Băng Lệ có cảm giác như tất cả mọi ngươi trong Địa Tuyệt Cung đều bị câm. Đó là điều bất ngờ nhất, nhưng có lẽ điều gây ngạc nhiên nhất đối với Tô Băng Lệ chính là khung cảnh trong Địa Tuyệt Cung.
Khi được tháo miệng lụa che mắt, nàng chỉ há hốc miệng bởi khung cảnh của Địa Tuyệt Cung. Nó không khô cằn như nàng tưởng mà lại mát mẻ lạ thường. Thậm chí chung quanh toà dịch quán nguy nga, là hai dòng thác đang đổ xuống ầm ầm.
Băng Lệ nheo mày nghĩ thầm:
“Chẳng biết Địa Tuyệt Cung lấy đâu ra nước cho hai dòng thác này”.
Nàng còn đang suy nghĩ thì từ ngoài cửa dịch quán một cung nữ bưng mâm đồng trên để văn phòng tứ bửu di dời gót sen bước vào. Nhan sắc của thiếu nữ đó không thể sánh bằng Mộng Diệp Tình thì sao sánh bằng Tô Băng Lệ, nhưng nếu nhìn kỹ thì tạo hòa lại ban cho nàng khuôn mặt thật duyên dáng. Nhất là mỗi khi hai cánh môi nhích động.
Nàng bước đến trước mặt mọi người, rồi cầm bút chấm lực. Bút pháp của nàng phát ra như rồng bay phụng múa, ngay cả những họa nhân của Dương Châu Thành nếu nhìn thấy những đường bút pháp của nàng hẳn sẽ ghen tỵ.
Nàng thảo lên tờ giấy hồng điều:
“Chủ Nhân cho mời Hương Cung thủ Mộng Diệp Tình”.
Nàng cầm tờ giấy hồng điều chìa đến trước mặt Diệp Tình. Diệp Tình cau mày nhìn dòng bút tự với nét thảo uyển chuyển, linh hoạt.
Nàng buột miệng hỏi:
– Chủ nhân của cô nương sao lại mời ta mà không mời mọi người?
Mặc dù hai nhưng mặt Diệp Tình vẫn lộ ra nét lo lắng. Nàng có linh cảm cuộc phó hội với Cung chủ Địa Tuyệt Cung hình như mang nhiều điềm dữ hơn là điềm lành.
Thiếu nữ nghe nàng hỏi lại phóng bút.
“Mộng Cung chủ được chủ nhân mời. Có nhận hay không?”.
Tuấn Luận liếc nhanh qua tờ giấy hồng điều. Chàng nhìn Diệp Tình từ tốn nói:
– Hương cung chủ là khách mời của Địa Tuyệt Cung chủ, nếu như Cung chủ không nhận lời thì sẽ bị chủ nhân cho là bất kính. Mộng cung chủ không nên để cho chủ nhân Địa Tuyệt Cung gọi Cung chủ là người bất kính.
Diệp Tình miễn cưỡng hỏi Tuấn Luận:
– Nếu như Diệp Tình đi một mình gặp họa thì sao?
Tuấn Luận lắc đầu:
– Mộng ccng chủ cứ yên tâm … Nếu gặp họa thì Cung chủ đã gặp họa ngay từ lúc còn trên hoang mạc. Nhưng bây giờ Cung chủ đã là khách rồi thì không còn gặp họa nữa. Cung chủ đã ở đây thì sống hay chết đều được Địa Tuyệt Cung quyết định.
Diệp Tình nhìn lại thiếu nữ hỏi:
– Hạ công tử nói đúng chứ?
Thiếu nữ gật đầu.
Diệp Tình miễn cưỡng rồi lại lại Tuấn Luận:
– Bổn cung gặp nạn. Hạ công tử có ra tay cứu không?
– Cung chủ tin đi … Không có kiếp họa xảy đến cho người đâu.
Diệp Tình miễn cưỡng nói với thiếu nữ:
– Mời cô nương dẫn dường.
