Tại hạ đã uống được bao nhiêu cân rồi nhỉ?
Tuấn Luận vừa nói vừa nhìn Băng Lệ.
Nàng nhỏ nhẻ, từ tốn đáp lời Tuấn Luận:
– Huynh đã uống được ba cân rồi.
– Theo Tô cô nương, bao nhiêu cân nữa tại hạ sẽ say?
Nàng lắc đầu:
– Tiện nữ cũng không biết bao nhiêu cân nữa công tử sẽ say. Nhưng chắc chắn một điều, ba cân rượu không đánh đổ được Hạ huynh.
– Kẻ ngoài cuộc thì không đoán được, nhưng người trong cuộc thì phải biết đấy.
Nàng nhìn thẳng vào mắt Tuấn Luận. Đôi thu nhãn tròn xoe, đen lay láy, trong vắt tợ hai hạt huyền châu đắp vào mặt Tuấn Luận.
– Hạ huynh nói vậy có ý gì?
– Tại hạ biết chỉ đúng một chén rượu nữa mình sẽ say thôi.
– Sao Hạ huynh biết?
Nụ cười mỉm hiện lên trên hai cánh môi mỏng của Hạ Tuấn Luận:
– Tô cô nương biết rành hơn tại hạ.
Sắc mặt Tô Băng Lệ căng thẳng hẳn ra:
– Tại sao huynh nói vậy? Huynh đã biết gì?
– Biết tất cả những gì cô nương đang nghĩ và đang làm.
Tuấn Luận vừa nói vừa đẩy chén rượu đến trước mặt Tô Băng Lệ. Nhìn chén rượu Tuấn Luận, nói:
– Nếu tại hạ không uống chén rượu này thì chẳng bao giờ say. Một khi tại hạ không say thì cô nương không bao giờ lấy được thứ mà cần lấy, nhưng tại hạ sẽ uống nếu biết được nguyên nhân mà Tô cô nương dám liều thân đi cùng với tại hạ.
Sắc diện Băng Lệ biến đổi. Nàng mím môi buông một tiếng thở dài:
– Hóa ra Hạ huynh đã biết trong rượu có bỏ mê dược.
– Tại hạ nghĩ cũng lạ. Trong rượu có mê dược lại uống ngon hơn rượu bình thường.
Băng Lệ ngượng ngừng nhìn Tuấn Luận:
– Đã biết có người định đầu độc Hạ huynh bằng mê dược, Hạ huynh định xử lý như thế nào?
Tuấn Luận chấp tay sau lưng, đứng lên nhìn nàng:
– Có phải Tô cô nương muốn lấy chiếc tráp của Thập nhị Thần châu của Đẳng đại thúc?
Nàng gật đầu:
– Đúng. Tiện nữ có ý lấy chiếc tráp đó.
– Để làm gì? Chiếc tráp của Đẳng đại thúc không có hạt Thần châu nào cả.
– Chẳng lẽ cô nương lấy nó chỉ để ngắm thôi ư?
– Hạ huynh có giết thì cứ giết tiện nữ, nhưng tiện nữ không thể trả lời Hạ huynh câu hỏi này.
– Tại hạ hỏi nhưng có thể đoán trước Tô cô nương sẽ không bao giờ trả lời cho.
– Giờ tất cả đã bị Hạ huynh phát giác. Băng Lệ chẳng còn gì để nói nữa. Hạ huynh cứ xuống tay, nhưng chỉ xin Hạ huynh một điều.
– Nàng xin tại hạ điều gì?
– Đưa xác Băng Lệ về Dương Châu.
– Nếu ta không giết nàng thì sao, mà ta lại muốn trao đổi.
Nàng chống tay lên bàn từ từ đứng dậy, mắt như đóng đinh vào mặt Hạ Tuấn Luận:
– Băng Lệ không có gì để trao đổi với Hạ huynh.
– Có đấy.
– Nếu Hạ huynh nói có thì bất cứ thứ gì Băng Lệ cũng trao đổi với Hạ huynh.
– Nàng không hối tiếc chứ?
Băng Lệ lắc đầu:
– Không.
Tuấn Luận chống tay lên mặt bàn. Chàng nghiêm giọng nói:
– Băng Lệ cô nương có biết cô nương là một trang giai nhân tuyệt sắc nhất Dương Châu thành không?
Nàng gật đầu:
– Biết … Đó lả lời thiên hạ đồn đãi.
