư đi vào phía sau quán, chạy thẳng đến điện Tinh Túc tìm lối để vào.
Trong điện Tinh Túc đó nguyên trước đã cắt người coi giữ là: Trừ ma tôn giả Tả Pháp Thông, Phục ma tôn giả Lãnh Đại Sương và Hỏa pháp sư cùng Điện pháp sư. Duy hôm ấy khi Đại Hóa thiền sư cùng Hoàng Vân Nhi tới nơi thì bốn người ấy lại vào ăn cơm chưa kịp ra tới. Bởi thế Đại Hóa cùng Vân Nhi cứ ung dung đi thẳng vào điện không còn một ai ngăn cản.
Ở trong điện ấy lại có 60 pho tượng tinh tú, đều có cài máy ở dưới và mỗi một pho tượng đều đặt khí giới trong tay, có thể hoạt động được cả. Khi Đại Hóa cùng Hoàng Vân Nhi vào tới trong điện thì dẫm ngay phải những chỗ then chốt cơ quan, làm cho 60 pho tượng đều xô cả đến, tay múa khí giới rối lên, đánh thẳng vào mặt hai người…
Đại Hóa thiền sư cùng Hoàng Vân Nhi thấy vậy, cũng múa bảo kiếm trong tay, đánh phá các pho tượng kia ngã lăn lộn ra. Đoạn rồi hai người liền cùng nhau sấn bước thẳng vào cửa trong.
Bất chợt vừa vào tới cửa thì gặp ngay Trừ ma Tôn giả Tả Pháp Thông và Phục ma Tôn giả Lãnh Đại Sương vừa mới ở trong chạy ra đón đường chặn lại. Đại Hóa thiền sư thấy hai người ra vẻ hung hăng thì trong bụng ngờ là bọn họ cũng vào những hạng võ nghệ cao cường, ông bèn phóng ngay phi kiếm để đối địch lại.
Bọn Tả Pháp Thông cùng Lãnh Đại Sương thấy phi kiếm phóng ra, hai người biết thế không sao địch nổi, liền ù té chạy cả trở vào. Đại Hóa thiền sư cũng không chịu thôi, nhân trỏ ngay ngọn kiếm, khiến cho theo sát hai người để đánh thì vừa hay khi ấy có một người đồ đệ của Giải Kim Lôi là Phi Hồ Điệp Chu Vân vừa mới ở trong đi tới, hắn ta nhân trông thấy Tả Pháp Thông cùng Lãnh Đại Sương đều đương bị nguy cấp vì luồng phi kiếm của Đại Hóa thiền sư, nên hắn ta cũng thừa thế thổi ngay phi kiếm để chống chọi lại. Đại Hóa thiền sư thấy vậy càng vận dụng tinh thần, sai khiến một luồng phi kiếm loang loáng vù vù để đối địch với cả ba người đó.
Bấy giờ Hoàng Vân Nhi thấy Đại Hóa thiền sư đương mắc đối địch với ba người kia thì nàng liền thừa thế chạy sấn đến trước cửa đài Bách Linh, rồi nhảy lên đài xem xét. Nàng ta trông thấy trên đài có ba lần cửa liền với nhau, không phân biệt lối nào ra vào cho tiện, nên nàng còn dùng dằng đứng nhìn mà chưa dám tiến vào.
Thì chợt thấy khi đó có hai người ở phía trong hăm hở nhảy ngay lên đài, quát to lên rằng:
– Con ranh con kia đi đâu? Chúng ta là Lý Nhân Kiệt và Hồ Bão Bằng đón ở đây đã lâu… Ngươi có giỏi thì cứ đến đây đấu thử mấy hiệp xem sao.
Nói đoạn liền cùng nhau múa may thanh kiếm, nét mặt tỏ ra thái độ khinh bỉ vô cùng.
Hoàng Vân Nhi thấy cái thái độ như thế, tức bực không sao nhịn được, bèn múa ngay thanh kiếm xông đến đánh luôn hai người mà không nói năng chi cả.