Thiếu nữ đặt mâm văn phòng tứ bửu lên bàn rồi quay bước. Mộng Diệp Tình nối gót theo sau. Nàng vừa đi vừa nghĩ:
– Địa Tuyệt Cung chủ là ai … Không biết y đối xử với mình như thế nào đây?
Thiếu nữ đưa Mộng Diệp Tình đến toà tiểu lâu dựng tách biệt với Dịch quán bởi hai ngọn thác. Muốn đến toà tiểu lâu đó, họ phải đi qua một chiếc cầu kiệu bắc ngang qua hai ngọn thác đó.
Trong toà tiểu lâu, bàn đại yến đã được dọn sẵn, nhưng tất cả những thức ăn đều bốc khói nóng. Bước vào Tiểu lâu, Diệp Tình phải nghĩ thầm:
“Xem ra Địa Tuyệt Cung chủ cũng rất chú trọng đến mình…”.
Thiếu nữ mời Diệp Tình yên vị rồi lui bước. Nàng vừa rời tiểu lâu thì bốn gã nam nhân, người nào cũng khôi ngôi tuấn tú. Họ lại được trang điểm chẳng thua gì Phan An, Tống Ngọc. Bốn người đó từ hậu diện bước lên.
Diệp Tình còn chưa hiểu bốn người kia sẽ làm gì thì họ đã bước đến đứng quanh Diệp Tình rồi:
– Các người là ai?
Bốn gã đó im lặng.
Diệp Tình cáu gắt định hỏi những người đó sao không đáp lời mình thì một người vận trường y bằng lụa Hàn Châu, mặt đeo mặt nạ dát vàng bước vào. Y tiến thẳng đến trước mặt Diệp Tình.
Y ngồi xuống trước mặt Diệp Tình, từ tốn nói:
– Mộng cô nương đừng ngại … Bổn tọa biết Mộng có nương chỉ trích những trang nam nhân khôi ngôi tuấn tú hầu hạ, nên bổn tọa mới điều họ đến để hầu hạ Mộng cô nương.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Mộng Diệp Tinh nhướng cao. Nàng rất đỗi ngạc nhiên khi nghe vị Cung chủ Địa Tuyệt Cung thốt ra câu nói đó.
Diệp Tình ngập ngừng hỏi:
– Sao Cung chủ biết sở thích của bổn cung. Chuyện quả là lạ thường đó.
– Với bổn tọa thì chẳng có điều gì lạ thường cả. Tất cả những gì trên cõi nhân gian này, bổn tọa đều biết.
Nghe cung chủ Địa Tuyệt Cung tự thị như vậy. Diệp Tình thoáng đanh mặt:
– Nghe tôn giá nói, bổn cung có cảm tưởng tôn giá biết tất cả mọi sự việc trên võ lâm giang hồ.
Địa Tuyệt Cung chủ mỉm cười:
– Nói không ngoa, bổn tọa có thể chỉ biết chín thôi chứ không dám nói là mười.
Địa Tuyệt Cung chủ ra dấu.
Gã nam nhân đứng bên phải Diệp Tình liền chuốc rượu vào chén của nàng và Địa Tuyệt Cung chủ. Y trịnh trọng đặt bầu rượu xuống bàn rồi lui lại chỗ cũ.
Địa Tuyệt Cung chủ nhìn chén rượu của Mộng Diệp Tình nói:
– Tại Hương cung của Cung chủ có Bách niên vạn hoa tửu, một loại rượu hiếm có trong nhân gian, nhưng rượu của Địa Tuyệt Cung cũng không kém đâu.
Rượu mà bổn tọa để thết đãi cung chủ có tên là Vạn niên bách hoa tửu đó.
Diệp Tình lắc đầu:
– Bổn cung không tin có thứ rượu ngon hơn Bách niên vạn hoa tửu.
– Mộng cung chủ thông tin thì bổn tọa xin được mời Cung chủ.
Diệp Tình bưng chén rượu nhưng ngập ngừng không uống. Như thể đọc được ẩn ý của nàng, Địa Tuyệt Cung chủ nói:
– Mộng Cung chủ yên tâm. Nhứt định bổn tọa không dùng rượu độc để đãi khách đâu. Nếu bây giờ bổn tọa tiếp Tuệ Tỉnh Phương trượng Thiếu Lâm thì sẽ cho bày ngay những thứ tương chao ngon nhất để đãi người.