Tuấn Luận cười khẩy:
– Nếu bây giờ tại hạ đổi chiếc tráp này để được có Băng Lệ cô nương thì sao?
Nàng đổi chứ? Đừng quên tại hạ biết trong tâm tưởng của Băng Lệ cô nương còn có một gã nam nhân khác.
Đôi lưỡng quyền Băng Lệ e thẹn ửng hồng khi nghe câu nói này của Tuấn Luận.
Nàng buột miệng hỏi lại chàng:
– Công tử đã nghe Băng Lệ mơ màng gọi tên những người thân.
Tuấn Luận gật đầu:
– Tuyết Nhi, Đình Khang và Sử Thứ Dân. Những người đó hẳn là những người thân của nàng.
Băng Lệ gật đầu.
Tuấn Luận mỉm cười nói:
– Nàng nặng tình quá.
– Nói như vậy Hạ huynh hẳn là kẻ nhẹ tình?
– Ai nghĩ tại hạ như thế nào cũng được.
– Nếu người ta cho Hạ huynh là một ác ma thì sao.
Tuấn Luận chớp mắt nhún vai:
– Cũng được. Tại hạ không vì một cái tiếng và một cái danh.
Băng Lệ từ từ ngồi trở lại. Nàng vòng tay lên mặt bàn:
– Huynh muốn trao đổi gì?
– Nhan sắc của cô nương.
Chàng nhướng mắt nói tiếp:
– Phàm nữ nhân thì rất quí nhan sắc của mình … Dù là một xú nữ thì vẫn trân trọng nhan sắc mình, huống chi cô nương là một trang giai nhân đệ nhất Dương Châu thành.
Với tay cầm lấy chén rượu, Tuấn Luận nói tiếp:
– Dương Châu thành không thiếu mỹ nữ, nhưng Tô Băng Lệ lại là một trang mỹ nữ đẹp nhất Dương Châu thành. Nhan sắc của cô nương quả là hiếm có.
Băng Lệ cướp lời Tuấn Luận:
– Hạ huynh thích nhan sắc của Băng Lệ?
– Nam nhân nào mà không thích nữ nhân, nhứt là những nữ nhân tuyệt sắc như Tô cô nương.
Hai cánh môi Băng Lệ mím lại:
– Băng Lệ sẽ trao cho huynh nhan sắc đó.
Đôi thu nhãn của Băng Lệ ánh lên cái nhìn sắc như đao kiếm. Nàng nghiêm giọng nói:
– Băng Lệ còn là một trinh nữ nữa.
– Thế ư?
Tuấn Luận vừa nói vừa lấy chiếc tráp đặt lên bàn. Chàng hỏi Băng Lệ:
– Nàng lấy chiếc tráp này cho ai?
Băng Lệ lắc đầu:
– Hạ huynh miễn cho muội câu trả lời này.
– Cũng được.
– Không trả lời câu hỏi của huynh, nhưng Băng Lệ chấp nhận cuộc trao đổi.
Băng Lệ nói dứt câu lại đứng lên. Nàng hờ nhắm hai mí mắt, toan cởi bỏ xiêm y. Tuấn Luận vội lắc đầu lên tiếng:
– Đừng làm vậy.
Băng Lệ mở mắt nhìn Tuấn Luận:
– Thế Hạ huynh muốn gì. Huynh sẽ làm chủ thể xác Băng Lệ, còn chiếc tráp kia sẽ thuộc về Băng Lệ.
– Đó là điều kiện trao đổi. Nàng không hối tiếc chứ?
– Không …
– Nhưng tại hạ lại có cách sở hữu nhan sắc của nàng khác hơn những người khác.
– Khi Băng Lệ đã thuộc về Hạ huynh thì tùy người định đoạt. Thậm chí Hạ huynh có thể bán Băng Lệ vào lầu xanh.
Tuấn Luận lắc đầu:
– Điều đó thì chẳng bao giờ ta làm với nàng đâu. Nhưng cách sở hữu của ta sợ nói ra nàng sẽ phải đổi ý, không chấp nhận sự trao đổi này.
– Băng Lệ không chùn bước.
– Được lắm …
Tuấn Luận cúi xuống rút ngọn truỷ thủ có lưỡi sáng ngời đặt lên bàn. Băng Lệ nhìn ngọn truỷ thủ của Tuấn Luận:
– Hạ huynh định Băng Lệ phải làm gì?