Đôi bên đánh nhau được một lúc lâu lâu thì chợt thấy Lý Nhân Kiệt kêu lên rằng:
– À con bé này đáo để lắm! Chúng ta không thể địch được…
Nói dứt lời thì nhảy tót ra ngoài vòng, chạy ngoắt sang phía cửa bên tả, rồi Hồ Bão Bằng cũng nhảy vội chạy theo.
Bão Bằng chạy đến chỗ cửa, lại quay lại cười nhoẻn miệng ra bảo Hoàng Vân Nhi rằng:
– Thôi ta khuyên em, đừng đuổi nữa mà thêm hao tổn tinh thần… Sức em yếu đuối thế, em làm gì nổi mà đuổi chúng ta…
Vân Nhi nghe nói càng lấy làm căm tức, bèn hăng hái cố đuổi không thôi. Hồ Bão Bằng cùng Lý Nhân Kiệt đều lấy làm vui mừng đắc ý, đều giả vờ vừa quay lại trêu tức, vừa dập dờn chạy quanh để giữ cho Vân Nhi theo đuổi.
Vân Nhi theo đuổi mãi mãi, trải qua mấy nơi như là lớp cửa Liên Hoa, lớp gác Phi Hồn, qua điện Diêm Vương vào quán Phong Hỏa, đều có cài đặt máy móc nguy hiểm, song vì bọn kia muốn cố dắt Vân Nhi vào thẳng Tiêu Dao cung để trị, nên khi qua những chỗ ấy, đều không chuyển động cơ quan mà để cho nàng đi thoát và vào thẳng đến Tiêu Dao cung.
Tiêu Dao cung nguyên là một nơi rộng rãi, chia ra làm nhiều nơi lầu gác phân biệt mỗi chỗ một khác, mà mỗi chỗ ngăn riêng ra hẳn 1 phòng, người ở phòng nọ không thể biết tới công việc phòng kia. Tức như gian phòng Lưu Hương Uyển mà Diêm Thúy Liên giữ Lưu Hướng lại lúc trước, cũng là một nơi thuộc cả vào Tiêu Dao cung.
Bấy giờ Vân Nhi bị bọn họ dẫn quanh dẫn quẩn vào tới gian lầu Thúy Hồng ở trong Tiêu Đao cung, rồi bỗng bọn họ nhảy cả vào chỗ có cơ quan mà ẩn ngay đi mất. Vân Nhi vào tới nơi, chợt thấy hai người biến mất ngay đi thì trong lòng lấy làm ngờ vực đoán chắc là sự gì biến lạ. nàng bèn vội vàng quay lại toan tìm cửa tháo ra.
Bất chợt nàng tìm quanh ra lối cũ thì không thấy cái cửa lúc trước đâu. Ngơ ngẩn nhìn lên trên tường thì thấy hai bên tường đều quét vôi trắng và có vẽ những hình lõa lồ thân thể, trông rất dâm ô. Vân Nhi lấy làm hổ thẹn tức bực, bèn đi vào trong, toan kiếm lối khác để ra.
Khi vào tới quá chỗ lúc nãy một tí thì chợt nghe thấy về phía bên tả có tiếng người cười nói lên rằng:
– Cô em đã vào đó phải không? Chúng ta đợi ở đây, đi vào mau đây…
Vân Nhi nghe nói vội quay nhìn sang phía bên tả thì thấy có một cái giường rất sang trọng kê liền sát vách, phía ngoài buông màn kín đáo và có một cái đầu thò ra ngoài màn, nét mặt ra dáng tươi cười khinh bỉ. Hoàng Vân Nhi trông rõ cái mặt ấy thì thấy chính là Hồ Bão Bằng, nàng liền nhảy sấn ngay đến toan chém.