Diệp Tình cướp lời Địa Tuyệt Cung chủ:
– Bốn cung không phải là con sâu rượu như tôn giá tưởng. Sao lại khoản đãi rượu?
Địa Tuyệt Cung chủ cười khẩy nhìn Diệp Tình nói:
– Vạn niên bách Hoa tửu là rượu nhưng lại không phải là rượu. Mộng cô nương chưa dùng sao cứ cho là hảo tửu?
Địa Tuyệt Cung bưng chén rượu chìa đến trước mặt nàng:
– Mời Cung chủ.
Diệp Tình không thể từ chối bởi sự nhiệt thành của Địa Tuyệt Cung chủ, miễn cưỡng nói:
– Diệp Tình mời lại tôn giá.
Vừa đặt cánh môi mọng ướt vào miệng chén ngọc, Diệp Tình đã cảm nhận mùi thơm dìu dịu của hảo tửu, cùng với mùi thơm đó là cảm giác lâng lâng khó tả xảy ra trong nội thể của nàng. Cảm giác lâng lâng dị kỳ đó tạo ra trong nàng sự rạo rực vốn dĩ nàng đã từng quen, nhưng lần này lại khác hắn.
Diệp Tình nhấp một ngụm nhỏ rồi đặt chén xuống bàn nhìn Địa Tuyệt Cung chủ nói:
– Hảo tửu của tôn giá quả là hiếm.
Địa Tuyệt Cung chủ nhìn Diệp Tình:
– Rượu có hiếm đến mấy nhưng nếu Cung chủ không vừa ý thì cũng chẳng có giá trị gì.
Diệp Tình vuốt theo câu nối của Địa Tuyệt Cung chủ:
– Tôn giá đúng là một người hiếu khách hiếm thấy trên cõi giang hồ.
– Bổn tọa chỉ mong Cung chủ được vừa lòng.
Gã nam nhân đứng sau lưng Diệp Tình lại chuốc rượu chêm thêm vào chén nàng.
Có lẽ mùi rượu Vạn niên Bách hoa tửu không hợp với gã, nên vô tình gã hắt hơi.
Cái hắt hơi vô tình của gã lại hất đổ chén rượu của Mộng Diệp Tình. Gã hốt hoảng quì mọp xuống.
Mặt Địa Tuyệt Cung chủ đanh hẳn lại.
Y rời ghế bước qua bên cạnh Diệp Tình:
– Mộng cô nương có sao không?
Cùng với lời nói đó, Địa Tuyệt Cung chủ tự lấy khăn thấm những hạt sương rượu đọng trên tay áo Diệp Tình. Hành động của Địa Tuyệt Cung chủ khiến Diệp Tình phải lúng túng:
– Tôn giá không nên làm vậy, Diệp Tình tự làm được mà.
– Kẻ tiểu nhân thất lễ với Cung chủ, bổn tọa phải lấy lễ đáp trả chứ.
Y vừa nói vừa tiếp tục thấm hết những giọt rượu trên ống tay áo nàng. Y ra dấu cho gã nam nhân kia đổi chiếc chén khác cho Diệp Tình. Quay lại chiếc đôn của mình, Địa Tuyệt Cung chủ nhìn Mộng Diệp Tình:
– Mộng Cung chủ định xử tội gã tiểu nhân kia như thế nào?
Diệp Tình buột miệng nói:
– Ở Hương cung, những kẻ phạm tội bất kính như người này đều bị bổn cung phán tội chết.
Địa Tuyệt Cung chỉ khẽ gật đầu. Y vuốt chiếc mặt nạ dát vàng trầm giọng nói:
– Bổn tọa mời Cung chủ phán xử.
Địa Tuyệt Cung chủ vừa nói vừa rút ngọn truỷ thủ trong thắt lưng đặt vào tay Diệp Tình.