Tuấn Luận nghiêm giọng nhìn chiếc tráp nói – Chiếc tráp kia thuộc về nàng, nhan sắc của nàng thộc về tại hạ.
– Nghĩa là sao … Băng Lệ phải làm gì mới có được chiếc tráp của Đẳng đại thúc?
Băng Lệ vừa nói vừa e dè nhìn ngọn truỷ thủ đặt trên bàn.
Tuất Luận cười mỉm nói:
– Nhan sắc của cô nương sẽ mất đi để đổi lấy chiếc tráp chết người này.
Không biết cô nương có đủ can đảm làm cuộc trao đổi này không?
Tuấn Luận ve cằm:
– Không phải ai cũng sẽ ó được nhan sắc tuyệt đẹp như nàng đâu. Với một người đẹp như nàng, đánh mất nhan sắc …
Tuấn Luận khẽ lắc đầu:
– Đau khổ hơn là phải chịu cực hình.
– Huynh không sở hữu thể xác của Băng Lệ mà lại muốn hủy nhan sắc của Băng Lệ?
– Mỗi người sinh ra đều có một sở thích riêng. Sở thích của Tuấn Luận là cái gì đã thuộc về Tuấn Luận thì không bao giờ thuộc về người khác.
– Huynh quá ích kỷ.
– Nàng muốn nghĩ sao cũng được.
Tuấn Luận đặt tay lên chiếc tráp nhìn Băng lệ nói:
– Bây giờ tại hạ có thể cất chiếc tráp này được chứ?
Nàng lắc đầu:
– Không … chiếc tráp kia phải thuộc về Băng Lệ …
Với hành động cương quyết, Tô Băng Lệ chụp lấy ngọn truỷ thủ. Nàng trở ngọn truỷ thủ đâm thẳng vào mặt mình. Những tưởng đâu ngọn truỷ thủ kia sẽ đâm nát khuôn mặt kiều diễm và khả ái của Tô Băng Lệ, nhưng thủ pháp của Tuấn Luận đã nhanh hơn Băng Lệ nhiều lần. Khi mũi truỷ thủ còn cách làn da mịn màng của nàng chưa đầy nửa tấc tay thì Tuấn Luận đã tước lấy ngọn tiểu đao rồi. Chẳng biết thủ pháp của chàng như thế nào mà Băng Lệ gần như không hề biết mình bị tước ngọn đao từ lúc nào.
Nàng ngơ ngác nhìn Tuấn Luận:
– Huynh đổi ý ư?
Tuấn Luận nhướng mày nói:
– Nếu như tại hạ đổi ý thì sao?
– Quân từ bất hí ngôn. Huynh đừng để lại trong mắt Băng Lệ một vết nhơ về huynh.
– Nàng nói hay lắm. Nhưng giờ tại hạ có một ý như thế này.
Băng Lệ hồi hộp hỏi Tuấn Luận:
– Huynh chỉ giáo.
– Một cuộc trao đổi khác.
Nụ cười lại hiện lên cánh môi mỏng của Hạ Tuấn Luận nhưng tiềm ẩn trong đó là sự bí hiểm. Tuấn Luận nói tiếp:
– Tại hạ muốn làm một cuộc trao đổi nữa. Lần này thì chắc sẽ có lợi cho cô nương.
Băng Lệ lắc đầu:
– Băng Lệ cần chiếc tráp.
– Nó cũng sẽ thuộc về nàng, và nhan sắc của nàng vẫn thuộc về nàng, nhưng phải cho tại hạ biết Tuyết Nhi và Đình Khan là ai.
Đôi thu nhãn của Băng Lệ mở to hết cỡ. Tất cả những vẻ ngạc nhiên ngơ ngẩn đều hiện qua hai con ngươi đen láy của nàng. Mãi một lúc sau Băng Lệ mới hỏi:
– Tại sao huynh muốn biết Tuyết Nhi và Đình Khan.
– Tại hạ chỉ tò mò một chút thôi …
– Huynh tò mò gì mà hỏi Tuyết Nhi và Đình Khan?
Tuấn Luận nhìn ra ngoài ô cửa hình vòm. Chàng từ tốn nói:
– Trong giấc mơ khi nàng gọi đến hai cái tên này thì nước mắt lại trào ra, nên tại hạ mới tò mò. Chỉ có thế thôi.