Không ngờ, vừa nhảy tới nơi thì cái đầu ấy đã thụt vội vào trong màn mất. Hoàng Vân Nhi tức mình vô hạn, bèn một tay vén cửa màn lên, còn một tay cầm nhăm nhăm thanh kiếm sĩa vào. Nhưng khi vén màn lên trông vào trong giường thì lại không thấy có một ai nữa. Vân Nhi đoán chắc là trong cái giường đó lại có cơ quan bí hiểm, nên nàng vội vàng bước lùi ngay lại để toan đi ra.
Hay đâu nàng vừa lùi được mấy bước thì chợt thấy hai hòn gạch ở dưới hai chân nàng bỗng thụt ngay xuống làm cho hai chân cũng phải thụt theo. Vân Nhi bấy giờ mới giật mình kinh sợ toan nhắc cẳng nhảy lên, song hai chân đã bám chặt vào hai cái hố không sao mà cựa lên được. Hoàng Vân Nhi tức mình nóng tiết, liền cầm thanh bảo kiếm trong tay, cúi xuống định khoét hai cái hố to ra, để tháo chân lên.
Thì chợt đâu lại thấy Hồ Bão Bằng cùng Lý Nhân Kiệt đều trong giường màn chạy ra cười à lên mà rằng:
– À con bé con giỏi thực! Bây giờ em thử đuổi nữa đi, chúng ta xem nào.
Hoàng Vân Nhi thấy mình không thể cựa được, trong bụng cầm vững là thế nào cũng sẽ bị chúng làm cho ô nhục mất cả phẩm tiết, nàng bèn sẵn có thanh kiếm trong tay, giơ ngay lên cổ định toan tự vẫn. Không ngờ Hồ Bão Bằng nhanh chân sấn đến, nắm ngay được tay Hoàng Vân Nhi giữ được thanh kiếm lại !
Đoạn rồi Lý Nhân Kiệt cũng cười ha hả chạy đến, điểm luôn cho nàng một huyệt làm cho chân tay rời rã ngay ra…
Sau khi Hoàng Vân Nhi lừ đừ bất tỉnh thì Hồ Bão Bằng cùng Lý Nhân Kiệt vội vàng tháo ngay cơ quan ở dưới chân nàng ra, sốc nàng đặt lên trên giường thả dây móc ở trong giường móc chặt lấy chân tay nàng, rồi lại khai huyệt cho nàng tỉnh lại. Hoàng Vân Nhi mở mắt trông thấy cảnh tượng như vậy muốn cựa mà không cựa được, trong bụng lấy làm uất ức vô cùng, liền mắng nhiếc hai người rất là thậm tệ, không còn nể kiêng chi nữa. Lý Nhân Kiệt cùng Hồ Bão Bằng thấy nàng mắng nhiếc thì cứ nhơn nhơn nét mặt ra dáng tươi cười và thì thầm, bàn tán với nhau.
Nhân Kiệt sẽ bàn với Bão Bằng rằng:
– Bây giờ bọn chúng tôi đây hai người, mà chỉ có một mình con bé này thôi thì chúng ta biết làm sao cho tiện.
Bão Bằng nghe nói cười đáp lại rằng:
– Cái đó thì có lấy gì làm khó! Bây giờ hai chúng ta cứ để cả hai thanh kiếm ở trước mặt nó, rồi hỏi xem nó bằng lòng chết về thanh kiếm của anh nào thì là anh ấy được hưởng trước…Như thế có phải ra được công bằng hay không.
Lý Nhân Kiệt vỗ tay reo mừng cho là vừa ý, bèn mang cả hai thanh kiếm đến trước mặt Hoàng Vân Nhi, rồi ung dung hòa nhã, hỏi Vân Nhi rằng:
– Chúng ta đi bắt được ngươi đây thì thế tất không thể dung nhà ngươi được. Nhưng có một điều ta muốn hỏi rõ là trong hai thanh kiếm này, ý ngươi muốn chết ở thanh kiếm nào thì ngươi phải nói ngay ra để ta sẽ xử.