Diệp Tình bối rối:
– Nhưng đây là Địa Tuyệt Cung. Y là người của tôn giá. Mộng Diệp Tình đâu dám thất lễ chứ.
Địa Tuyệt Cung chứ lắc đầu:
– Gã đã thuộc về Cung chủ.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Diệp Tình thoạt nhíu lại:
– Diệp Tình không hiểu nổi.
– Có gì khó hiểu … Y đã được lịnh của bổn tọa là mãi mãi là nô bộc của Cung chủ. Xem như bổn tọa đền lại cho Cung chủ bốn gã tiểu đồng đã bỏ thây trên hoang mạc. Cung chủ cứ tự nhiên phán quyết.
Diệp Tình nhìn lại gã nam nhân đang quì phủ phục dưới chân bàn. Nàng nghiêm giọng:
– Ngươi nghe lịnh bổn cung chứ?
Gã gật đầu.
Diệp Tinh lạnh ùng nói:
– Đã là người của Hương cung thì ngươi hãy tự xử đừng làm mất mặt bổn cung với tôn giá đây.
Nàng vừa thốt dứt câu thì gã kia ngay lập tức dựng song chưởng vỗ thẳng vào đầu mình.
Âm thanh khô khốc phát ra, thì gã cũng vật ngửa về sau hồn lìa khỏi xác.
Địa Tuyệt Cung chủ khẽ gật đầu:
– Chúc mừng Mộng cô nương đã có được bốn gã nô bộc trung thành.
Cái chết của gã đó khiến Diệp Tình cũng không thể nào ngờ được. Nàng có cảm giác tất cả những gã nam nhân khôi ngôi tuế tú đều là những hình nộm chỉ biết tuân theo lịnh của chủ nhân tuyệt nhiên không dám phản kháng hay tự vệ.
Xác của gã đó được thiếu nữ dẫn đường nhanh chóng đưa ra ngoài, trả lại khung cảnh như lúc ban đầu. Diệp Tình liếc trộm ba gã nam nhân còn lại. Thấy họ vẫn đứng bất động như những pho tượng vô tri vô giác chẳng biểu lộ cảm xúc gì.
Địa Tuyệt Cung chủ bưng chén trong khi gã nam nhân chuốc rượu vào chiếc chén mới cho Diệp Tình.
Y nói:
– Mời Mộng cô nương.
– Mời tôn giá.
Lần này Diệp Tình chẳng chút ngại ngùng dốc trọn số rượu trong chén vào miệng mình.
Mùi thơm nhẹ nhàng của hảo tửu cùng với cảm giác lâng lâng nhanh chóng chiếm lấy thể xác và tâm trí của nàng. Cảm giác ấy huyền hoặc kia lần hồi làm chủ nàng rồi tạo ra bên trong một sự đòi hỏi mơ hồ.
Đặt chén xuống bàn, Diệp Tình bất giác nhìn Địa Tuyệt Cung thủ bằng ánh mắt ướt át trao tình. Cung chủ Địa Tuyệt Cung chống tay tựa cằm ngắm nhìn Diệp Tình. Hai cánh môi điểm nụ cười mỉm nhiều ẩn ý.
Y từ từ đứng lên, từ tốn nói:
– Bổn tọa chẳng có gì thết đãi khách, chỉ có ba gã mỹ nam tử xin được cống cho Cung chủ.
Đôi chân mày vòng nguyệt của Diệp Tình thoạt nhướng lên. Nàng ôn nhu đáp lời Địa Tuyệt Cung chủ:
– Tôn giá đãi khách như thế này còn hơn cả Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân, người được võ lâm tôn vinh là kẻ hào phóng nhất trong thiên hạ.
Địa Tuyệt Cung chủ ôm quyền nói:
– Đa tạ lời khen của nàng, nhưng bổn tọa tự xét thấy mình cũng thể nào bì kịp với Tụ Hiền trang chủ Mạc Thiên Vân. Bổn tọa đã dành riêng cho Cung chủ gian biệt phòng. Mong Cung chủ sẽ không từ chối và phiền lòng.