– Chỉ vì tò mò muốn biết mà huynh …
Tuấn Luận cướp lời nàng:
– Thà biết còn hơn cứ ôm sự tò mò đó khiến nó dằn vặt mình.
Buông một tiếng thở dài, Băng Lệ khẽ gật đầu:
– Muội sẽ nói. Tuyết Nhi và Đình Khan là xá muội và xá đệ của Băng Lệ.
Băng Lệ không muốn bất cứ một tai họa nào ập đến cho Tuyết Nhi và Đình Khan vì trước khi song thân qua đời, Băng Lệ hứa với song đường sẽ chăm lo cho Tuyết Nhi và Đình Khan thành người sau này.
Tuấn Luận khoát tay:
– Ta hiểu rồi … Tại hạ rất khâm phục Tô cô nương.
Tuấn Luận với tay cầm lấy chén rượu trút luôn vào miệng mình, Băng Lệ hốt hoảng thốt lên:
– Không …
Tiếng thét của nàng đã quá muộn, khi thốt ra thì rượu đã chui tọt vào miệng Tuấn Luận.
Tuấn Luận nhìn nàng:
– Cô nương hãy lấy chiếc tráp mà quay về Dương Châu đi.
Băng Lệ nhìn Tuấn Luận gần như không chớp mắt:
– Hạ huynh …
– Sao cô nương còn ngại ngùng. Chúng ta đã làm một cuộc trao đổi quang minh chính đại, chẳng ai nợ ai cả.
– Băng Lệ nợ huynh.
Nàng cúi mặt nhìn xuống:
– Trong chén rượu sau cùng, ngoài mê dược ra còn có độc Di hồn tán.
– Cô nương không nói sớm … Dù sao thì tại hạ cũng đã uống rồi.
– Huynh sẽ chết.
– Nếu không uống tại ha trở thành kẻ bội tín với cô nương, và cuộc trao đổi không thành. Tại hạ không muốn trở thành kẻ bội tín với cô nương.
Tuấn Luận lấy chiếc tráp đặt vào tay Băng Lệ:
– Đi đi. Đừng lo cho tại hạ.
Hai dòng lệ bất giác trào ra khoé mắt của Băng Lệ. Nàng bồi hồi xúc động khi nghe những lời của Tuấn Luận. Băng Lệ chợt quì xuống.
Tuấn Luận vội đỡ nàng lên:
– Tô cô nương.
Nhìn Tuấn Luận, Băng Lệ khẽ lắc đầu:
– Nếu có cơ may gặp lại. Băng Lệ nguyện làm thân trâu ngựa báo đáp thâm ân của huynh.
– Kẻ sắp chết như tại hạ chẳng mong gì gặp lại cô nương. Cô nương mau sớm lên đường.
Tuấn Luận bóp tay Băng Lệ:
– Cho tại hạ gởi lời đến Tuyết Nhi và Đình Khan.
– Băng Lệ sẽ nói với Tuyết Nhi và Đình Khan trên đời này có một người …
Một người tên là Hạ Tuấn Luận … Chỉ có một người thôi.
Nụ cười lại hiện trên hai cánh môi Tuấn Luận:
– Lần đầu tại hạ được nghe một câu nói chân thành. Để tại hạ tiễn cô nương đi nhé!
Tuấn Luận nắm tay Băng Lệ dẫn ra cửa rồi dừng bước nhìn nàng:
– Tô cô nương bảo trọng.
Băng Lệ vội chùi nước mắt:
– Mong gặp lại Hạ huynh.
– Tại hạ thì không mong gặp lại Tô cô nương.
Tuấn Luận nói xong đóng sập cửa lại. Mặt chàng bất giác đanh hẳn lại.
Bụng Tuấn Luận thóp sát vào, dồn nội lực vào đan điền hút tất cả số rượu độc rồi phun ra ngoài.
Tuấn Luận bước lại bên ô cửa hình vòm nhìn ra ngoài. Băng Lệ vẫn còn chần chừ đứng ngoài ngôi tam quan toà thảo trang. Nàng đứng như thế thật lâu, rồi chẳng biết nghĩ sao lại quay bước trở vào.
Tuấn Luận khẽ lắc đầu. Rời ô cửa hình vòm, chàng bước ra cửa hậu, thi triển khinh công chẳng mấy chốc mất dạng, dù biết rằng Băng Lệ đang quay lại tìm mình.