Hoàng Vân Nhi nghiến răng, nghiến lợi, quắc mắt mắng Hồ Bão Bằng rằng:
– Chúng bay là quân khốn nạn ngu mê, chết đến sau lưng vẫn còn chưa biết… Bà nay lỡ bị chúng bay bắt được, bà cũng chỉ chết là cùng. Vậy chúng bay muốn mổ xẻ thế nào thì cứ việc mổ xẻ ngay đi, chúng bay còn hỏi làm chi thêm bận.
Lý Nhân Kiệt thấy Hoàng Vân Nhi giở giọng cứng cỏi như thế, trong bụng nghĩ ra một kế, cười nhạt bảo Vân Nhi rằng:
– Ta nói thật cho nhà ngươi biết, nếu nhà ngươi không chịu nói ra thì sẽ bị chúng ta lột quần lột áo, làm cho để nhục đến thân, bấy giờ nhà ngươi đừng trách… Hiện đây chúng ta có hai thanh kiếm, một thanh buộc cái tua vàng và một thanh buộc cái tua tím, vậy nhà ngươi muốn chết về thanh nào thì phải nói rõ ngay ra?
Hoàng Vân Nhi nghe tới câu đó, trong bụng lấy làm cay đắng khó chịu, bất đắc dĩ phải phát câu mà nói ngay lên rằng:
– Thôi được rồi, nếu bay muốn chóng cho xong việc thì bây cứ lấy thanh kiếm tua vàng kia mà xử ngay ta đi, thế là ổn chuyện.
Nói dứt lời liền nhắm nghiền mất lại, để đợi nhát gươm tàn ác cuối cùng.
Lúc bấy giờ Hồ Bão Bằng thấy nàng nói như vậy thì ra dáng mừng rỡ bảo Nhân Kiệt rằng:
– Đấy anh đã nghe rõ hay chưa! Thanh kiếm tua vàng là chính của tôi, nay người ta nói như vậy thì là tôi đây được hướng, anh không cần phải kêu ca chi nữa…?
Lý Nhân Kiệt gượng cười mà đáp lại rằng:
– Thôi ta cũng nhường cho anh tùy thích, ta không cần can thiệp đến chi.
Nói đoạn liền cầm thanh kiếm của mình nhảy vào một chỗ cơ quan ẩn ngay đi mất.
Hồ Bão Bằng thấy Lý Nhân Kiệt đi rồi, nhân quay lại nhìn Hoàng Vân Nhi thì thấy nàng vẫn nằm im thin thít, hai mắt nhắm nghiền rõ dáng một người đợi chết. Chàng ta liền vội vàng ghé đến gần tai Hoàng Vân Nhi, cười nịnh mà bảo nàng rằng:
– Cô nương ơi, xin cô nương đừng sợ… Tôi là Túy Hoa Lang Hồ Bão Bằng, suốt đời tôi chỉ tiếc lục thương hồng, chớ không hề đem lòng tàn nhẫn phụ bạc bao giờ. Vậy xin cô nương chớ nên lo ngại…
Hoàng Vân Nhi nghe thấy Bão Bằng nói như thế thì giật mình kinh sợ toan cựa ngay dậy để đánh Bão Bằng, nhưng lại bị những giây móc giường mốc chặt, lại đành phải chịu nằm yên.
Đoạn rồi nàng lại nhắm nghiền mắt lại mắng nhiếc Bão Băng luôn mồm không dứt. Bão Bằng lúc đó lại cứ yên lặng không hề nói một câu gì, liền trèo phắt ngay lên bên cạnh giường, rồi ung dung lần cởi quần áo của Hoàng Vân Nhi.
Bất chợt đương khi ấy thì chợt thấy có tiếng nói to lên rằng:
– Thằng nào đấy, không được vô lễ thế!
Hồ Bão Bằng giật mình kinh lạ vội vàng ngẩng cổ lên nhìn thì thấy ngay có một vị sư nam và một vị sư nữ ở đâu phía ngoài lửng thững đi vào. Bão Bằng hoảng hốt không kịp chạy ra đánh giữ, chàng liền ngồi ngay trong giường, thổi ra một đạo phi kiếm để đánh hai người.