Địa Tuyệt Cung chủ rời bàn tiểu yến.
Y chấp tay sau lưng thong dong quay vào hậu điện trong khi cảm giác lâng lâng vẫn trào dâng trong huyết quản của Mộng Diệp Tình.
Khi Địa Tuyệt Cung chủ đã rời hẳn gian chính sảnh Diệp Tình lại chuốc tiếp một chén rượu đầy. Uống một mình. Nàng chẳng biết từ lúc nào mình bỗng thấy thích cảm giác mà hảo tửu đem lại.
Diệp Tình đứng lên.
Nhìn ba gã nam tử đứng hầu mình, Diệp Tình thờ ơ nói:
– Mau dẫn bổn cô nương đến gian biệt phòng của chủ nhân các ngươi.
Ba gã kia cun cút như những tên đầy tớ trung thành đưa nàng đến gian biệt phòng, tọa lạc ngay phía trên hai đầu ngọn thác. Mặc dù Địa Tuyệt Cung chủ chỉ cho nơi này chỉ đáng là một gian thư phòng nhưng khỉ bước vào, Diệp Tình cũng phải ngỡ ngàng. Nếu đem so sánh gian biệt phòng này với hương phòng của nàng thì nó có lẽ còn đầy đủ hơn nhiều. Điều Diệp Tình ngạc nhiên nhất là trong gian biệt phòng được trang hoàng muôn vàn hoa thơm, tỏa ra mùi xạ hương đặc dị, ngây ngất. Mùi xạ hương mà đối với Diệp Tình không thể nào thiếu được.
Chính điều đó Diệp Tình có cảm tưởng Địa Tuyệt Cung chủ quá ư hiểu về nàng.
Thậm chí cả cá tính lẫn sở thích của Diệp Tình, Địa Tuyệt Cung chủ cũng rành như chính những đằng vân tay trong lồng bàn tay.
Chiếc tràng kỷ phủ lớp đệm hoa như thể có hấp lực kỳ dị thôi thúc Diệp Tình phải đặt lưng nằm xuống. Không thể cưỡng được hấp lực lạ thường đó. Diệp Tình ngả lưng nằm duỗi dài trên tràng kỷ. Ba gã mỹ nam tử quỳ hầu chung quanh nàng.
Diệp Tình nhìn ba gã đó:
– Các người tục danh là gì?
Cả ba gã đó cùng lắc đầu.
Diệp Tình khẽ gật đầu:
– Các người không có tên?
Ba gã mỹ nam tử lại gật đầu.
Diệp Tình hỏi:
– Các ngươi sao lại không nói?
Ba gã đi cúi đầu im lặng.
Nàng mỉm cười:
– Im lặng thế cũng tốt. Phàm những kẻ hay nói chỉ gặp họa mà thôi.
Diệp Tình chỉ mâm trái cây mà nàng không thể nào tin được chúng lại có thể hiện diện ngay trong con hoang mạc này.
Cử chỉ của nàng được ba gã kia nhận hiểu ra phải làm gì. Họ liền tận tuỵ bóc lấy từng quá chín mọng, lột vỏ rồi đút vào miệng nàng. Diệp Tình vừa ăn vừa nói:
– Các người đúng là những gã nô bộc dễ thương. Trong Hương cung của bổn cung không tìm được những người như thế này.
Diệp Tình trở mình hơi nhỏm lên.
Nàng chỉ gã quì ngay trước mặt mình:
– Bổn cung muốn thư giãn.
Cùng với lời nói đó, nàng thả lỏng tứ chi. Như thể hiểu ngay ý của Diệp Tình hoặc đã được huấn thị từ trước, gã nam nhân khôi ngôi tuấn tú hiểu ngay nàng muốn gì. Y liền đặt tay lên cánh tay trần với làn da trong mịn có lớp lông tơ gợi dục từ từ xoa nắn. Thao tác của gã thật thuần thục đến độ Diệp Tình có ngay cảm giác rạo rực lâng lâng khởi phát trên trong nội thể nàng.