Rời tháo trang, Tuấn Luận đi thẳng đến một gian thảo xá chỉ cách thảo trang độ mươi dặm đường. Ngôi thảo xá đó tọa lạc trong một khu đào viên. Trong màu hồng của hoa đào, ngôi thảo xá trông nổi bật trên cái nền đó.
Tuấn Luận bước đến cửa gian thảo xa.
Cửa thảo xá đóng im ỉm, nhưng Tuấn Luận không đẩy cửa mà lại đứng ôm quyền từ tốn nói:
– Hạ Tuấn Luận tham kiến Bách Điển tiên sinh.
Bên trong tháo xá một giọng nói ồm ồm, chậm chạp cất lên:
– Lão tướng số hẳn đã viên tịch rồi hay sao mà ngươi tìm đến lão phu.
Nghe câu nói với ngôn từ không mấy nhã nhặn này phàm người khác sẽ phật lòng, nhưng Tuấn Luận vẫn điềm nhiên, ôn nhu đáp lời:
– Gia sư đã viên tịch. Trước khi viên tịch gia sư muốn vãn bối đến tham kiến tiền bối.
– Lão phu đã qui ẩn không muốn bàn đến chuyện nhân gian, ngươi đi chỗ khác đi. Mặc dù trước đây, lão phu rất kính trọng sư phụ ngươi. Nhưng lúc đó khác bây giờ khác.
– Vãn bối không dám làm phiền Bách Điển Tiên Sinh, nhưng nếu không tham kiến người hóa ra vãn bối không còn giữ lễ đối với sư phụ.
– Ai nói không được, nhưng với chữ Danh chữ Lợi thì sao giữ được đạo Tôn sư.
Tuấn Luận cúi mặt nhìn xuống.
Bách Điển Tiên Sinh lại cất tiếng nói:
– Ngươi nói mình là kẻ tôn sư trọng đạo, thế ngươi có chứng minh được lời ngươi nói không?
– Vãn bối sẽ chứng minh, xin tiên sinh chỉ giáo.
Cửa thảo xá dịch mở, một lão trượng râu tóc bạc phơ xuất hiện. Lão vận trường y bằng vải gai bạc phết, nhưng phong thái toát ra vẻ uy nghi vốn có của một người lịch lãm, kiến văn uyên bác.
Lão chỉ bếp than hồng đặt ngay giữa thảo xá rồi nhìn Tuấn Luận nói:
– Ngươi tự nhận mình là kẻ biết đạo thầy trò, luôn giữ đạo đó ư?
– Vãn bối không tự mãn nhưng luôn ghi nhớ những lời mà ân sư đã dạy.
– Để lão xem vị ân sư kính mến kia đã dạy cho học trò mình những gì. Nếu như ngươi xàm ngôn thì mau cút xéo khỏi khu đào viên này và đừng bao giờ vác mặt đến đây.
Tuấn Luận im lặng.
Bách Điển Tiên Sinh nhìn chàng từ đầu đến chân. Đôi chân mày bạc trắng của lão nhíu lại như thể muốn tham chứng những suy đoán của lão.
Trong khi Bách Điển Tiên Sinh soi mói thẩm chứng ngoại hình của Tuấn Luận thì chàng lại liên tưởng đến những ngày được thụ huấn chân truyền của tôn sư Thượng Quan Nghi. Thời gian trôi nhanh quá, không ngờ Tuấn Luận, một gã tiểu cẩu tử hôm nào nay đã trở thành một Bách Thủ Thư Sinh, danh chấn khắp cõi võ lâm.
Bách Điển Tiên Sinh vuốt rầu khẽ gật đầu:
– Bếp than hồng này lão phu dành cho ngươi chứng minh lời nói của ngươi đó.
Lão nhìn ra ngoài khu đào viên nói tiếp:
– Tiết trời cũng sắp lập xuân, những cành đào của lão phu rất cần được bắt sâu để trong ngày đầu năm chúng có thể khoe sắc khoe hương làm đẹp cho gian thảo xá này. Lão phu lại chỉ thích bắt sâu nướng trên bếp than hồng. Ngươi có thể ôm lò than này theo sau lão phu.
Tuấn Luận ôm quyền khẳng khái nói:
– Tuấn Luận xin được tuân theo chỉ ngôn của tiên sinh.
– Tại sao ngươi phải nghe theo lời của lão phu?
– Đó là di huấn của ân sư.