Lúc đó Hoàng Vân Nhi đương nhắm mắt đợi chết, nhưng khi nghe thấy tiếng người nói, nàng vội vàng mở mắt nhìn ra thì thấy hai người đó lại chính là Lục Bất hòa thượng Bành Khải Lôi và Viên Tôn sư thái. Hoàng Vân Nhi lấy làm mừng kêu vội lên rằng:
– Sư phụ không đến đây mau thì tiểu nữ nguy tới tính mạng bây giờ…
Nàng nói dứt lời thì thấy Hồ Bão Bằng đã thổi đạo phi kiếm để đánh Lục Bất hòa thượng cùng Viên Tôn sư thái. Lục Bất hòa thượng thấy vậy thì cười ha hả lên một tiếng, rồi tự nhiên trên tóc bốc lên một đạo kiếm quang, đón ngay lấy phi kiếm của Hồ Bão Bằng bao bọc hẳn lấy, rồi chỉ loang loáng một tí là luồng phi kiếm của Hồ Bão Bằng bị tan ngay mất.
Hồ Bão Bằng biết là nguy cấp vội vàng nhảy xuống một chỗ cơ quan ở liền cạnh để toan lẩn trốn. Nhưng không ngờ chàng vừa mới nhảy chân xuống đất thì đạo kiếm quang của Lục Bất hòa thượng đã bay theo tới nơi, cuốn vào cổ chàng một cái đứt lìa ngay đầu ra một nơi mình ra một nẻo. Lúc đó Lục Bất hòa thượng liền chạy vào gần giường nhìn chỗ Hoàng Vân Nhi nằm một lượt, rồi thò tay xuống một cái thang giường ở đằng cuối, chỉ nhẹ ấn tay một tí thì thấy các giây móc móc chân tay Hoàng Vân Nhi đều đã nhả buông ra cả. Hoàng Vân Nhi vội ngồi nhõm dậy, quất tóc cài cúc chỉnh đốn lại, nói với Lục Bất hòa thượng cùng Viên Tôn sư thái rằng:
– Hôm nay nếu không có sư phụ cùng sư tỉ đến cứu cho tôi thì thật là tôi không còn thể nào mà sống được nữa !
Viên Tôn sư thái nghe nói cười cười gật gật mà bảo Hoàng Vân Nhi rằng:
– Cô nên biết chính tôi hôm nay nếu mà không có đại sư đến cứu thì tôi cũng không còn sống được tới giờ!
Hoàng Vân Nhi lấy làm ngạc nhiên, vội đứng dậy hỏi Lục Bất hòa thượng và Viên Tôn sư thái để xem sự thể ra sao?
Nguyên hôm ấy Viên Tôn sư thái theo Cam nương nương đi đường phía hữu vào quán Tam Tinh, rồi thẳng đến Lão Quân Điện. Khi tới nơi thì gặp ngay bốn người là Bảo pháp linh quan Triệu Bính Thân, Chấp Pháp linh quan Thạch Tam Nghiêm, Lục ma tôn giả Kim Dương và Luyện ma tôn giả Khổng ích Quân, xông ra đón đường chặn lại. Cam nương nương cùng Viên Tôn sư thái, bèn múa gươm xông lại đánh cùng bốn người.
Chỉ trong chốc lát, bốn người không sao chống cự được nổi, bèn đưa mắt báo hiệu cho nhau rồi cùng nhảy cả lên một cái bàn thờ lẻn vào cơ quan để trốn. Cam nương nương cùng Viên Tôn sư thái thấy vậy, không hiểu đầu đuôi ra sao, bèn cũng nhảy vọt cả lên trên bàn thờ để đuổi. Không ngờ hai người vừa đặt chân lên bàn thờ thì bỗng cái mặt bàn thờ lật nghiêng ngay đi, làm cho cả hai người đều thụt xuống một cái hố rất to. Khi xuống tới nơi thì thấy phía dưới phẳng phiu rộng rãi, giữa có đường đi thăm thẳm, mà tịnh không thấy một người nào hay một vật gì cản trở. Cam nương nương bèn cùng Viên Tôn sư thái theo con đường đó tiến đi để xem sẽ gặp những gì.