Bất giác Diệp Tình nhắm mắt rồi bật rên khẽ một tiếng. Để tỏ lộ sự sảng khoái cùng cực của nàng. Nàng nhỏ giọng nói:
– Ba người mãi mãi sẽ là những người hầu của bổn cung…
Hạ Tuấn Luận uống đến cần rượu thứ hai một cách chậm chập chờ đợi đến phiên mình được mời lên diện kiến Địa Tuyệt Cung chủ. Những người khác đều đã được mời đi cả rồi, duy chỉ có mình chàng. Vừa đặt chén xuống bàn thì ả a hoàn bước vào.
Tuấn Luận nhìn nàng:
– Địa Tuyệt Cung chủ cho mời tại hạ?
Ả a hoàn cúi dấu, dùng tay ra dấu.
Nhìn nàng ra dấu, Tuấn Luận nói:
– Tại hạ phải thượng đài à?
Ả a hoàn gật đầu. Tuấn Luận nheo mày:
– Tại sao Tuấn Luận phải thượng đài?
Ả a hoàn liền viết lên tờ giấy hồng:
– “Vì những bằng hữu của công tử”.
– Thôi được … Địa Tuyệt Cung chủ đã buộc tại hạ phải thượng đài thì cung kính không bằng phụng mạng.
Tuấn Luận đứng lên nói với ả a hoàn:
– Mời cô nương dẫn lối.
Tuấn Luận theo ả a hoàn rời toà dịch quán. Không khí bên ngoài thật mát mẻ khiến chàng cảm thấy thanh thản vô cùng.
Ả a hoàn đưa Tuấn Luận đến một bãi cát có chu vi trên hai mươi trượng vuông. Ngay giữa bàn cát, có đặt một chiếc bàn. Trên bàn là một chiếc tráp bằng cây giáng hương lên nước bóng lộn. Nàng viết vào tờ giấy hồng điều đưa Tuấn Luận xem:
– “Công tử sẽ đạt được mục đích của mình nếu có được chiếc bản đồ Thiên Ma Cổ Bảo chứa trong chiếc tráp kia”.
Trả lại tờ giấy hồng điều cho ả a hoàn, Tuấn Luận nhìn về phía chiếc bàn có chiếc tráp bản đồ Thiên Ma Cổ Bảo.
Chàng quay lại nói với ả a hoàn Địa Tuyệt cung:
– Mong rằng tại hạ sẽ không chôn thây trên bãi cát này.
Nàng nhìn Tuấn Luận bằng cặp mắt ngại ngùng, rồi khẽ gật đầu.
Rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực, Tuấn Luận chớp động thân pháp. Thế pháp của chàng như trượt trên mặt cát nhanh không thể tưởng hướng về phía chiếc bàn đặt ngay giữa bãi cát. Khi cách chiếc bàn non ba trượng thì từ dưới mặt cát, ánh chớp vàng bắn lên điểm thẳng vào lòng cước hữu của Tuấn Luận.
Những tưởng đâu chiếc binh khí có mũi nhọn hoắc như măng tre đâm toét lòng bàn chân Tuấn Luận, nhưng chẳng khác nào cánh bướm nhẹ êm, cước pháp chỉ hơi nhích động mũi giày Tuấn Luận đã điểm ngay trên đầu mũi binh khí. Tuấn Luận dụng luôn đầu mũi binh khi đó làm điểm tựa cất mình lên cao ba trượng.
Chàng lộn một vòng trên không trung với thuật “Hoài long quá độ” chao mình chúc xuống. Tả thủ vươn ra với năm ngón chỉ như vuốt chim ưng thộp lấy chiếc binh khí. Tay Tuấn Luận vừa chạm vào chiếc binh khí của gã Địa tuyệt sứ giả thì cảm nhận áp lực dồn đến từ phía sau. Tả thủ vẫn giữ cứng chiếc binh khí của gã kia, nhưng hữu thủ lại biến hóa thần kỳ vươn ra sau thộp lấy chiếc binh khí thứ hai.