Đi được chừng bốn mươi bước đường, đến một chỗ kia, thấy hai bên đều có cửa thông tất cả, Cam nương nương liền đứng dừng lại, bảo Viên Tôn sư thái rằng:
– Ở đây hai bên cùng có cửa cả vậy ta nên chia đi mỗi người một ngã rồi sau sẽ quay về đấy mà tìm gặp nhau…
Viên Tôn nghe nói vâng lời, liền chia hai người hai bên. Cam nương nương thì theo cửa bên tả thẳng tiến, mà Viên Tôn sư thái thì theo cửa bên hữu đi vào.
Viên Tôn bước vào trong đó liền theo một con đường hẻm, vun vút thẳng đi. Đi được một lúc thì đến một gian phòng rộng rãi, xung quang đều có những bức tường kiên cố rất cao.
Viên Tôn đứng lại, nhìn thấy phía tường trước mặt là một bức cổ họa, trông rất là hùng kính đẹp đẽ. Nàng nghĩ thầm trong bụng, đoán chắc là trong bức họa ấy phải có ngầm dấu một thứ cơ quan bí mật. Nhân vậy nàng liền rón rén bước tận đến nơi để xem.
Khi đi gần tới nơi thì thấy bức họa ấy vẻ một con hạc đương bay, mỏ con hạc ngậm một hạt châu đo đỏ, trông tựa như một hạt châu thực dán vào. Viên Tôn lấy làm kỳ dị, bèn giơ thanh kiếm, khẽ dí mũi kiếm vào giữa hạt châu một cái thì liền đó thấy cái hạt châu lặn thụt ngay vào và bên tai nghe như có tiếng róc rách rung động, rồi thấy bức họa ấy tự nhiên lừng lững kéo thẳng lên trên và lộ ra một tòa cửa nhỏ, Viên Tôn bước vào trong cửa thì thấy có hai đứa đạo đồng nhỏ con, đều khoanh tay đứng chăm chăm ở hai bên tả hữu. Nàng thấy vậy, đã toan giơ gươm lên chém, nhưng nhìn kỹ lại thì hóa ra hai người đó đều là người nặn bằng sáp mà mặt mũi tinh thần cũng đúng như là người thật, Viên Tôn nhân mỉm cười bụng bảo dạ rằng:
“Hai thằng này chính là hai lối cơ quan mà chúng có cài tên độc ở đây, nếu ta động vào thì tất là nguy hiểm. Vậy ta có dại gì… Bất nhược cứ mặc nó mà đi vào thẳng xem sao…”
Nàng nghĩ như vậy, liền thong thả bước dần đi vào phía trong. Khi vào hết gian phòng đó thì thấy có một cái thang gỗ bắc đi lên trên. Viên Tôn sư thái ngửa mặt lên nhìn, thấy ở trên tức là một gian rộng rãi thì nàng lấy làm hớn hở thích chí, bèn trèo ngay lên thang lần bậc đi lên. Bất chợt nàng mới đi được chừng ba bậc thì bỗng thấy cái thang đổ lật ngay xuống, ở mặt đất hiện ra một cái hố rất to, làm cho nàng phải ngã lăn xuống hố. Viên Tôn sư thái nhác trông xuống dưới thấy có loang loáng những mũi gươm giáo chĩa ngược cả lên và trong hố đó ước chừng sâu tới 20, 30 dặm. Nàng thấy thế lấy làm nguy hiểm, bèn dùng ngay phép phi hành bay thẳng lên trên miệng hố, rồi lại bay vút lên cả từng trên.
Khi lên tới từng trên, mới biết đó là một gian phòng ngủ, giường ghế kê bày chỉnh đốn, mà xung quanh không có cửa ra vào.
Viên Tôn nhìn quanh nhìn quẩn thấy chỗ góc nhà có kê một cái tủ áo mở cái tủ áo ra xem thì thấy trong đó có cửa đi thông ra gian bên cạnh. Nàng nhân bước ngay vào trong tủ chạy thẳng sang phòng bên kia để xem.
Gian phòng bên kia là một gian phòng nhỏ hẹp kém gian phòng trước, mà ở vách ngăn phía trước mặt thì có treo một cái mõ con con và lại có một cái dùi treo ngay bên cạnh. Viên Tôn sư thái lấy làm lạ lùng bèn ung dung đi đến, nhắc lấy cái dùi gõ luôn vào mõ mấy tiếng.
Thì chợt đâu thấy bên phía vách có một cái cửa mở ra. Viên Tôn sư thái vội vàng bước ngay vào cửa thì thấy có một tên đạo đồng đứng đó, ra dáng ngẩn ngơ nhìn mặt Viên Tôn. Viên Tôn không kịp hỏi han chi cả, liền giơ ngay thanh kiếm, tặng cho tên đạo đồng một nhát, rồi xăm đi thẳng vào trong.
Nguyên gian phòng đó cũng là một gian bí mật trong cung Tiêu Dao, tên gọi là Lư Hà các. Trong phòng cũng có bày đặt các thứ giường ghế cài đặt đủ các cơ quan, cốt để lừa hiếp những bạn phụ nữ xưa nay. Ở trong phòng ấy, phía gần cửa có một tên đạo đồng đứng canh giữ luôn luôn và phía ngoài có để một cái mõ, tức là hiệu riêng của Giải Kim Lôi, hễ khi nào muốn vào trong phòng là gõ lên mấy tiếng mõ thì tên đạo đồng mở cửa ngay ra.
Hôm ấy, Viên Tôn sư thái vì không hiểu cái mõ đó là để làm gì, vô ý gõ vào mấy tiếng, tên đạo đồng ở trong tưởng là Kim Lôi đã đến nên vội vàng mở ngay cửa ra, rồi thì Viên Tôn sư thái thừa cơ lần vào ngay được.
Khi Viên Tôn giết đứa đạo đồng rồi, quay vào phía trong, thấy trong phòng kê bày rất là lịch sự, xung quanh tường vách treo toàn màn gấm trướng thêu và dưới đất thì trải toàn thảm nhung màu trắng. trông như hoa tuyết trải khắp dưới chân.
Chính giữa gian nhà có kê một cái ghế rất là kỳ ngộ, không phải ghế ngồi, không phải giường nằm, một đầu cao cao, một đầu thâm thấp, mặt ghế bào đánh nhẵn thín bóng lộn, xung quanh sơn mài đỏ chót, dưới có sáu cái chân rất là vững chãi.
Viên Tôn đương đứng ngẩn ngơ xem ngắm cái ghế không hiểu máy móc ra sao thì chợt thấy ở phía trong giường, màn mở tung ra, rồi có một người đàn ông tức là Dạ Du Thần Giải Kim Lôi ôm một người con gái ở trong ló thò ra. Giải Kim Lôi vừa trông thấy Viên Tôn sư thái thì vội vàng bỏ ngay người con gái kia xuống giường, rồi ngồi ngay ở trên giường, cười nói mà rằng:
– Cô nương sao lại hạ cố đến đây thế kia! Thực là hạnh phúc cho tôi vô hạn… Xin mời cô nương vào đây mà hưởng cái thú nhân sinh.
Viên Tôn sư thái nghe nói nổi giận đùng đùng quát mắng lên rằng:
– Quân dâm tặc kia, mày đừng giở giọng khốn nạn ra trước mặt ta, mà gọi là cái cổ không còn bây giờ.
Nói đoạn liền thổi ngay phi kiếm ra, trỏ vào đánh thẳng Kim Lôi. Giải Kim Lôi thấy vậy mỉm cười một tiếng, rồi cũng thổi phi kiếm ra chống cự lại. Hai luồng phi kiếm đấu nhau chí được chốc lát thì luồng kiếm của Viên Tôn thấy đuối nhỏ đi dần, chừng không thể địch nổi với luồng kiếm của Giải Kim Lôi. Viên Tôn biết thế không chống được, bèn vội vàng quay ra toan tháo chạy.