Thủ pháp của Tuấn Luận quả là ngoài sức tưởng tượng của hai gã Địa tuyệt sứ giả. Khi tay Tuấn Luận đã bắt được hai chiến binh khí chuyên công của hai gã Địa tuyết sứ giá thì chiếc thứ ba lợi dụng cơ hội cả song thủ của Tuấn Luận đều bị vướng bận, từ dưới lòng cát bắn vụt lên đâm thẳng vào vùng thượng đẳng. Sự phối hợp của ba gã Đại tuyết sứ giả thật là hoàn hảo và thần kỳ. Có thể nói cả ba người này đều đã cho sự chuẩn bị từ trước khi bắt đầu cuộc giao thủ, mà sát chiêu đều dồn vào chiếc binh khí thứ ba.
Những tưởng đâu Tuấn Luận chẳng có cách nào khác là phải buông hai chiếc binh khí kia để tự cứu thân mình nếu không muốn chết, nhưng hoàn toàn trái ngược với những gì dự tính trong đầu của ba gã sứ giả, Tuấn Luận dựng luôn hai chiếc binh khí đang khống chế đón lấy chiếc thứ ba một cách dễ dâng. Thủ pháp linh hoạt, biến hóa thần kỳ của chàng quả là không thể nào ngờ tới được.
Cạch …
Khi ba chiếc binh khí chạm vào nhau thì chân Tuấn Luận cũng vừa điểm lên mặt cát. Thể pháp của chàng nhẹ nhàng như chiếc lông ngỗng, chỉ hơi chao mình, đã tước ngay ba chiếc binh khí trong tay ba gã sứ giả Địa Tuyệt Cung. Vừa đoạt binh khí của đối phương, Tuấn Luận hơi xoay nửa bộ, ba ngọn binh khí quái gở như những chiếc búp măng thoát ra khỏi tay chàng. Chúng không ghim vào tâm huyết của ba gã nọ mà lại biến thành những búp măng như thể mọc lên từ dưới mặt đất, đầu măng nhọn hoắt điểm vào đúng vùng hạ đẳng của ba gã đó khiến cho họ không thể nào thi triển được thuật độn hình, ẩn thần xuống mặt cát.
Chấp tay sau lưng, chàng nhìn ba người đó.
Ba người đó thì lại chỉ biết giương mắt nhìn Tuấn Luận. ánh mắt của những người đó lộ rõ sự ngạc nhiên bởi chứng kiến thủ pháp siêu tuyệt của Hạ Tuấn Luận.
Tuấn Luận ôm quyền xá:
– Đa tạ ba vị đã nương tay.
Tuấn Luận quay lưng tiến thẳng đến bàn cầm lấy chiếc hộp bằng gỗ giáng hương. Tuấn Luận mở nắp hộp. Quả nhiên đúng như ả a hoàn nói, trong tráp là bức da dê họa đồ “Thiên Ma Cổ Bảo”.
Tuấn Luận mở họa đồ liếc mắt nhìn qua rồi gấp lại cho vào ống tay áo. Rời bãi cát, Tuấn Luận rảo bước về phía toà chính sảnh. Hai ả a hoàn trịnh trọng bước ra trải thảm lụa từ ngoài cửa vào tận trong đại sảnh.
Biết chủ nhân có ý nghinh tiếp mình như thượng khách, Tuấn Luận thản nhiên rảo bước trên thảm lụa tiến thẳng vào.
Trong gian chính sảnh có đủ tất cả mọi người, từ Tuệ Giác, Tuệ Minh đại sư đến Dương Tùng và Nghị Bất Vọng lẫn Hà Cẩm Tú và Tô Băng Lệ đều có mặt.
Nhưng tất cả đều khoát một vẻ mặt trầm ngâm nhìn Tuấn Luận.
Tuấn Luận tiến đến trước mặt Tuệ Giác và Tuệ Minh đại sư, từ tốn nói:
– Tại hạ những tưởng không thể gặp được nhị vị đại sư và các vị anh hùng hào kiệt.
Tuệ Giác niệm phật hiệu:
– A di đà phật… Hạ thí chủ hẳn đã lấy được tấm bản đồ “Thiên Ma Cổ Bảo”?