Bất chợt vừa hay khi ấy thì bỗng thấy Giải Kim Lôi thét lên một tiếng, rồi thấy đạo kiếm quang đó chợt hóa làm đạo bạch quang to hơn một trượng, bao bọc lấy đạo kiếm quang của Viên Tôn vào giữa. không hề động đến Viên Tôn, nhưng Viên Tôn cũng không sao thoát thân ra được.
Rồi chỉ trong chốc lát, đạo kiếm quang của Viên Tôn càng ngày càng thu nhỏ dần lại, chỉ còn vừa bằng cái đom đóm, làm cho Viên Tôn sư thái sợ hãi cuống cuống, không biết làm sao tránh ra được thoát.
Kế đó liền thấy Giải Kim Lôi cười lên ha hả, cúi xuống ôm lấy người con gái ở dưới giường, mang ra cái ghế phía ngoài và quay bảo Viên Tôn sư thái rằng:
– Xin cô nương tha lỗi cho bần đạo, bần đạo phải tự do nô đùa một lúc mới được…
Nói đoạn liền đặt người con ấy xuống cái ghế thì thấy bốn bên cái ghế đều có những móc câu thò lên, móc cả chân tay người con gái lại, làm cho người đó không sao mà cựa quậy được. Viên Tôn sư thái thấy vậy, nhắm nghiền mắt lại, không dám trông ra.
Ngờ đâu nàng vừa nhắm mắt vào thì bỗng Giải Kim Lôi nhảy lấn ngay ra, ôm chặt lấy hai cánh tay nàng, rồi cười khì khì mà nói lên rằng:
– Tôi xin lỗi cô nương, mời cô nương vào đây một lúc…
Nói đoạn liền ôm thốc ngay Viên Tôn sư thái vào thẳng chỗ cái ghế kia. Viên Tôn lúc đó hoảng hốt sợ hãi, cố sức định thoát ra, song không sao mà thoát được nổi. Khi vào chỗ cái ghế nhìn đến người con gái lúc nãy thì đã thấy nằm lăn xuống dưới đất ở bên cạnh ghế, người ngất hẳn đi, mà ngấn nước mắt vẫn còn đầm đìa hai bên má. Viên Tôn vừa phần thương hại người con gái, vừa phần căm tức cho mình, song nàng cố sức cựa quẫy tháo ra mà không ăn thua chi cả.
Rồi liền đó thấy Giải Kim Lôi đặt ngay nàng vào giữa cái ghế đặt người con gái lúc trước, và cũng thấy những dây móc xung quanh mắc lên, giữ chặt lấy cả chân tay, tựa như trói gò cả.
Xong đâu vào đó, Giải Kim Lôi liền ung dung cười nói mà rằng:
– Lão trước đây chỉ vì bần đạo say mến cô nương mà phải lần sang đến đất Vũ Tiến, xuýt bị nguy hiểm đến thân. Hôm nay cũng là trời xui khiến vậy, cô nương lại tự đến đây, vậy xin cô nương hãy gượng vui lòng mà nhận một tấm chân thành của bần đạo, để cho bần đạo được tiếp hôm nay thì thực là vô cùng hạnh phúc.
Nói đoạn liền cười cợt ngả ngớn, đến ngay bên cạnh Viên Tôn, từ từ giơ hai tay cởi áo Viên Tôn ra dáng ung dung đắc ý vô cùng.
Viên Tôn sư thái lúc đó, có chân tay mà không thể động cựa được có võ nghệ mà không thể thi hành được, đành phải trơ trơ nằm ngay như cây gỗ, nhắm nghiền mắt lại để xem Kim Lôi xử trí ra sao?
Tài cao sức giỏi mà chi,
Một giây bất cẩn mà nguy cho đời.
Cho hay những bậc hơn người,
Đường đời nửa bước không sai mới là.