Tuấn Luận lấy tấm bản dỗ cho Tuệ Minh đại sư xem.
Tuệ Minh đại sư chấp tay niệm phật hiệu:
– A đi đà phật … Thiện tai … Thiện tai …
Tuấn Luận nhìn lại Hà Cẩm Tú:
– Hà cô nương. Mọi người đều có mặt ở đây sao không thấy Cung chủ?
Cẩm Tú bối rối nhưng không thể tìm được lời nào để nói với Tuấn Luận về sự không có mặt của Mộng Diệp Tình. Nàng còn đang bối rối thì Mộng Diệp Tình xuất hiện:
– Không ngờ Hạ công tử lại để mắt quan tâm đến bổn cung. Bổn cung thì lại nghĩ Hạ công tử chi quan tâm đến mỗi một mình Tô cô nương mà thôi.
Nàng nói ra lời trách móc đó nhưng sắc diện lại lộ rõ những nét hả hê vô cùng.
Tuấn Luận để ý mới thấy sau tấm rèm là ba gã nam nhân khôi ngôi tuấn tú, chàng khẽ gật đầu nói:
– Tại hạ chúc mừng Cung chủ đã tìm được những người thay thế cho ba gã tiểu đồng đã chết.
– Bổn cung chưa nói mà Hạ công tử đã biết.
Mộng Diệp Tình vừa nói vừa vỗ tay ba tiếng. Ngay lập tức ba gã nam tử kia từ sau tấm rèm bước ra. Họ thành kính đứng sau lưng Diệp Tình để chờ đợi được huấn thị.
Diệp Tình nói:
– Ba người nhớ … vị Hạ công tử đây là Bách Thủ Thư Sinh… Tiếng tăm đã lẫy lừng khớp cõi võ lâm Trung Nguyên. Phải sùng bái Hạ công tử như sùng bái bổn cung đó.
Ba gã kia đồng cúi đầu với vẻ tuân phục như những tên nô bộc trung thành.
Nàng liếc Tuấn Luận bằng ánh mắt sắc như bảo đao, bảo kiếm rồi tiến thẳng đến trước mặt Hạ Cẩm Tú. Diệp Tình phán lịnh:
– Các người phải bảo vệ ba người này như bóng với hình. Nếu họ có mệnh hệ gì thì bổn cung sẽ trừng trị chẳng nương nhẹ tay đâu.
Tất cả những lời nói của Diệp Tình khiến mặt Tuấn Luận phải chau lại.
Chàng liếc qua Dương Tùng và Nghị Bất Vọng.
Hai gã này như hai hình nhân câm lặng không biểu hiện cảm xúc gì.
Ả a hoàn từ ngoài cửa bước vào, đến thẳng trước mặt Tuấn Luận. Đột nhiên nàng cất tiếng nói khiến Tuấn Luận phải ngỡ ngàng:
– Hạ công tử và các vị có thể lên đường.
Chàng nhướng mày nhìn nàng:
– Y … Đến giờ cô nương mời mở miệng nói à?
– Khi cần nói tiện nữ mới dám nói.
– Dù sao nghe được tiếng của có nương vẫn còn hơn chỉ thấy cô nương ra dấu và viết.
Chàng mỉm cười nói tiếp:
– Rời Địa Tuyệt Cung, nhưng tại hạ lại không có may mắn diện kiến Cung chủ. Nếu tại hạ có thất lễ, nhờ cô nương nói với Cung chủ miễn thứ cho Hạ Tuấn Luận.
Thiếu nữ nhìn Tuấn Luận:
– Cung chủ có chuyện cần phải đi xa, không tiện bồi tiếp công tử, nhưng các vị bằng hữu của công tử hẳn sẽ cho công tử biết cung chủ là người như thế nào.
Tuấn Luận nhìn nàng từ tốn nói:
– Chỉ qua thái độ của họ thôi, tại hạ đủ đoán biết Cung chủ Địa Tuyệt Cung là người rộng lượng và hào phóng.
Rít một luồng chân ngươi căng phồng lồng ngực, Tuấn Luận nói:
– Mời cô nương dẫn đường.